Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ
Quyển 4 - Chương 302: Không khó? Khó!

Ngày hôm sau thức dậy, Trùng Trùng không cử động được.   Không phải vì vận động quá độ, tên ma đầu ấy trông thì lạnh lùng nhưng lúc ở trên giường lại cực kỳ dịu dàng, biết nàng đây là lần đầu tiên nên vẫn luôn kiềm chế dục vọng của mình, rất quan tâm săn sóc nàng.

Sở dĩ nàng không cử động được là vì tay chân của ma đầu ấy cứ quấn lấy nàng, như muốn dùng cách này để trói nàng bên mình, kiêm thề có làm gì cũng sẽ không buông ra vậy.

Nàng thấy rất ngọt ngào, cũng rất thẹn thùng, nhưng da thịt dán chặt vào hắn khiến nàng thấy rất thoải mái, bèn nằm thêm chút nữa rồi mới khẽ giãy ra, bò lên ngực hắn.

Ma đầu này đúng là tuấn tú mà, ngũ quan hệt như được điêu khắc, ánh dương buổi sớm bên ngoài cửa sổ rọi lên gương mặt hắn tạo ra chiếc bóng râm nhàn nhạt, nào đầu mày, khóe môi, sống mũi, và cả hàng mi dày ấy nữa.

Lại nhìn cơ thể trần trụi bên dưới lớp chăn, cánh tay cường tráng, lồng ngực rắn chắc, làn da trơn nhẵn, phía dưới ―― á ―― ban ngày ban mặt không được nhìn, sẽ bị lẹo mắt đấy.

”Bổn Vương có gì đáng để nhìn sao?” Hắn nhắm mắt mà chợt cất tiếng, làm nàng giật nảy mình.

”Bổn Nữ Vương muốn nhìn gì thì nhìn nấy.” Nàng không chịu yếu thế, “Biết Nữ Vương là gì không? Đừng vội, về sau ta sẽ từ từ dạy dỗ chàng.”

Hắn không lên tiếng mà siết chặt cánh tay, nàng không đề phòng nên trực tiếp ngã xuống, vòng một mềm mại đụng phải lồng ngực rắn chắc của hắn, cơ thể lại bất giác nổi gai ốc, cứ như là rùng mình vậy, sau đó nàng lại cảm thấy tê dại.

”Chàng đối xử với tù binh như vậy là không có đạo đức.” Nàng cảm nhận được cơ thể nam nhân này hơi thay đổi rồi, ngày xưa cũng có nghe các chị gái đã kết hôn nói rằng buổi sáng đàn ông đều xuất hiện hiện tượng sinh lý, nhưng nàng vẫn thấy hơi ngạc nhiên, bèn vội vã chuyển dời đề tài.

Nhưng nói đến chuyện tù binh, nàng chợt nhớ lại chuyện nàng vốn dọn đồ bỏ trốn mà, trong những món đồ nàng mang còn có một chiếc đèn biết tường thuật trực tiếp, nàng giật mình vội vã ngồi bật dậy kêu lên: “Đèn của ta đâu? Đèn của ta đâu?”

”Ta ném ở ngoài cửa rồi.” Hoa Tứ Hải vẫn không mở mắt ra, giọng điệu mang theo ý cười, “Nha đầu nàng ấy, lẽ nào nàng tưởng ta không biết nàng và Tây Bối đang giở trò gì sao? Hay là nàng tưởng ta không biết vì sao bình thường nàng muốn thứ này muốn thứ kia? Chiếc đèn ấy và đá Liệt Địa đều là của nàng, cho dù nàng muốn gì, chỉ cần ta có thì chắc chắn ta sẽ cho nàng.”

Hắn nói rất điềm tĩnh, nhưng không giấu được sự cưng chiều bên trong ấy. Nhưng hắn nói có định ngữ ―― chỉ cần ta có ―― ví như nói hắn không được tự do nên hắn sẽ không hứa hẹn.

Ôi ôi, nghĩ những chuyện này để làm gì, đây là buổi sáng ngày đầu tiên nàng trở thành nữ nhân mà, không phải nên “tóc xõa phủ đôi vai”, và còn “trên đùi chàng nũng nịu, chỗ nào chẳng đáng yêu” gì đó hay sao? May mà hắn tỉnh táo, nếu không thì lần đầu tiên của nàng đã bị cả nhà Tây Bối xem hết rồi, hơn nữa tối qua nàng kêu yêu kiều đến vậy, quả thật là rất mất mặt.

”Vì sao đỏ mặt?” Không biết hắn đã mở mắt ra từ lúc nào, đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn chằm chằm Trùng Trùng.

Trùng Trùng cảm thấy không khí không ổn, vừa cúi đầu mới phát hiện lúc nãy mình giãy mạnh quá, chăn bị trượt xuống, lúc này nàng đang lõa lồ cơ thể ngồi trên giường, dấu hôn trên người vẫn còn, là dấu hiệu chứng tỏ cho màn nóng bỏng dịu dàng của đêm qua.

Nàng thét lên rồi lập tức nằm xuống, rúc vào trong chăn. Bởi do đã ngồi được một lúc nên cơ thể hơi lạnh, vừa dán vào làn da mang hơi ấm của Hoa Tứ Hải thì cả hai đều run lên, cảm giác rất kích thích.

”Yên tâm, ta có giăng kết giới, ngoại trừ ta thì không ai nhìn thấy được nàng, nghe thấy được nàng.” Giọng Hoa Tứ Hải hơi thấp hơi khàn, nhưng hắn đã nhắm mắt lại, rõ ràng là đang kiềm chế.

Nam nhân này đúng là thương nàng, một nam nhân lo nghĩ cho nữ nhân đến vậy mà không phải chỉ biết nghĩ cho bản thân mới là nam nhân hàng đầu, nhưng thật ra, có thể không cần thiết phải kiềm chế mà, Trùng Trùng nghĩ rất háo sắc. Mặc dù vẫn có chút chưa thích ứng được, nhưng luyện tập thường xuyên thì chắc sẽ tiến bộ nhanh thôi.

Sớm muộn gì cũng có ngày nàng báo mối thù đẩy ngã này, nếu không thì mặt mũi nào biết để vào đâu. Một người đến từ Trung Quốc thời hiện đại thế kỷ hai mươi mốt mà lại thua một nam nhân cổ đại, còn ra thể thống gì nữa.

”Vì sao phải bỏ chạy?” Im lặng một lúc lâu, hắn chợt hỏi.

”Bởi vì chàng không nói một tiếng đã bỏ đi.” Trùng Trùng nói thẳng, “Tình yêu là chuyện của hai người, chàng không thể đột nhiên biến mất được, như vậy có khả năng ta sẽ suy nghĩ lung tung, dẫn tới hiểu lầm, dẫn tới cãi vả, dẫn tới chuyện ngày càng khó giải quyết, dẫn tới tình cảm của chúng ta bị rạn nứt. Tình yêu rất yếu đuối, đôi ta có duyên thì nên trân trọng, EQ cho mối tình yêu bắt buộc phải có.”

Hoa Tứ Hải không hiểu rất nhiều từ ngữ của nàng, nhưng ý đại khái thì hiểu được. Hắn đã quen đến đi một mình nên chưa từng để ý qua những điểm này, Trùng Trùng vừa nói, hắn mới chợt lĩnh hội được việc nàng ở một mình trong Tu La Vi Mang, ngoại trừ hắn thì không còn quen ai cả, có lẽ một cô nương như nàng sẽ sợ hãi. Hắn thấy đây là sơ sót của hắn, bèn ừ một tiếng.

Trái tim hắn bị nàng chiếm hết toàn phần, không còn chứa được ai khác nữa, nhưng có rất nhiều thứ hắn lại không thể cho nàng. Khi biết nàng trở thành thê tử của Bắc Sơn Thuần, trái tim hắn mỗi ngày đều như có cả vạn con rắn độc đang gặm nhấm vậy, vì vậy hắn từ nhẫn nhịn biến thành chẳng màng tất cả, bước tiến này quả thật là rộng lớn kiêm đột ngột, nhưng hắn không hối hận.

Song sự áy náy dành cho nàng vẫn còn, thêm cả sự đau lòng khiến hắn bất giác ôm nàng vào lòng.

Trùng Trùng còn tưởng Hoa Tứ Hải lại muốn “ấy” nên không khỏi cứng người lại, khi phát hiện hắn chỉ ôm nàng thôi thì quýnh quáng, bèn tìm bừa một đề tài để nói, “Chàng giết Dương Bá Lý rồi? Giết thế nào?”

Vẻ mặt Hoa Tứ Hải không thay đổi, cứ như đang nói đến việc ấn chết một con kiến vật, “Từ lúc lão ném nàng xuống Biển Chết thì ta đã luôn cho người lần theo tung tích của lão rồi, vài ngày trước nghe nói lão ra vào Viêm châu nên ta đuổi theo. Không ngờ lão khốn này cực xảo quyệt, đã mấy lần tránh khỏi được ta, khó khăn lắm mới bắt được lão nên đương nhiên là đại chiến một trận. Không thể không nói rằng pháp lực ngàn năm của lão không phải luyện cho có, vì vậy ta phải mất chút thời gian.” Nói rồi khẽ vuốt tóc Trùng Trùng, “Đã để nàng chờ đến sốt ruột rồi, nhưng tất cả đều đáng giá, bởi vì ta đã lấy lại được cờ Tụ Yêu.”

Trùng Trùng hả một tiếng.

Khóe miệng Hoa Tứ Hải hơi cử động, hình như là đang mỉm cười, “Yên tâm, lá cờ ấy ta không lấy, sẽ cho người trả lại Cửu Mạng.”

”Vì sao?” Kết luận này làm Trùng Trùng bất ngờ quá, nàng vốn tưởng Hoa Tứ Hải vì để có được sự trợ giúp từ Yêu đạo mà sẽ không tha cho Cửu Mạng, nàng còn vì chuyện này mà u sầu không thôi, không ngờ mâu thuẫn cứ vậy được hóa giải rồi, xem ra bảng báo cáo tâm lý trước đây nàng có xem qua nói đúng lắm: Có rất nhiều người thấy sợ rất nhiều chuyện nên không dám làm, song thật ra chuyện không khó như trong tưởng tượng của họ.

”Cửu Mạng từng chăm sóc nàng, ta muốn trả mối nhân tình này cho y.” Hoa Tứ Hải nói rất nhẹ nhàng mà Trùng Trùng lại thấy cực kỳ ngọt ngào.

Hắn nói như vậy có nghĩa là đã xem nàng thành người một phe rồi, vì vậy mới suy nghĩ vấn đề theo góc độ này. Hơn nữa, hắn chịu dùng món đồ quan trọng đến như vậy để đổi lấy một mối nhân tình, chẳng phải điều đó chứng tỏ rằng nàng rất quan trọng hay sao?

Quả nhiên có rất nhiều chuyện không hề khó mà, ví dụ như ―― đẩy ngã?

Nghĩ đến nó, nàng bèn cắn nhẹ lên một trong hai điểm trước ngực Hoa Tứ Hải, rồi hài lòng khi nghe thấy tiếng rên bị kiềm nén lại của hắn. Tiếp sau đó nàng học được một bài học, rằng có rất nhiều chuyện quả thật rất khó, ví dụ như ―― đẩy ngã!

Bây giờ nàng bị đẩy ngã ngược lại rồi, sau đó tan chảy thành nước trong sự nhiệt tình của hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương