“Mọi người trong hoàng tộc muốn gặp Tân Thánh Nữ.”

“Tân Thánh Nữ, cô phải chuẩn bị với những ánh mắt của mọi người trong hoàng tộc, họ đều là người đáng sợ.”

“Cô đã chuẩn bị chưa?”

Buổi tối ánh trăng lên cao, nữ hầu chạy đến thông báo cho cô bảo rằng mọi người trong hoàng tộc muốn gặp cô, Y Anh trong lòng ngập ngừng lo lắng, đối diện với ma cà rồng hoàng tộc cô không bình tĩnh được.

Y Anh nhìn cánh cửa phòng ăn sang trọng hai tay vô thức nắm lại, ngồi ăn cùng một đám ma cà rồng, sợ chết đi được.

Hai nữ hầu đứng ngay cửa cầm tay nắm đẩy cửa vào, trước mặt Y Anh bây giờ là một phòng ăn xa hoa, chiếc bàn hình chữ nhật kéo dài bên trên đặt những bình hoa hồng đỏ đặt cách nhau một khoảng nhất định, trên trần ánh đèn lung linh tỏa sáng.

Khăn trải bàn màu trắng một đường dọc kéo dài ở giữa bàn là một chân nến ba bằng thủy tinh bung ra năm ánh nến đỏ.

Mọi người đã ngồi vào bàn ăn khi thấy cô bước vào đều dồn ánh mắt về phía cô, Mộc Miên ngồi ở vị trí chủ tọa, Sầm Kỷ Dương ngồi gần bà hàng ghế bên phải.

Ánh mắt mọi người giống như đang dòm ngó đánh giá cô làm cô có chút không quen. Người ở đây ăn mặc không cao sang cũng quý quái, ai nấy đa số đều đã quá tuổi, nếu tính theo người bình thường cũng ở tuổi trung niên.

Ma cà rồng không hổ là ma cà rồng, ánh nhìn có thể sắc bén tinh tường làm cô ngay cả hô hấp cũng không dám.

-Xin giới thiệu, đây là Y Anh.

Mộc Miên đứng lên di chuyển đến đứng bên cạnh cô đưa tay ra nắm lấy tay cô dẫn đi qua từng ánh mắt quá đỗi xa lạ nguy hiểm của những người ở đây.

Bà đưa cô qua ngồi ở bên hàng ghế trái nơi có duy nhất hai chiếc ghế trống vừa vặn ngồi đối diện Sầm Kỷ Dương và Tô Mị.

Diêu Ngôn là pháp sư nên chỉ đứng một bên không thể ngồi vào bàn ăn dành cho ma cà rồng hoàng tộc.

-Chỗ này...

Cô thầm nhìn chỗ trống bên cạnh lấp lửng hỏi.

-Là của con trai ta, hoàng tử còn lại của thế giới ma cà rồng, một lát thôi con sẽ gặp nó.

Thì ra là em trai Sầm Kỷ Dương. Cô cũng mường tượng ra người đó như thế nào, chắc phải thua tuổi anh rất nhiều, chưa đủ trưởng thành có khi chỉ là một cậu nhóc.

Việc đột nhiên tìm được một thánh nữ mới gây chấn động cả thế giới ma cà rồng, bọn họ vốn nghĩ rằng Tô Mị mới là thánh nữ thật sự người mà sau này sẽ lấy một trong hai hoàng tử của bọn họ.

-Hiếm khi có một con người chảy dòng máu Thủy Huyết, đúng là nếu hôm nay không tìm được tân thánh nữ thì mọi người còn nghĩ chuyện con người trở thành thánh nữ sẽ vào quên lãng.

-Phải, làm thế nào tìm ra thánh nữ mới này vậy? Chắc nữ hoàng tốn công lắm.

Bọn người ma cà rồng hoàng gia này có thể nói lòng dạ khó đoán, biểu cảm, hành động hay lời nói chưa hẳn như trong lòng đã nghĩ, tâm tư lại khó đoán vô cùng, ai nấy đều trang nghiêm lạnh lùng, hiếm thấy nụ cười hay ánh mắt hiền dịu nào.

Cô sợ bản thân mà sống ở đây hẳn sẽ trở thành người vô cảm mất thôi.

-Các vị tiền bối cũng biết nữ hoàng là người tài năng, khoảng thời gian tôi không có ở đây là thay lời dặn của nữ hoàng tìm tân thánh nữ, cho nên nhờ nữ hoàng tôi mới có thể biét được cô ấy mới là người có máu Thủy Huyết thuần chủng.

Rõ ràng trong lời nói có gai nhọn, Y Anh thầm nhìn Sầm Kỷ Dương, lãnh đạm và bất cần.

Thật sự quá khác biệt khi anh ở thế giới con người.

-Vậy sao? Thế mà nữ hoàng lại không cho chúng tôi biết ngài đi đâu, ngay cả nhị hoàng tử cũng không thấy, còn tưởng...

-Tiền bối đã lo lắng thừa rồi, nữ hoàng làm sao làm ra chuyện gì tổn hại tôi được?

Sau đó ánh mắt anh di chuyển nhìn Mộc Miên, nụ cười phớt lờ trên mặt.

Mộc Miên vẫn bình tĩnh trầm ổn như thường, cười lên nói: “Nếu đã tìm ra tân thánh nữ, có phải nên quyết định ai làm đế vương không?”

Nồng nặc mùi thuốc súng.

Hình như bàn ăn này trở thành chiến trường của hai người họ rồi. Cô không hiểu sao anh phải chống đối mẹ mình.

Bầu không khí căng thẳng ập tới khiến mọi người đều căng não, dây thần kinh cũng tê cứng, một khi chọn ra đế vương thì sẽ nổ ra cuộc tranh đấu tàn khốc.

Chọn ai cũng như nhau bởi vì sớm đã hình thành hai phe chiến tuyến.

-Việc đó, tôi có nghe nói nếu ai uống máu của tôi sẽ là đế vương, có thật không?

Mọi người đồng loạt nhìn về Y Anh vừa lên tiếng nói, ánh mắt hoài nghi không ít.

-Y Anh, có nhiều lời không phải lúc nào cũng nói được.

Rõ ràng bà ấy đang nhắc nhở cô, Y Anh không hiểu, hai hoàng tử đều là con bà, ai làm đế vương lại không được?

-Tôi, tôi thấy đói bụng, chúng ta ăn được không?

Tình hình lúc này chắc nói câu này thích hợp nhất.

-Đợi con trai của ta đến.

Cái tên nhóc đó không biết phép tắc mà, để cả đám người lớn chờ một mình cậu ta.

Việc chọn ngay đế vương tạm thời gác qua làm mọi người cũng thở phào trong lòng, tranh đấu ngôi đế vương bao giờ cũng khốc liệt mà giành lấy thánh nữ lại còn tàn khốc hơn.

Diêu Ngôn thấy Mộc Miên nhìn mình ám chỉ thì hiểu rõ khẽ gật đầu sau đó đi ra ngoài.

Lúc đóng cửa phòng cô giật mình không ít.

-Sao anh không vào?

Đình Thâm xuất hiện sau cây trụ lớn, anh một thân đồ đen, tóc lòa xòa bay, ánh mắt trong đêm đặc biệt sáng, cửa sổ bằng kính sát sàn lộ ra cảnh màn đêm tĩnh mịch với bầu trời đen cùng ánh trăng lên cao rọi vào càng làm anh thêm huyền bí ma mị.

-Vì sao đem Y Anh tới đây?-anh thấp giọng hỏi

-Bà ấy làm gì, anh hẳn rõ hơn tôi.

-Chuyện Sầm Kỷ Dương và tôi cùng uống máu của cô ấy, người trong hoàng gia biết chưa?

-Vẫn chưa.

-Cho nên bà ấy mới đem cô ấy về đây, ngoài mặt để lừa đám người kia để chọn tôi làm đế vương, mặt khác âm thầm giết cô ấy.

-Anh mau vào đi, bà ấy hẳn đang giận.

-Tôi quay về phòng, bảo rằng tôi không muốn ăn bữa ăn này.

Sau đó người cũng đi mất.

Diêu Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, mấy trăm năm nay Đình Thâm làm gì cũng một mình, cô độc và lạnh lùng đôi khi làm cô sinh ra cảm giác tội nghiệp.

Diêu Ngôn quay trở lại nói nhỏ vào tai Mộc Miên, bà ấy hơi nổi giận mím môi làm mọi người đều hiểu được vị hoàng tử Đình Thâm sẽ không tham gia bữa ăn này.

Đình Thâm rất ít xuất hiện ở các bữa ăn hoàng gia, hành tung bí hiểm khó đoán, mọi người trong hoàng tộc hiếm khi tiếp xúc với anh, gặp mặt cũng rất ít. Bởi vì Đình Thâm ghét ồn ào, ghét những bữa tiệc hoa lệ, ghét tiếp xúc với người khác. Anh chỉ thích một mình.

Cho nên mọi người rất mong chờ sự xuất hiện của anh, nhưng đáng tiếc lần này cũng như những lần khác.

-Đem thức ăn lên đi.

Người hầu từ ngoài đi vào theo hai hàng lần lượt đặt những dĩa thức ăn lên trên bàn, sau đó ở phía sau mỗi người đều có một nữ hầu rót một thứ chất lỏng đỏ sẫm sóng sánh.

Thịt bò tái...

Ực, còn có máu nữa này, vẫn chưa chín hết.

-Tuy ma cả rồng quý tộc có thể ăn như người thường nhưng mấy món bò tái chúng tôi vẫn yêu thích nhất.

-Thịt bò ở đây rất tươi ngon, không phải một ma cà rồng nào cũng ăn được.

-Cộng thêm ly Thủy Huyết này, tân thánh nữ, cô nên thử.

Y Anh bây giờ mới biết ly nước đỏ sẫm kia lại chính là máu tươi, trời ạ, cô là người làm sao chịu được mấy thứ này.

-Mọi người mau quên thật, cô ấy vẫn chưa biến thành ma cà rồng.

Sầm Kỷ Dương lên tiếng giải vây không lâu sau đó dĩa thịt bò tái sống của cô đã được thay bẳng thịt bò chín, ly máu tươi kia đổi thành nước ép dâu.

Y Anh cảm kích nhìn anh, chắc chắn là anh đã sai người đổi giúp cô.

-Kỷ Dương lo lắng cho tân thánh nữ không sợ Tô Mị buồn hay sao?

Y Anh nghe thấy thì nhìn người vừa nói, ông ta nói như thế là ám chỉ điều gì? Cô dời mắt đến hai người đối diện chỉ thấy nụ cười Sầm Kỷ Dương vẫn lạnh lùng cố hữu, nét mặt không hề thay đổi.

-Đây chỉ là điều hiển nhiên, tân thánh nữ là con người, để cô ấy ăn uống như chúng ta thì không hay cho lắm.

Không, có gì đó vô lí.

Vì sao Tô Mị phải buồn lòng? Không lẽ giữa anh và Tô Mị có quan hệ không thể nói cho cô biết? Ánh mắt Tô Mị lúc nào cũng buồn bã, không lẽ...

-Thật xin lỗi, tôi không khỏe nên xin phép.

Tô Mị đứng lên rời khỏi bàn ăn làm ai nấy đều bất ngờ.

Y Anh như thức tỉnh. Tô Mị thích Sầm Kỷ Dương.

Không lẽ vì Tô Mị mà anh không có tình cảm với cô???

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương