Thần Tiên Song Tuyệt
Chương 5: hang động thần bí

Ở bên kia.

Khi nhìn thấy đối tượng truy nã bay đi chạy thoát được, theo bản năng đám yêu thú kia nhất định sẽ quay xe mà lao đầu về phía tiểu nam hài tiếp tục đuổi theo.

Nhưng sự phẫn nộ tích tụ quá lớn khiến bọn chúng như rơi vào trạng thái cuồng nộ không phân biệt địch ta. Nhất là khi nhìn thấy đoàn người bảo vệ xa giá trước mặt cách không quá xa thì ánh mắt bọn chúng lóe sáng lên muốn lao tới giận chó đánh mèo!

Bọn hắn bắt tiểu nam hài không được liền đánh chủ ý lên đám người kia, từng cái bộ mặt hung thần ác sát như điên lên liều mạng chạy tới như bò tót mất trí.

Mà tại bên kia, nơi có không ít tu sĩ bao quanh bảo vệ một chiếc xa giá được thiết kế tinh xảo, màu sắc hài hòa.

Xung quanh nó chính là một đoàn người y phục giống nhau, đều ngồi trên một con mã thú để cưỡi.

Một cái thiếu nam diện mạo tuấn tú, thân mang y phục đặc biệt như tượng trưng cho thân phận đệ tử của một thế lực nào đó nhịn không được kinh nghi nói:

- Phu Lão, tiểu nam hài kia rốt cuộc là ai? Hắn không phải là tu sĩ chân chính làm sao lại có Pháp Lực hùng hậu mạnh như vậy!?

Lời nói của hắn có chút chấn kinh, gương mặt cực kỳ ngỡ ngàng nhìn lấy thân ảnh của tiểu nam hài biến mất trong tầm mắt.

Mà người tên Phu Lão chính là một cái lão giả thân khoác hắc bào duy nhất trong đoàn người.

Y thân thể gầy gò nhưng khí huyết hưng thịnh ngồi trên xa giá như là một cái xa phu, người lái xe chậm rãi mở ra ánh mắt đục ngầu, âm trầm nói:

- Tiểu tử này không đơn giản, vậy mà có thể thu liễm khí tức tới mức độ đến cả lão phu cũng không cảm ứng ra được!

Nghe lời của y nói, một đám thiếu nam thiếu nữ bảo vệ xung quanh xa giá, người ở trên ngựa có chút thất thanh kinh hô:

- Cái gì?!

- Hấy?!

- Đùa sao?!

Ánh mắt của bọn hắn mỗi cái đều bất khả tư nghị nhìn Phu Lão như đang thể hiện sự không tin tưởng.

Phải biết, Phu Lão chính là tu sĩ cảnh giới...

Bọn hắn đối với chuyện đám yêu thú kia lao đến hoàn toàn không quan tâm mà chỉ chìm trong sự kinh dị đối với tiểu nam hài.

- Tiểu thư, tiểu tử kia là một cái nhân tài, tiểu nha đầu kia cũng cực kỳ không đơn giản, bọn họ có thể bồi dưỡng được, sau này có cần lôi kéo bọn hắn?

Phu Lão không để ý đến đám người biểu lộ đặc sắc mà chỉ quay đầu nói với người trong xa giá, rất nhanh, từ trong đó đã đáp lại hắn bằng một tiếng nói thanh thúy dễ nghe:

- Phu Lão, người cứ giải quyết đám yêu thú kia cái đã, nếu như sau này gặp lại bọn hắn, chúng ta tính cũng không muộn, cũng không cần đuổi theo truy tung làm gì.


Phu Lão gật gật đầu, híp mắt nói:

- Trước mắt cứ kết với bọn hắn một cái thiện duyên vậy....

Nói xong, một luồng sức mạnh cực kỳ đáng sợ liền chậm rãi dâng lên, nó phát tán ra toàn bộ khuôn viên một dặm bao trùm những con yêu thú kia vào bên trong.

Đột nhiên, từ trên trời cao giáng xuống một luồng uy áp kinh khủng như thái sơn áp đỉnh nặng nề đè lên thân thể của hàng ngàn con yêu thú.

Bọn chúng ở trước mặt luồng uy áp kia thật sự quá mức yếu ớt, nhỏ bé đến đáng thương nên chưa đến một giây thì đã bạo nổ bùm một tiếng kinh thiên, tất cả hóa thành một đống lớn huyết vụ văng trên mặt đất, sau đó đến cả máu huyết cũng tiêu tán, bốc hơi khỏi thiên địa như chưa từng tồn tại.

Trong vòng phạm vi mười mét xung quanh xa giá thì hoàn toàn vô hại nhưng bên ngoài lại hữu hại vô cùng.

Có thể nói là sơn băng địa liệt!

................

Trong hang động kia.

Tiểu nam hài sau khi lọt vào trong đó liền biến sắc, lý do là vì hắn cảm nhận được bản thân như đâm xuyên qua một lớp không gian mơ hồ khiến nó gợn sóng như mặt nước, đó dường như là một cái không gian bình chướng ngăn cách giữa vùng thiên địa này với vùng thiên địa khác!

Nhưng còn không để cho hắn suy nghĩ lâu lắc thì thân thể đã tiếp đất, địa hình hang động như một con dốc đi xuống làm cơ thể hắn lăn như cái lốp xe quay vòng vòng.

Tiểu nam hài ôm chặt lấy tả lót vào lòng, cực kỳ bất đắc dĩ khi Pháp Lực đã tiêu hao sạch sẽ, không thể dùng nó để bảo vệ cơ thể nữa.

Hắn chỉ có thể âm thầm cầu nguyện hang động không quá sâu cùng bên dưới là vùng đồng bằng, không phải là địa hình hiểm hóc. Nếu không hắn mà lăn xuống kiểu gì cũng sẽ sống chết khó nói.

Càng làm hắn thấp thỏm hơn là địa hình lăn đi có lên có xuống, bấp bênh không ngừng, điều này chứng minh con dốc không phải là nơi bằng phẳng.

Như vậy, địa hình bên dưới là dạng hiểm hóc có khả năng lên đến sáu bảy phần!

Tiểu nam hài nhắm chặt mắt, âm thầm hạ quyết tâm, nếu không được mà nói, vậy liền thức tỉnh đi!

Nhưng như vậy, có chút uổng phí a....

Bập!

Bập!

Bập!

Bập!

Những âm thanh lộn ngược người đáp đất không ngừng vang lên trong không gian như cây búa nện vào lòng hắn, nội tâm càng thêm thấp thỏm, cũng thỉnh thoảng lại vang lên vài đạo âm thanh nỉ non của hắn.



BẬP!

Không biết là trải qua bao lâu.

Sau một hồi lăn lộn thấy hơi bằng phẳng thì một tiếng động to lớn vang lên, tiểu nam hài ánh mắt hơi giãn ra, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng, cuối cùng cũng đến vị trí sâu nhất!

Vừa nãy, lưng của hắn vừa hay đập vào một cái vách đá không có thứ gì sắc nhọn hoặc nguy hiểm.

Điều này chứng minh, hắn đã an toàn!

Hắn không quan tâm trên người mình có mấy chục cái vết xước nhỏ đang rỉ máu ra mà chỉ vội vàng vén ra tả lót kia, xem lấy tiểu nữ hài.

Thấy khuôn mặt nàng vẫn ngây thơ hồn nhiên không một chút sợ hãi làm hắn hơi thở ra, may là không bị thương gì.

Hắn sắc mặt thậm chí đến cả một chút cảm giác đau cũng không có, hay nói đúng hơn là không để tâm đ ến, quả nhỏ bé!

Nhận thấy thương thế cũng không đáng ngại, chỉ gãy vào cái xương sườn mà thôi.

Hắn nhắm mắt lại chú tâm cảm nhận, khi cảm ứng được mực độ linh khí ở trong hang còn nồng đậm hơn bên ngoài gấp mấy lần liền hơi vui vẻ.

Không để lỡ thời gian, hắn vội vàng vận chuyển công pháp hấp thu linh khí chuyển hóa thành Pháp Lực.

Hắn phải nhanh chóng hồi phục sức mạnh, trở lại trạng thái toàn thịnh vì trong hang động này có nguy hiểm gì thì chỉ có trời mới biết! Phải cẩn thận đề phòng mới được!

Chỉ thấy trong không gian u tối vô sắc của hang động, có một lượng lớn linh khí màu xanh ẩn tàng trong thiên địa hiện ra, nhanh chóng tràn vào trong thân thể hắn rồi lại bị hắn dẫn dắt xuống đan điền, chuyển hóa thành Pháp Lực.

Tiểu nam hài nhắm mắt lại, nghiêm túc thôi động công pháp của bản thân.

Khoảng mấy phút sau đó thì hắn lại mở mắt ra khi đã hoàn toàn khôi phục lực lượng Pháp Lực.

Trong lòng ý niệm hơi động, một loại khí màu lục sắc liền nhanh chóng toát ra từ đan điền nhanh chóng bao trùm cơ thể.

Bằng một cách thần kỳ nào đó, những vết thương trên người hắn nhanh chóng khép lại.

Răng rắc…

Két…

Rắc…


Kẹt…

Rắc...

Đến cả những khối xương bị gãy cũng nhanh chóng kêu ken két phục hồi lại, từng âm thanh răng rắc chính là nó đang di chuyển trong tình trạng vỡ vụn nối lại.

Quá trình sẽ cực kỳ đau đớn nhưng tiểu nam hài lại trấn tĩnh như thường, không hề nhíu mày dù chỉ một cái.

Hắn hơi cảm thấy may mắn là độ sâu của hang này cũng không quá sâu, nếu không với lực ép lên thân thể càng lúc càng nhanh, càng lớn thì có thể hắn không chỉ gãy vài khối xương đơn giản như vậy.

Mà luồng khí màu lục sắc kia chính là Xuân Mộc Pháp Lực, có thể giúp chủ nhân hồi phục các loại thương thế.

Tiếp đó lại có một làn nước bao quanh lượn lờ, giúp hắn và tiểu nữ hài thanh tẩy những vết bẩn trên thân thể.

Đó là Thủy Tuyền Pháp Lực, có thể thanh tẩy lẫn trị thương.

Tiểu nam hài thở ra một ngụm trọc khí, có chút đáng tiếc khi ngọc bình đã bị vỡ khi đang lăn lộn, công sức của hắn cũng đổ sông đổ bể hóa thành công cốc.

Ài, đồ ăn của tiểu nữ hài xem như phải kiếm lại rồi.

Hắn nhướn mày lên, lắc đầu, thầm nghĩ hiện tại không phải là lúc quan tâm đ ến vấn đề này.

Thứ hắn cần quan tâm bây giờ chính là làm sao để sống sót rời khỏi phiến không gian này, rời khỏi hang động khiến tâm thần của hắn có chút cảm giác kì lạ cùng chẳng lành này.

Trong lòng hắn nghiêm nghị hẳn lên, âm thầm truyền Pháp Lực vào trong mắt, khiến ánh mắt trở nên sáng hơn, có thể nhìn thấy trong đêm tối.

Rốt cuộc hắn đã có thể nhìn rõ và đánh giá hang động này, nơi mà bản thân vừa mới lọt vào.

Chỉ thấy vị trí hiện tại của hắn chính là đang dựa vào một cái vách đá, khoảng không xung quanh khoảng mấy trăm mét diện tích, phạm vi tương đối nhỏ.

May mắn là địa hình bằng phẳng không có gồ lên, hắn hơi nhíu mày là vì nơi này như một căn phòng hình lập phương khép kín.

Chỉ để lại một lối cửa khoảng ba bốn mét để tiến vào hoặc đi ra, hắn chính là từ trên đó lọt xuống đây.

Ánh mắt hắn lướt ngang nhìn dọc không thấy gì đáng nghi, nhưng khi ngẩng đầu lên cao thì tròng mắt của hắn liền mãnh liệt co rụt lại!

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương