"Phó đại nhân, ta biết ngài nhân hậu, nhưng thương thế của ngài không nhẹ, chỉ ăn cháo rau dại thì không thể hồi phục được. Con thỏ này là do ta bắt, cứ coi như tội lỗi đều do ta gánh là được…"

Lời chưa dứt, hắn đã kéo tay ta, cẩn thận xem xét, sau đó lại nhìn khắp người ta một lượt: "Không bị thương, tốt quá rồi."

Thì ra hắn lo lắng ta bị thương?

Ta thở phào nhẹ nhõm: "Phó đại nhân coi thường ta rồi. Khi còn nhỏ, ta cũng từng trải qua những ngày khổ sở để sống sót, bắt gà rừng, bắt thỏ rừng, hái rau dại đều chẳng phải việc khó gì."

"…Vãn Vãn!" Hắn bất ngờ gọi ta.

"Đừng gọi ta là Phó đại nhân nữa. Đã giả làm phu thê, nếu lại gọi thế, chẳng phải sẽ khiến người khác nghi ngờ sao?"

"Được… được, Nghiễn… Nghiễn Từ."

Mùa này thỏ rừng béo mập, ta lấy nửa con để hầm canh vì thương thế của Phó Nghiễn Từ có dấu hiệu bị viêm, ăn thanh đạm sẽ tốt hơn.

Nửa còn lại, ta làm món thỏ kho, đem biếu Trần lão bá để cảm tạ ân cứu mạng.

Trên bàn ăn, Trần lão bá liên tục gắp mấy miếng thịt thỏ kho, mãi đến khi no căng mới dừng lại mà cảm thán: "Mỹ vị nhân gian!"

"Ta thấy trong nhà lão bá không có lấy nửa con gà hay vịt, chỉ toàn dược thảo, còn tưởng lão bá chú trọng dưỡng sinh nên chỉ ăn chay thôi."

Trần lão bá phẩy tay: "Con người vốn là loài ăn tạp, chỉ cần không độc thì đều ăn được, ăn uống quá kiêng khem hoặc cực đoan thì mới không tốt."

"Chỉ là, lão phu cả ngày hái thuốc, phơi thuốc, đã quá bận rộn, lại không có được tay nghề nấu nướng như cô nương, nên cũng đành qua loa chuyện ăn uống."

Phó Nghiễn Từ ngoan ngoãn uống hết bát canh ta múc, thấy Trần lão bá không ngớt lời khen món thỏ kho, ánh mắt lộ vẻ tò mò, cũng muốn nếm thử.

Ta nhanh chóng dùng đũa ngăn lại: "Thịt thỏ kho đậm vị, ngài còn đang dưỡng thương, không thể ăn!"

Trần lão bá bật cười: "Nếm một chút cũng không sao, nếu không để hắn ăn, e rằng hắn sẽ nghĩ cô nương thiên vị lão phu, chắc phải ghen cả hai vại dấm đấy!"

"Không… không phải đâu, lão bá, con thỏ này là ta cố ý bắt để cảm tạ ông đấy!"

Phó Nghiễn Từ lại nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ nhưng ánh mắt đầy thắc mắc: "Nhưng trước đó Vãn Vãn nói là bắt để bồi bổ cho ta mà?"

"?!?"

Ngươi không mở miệng thì có ai nghĩ ngươi câm đâu chứ!

Trần lão bá nhún vai trêu chọc: "Đôi phu thê trẻ tuổi, ân ái trước mặt người già thế này, thật chẳng có đạo nghĩa!"

Ta lườm Phó Nghiễn Từ một cái, đầy vẻ trách móc: "Ta đi bắt cá, tối sẽ nấu canh cá cho hai người."

Nói xong, ta nhanh chóng rời đi.

Dưới khúc sông nhỏ, cá rất nhiều, nhưng nước lại không cạn. Nếu có cái giỏ tre, chắc chắn sẽ đầy ắp.

Chỉ tiếc bây giờ muốn làm thì cũng không kịp.

Ta đành vén tay áo, nhấc váy lên, chuẩn bị xuống sông.

Nhưng chưa kịp bước, đã thấy một bóng trắng nhảy xuống trước ——

"Phó Nghiễn Từ, ngài đang bị thương, đừng làm loạn, mau lên đây!"

"Bị thương ở lưng, đâu phải ở chân. Huống hồ lão bá đã bảo ta không sao nữa rồi."

"Vãn Vãn, mau đưa cây gậy đ.â.m cá cho ta."

Trần lão bá đi tới, cười nói: "Đưa hắn đi. Hắn đau lòng không nỡ để phu nhân mình dính nước lạnh."

Phó Nghiễn Từ kéo vạt áo dài lên, buộc lỏng ngang hông, thân hình cao ráo như trúc ngọc.

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, vẻ anh tuấn của hắn càng khiến lòng người d.a.o động.

Không trách được, Trình Văn Cẩn từng nói, hắn chính là giấc mộng xuân của các tiểu thư quý nữ ở kinh thành.

Phó Nghiễn Từ động tác lanh lẹ, chỉ vài lần đã bắt được cả đầy giỏ cá.

Lên bờ xong, Trần lão bá vui vẻ mang cá về nhà, nói tối nay có lộc ăn.

Phó Nghiễn Từ cố ý đi chậm lại, sóng bước bên ta.

"Vãn Vãn còn giận ta chuyện vừa rồi sao?"

Hắn chẳng có chút ý định hối lỗi, ngược lại còn mang vẻ tinh nghịch.

Nhưng gương mặt hắn lại đầy vẻ chân thành, khiến người ta không nỡ phát cáu.

Thật đúng là càng ngày càng giống Trình Văn Cẩn, đều thích trêu chọc ta!

"Đồ lẻo mép!"

Buổi tối, nồi canh cá được nấu xong, Trần lão bá uống rất hài lòng, không ngớt lời khen rằng ngay cả thịt cá cũng không sánh được với một bát canh này.

Nhưng thương thế của Phó Nghiễn Từ vẫn chưa lành hẳn, chỉ uống canh thôi thì không đủ. Ta cố ý chọn mấy miếng thịt ở bụng cá, phần mềm và ngon nhất, để riêng cho hắn.

Trần lão bá nhìn thấy, lắc đầu cảm thán: "Cưới được hiền thê như thế này, tiểu tử ngươi đúng là phúc đức ba đời."

Phó Nghiễn Từ cầm đũa, tay khựng lại trong thoáng chốc, ánh mắt vụt qua nét mất mát, nhưng rất nhanh đã che giấu: "Đúng vậy."

Đêm đó, Trần lão bá giúp Phó Nghiễn Từ thay thuốc, còn ta thì đứng đợi bên ngoài.

Mãi đến khi lão bá ra ngoài, nói thương thế của hắn đã không còn gì đáng lo ngại, ta mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương