Thần Tình Yêu Báo Ơn
-
Chương 1-2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Bạch Liên
Dạng đàn ông cực phẩm như anh, không nên một mình vô vị đứng ở nơi này.
Hơn nữa hôm nay lại là lễ tình nhân, bên cạnh anh hẳn phải có rất nhiều cô em ngưỡng mộ vây quanh mới đúng.
Ngày lễ tình nhân, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy nơi nơi đều là cặp đôi sóng bước bên nhau, thật là chướng mắt mà.
Tả Thành Hạo thở dài, trước đây chỉ cần anh đứng ở trên đường phố, sẽ có phụ nữ quay đầu liếc nhìn, ánh mắt đối với anh vô cùng hâm mộ, nhưng bây giờ chẳng những không có một người liếc nhìn anh mà còn thản nhiên đi xuyên qua thân thể anh.
Đừng hiểu lầm, anh không phải là quỷ, cũng không phải là cô hồn, anh chỉ là một linh hồn nhàn rỗi mà thôi.
Cảm giác bị người khác không chú ý tới thật không tốt mà, không ai thấy được anh, dường như anh đã bị cả thế giới này ruồng rẫy, lúc này đây anh có biết bao hy vọng rằng sẽ có người phát hiện ra sự tồn tại của anh, cùng anh nói chuyện.
“Dáng vẻ anh tuấn thì có ích lợi gì, ngay cả những cô gái từng yêu mến ngươi, khi phát hiện ra ngươi đang trong tình trạng chết đi sống lại thì liền từng người từng người một rời đi, không hề có người nào bằng lòng ở lại chờ đợi, càng nực cười chính là, họ vẫn sống rất tốt nha, hoàn toàn không hề quan tâm đến nơi này còn có một người đang sống dở chết dở! Phụ nữ thật sự là không đáng tin, có phải không? Tiểu Hắc.”
Tả Thành Hạo ngồi xổm xuống bên đường, khuỷu tay trái đặt trên đùi, chống đỡ gương mặt, tâm trạng chán nản nói chuyện với một con chó.
Chú chó Tiểu Hắc này lang thang, đơn độc, cũng xem như là kẻ đầu tiên nhìn thấy được anh, Tiểu Hắc phe phẩy đuôi với anh, gâu gâu một tiếng, như đang đáp lại lời anh.
“Ai, chúng ta chính là đồng bệnh tương liên, đều là kẻ không được ai ngó ngàng tới, có điều ngươi tốt hơn so với ta, ít nhất thì mọi người có thể nhìn thấy ngươi, ngươi có thể hiểu được nỗi khổ của ta sao? Đã năm tháng rồi ta không nói chuyện với ai, cái loại cảm giác tuyệt vọng này so với chết còn khó chịu hơn; cái chết không hề đáng sợ, cái đáng sợ chính là sự cô độc.”
Tiểu Hắc phe phẩy cái đuôi, nghiêng đầu, một đôi mắt đen tuyền vô cùng sáng ngời, lại có chút ngu ngốc ngớ ngẩn, cũng rất chăm chú nghe anh nói chuyện.
“Ta đã ở đây đợi ba ngày, hy vọng trong đám đông này sẽ có người nhìn thấy ta, kết quả chỉ tìm được ngươi. Ai, tuy rằng ngươi chỉ là một con chó, nhưng cho dù là cá tôm cũng được, ngươi yên tâm, ta không có phân biệt chủng tộc, sau này vẫn là xin ngươi chỉ giáo nhiều hơn.” Nói xong còn sờ sờ lên đầu Tiểu Hắc, Tiểu Hắc cũng rất hiểu ý, cúi đầu để cho anh vuốt, cái đuôi lại vẩy càng nhanh hơn, dường như rất hưởng thụ việc được anh vuốt ve.
Bên môi Tả Thành Hạo hiện ra một nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại không hề cười, trong mắt anh duy chỉ có sự quạnh vắng.
Đứng lên, tiếp tục nhìn về phía dòng người đi trên đường phố, hy vọng từ trong đám đông này có thể phát hiện một cô gái nào đấy ngoái đầu nhìn anh, đương nhiên là đàn ông cũng được, không phân biệt già trẻ gái trai, chỉ cần là người, anh cũng sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Bỗng nhiên, anh cảm nhận được có một ánh mắt buồn phiền, mất mát, hơn nữa còn là ấm áp, đang lướt ở trên người hắn, sau đó anh lần theo cảm giác ấm áp này, chú ý tới một quán cà phê ở góc phố đối diện.
Ngay tại chiếc bàn phía sau bức tường thuỷ tinh có một cô gái đang ngồi, cô ấy đang nhìn anh.
Trong một khắc này, anh cảm giác trái tim mình liền đập nhanh thình thịch, nhìn chằm chằm vào cô gái kia, thật không dám tin vào hai mắt, cô ấy đang thật sự nhìn anh sao?
Anh cười với cô, không ngờ cô lại cho anh thêm một sự vui mừng to lớn, cô cũng nở nụ cười đáp lại anh.
Oh My God! Cô ấy thật sự nhìn thấy mình!
Nét tươi cười của anh càng trở nên sáng lạng, thậm chí còn nhiệt tình vẩy tay với cô, ôi trời ơi! Cô ấy cũng vẩy tay với anh, quá tuyệt vời! Ông trời đúng là không phụ lòng người, cuối cùng cũng có người phát hiện ra anh, sau năm tháng lẻ bảy ngày tìm kiếm, anh cũng đã tìm lại cảm giác như được sống.
Anh không thể để cô rời đi, bởi vì anh rất trống vắng, rất cô đơn, anh thật muốn có người nói chuyện với anh, nếu cô gái kia bỏ đi, anh không biết mình sẽ phải đợi bao lâu nữa mới có thể tìm thấy một người như vậy, anh không muốn như thế, và anh cũng rất lo lắng!
Bởi vì nóng vội, cũng bởi vì đã cô độc quá lâu, cho nên anh trực tiếp băng qua con đường lớn, đi về phía cô.
Từ từ a, ta đang đến đây, ngàn vạn lần đừng rời đi nha!
Oanh!
Đột nhiên một chiếc xe giao thông như cuồng phong lao đến, ý thức của anh liền trở nên mơ hồ, cảm giác bản thân như bị phân ra khắp nơi, đây là lần đầu tiên anh bị một chiếc xe xuyên qua thân thể, bên trong có rất nhiều người, còn có máy móc, làm suy nghĩ của anh bị phân tán, vội vàng lấy lại tinh thần, tập trung một chút, dần dần, cảm giác mơ hồ liền chuyển thành rõ ràng hơn, anh cũng cảm nhận được thân thể đang ngưng kết, ngay lúc lấy lại được tinh thần thì đã đứng trên góc phố đối diện.
Anh dừng lại bên ngoài bức tường thuỷ tinh của quán cà phê, nhưng phát hiện cô gái kia đã không còn.
Cô ấy đã đi đâu? Tôi van cô đấy, ngàn vạn lần đừng biến mất nha!
Tả Thành Hạo vừa hoảng vừa vội, tìm kiếm mọi nơi trong quán cũng như trên con đường, vừa rồi thất thần, đã khiến anh làm lạc mất bóng dáng của cô, đôi mày anh tuấn kia liền chau lại.
Không, anh nhất định phải tìm ra cô, vất vả lắm mới có người nhìn thấy anh, bằng mọi cách anh phải tìm được cô.
Dòng người trên đường xuyên qua thân thể của anh, tuy ở trong biển người mênh mông nhưng anh đã nhớ kỹ nét mặt của cô, anh thề, nhất định phải tìm thấy.
Cả ngày hôm nay, tâm tình Quan Xảo Xảo đều không yên.
Thần tình yêu nói là sẽ đến tìm cô, không biết có thật hay không?
Tối hôm qua, thật sự cô đã rất sợ hãi, nhưng hiện tại trong lòng cô lại vô cùng chờ mong.
Nếu cẩn thận ngẫm nghĩ, thì trong cuộc đời một con người sẽ có bao nhiêu cơ hội, mới gặp được thần tình yêu hạ trần? Lại có được mấy người may mắn như cô, có thể được thần tình yêu báo ơn?
Vừa đúng lúc nàng gặp phải tình cảnh khó khăn, cần thần tình yêu trợ giúp, tối hôm qua không có cơ hội nói ra, nếu thần tình yêu lại đến tìm cô, cô nhất định phải nói rõ nỗi khổ của mình với anh, mong anh ta giúp đỡ.
Trong lúc cô đang ngẩn người, thì tiếng điện thoại trên bàn làm việc bỗng vang lên, cô vội vàng bình ổn lại tâm tình, bắt máy.
“Xin chào.”
“Là anh.”
Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, cả người cô như muốn nhảy cẫng lên.
“Tuấn Sinh?”
“Bảo bối.”
“Anh đang ở đâu?”
“Anh hiện đang ở Đài Bắc.”
“Anh đã trở lại?” Giọng nói không nén được sự vui mừng.
“Lần này sẽ ở lại Đài Loan mười ngày, có rãnh không?”
“Có, vì anh, không rãnh cũng phải rảnh a.” Cô đã hai mươi bảy tuổi, nháy mắt liền như trở thành một cô bé mười bảy tuổi, mới nếm trải mùi vị của tình yêu, lại càng giống như một con nai vàng yêu kiều bối rối, nói liên thanh một hồi, thêm phần nũng nịu, sợ rằng anh ấy sẽ hiểu lầm rằng cô không rảnh, trong giọng điệu lộ ra sự nôn nóng, khát khao muốn gặp anh.
“Chờ em tan tầm, anh sẽ lái xe đến đón em.”
“Được.”
Sau khi định giờ hẹn, cô gác điện thoạt, cả người phấn khởi như muốn hét to lên, tiếc rằng cô đang ở trong văn phòng, chỉ có thể dằn xuống sự kích động ở trong lòng.
Ngày hôm qua thần tình yêu xuất hiện, hôm nay cô lại có thể nhìn thấy người đàn ông mà cô nhớ mong nhiều ngày nay, thật sự quá trùng hợp! Người kia quả nhiên là thần tình yêu, nhất định đã nghe thấy tiếng nói trong lòng của cô, vì muốn xoá đi sự nhớ nhung đau khổ của cô, cho nên hôm nay mới để cho cô nhìn thấy người yêu.
Cô thật sự thật sự rất là vui, trong lòng tràn ngập sự tin tưởng vào thần tình yêu.
Hôm nay cô có thể nhìn thấy anh, mười ngày, Tuấn Sinh sẽ ở lại Đài Bắc mười ngày, cô rất là vui mừng nha.
Thật khó khăn để chờ đến giờ tan sở, thời gian từ từ trôi qua, cho dù là một phút đồng hồ thôi cô cũng không thể chờ được, mười phút trước đã lén thu xếp mọi chuyện, đang đếm ngược từng chút một, đến giờ là ôm túi xách phóng đi.
“Cô muốn đi hẹn hò?”
“Đúng vậy.”
“Nhìn thấy, cả người cô đều là màu hồng nha.”
“Vậy sao?” Quay đầu lại nhìn, trước mắt là một khuôn mặt anh tuấn, đúng là anh thần tình yêu nha. “A!” Theo phản xạ cô định kêu lên, quên mất là cô còn đang ở trong phòng làm việc.
Bên người cô, chínhlà thần tình yêu, anh ta cứ thần không biết quỷ không hay xuất hiện bên cạnh cô như vậy.
“Ấy, đừng kêu lên.”
“Anh đã đến rồi ư, tôi thật rất vui vẻ nha.”
Tả Thành Hạo buồn cười nhìn cô, xem ra vẻ mặt của cô ấy rất phấn khởi, khác biệt hoàn toàn với hôm qua, đối với anh có phần chào đón, chờ mong, làm cho anh thật phấn chấn, như được lây cảm giác vui mừng của cô.
“Tôi nói là sẽ đến tìm cô, đương nhiên phải giữ lời.”
“A, anh hôm nay có chân nha!”
“Tôi đương nhiên là có chân, ngày hôm qua là bởi vì có chuyện, nên mới biến mất từ từ, nhưng mà hiện tại tốt nhất là cô không nên nói chuyện.”
“Tại sao?”
“Bởi vì đã có người nghĩ cô bị bệnh tâm thần.”
Quan Xảo Xảo ngây người, nhìn về hướng tay anh chỉ chỉ, lúc này mới phát hiện, xung quanh mọi người đang dùng ánh mắt kì quái nhìn cô, đúng là vô cùng kì lạ, dường như không hiểu cô đang làm cái quái gì.
“Bọn họ sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Bởi vì bọn họ không nhìn thấy tôi, cho nên cô nói chuyện với tôi, tất nhiên trong ánh mắt của người bình thường là vô cùng kì lạ.”
Cô liền tỉnh ngộ, sự thật ở trước mắt làm nàng không thể không tin tưởng, ánh mắt của mọi người nhìn cô đúng là rất kì quái, hơn nữa còn có không ít người đang đi xuyên qua thân thể thần tình yêu.
Thì ra chỉ có cô mới có thể nhìn thấy thần tình yêu, cho nên ở trong mắt người khác, cô đang nói chuyện với không khí, cũng khó trách tại sao bị người khác xem là bệnh thần kinh; nghĩ đến đên, mặt cô lập tức đỏ lên, còn le lưỡi với anh.
Thật đáng yêu.
Tả Thành Hạo bởi vì nét mặt đáng yêu này của cô mà mỉm cười, để tiện nói chuyện, hai người bọn họ đi đến một bên, tìm một nơi không ai chú ý tới, chắc chắn rằng sẽ không bị người khác nghĩ là bị bệnh thần kinh, mới yên tâm nói chuyện.
“Thần tình yêu_______”
“Tả Thành Hạo.”
“Sao?”
“Tôi gọi là Tả Thành Hạo, cô gọi tôi Thành Hạo là được rồi, tôi gọi cô Xảo Xảo được không?”
“Đương nhiên là được, không ngờ thần tình yêu cũng có tên nha.”
“Tất nhiên, nếu không, nhiều thần tình yêu như vậy làm sao mà phân biệt ai với ai được chứ?”
“Thành Hạo, anh thật sự là thần tình yêu nha, anh đã thực hiện được nguyện vọng của tôi.”
“Sao, như thế nào?”
“Bạn trai tôi đã tới tìm tôi.”
Anh có chút giật mình, sau đó liền tỉnh ngộ, thì ra là vậy, hèn chi cô nói anh đã thực hiện được nguyện vọng của cô, trên thực tế là anh không có làm gì nha, không ngờ lại trùng hợp như vậy.
“Thật tốt nha, cho nên hiện tại cô là đang vội vàng muốn đi hẹn hò, phải không?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Cô dùng sức gật đầu.
Hiện tại nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô chẳng khác gì một cô bé nhận được quà trong ngày lễ Giáng Sinh, thật sự rất là đáng yêu nha.
“Vậy cô mau đi đi, đừng để trễ giờ hẹn.”
“Được, tôi đi đây.” Sau khi chào tạm biệt thần tình yêu, Quan Xảo Xảo vội vàng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng cô, Tả Thành Hạo thu lại nụ cười, thở dài, xem ra hôm nay phải tự mình tìm cách giết thời gian, cô đơn nha….
Bóng dáng kia vừa mới rời đi, thoắc một cái đã vội vàng chạy về, làm anh có phần ngơ ngẩn, kỳ lạ sao cô ấy chưa gì đã quay trở lại?
“Thực xin lỗi, anh xuất hiện, mà tôi lại không thể ở cùng, anh sẽ không trách tôi chứ?”
Lời nói này nằm ngoài suy nghĩ của anh, thật không ngờ, cô đặc biệt trở lại là muốn nói những lời này với anh.
“Đương nhiên sẽ không, tôi sao lại trách cô?”
“Vậy là tốt rồi, có thể là do tôi quá nhạy cảm, bởi vì mới vừa rồi rời khỏi tôi có cảm giác anh hình như có chút thất vọng, tôi lo lắng, cho nên quay lại xem thế nào.”
Tả Thành Hạo ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ánh mắt sáng ngời thuần khiết của cô, mọi người đều nói ánh mắt là cửa sổ của tâm hồn, anh từ trong cánh cửa sổ đó, cảm nhận được một dòng nước ấm áp chảy qua.
Anh có thể nhìn thấy được màu sắc trong linh hồn của mỗi người, căn cứ vào sự quan sát của anh, màu sắc khác nhau thì ý nghĩa cũng khác nhau, cô có một linh hồn thanh khiết mà ấm áp, toả ra một ánh hồng dịu dàng, tiêu biểu cho một cô gái hồn nhiên, lương thiện, anh chính là nhờ vào vầng ánh sáng này trên người cô thu hút, cho nên mới có thể tìm ra cô.
Cô gái này thật sự lo lắng cho anh, bởi vì anh mà suy nghĩ, thật không ngờ cô lại chu đáo như vậy, chú ý tới sự thất vọng của anh.
Cảm giác được người khác quan tâm thật tốt.
Cô là một cô gái tốt.
Đôi môi thanh tú bật ra một nụ cười. “Đồ ngốc, tôi là thần tình yêu, cô đi hẹn hò, tôi đương nhiên là vui vẻ, hãy đi đi, khi nào rảnh chúng ta lại tâm sự.”
Cô gật đầu, “Được, một lời đã định.”
“Một lời đã định.”
Lúc này, cô mới mang theo nụ cười yên tâm rời đi, anh cũng nhìn theo bóng lưng tung tăng của cô, chạy về phía cửa cao ốc.
Hẹn hò………Thật tốt nha, không biết đã bao lâu rồi anh không đi hẹn hò……………. Hình như là đã một thời gian rất dài………….
Một cô gái đáng yêu như cô ấy, nam nhân nhất định sẽ rất yêu thương cô, bạn trai của cô đúng là người may mắn.
Hắn mỉm cười nhìn cô chạy về hướng chiếc xe màu bạc đậu ở ven đường, cửa kính phía tay lái hạ xuống, hiện ra gương mặt một người đàn ông, trông cũng rất anh tuấn, người kia hẳn là bạn trai của cô.
Nụ cười trên mặt Tả Thành Hạo đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc, ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn về phía người đàn ông kia.
Anh nhìn thấy màu sắc trong linh hồn của người đàn ông này là tạp sắc, có đen, có đỏ, cũng có màu vàng, không có một chút màu sắc tinh khiết.
Đôi mày rậm liền nhíu lại, linh hồn tạp sắc ư, không phải là chuyện tốt.
Edit: Bạch Liên
Dạng đàn ông cực phẩm như anh, không nên một mình vô vị đứng ở nơi này.
Hơn nữa hôm nay lại là lễ tình nhân, bên cạnh anh hẳn phải có rất nhiều cô em ngưỡng mộ vây quanh mới đúng.
Ngày lễ tình nhân, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy nơi nơi đều là cặp đôi sóng bước bên nhau, thật là chướng mắt mà.
Tả Thành Hạo thở dài, trước đây chỉ cần anh đứng ở trên đường phố, sẽ có phụ nữ quay đầu liếc nhìn, ánh mắt đối với anh vô cùng hâm mộ, nhưng bây giờ chẳng những không có một người liếc nhìn anh mà còn thản nhiên đi xuyên qua thân thể anh.
Đừng hiểu lầm, anh không phải là quỷ, cũng không phải là cô hồn, anh chỉ là một linh hồn nhàn rỗi mà thôi.
Cảm giác bị người khác không chú ý tới thật không tốt mà, không ai thấy được anh, dường như anh đã bị cả thế giới này ruồng rẫy, lúc này đây anh có biết bao hy vọng rằng sẽ có người phát hiện ra sự tồn tại của anh, cùng anh nói chuyện.
“Dáng vẻ anh tuấn thì có ích lợi gì, ngay cả những cô gái từng yêu mến ngươi, khi phát hiện ra ngươi đang trong tình trạng chết đi sống lại thì liền từng người từng người một rời đi, không hề có người nào bằng lòng ở lại chờ đợi, càng nực cười chính là, họ vẫn sống rất tốt nha, hoàn toàn không hề quan tâm đến nơi này còn có một người đang sống dở chết dở! Phụ nữ thật sự là không đáng tin, có phải không? Tiểu Hắc.”
Tả Thành Hạo ngồi xổm xuống bên đường, khuỷu tay trái đặt trên đùi, chống đỡ gương mặt, tâm trạng chán nản nói chuyện với một con chó.
Chú chó Tiểu Hắc này lang thang, đơn độc, cũng xem như là kẻ đầu tiên nhìn thấy được anh, Tiểu Hắc phe phẩy đuôi với anh, gâu gâu một tiếng, như đang đáp lại lời anh.
“Ai, chúng ta chính là đồng bệnh tương liên, đều là kẻ không được ai ngó ngàng tới, có điều ngươi tốt hơn so với ta, ít nhất thì mọi người có thể nhìn thấy ngươi, ngươi có thể hiểu được nỗi khổ của ta sao? Đã năm tháng rồi ta không nói chuyện với ai, cái loại cảm giác tuyệt vọng này so với chết còn khó chịu hơn; cái chết không hề đáng sợ, cái đáng sợ chính là sự cô độc.”
Tiểu Hắc phe phẩy cái đuôi, nghiêng đầu, một đôi mắt đen tuyền vô cùng sáng ngời, lại có chút ngu ngốc ngớ ngẩn, cũng rất chăm chú nghe anh nói chuyện.
“Ta đã ở đây đợi ba ngày, hy vọng trong đám đông này sẽ có người nhìn thấy ta, kết quả chỉ tìm được ngươi. Ai, tuy rằng ngươi chỉ là một con chó, nhưng cho dù là cá tôm cũng được, ngươi yên tâm, ta không có phân biệt chủng tộc, sau này vẫn là xin ngươi chỉ giáo nhiều hơn.” Nói xong còn sờ sờ lên đầu Tiểu Hắc, Tiểu Hắc cũng rất hiểu ý, cúi đầu để cho anh vuốt, cái đuôi lại vẩy càng nhanh hơn, dường như rất hưởng thụ việc được anh vuốt ve.
Bên môi Tả Thành Hạo hiện ra một nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại không hề cười, trong mắt anh duy chỉ có sự quạnh vắng.
Đứng lên, tiếp tục nhìn về phía dòng người đi trên đường phố, hy vọng từ trong đám đông này có thể phát hiện một cô gái nào đấy ngoái đầu nhìn anh, đương nhiên là đàn ông cũng được, không phân biệt già trẻ gái trai, chỉ cần là người, anh cũng sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Bỗng nhiên, anh cảm nhận được có một ánh mắt buồn phiền, mất mát, hơn nữa còn là ấm áp, đang lướt ở trên người hắn, sau đó anh lần theo cảm giác ấm áp này, chú ý tới một quán cà phê ở góc phố đối diện.
Ngay tại chiếc bàn phía sau bức tường thuỷ tinh có một cô gái đang ngồi, cô ấy đang nhìn anh.
Trong một khắc này, anh cảm giác trái tim mình liền đập nhanh thình thịch, nhìn chằm chằm vào cô gái kia, thật không dám tin vào hai mắt, cô ấy đang thật sự nhìn anh sao?
Anh cười với cô, không ngờ cô lại cho anh thêm một sự vui mừng to lớn, cô cũng nở nụ cười đáp lại anh.
Oh My God! Cô ấy thật sự nhìn thấy mình!
Nét tươi cười của anh càng trở nên sáng lạng, thậm chí còn nhiệt tình vẩy tay với cô, ôi trời ơi! Cô ấy cũng vẩy tay với anh, quá tuyệt vời! Ông trời đúng là không phụ lòng người, cuối cùng cũng có người phát hiện ra anh, sau năm tháng lẻ bảy ngày tìm kiếm, anh cũng đã tìm lại cảm giác như được sống.
Anh không thể để cô rời đi, bởi vì anh rất trống vắng, rất cô đơn, anh thật muốn có người nói chuyện với anh, nếu cô gái kia bỏ đi, anh không biết mình sẽ phải đợi bao lâu nữa mới có thể tìm thấy một người như vậy, anh không muốn như thế, và anh cũng rất lo lắng!
Bởi vì nóng vội, cũng bởi vì đã cô độc quá lâu, cho nên anh trực tiếp băng qua con đường lớn, đi về phía cô.
Từ từ a, ta đang đến đây, ngàn vạn lần đừng rời đi nha!
Oanh!
Đột nhiên một chiếc xe giao thông như cuồng phong lao đến, ý thức của anh liền trở nên mơ hồ, cảm giác bản thân như bị phân ra khắp nơi, đây là lần đầu tiên anh bị một chiếc xe xuyên qua thân thể, bên trong có rất nhiều người, còn có máy móc, làm suy nghĩ của anh bị phân tán, vội vàng lấy lại tinh thần, tập trung một chút, dần dần, cảm giác mơ hồ liền chuyển thành rõ ràng hơn, anh cũng cảm nhận được thân thể đang ngưng kết, ngay lúc lấy lại được tinh thần thì đã đứng trên góc phố đối diện.
Anh dừng lại bên ngoài bức tường thuỷ tinh của quán cà phê, nhưng phát hiện cô gái kia đã không còn.
Cô ấy đã đi đâu? Tôi van cô đấy, ngàn vạn lần đừng biến mất nha!
Tả Thành Hạo vừa hoảng vừa vội, tìm kiếm mọi nơi trong quán cũng như trên con đường, vừa rồi thất thần, đã khiến anh làm lạc mất bóng dáng của cô, đôi mày anh tuấn kia liền chau lại.
Không, anh nhất định phải tìm ra cô, vất vả lắm mới có người nhìn thấy anh, bằng mọi cách anh phải tìm được cô.
Dòng người trên đường xuyên qua thân thể của anh, tuy ở trong biển người mênh mông nhưng anh đã nhớ kỹ nét mặt của cô, anh thề, nhất định phải tìm thấy.
Cả ngày hôm nay, tâm tình Quan Xảo Xảo đều không yên.
Thần tình yêu nói là sẽ đến tìm cô, không biết có thật hay không?
Tối hôm qua, thật sự cô đã rất sợ hãi, nhưng hiện tại trong lòng cô lại vô cùng chờ mong.
Nếu cẩn thận ngẫm nghĩ, thì trong cuộc đời một con người sẽ có bao nhiêu cơ hội, mới gặp được thần tình yêu hạ trần? Lại có được mấy người may mắn như cô, có thể được thần tình yêu báo ơn?
Vừa đúng lúc nàng gặp phải tình cảnh khó khăn, cần thần tình yêu trợ giúp, tối hôm qua không có cơ hội nói ra, nếu thần tình yêu lại đến tìm cô, cô nhất định phải nói rõ nỗi khổ của mình với anh, mong anh ta giúp đỡ.
Trong lúc cô đang ngẩn người, thì tiếng điện thoại trên bàn làm việc bỗng vang lên, cô vội vàng bình ổn lại tâm tình, bắt máy.
“Xin chào.”
“Là anh.”
Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, cả người cô như muốn nhảy cẫng lên.
“Tuấn Sinh?”
“Bảo bối.”
“Anh đang ở đâu?”
“Anh hiện đang ở Đài Bắc.”
“Anh đã trở lại?” Giọng nói không nén được sự vui mừng.
“Lần này sẽ ở lại Đài Loan mười ngày, có rãnh không?”
“Có, vì anh, không rãnh cũng phải rảnh a.” Cô đã hai mươi bảy tuổi, nháy mắt liền như trở thành một cô bé mười bảy tuổi, mới nếm trải mùi vị của tình yêu, lại càng giống như một con nai vàng yêu kiều bối rối, nói liên thanh một hồi, thêm phần nũng nịu, sợ rằng anh ấy sẽ hiểu lầm rằng cô không rảnh, trong giọng điệu lộ ra sự nôn nóng, khát khao muốn gặp anh.
“Chờ em tan tầm, anh sẽ lái xe đến đón em.”
“Được.”
Sau khi định giờ hẹn, cô gác điện thoạt, cả người phấn khởi như muốn hét to lên, tiếc rằng cô đang ở trong văn phòng, chỉ có thể dằn xuống sự kích động ở trong lòng.
Ngày hôm qua thần tình yêu xuất hiện, hôm nay cô lại có thể nhìn thấy người đàn ông mà cô nhớ mong nhiều ngày nay, thật sự quá trùng hợp! Người kia quả nhiên là thần tình yêu, nhất định đã nghe thấy tiếng nói trong lòng của cô, vì muốn xoá đi sự nhớ nhung đau khổ của cô, cho nên hôm nay mới để cho cô nhìn thấy người yêu.
Cô thật sự thật sự rất là vui, trong lòng tràn ngập sự tin tưởng vào thần tình yêu.
Hôm nay cô có thể nhìn thấy anh, mười ngày, Tuấn Sinh sẽ ở lại Đài Bắc mười ngày, cô rất là vui mừng nha.
Thật khó khăn để chờ đến giờ tan sở, thời gian từ từ trôi qua, cho dù là một phút đồng hồ thôi cô cũng không thể chờ được, mười phút trước đã lén thu xếp mọi chuyện, đang đếm ngược từng chút một, đến giờ là ôm túi xách phóng đi.
“Cô muốn đi hẹn hò?”
“Đúng vậy.”
“Nhìn thấy, cả người cô đều là màu hồng nha.”
“Vậy sao?” Quay đầu lại nhìn, trước mắt là một khuôn mặt anh tuấn, đúng là anh thần tình yêu nha. “A!” Theo phản xạ cô định kêu lên, quên mất là cô còn đang ở trong phòng làm việc.
Bên người cô, chínhlà thần tình yêu, anh ta cứ thần không biết quỷ không hay xuất hiện bên cạnh cô như vậy.
“Ấy, đừng kêu lên.”
“Anh đã đến rồi ư, tôi thật rất vui vẻ nha.”
Tả Thành Hạo buồn cười nhìn cô, xem ra vẻ mặt của cô ấy rất phấn khởi, khác biệt hoàn toàn với hôm qua, đối với anh có phần chào đón, chờ mong, làm cho anh thật phấn chấn, như được lây cảm giác vui mừng của cô.
“Tôi nói là sẽ đến tìm cô, đương nhiên phải giữ lời.”
“A, anh hôm nay có chân nha!”
“Tôi đương nhiên là có chân, ngày hôm qua là bởi vì có chuyện, nên mới biến mất từ từ, nhưng mà hiện tại tốt nhất là cô không nên nói chuyện.”
“Tại sao?”
“Bởi vì đã có người nghĩ cô bị bệnh tâm thần.”
Quan Xảo Xảo ngây người, nhìn về hướng tay anh chỉ chỉ, lúc này mới phát hiện, xung quanh mọi người đang dùng ánh mắt kì quái nhìn cô, đúng là vô cùng kì lạ, dường như không hiểu cô đang làm cái quái gì.
“Bọn họ sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Bởi vì bọn họ không nhìn thấy tôi, cho nên cô nói chuyện với tôi, tất nhiên trong ánh mắt của người bình thường là vô cùng kì lạ.”
Cô liền tỉnh ngộ, sự thật ở trước mắt làm nàng không thể không tin tưởng, ánh mắt của mọi người nhìn cô đúng là rất kì quái, hơn nữa còn có không ít người đang đi xuyên qua thân thể thần tình yêu.
Thì ra chỉ có cô mới có thể nhìn thấy thần tình yêu, cho nên ở trong mắt người khác, cô đang nói chuyện với không khí, cũng khó trách tại sao bị người khác xem là bệnh thần kinh; nghĩ đến đên, mặt cô lập tức đỏ lên, còn le lưỡi với anh.
Thật đáng yêu.
Tả Thành Hạo bởi vì nét mặt đáng yêu này của cô mà mỉm cười, để tiện nói chuyện, hai người bọn họ đi đến một bên, tìm một nơi không ai chú ý tới, chắc chắn rằng sẽ không bị người khác nghĩ là bị bệnh thần kinh, mới yên tâm nói chuyện.
“Thần tình yêu_______”
“Tả Thành Hạo.”
“Sao?”
“Tôi gọi là Tả Thành Hạo, cô gọi tôi Thành Hạo là được rồi, tôi gọi cô Xảo Xảo được không?”
“Đương nhiên là được, không ngờ thần tình yêu cũng có tên nha.”
“Tất nhiên, nếu không, nhiều thần tình yêu như vậy làm sao mà phân biệt ai với ai được chứ?”
“Thành Hạo, anh thật sự là thần tình yêu nha, anh đã thực hiện được nguyện vọng của tôi.”
“Sao, như thế nào?”
“Bạn trai tôi đã tới tìm tôi.”
Anh có chút giật mình, sau đó liền tỉnh ngộ, thì ra là vậy, hèn chi cô nói anh đã thực hiện được nguyện vọng của cô, trên thực tế là anh không có làm gì nha, không ngờ lại trùng hợp như vậy.
“Thật tốt nha, cho nên hiện tại cô là đang vội vàng muốn đi hẹn hò, phải không?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Cô dùng sức gật đầu.
Hiện tại nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô chẳng khác gì một cô bé nhận được quà trong ngày lễ Giáng Sinh, thật sự rất là đáng yêu nha.
“Vậy cô mau đi đi, đừng để trễ giờ hẹn.”
“Được, tôi đi đây.” Sau khi chào tạm biệt thần tình yêu, Quan Xảo Xảo vội vàng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng cô, Tả Thành Hạo thu lại nụ cười, thở dài, xem ra hôm nay phải tự mình tìm cách giết thời gian, cô đơn nha….
Bóng dáng kia vừa mới rời đi, thoắc một cái đã vội vàng chạy về, làm anh có phần ngơ ngẩn, kỳ lạ sao cô ấy chưa gì đã quay trở lại?
“Thực xin lỗi, anh xuất hiện, mà tôi lại không thể ở cùng, anh sẽ không trách tôi chứ?”
Lời nói này nằm ngoài suy nghĩ của anh, thật không ngờ, cô đặc biệt trở lại là muốn nói những lời này với anh.
“Đương nhiên sẽ không, tôi sao lại trách cô?”
“Vậy là tốt rồi, có thể là do tôi quá nhạy cảm, bởi vì mới vừa rồi rời khỏi tôi có cảm giác anh hình như có chút thất vọng, tôi lo lắng, cho nên quay lại xem thế nào.”
Tả Thành Hạo ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ánh mắt sáng ngời thuần khiết của cô, mọi người đều nói ánh mắt là cửa sổ của tâm hồn, anh từ trong cánh cửa sổ đó, cảm nhận được một dòng nước ấm áp chảy qua.
Anh có thể nhìn thấy được màu sắc trong linh hồn của mỗi người, căn cứ vào sự quan sát của anh, màu sắc khác nhau thì ý nghĩa cũng khác nhau, cô có một linh hồn thanh khiết mà ấm áp, toả ra một ánh hồng dịu dàng, tiêu biểu cho một cô gái hồn nhiên, lương thiện, anh chính là nhờ vào vầng ánh sáng này trên người cô thu hút, cho nên mới có thể tìm ra cô.
Cô gái này thật sự lo lắng cho anh, bởi vì anh mà suy nghĩ, thật không ngờ cô lại chu đáo như vậy, chú ý tới sự thất vọng của anh.
Cảm giác được người khác quan tâm thật tốt.
Cô là một cô gái tốt.
Đôi môi thanh tú bật ra một nụ cười. “Đồ ngốc, tôi là thần tình yêu, cô đi hẹn hò, tôi đương nhiên là vui vẻ, hãy đi đi, khi nào rảnh chúng ta lại tâm sự.”
Cô gật đầu, “Được, một lời đã định.”
“Một lời đã định.”
Lúc này, cô mới mang theo nụ cười yên tâm rời đi, anh cũng nhìn theo bóng lưng tung tăng của cô, chạy về phía cửa cao ốc.
Hẹn hò………Thật tốt nha, không biết đã bao lâu rồi anh không đi hẹn hò……………. Hình như là đã một thời gian rất dài………….
Một cô gái đáng yêu như cô ấy, nam nhân nhất định sẽ rất yêu thương cô, bạn trai của cô đúng là người may mắn.
Hắn mỉm cười nhìn cô chạy về hướng chiếc xe màu bạc đậu ở ven đường, cửa kính phía tay lái hạ xuống, hiện ra gương mặt một người đàn ông, trông cũng rất anh tuấn, người kia hẳn là bạn trai của cô.
Nụ cười trên mặt Tả Thành Hạo đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc, ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn về phía người đàn ông kia.
Anh nhìn thấy màu sắc trong linh hồn của người đàn ông này là tạp sắc, có đen, có đỏ, cũng có màu vàng, không có một chút màu sắc tinh khiết.
Đôi mày rậm liền nhíu lại, linh hồn tạp sắc ư, không phải là chuyện tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook