Thần Thê - Trầm Thụy Thanh Tỉnh Mộng
-
Chương 4
Không ngạc nhiên khi đôi mắt của hắn đầy tơ m.á.u đỏ.
Đường đến đây đã bị đá sạt lở chặn mất, hơn nữa còn tiềm ẩn nguy cơ sạt lở thêm.
Chúng ta đành phải men theo dòng sông mà đi, tìm một lối thoát khác.
Phó Nghiễn Từ chỉ mặc một chiếc áo đơn bạc, sắc mặt hắn cũng không ổn.
Ta vội vàng trả lại áo khoác đang đắp trên người mình cho hắn.
Nhưng hắn bất ngờ dùng một tay giữ chặt cổ tay của ta, rồi nhanh chóng quấn chặt áo vào người ta: "Phu nhân, đắc tội rồi."
Ngay sau đó, hắn thẳng thừng bế ta lên.
"Phu nhân bị thương nặng ở vai, đường núi hiểm trở, nếu vết thương bị rách ra giữa chừng mà không được chữa trị kịp thời, hậu quả khó lường."
Hơi ấm từ cơ thể hắn xuyên qua lớp áo mỏng, truyền tới người ta.
Ta bất giác nghiêng đầu sang một bên, nhưng lại cảm nhận được mùi hương lạnh mát như tùng bách từ người hắn bao phủ khắp nơi.
Thứ này... có phải là một loại mê hương không? Bằng không sao ta cứ cảm thấy đầu óc mơ màng suốt cả đoạn đường.
Chúng ta men theo dòng sông đi mãi, đến khi tìm được một ngôi làng nhỏ thì trời đã tối.
May thay, một lão bá hái thuốc tốt bụng đã đồng ý cho chúng ta tá túc.
"Vết thương của cô nương không nhẹ, nhưng may nhờ phu quân của cô xử lý kịp thời, nên không bị nhiễm trùng. Để ta đi sắc hai thang thuốc trước."
"Không phải đâu, lão bá! Không phải như ông nghĩ đâu! Chúng ta chỉ là…"
Phó Nghiễn Từ lập tức kéo tay ta, nghiêm túc nói: "Ra ngoài hành tẩu, lòng người khó đoán, phải cẩn thận đề phòng."
"Nếu nói chúng ta không phải phu thê, thì một đôi nam nữ trẻ tuổi lại xuất hiện giữa chốn hoang vu thế này, e càng khiến người ta nghi ngờ."
Ngẫm lại… hình như có lý thật.
Hắn sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho ta xong, cảm ơn lão bá đã vất vả hái thuốc, rồi chủ động đi giúp sắc thuốc.
Ta đau đớn, mệt mỏi, không từ chối thêm mà thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại, trời đã sáng rõ.
Phó Nghiễn Từ vội vàng bưng bát thuốc tới, đặt trước mặt ta.
Ta nhìn sắc mặt hắn, rõ ràng có gì đó không ổn.
Da hắn tái nhợt, nhưng lại ửng lên sắc đỏ bất thường.
Ta hỏi hắn có phải không khỏe không.
Hắn lại tỏ ra không để tâm, nói chắc tại lửa khi sắc thuốc khiến mặt bị nóng, rồi còn thúc giục ta uống thuốc.
Đợi đến khi thấy ta uống xong, hắn mới nhẹ nhõm thở phào.
"Phó đại nhân cũng nên chú ý nghỉ ngơi."
"Được." Hắn vừa định đứng dậy, đột nhiên đôi mắt nhắm lại, cả người ngã về phía sau.
Hóa ra Phó Nghiễn Từ cũng bị thương!
Dù lúc đó ta đã kịp đẩy hắn ra, nhưng lưng hắn vẫn bị đá vụn rơi trúng.
Dưới sự giúp đỡ của Trần lão bá, chúng ta cởi bỏ y phục của hắn.
Ta chẳng còn nghĩ đến lễ nghi nam nữ, cũng chẳng bận tâm ngượng ngùng —— vết thương trên lưng hắn rất sâu, vì không xử lý kịp thời nên đã sưng đỏ.
Một mảng lớn trông vô cùng đáng sợ.
Trần lão bá thở dài: "Ta vừa nhìn đã biết sắc mặt hắn không ổn, nhưng hắn cứ nói không sao, còn bảo quan trọng là phải sắc thuốc cho cô."
"Chúc mừng cô nương, đã tìm được một lang quân tốt đấy."
Ta cười đáp lại, nhưng trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác ——
Trước đó, ta từng cảm thấy được hắn bế trong lòng thật quá mức thân mật, nên muốn bảo hắn cõng ta.
Nhưng hắn viện cớ từ chối.
Khi ấy, ta còn nghĩ Phó Nghiễn Từ không hiểu lễ nghĩa.
Bây giờ xem ra, đúng là ta đã lấy bụng dạ hẹp hòi mà đo lòng quân tử.
Khi ấy, lưng hắn chắc chắn đau lắm, vậy mà ta còn bắt hắn cõng ta.
Thật đáng c.h.ế.t mà!
"Sao ngài không nói cho ta biết ngài cũng bị thương?"
Phó Nghiễn Từ thoáng ngẩn người, đôi mắt phượng long lanh ánh nước, tràn đầy áy náy và vẻ muốn làm lành: "Phu nhân, xin lỗi, ta…"
A? Ta nói có hơi nặng lời sao? Kỳ thực ta chỉ muốn tỏ lòng quan tâm thôi mà.
"Ngài đã mê man một ngày một đêm, chắc chắn đói lắm rồi phải không? Mau nếm thử cháo ta nấu."
Hắn ăn một miếng, liền khựng lại.
"Không ngon sao?"
Hắn vội lắc đầu, viền mắt hơi đỏ: "Đã nhiều năm rồi, ta chưa được ăn bát cháo nào ngon thế này."
Trình Văn Cẩn từng nói qua, có lẽ người nhà của Phó Nghiễn Từ đã không còn nữa.
Bát cháo này chắc gợi lại những ký ức đau buồn trong lòng hắn.
Ta vội đổi chủ đề: "Cháo rau dại hơi nhạt, nhưng ngài yên tâm ——"
Ta kéo từ sau lưng ra một chú thỏ rừng:
"Ta vừa bắt được, lát nữa sẽ nấu lên bồi bổ cho ngài."
Phó Nghiễn Từ vừa nhìn thấy con thỏ trong tay ta, lập tức xuống giường, vẻ mặt đầy lo lắng.
Hả?
Nghĩ lại thì cũng đúng, Phó Nghiễn Từ ngày thường tiếp xúc toàn những tiểu thư quý tộc kinh thành, ai mà từng bắt thỏ? Huống hồ còn nói chuyện g.i.ế.c thỏ nấu ăn.
Chắc hắn thấy ta quá thô tục.
Đường đến đây đã bị đá sạt lở chặn mất, hơn nữa còn tiềm ẩn nguy cơ sạt lở thêm.
Chúng ta đành phải men theo dòng sông mà đi, tìm một lối thoát khác.
Phó Nghiễn Từ chỉ mặc một chiếc áo đơn bạc, sắc mặt hắn cũng không ổn.
Ta vội vàng trả lại áo khoác đang đắp trên người mình cho hắn.
Nhưng hắn bất ngờ dùng một tay giữ chặt cổ tay của ta, rồi nhanh chóng quấn chặt áo vào người ta: "Phu nhân, đắc tội rồi."
Ngay sau đó, hắn thẳng thừng bế ta lên.
"Phu nhân bị thương nặng ở vai, đường núi hiểm trở, nếu vết thương bị rách ra giữa chừng mà không được chữa trị kịp thời, hậu quả khó lường."
Hơi ấm từ cơ thể hắn xuyên qua lớp áo mỏng, truyền tới người ta.
Ta bất giác nghiêng đầu sang một bên, nhưng lại cảm nhận được mùi hương lạnh mát như tùng bách từ người hắn bao phủ khắp nơi.
Thứ này... có phải là một loại mê hương không? Bằng không sao ta cứ cảm thấy đầu óc mơ màng suốt cả đoạn đường.
Chúng ta men theo dòng sông đi mãi, đến khi tìm được một ngôi làng nhỏ thì trời đã tối.
May thay, một lão bá hái thuốc tốt bụng đã đồng ý cho chúng ta tá túc.
"Vết thương của cô nương không nhẹ, nhưng may nhờ phu quân của cô xử lý kịp thời, nên không bị nhiễm trùng. Để ta đi sắc hai thang thuốc trước."
"Không phải đâu, lão bá! Không phải như ông nghĩ đâu! Chúng ta chỉ là…"
Phó Nghiễn Từ lập tức kéo tay ta, nghiêm túc nói: "Ra ngoài hành tẩu, lòng người khó đoán, phải cẩn thận đề phòng."
"Nếu nói chúng ta không phải phu thê, thì một đôi nam nữ trẻ tuổi lại xuất hiện giữa chốn hoang vu thế này, e càng khiến người ta nghi ngờ."
Ngẫm lại… hình như có lý thật.
Hắn sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho ta xong, cảm ơn lão bá đã vất vả hái thuốc, rồi chủ động đi giúp sắc thuốc.
Ta đau đớn, mệt mỏi, không từ chối thêm mà thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại, trời đã sáng rõ.
Phó Nghiễn Từ vội vàng bưng bát thuốc tới, đặt trước mặt ta.
Ta nhìn sắc mặt hắn, rõ ràng có gì đó không ổn.
Da hắn tái nhợt, nhưng lại ửng lên sắc đỏ bất thường.
Ta hỏi hắn có phải không khỏe không.
Hắn lại tỏ ra không để tâm, nói chắc tại lửa khi sắc thuốc khiến mặt bị nóng, rồi còn thúc giục ta uống thuốc.
Đợi đến khi thấy ta uống xong, hắn mới nhẹ nhõm thở phào.
"Phó đại nhân cũng nên chú ý nghỉ ngơi."
"Được." Hắn vừa định đứng dậy, đột nhiên đôi mắt nhắm lại, cả người ngã về phía sau.
Hóa ra Phó Nghiễn Từ cũng bị thương!
Dù lúc đó ta đã kịp đẩy hắn ra, nhưng lưng hắn vẫn bị đá vụn rơi trúng.
Dưới sự giúp đỡ của Trần lão bá, chúng ta cởi bỏ y phục của hắn.
Ta chẳng còn nghĩ đến lễ nghi nam nữ, cũng chẳng bận tâm ngượng ngùng —— vết thương trên lưng hắn rất sâu, vì không xử lý kịp thời nên đã sưng đỏ.
Một mảng lớn trông vô cùng đáng sợ.
Trần lão bá thở dài: "Ta vừa nhìn đã biết sắc mặt hắn không ổn, nhưng hắn cứ nói không sao, còn bảo quan trọng là phải sắc thuốc cho cô."
"Chúc mừng cô nương, đã tìm được một lang quân tốt đấy."
Ta cười đáp lại, nhưng trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác ——
Trước đó, ta từng cảm thấy được hắn bế trong lòng thật quá mức thân mật, nên muốn bảo hắn cõng ta.
Nhưng hắn viện cớ từ chối.
Khi ấy, ta còn nghĩ Phó Nghiễn Từ không hiểu lễ nghĩa.
Bây giờ xem ra, đúng là ta đã lấy bụng dạ hẹp hòi mà đo lòng quân tử.
Khi ấy, lưng hắn chắc chắn đau lắm, vậy mà ta còn bắt hắn cõng ta.
Thật đáng c.h.ế.t mà!
"Sao ngài không nói cho ta biết ngài cũng bị thương?"
Phó Nghiễn Từ thoáng ngẩn người, đôi mắt phượng long lanh ánh nước, tràn đầy áy náy và vẻ muốn làm lành: "Phu nhân, xin lỗi, ta…"
A? Ta nói có hơi nặng lời sao? Kỳ thực ta chỉ muốn tỏ lòng quan tâm thôi mà.
"Ngài đã mê man một ngày một đêm, chắc chắn đói lắm rồi phải không? Mau nếm thử cháo ta nấu."
Hắn ăn một miếng, liền khựng lại.
"Không ngon sao?"
Hắn vội lắc đầu, viền mắt hơi đỏ: "Đã nhiều năm rồi, ta chưa được ăn bát cháo nào ngon thế này."
Trình Văn Cẩn từng nói qua, có lẽ người nhà của Phó Nghiễn Từ đã không còn nữa.
Bát cháo này chắc gợi lại những ký ức đau buồn trong lòng hắn.
Ta vội đổi chủ đề: "Cháo rau dại hơi nhạt, nhưng ngài yên tâm ——"
Ta kéo từ sau lưng ra một chú thỏ rừng:
"Ta vừa bắt được, lát nữa sẽ nấu lên bồi bổ cho ngài."
Phó Nghiễn Từ vừa nhìn thấy con thỏ trong tay ta, lập tức xuống giường, vẻ mặt đầy lo lắng.
Hả?
Nghĩ lại thì cũng đúng, Phó Nghiễn Từ ngày thường tiếp xúc toàn những tiểu thư quý tộc kinh thành, ai mà từng bắt thỏ? Huống hồ còn nói chuyện g.i.ế.c thỏ nấu ăn.
Chắc hắn thấy ta quá thô tục.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook