Sầm Kỷ Dương đột ngột ôm Y Anh làm cô không biết phản ứng làm sao, chỉ là bây giờ cái ôm của anh làm cô thấy rất ấm áp, an toàn vô cùng.

-Nếu tôi không ra tay có phải cô đứng yên chịu đựng như vậy luôn đúng không?

Y Anh nghe anh trách móc không trả lời chỉ thầm lắc đầu phe phẩy.

-Đi, trư đầu ngốc đúng là không thể thông minh ra được.

Anh đẩy cô ra nắm lấy tay cô lôi đi.

-Anh, anh đưa tôi đi đâu?

-Đang giờ luyện tập, đi mua nước không được sao?

Hả? Anh biết đang giờ tự tập không phải năm phút giải lao thì làm sao đi mua nước được. Rõ ràng anh vô lí.

Lúc anh lôi cô ra khỏi phòng tập thời gian đồng thời bắt đầu di chuyển, những người ném bóng cô lúc nãy đều kinh ngạc quay qua lại khi trong chớp mắt đã không thấy Y Anh đâu.

-Cậu ta đâu rồi?

-Sao biến mất mất rồi?

Vân Du nhíu chặt mày khi Y Anh đột ngột không thấy đâu nữa, lúc này mới nhìn khắp phòng tập.

Vân Du nhìn Đình Thâm đang đứng ở góc phòng tập mới phát hiện người biến mất không chỉ có Y Anh mà còn có Sầm Kỷ Dương.

Đình Thâm biết rõ người giở trò là Sầm Kỷ Dương.

Ánh mắt anh lạnh lùng đi khi thấy Vân Du đi đến gần mình, anh hiểu rõ con người cô ta, cô ta là con người nhưng đôi khi độc ác thủ đoạn còn hơn cả ma cà rồng.

-Có phải Sầm Kỷ Dương cũng như anh?

-Đừng bao giờ đặt câu hỏi với tôi, tôi rất ghét phải trả lời.

-Chúng ta đang ở trên cùng một chiếc thuyền.

-Không phải chúng ta, cô chỉ đang muốn mượn tay tôi để hãm hại Y Anh, đừng nói chúng ta cùng một phe. Trước nay, chưa ai dám cùng tôi ở cùng một đội, kết quả rất thảm đó.

Đình Thâm ngữ khí đều là băng lạnh, lời nói tàn nhẫn như một lưỡi dao vô hình đủ để giết chết đối phương.

Sắc mặt Vân Du xám đi hai tay nắm chặt nhìn người con trai lãnh khốc trước mặt.

-Đừng bao giờ nghĩ bản thân cao như thế, chỉ cần một cái chớp mắt tôi cũng có thể làm cô chết bất cứ lúc nào.

Anh lạnh lùng cảnh cáo không đếm xỉa đến cô ta đã quay người bỏ đi.

-Anh đợi đó, tôi nhất định khiến anh phải hối hận.

.

Sầm Kỷ Dương quả thật lôi cô xuống căn tin, lúc này ngoại trừ những lớp cũng có tiết thể dục được nghỉ giải lao thì căn tin không đông lắm chỉ có mấy đám người ngồi ở vài bàn uống nước.

Nhìn thấy Sầm Kỷ Dương nắm tay cô đi vào căn tin ai nấy đều nhìn bọn họ rồi xì xầm to nhỏ bàn tán.

Tin đồn bọn họ đang hẹn hò cũng từ từ được thổi bùng.

Y Anh không dám nhìn cũng không dám nghe, đa số đều là những lời nói cho rằng cô không hợp với anh.

Sầm Kỷ Dương mặc kệ những lời nói của mọi người vẫn nắm tay cô đi vào trong căn tin đặt cô ngồi ở một bàn trống bản thân đi mua đồ.

Cô nghe bên tai những lời xì xầm, cũng đúng, Sầm Kỷ Dương ưu tú cũng không quan tâm đến nữ sinh nào dạo gần đây lại thân thiết với cô nên không khỏi tránh những lời thị phi.

Trước mặt xuất hiện một chai nước ép hoa quả còn anh ngồi đối diện cô không nói gì đã kéo cả hai tay cô cầm lên.

Nhìn tay cô nhiều chỗ ửng đỏ lên thì mày anh đã nhanh chóng nhíu chặt.

-Tôi, không sao.-cô rụt người thu tay về giấu phía dưới bàn

-Sau này đừng ngốc nữa, nếu như không có tôi ở bên cạnh thì phải biết tự bảo vệ bản thân mình.

Anh nói vậy là ý gì? Y Anh không hiểu ngước mắt nhìn anh.

-Tôi không ở đây nữa, nhưng mà tôi sẽ đi học khi rãnh. Cho nên...

-Đừng đi.

Cô không muốn anh đi, chỉ cần không nhìn thấy anh thì cô cứ ngỡ mình sắp chết đi.

Sầm Kỷ Dương tâm đã sớm lung lay nhưng vẫn không biểu lộ ra ngoài.

-Thế nào, thích tôi rồi sao?

Y Anh đè nén tình cảm trở lại vào lòng, giả bộ bĩu môi cười: “Bị gạt rồi nhé.”

Anh chỉ nhoẻn môi cười trong lòng hiểu rõ sự phức tạp giữa bọn họ nhìn cô cười tươi như vậy anh càng thấy khó chịu hơn.

-Lần sau đừng mua mùi này, khó uống quá.

Y Anh chỉ vừa uống một ngụm nước hoa quả anh mua liền xì mũi đặt trở lại bàn lại nói: “Trở lại phòng tập thôi, thời gian luyện tập sắp hết rồi.”

Sau đó cô đã đứng lên một mình đi khỏi căn tin, lúc quay đi nụ cười trên môi cô đã tan biến mất.

Đau lòng quá.

.

Giờ giải lao Y Anh một mình đi xuống ngồi ghế ở hành lang trước nhà đa năng, lúc anh nói anh sẽ quay về thế giới ma cà rồng sẽ ít ở đây thì cô chỉ muốn anh đừng đi.

Anh đi rồi, cô biết phải làm sao?

Hai từ “Đừng đi” khi nãy là cô thật lòng nói ra, mong anh có thể ở lại nhưng mà, nhưng mà anh chỉ xem cô đang đùa.

Anh thật sự không có tình cảm với cô.

-Sao lại ngồi ở đây?

Y Anh ngẩng đầu nhìn Đình Thâm ngồi xuống cạnh mình.

-Không có gì.

-Cậu đang buồn!?-anh nghiêng đầu sang cô hỏi

Cô chỉ cúi thấp đầu hai tay đặt phía trên nắm chặt nhau, chỉ cần nghĩ đến anh sẽ rời đi mà cô không thể lên tiếng bảo anh hãy ở lại còn đau khổ gấp trăm lần.

-Không có. Chỉ là hôm nay, niềm vui của mình đang tạm thời bị người khác giữ đi.

-Nói cho mình nghe được không?

-...

Y Anh một hồi im lặng khóe môi khẽ nâng lên một cách gượng ép: “Đình Thâm, cậu từng yêu chưa?”

Thấy anh không có phản ứng, cô cười thêm bi thương: “Mình yêu rồi. Nhưng mà, người ấy không yêu mình. Hoàn toàn không yêu mình.”

Mỗi lần nghĩ đến cổ họng cô như nghẹn lại, tim quặn thắt đi ngay cả bản thân cũng cảm thấy mình sắp chết đi. Thật sự rất đau lòng.

Đình Thâm đưa tay nâng mặt cô lên phát hiện cô đang khóc, nước mắt lăn dài trên gò má như đang chảy vào tim anh.

Anh đưa tay quẹt đi nước mắt trên mặt cô.

Tim anh, đang đập này. Nó đang đập, anh đã cảm nhận được sự hiện diện của tim mình trong người, quá lâu rồi.

-Nước mắt của cậu...

Cô hơi ngây ra nhìn anh.

Nước mắt của cô làm tim anh nhói lên từng trận, đây là cảm giác gì, trước nay anh chưa cảm nhận qua.

Y Anh vội vã quay mặt đi đưa tay lau lau nước mắt trên mặt, nói: “Xin lỗi, mình không nên khóc trước mặt cậu mới phải.”

-Nếu người ta đã không thích cậu thì đừng thích nữa mà hãy để mắt đến những người xung quanh.

Đình Thâm vừa giống thật lòng vừa như cười đùa nói với cô làm cô không khỏi nhìn anh.

-Mình, mình về lớp trước đây.-cô không biết vì sao phải trốn chạy

Đình Thâm nhìn cô bỏ đi chỉ ngồi im không đuổi theo, anh đưa tay lên ngực trái vị trí ngay tim.

-Cuối cùng cũng cảm nhận được rồi.

Thì ra cảm giác này lại tuyệt đến vậy.

. . .

Sau khi tan học trở về nhà Y Anh chui rúc trong phòng không ra ngoài, bởi vì một lát anh sẽ đi.

Anh không ở cùng cô nữa, không xem phim tình cảm với cô, không ăn cơm chung, không đi siêu thị, không đi học cùng nhau, không thể ngắm nhìn anh và còn không thể thương thầm anh nữa.

Cô rất muốn, rất muốn chạy ra bảo anh đừng đi. Nhưng mà, cô làm sao bảo được?

-Đồ đáng ghét, đồ quỷ hút máu lạnh lùng, nói đến là đến đi là đi. Còn không hỏi ý mình có cho phép hay không? Không xem xem mình đau lòng thế nào?

Y Anh nằm trên giường úp mặt xuống dưới tay đánh đập lung tung lên giường, sau đó lại nức nở khóc.

-Quá đáng, tự dưng xuất hiện để mình thích rồi bỏ đi, mình đau lòng quá, làm sao đây?

Cô không nghĩ mình sẽ yêu anh nhiều như vậy, cô còn không biết có nên bày tỏ ra hay không?

-Y Anh.-giọng Sầm Kỷ Dương từ ngoài cửa vọng vào

Y Anh ngồi bật dậy vừa định chạy xuống giường mở cửa thì sực nhớ vội lau nước mắt ngồi trên giường khẽ tằng hắn giọng vài cái.

-Có việc gì?

-Tôi đi đây.

Đừng đi, đừng đi, đừng đi mà...

Y Anh, mày còn không mau kêu anh ở ở lại. Sao mày có thể để anh ấy bỏ đi chứ? Mày thương anh ấy mà.

-Ừ, tôi đang bận làm bài, anh đi đi.-cuối cùng vẫn là bỏ cuộc

Bên ngoài im lặng một hồi lâu, Y Anh len lén khẽ khàng xuống giường đi đến áp tai vào cửa để nghe động tĩnh bên ngoài.

Trải qua một hồi rất lâu có tiếng bước chân rất nhẹ từ từ không nghe thấy nữa, cô mới đứng thẳng người mặt cũng nhăn nhó khó coi.

-Cũng không thèm nói gì thêm, thật sự không thích mình sao?

.

Sầm Kỷ Dương biết rõ cô tránh mình, thật ra anh cũng sợ phải đối diện với cô, sợ rằng sẽ không đành lòng bỏ đi.

Anh phải giải quyết ổn thõa việc chọn người làm đế vương, còn có cả việc của Tô Mị.

Y Anh từ trên lầu chạy xuống nhìn thấy anh đang đứng ngay cửa hai tay đã nắm chặt nhắm chặt mắt gọi tên anh: “Kỷ Dương.”

Bước chân của anh sựng lại, quay người trầm ổn nhìn cô.

-Có việc gì?

Mau nói đi, mau nói là mày thích anh ấy đi, mau kêu anh ấy ở lại đi.

-Tôi...-hít một ngụm khí lớn dũng cảm cũng chỉ nói được một chữ

-Thế nào?

Tay Y Anh càng siết chặt toàn bộ dũng khí cuối cùng cũng chỉ nuốt trọn vào trong bụng.

-Anh nhớ cẩn thận, đừng để bị thương.

Mày đúng là thất bại mà.

Sầm Kỷ Dương không phủ nhận trong lòng anh có chút thất vọng, sau đó chỉ cong môi cười: “Tôi biết rồi. Cũng không phải sẽ đi luôn.”

Nhưng mà sẽ rất ít gặp mặt.

-Ừ, tạm biệt.

Sầm Kỷ Dương nhìn cô chốc lát mới quay người mở cửa đi khỏi.

-Nếu có thể ở lại xin anh đừng đi.

Người cũng đi rồi có nói cũng vô dụng.

Cô bất lực đứng ở cầu thang nhìn cánh cửa đã khép, người đi mất lòng dù đau đớn khóc cũng không phát ra tiếng. Chỉ lặng lẽ khóc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương