Tiết học đầu tiên bắt đầu, Sầm Kỷ Dương nghiêng đầu nhìn ra sau thấy bàn trống bên trên là tập vở đang viết dang dở còn cho rằng cô né tránh mình nên đã lên phòng y tế.

Anh cũng không muốn phải tránh né nhau mãi, bởi vì không nhìn thấy cô thì anh lại nhớ mong. Anh quay đầu nằm gục lên bàn.

Vân Du đem bài kiểm tra phát cho mấy bạn trong lớp, khi đến Đình Thâm thì cố ý dừng lại cúi người xuống nói nhỏ vào tai anh.

-Anh làm sao cảm ơn tôi đây? Tôi giúp anh giải quyết rắc rối của anh rồi.

Mi tâm anh nhíu chặt lại phản ứng gắt gao nắm lấy cổ tay Vân Du.

-Cô đã làm gì?

-Thì là nhốt cô ta trong phòng thực hành Lý... có đốt than.

Đình Thâm nghe thấy mặt mày lạnh băng, sắc mặt như hận không thể ngay lặp tức giết chết Vân Du, anh tức giận hất tay cô ta ra làm cô ta loạng choạng ngã về sau còn anh đã ngang nhiên đi ra khỏi lớp.

-Này Đình Thâm, em đi đâu, này...

Cô giáo gọi nhưng anh đã đi mất làm cả lớp đều kinh ngạc.

Sầm Kỷ Dương ngẩng đầu lên chỉ thấy Đình Thâm tức giận đi ra ngoài lớp, sau đó nhìn đến Vân Du thoáng thấy nụ cười trên môi cô ta.

Không lẽ Y Anh xảy ra chuyện?

Sầm Kỷ Dương nhất thời lo lắng không thèm suy nghĩ đi đến túm lấy cổ tay Vân Du: “Đã xảy ra chuyện gì?”

-Sầm Kỷ Dương, đến em cũng muốn nổi loạn sao?

Lời nói tức giận của cô giáo bị anh bỏ ngoài tay, vẻ mặt anh u ám thâm trầm như muốn bóp nát tay Vân Du ra.

-Tôi, không biết.

Sầm Kỷ Dương biết dù có tra hỏi cũng vô ích đã đẩy cô ta ra trực tiếp đi ra ngoài tìm.

-Cái lớp này như vậy là thế nào?

Cả lớp im phăng phắc nuốt nước bọt, thật băng lãnh, thật đáng sợ. Vân Du được lợi đắc ý.

. . .

Khó thở quá!

Y Anh mơ màng tỉnh lại trước mặt đã là màu đen mới biết đã bị ai đó trói trên ghế còn bịt mắt bịt miệng lại.

Không khí xung quanh nồng nặc mùi khói do than cháy bay ra, tất cả cửa lại đóng kín làm cả phòng đều tràn ngập trong khói gây cho cô khó thở tức ngực.

Oxi xung quanh như bị cạn kiệt, chẳng khác nào cá bị bắt lên bờ thiếu nước.

Miệng muốn kêu cứu nhưng không thể kêu được gì ngoài tiềng ư ư thều thào, ngay cả muốn trốn cũng không thể.

Ngày càng ngộp thở. Nếu còn không có ai đến cô sẽ bị chết ngạt mất.

Cứu, cứu...

Ý thức lại một lần nữa mơ hồ đi, Y Anh cố sức chịu đựng, hô hấp ngày càng khó khăn cho đến khi bên tai vang lên tiếng bước chân sau đó một âm thanh rất lớn, hình như có người mở cửa.

Là ai? Sầm Kỷ Dương đúng không?

Y Anh gắng gượng ngồi lên, bên tai nghe tiếng nước tạt vang lên sau đó là tiếng bước chân.

Ngày càng đến gần cô.

-Ư, ưm...

Cô muốn hỏi là ai nhưng miệng không nói được, không khí vẫn chưa được hút hết khói nên cô chưa thể hô hấp lấy lại oxi được.

Người đó tháo miếng vải bịt miệng cô ra, Y Anh nhanh chóng thở hô hấp có chút dồn dập, sau cùng cố gắng dùng sức lực yếu ớt của mình hỏi: “Là ai vậy? Có phải là anh không Kỷ Dương?”

Im lặng.

Bầu không khí có chút kì lạ. Người đó không nói gì nhưng hơi thở trầm ổn nóng hổi phả vào mặt cô, ngày càng gần càng nóng.

Y Anh cơ hồ cảm nhận được người đó là nam, anh ta đang từ từ tiến tới gần cô.

Sau cùng là... anh ta hôn cô.

Hành động của anh ta làm cô giật mình ngẩn người ra.

Lạnh quá. Bờ môi này thật lạnh. Không phải Sầm Kỷ Dương.

Là ai? Rốt cục là ai? Y Anh vội vàng quay đầu né tránh đi.

-Anh là ai?

Vẫn là im lặng.

Y Anh hít thở không thông lo sợ, cô không biết đó là ai nhưng mà trong lòng vừa lo sợ vừa quen thuộc.

Cô nghe bên tai tiếng đứng lên sau đó anh vòng ra sau ghế tháo dây thừng đang cột chặt cô với chiếc ghế chớp mắt bế cô lên.

Y Anh muốn đưa tay tháo bịt mắt ra nhưng bị anh giữ chặt hai tay lại không cách nào cử động được.

Không phải gặp kẻ háo sắc đó chứ?

-Sầm... ư...

Y Anh muốn hét lên kêu tên Sầm Kỷ Dương nhưng đột nhiên mấy chữ còn lại bị ứ lại không thể nói được.

Cô run sợ muốn thoát ra nhưng mà người đó ôm cô rất chặt, cảm giác cả người được bế bay lên cao gió thổi vù vù cho thấy tốc độ rất nhanh. Cảm giác gần giống với lần trước Sầm Kỷ Dương ôm cô bay lên tòa nhà cao nhất thành phố.

Ma cà rồng, là một ma cà rồng khác.

Không lẽ là kẻ áo đen kia? Không đúng, nếu là hắn thì cô sớm đã chết rồi.

Anh ta đưa cô đi, cô rất muốn kêu cứu nhưng miệng không thể phát ra âm thanh nào.

Mãi một lúc sau, anh hạ người đáp xuống đất bế cô đi, Y Anh chỉ có thể dựa vào đôi tai để nghe, im lặng quá.

Không gian xung quanh lạnh lẽo vô cùng, mặc dù không thể thấy nhưng cô cảm nhận khắp nơi này đều là hơi lạnh, âm u và cô đơn.

. . .

Sầm Kỷ Dương đi khắp trường tìm kiếm Y Anh thiếu điều chưa xốc tung cả nơi này lên, anh nổi giận mặt mày u ám đáng sợ như quỷ Satan xông vào lớp.

Cô giáo đứng dạy lớp vừa rồi thấy anh đùng đùng xông vào tức giận chưa kịp mở miệng quát thì Sầm Kỷ Dương đã đi đến chỗ Vân Du kéo cô ta đứng lên.

-Nói, lúc nãy cô và Đình Thâm nói cái gì? Y Anh đâu?

-Sầm Kỷ Dương, em đừng có quá quắt.

Đối với lời cảnh cáo của cô giáo bị anh xem như gió thoảng qua tai, tức giận đến gân xanh nổi đầy trên cổ tay ra sức bóp lấy cổ tay Vân Du.

-Đừng để tôi phải ra tay, nếu không cô không sống nổi đâu.-anh như Diêm La Vương tàn bạo nhắc nhở

Vân Du biết Sầm Kỷ Dương cũng không phải người bình thường liền thất thời nói với nhỏ với anh: “Ở phòng thực hành Lý.”

-Nói dối, cô ấy rõ ràng không có trong trường. Nói, các người đã làm gì cô ấy?

-Kỷ Dương, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

-Sao cậu ấy lại tức giận như vậy? Nhìn đáng sợ quá.

Cả lớp thấy vẻ mặt anh giống như ác ma ánh mắt đen hút chứa một tảng băng lạnh khiến mọi người đều khiếp sợ mà cô giáo sớm bị anh dọa đến không thể nói được gì.

Vân Du có phần kinh hãi, nếu còn không nói chỉ e tay cô ta bị Sầm Kỷ Dương bóp nát, xương bên trong cũng vỡ vụn.

-Không, không biết, có lẽ Đình Thâm đưa đi.

-Nếu các người làm cô ấy tổn thương, đừng nói là Đình Thâm ngay cả cô, tôi cũng không bỏ qua.

Ngữ khí anh đã sớm lạnh như băng khiến ai nghe thấy đều không khỏi rét run.

Sầm Kỷ Dương không quan tâm có giáo viên trong lớp ngang tàn đi khỏi.

-Vân Du, xảy ra chuyện gì?

-Phải đó, có việc gì thế? Sao cậu ta nổi giận như vậy?

Vân Du mím môi lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, mọi người trong lớp nhất thời câm miệng không dám hỏi nữa.

. . .

Đình Thâm ngồi trên ghế sô pha hoàng gia đen ánh mắt đen thâm thúy nhìn Y Anh đang ngồi trên một chiếc ghế, hai tay để trên tay cầm bị giam lại bằng gọng sắt.

Mắt vẫn còn bị bịt lại mà miệng cũng không thể phát ra bất kì tiếng nào.

Bây giờ cô chỉ có thể dùng tai để nghe đoán những việc xảy ra.

Im ắng quá, cô luôn cảm nhận được có đôi mắt đang chăm chú nhìn cô ngay cả chớp mắt cũng không có lấy một cái.

Đình Thâm dường như đang suy tính gì đó sau đó đứng lên đi đến cửa sổ kéo chiếc rèm đen nhìn ra bên ngoài, khóe môi anh nâng lên cao.

Ở bên ngoài tòa lâu đài Sầm Kỷ Dương bị những nhánh hồng đầy gai nhọn đang vươn ra bảo vệ cánh cổng cao lớn không cho ai xâm phạm vào.

Anh cũng không phải sẽ không vào được, chỉ cần nắm rõ được cách di chuyển thì vượt qua rất dễ dàng. Điều ở đây không thể phóng qua cổng sắt bởi vì nếu phóng lên cao, cành cây đầy gai nhọn sẽ vươn cao tấn công lúc này gai nhọn có độc.

Sầm Kỷ Dương mở cổng vào rất dễ dàng, anh lạnh lùng sải chân đi qua con đường bằng đá sần sùi đẩy cánh cửa lớn ra.

Đèn tự động bật sáng.

Từ cổng chính trải tấm thảm đỏ dài lên đến tận chiếc ghế sô pha dài thiết kế sang trọng theo phong cách trong cung điện của các quốc vương phương Tây.

Cả căn phòng to lớn tràn ngập hơi lạnh, tối tăm và huyền bí.

Chiếc cầu thang dài giống như đường parabol bên tay cầm dát vàng óng ánh, trải tấm thảm trắng sang trọng.

Nơi này quá đỗi đơn giản, tuy rộng lớn nhưng lại thiếu vắng.

Đình Thâm tao nhã từ trên cầu thang đi xuống bên môi ẩn hiện nụ cười lạnh thấu xương.

-Xem ra, anh đã nhớ lại tất cả.

Sầm Kỷ Dương đưa con ngươi lạnh lùng nhìn Đình Thâm, hừ nhạt trực tiếp hỏi: “Y Anh đâu?”

-Anh có vẻ rất lo lắng?-Đình Thâm dừng chân đứng ngay giữa cầu thang, mỉm cười mỉa

Sầm Kỷ Dương không có tâm trạng nói chuyện đôi co, nổi giận lặp lại: “Y Anh đâu?”

-Cô ấy rất tốt, chưa chết được.

Sầm Kỷ Dương vừa dời chân định phóng tới chỗ Đình Thâm không ngờ đã bị một sức mạnh vô hình giữ chân lại.

Chết tiệt, rơi vào bẫy của Đình Thâm rồi.

-Đừng tốn công vô ích, tôi biết anh sẽ đến nên làm sao dễ dàng cho anh thoát ra? Sầm Kỷ Dương, số anh thật may, như vậy cũng thoatq được.

Đình Thâm vụt một cái đã đứng trước mặt Sầm Kỷ Dương, ánh mắt lãnh khốc.

-Vậy thì phải cảm ơn Diêu Ngôn, nếu cô ấy không đem dao bạc đổi thành cọc bạc có lẫn sắt thì mạng của tôi e là khó giữ.

Bên môi Đình Thâm khẽ nhếch lên, gương mặt điềm nhiên lạnh lùng: “Hôm đó để anh thoát là sơ suất của tôi, nhưng e là không có lần hai.”

Nụ cười này tàn ác khiến người ta khiếp sợ.

Sầm Kỷ Dương ngược lại rất bình tĩnh thản nhiên cười: “Vậy thì nên hỏi lại Mộc Miên, xem xem bà ta dám giết chết đế vương ma cà rồng không?”

Đình Thâm hiểu rõ câu nói này nhưng không để lộ lo lắng bất an.

Người đầu tiên uống máu của Y Anh là Sầm Kỷ Dương, các ma cà rồng khác sẽ tôn anh làm đế vương thuần phục nghe lệnh. Chính vì vậy Mộc Miên cần mạng sống của Y Anh hơn bao giờ hết để Đình Thâm dùng máu cứu cô trở thành một ma cà rồng vô hồn, mãi mãi nghe lệnh của anh.

Nhưng mà, anh đều thất bại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương