Thần Tượng Học Đường
-
Chương 1
Trước khi vào đọc truyện, tôi mong những ai yêu thích hoặc không yêu thích có thể suy nghĩ cẩn thận về cách dùng từ ngữ khi bình phẩm về tác phẩm này, hơn hết hãy tôn trọng người tác giả là tôi. Cảm ơn các bạn!
Trong những lần mơ ảo, cô từng nghĩ về những thứ tuyệt đẹp mà không tồn tại ở ngoài đời thực. Ba mẹ, người thân, bạn bè và cả anh. Bởi vì quá thương mà lại không thể ở cạnh nhau nên chỉ có thể nhìn thấy từ trong mộng mị.
Duyên phận, thật sự rất phi thường.
Màn đêm tĩnh mịch, trong con hẻm nhỏ ánh đèn đường hắt xuống chiếc rọi sáng cả con đường dài, Y Anh vừa đi miệng vừa hát lẩm bẩm giai điệu của một bài nhạc nào đó trên tay cầm đồ ăn đêm.
Đi được nửa đoạn hẻm, đột nhiên có thứ gì đó xẹt qua rất nhanh làm cô chẳng kịp nhìn thấy, tò mò cô nhìn theo hướng bóng đen vừa xẹt qua ngó đầu quẹo qua khúc cua khác.
-Là ai đấy?
Cô nhẹ nhàng di chuyển giống như chú mèo đang rình rập không để lại tiếng động.
Có cái gì đó rơi lên tay cô. Giống như nước vậy nhưng mà nó lại đặc sệt. Cô cúi đầu nhìn giọt nước rơi trên tay sau đó bàng hoàng ngẩng đầu lên.
-A...
Chỉ nghe thấy tiếng hét thất thanh của Y Anh sau đó cả người cô liền bị người con trai từ trên trời rơi xuống đè lên người.
Anh ta từ đâu xuất hiện vậy? Sao có thể từ trên cao như vậy rơi xuống đây?
Y Anh cố gắng đẩy anh ra nhưng nửa ngày trời nửa thân cũng không dịch chuyển được đành mệt mỏi để yên. Cô thật xui xẻo mà.
-Này, anh kia...-Y Anh chọt chọt vào đầu anh đẩy nó lên
Nửa ngày trời cũng không có ai trả lời, Y Anh quyết định một lần nữa lật người ta ra khỏi mình, cố gắng hết sức cuối cùng người bên trên cũng bị cô đẩy qua một bên.
Y Anh ngồi dậy nhìn anh đang nằm bên cạnh, lúc nãy cô tưởng rằng nước mưa rơi xuống tay không ngờ khi nhìn xuống lại là máu, cô lặp tức bị dọa ngẩng đầu lên nhìn không ngờ người này lại từ trên trời rơi xuống đè lên người cô.
Nhìn cả người mình bị dính đầy máu lại liếc qua người bên kia trông thấy trước ngực anh có một vết thương bị đâm rất sâu máu loang lỗ không ngừng chảy ra, cô hồi hộp nhích lại gần, không phải có án mạng đấy chứ?
-Anh, anh có... sao không?
Vẫn không trả lời, Y Anh nhìn xung quanh không có ai, cô giả vờ như mình không nhìn thấy liền cầm đồ bỏ chạy.
Nhưng mà quay đầu đi chưa được năm bước, Y Anh dừng lại lương tâm có chút cắn rứt, nếu bỏ mặc anh ta ở đây thì không phải rất tàn nhẫn sao? Lỡ anh ta vẫn còn cứu được mà cô lại bỏ mặc thì rất có lỗi.
Giúp người thì giúp cho trót. Y Anh nghĩ đoạn liền quay đầu trở lại cúi người đỡ người đang nằm trên đường đi về nhà mình.
Người này thật là nặng làm hại cô đưa anh về nhà mệt sắp đứt hơi, còn sợ anh chưa chết cô đã suýt mất mạng trước. Y Anh đặt anh lên ghế sô pha đi vào bếp lấy một thau nước ấm cùng khăn để lau máu trên người anh.
-Xin lỗi nha, tôi không phải háo sắc đâu, nhưng mà không cởi áo sẽ không chữa vết thương cho anh được. Xin lỗi, xin lỗi.
Y Anh cẩn thận cởi chiếc áo trên người anh, nhìn thấy vết thương bị đâm sâu vào ngực đang từ từ chảy máu lan ra rất nhiều, mặc dù có học qua lớp xử lí vết thương nhưng cô chưa từng xử lý vết thương nặng như vậy lần nào cả.
Cô cẩn thận lau máu trên người anh, rửa sạch miệng vết thương sau đó bôi thuốc lên rồi dùng băng bó lại vết thương.
Y Anh đem đồ đạc lung tung dọn dẹp sạch sẽ sau đó đi ra nhìn người được mình cứu, dung mạo anh thanh tú, phải nói một cách chính xác chính là đẹp đến hoàn mĩ. Còn hoàn hảo hơn cả những bức tranh mà người họa sĩ tài ba vẫn hay vẻ ra về dung mạo của một ai đó. Anh có sóng mũi cao, đôi môi mỏng quyến rũ. Anh có đôi mày rậm, hàng mi dài. Dáng người anh cao ráo, chững chạc và đầy oai phong, không hề có chút mềm yếu mà giống như những tráng sĩ bên ngoài chiến trường đầy mạnh mẽ.
Cũng không biết vì sao chỉ cần nhìn thấy anh, lòng cô lại trỗi dậy một cảm xúc... bi thương. Tựa như đã quen từ rất lâu!
.
Sáng sớm, mặt trời chiếu tia nắng xuyên kẻ qua ô cửa sổ, người con trai nằm trên sô pha khẽ đưa tay lên che đi những ánh sáng chói chang đó muốn ngồi dậy lại bị cơn đau ngay ngực truyền đến làm anh không khỏi nhăn mặt.
Tay đột nhiên chạm phải đôi tay mềm mại của ai đó, lúc quay đầu nhìn thấy một cô gái ngồi dưới đất nằm gục lên trên ghế sô pha ngủ bên cạnh anh.
Thật ra đã xảy ra chuyện gì, cô gái này là ai?
Y Anh nheo nheo mắt tỉnh dậy trông thấy anh đã tỉnh, mắt đối mắt nhìn nhau một hồi lâu, rốt cục cô cũng lên tiếng trước: “Anh tỉnh rồi sao? Anh là ai? Vì sao lại bị thương nặng như vậy?”
-Cô không quen tôi sao?
Y Anh mặt méo sẹo nhìn anh, tự hỏi trong lòng có phải đang thử lòng cô hay không?
-Nếu anh muốn ăn vạ thì mời anh đi.-cô mỉm cười nhìn anh
Anh sẽ không nghĩ cô cứu anh nên có ý định cô sẽ cho anh ăn ở ở đây luôn đó chứ?
-Tôi không biết mình là ai.
Gặp phải tên lừa gạt rồi.
Y Anh nhìn anh nở nụ cười hết sức thân thiện, lại nói: “Nếu vậy tôi sẽ đưa anh đến đồn cảnh sát, chỗ đó sẽ hợp cho anh tìm lại người nhà.”
Cô nói xong liền cầm lấy điện thoại định gọi cho cảnh sát không ngờ người nào đó còn nhanh hơn cả chớp đã giật lấy điện thoại của cô đứng ở cửa phòng cô.
Cái gì vậy? Làm sao anh có thể nhanh đến thế?
-Anh, anh là vận động viên sao?
Y Anh không tin vào mắt mình đi lại chỗ anh muốn giành lại điện thoại không ngờ cô còn chưa kịp chạm tay vào thì một tiếng động rất lớn vang lên. Tiếp theo cô nhìn thấy điện thoại của cô vỡ nát.
Cô kêu lên thảm thiết đau lòng nhìn chiếc điện thoại một giây trước còn yên lành không ngờ chỉ chớp mắt đã thành một đống vụn nát.
Cô nghiến răng nghiến lợi hét: “Này...”
.
Y Anh ngồi trên ghế sô pha tức giận nhìn người đối diện, hai tay nắm chặt lại hận không thể lặp tức đánh chết anh.
-Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, anh mau nói cho tôi biết anh là ai? Vì sao lại bị thương nặng như thế?
-Tôi đã nói rồi, tôi không nhớ gì hết. Cô đã cứu tôi có phải nên chịu chút trách nhiệm không?
Nhìn anh ngồi đối diện mình khuôn mặt hờ hững đáng ghét đến muốn tống anh ra khỏi nhà ngay lặp tức, nhưng mà nghĩ đến chiếc điện thoại bị nát của mình thì cô nhịn xuống, ít nhất phải lấy cho lại bằng được chiếc điện thoại mới.
-Nực cười, anh đang đùa với tôi à?-cô tức giận đập tay lên bàn một cái
-Có người đang đến đây, là một người phụ nữ.
-Đừng có chuyển qua chuyện khác. Anh có phải tên giết người, cưỡng hiếp phụ nữ hay là xã hội đen nên mới bị người ta đuổi giết!?
Vừa dứt lời tiếng gõ cửa truyền đến, quả nhiên có giọng nói của người phụ nữ vang lên: “Y Anh, Y Anh, là bác chủ nhà đây.”
Cô quên mất đã đến hạn đóng tiền phòng.
Y Anh đi ra mở hé cửa liền thấy bác chủ nhà đứng trước mặt, cô liền cười lấy lòng nói: “Cháu xin lỗi, cháu quên mất hôm nay phải đóng tiền phòng.”
-Cháu thiếu bác hai tháng rồi, tháng này là tháng thứ ba. Định khi nào trả đây?
Nhìn sắc mặt khó coi của bác chủ nhà cô lặp tức cười hì hì nói: “Cho cháu ba ngày, cháu nhất định trả.”
-Được, nếu ba ngày sau vẫn chưa có thì bác phải tạm thời đuổi cháu đi.
-Vâng vâng cháu biết rồi.
Y Anh đóng cửa lại khuôn mặt thảm thương quay đầu thấy gương mặt của anh thì tâm trạng càng bực hơn nữa đi lại ngồi vào ghế.
-Nói, anh rốt cục là ai? Anh là ma phải không? Hay là người ngoài hành tinh? Vì sao anh lại có thể chạy nhanh còn mạnh như vậy, biết cả việc bác chủ nhà đến?
-Tôi cũng không biết bản thân là gì, cô đã cứu tôi thì chắc ông trời đã định sẵn cô phải giúp tôi.
-Anh nghĩ tôi rãnh rỗi thế sao?
-Thế này, chúng ta thỏa thuận. Cô cho tôi ở lại đây giúp tôi tìm lại trí nhớ...
-Đổi lại...
-Sau khi phục hồi trí nhớ, tôi sẽ trả ơn cho cô.
-Tôi khinh. Tôi giúp anh chính là tôi ngu rồi. Lặp tức ra khỏi nhà tôi.-cô không nể nang chỉ ra cửa đuổi thẳng anh
-Hay là tôi giúp cô làm những việc cô muốn với những khả năng đặc biệt của tôi?
-Không.-cô mỉm cười vẫn chỉ tay ra cửa ám chỉ anh nên đi
-Tôi sẽ trả tiền nhà cho cô.
Cái này đáng suy nghĩ nhưng mà nếu anh là tên giết người hay biến thái thì chẳng phải cô chết oan uổng sao?
-Không.
-Bất cứ điều kiện gì của cô, tôi đều đồng ý.
-Thỏa thuận. Giấy trắng mực đen rõ ràng.
Rất nhanh sau đó Y Anh đã đặt lên bàn hai tờ giấy.
Nội dung rất đơn giản, Y Anh sẽ giúp anh tìm lại kí ức nhưng đến khi anh nhớ lại mọi chuyện anh phải nghe lời cô, bất cứ điều kiện của cô đưa ra anh đều phải đồng ý ngoại trừ những việc phi pháp, đưa tiền nhà mỗi tháng cho cô còn không được có ý định xấu với cô.
Anh rất nhanh đã kí xong bản giao ước, nhìn cô nói: “Thỏa hiệp thành công.”
-Nhưng mà ở đâu anh có tiền?
-Trên người tôi có chiếc ví.
-Anh đang đùa tôi chắc? Tên điên này, anh có ví thì chắc có giấy tờ tùy thân còn không đến gặp cảnh sát.
-Ngoài bức ảnh của tôi đã bị xé mất một nửa bên dưới ghi ba chữ Sầm Kỷ Dương thì chỉ còn vài chiếc thẻ tín dụng, tôi lại là người có năng lực khác người không lẽ đến đó họ biết tôi sao?
-Tôi không nói chuyện với anh.
Y Anh nếu còn nói chuyện với anh sẽ tức đến chết liền đứng dậy bỏ vào phòng, chưa đầy ba giây cô lại mở cửa phòng nhìn anh vẫn còn ngồi bên ngoài nói: “Trước tiên, anh lặp tức đền điện thoại cho tôi.”
Anh rút trong ví một chiếc thẻ tín dụng bạch kim đặt lên bàn liếc mắt về phía cô:“Cầm lấy đi mua đi, sau đó nhớ trả cho tôi.”
Tên hách dịch, anh nghĩ anh ngon lắm sao?
. . .
Y Anh là học sinh cuối cấp ở trường trung học Thánh Hoàn trong thành phố, thành tích học tập của Y Anh rất tốt nhưng mà lại vi phạm đến mức tên cô nằm trong danh sách đen của tất cả giáo viên. Đặc biệt là thấy giám thị - thầy Trí, người luôn luôn túm lấy cô và phạt.
Y Anh từ nhỏ không biết ba mẹ mình là ai lớn lên trong viện mồ côi, năm mười lăm tuổi được hai vợ chồng tốt bụng nhận làm con gái nhưng chưa được một năm cả hai đều qua đời. Cô lại không thể quay trở lại sống ở viện mồ côi được nữa nên từ đó đều dựa vào học bổng của nhà trường và tiền làm thêm mà sống. Chính vì vậy tiền với cô rất quan trọng.
Cho nên lúc ở trường cô thường đem những thứ vật dụng bán cho các bạn học sinh, nhanh chóng trở thành tầm ngắm của giáo viên.
-Y Anh, năm học mới chắc cậu lại không để bị vào danh sách đen của thầy Trí đó chứ?
Cô bạn vừa nói chuyện với cô là Vân Du. Vân Du là một cô gái dịu dàng xinh đẹp, so với cô thì Vân Du là một cô gái cực kì hoàn hảo. Vân Du là một thiên kim của gia đình giàu có, bề ngoài xinh đẹp lại tốt bụng thân thiện với mọi người, học hành rất giỏi nhưng mà điều toàn trường đều thắc mắc là tại sao một người như Vân Du lại kết thân với cô?
-Chắc chắn là mình bị đứng đầu danh sách rồi.-cô cười đùa nói
-Này Y Anh cậu mới đổi điện thoại sao? Loại này hình như rất đắt.-Vân Du nhìn thấy điện thoại của cô liền nói
-Của một tên ngốc cho tớ đấy mà.
Tưởng cô hiền lành chắc, đưa cho cô thẻ tín dụng nhiều tiền như vậy cô còn lựa mua loại cũ kia thì đúng là quá có lỗi với bản thân rồi.
-Không phải cậu lại lừa tiền người ta chứ?-Vân Du nhíu mày hỏi
-Đừng nghĩ xấu cho mình chứ, là cậu ta cam tâm tình nguyện đó.
-Có chuyện tốt như vậy sao?
Y Anh nhăn răng cười chớp chớp mắt làm mặt vô tội, lúc này giáo viên chủ nhiệm nhận lớp của mình sẽ vào lớp để sinh hoạt lớp, cả lớp của Y Anh đều cầu mong giáo viên chủ nhiệm sẽ là một người dễ tính.
Thầy giáo bước vào lớp cả lớp 12B đều la hét um sùm. Thầy Giang là chủ nhiệm năm nay của bọn họ, thầy Giang là giáo viên dạy môn Vật Lý, tính tình vô cùng hiền lành và dễ thương, đặc biệt là rất thương học sinh.
Thầy Giang tằng hắng vài cái đặt túi hồ sơ lên bàn giáo viên.
-Nhìn thấy thái độ của các em thì hẳn thầy không cần giới thiệu bản thân nữa, bây giờ các em ngồi vị trí như cũ, ban cán sự lớp thầy thấy cũng ổn rồi nếu em nào muốn thay đổi thì cứ nói.
Cả lớp đều im lặng không ai có ý kiến, thầy Giang tiếp tục nói: “Chỉ là lớp phó học tập Y Anh, có phải em nên có lời hứa gì trong năm học mới không?”
Biết ngay sẽ là cô mà. Y Anh mỉm cười đứng lên nhìn thầy Giang, nói: “Em thấy, em vẫn nên giúp đỡ các bạn nhiều hơn.”
Bằng cách bán nhiều đồ cho các bạn hơn.
-Lớp phó học tập đừng mở tiệm bán hàng ở lớp là được rồi. Em đang nằm trong tầm ngắm của thầy đó.-thầy Giang híp mắt lại
-Em cũng rất vui khi được sự quan tâm của thầy và các thầy cô khác. Em sẽ cố gắng học tập tốt.
Bảo cô từ bỏ việc làm ăn thuận lợi của mình chẳng thà đem dao kề cổ cô cho rồi.
-Ngồi xuống đi. Lớp trưởng Vân Du, trước khi lễ khai giảng diễn ra em giúp thầy phân công các bạn làm vệ sinh lớp và vệ sinh khu vực, nhà trường sẽ cho người đi kiểm tra.
-Vâng em biết rồi.
Trước ngày diễn ra lễ khai giảng sẽ không có tiết học nào, tiết học cũng rất ít đa số đều là giáo viên chủ nhiệm sinh hoạt đầu năm, làm những việc cần thiết.
Y Anh đứng lau cửa sổ nghĩ đến Sầm Kỷ Dương ở nhà không biết anh có làm gì gây thiệt hại ở nhà cô không. Tên đó lỡ như nổi khùng đập phá đồ đạc nhà cô thì thảm lắm, anh mạnh như vậy chỉ cần chạm nhẹ đã bể nát rồi.
Không sao không sao, hôm qua đã lấy trước ba tháng tiền nhà chắc anh sẽ không ngốc đập phá nhà cô đâu.
Càng nghĩ đến anh đang ở nhà thì cô càng lo lắng nhà mình gặp chuyện nên vừa làm vệ sinh xong cô lặp tức trở về nhà. Lúc vừa mở cửa cô còn tưởng mình đang vào nhầm nhà.
-Sầm Kỷ Dương, anh cút ra đây cho tôi.
Thật sự giọng cô rất tốt vừa hét lên liền gây chấn động lớn.
Trong những lần mơ ảo, cô từng nghĩ về những thứ tuyệt đẹp mà không tồn tại ở ngoài đời thực. Ba mẹ, người thân, bạn bè và cả anh. Bởi vì quá thương mà lại không thể ở cạnh nhau nên chỉ có thể nhìn thấy từ trong mộng mị.
Duyên phận, thật sự rất phi thường.
Màn đêm tĩnh mịch, trong con hẻm nhỏ ánh đèn đường hắt xuống chiếc rọi sáng cả con đường dài, Y Anh vừa đi miệng vừa hát lẩm bẩm giai điệu của một bài nhạc nào đó trên tay cầm đồ ăn đêm.
Đi được nửa đoạn hẻm, đột nhiên có thứ gì đó xẹt qua rất nhanh làm cô chẳng kịp nhìn thấy, tò mò cô nhìn theo hướng bóng đen vừa xẹt qua ngó đầu quẹo qua khúc cua khác.
-Là ai đấy?
Cô nhẹ nhàng di chuyển giống như chú mèo đang rình rập không để lại tiếng động.
Có cái gì đó rơi lên tay cô. Giống như nước vậy nhưng mà nó lại đặc sệt. Cô cúi đầu nhìn giọt nước rơi trên tay sau đó bàng hoàng ngẩng đầu lên.
-A...
Chỉ nghe thấy tiếng hét thất thanh của Y Anh sau đó cả người cô liền bị người con trai từ trên trời rơi xuống đè lên người.
Anh ta từ đâu xuất hiện vậy? Sao có thể từ trên cao như vậy rơi xuống đây?
Y Anh cố gắng đẩy anh ra nhưng nửa ngày trời nửa thân cũng không dịch chuyển được đành mệt mỏi để yên. Cô thật xui xẻo mà.
-Này, anh kia...-Y Anh chọt chọt vào đầu anh đẩy nó lên
Nửa ngày trời cũng không có ai trả lời, Y Anh quyết định một lần nữa lật người ta ra khỏi mình, cố gắng hết sức cuối cùng người bên trên cũng bị cô đẩy qua một bên.
Y Anh ngồi dậy nhìn anh đang nằm bên cạnh, lúc nãy cô tưởng rằng nước mưa rơi xuống tay không ngờ khi nhìn xuống lại là máu, cô lặp tức bị dọa ngẩng đầu lên nhìn không ngờ người này lại từ trên trời rơi xuống đè lên người cô.
Nhìn cả người mình bị dính đầy máu lại liếc qua người bên kia trông thấy trước ngực anh có một vết thương bị đâm rất sâu máu loang lỗ không ngừng chảy ra, cô hồi hộp nhích lại gần, không phải có án mạng đấy chứ?
-Anh, anh có... sao không?
Vẫn không trả lời, Y Anh nhìn xung quanh không có ai, cô giả vờ như mình không nhìn thấy liền cầm đồ bỏ chạy.
Nhưng mà quay đầu đi chưa được năm bước, Y Anh dừng lại lương tâm có chút cắn rứt, nếu bỏ mặc anh ta ở đây thì không phải rất tàn nhẫn sao? Lỡ anh ta vẫn còn cứu được mà cô lại bỏ mặc thì rất có lỗi.
Giúp người thì giúp cho trót. Y Anh nghĩ đoạn liền quay đầu trở lại cúi người đỡ người đang nằm trên đường đi về nhà mình.
Người này thật là nặng làm hại cô đưa anh về nhà mệt sắp đứt hơi, còn sợ anh chưa chết cô đã suýt mất mạng trước. Y Anh đặt anh lên ghế sô pha đi vào bếp lấy một thau nước ấm cùng khăn để lau máu trên người anh.
-Xin lỗi nha, tôi không phải háo sắc đâu, nhưng mà không cởi áo sẽ không chữa vết thương cho anh được. Xin lỗi, xin lỗi.
Y Anh cẩn thận cởi chiếc áo trên người anh, nhìn thấy vết thương bị đâm sâu vào ngực đang từ từ chảy máu lan ra rất nhiều, mặc dù có học qua lớp xử lí vết thương nhưng cô chưa từng xử lý vết thương nặng như vậy lần nào cả.
Cô cẩn thận lau máu trên người anh, rửa sạch miệng vết thương sau đó bôi thuốc lên rồi dùng băng bó lại vết thương.
Y Anh đem đồ đạc lung tung dọn dẹp sạch sẽ sau đó đi ra nhìn người được mình cứu, dung mạo anh thanh tú, phải nói một cách chính xác chính là đẹp đến hoàn mĩ. Còn hoàn hảo hơn cả những bức tranh mà người họa sĩ tài ba vẫn hay vẻ ra về dung mạo của một ai đó. Anh có sóng mũi cao, đôi môi mỏng quyến rũ. Anh có đôi mày rậm, hàng mi dài. Dáng người anh cao ráo, chững chạc và đầy oai phong, không hề có chút mềm yếu mà giống như những tráng sĩ bên ngoài chiến trường đầy mạnh mẽ.
Cũng không biết vì sao chỉ cần nhìn thấy anh, lòng cô lại trỗi dậy một cảm xúc... bi thương. Tựa như đã quen từ rất lâu!
.
Sáng sớm, mặt trời chiếu tia nắng xuyên kẻ qua ô cửa sổ, người con trai nằm trên sô pha khẽ đưa tay lên che đi những ánh sáng chói chang đó muốn ngồi dậy lại bị cơn đau ngay ngực truyền đến làm anh không khỏi nhăn mặt.
Tay đột nhiên chạm phải đôi tay mềm mại của ai đó, lúc quay đầu nhìn thấy một cô gái ngồi dưới đất nằm gục lên trên ghế sô pha ngủ bên cạnh anh.
Thật ra đã xảy ra chuyện gì, cô gái này là ai?
Y Anh nheo nheo mắt tỉnh dậy trông thấy anh đã tỉnh, mắt đối mắt nhìn nhau một hồi lâu, rốt cục cô cũng lên tiếng trước: “Anh tỉnh rồi sao? Anh là ai? Vì sao lại bị thương nặng như vậy?”
-Cô không quen tôi sao?
Y Anh mặt méo sẹo nhìn anh, tự hỏi trong lòng có phải đang thử lòng cô hay không?
-Nếu anh muốn ăn vạ thì mời anh đi.-cô mỉm cười nhìn anh
Anh sẽ không nghĩ cô cứu anh nên có ý định cô sẽ cho anh ăn ở ở đây luôn đó chứ?
-Tôi không biết mình là ai.
Gặp phải tên lừa gạt rồi.
Y Anh nhìn anh nở nụ cười hết sức thân thiện, lại nói: “Nếu vậy tôi sẽ đưa anh đến đồn cảnh sát, chỗ đó sẽ hợp cho anh tìm lại người nhà.”
Cô nói xong liền cầm lấy điện thoại định gọi cho cảnh sát không ngờ người nào đó còn nhanh hơn cả chớp đã giật lấy điện thoại của cô đứng ở cửa phòng cô.
Cái gì vậy? Làm sao anh có thể nhanh đến thế?
-Anh, anh là vận động viên sao?
Y Anh không tin vào mắt mình đi lại chỗ anh muốn giành lại điện thoại không ngờ cô còn chưa kịp chạm tay vào thì một tiếng động rất lớn vang lên. Tiếp theo cô nhìn thấy điện thoại của cô vỡ nát.
Cô kêu lên thảm thiết đau lòng nhìn chiếc điện thoại một giây trước còn yên lành không ngờ chỉ chớp mắt đã thành một đống vụn nát.
Cô nghiến răng nghiến lợi hét: “Này...”
.
Y Anh ngồi trên ghế sô pha tức giận nhìn người đối diện, hai tay nắm chặt lại hận không thể lặp tức đánh chết anh.
-Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, anh mau nói cho tôi biết anh là ai? Vì sao lại bị thương nặng như thế?
-Tôi đã nói rồi, tôi không nhớ gì hết. Cô đã cứu tôi có phải nên chịu chút trách nhiệm không?
Nhìn anh ngồi đối diện mình khuôn mặt hờ hững đáng ghét đến muốn tống anh ra khỏi nhà ngay lặp tức, nhưng mà nghĩ đến chiếc điện thoại bị nát của mình thì cô nhịn xuống, ít nhất phải lấy cho lại bằng được chiếc điện thoại mới.
-Nực cười, anh đang đùa với tôi à?-cô tức giận đập tay lên bàn một cái
-Có người đang đến đây, là một người phụ nữ.
-Đừng có chuyển qua chuyện khác. Anh có phải tên giết người, cưỡng hiếp phụ nữ hay là xã hội đen nên mới bị người ta đuổi giết!?
Vừa dứt lời tiếng gõ cửa truyền đến, quả nhiên có giọng nói của người phụ nữ vang lên: “Y Anh, Y Anh, là bác chủ nhà đây.”
Cô quên mất đã đến hạn đóng tiền phòng.
Y Anh đi ra mở hé cửa liền thấy bác chủ nhà đứng trước mặt, cô liền cười lấy lòng nói: “Cháu xin lỗi, cháu quên mất hôm nay phải đóng tiền phòng.”
-Cháu thiếu bác hai tháng rồi, tháng này là tháng thứ ba. Định khi nào trả đây?
Nhìn sắc mặt khó coi của bác chủ nhà cô lặp tức cười hì hì nói: “Cho cháu ba ngày, cháu nhất định trả.”
-Được, nếu ba ngày sau vẫn chưa có thì bác phải tạm thời đuổi cháu đi.
-Vâng vâng cháu biết rồi.
Y Anh đóng cửa lại khuôn mặt thảm thương quay đầu thấy gương mặt của anh thì tâm trạng càng bực hơn nữa đi lại ngồi vào ghế.
-Nói, anh rốt cục là ai? Anh là ma phải không? Hay là người ngoài hành tinh? Vì sao anh lại có thể chạy nhanh còn mạnh như vậy, biết cả việc bác chủ nhà đến?
-Tôi cũng không biết bản thân là gì, cô đã cứu tôi thì chắc ông trời đã định sẵn cô phải giúp tôi.
-Anh nghĩ tôi rãnh rỗi thế sao?
-Thế này, chúng ta thỏa thuận. Cô cho tôi ở lại đây giúp tôi tìm lại trí nhớ...
-Đổi lại...
-Sau khi phục hồi trí nhớ, tôi sẽ trả ơn cho cô.
-Tôi khinh. Tôi giúp anh chính là tôi ngu rồi. Lặp tức ra khỏi nhà tôi.-cô không nể nang chỉ ra cửa đuổi thẳng anh
-Hay là tôi giúp cô làm những việc cô muốn với những khả năng đặc biệt của tôi?
-Không.-cô mỉm cười vẫn chỉ tay ra cửa ám chỉ anh nên đi
-Tôi sẽ trả tiền nhà cho cô.
Cái này đáng suy nghĩ nhưng mà nếu anh là tên giết người hay biến thái thì chẳng phải cô chết oan uổng sao?
-Không.
-Bất cứ điều kiện gì của cô, tôi đều đồng ý.
-Thỏa thuận. Giấy trắng mực đen rõ ràng.
Rất nhanh sau đó Y Anh đã đặt lên bàn hai tờ giấy.
Nội dung rất đơn giản, Y Anh sẽ giúp anh tìm lại kí ức nhưng đến khi anh nhớ lại mọi chuyện anh phải nghe lời cô, bất cứ điều kiện của cô đưa ra anh đều phải đồng ý ngoại trừ những việc phi pháp, đưa tiền nhà mỗi tháng cho cô còn không được có ý định xấu với cô.
Anh rất nhanh đã kí xong bản giao ước, nhìn cô nói: “Thỏa hiệp thành công.”
-Nhưng mà ở đâu anh có tiền?
-Trên người tôi có chiếc ví.
-Anh đang đùa tôi chắc? Tên điên này, anh có ví thì chắc có giấy tờ tùy thân còn không đến gặp cảnh sát.
-Ngoài bức ảnh của tôi đã bị xé mất một nửa bên dưới ghi ba chữ Sầm Kỷ Dương thì chỉ còn vài chiếc thẻ tín dụng, tôi lại là người có năng lực khác người không lẽ đến đó họ biết tôi sao?
-Tôi không nói chuyện với anh.
Y Anh nếu còn nói chuyện với anh sẽ tức đến chết liền đứng dậy bỏ vào phòng, chưa đầy ba giây cô lại mở cửa phòng nhìn anh vẫn còn ngồi bên ngoài nói: “Trước tiên, anh lặp tức đền điện thoại cho tôi.”
Anh rút trong ví một chiếc thẻ tín dụng bạch kim đặt lên bàn liếc mắt về phía cô:“Cầm lấy đi mua đi, sau đó nhớ trả cho tôi.”
Tên hách dịch, anh nghĩ anh ngon lắm sao?
. . .
Y Anh là học sinh cuối cấp ở trường trung học Thánh Hoàn trong thành phố, thành tích học tập của Y Anh rất tốt nhưng mà lại vi phạm đến mức tên cô nằm trong danh sách đen của tất cả giáo viên. Đặc biệt là thấy giám thị - thầy Trí, người luôn luôn túm lấy cô và phạt.
Y Anh từ nhỏ không biết ba mẹ mình là ai lớn lên trong viện mồ côi, năm mười lăm tuổi được hai vợ chồng tốt bụng nhận làm con gái nhưng chưa được một năm cả hai đều qua đời. Cô lại không thể quay trở lại sống ở viện mồ côi được nữa nên từ đó đều dựa vào học bổng của nhà trường và tiền làm thêm mà sống. Chính vì vậy tiền với cô rất quan trọng.
Cho nên lúc ở trường cô thường đem những thứ vật dụng bán cho các bạn học sinh, nhanh chóng trở thành tầm ngắm của giáo viên.
-Y Anh, năm học mới chắc cậu lại không để bị vào danh sách đen của thầy Trí đó chứ?
Cô bạn vừa nói chuyện với cô là Vân Du. Vân Du là một cô gái dịu dàng xinh đẹp, so với cô thì Vân Du là một cô gái cực kì hoàn hảo. Vân Du là một thiên kim của gia đình giàu có, bề ngoài xinh đẹp lại tốt bụng thân thiện với mọi người, học hành rất giỏi nhưng mà điều toàn trường đều thắc mắc là tại sao một người như Vân Du lại kết thân với cô?
-Chắc chắn là mình bị đứng đầu danh sách rồi.-cô cười đùa nói
-Này Y Anh cậu mới đổi điện thoại sao? Loại này hình như rất đắt.-Vân Du nhìn thấy điện thoại của cô liền nói
-Của một tên ngốc cho tớ đấy mà.
Tưởng cô hiền lành chắc, đưa cho cô thẻ tín dụng nhiều tiền như vậy cô còn lựa mua loại cũ kia thì đúng là quá có lỗi với bản thân rồi.
-Không phải cậu lại lừa tiền người ta chứ?-Vân Du nhíu mày hỏi
-Đừng nghĩ xấu cho mình chứ, là cậu ta cam tâm tình nguyện đó.
-Có chuyện tốt như vậy sao?
Y Anh nhăn răng cười chớp chớp mắt làm mặt vô tội, lúc này giáo viên chủ nhiệm nhận lớp của mình sẽ vào lớp để sinh hoạt lớp, cả lớp của Y Anh đều cầu mong giáo viên chủ nhiệm sẽ là một người dễ tính.
Thầy giáo bước vào lớp cả lớp 12B đều la hét um sùm. Thầy Giang là chủ nhiệm năm nay của bọn họ, thầy Giang là giáo viên dạy môn Vật Lý, tính tình vô cùng hiền lành và dễ thương, đặc biệt là rất thương học sinh.
Thầy Giang tằng hắng vài cái đặt túi hồ sơ lên bàn giáo viên.
-Nhìn thấy thái độ của các em thì hẳn thầy không cần giới thiệu bản thân nữa, bây giờ các em ngồi vị trí như cũ, ban cán sự lớp thầy thấy cũng ổn rồi nếu em nào muốn thay đổi thì cứ nói.
Cả lớp đều im lặng không ai có ý kiến, thầy Giang tiếp tục nói: “Chỉ là lớp phó học tập Y Anh, có phải em nên có lời hứa gì trong năm học mới không?”
Biết ngay sẽ là cô mà. Y Anh mỉm cười đứng lên nhìn thầy Giang, nói: “Em thấy, em vẫn nên giúp đỡ các bạn nhiều hơn.”
Bằng cách bán nhiều đồ cho các bạn hơn.
-Lớp phó học tập đừng mở tiệm bán hàng ở lớp là được rồi. Em đang nằm trong tầm ngắm của thầy đó.-thầy Giang híp mắt lại
-Em cũng rất vui khi được sự quan tâm của thầy và các thầy cô khác. Em sẽ cố gắng học tập tốt.
Bảo cô từ bỏ việc làm ăn thuận lợi của mình chẳng thà đem dao kề cổ cô cho rồi.
-Ngồi xuống đi. Lớp trưởng Vân Du, trước khi lễ khai giảng diễn ra em giúp thầy phân công các bạn làm vệ sinh lớp và vệ sinh khu vực, nhà trường sẽ cho người đi kiểm tra.
-Vâng em biết rồi.
Trước ngày diễn ra lễ khai giảng sẽ không có tiết học nào, tiết học cũng rất ít đa số đều là giáo viên chủ nhiệm sinh hoạt đầu năm, làm những việc cần thiết.
Y Anh đứng lau cửa sổ nghĩ đến Sầm Kỷ Dương ở nhà không biết anh có làm gì gây thiệt hại ở nhà cô không. Tên đó lỡ như nổi khùng đập phá đồ đạc nhà cô thì thảm lắm, anh mạnh như vậy chỉ cần chạm nhẹ đã bể nát rồi.
Không sao không sao, hôm qua đã lấy trước ba tháng tiền nhà chắc anh sẽ không ngốc đập phá nhà cô đâu.
Càng nghĩ đến anh đang ở nhà thì cô càng lo lắng nhà mình gặp chuyện nên vừa làm vệ sinh xong cô lặp tức trở về nhà. Lúc vừa mở cửa cô còn tưởng mình đang vào nhầm nhà.
-Sầm Kỷ Dương, anh cút ra đây cho tôi.
Thật sự giọng cô rất tốt vừa hét lên liền gây chấn động lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook