Thần Tượng Học Đường
-
Chương 5
Y Anh ngồi xuống sàn cạnh anh thấy anh ôm người đau đớn đột nhiên lòng cũng mạnh mẽ nhói lên, cứ như nỗi đau của anh chính là của bản thâ
-Anh làm sao vậy? Này, anh có sao không?
Lại thế nữa. Lần trước sau khi được cô cứu, anh đã từng đau đến không khống chế được bản thân mình, cảm giác như có hàng vạn tên xuyên tim, mà chính là không chết đi cũng không phân định được bản thân là ai.
Anh sợ còn tiếp tục anh sẽ làm tổn hại cô.
-Cô đi đi.
Nghe thấy giọng anh run rẩy đầy thống khổ, Y Anh không đành lòng đỡ lấy người anh.
-Anh bị làm sao? Tôi đi lấy thuốc giảm đau cho anh.
-Vô ích. Có lẽ là do năng lực của tôi gây ra, nó cần cái gì đó để thỏa mãn nó, mà tôi lại không biết.
Sầm Kỷ Dương sớm đã bị giày vò đến kiệt sức chỉ có thể ở trên sàn đau đớn chịu đựng.
Thấy anh không nhúc nhích, cô sợ đến phát khóc lay lay anh: “Sầm Kỷ Dương, anh đừng chết. Anh giàu như vậy bỏ lại tiền không uổng sao? Anh không muốn biết mình là ai sao? Anh có năng lực mà, anh không được chết. Tỉnh lại đi.”
Lúc này người đang nằm trên sàn đột nhiên đưa tay nắm chặt lấy tay cô, Y Anh giật mình hoảng sợ hét lên ngay sau đó một đôi mắt đỏ như máu nhìn cô chằm chằm.
Sầm Kỷ Dương... mắt anh, biến thành màu đỏ?
Cô hoảng sợ theo bản năng lùi về sau cách xa anh, không ngờ anh giữ chặt tay cô làm cô không cách nào thoát ra được, còn là bị anh kéo lại.
Cô biết, đây không còn là một Sầm Kỷ Dương đầy lí trí và tỉnh táo nữa.
-Sầm Kỷ Dương, anh, anh tỉnh lại đi.
Chính là đau quá đến quên đi bản thân. Cơn đau không ngừng thôi thúc anh mau chóng tìm thứ gì đó thỏa mãn nó, nhưng mà là anh không biết nó cần gì.
Một tia lí trí còn sót lại bảo anh phải tỉnh táo, anh hất tay làm cô văng ra một khoảng cách xa mình, sau đó đứng dậy cả người đầy hung tợn.
Anh không ngừng đập phá trút bỏ cơn đau đớn bằng cách tự làm bản thân đau. Như vậy mới quên đi cơn đau trong người. Nhưng mà những vết thương do anh gây ra đều tự động lành lại, không cách nào làm nỗi đau đớn đó giảm đi mà là ngày một đau hơn.
Y Anh thấy anh điên cuồng mất hết lí trí tự làm bản thân bị thương, mặc dù tất cả vết thương đó đều tự lành lại nhưng mà cô nhìn rõ sự đau đớn trong lòng anh.
Cô không nghĩ ngợi liền chạy tới từ phía sau ôm lấy eo anh.
-Đừng như vậy nữa, tôi biết anh rất đau đớn nhưng mà sẽ nhanh qua thôi.
Sầm Kỷ Dương có chút đứng sựng, đôi mắt đỏ kia càng thêm sẫm lại, từ trong người có thứ gì đó thúc giục bắt anh phải giết cô.
Chính là giết, chính là máu. Mùi máu, máu ở khắp nơi.
Anh cuối cùng hạ quyết tâm khụy xuống nhẫn nhịn cơn đau. Cô thấy vậy liền ôm lấy người anh vào lòng, ôm thật chặt anh lại.
-Tôi không biết anh bị gì, cũng không giúp gì được cho anh, nhưng mà tôi sẽ không bỏ rơi khi anh đau đớn thế này. Là tôi đã cứu anh, cho nên tôi sẽ không để anh chịu nỗi đau nào một mình.
Bàn tay to lớn của anh siết chặt lấy tay cô, sức mạnh của anh quá lớn làm cô đau đến mặt mày phải nhăn lại nhưng mà vẫn cắn răng chịu đựng.
Đột nhiên một sức mạnh đẩy cô ngã xuống sàn, Y Anh hốt hoảng nhìn cặp mắt đỏ kia cả người run sợ.
-Anh...
Lời nói vừa dứt anh đã cúi đầu hôn lên môi cô, chính xác là không ngừng cắn lấy cấu xé. Cơn đau buốt từ môi truyền khắp người làm cô đau đớn, giống như một con mồi đang bị thú dữ vồ lấy ăn thịt.
Mùi máu. Môi cô bị anh cắn đến chảy máu chẳng mấy chốc máu loang ra khắp khoang miệng, chất lỏng đặc đỏ sẫm kia từ khóe miệng cả hai mà chảy ra. Tanh. Rất khó chịu. Cánh môi như bị xé toạt rất đau.
Mặc dù như vậy Y Anh cũng không phản kháng, bởi vì so với anh, cô dù có phản kháng cũng là vô tác dụng, còn làm như vậy khiến nỗi đau anh thuyên giảm, cô chịu chút đau đớn cũng không sao.
Trải qua một hồi lâu, ánh mắt đỏ cuối cùng cũng trở lại bình thường, đen tuyền sâu thẳm, bị hành hạ khiến anh trở nên suy kiệt vì vậy mà ngã lên người cô.
Lúc anh hôn cô đến chảy máu, máu cô chảy vào miệng anh lại làm anh cảm thấy cả người nhẹ bẫng, đau đớn thuyên giảm còn là sức mạnh tăng thêm, chính máu của cô là thứ khiến cơn đau đớn không biết từ đâu mới chịu rút lui.
Cánh môi bị hôn đến sưng lên còn bị cắn rách vẫn đang rỉ máu, Y Anh tưởng như trải qua hàng thế kỉ cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
-Máu của cô, là máu của cô.-giọng anh khàn khàn trầm đục hẳn đi
Cái gì mà máu của cô? Cô nghe không hiểu.
-Chính máu của cô làm tôi hết đau đớn.
-Đang đùa sao?
Cô lần đầu nghe thấy uống máu người lại có thể trị bệnh.
Sầm Kỷ Dương chống tay lên sàn nâng người lên, nhìn lấy cô ở trên cao bên khóe môi còn đọng lại vệt máu của cô.
-Cơn đau này tôi từng chịu qua, nó không dễ dàng rút lui như vậy, là do máu của cô, chính máu của cô làm tôi hết đau đớn. Rốt cục vì sao? Chúng ta có quan hệ gì?
Hỏi cô, cô còn không biết nữa là, cái này phải là do cô hỏi anh mới phải.
-Cái gì cũng không có quan hệ, có lẽ anh là quỷ hút máu.
Thấy thái độ nửa đùa nửa thật của cô, anh chỉ thầm lạnh lùng liếc mắt nhìn: “Nếu thực sự tôi là quỷ hút máu thì người đầu tiên tôi hút máu chính là cô.”
Sau đó anh chống người đứng dậy không nói không rằng đi vào lên lầu.
Y Anh đỡ người đứng lên nhìn lên cầu thang đã không thấy anh nữa thầm bĩu môi, anh vừa rồi được lợi hôn cô, đã vậy lúc nãy là cô giúp anh vậy mà một lời cảm ơn cũng không có.
-Lần sau nhất định bắt anh ta kêu tiếng mèo con.
Mặt trăng bên ngoài càng lên cao, một đôi mắt đỏ vẫn không ngừng dõi theo tình hình bên trong căn hộ.
. . .
Hôm sau Y Anh đến trường đột nhiên lại đeo khẩu trang làm nhiều người đặc biệt để ý, bình thường sáng sớm cô đều để khuôn mặt đầy năng lượng đến trường vì sao hôm nay lại đeo khẩu trang? Tất nhiên liền gây chú ý.
Vừa ngồi vào bàn, Vân Du cùng đám nữ sinh trong lớp đặc biệt kéo lại chỗ cô nhìn chằm chằm, mỗi người một ánh mắt.
Y Anh nuốt nước bọt, kéo khẩu trang lên cao nhìn bọn họ: “Nghe nói hôm nay có tiết Văn, mau học bài đi.”
-Này này, cậu rất kì lạ. Mặt cậu bị gì mà phải che lại?
-Hả? Ơ không có gì, chỉ là bị dị ứng.
Y Anh chột dạ lắp ba lắp bắp giải thích, cô nghĩ rằng ngủ một đêm sẽ không còn sưng đỏ nữa, không ngờ đến sáng lúc tỉnh dậy vừa nhìn vào gương đã thấy môi mình không những không bớt sưng đi mà là vết cắn còn rất rõ.
Cô sợ bọn nữ sinh nhiều chuyện này mà thấy thì nhất định sẽ đi rêu rao bậy bạ khắp nơi.
-Đâu, bị có nặng không? Mau gỡ ra cho bọn mình xem.
Thấy bọn họ động tay động chân muốn gỡ khẩu trang, cô tất nhiên hoảng sợ liền đưa tay đánh vào tay của bọn họ còn xua tay đuổi đi: “Này này, mau về chỗ. Tôi sợ xấu lắm, dị ứng xấu như vậy cho các cậu xem để cười tôi xem.”
-Không thèm coi nữa.
Nhìn bọn họ giải tán, cô thở phào nhẹ nhõm tuy nhiên vẫn còn ánh mắt đầy hoài nghi nhìn cô. Vân Du ý đồ nhất quyết tháo bằng được khẩu trang trên mặt cô thể hiện rõ ra ánh mắt, cô chớp mắt cười hì hì:
-Này, cậu mặc dù là lớp trưởng nhưng học bài cũng rất cần thiết.
-Học rồi.
-Thế soạn bài?
-Đã soạn.
-Làm bài tập?
-Hôm trước đã làm trên lớp cả rồi.
Y Anh đập tay lên bàn đứng lên lẻn ra khỏi lớp: “Tớ đi vệ sinh.”
Vừa đi ra ngoài cửa lớp đã đụng mặt Sầm Kỷ Dương, nhớ đến tối qua cô lặp tức bỏ đi nhanh hơn.
Sầm Kỷ Dương thoáng nghiêng đầu nhìn cô bỏ chạy trối chết khóe miệng nhếch lên quải cặp đi vào chỗ ngồi.
Y Anh đi vào toilet đứng trước bồn rửa mặt vặn vòi nước tạt nước lên mặt cho tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn môi mình sau đó đập đầu vào gương, tên Sầm Kỷ Dương chết tiệt, làm hại cô không dám đưa mặt nhìn ai.
Mặc dù chuyện hôn là bình thường ở lứa tuổi mười tám nhưng mà để người khác nhìn thấy cũng rất ngại vả lại làm sao cô can đảm nói là Sầm Kỷ Dương hôn cô?
À, cô nhớ nhầm, không phải anh muốn hôn cô.
Cửa toilet mở ra, Vân Du đóng cửa thuận tay khóa cửa lại, Y Anh giật mình vội vàng cầm lấy khẩu trang đeo vào liền bị Vân Du nhanh chóng giành lại.
-A, môi của cậu...
Nhìn phản ứng của Vân Du, Y Anh lắc lắc tay rồi đưa tay che môi mình lại: “Không phải, là bị dập môi. Hôm qua nhai cơm không cẩn thận.”
-Không phải cái gì, mình có nói gì đâu.
Vân Du nhanh nhẹn đi đến đứng gần cô nháy mắt huých vai cô bảo: “Cậu hôn đúng không?”
-Hả? Không, nào có. Tớ, chỉ hôn người mình yêu thôi.-cô xua tay phủ nhận
-Nhìn xem nhìn xem, sưng đỏ cả lên, còn có vết bị cắn còn không phải hôm qua hôn rất kịch liệt sao? Chúng ta làm bạn lâu nay là ai thế?
Cô đảo mắt vội vàng tìm lấy một lí do hợp lí để giải thích với Vân Du: “Thật ra là...”
Vân Du dường như rất háo hức muốn biết là cô đã hôn ai, Y Anh cuối cùng không tìm được lí do liền cầm lấy khẩu trang nói: “Là một con chó, nó cắn tớ.”
Sau đó cô đã mở cửa chạy ra khỏi toilet.
Vân Du ngơ ngác nhìn ra cửa, hôn chó?
Y Anh đi về lớp thầm vuốt ngực, nếu để Sầm Kỷ Dương biết cô nói anh là chó thì chắc chắn cô sẽ rất thảm. Không biết chừng sẽ lại đem cô lên sân thượng của tòa nhà cao nhất trong thành phố rồi quăng cô xuống. Ai chứ Sầm Kỷ Dương chắc chắn có thể.
Cô đi về lớp vào chỗ ngồi lấy tập ra nhìn tấm lưng rộng lớn của anh thì cúi đầu, mặc dù là bất đắc dĩ nhưng mà vẫn rất ngại.
-Y Anh, lên trả bài.
Không ngờ số cô hôm nay lại xui xẻo như vậy, ngay tiết văn đầu tiên đã bị trả bài.
Được rồi, cô không thể nói tối qua bị anh dọa nên không thể học bài được. Cầm tập đặt lên giáo viên, cô nhìn xuống bên dưới ánh mắt liền cầu cứu.
-Em bị bệnh sao?-thấy cô đeo khẩu trang cô dạy văn liền hỏi
-Dạ, em bị dị ứng.
-Vậy thì em hãy tóm tắt ngắn gọn nội dung tiết trước chúng ta học.
-Tiết trước, chúng ta học, là văn học.
-Rồi sao nữa?
Y Anh nhìn theo khẩu hình miệng của mấy học viên chỉ bài mình nhưng mà cái gì cũng không nhép theo được.
-Vậy tối qua em không học bài sao?
-Dạ có, xem chút chút.
-Học chính là học, không học là không học làm gì có chuyện chút chút. Tối qua học được những gì, nói tôi nghe.
-Dạ... kiss dog.
Cả lớp nghe xong đột nhiên ồ cười to mà ai kia nghe cô nói xong thì sắc mặt sớm đã xám xịt, Y Anh xấu hổ gãi gãi đầu, là bởi vì quá rối nên cô mới nói bậy.
-Em đang đùa tôi sao?-cô giáo tức giận hỏi
-Em... kiss dog, là hôn chó, chính là cảnh Lão Hạc phải ngậm ngùi bán cậu Vàng đi.
Ách, cô tiêu rồi.
-Đó là bài ở cấp 2, em có thể chú tâm ở cấp 3 hơn không? Em như vậy không thấy có lỗi với Nam Cao sao?
-Dạ có.
-Về chỗ, không thuộc bài.
Được rồi, mới đầu năm học đã không thuộc bài chắc chắn là vì anh chính là khắc tinh đã trù yếm cô.
Y Anh cầm tập đi về chỗ, đi ngang bàn anh liếc anh một cái thiếu điều chưa rách mắt thôi. Cô đặt tập ngồi vào bàn, hai tay đặt trên bàn nắm lại. Cô muốn lặp tức lôi cổ đá anh về chỗ ban đầu, lúc cô chưa cứu anh.
-Lấy tập ra học bài tiếp.
Chính là thế này, con người Sầm Kỷ Dương đặc biệt có trí nhớ rất tốt, chỉ số IQ cao ngất nhưng EQ có chút kém xa nên có thể nói ngoại trừ môn văn và giáo dục thì tất cả những môn còn lại anh học rất tốt. Giáo viên đều khen nức nở.
Cho nên ngoài Y Anh và Vân Du thì anh là người được chọn để tham gia vào hội học sinh sau đó còn bầu chọn ai sẽ làm hội trưởng.
Thêm một người vào hội thì khả năng bị loại ra hội học sinh tăng thêm một, còn phải tranh với lớp 11 và 10, mà chỉ lấy duy nhất mười người tỉ số loại ra rất cao.
Người trong hội học sinh sẽ có nhiều quyền lợi hơn, nhất là hội trưởng và hội phó cho nên tính cạnh tranh tăng lên nhất là giữa học viên lớp 12 với nhau.
Y Anh quyết tâm dù thế nào cũng phải vào được hội học sinh, chỉ cần làm được hội phó thì nguyện vọng thi vào Đại Học Bách Khoa có thể thuận lợi hơn. Cho nên lần này trong thời gian một tuần khảo sát Y Anh nhất định không được vi phạm để bị loại trước khi xảy ra cuộc bầu chọn của học viên toàn trường.
-Anh làm sao vậy? Này, anh có sao không?
Lại thế nữa. Lần trước sau khi được cô cứu, anh đã từng đau đến không khống chế được bản thân mình, cảm giác như có hàng vạn tên xuyên tim, mà chính là không chết đi cũng không phân định được bản thân là ai.
Anh sợ còn tiếp tục anh sẽ làm tổn hại cô.
-Cô đi đi.
Nghe thấy giọng anh run rẩy đầy thống khổ, Y Anh không đành lòng đỡ lấy người anh.
-Anh bị làm sao? Tôi đi lấy thuốc giảm đau cho anh.
-Vô ích. Có lẽ là do năng lực của tôi gây ra, nó cần cái gì đó để thỏa mãn nó, mà tôi lại không biết.
Sầm Kỷ Dương sớm đã bị giày vò đến kiệt sức chỉ có thể ở trên sàn đau đớn chịu đựng.
Thấy anh không nhúc nhích, cô sợ đến phát khóc lay lay anh: “Sầm Kỷ Dương, anh đừng chết. Anh giàu như vậy bỏ lại tiền không uổng sao? Anh không muốn biết mình là ai sao? Anh có năng lực mà, anh không được chết. Tỉnh lại đi.”
Lúc này người đang nằm trên sàn đột nhiên đưa tay nắm chặt lấy tay cô, Y Anh giật mình hoảng sợ hét lên ngay sau đó một đôi mắt đỏ như máu nhìn cô chằm chằm.
Sầm Kỷ Dương... mắt anh, biến thành màu đỏ?
Cô hoảng sợ theo bản năng lùi về sau cách xa anh, không ngờ anh giữ chặt tay cô làm cô không cách nào thoát ra được, còn là bị anh kéo lại.
Cô biết, đây không còn là một Sầm Kỷ Dương đầy lí trí và tỉnh táo nữa.
-Sầm Kỷ Dương, anh, anh tỉnh lại đi.
Chính là đau quá đến quên đi bản thân. Cơn đau không ngừng thôi thúc anh mau chóng tìm thứ gì đó thỏa mãn nó, nhưng mà là anh không biết nó cần gì.
Một tia lí trí còn sót lại bảo anh phải tỉnh táo, anh hất tay làm cô văng ra một khoảng cách xa mình, sau đó đứng dậy cả người đầy hung tợn.
Anh không ngừng đập phá trút bỏ cơn đau đớn bằng cách tự làm bản thân đau. Như vậy mới quên đi cơn đau trong người. Nhưng mà những vết thương do anh gây ra đều tự động lành lại, không cách nào làm nỗi đau đớn đó giảm đi mà là ngày một đau hơn.
Y Anh thấy anh điên cuồng mất hết lí trí tự làm bản thân bị thương, mặc dù tất cả vết thương đó đều tự lành lại nhưng mà cô nhìn rõ sự đau đớn trong lòng anh.
Cô không nghĩ ngợi liền chạy tới từ phía sau ôm lấy eo anh.
-Đừng như vậy nữa, tôi biết anh rất đau đớn nhưng mà sẽ nhanh qua thôi.
Sầm Kỷ Dương có chút đứng sựng, đôi mắt đỏ kia càng thêm sẫm lại, từ trong người có thứ gì đó thúc giục bắt anh phải giết cô.
Chính là giết, chính là máu. Mùi máu, máu ở khắp nơi.
Anh cuối cùng hạ quyết tâm khụy xuống nhẫn nhịn cơn đau. Cô thấy vậy liền ôm lấy người anh vào lòng, ôm thật chặt anh lại.
-Tôi không biết anh bị gì, cũng không giúp gì được cho anh, nhưng mà tôi sẽ không bỏ rơi khi anh đau đớn thế này. Là tôi đã cứu anh, cho nên tôi sẽ không để anh chịu nỗi đau nào một mình.
Bàn tay to lớn của anh siết chặt lấy tay cô, sức mạnh của anh quá lớn làm cô đau đến mặt mày phải nhăn lại nhưng mà vẫn cắn răng chịu đựng.
Đột nhiên một sức mạnh đẩy cô ngã xuống sàn, Y Anh hốt hoảng nhìn cặp mắt đỏ kia cả người run sợ.
-Anh...
Lời nói vừa dứt anh đã cúi đầu hôn lên môi cô, chính xác là không ngừng cắn lấy cấu xé. Cơn đau buốt từ môi truyền khắp người làm cô đau đớn, giống như một con mồi đang bị thú dữ vồ lấy ăn thịt.
Mùi máu. Môi cô bị anh cắn đến chảy máu chẳng mấy chốc máu loang ra khắp khoang miệng, chất lỏng đặc đỏ sẫm kia từ khóe miệng cả hai mà chảy ra. Tanh. Rất khó chịu. Cánh môi như bị xé toạt rất đau.
Mặc dù như vậy Y Anh cũng không phản kháng, bởi vì so với anh, cô dù có phản kháng cũng là vô tác dụng, còn làm như vậy khiến nỗi đau anh thuyên giảm, cô chịu chút đau đớn cũng không sao.
Trải qua một hồi lâu, ánh mắt đỏ cuối cùng cũng trở lại bình thường, đen tuyền sâu thẳm, bị hành hạ khiến anh trở nên suy kiệt vì vậy mà ngã lên người cô.
Lúc anh hôn cô đến chảy máu, máu cô chảy vào miệng anh lại làm anh cảm thấy cả người nhẹ bẫng, đau đớn thuyên giảm còn là sức mạnh tăng thêm, chính máu của cô là thứ khiến cơn đau đớn không biết từ đâu mới chịu rút lui.
Cánh môi bị hôn đến sưng lên còn bị cắn rách vẫn đang rỉ máu, Y Anh tưởng như trải qua hàng thế kỉ cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
-Máu của cô, là máu của cô.-giọng anh khàn khàn trầm đục hẳn đi
Cái gì mà máu của cô? Cô nghe không hiểu.
-Chính máu của cô làm tôi hết đau đớn.
-Đang đùa sao?
Cô lần đầu nghe thấy uống máu người lại có thể trị bệnh.
Sầm Kỷ Dương chống tay lên sàn nâng người lên, nhìn lấy cô ở trên cao bên khóe môi còn đọng lại vệt máu của cô.
-Cơn đau này tôi từng chịu qua, nó không dễ dàng rút lui như vậy, là do máu của cô, chính máu của cô làm tôi hết đau đớn. Rốt cục vì sao? Chúng ta có quan hệ gì?
Hỏi cô, cô còn không biết nữa là, cái này phải là do cô hỏi anh mới phải.
-Cái gì cũng không có quan hệ, có lẽ anh là quỷ hút máu.
Thấy thái độ nửa đùa nửa thật của cô, anh chỉ thầm lạnh lùng liếc mắt nhìn: “Nếu thực sự tôi là quỷ hút máu thì người đầu tiên tôi hút máu chính là cô.”
Sau đó anh chống người đứng dậy không nói không rằng đi vào lên lầu.
Y Anh đỡ người đứng lên nhìn lên cầu thang đã không thấy anh nữa thầm bĩu môi, anh vừa rồi được lợi hôn cô, đã vậy lúc nãy là cô giúp anh vậy mà một lời cảm ơn cũng không có.
-Lần sau nhất định bắt anh ta kêu tiếng mèo con.
Mặt trăng bên ngoài càng lên cao, một đôi mắt đỏ vẫn không ngừng dõi theo tình hình bên trong căn hộ.
. . .
Hôm sau Y Anh đến trường đột nhiên lại đeo khẩu trang làm nhiều người đặc biệt để ý, bình thường sáng sớm cô đều để khuôn mặt đầy năng lượng đến trường vì sao hôm nay lại đeo khẩu trang? Tất nhiên liền gây chú ý.
Vừa ngồi vào bàn, Vân Du cùng đám nữ sinh trong lớp đặc biệt kéo lại chỗ cô nhìn chằm chằm, mỗi người một ánh mắt.
Y Anh nuốt nước bọt, kéo khẩu trang lên cao nhìn bọn họ: “Nghe nói hôm nay có tiết Văn, mau học bài đi.”
-Này này, cậu rất kì lạ. Mặt cậu bị gì mà phải che lại?
-Hả? Ơ không có gì, chỉ là bị dị ứng.
Y Anh chột dạ lắp ba lắp bắp giải thích, cô nghĩ rằng ngủ một đêm sẽ không còn sưng đỏ nữa, không ngờ đến sáng lúc tỉnh dậy vừa nhìn vào gương đã thấy môi mình không những không bớt sưng đi mà là vết cắn còn rất rõ.
Cô sợ bọn nữ sinh nhiều chuyện này mà thấy thì nhất định sẽ đi rêu rao bậy bạ khắp nơi.
-Đâu, bị có nặng không? Mau gỡ ra cho bọn mình xem.
Thấy bọn họ động tay động chân muốn gỡ khẩu trang, cô tất nhiên hoảng sợ liền đưa tay đánh vào tay của bọn họ còn xua tay đuổi đi: “Này này, mau về chỗ. Tôi sợ xấu lắm, dị ứng xấu như vậy cho các cậu xem để cười tôi xem.”
-Không thèm coi nữa.
Nhìn bọn họ giải tán, cô thở phào nhẹ nhõm tuy nhiên vẫn còn ánh mắt đầy hoài nghi nhìn cô. Vân Du ý đồ nhất quyết tháo bằng được khẩu trang trên mặt cô thể hiện rõ ra ánh mắt, cô chớp mắt cười hì hì:
-Này, cậu mặc dù là lớp trưởng nhưng học bài cũng rất cần thiết.
-Học rồi.
-Thế soạn bài?
-Đã soạn.
-Làm bài tập?
-Hôm trước đã làm trên lớp cả rồi.
Y Anh đập tay lên bàn đứng lên lẻn ra khỏi lớp: “Tớ đi vệ sinh.”
Vừa đi ra ngoài cửa lớp đã đụng mặt Sầm Kỷ Dương, nhớ đến tối qua cô lặp tức bỏ đi nhanh hơn.
Sầm Kỷ Dương thoáng nghiêng đầu nhìn cô bỏ chạy trối chết khóe miệng nhếch lên quải cặp đi vào chỗ ngồi.
Y Anh đi vào toilet đứng trước bồn rửa mặt vặn vòi nước tạt nước lên mặt cho tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn môi mình sau đó đập đầu vào gương, tên Sầm Kỷ Dương chết tiệt, làm hại cô không dám đưa mặt nhìn ai.
Mặc dù chuyện hôn là bình thường ở lứa tuổi mười tám nhưng mà để người khác nhìn thấy cũng rất ngại vả lại làm sao cô can đảm nói là Sầm Kỷ Dương hôn cô?
À, cô nhớ nhầm, không phải anh muốn hôn cô.
Cửa toilet mở ra, Vân Du đóng cửa thuận tay khóa cửa lại, Y Anh giật mình vội vàng cầm lấy khẩu trang đeo vào liền bị Vân Du nhanh chóng giành lại.
-A, môi của cậu...
Nhìn phản ứng của Vân Du, Y Anh lắc lắc tay rồi đưa tay che môi mình lại: “Không phải, là bị dập môi. Hôm qua nhai cơm không cẩn thận.”
-Không phải cái gì, mình có nói gì đâu.
Vân Du nhanh nhẹn đi đến đứng gần cô nháy mắt huých vai cô bảo: “Cậu hôn đúng không?”
-Hả? Không, nào có. Tớ, chỉ hôn người mình yêu thôi.-cô xua tay phủ nhận
-Nhìn xem nhìn xem, sưng đỏ cả lên, còn có vết bị cắn còn không phải hôm qua hôn rất kịch liệt sao? Chúng ta làm bạn lâu nay là ai thế?
Cô đảo mắt vội vàng tìm lấy một lí do hợp lí để giải thích với Vân Du: “Thật ra là...”
Vân Du dường như rất háo hức muốn biết là cô đã hôn ai, Y Anh cuối cùng không tìm được lí do liền cầm lấy khẩu trang nói: “Là một con chó, nó cắn tớ.”
Sau đó cô đã mở cửa chạy ra khỏi toilet.
Vân Du ngơ ngác nhìn ra cửa, hôn chó?
Y Anh đi về lớp thầm vuốt ngực, nếu để Sầm Kỷ Dương biết cô nói anh là chó thì chắc chắn cô sẽ rất thảm. Không biết chừng sẽ lại đem cô lên sân thượng của tòa nhà cao nhất trong thành phố rồi quăng cô xuống. Ai chứ Sầm Kỷ Dương chắc chắn có thể.
Cô đi về lớp vào chỗ ngồi lấy tập ra nhìn tấm lưng rộng lớn của anh thì cúi đầu, mặc dù là bất đắc dĩ nhưng mà vẫn rất ngại.
-Y Anh, lên trả bài.
Không ngờ số cô hôm nay lại xui xẻo như vậy, ngay tiết văn đầu tiên đã bị trả bài.
Được rồi, cô không thể nói tối qua bị anh dọa nên không thể học bài được. Cầm tập đặt lên giáo viên, cô nhìn xuống bên dưới ánh mắt liền cầu cứu.
-Em bị bệnh sao?-thấy cô đeo khẩu trang cô dạy văn liền hỏi
-Dạ, em bị dị ứng.
-Vậy thì em hãy tóm tắt ngắn gọn nội dung tiết trước chúng ta học.
-Tiết trước, chúng ta học, là văn học.
-Rồi sao nữa?
Y Anh nhìn theo khẩu hình miệng của mấy học viên chỉ bài mình nhưng mà cái gì cũng không nhép theo được.
-Vậy tối qua em không học bài sao?
-Dạ có, xem chút chút.
-Học chính là học, không học là không học làm gì có chuyện chút chút. Tối qua học được những gì, nói tôi nghe.
-Dạ... kiss dog.
Cả lớp nghe xong đột nhiên ồ cười to mà ai kia nghe cô nói xong thì sắc mặt sớm đã xám xịt, Y Anh xấu hổ gãi gãi đầu, là bởi vì quá rối nên cô mới nói bậy.
-Em đang đùa tôi sao?-cô giáo tức giận hỏi
-Em... kiss dog, là hôn chó, chính là cảnh Lão Hạc phải ngậm ngùi bán cậu Vàng đi.
Ách, cô tiêu rồi.
-Đó là bài ở cấp 2, em có thể chú tâm ở cấp 3 hơn không? Em như vậy không thấy có lỗi với Nam Cao sao?
-Dạ có.
-Về chỗ, không thuộc bài.
Được rồi, mới đầu năm học đã không thuộc bài chắc chắn là vì anh chính là khắc tinh đã trù yếm cô.
Y Anh cầm tập đi về chỗ, đi ngang bàn anh liếc anh một cái thiếu điều chưa rách mắt thôi. Cô đặt tập ngồi vào bàn, hai tay đặt trên bàn nắm lại. Cô muốn lặp tức lôi cổ đá anh về chỗ ban đầu, lúc cô chưa cứu anh.
-Lấy tập ra học bài tiếp.
Chính là thế này, con người Sầm Kỷ Dương đặc biệt có trí nhớ rất tốt, chỉ số IQ cao ngất nhưng EQ có chút kém xa nên có thể nói ngoại trừ môn văn và giáo dục thì tất cả những môn còn lại anh học rất tốt. Giáo viên đều khen nức nở.
Cho nên ngoài Y Anh và Vân Du thì anh là người được chọn để tham gia vào hội học sinh sau đó còn bầu chọn ai sẽ làm hội trưởng.
Thêm một người vào hội thì khả năng bị loại ra hội học sinh tăng thêm một, còn phải tranh với lớp 11 và 10, mà chỉ lấy duy nhất mười người tỉ số loại ra rất cao.
Người trong hội học sinh sẽ có nhiều quyền lợi hơn, nhất là hội trưởng và hội phó cho nên tính cạnh tranh tăng lên nhất là giữa học viên lớp 12 với nhau.
Y Anh quyết tâm dù thế nào cũng phải vào được hội học sinh, chỉ cần làm được hội phó thì nguyện vọng thi vào Đại Học Bách Khoa có thể thuận lợi hơn. Cho nên lần này trong thời gian một tuần khảo sát Y Anh nhất định không được vi phạm để bị loại trước khi xảy ra cuộc bầu chọn của học viên toàn trường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook