Mẹ Chu và Trần Phi Bằng thấy Chu Lập Thành nói đến rõ ràng mạch lạc, hai người theo lời nói của Chu Lập Thành cẩn thận hồi tưởng lại vị vừa ăn, kinh ngạc phát hiện Chu Lập Thành hoàn toàn không phải nói bậy, chỉ là có vài hương vị có thể là đầu lưỡi bọn họ không đủ linh mẫn, cũng không có thể cảm nhận được.
Vị phu nhân kia nghe xong, hừ nói: "Cậu nói nhiều như vậy, tiền vẫn là phải giao!"
Chu Lập Thành liếc nhìn bà một cái, nói: "Xem ra cô không hiểu làm đồ ăn."
Chu Lập Thành vừa định nhờ người này mời đầu bếp nhà bà ta ra, đã thấy từ cửa ra bếp chạy ra hai người đàn ông, một già một trẻ, trên người đều mặc trang phục đầu bếp.

Người lớn tuổi hơn là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, sắc mặt của ông ta xám trắng, môi không huyết sắc, bộ dáng giống như bệnh nặng chưa lành; người nhỏ tuổi nhìn không lớn hơn là bao sao với Chu Lập Thành, lúc nhìn về bọn anh trong mắt còn ẩn ẩn mang theo phẫn nộ.
"Anh bạn nhỏ này không ngờ có một cái lưỡi thật tốt." Người đàn ông trung niên cười ha hả đi tới, tự giới thiệu ông ta họ Mã, là ông chủ kiêm đầu bếp của tiệm này, chàng trai bên người là con trai duy nhất của ông ta, còn người phụ nữ cầm máy tính kia chính là vợ ông.
Chu Lập Thành đứng lên báo tên họ của mình, khiêm tốn cười cười, "Chỉ là ở phương diện này hơi có xem qua mà thôi." Anh quay người nhìn mẹ Chu, mẹ Chu lập tức hiểu ý, lấy tiền đưa ra cho bà chủ, tiếp đó Chu Lập Thành lại quay đầu nhìn ông chủ Mã, nói: "Kỳ thật chúng tôi cũng không phải đơn thuần tới dùng cơm, đương nhiên cũng không phải đến gây chuyện."
Ông chủ Mã kéo cái ghế bên cạnh ra ngồi xuống, ông ta nói: "Vậy anh bạn nhỏ đây tới làm cái gì?"
Chu Lập Thành lần nữa ngồi xuống, nói ngay vào điểm chính: "Tôi tới bán công thức món ăn."
Ông chủ Mã cười nói: "Bán như thế nào."
Chu Lập Thành nói: "Cải tiến một món một ngàn tệ, món tự sáng tạo một món hai ngàn tệ."
Biểu cảm trên mặt ông chủ Mã còn bình thường, con của ông ta thì lại lập tức trợn tròn mắt, trên mặt in rõ ràng dòng chữ Chu Lập Thành công phu sư tử ngoạm.
Chu Lập Thành vẻ mặt rất trấn tĩnh, anh cũng không cảm thấy mình đề giá trên trời, anh nói: "Vừa rồi lúc chúng tôi tới dùng cơm, ở gần giao lộ phía trước nhìn thấy ở đó mới mở một nhà hàng món Trung, gọi Thục Vị Hiên.

Tôi chưa tới đó ăn thử, có điều tôi nghe nói nhà bọn họ có món chiêu bài, gọi là móng giò hương nhu."

Ông chủ nhỏ lập tức căm giận mở miệng: "Cái gì mà móng giò hương nhu, rõ ràng là trộm món móng giò đặc biệt nhà tôi!"
"Tôi biết." Chu Lập Thành nói, anh nhìn ông chủ Mã, "Thục Vị Hiên không chỉ cướp đi cửa hàng mà nhà ông định thuê, còn đào đi hết thảy đầu bếp chính trong tiệm nhà ông."
Đừng nhìn nhà hàng Thụy Hòa ngày hôm nay quạnh quẽ như vậy, trước đây chỉ khoảng nửa năm, tiệm này còn là một nhà hàng bán món Trung rất đông khách.

Trước kia thời điểm mỗi lần Chu Lập Thành về nhà hoặc trở lại trường đi qua nơi này, bên trong đều là cảnh bận rộn náo nhiệt.

Đồ ăn trong tiệm nhà họ luôn luôn ăn ngon hơn so với trong tiệm nhà khác, nhất là món móng giò đặc biệt chiêu bài của tiệm, nó là món đắt nhất của Thụy Hòa, nhưng cũng là món bán chạy nhất.

Bạn cùng bàn của Chu Lập Thành là người thành phố nhưng lựa chọn trọ ở trường, mỗi khi được nghỉ hàng tháng, đối phương sẽ la hét trở về muốn trong nhà đặt trước cho cậu ta một suất móng giò đặc biệt của Thụy Hòa.
Có điều, tình huống như vậy đều dừng lại ở nửa năm trước.
Chuyện giữa Thục Vị Hiên và Thụy Hòa đối với người ở quanh đây cũng không phải là bí mật gì, cho nên ông chủ Mã cũng không thấy lạ là sao Chu Lập Thành biết.

Trước kia, ông chủ Mã cũng không phải chưa từng gặp công kích nhằm vào Thụy Hòa giống như Thục Vị Hiên, có điều khi đó ông Mã không một chút nào yếu thế.

Nhưng bây giờ lại bất đồng, nửa năm trước thân thể của ông xảy ra vấn đề, chờ ông làm xong phẫu thuật xuất viện, Thục Vị Hiên đã thừa dịp ông bận rộn chuẩn bị cho tiệm mỳ mới đem cửa hàng cướp đi.

Ông chủ Mã sau khi làm xong phẫu thuật được bác sĩ yêu cầu phải tĩnh dưỡng ít nhất ba tháng, không thể lại tiếp tục vất vả, vì thế để duy trì việc làm ăn của tiệm, ông chủ Mã không thể không đem những công thức nấu ăn gia truyền ông giữ trong tay ra dạy cho người đầu bếp đã làm trong tiệm của ông chục năm mà ông tín nhiệm nhất.

Có điều đối phương lại cho ông biết rằng, ông nhìn lầm người rồi.

Hắn ta học xong công thức bí truyền không bao lâu, Thục Vị Hiên vừa khai trương, hắn lập tức mang theo một đầu bếp khác của Thụy Hòa rời đi, chỉ để lại hai người học việc phụ trách cắt thái.

Hành vi vong ân phụ nghĩa, bỏ đá xuống giếng của hắn ta làm cho ông chủ Mã thiệt hại nghiêm trọng.

Ông chủ Mã không thể không tiếp tục tuyển đầu bếp, sau đó gượng dậy thân thể chưa khỏe vào bếp nấu nướng.

Vậy nhưng vị đầu bếp mới tuyển được này kĩ thuật khá bình thường, hơn nữa ông chủ Mã bệnh tình chưa khỏi hẳn, vị giác cũng mất đi sự nhạy bén ngày xưa, không nắm chắc được liều lượng gia vị, hương vị đồ ăn làm ra cách xa cái gọi là món ngon, gần như giống với mùi vị mà ai ai cũng nấu được.
Có rất nhiều thực khách trong thị trấn đến Thụy Hòa ăn cơm, đều tới vì món ăn chiêu bài của cửa tiệm, nhưng chờ đến khi họ ăn món móng giò đặc biệt của tiệm thì không phải mặn cũng là vị xì dầu quá nồng, dần dần không còn mấy khách đến nữa.
Vị trí của Thục Vị Hiên so với Thụy Hòa đẹp hơn nhiều, rất nhanh, rất nhiều những thực khách thấy thất vọng với Thụy Hòa đều đến Thục Vị Hiên dùng cơm, chỉ có số ít những khách hàng lâu năm biết rõ chuyện thất đức mà Thục Vị Hiên đã làm thì không đến đó, nhưng họ cũng sẽ không quay lại Thụy Hòa.
Từ đó việc làm ăn của Thụy Hòa trượt dốc không phanh, mỗi ngày chỉ có một vài bàn khách, những khách này sau khi ăn ở tiệm một lần, về cơ bản sẽ không tới lần thứ hai.

Rõ ràng là sắp đến Tết Âm lịch, thời điểm kinh doanh đông đúc nhất, việc buôn bán hàng ngày của Thụy Hòa thậm chí còn không đủ hoàn vốn, mỗi ngày đều lỗ vốn.


Mấy người nhân viên phục vụ trong tiệm thấy việc làm ăn không tốt, cũng thừa dịp cận Tết đa số các nhà hàng đều đông khách thiếu nhân viên mà xin nghỉ việc chuyển đến nhà hàng khác.
Nghĩ tới những điều này, ông chủ Mã rất muốn rút điếu thuốc ra rít một hơi, có điều vì sức khỏe ông nhịn được, ông nhìn Chu Lập Thành, nói: "Cậu bạn nhỏ, chú nhìn cháu rất tự tin, cháu làm sao có thể chắc chắn món ăn của cháu có thể bán được? Mặc dù bây giờ tiệm của chú làm ăn bết bát, nhưng đó là bởi vì sức khỏe của chú không tốt, chờ chú khỏe lên, buôn bán cũng sẽ dần dần ổn định lại, công thức món ăn của cháu không nhất thiết chú phải mua."
Anh con trai cũng nói: "Đúng vậy! Chỉ cần bí chế đề hoa của nhà tôi vẫn còn, những thực khách kia sớm muộn cũng sẽ trở về.
Chu Lập Thành hơi cười một tiếng, "Các người cảm thấy như thế là đủ rồi sao?"
Anh con trai ngẩn ra, ông chủ Mã cũng sững sờ.

Đúng vậy, như thế là đủ rồi sao? Cái gì cũng không thèm tính toán? Cứ bỏ qua việc Thục Vị Hiên hại họ thiếu chút nữa phải đóng cửa tiệm? Không, đương nhiên không đủ, nếu có thể, ông đương nhiên muốn đánh trả lại.

Nhưng bây giờ Thục Vị Hiên cũng có món móng tiêu ngon mềm dẻo, hơn nữa cửa tiệm bọn họ ở vị trí cực kì thuận lợi, kể cả Thụy Hòa trước kia cũng không nhất định có thể so với Thục Vị Hiên bây giờ.
Ông chủ Mã nhìn về phía Chu Lập Thành, "Thoạt nhìn anh bạn nhỏ giống như đã có biện pháp?"
Chu Lập Thành gõ gõ đốt ngón tay xuống mặt bàn, chậm rãi nói: "Biện pháp của tôi, chính là công thức món ăn của tôi.

Công thức tôi đưa ông, bất kể là cái tiến hay món mới, hương vị không dám so với cả huyện thành, nhưng tuyệt đối tốt hơn Thục Vị Hiên ba phần, bao gồm cả món bí chế móng tiêu của họ hay chính xác phải nói là của nhà các người."
Mở nhà hàng bao năm, ưu thế về vị trí địa lí rất quan trọng, thái độ kinh doanh cũng quan trọng không kém, nhưng quan trọng nhất vẫn là hương vị, hương vị món ăn không ra gì thì cho dù những phương diện khác anh làm tốt cũng không có tác dụng.
Anh con trai "Hứ" một tiếng, "Khẩu khí thật lớn, nói tới nói lui, không phải vẫn là muốn bán công thức món ăn của cậu.

Cậu vẫn đang đi học phải không? Vào bếp được mấy lần mà kêu gào đòi bán công thức.

Hơn nữa bây giờ tay cậu bị thương, cậu có thể nấu ăn chắc?"

Chu Lập Thành khẽ liếc nhìn anh ta một cái, nói với ông chủ Mã: "Nói nhiều lời vô ích, nếu như ông chủ Mã nguyện ý, tôi sẽ bán công thức món ăn của tôi cho ông; nếu ông không cần thì tôi đi tìm người mua khác."
Ông chủ Mã không cự tuyệt ngay lập tức, chỉ nói: "Công thức của cậu ra giá không thấp, tôi cũng không thể nói mua liền mua, tôi phải nghiệm chứng một chút hương vị món ăn ra sao, có thực sự tốt giống như cậu nói hay không."
"Cha!" Anh con trai phản đối nói, "Cha đừng có hồ đồ, trong nhà ngày ngày lỗ vốn, chỗ nào có nguyên liệu nấu ăn cho cậu ta lãng phí!" Anh ta nhìn Chu Lập Thành không thấy có chút nào dáng vẻ của người biết nấu ăn, mà mẹ Chu và Trần Phi Bằng thoạt nhìn đen đúa gầy gò, cũng không giống đầu bếp một chút nào, càng giống như người cả ngày vùi đầu làm việc tay chân.
Bà chủ từ đầu đến giờ chỉ đứng bên quan sát cũng không phản đối, bà ngăn cản con trai còn muốn nói tiếp, nói: "Để cậu ta thử một chút, đằng nào nguyên liệu nấu ăn hôm nay cũng dùng không hết, cuối cùng cũng phải bỏ."
Anh con trai không tình nguyện im lặng, oán hận trừng Chu Lập Thành vài lần, cảm thấy anh giống hệt như đám Thục Vị Hiên, lấy danh nghĩa đến bán công thức cố ý tới lừa bọn họ.
Chu Lập Thành đứng dậy chuẩn bị theo ông chủ Mã đi về phía bếp.

Vừa đúng lúc này cánh cửa nhà hàng lại bị một cánh tay từ bên ngoài đẩy vào, một người đàn ông trẻ đang ôm một đứa bé trong ngực đi vào, hắn nhìn trong tiệm vắng hoe cực kì kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Bây giờ là giờ ăn cơm nhỉ, sao trong này chẳng có mấy người?"
Sau lưng hắn là một người phụ nữ trẻ cũng đang bế một đứa bé trên tay, theo sau là một đôi vợ chồng trung niên, bọn họ nhìn đại sảnh vắng vẻ, bước chân đang tiến đến lập tức chậm lại, dừng ở cửa ra vào vẻ mặt do dự.
Người phụ nữ nhỏ giọng nói với người đàn ông trẻ: "Ông xã, đây là nhà hàng mà anh nói sao? Sao không giống với anh kể chút nào, trông có vẻ làm ăn không được tốt lắm."
Người đàn ông cũng nghi hoặc, người mắt lên liền thấy Chu Lập Thành ở đối diện, hỏi: "Đây là nhà hàng Thụy Hòa phải không? Tôi đi vào không cẩn thận nhìn tên nhà hàng..."
Chu Lập Thành mỉm cười nói: "Ngài không nhìn lầm, nơi này chính là Thụy Hòa, mọi người dùng bữa đúng không, trước tiên mời vào bàn ngồi đã."
Tiếp đó Chu Lập Thành nhìn về phía nhân viên phục vụ đang đứng ngây ra bên cạnh, lúc này nhân viên phục vụ mới như bừng tỉnh từ trong mộng, nhanh chóng đi tới dẫn khách vào bàn ngồi.
Phục vụ vội vàng rót trà cho một nhà sáu người tới dùng bữa này còn Chu Lập Thành dẫn mẹ Chu và Trần Phi Bằng đi theo ông chủ Mã ra sau bếp, anh con trai hùng hùng hổ hổ đi theo, một mặt muốn xem Chu Lập Thành biểu hiện thế nào.
Đi vào phòng bếp, Chu Lập Thành nói: "Vừa khéo, đồ ăn của nhà này để tôi chỉ đạo làm như thế nào."
Ông chủ Mã xem xét đồ gia vị một lượt, ngẩng đầu nhìn Chu Lập Thành, "Cậu chỉ đạo?" Ông như nhớ tới gì đó, "Trước tiên cậu xem qua món ăn nhà tôi, còn món mà cậu định cải tiến để tôi xem trước đã?"
"Gì cũng được, vậy hiện tại lấy món ăn của bàn này làm chuẩn." Chu Lập Thành lấy một cái tạp dề đeo lên, ánh mắt nhìn lướt qua phòng bếp một lượt, hỏi: "Nhà ông để nguyên liệu nấu ăn và gia vị ở chỗ nào? Tôi cần một chút phối liệu."
Hời hợt một câu, căn phòng bếp xa lạ này giống như trong nháy mắt thuộc về anh, trở thành sân nhà của anh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương