Thần Tiên Ngươi Đang Làm Gì
-
Chương 16
Cẩn thận!” Bạch Tử Phi đương nhiên có thể cảm ứng được động tĩnh trong rừng trúc, yêu
khí cách bọn họ ngày càng gần, ngày càng mãnh liệt. Hắn hét lớn một
tiếng, mang theo Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất lui lại hai bước.
Bọn họ còn chưa đứng vững, trong rừng trúc liền nhảy ra một vật thể xanh biếc, giống y như được bện từ muôn ngàn lá trúc mà thành, nhưng nếu thấy nó xác biếc nghĩ rằng rất đáng yêu thì sai lầm rồi. Bởi vì nó to gấp ba lần bọn họ, miệng há rộng như cái bồn máu, răng nanh lòi hết ra ngoài giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ, lá trúc cũng theo đó mà ào ào rơi xuống đất.
Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất chưa từng gặp qua tình cảnh như vậy nên giật mình sợ hãi.
Bạch Tử Phi lại trấn định dị thường, lập tức nói với bọn họ “ các ngươi ở phía trước, ta ở sau, không phải là sợ nó, dù nó có là yêu thì chẳng qua chỉ là trúc yêu, chỉ cần nghe lời ta, đâm trúng mệnh môn xương sống của nó thì nó lập tức mất mạng”
Bạch Tử Phi nói xong thì vọt ra sau lưng bọn họ.
Yêu quái mày lục trước mắt quát to một tiếng, tấn công bọn họ.
Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất mặc dù trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn trấn định tinh thần, huy động kiếm trong tay, bọn họ hòa đại hiệp giang hồ đương nhiên sẽ không sợ hãi yêu quái này nọ.
Bạch Tử Phi đứng sau lưng bọn họ, ngay lúc hai người hành động thì miệng cũng lầm bầm một câu, cánh tay trái hắn gác lên người Vân Tịnh Thư, tay phải thì khoác lên vai Ngôn Sơ Thất, một đạo ánh sáng đột nhiên hiện lên ngay đầu ngón tay của hắn, gống như dòng nước ấm chảy vào cánh tay Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất.
Hai người ngay lúc huy kiếm cũng thấy được một đạo ánh sáng toát ra từ kiếm của bọn họ.
“Ah……” yêu quái trong rừng trúc la to xông lên
Hai luồng kiếm quang như lưu tinh đồng thời xuất hiện
Bá!
Yêu quái trong rừng trúc lập tức bị đâm trúng, vỡ vụn, trăm ngàn lá trúc bay lả tả…
Bạch Tử Phi lập tức giữ chặt Vân Tịnh Thư cùng Ngôn Sơ Thất, hét to một tiếng “ đi”
Ba người hăng hái hướng về phía bức tường đen mà đi.
Ngôn Sơ Thất có chút sợ hãi, đột nhiên đưa tay lên
Hưu!
Không hề có đau đớn như trong tưởng tượng.
Bọn họ giống như xuyên qua màn nước, lập tức thoát khỏi mê cung, rừng mắt cũng không thấy đâu, thay vào đó là đại sảnh nghị sự của Đường môn đang ở trước mắt.
“A! đã thoát được rồi” Ngôn Sơ Thất đưa tay lên ngực, nhịn không được cảm thán một câu
Vân Tịnh Thư cúi đầu, nhìn thoáng qua lưu tinh kiếm trong tay
Hai người cùng quay đầu nhìn Bạch Tử Phi ở phía sau
Bạch Tử Phi đang vội vàng che giấu An hồ ly trong ngực, lập tức ngẩng đầu, đưa hai ngón tay làm thành hình chữ v, vẻ mặt tươi cười sáng lạn.
Hai người kia đều trừng mắt nhìn hắn, rõ ràng là có nhiều điều muốn hỏi hắn nhưng vẫn chỉ là yên lặng
“. . . . . .”
“. . . . . .”
Bạch Tử Phi tươi cười đều nhanh cứng lại, vừa thấy hai người bọn họ là hắn liền cảm thấy mình sắp bị nội thương vì nghẹn “ được rồi, được rồi, ta biết các ngươi muốn hỏi cái gì. Ta chẳng qua là ở nhà có đọc qua một ít kỳ môn độn thuật, tiểu yêu, chú ngữ gì đó cũng biết một chút, nhưng ta lại không biết võ công nên dù biết chú ngữ cũng không đánh lại, hơn nữa bây giờ có các ngươi ở trước, ta ở phía sau, không phải rất tốt sao? ba người chúng ta hợp lại đảm bảo là thiên hạ vô đối ah”
Bạch Tử Phi hưng phấn tới mức giơ tay lên, muốn cùng hai người bọn họ vỗ tay hoan nghênh.
Vân Tịnh Thư hơi thu tay lại rồi quay người rời đi.
Ngôn Sơ Thất mỉm cười yếu ớt với hắn rồi cũng quay người rời đi.
Chỉ còn Bạch Tử Phi đáng thương, giơ tay lên tới mỏi mà chẳng ai thèm đoái hoài, hắn tức tới mức suýt bị nội thương. Hai cái hủ nút kia lúc nào cũng như vậy, hắn tốt xấu gì cũng cỡi ngựa bôn ba suốt ba ngày để tới đây cứu bọn họ, thế mà bọn họ lại bày ra vẻ mặt như thế với hắn. Nói thêm một câu thì chết sao? vỗ tay một cái thì chết sao?
Bạch Tử Phi thật sự đã bị bọn họ đả bại .
Nhưng thực sự cũng không trách được với thái độ của Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất.
Bởi vì vừa qua khỏi mê cung rừn trúc, đại sảnh nghị sự của Đường môn đã ở trước mắt, lại giống như có người đã sớm biết bọn họ sẽ tới nên đã mỡ rộng cửa chờ, còn có hai nha hoàng mặc xiêm y màu vàng mỉm cười nghênh đón bọn họ.
Thực tò mò, sau mê cung thì sẽ tới cái gì nữa đây?
Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất tuy ngạc nhiên nhưng vẫn đi tới
Bạch Tử Phi gọi với theo “ uy, các ngươi đi đâu…từ từ chờ ta nha”
Bước vào đại sảnh nghị sự của Đường môn, nơi này bố trí thanh lịch, u tĩnh, không có vẻ tục khí xanh đỏ vàng tím mà tươi mát khác biệt. Trong nghị sự treo toàn màn màu vàng mỏng, thoang thoảng hương hoa sen, thậm chí trong sảnh còn có một cái ao nhỏ, trong đó hoa sen trắng đang nở rộ…
Hương hoa sen này dường như có chút quen thuộc?
Vân Tịnh Thư hơi nhíu mày
“Uy, đại sảnh Đường môn bố trí thành như vậy không phải quá mức nữ tính sao?” Bạch Tử Phi cũng vừa tới, vừa hít mũi vừa ồn ào nói “ chẳng lẽ chưởng môn Đường môn là nữ nhân?”
Ngôn Sơ Thất hơi nhíu mi “ Đường môn luôn rất thần bí, chưa từng thấy chưởng môn của bọn họ xuất hiện, là nam hay là nữ cũng không đoán được”
Hừ, bày đặt thần thần bí bí làm gì kia chứ?
An hồ ly trong ngực Bạch Tử Phi đột nhiên ngọ ngoạy, giống như không được thoải mái. Bạch Tử Phi đặt tay lên ngực, nhẹ nhàng vỗ về trấn an nó, không ngờ toàn bộ lông mao của nó đều dựng thẳng đứng, tựa như trong đại sảnh có yêu khí rất mạnh.
“Ha ha ha! Vân nhi, chẳng lẽ ngươi ngay cả di nương cũng quên rồi sao?”
Bỗng nhiên thanh âm mềm nhẹ như mây thêm tiếng cười vang lên, rèm che màu vàng hướng bắc nam tầng tầng lớp lớp được kéo lên, ngồi trên cao ở giữa phòng nghị sự chính là gương mặt Vân Tịnh Thư rất quen thuộc
Vân Tịnh Thư chau mày “ là ngươi?”
“Di, là ai? Di nương?” Bạch Tử Phi tò mò hỏi “ uy, ngươi là tiểu thiếp thứ năm của cha hắn sao?”
Thiếu phụ ngồi trên ghế chủa tọa tức giận tới mức suýt ngã nhào xuống đất, phẫn hận vỗ vào thành ghế “ ta không phải là tiểu thiếp thứ năm của cha hắn, di nương là a di, ngu ngốc”
“Ha ha, thì ra là a di. Ai biểu ngươi không nói rõ ràng, ta còn nghĩ ngươi là tình nhân cũ của cha hắn trước kia nha. Thất lễ, thất lễ” Bạch Tử Phi liền chắp tay thi lễ.
Thiếu phụ quả thực sắp bị tên tiểu tử này làm cho tức chết, nhưng lại không thể phát tác, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Ba người này thoạt nhìn tuy bình thường nhưng có thể xông qua mê cung của nàng, định lực của tiểu tử áo trắng này không thể coi thường, mà Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất lại là đánh khắp thiên hạ không đối thủ…
Thiếu phụ mỉm cười nhìn bọn họ, tuy tuổi không còn nhỏ nhưng mái tóc vẫn đen bóng, trên mặt không một nếp nhăn…
“Vân nhi, ngươi ngay cả Diệp Từ di nương cũng không nhớ rõ sao? Năm đó khi nương ngươi sinh ngươi, ta còn từng ôm qua ngươi nha”
Vân Tịnh Thư vẻ mặt hơi thay đổi “ tại hạ từng nghe mẫu thân nhắc qua, năm ta ba tuổi, ngươi từng đến Vân môn, giúp đỡ cho mẫu thân rất nhiều”
“Đương nhiên. Ai biểu mẫu thân ngươi là sư tỷ của ta chứ?” Diệp Từ nhìn Vân Tịnh Thư, đứa trẻ vẫn còn trong nôi năm đó giờ đã là một thiếu niên anh tuấn tiêu sái, đáng tiếc…
“Nếu là chỗ quen biết thì có gì cứ nói ra là được” Bạch Tử Phi biết Vân Tịnh Thư có miệng ăn mà không có miệng nói liền tự nguyện làm người phát ngôn “ Diệp chưởng môn, mấy ngày trước Vân môn đã xảy ra chuyện, không biết ngươi có biết hay không? còn có, Vân Tịnh Thư dọc đường đi luôn bị người ta đuổi giết, còn hạ độc của Đường môn, ngươi có biết hay không?”
“Nga, có chuyện này sao?” Diệp Từ mở to mắt “ độc của Đường môn ta không có dùng lung tung, chuyện Vân môn ta cũng không hề hay biết nhưng nếu các ngươi đã hỏi, ta thân là di nương của Vân môn không thể không để ý tới rồi. Như vầy đi, các ngươi trước hết hãy nghỉ ngơi một chút, ta sẽ cho người của Đường môn dò la tin tức trên giang hồ rồi nói cho các ngươi biết, được không?”
Diệp Từ nói nghe rất có đạo lý, rất quan tâm nhưng không biết sao vẫn làm người ta có chút không thoải mái.
Vân Tịnh Thư không lên tiếng, lưu tinh truy nguyệt kiếm vẫn lăm lăm trong tay, lạnh lùng nhìn trước mắt. Tình cảnh Vân môn bị diệt môn trong một đêm vẫn còn in sâu trong đầu hắn, vốn nghĩ tới Đường môn sẽ tìm được kết quả không ngờ lại gặp được sư muội của mẫu thân, torng lúc nhất thời đánh không đánh được, hỏi cũng không hỏi được gì, cũng không biết phải làm sao
“Được, cứ quyết định như lời Diệp chưởng môn nói đi” Bạch Tử Phi vỗ tay, quyết định thay hai người bọn họ.
Hai người này, đánh nhau thì giỏi chứ nói chuyện thì…cho nên, có chờ bọn thêm ba canh giờ nữa cũng chẳng lấy được từ nào đâu, Bạch Tử Phi thực sự là đau đầu vì bọn họ, như vậy thì còn nói gì tới báo cừu ah.
“Đi thôi, chúng ta đi nghỉ ngơi một chút.” Bạch Tử Phi kéo Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất theo thủ hạ của Diệp Từ rời đi.
Vân Tịnh Thư cầm kiếm, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ
“Được rồi, ta van cầu hai người các ngươi, đừng bày cái bộ mặt phẫn khốc ra nữa, ngươi không cần nói thêm gì nữa cả, ta bị các ngươi làm mệt chết rồi” Bạch Tử Phi vội vàng cướp lời “ chúng ta trước tiên ở lại nơi này rồi tính tiếp, Đường môn có thể bày ra mê cung như vậy đủ cho thấy bọn họ rất cổ quái. Yên tâm, ta nhất định có thể thay ngươi tìm được sát thủ, tìm mẫu thân ngươi về”
Vân Tịnh Thư ngẩn ra, sát khí trong mắt rốt cục cũng giảm bớt một chút.
Ngôn Sơ Thất thấy hắn không còn cứng ngắc như trước, mỉm cười nói “ may mắn là ngươi đã đến”
Di, may hắn là hắn đã đến đây?
Bạch Tử Phi vừa nghe những lời này của Ngôn Sơ Thất thì nhất thời cảm thấy xuân phong đắc ý, vội vàng chạy tới bên cạnh nàng “ ngươi là đang khen ta sao? có phải nhớ ta không? ngươi đi theo người ta nhiều ngày như vậy, thực không phải nha. Ta nói cho ngươi biết, lúc ngươi bỏ đi, ánh mắt của nhị ca, ngũ ca cùng lục ca ngươi đều đỏ hoe, ta nghĩ chờ hai ngươi trở về, bọn hắn nhất định sẽ không tha cho ngươi”
Sơ Thất nhịn không được lại mỉm cười.
Bạch Tử Phi vừa thấy nụ cười của nàng thì tâm bỗng nhiên đau xót.
Không biết vì sao hắn bỗng nhiên nhớ tới lời của An hồ ly từng nói: nếu thần tiên yêu nữ tử phàm trần thì phải làm sao? hắn bỗng nhiên vì một câu này mà thất thần, lại không tự giác mà nhớ đến khoảnh khắc Ngôn Sơ Thất ở trong lòng Vân Tịnh Thư….
Hừ, phải làm sao bây giờ?
Bạch Tử Phi bỗng nhiên thu hồi tinh thần, kéo tay Ngôn Sơ Thất rời đi, hiện tại hắn không thể suy nghỉ miên man, phải nhanh chóng giúp Vân Tịnh Thư giải quyết mọi việc, nhanh chóng về lại Ngôn gia, như vậy hắn cũng sẽ nhanh chóng lấy lại Hỗn thế đan…sẽ cùng nàng…miệng đối miệng ah.
Ba người vào nhà, đang tính nghỉ ngơi một chút. Dù sao chạy điên cuồng suốt ba ngày ba đêm trên lưng ngựa, bọn họ cũng sắp kiệt sức rồi. Nếu không phải vì Vân Tịnh Thư bị ngọn lửa thù hận thiêu đốt thì tất cả mọi người cũng không thể kiên trì lâu đến vậy mà không biết mệt nhưng chỉ vừa chợp mắt được nữa canh giờ đột nhiên nghe một tiếng động nhỏ vang lên.
“Có độc!” Ngôn Sơ Thất thính giác tốt nhất, nháy mắt đã bật dậy.
Quả nhiên!
Khói trắng từ ốn trúc rất nhỏ thọc qua giấy dán tường theo bốn phương tám hướng thổi vào, hơn nữa lúc bọn họ đứng lên mới phát hiện dù chỉ mới xế chiều nhưng trong phòng đã đốt bảy tám cái đèn có chao bằng vải lụa, phía trên đều có khói độc lượn lờ.
“Trúng kế !” Bạch Tử Phi mẫn tuệ sâu sắc lên tiếng, hắn tiện tay xé rách sa trướng, rồi thấm nước trà trên bàn “ mau, dùng nó che miệng lại. Đường môn ngu ngốc này, mỗi lần dùng độc đều có khói, chẳng lẽ không biết người ta bị một lần là sẽ có đề phòng sao? thật không có óc sáng tạo”
Ngôn Sơ Thất cầm lấy miếng vải che miệng mũi lại “ cửa đều đã bị khóa, làm sao bây giờ”
Vân Tịnh Thư đứng dậy, không nói một lời, kiếm trong tay phát huy tác dụng.
Bá! Ba!
Cánh cửa lập tức hi sinh oanh liệt.
“Ha ha! Hảo kiếm pháp!” Bạch Tử Phi hưng phấn kêu to, “Ta ba người chúng ta mà kế hợp thành một đội thì nhất định là thiên hạ vô địch mà. Kiếm pháp của ngươi, sự tỉnh táo của ngươi xứng với ta bác học đa tài, chắc chắn là thiên hạ vô đối. Chưởng môn Đường môn ư? Lão yêu phụ này, ngươi nghĩ một chút khói độc là hạ được chúng ta sao? ha ha ha, ngươi đừng vọng tưởng”
Cả ba lập tức lao ra khỏi phòng
Còn chưa chạy được ba bước thì đã nghe tiếng cười vọng tới “ ha ha ha, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi chỉ có bây nhiêu đó thôi sao? nghĩ là một chút khói độc là sẽ độc chết các ngươi sao? nói cho ngươi biết, khói không có độc, độc là ở trong trà”
Không tốt!
Bạch Tử Phi trong lòng la hoảng. Hắn tính đi tính lại lại quên mất chiêu này. Thì ra là khói không có độc, mà nước trà thấm vào vải mới chân chính có độc. Lỗi mũi hít phải nước trà này bắt đầu có cảm giác tê dại, trước mắt trở nên hỗn loạn, có chút mơ hồ. Bây giờ mới thực sự là trúng độc đây.
Ngôn Sơ Thất và Vân Tịnh Thư nhất thời cũng hiểu được sự không hay, kiếm trong tay cũng bắt đầu lung lay, đầu óc mơ màng, suýt té xỉu.
Không được, không thể tiếp tục như vậy nếu không bọn họ thực sự sẽ chết ở trong này.
Bạch Tử Phi với tay vào trong ngực, nhỏ giọng kêu “ hồ ly, mau”
An hồ ly ở trong ngực hắn đang mơ màng ngủ lập tức bừng tỉnh, duỗi móng vuốt ra
“Bá!” một đạo ánh sáng xuất hiện làm cho trước mắt trở thành một mảng trắng xóa
“Đi mau!”
Bạch Tử Phi kéo Vân Tịnh Thư cùng Ngôn Sơ Thất bỏ chạy.
Lão yêu bà kia cũng thật xảo trá, còn chơi trò giương đông kích tây, phóng khói để buộc bọn họ phải dùng vải thấm nước bịt miệng để chống độc, ai ngờ độc lại chính là ở trong nước. Đường môn đúng là Đường môn, không gì độc hơn lòng dạ đàn bà mà.
Bọn họ phải nhanh tìm chỗ để điều tức trị độc, tuy hắn không mang theo thần châm, nhưng có An hồ ly ở đây thì một chút độc khí cũng có thể giải quyết được. Bạch Tử Phi đột nhiên có chút cảm kích An hồ ly đã đi theo.
Đang lúc hỗn loạn, An hồ ly đột nhiên la lên “ bên kia…có cái sơn động”
Bạch Tử Phi không chút suy nghĩ liền đi cùng hai người đi vào, nào ngờ vừa vào trong liền cảm giác dưới chân không còn là mặt đất nữa mà giống như bọn họ đang trượt cầu thang, thẳng tắp một đường, điên cuồng rơi xuống.
“A. . . . . . Ngô. . . . . .”
Ba người rơi một hồi, nghe được một tiếng rên rỉ, dường như phát ra từ đáy động, nghe đau đớn vô cùng.
“Là ai? Người đang ở chỗ nào?” Bạch Tử Phi lớn tiếng hô
Bọn họ còn chưa đứng vững, trong rừng trúc liền nhảy ra một vật thể xanh biếc, giống y như được bện từ muôn ngàn lá trúc mà thành, nhưng nếu thấy nó xác biếc nghĩ rằng rất đáng yêu thì sai lầm rồi. Bởi vì nó to gấp ba lần bọn họ, miệng há rộng như cái bồn máu, răng nanh lòi hết ra ngoài giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ, lá trúc cũng theo đó mà ào ào rơi xuống đất.
Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất chưa từng gặp qua tình cảnh như vậy nên giật mình sợ hãi.
Bạch Tử Phi lại trấn định dị thường, lập tức nói với bọn họ “ các ngươi ở phía trước, ta ở sau, không phải là sợ nó, dù nó có là yêu thì chẳng qua chỉ là trúc yêu, chỉ cần nghe lời ta, đâm trúng mệnh môn xương sống của nó thì nó lập tức mất mạng”
Bạch Tử Phi nói xong thì vọt ra sau lưng bọn họ.
Yêu quái mày lục trước mắt quát to một tiếng, tấn công bọn họ.
Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất mặc dù trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn trấn định tinh thần, huy động kiếm trong tay, bọn họ hòa đại hiệp giang hồ đương nhiên sẽ không sợ hãi yêu quái này nọ.
Bạch Tử Phi đứng sau lưng bọn họ, ngay lúc hai người hành động thì miệng cũng lầm bầm một câu, cánh tay trái hắn gác lên người Vân Tịnh Thư, tay phải thì khoác lên vai Ngôn Sơ Thất, một đạo ánh sáng đột nhiên hiện lên ngay đầu ngón tay của hắn, gống như dòng nước ấm chảy vào cánh tay Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất.
Hai người ngay lúc huy kiếm cũng thấy được một đạo ánh sáng toát ra từ kiếm của bọn họ.
“Ah……” yêu quái trong rừng trúc la to xông lên
Hai luồng kiếm quang như lưu tinh đồng thời xuất hiện
Bá!
Yêu quái trong rừng trúc lập tức bị đâm trúng, vỡ vụn, trăm ngàn lá trúc bay lả tả…
Bạch Tử Phi lập tức giữ chặt Vân Tịnh Thư cùng Ngôn Sơ Thất, hét to một tiếng “ đi”
Ba người hăng hái hướng về phía bức tường đen mà đi.
Ngôn Sơ Thất có chút sợ hãi, đột nhiên đưa tay lên
Hưu!
Không hề có đau đớn như trong tưởng tượng.
Bọn họ giống như xuyên qua màn nước, lập tức thoát khỏi mê cung, rừng mắt cũng không thấy đâu, thay vào đó là đại sảnh nghị sự của Đường môn đang ở trước mắt.
“A! đã thoát được rồi” Ngôn Sơ Thất đưa tay lên ngực, nhịn không được cảm thán một câu
Vân Tịnh Thư cúi đầu, nhìn thoáng qua lưu tinh kiếm trong tay
Hai người cùng quay đầu nhìn Bạch Tử Phi ở phía sau
Bạch Tử Phi đang vội vàng che giấu An hồ ly trong ngực, lập tức ngẩng đầu, đưa hai ngón tay làm thành hình chữ v, vẻ mặt tươi cười sáng lạn.
Hai người kia đều trừng mắt nhìn hắn, rõ ràng là có nhiều điều muốn hỏi hắn nhưng vẫn chỉ là yên lặng
“. . . . . .”
“. . . . . .”
Bạch Tử Phi tươi cười đều nhanh cứng lại, vừa thấy hai người bọn họ là hắn liền cảm thấy mình sắp bị nội thương vì nghẹn “ được rồi, được rồi, ta biết các ngươi muốn hỏi cái gì. Ta chẳng qua là ở nhà có đọc qua một ít kỳ môn độn thuật, tiểu yêu, chú ngữ gì đó cũng biết một chút, nhưng ta lại không biết võ công nên dù biết chú ngữ cũng không đánh lại, hơn nữa bây giờ có các ngươi ở trước, ta ở phía sau, không phải rất tốt sao? ba người chúng ta hợp lại đảm bảo là thiên hạ vô đối ah”
Bạch Tử Phi hưng phấn tới mức giơ tay lên, muốn cùng hai người bọn họ vỗ tay hoan nghênh.
Vân Tịnh Thư hơi thu tay lại rồi quay người rời đi.
Ngôn Sơ Thất mỉm cười yếu ớt với hắn rồi cũng quay người rời đi.
Chỉ còn Bạch Tử Phi đáng thương, giơ tay lên tới mỏi mà chẳng ai thèm đoái hoài, hắn tức tới mức suýt bị nội thương. Hai cái hủ nút kia lúc nào cũng như vậy, hắn tốt xấu gì cũng cỡi ngựa bôn ba suốt ba ngày để tới đây cứu bọn họ, thế mà bọn họ lại bày ra vẻ mặt như thế với hắn. Nói thêm một câu thì chết sao? vỗ tay một cái thì chết sao?
Bạch Tử Phi thật sự đã bị bọn họ đả bại .
Nhưng thực sự cũng không trách được với thái độ của Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất.
Bởi vì vừa qua khỏi mê cung rừn trúc, đại sảnh nghị sự của Đường môn đã ở trước mắt, lại giống như có người đã sớm biết bọn họ sẽ tới nên đã mỡ rộng cửa chờ, còn có hai nha hoàng mặc xiêm y màu vàng mỉm cười nghênh đón bọn họ.
Thực tò mò, sau mê cung thì sẽ tới cái gì nữa đây?
Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất tuy ngạc nhiên nhưng vẫn đi tới
Bạch Tử Phi gọi với theo “ uy, các ngươi đi đâu…từ từ chờ ta nha”
Bước vào đại sảnh nghị sự của Đường môn, nơi này bố trí thanh lịch, u tĩnh, không có vẻ tục khí xanh đỏ vàng tím mà tươi mát khác biệt. Trong nghị sự treo toàn màn màu vàng mỏng, thoang thoảng hương hoa sen, thậm chí trong sảnh còn có một cái ao nhỏ, trong đó hoa sen trắng đang nở rộ…
Hương hoa sen này dường như có chút quen thuộc?
Vân Tịnh Thư hơi nhíu mày
“Uy, đại sảnh Đường môn bố trí thành như vậy không phải quá mức nữ tính sao?” Bạch Tử Phi cũng vừa tới, vừa hít mũi vừa ồn ào nói “ chẳng lẽ chưởng môn Đường môn là nữ nhân?”
Ngôn Sơ Thất hơi nhíu mi “ Đường môn luôn rất thần bí, chưa từng thấy chưởng môn của bọn họ xuất hiện, là nam hay là nữ cũng không đoán được”
Hừ, bày đặt thần thần bí bí làm gì kia chứ?
An hồ ly trong ngực Bạch Tử Phi đột nhiên ngọ ngoạy, giống như không được thoải mái. Bạch Tử Phi đặt tay lên ngực, nhẹ nhàng vỗ về trấn an nó, không ngờ toàn bộ lông mao của nó đều dựng thẳng đứng, tựa như trong đại sảnh có yêu khí rất mạnh.
“Ha ha ha! Vân nhi, chẳng lẽ ngươi ngay cả di nương cũng quên rồi sao?”
Bỗng nhiên thanh âm mềm nhẹ như mây thêm tiếng cười vang lên, rèm che màu vàng hướng bắc nam tầng tầng lớp lớp được kéo lên, ngồi trên cao ở giữa phòng nghị sự chính là gương mặt Vân Tịnh Thư rất quen thuộc
Vân Tịnh Thư chau mày “ là ngươi?”
“Di, là ai? Di nương?” Bạch Tử Phi tò mò hỏi “ uy, ngươi là tiểu thiếp thứ năm của cha hắn sao?”
Thiếu phụ ngồi trên ghế chủa tọa tức giận tới mức suýt ngã nhào xuống đất, phẫn hận vỗ vào thành ghế “ ta không phải là tiểu thiếp thứ năm của cha hắn, di nương là a di, ngu ngốc”
“Ha ha, thì ra là a di. Ai biểu ngươi không nói rõ ràng, ta còn nghĩ ngươi là tình nhân cũ của cha hắn trước kia nha. Thất lễ, thất lễ” Bạch Tử Phi liền chắp tay thi lễ.
Thiếu phụ quả thực sắp bị tên tiểu tử này làm cho tức chết, nhưng lại không thể phát tác, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Ba người này thoạt nhìn tuy bình thường nhưng có thể xông qua mê cung của nàng, định lực của tiểu tử áo trắng này không thể coi thường, mà Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất lại là đánh khắp thiên hạ không đối thủ…
Thiếu phụ mỉm cười nhìn bọn họ, tuy tuổi không còn nhỏ nhưng mái tóc vẫn đen bóng, trên mặt không một nếp nhăn…
“Vân nhi, ngươi ngay cả Diệp Từ di nương cũng không nhớ rõ sao? Năm đó khi nương ngươi sinh ngươi, ta còn từng ôm qua ngươi nha”
Vân Tịnh Thư vẻ mặt hơi thay đổi “ tại hạ từng nghe mẫu thân nhắc qua, năm ta ba tuổi, ngươi từng đến Vân môn, giúp đỡ cho mẫu thân rất nhiều”
“Đương nhiên. Ai biểu mẫu thân ngươi là sư tỷ của ta chứ?” Diệp Từ nhìn Vân Tịnh Thư, đứa trẻ vẫn còn trong nôi năm đó giờ đã là một thiếu niên anh tuấn tiêu sái, đáng tiếc…
“Nếu là chỗ quen biết thì có gì cứ nói ra là được” Bạch Tử Phi biết Vân Tịnh Thư có miệng ăn mà không có miệng nói liền tự nguyện làm người phát ngôn “ Diệp chưởng môn, mấy ngày trước Vân môn đã xảy ra chuyện, không biết ngươi có biết hay không? còn có, Vân Tịnh Thư dọc đường đi luôn bị người ta đuổi giết, còn hạ độc của Đường môn, ngươi có biết hay không?”
“Nga, có chuyện này sao?” Diệp Từ mở to mắt “ độc của Đường môn ta không có dùng lung tung, chuyện Vân môn ta cũng không hề hay biết nhưng nếu các ngươi đã hỏi, ta thân là di nương của Vân môn không thể không để ý tới rồi. Như vầy đi, các ngươi trước hết hãy nghỉ ngơi một chút, ta sẽ cho người của Đường môn dò la tin tức trên giang hồ rồi nói cho các ngươi biết, được không?”
Diệp Từ nói nghe rất có đạo lý, rất quan tâm nhưng không biết sao vẫn làm người ta có chút không thoải mái.
Vân Tịnh Thư không lên tiếng, lưu tinh truy nguyệt kiếm vẫn lăm lăm trong tay, lạnh lùng nhìn trước mắt. Tình cảnh Vân môn bị diệt môn trong một đêm vẫn còn in sâu trong đầu hắn, vốn nghĩ tới Đường môn sẽ tìm được kết quả không ngờ lại gặp được sư muội của mẫu thân, torng lúc nhất thời đánh không đánh được, hỏi cũng không hỏi được gì, cũng không biết phải làm sao
“Được, cứ quyết định như lời Diệp chưởng môn nói đi” Bạch Tử Phi vỗ tay, quyết định thay hai người bọn họ.
Hai người này, đánh nhau thì giỏi chứ nói chuyện thì…cho nên, có chờ bọn thêm ba canh giờ nữa cũng chẳng lấy được từ nào đâu, Bạch Tử Phi thực sự là đau đầu vì bọn họ, như vậy thì còn nói gì tới báo cừu ah.
“Đi thôi, chúng ta đi nghỉ ngơi một chút.” Bạch Tử Phi kéo Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất theo thủ hạ của Diệp Từ rời đi.
Vân Tịnh Thư cầm kiếm, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ
“Được rồi, ta van cầu hai người các ngươi, đừng bày cái bộ mặt phẫn khốc ra nữa, ngươi không cần nói thêm gì nữa cả, ta bị các ngươi làm mệt chết rồi” Bạch Tử Phi vội vàng cướp lời “ chúng ta trước tiên ở lại nơi này rồi tính tiếp, Đường môn có thể bày ra mê cung như vậy đủ cho thấy bọn họ rất cổ quái. Yên tâm, ta nhất định có thể thay ngươi tìm được sát thủ, tìm mẫu thân ngươi về”
Vân Tịnh Thư ngẩn ra, sát khí trong mắt rốt cục cũng giảm bớt một chút.
Ngôn Sơ Thất thấy hắn không còn cứng ngắc như trước, mỉm cười nói “ may mắn là ngươi đã đến”
Di, may hắn là hắn đã đến đây?
Bạch Tử Phi vừa nghe những lời này của Ngôn Sơ Thất thì nhất thời cảm thấy xuân phong đắc ý, vội vàng chạy tới bên cạnh nàng “ ngươi là đang khen ta sao? có phải nhớ ta không? ngươi đi theo người ta nhiều ngày như vậy, thực không phải nha. Ta nói cho ngươi biết, lúc ngươi bỏ đi, ánh mắt của nhị ca, ngũ ca cùng lục ca ngươi đều đỏ hoe, ta nghĩ chờ hai ngươi trở về, bọn hắn nhất định sẽ không tha cho ngươi”
Sơ Thất nhịn không được lại mỉm cười.
Bạch Tử Phi vừa thấy nụ cười của nàng thì tâm bỗng nhiên đau xót.
Không biết vì sao hắn bỗng nhiên nhớ tới lời của An hồ ly từng nói: nếu thần tiên yêu nữ tử phàm trần thì phải làm sao? hắn bỗng nhiên vì một câu này mà thất thần, lại không tự giác mà nhớ đến khoảnh khắc Ngôn Sơ Thất ở trong lòng Vân Tịnh Thư….
Hừ, phải làm sao bây giờ?
Bạch Tử Phi bỗng nhiên thu hồi tinh thần, kéo tay Ngôn Sơ Thất rời đi, hiện tại hắn không thể suy nghỉ miên man, phải nhanh chóng giúp Vân Tịnh Thư giải quyết mọi việc, nhanh chóng về lại Ngôn gia, như vậy hắn cũng sẽ nhanh chóng lấy lại Hỗn thế đan…sẽ cùng nàng…miệng đối miệng ah.
Ba người vào nhà, đang tính nghỉ ngơi một chút. Dù sao chạy điên cuồng suốt ba ngày ba đêm trên lưng ngựa, bọn họ cũng sắp kiệt sức rồi. Nếu không phải vì Vân Tịnh Thư bị ngọn lửa thù hận thiêu đốt thì tất cả mọi người cũng không thể kiên trì lâu đến vậy mà không biết mệt nhưng chỉ vừa chợp mắt được nữa canh giờ đột nhiên nghe một tiếng động nhỏ vang lên.
“Có độc!” Ngôn Sơ Thất thính giác tốt nhất, nháy mắt đã bật dậy.
Quả nhiên!
Khói trắng từ ốn trúc rất nhỏ thọc qua giấy dán tường theo bốn phương tám hướng thổi vào, hơn nữa lúc bọn họ đứng lên mới phát hiện dù chỉ mới xế chiều nhưng trong phòng đã đốt bảy tám cái đèn có chao bằng vải lụa, phía trên đều có khói độc lượn lờ.
“Trúng kế !” Bạch Tử Phi mẫn tuệ sâu sắc lên tiếng, hắn tiện tay xé rách sa trướng, rồi thấm nước trà trên bàn “ mau, dùng nó che miệng lại. Đường môn ngu ngốc này, mỗi lần dùng độc đều có khói, chẳng lẽ không biết người ta bị một lần là sẽ có đề phòng sao? thật không có óc sáng tạo”
Ngôn Sơ Thất cầm lấy miếng vải che miệng mũi lại “ cửa đều đã bị khóa, làm sao bây giờ”
Vân Tịnh Thư đứng dậy, không nói một lời, kiếm trong tay phát huy tác dụng.
Bá! Ba!
Cánh cửa lập tức hi sinh oanh liệt.
“Ha ha! Hảo kiếm pháp!” Bạch Tử Phi hưng phấn kêu to, “Ta ba người chúng ta mà kế hợp thành một đội thì nhất định là thiên hạ vô địch mà. Kiếm pháp của ngươi, sự tỉnh táo của ngươi xứng với ta bác học đa tài, chắc chắn là thiên hạ vô đối. Chưởng môn Đường môn ư? Lão yêu phụ này, ngươi nghĩ một chút khói độc là hạ được chúng ta sao? ha ha ha, ngươi đừng vọng tưởng”
Cả ba lập tức lao ra khỏi phòng
Còn chưa chạy được ba bước thì đã nghe tiếng cười vọng tới “ ha ha ha, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi chỉ có bây nhiêu đó thôi sao? nghĩ là một chút khói độc là sẽ độc chết các ngươi sao? nói cho ngươi biết, khói không có độc, độc là ở trong trà”
Không tốt!
Bạch Tử Phi trong lòng la hoảng. Hắn tính đi tính lại lại quên mất chiêu này. Thì ra là khói không có độc, mà nước trà thấm vào vải mới chân chính có độc. Lỗi mũi hít phải nước trà này bắt đầu có cảm giác tê dại, trước mắt trở nên hỗn loạn, có chút mơ hồ. Bây giờ mới thực sự là trúng độc đây.
Ngôn Sơ Thất và Vân Tịnh Thư nhất thời cũng hiểu được sự không hay, kiếm trong tay cũng bắt đầu lung lay, đầu óc mơ màng, suýt té xỉu.
Không được, không thể tiếp tục như vậy nếu không bọn họ thực sự sẽ chết ở trong này.
Bạch Tử Phi với tay vào trong ngực, nhỏ giọng kêu “ hồ ly, mau”
An hồ ly ở trong ngực hắn đang mơ màng ngủ lập tức bừng tỉnh, duỗi móng vuốt ra
“Bá!” một đạo ánh sáng xuất hiện làm cho trước mắt trở thành một mảng trắng xóa
“Đi mau!”
Bạch Tử Phi kéo Vân Tịnh Thư cùng Ngôn Sơ Thất bỏ chạy.
Lão yêu bà kia cũng thật xảo trá, còn chơi trò giương đông kích tây, phóng khói để buộc bọn họ phải dùng vải thấm nước bịt miệng để chống độc, ai ngờ độc lại chính là ở trong nước. Đường môn đúng là Đường môn, không gì độc hơn lòng dạ đàn bà mà.
Bọn họ phải nhanh tìm chỗ để điều tức trị độc, tuy hắn không mang theo thần châm, nhưng có An hồ ly ở đây thì một chút độc khí cũng có thể giải quyết được. Bạch Tử Phi đột nhiên có chút cảm kích An hồ ly đã đi theo.
Đang lúc hỗn loạn, An hồ ly đột nhiên la lên “ bên kia…có cái sơn động”
Bạch Tử Phi không chút suy nghĩ liền đi cùng hai người đi vào, nào ngờ vừa vào trong liền cảm giác dưới chân không còn là mặt đất nữa mà giống như bọn họ đang trượt cầu thang, thẳng tắp một đường, điên cuồng rơi xuống.
“A. . . . . . Ngô. . . . . .”
Ba người rơi một hồi, nghe được một tiếng rên rỉ, dường như phát ra từ đáy động, nghe đau đớn vô cùng.
“Là ai? Người đang ở chỗ nào?” Bạch Tử Phi lớn tiếng hô
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook