Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!
-
Quyển 2 - Chương 22-1: Y Nhi, hắn là nữ tế của vi nương? (1)
* Nữ tế: con rể
Editor: linglink
Thủy Khanh Y khẽ nhếch cằm, liếc nhìn nữ nhân đang ngồi ngay ngắn ở trên tháp quý phi, chợt cảm thấy, nhìn dung nhan gần như giống với nàng kia, cực kỳ chướng mắt.
"Nghe nói nơi này đã từng tạo ra rất nhiều án oan giả, không biết là thật hay là giả, Bổn cung càng muốn nhậm chức vào ngày mai, cũng muốn làm gian thần một lần." Thủy Khanh Y không trực tiếp trả lời câu hỏi của Thủy Thiên Diên, ngắm nhìn ngón tay giống như cây hành xanh mướt, thản nhiên nói: "Đôi tay này dính không ít máu, thêm một Hoàng hậu thì không nhiều, thiếu đi một Hoàng hậu cũng không ít."
Nghe vậy, Thủy Thiên Diên giống như bị kim châm vào mông, lập tức bật dậy, vọt tới bên cạnh cột gỗ, vẻ mặt sợ hãi nói: "Ngươi không thể giết ta!"
"Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ, vì sao ngươi bị bắt vào đây, sau đó bị tra hỏi về vụ án Thừa tướng đại nhân sát hại Lệnh Quý phi, Thừa tướng đại nhân đã nhận tội nhưng vẫn chưa thả ngươi ra ngoài sao?" Lời nói không lạnh không nhạt của Thủy Khanh Y đánh thẳng vào trung tâm pháo đài phòng bị yếu ớt của Thủy Thiên Diên.
"Không... Triệt ca ca đã đồng ý thả ta ra ngoài..." Thủy Thiên Diên lắc đầu khó tin, nỗi sợ hãi trong lòng càng lớn dần, phỏng đoán tại sao Thủy Triệt lại vứt bỏ nàng, chẳng lẽ Thủy Khanh Y đã nói cho hắn biết mình là giả? Nghĩ tới đây, Thủy Thiên Diên lắc đầu, Thủy Triệt bị nàng hạ dược, còn có nhiếp hồn thuật, nhất định sẽ không vứt bỏ nàng không quan tâm đến, trừ phi... trong lòng Thủy Triệt không hề có Thủy Thiên Diên!
"Triệt ca ca sao?" Thủy Khanh Y cười lạnh, dùng trâm cài trên đầu mở ổ khóa ra, gọi mấy thuộc hạ, ra lệnh: "Vả miệng!"
"Không, ngươi không được đánh ta, Triệt ca ca sẽ đến cứu ta, tiện nhân... A ——" Thủy Thiên Diên không ngừng giãy giụa gào to, cho đến khi bị tát một cái thật mạnh, khóe miệng nàng nứt ra, cảm giác đau đớn khiến nàng quên mất giãy giụa, nằm trên mặt đất, cảm thấy nửa bên mặt nhanh chóng bị sưng lên, Thủy Thiên Diên còn chưa hoàn hồn, đã bị người ta kéo hai tay lên, bàn tay đánh vào mặt như mưa rơi, một lúc sau, sưng phồng lên như đầu heo, đã không thể nhìn rõ dung nhan.
Thủy Khanh Y ra hiệu cho thuộc hạ ném người xuống đất, đi vài bước chậm rãi vòng quanh Thủy Thiên Diên, hài lòng gật đầu, gương mặt bị phá hủy này của đồ giả mạo, nhìn thoải mái hơn, nhấc chân giẫm mạnh lên ngực của nàng ta, Thủy Khanh Y nhìn từ trên cao xuống, nói: "Lần sau gọi "Triệt ca ca" một lần nữa, lão nương sẽ đánh nát cái mồm này của ngươi!"
Đầu của Thủy Thiên Diên vẫn đang kêu ong ong, choáng váng làm nàng muốn nôn, nhưng ngực như bị một tảng đá lớn đè lên, gần như muốn nghiền nát nội tạng của nàng, cả người co rút đau đớn.
"Tiện... Ngươi..." Thủy Thiên Diên khó khăn mở con mắt đã sưng vù thành khe hẹp ra, căm hận nhìn chằm chằm vào Thủy Khanh Y.
Lông mày nhỏ của Thủy Khanh Y hơi chau lại, thấy hơi thở của nàng ta mỏng manh, sống dở chết dở mà vẫn không quên mạnh mồm, nàng vỗ tay, Lãnh Vụ bê một ổ chim thận trọng đi vào.
"Chủ tử, sắp nở rồi." Da mặt lạnh lẽo của Lãnh Vụ căng thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm vào ổ chim, chỉ sợ không chú ý một cái, thứ ở trong trứng sẽ nhô ra.
"Không tệ, ta chỉ nói mà thôi, không nghĩ rằng các ngươi tìm được." Thủy Khanh Y rất hài lòng về hiệu suất làm việc của bọn họ, mở miệng nói: "Thưởng cho mỗi người hai mươi lượng."
"Vâng." Lãnh Vụ hơi bất ngờ, chủ tử hào phóng như thế này từ lúc nào vậy?
Thủy Minh Hách ở một bên cau mày, lấy bạc của hắn để lấy lòng thuộc hạ sao? Nhưng tầm mắt vừa nhìn đến ổ chim, vẻ mặt hắn có chút kỳ lạ, thứ kia không giống trứng chim, nàng tìm thứ này làm chi?
"Nhét thứ này vào miệng nàng ta." Thủy Khanh Y lùi lại, nhường chỗ.
"Không... không được..." Thủy Thiên Diên nhìn "trứng chim", trong bụng không ngừng buồn nôn, dùng cả tay chân bò ra, muốn đi ra ngoài từ cánh cửa đang mở, chưa đi được mấy bước, thì đã bị bắt được, trong mắt thoáng hiện lên vẻ ác độc, Thủy Thiên Diên vung tay áo, khói mù màu xanh bao phủ.
Mọi người nín thở, Thủy Khanh Y tay mắt lanh lẹ bắt được Thủy Thiên Diên, nhưng Thủy Thiên Diên giống như cá chạch, trượt ra, hai người giao đấu, không quá mấy chiêu, Thủy Thiên Diên có chút kiệt sức, rơi vào thế hạ phong, Thủy Khanh Y bay vút lên, đôi tay chụp thẳng về phía cổ của nàng ta.
Thủy Minh Hách thấy người bị dồn đến chỗ của hắn, giơ tay điểm huyệt Thủy Thiên Diên, người lập tức đứng yên.
"Nhét hết vào cho lão nương." Ánh mắt của Thủy Khanh Y lạnh lùng, dùng dao găm khắc hai chữ tiện nhân lên trên mặt Thủy Thiên Diên, ném vào trong phòng giam, nói với Thủy Minh Hách: "Tại sao không làm anh hùng cứu mỹ nhân?"
Thủy Minh Hách nhìn đầu heo kia, dâng lên một trận buồn nôn. "Không phải là Bổn Vương cứu ngươi à?"
"Ai cho ngươi cứu?" Thủy Khanh Y khẽ xùy một tiếng, chăm chú nhìn Lãnh Vụ nhét một quả trứng lớn bằng quả trứng gà vào trong miệng Thủy Thiên Diên, bởi vì bị bóp mạnh, đuôi rắn sặc sỡ giống như cá chạch ở bên trong lộ ra, sắc mặt của Thủy Khanh Y khẽ biến, xông lên mấy bước, một tay đặt ở đỉnh đầu, một tay đặt dưới cằm, dùng sức ép, làm cho miệng của Thủy Thiên Diên khép lại.
Thủy Thiên Diên chỉ cảm thấy quả trứng vỡ tan ở trong miệng, một thứ trơn nhẵn trượt theo cổ họng xuống dưới bụng, liều chết cũng không muốn há mồm nữa, nhưng cằm bị Thủy Khanh Y giữ chặt, bị ép phải mở miệng, đến khi cho quả trứng thứ tư vào trong miệng mới thôi.
Thủy Khanh Y nhét xong quả trứng cuối cùng, ném Thủy Thiên Diên vào trong góc, ra khỏi đại lao, nhìn vẻ mặt chấn động của Thủy Minh Hách, thầm mắng: "Tiền đồ!"
Da đầu Thủy Minh Hách tê dại, rốt cuộc đã được nhìn thấy thủ đoạn của nữ nhân này, nhét rắn độc vừa mới nở vào trong bụng, hút máu ở bên trong cơ thể của Thủy Thiên Diên, gặm nhấm nội tạng, đợi một thời gian sau, chúng sẽ phá cơ thể chui ra ngoài...
Nghĩ đến đây, cả người hắn run lên, chuyện này còn đáng sợ hơn so với bất kỳ loại độc dược xuyên tràng (1) nào!
(1) Độc dược xuyên tràng: độc dược gây thủng ruột.
Thủy Khanh Y nhìn sắc mặt biến hóa của Thủy Minh Hách, nàng bĩu môi, lạnh lùng nói với Thủy Thiên Diên: "Nói ra chỗ của mẫu thân ta, ta sẽ thả ngươi!"
Miệng của Thủy Thiên Diên nhấp chặt, chỉ trừng mắt nhìn Thủy Khanh Y với vẻ ác độc, không mở miệng nói.
Trong lòng Thủy Khanh Y biết sẽ không hỏi được gì, nên mang theo một nhóm người chậm rãi rời đi.
Thủy Thiên Diên thấy Thủy Khanh Y đi ra ngoài, đang muốn thở phào một hơi, nhưng trong bụng có thứ gì đó đang ngọ nguậy, sau đó dạ dày bị nó cắn, đau đớn đến mức làm trán nàng toát ra mồ hôi lạnh, bỗng nhiên nhớ tới thứ trơn tuột ở trong miệng khi nãy, đó hoàn toàn không phải là lòng trứng, mà là... rắn...
Nghĩ vậy, người Thủy Thiên Diên lại đổ mồ hôi lạnh, nhìn cửa phòng giam không khóa, đáy mắt thoáng qua tia sáng, muốn chạy đi tìm Chủ thượng, hắn nhất định có thể lấy rắn ra ngoài, cứu nàng một mạng.
Cẩn thận tránh thoát được trưởng ngục, cảm thấy những người này giống như ít hơn một nửa so với thường ngày, trong lòng Thủy Thiên Diên nghi ngờ, trong bụng lại truyền tới một cơn đau như xát muối, thậm chí có thể cảm thấy rất rõ ràng máu thịt bị cắn xé, Thủy Thiên Diên không chống cự nổi ngã xuống đất lăn lộn, gắt gao che miệng để cho mình không kêu lên, nhưng cơn đau trong bụng không giảm bớt chút nào, nắm tay cũng bị rách một miếng thịt, nhưng không bằng cơn đau trong bụng, loại đau đớn này gần như muốn xé cả người nàng ra thành hai mảnh.
Một lúc sau, cơn đau hơi thuyên giảm, không để ý tới sự khác thường ở xung quanh, Thủy Thiên Diên chạy ra khỏi Tông Nhân phủ, thấy ở cửa có một chiếc xe ngựa trống, vội vàng rút cây trâm cài trên đầu ra đưa cho người đánh xe: "Đến hoàng cung!"
Người đánh xe sợ hãi nhìn gương mặt hoàn toàn thay đổi, đầm đìa máu tươi của Thủy Thiên Diên, cả người run rẩy: "Tiểu... Tiểu thư... Tiểu..."
"Đi mau, nếu không... Khụ khụ... Ta giết chết ngươi!" Nói xong, nàng đặt trâm cài ở trên cổ của người đánh xe.
Người đánh xe sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, vì để bảo vệ tính mạng, thân thể cứng ngắc đánh xe như bay về phía hoàng cung.
Thủy Khanh Y nhìn xe ngựa đi khỏi, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, thầm thở dài: Quả nhiên con người đứng trước nỗi sợ hãi cái chết, sẽ buông lỏng đề phòng.
"Ngươi không đi sao?" Thủy Minh Hách nhìn thủ đoạn đối phó Thủy Thiên Diên của nữ nhân này, còn có thái độ của phụ hoàng, đoán được Hoàng hậu là giả, cho đến khi nàng ép hỏi nơi ở của mẫu hậu, thì hắn mới xác nhận. Thủy Khanh Y hao phí tâm tư dẫn nàng ta ra khỏi hang, có lẽ là để tìm ra Hoàng hậu thật sự.
"Gấp cái gì?" Thủy Khanh Y dắt tuấn mã đang buộc ở một bên, cởi dây thừng ra, xoay người lên ngựa, chạy về hướng cung điện.
Đến cửa cung, trông thấy tiểu thị đang chờ, vội vàng cưỡi ngựa tới, tiểu thị chạy đến, nói với Thủy Khanh Y: "Người đi về hướng lãnh cung phía nam của hoàng cung, dưới giường gỗ ở trong chính điện Cung Thanh Châu phía đông có một ám đạo, người đã đi vào trong đó."
Thủy Khanh Y gật đầu, lấy một thỏi bạc ra đưa cho tiểu thị, xoay người xuống ngựa, bay thẳng đến lãnh cung, Cung Thanh Châu bụi bặm, hơi thở dày đặc; mạng nhện giăng khắp nơi, Thủy Khanh Y nhìn sắc mặt nặng nề của Thủy Minh Hách, giễu cợt: "Tại sao ngày thường không biết rằng ngươi thích sạch sẽ nhỉ?"
Nghe thấy lời chế giễu của Thủy Khanh Y, Thủy Minh Hách lập tức nghiêm mặt, nói: "Bổn Vương không thích sạch sẽ bao giờ? Cho dù có, đó cũng là ở cùng với ngươi mới không sạch sẽ."
Thủy Khanh Y đang định phản bác, thì trông thấy một vật bị ném ra từ dưới miếng gỗ, "oành" một tiếng, đụng vào cánh cửa, cánh cửa cũ kỹ sập xuống ngay tức khắc, đè người bị ném ra ở phía dưới.
"A ——"
Tiếng rên rỉ đau đớn truyền từ dưới cánh cửa tới, Thủy Khanh Y ra hiệu bằng mắt về phía Thủy Minh Hách, dùng chân đá văng cánh cửa ra, trông thấy Thủy Thiên Diên cuộn tròn người lại, cả người chảy máu, ở trên sàn nhà bám một lớp bụi dày cộm, tạo thành vết máu hình người.
"Ưm..." Thủy Thiên Diên ôm chặt cơ thể, giống như kẻ điên, đụng đầu vào sàn nhà, hồi lâu sau, thân thể Thủy Thiên Diên dừng lại, co quắp mấy cái, mắt trợn tròn, ngã trên mặt đất cứng đờ, sau đó, mấy con rắn độc lớn bằng ngón út bò từ trong làn váy ra.
Thủy Khanh Y lấy phấn độc ra, thấy rắn độc từ từ bò tới, nàng vung tay lên, rắn độc lập tức bị đứt thành mấy đoạn, chỉ có cái đầu tam giác vẫn còn đang nhảy lên.
Thủy Minh Hách nhìn thứ trơn nhẵn này, trong lòng sợ hãi, "Vào trong xem sao?"
"Võ công của ngươi thế nào?" Thủy Khanh Y nghiêng đầu hỏi, nàng không ngờ rằng người ẩn náu ở ngay dưới mắt, nhớ ra mẫu thân bị trộm từ trong ám thất, mà tẩm điện của nàng không có người đi vào, phỏng đoán rằng có phải người ở phía sau đã đào ám đạo từ lãnh cung đến Điện Tử Uyển, bắt mẫu thân đi hay không?
Mặt Thủy Minh Hách tối sầm, hắn giống người tay trói gà không chặt sao?
"Đuổi theo!" Thủy Khanh Y dời chiếc giường, lấy hộp quẹt ra, tiến vào lối đi, bên trong giống như ám thất thông thường, lớn chừng mười thước vuông, cửa sắt rỉ sét, nghiễm nhiên là được dựng lên từ trước, nàng đẩy cửa ra, bên trong có một chiếc giường đơn giản, một cái bàn gỗ, một băng ghế dài, ngoài ra không còn thứ đồ nào khác.
Gương mặt Thủy Khanh Y biến sắc, nhìn dấu chân trên đất, quay đầu ra khỏi ám thất, đuổi theo mật đạo kia, không lâu sau, trước mắt xuất hiện mấy lối rẽ, Thủy Khanh Y nhắm mắt nằm trên mặt đất, nghe xem tiếng bước chân ở hướng nào, nàng chạy nhanh về hướng tay phải, tiếng bước chân càng ngày càng gấp, Thủy Khanh Y rẽ hướng, thấy phía trước có bốn người áo đen, ở giữa có một người vác nữ tử áo đỏ trên vai, nàng lấy mấy ám khí ra bắn về phía người áo đen, nhìn bọn chúng ngã xuống đất, Thủy Khanh Y không thèm quan tâm đến nữ tử áo đỏ trên đất kia, mà quay đầu lại, phá hủy lối đi này, chôn sống mấy người đó.
Quay ngược trở lại, Thủy Khanh Y trở về ám thất, quả nhiên thấy người áo đen quen thuộc kia đang đánh nhau với Thủy Minh Hách, còn góc tường lộ ra một cánh cửa ngầm, Thủy Khanh Y đi vào, quả nhiên trông thấy một nữ tử mặc y phục màu trắng bị xích ở góc tường.
Thủy Khanh Y dùng ánh nến yếu ớt trong tay, nhìn người cuộn mình ở trong góc phòng, tóc rối che khuất dung mạo, lộ ra đôi mắt tan rã, cả người giống như bị điểm huyệt, đứng lặng im, không nhúc nhích.
Hồi lâu sau, chân Thủy Khanh Y nặng trĩu giống như đổ chì, bước từng bước đến gần, chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vén mái tóc đen tán loạn của Thủy Thiên Diên, làm lộ ra dung nhan tuyệt mỹ như tiên, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, ánh mắt tan rã mất đi thần thái thường ngày, nhưng trên người vẫn tản mát ra hơi thở thánh khiết như cũ, làm cho người ta không thể làm ngơ.
"Mẫu thân..." Hốc mắt của Thủy Khanh Y nóng lên, cổ họng khô khốc, gọi.
Ánh mắt của nữ tử ngơ ngác nhìn Thủy Khanh Y, nụ cười thoảng qua, như thủy tiên lặng lẽ nở rộ, điềm tĩnh mà thanh mỹ.
Thủy Thiên Diên nâng cánh tay bị khóa bằng xích sắt nặng nề lên, nắm bàn tay đang vuốt mái tóc nàng của Thủy Khanh Y, mở miệng nói: "Ngươi là ai?" Giọng nói dịu dàng kỳ ảo giống như truyền đến từ chân trời, vang vọng ở trong lòng, dư âm quanh quẩn ở bên tai thật lâu không biến mất, lại tựa như làn gió lướt qua, nhuận vật tế vô thanh (1).
(1) Nhuận vật tế vô thanh: tự nhiên, âm thầm mà ảnh hưởng tới sự vật. (Theo bachngocsach.com)
Thủy Khanh Y nghe giọng nói tuyệt mĩ động lòng người của bà, thẫn thờ trong phút chốc, nghĩ tới Tiểu Long Nữ trong cổ mộ.
"Con biết rõ người là ai." Thủy Khanh Y chớp chớp đôi mắt chua xót, nhìn khuôn mặt tái nhợt vì lâu ngày không thấy mặt trời, hơi đau lòng, loại cảm giác này chưa từng xuất hiện ở trên người đồ giả mạo. Là tác dụng kỳ diệu của huyết thống, cho dù chưa từng gặp mặt, trong lòng cũng sẽ dâng lên cảm giác gần gũi, không cảm thấy xa lạ chút nào.
"Ta là ai?" Đôi mắt đẹp của Thủy Thiên Diên mở to, trong con ngươi trong suốt có chút bối rối.
"Người là mẫu thân của con, con là nữ nhi của người." Thủy Khanh Y nói nhẹ nhàng, tháo khóa sắt trong tay bà ra, nhìn vết máu bị khóa sắt cọ sát ở cổ tay mảnh khảnh, trong lòng nhói đau từng đợt, kiềm chế nỗi đau xót trong đáy mắt, lấy trâm cài hoa hồng ra, búi tóc giúp Thủy Thiên Diên một cách cẩn thận.
Thủy Thiên Diên chỉ thất thần nhìn Thủy Khanh Y, ánh mắt tự trở nên dịu dàng, cũng không nhúc nhích, để mặc cho Thủy Khanh Y búi tóc.
Thủy Khanh Y nhìn Thủy Thiên Diên đã chỉn chu lại, cởi váy lụa mỏng màu đỏ trên người ra, mặc cho Thủy Thiên Diên, động tác nhẹ nhàng giống như hơi dùng sức một chút, Thủy Thiên Diên sẽ vỡ tan. "Nữ nhi đưa người đi gặp phụ hoàng, được không?" Trong lòng lại gào thét căm hận Kiều Phi, nhất định là tên khốn kiếp kia đã hạ độc mẫu thân, cho nên thần trí của bà mới mơ hồ.
Thủy Thiên Diên gật đầu, đưa tay cho Thủy Khanh Y.
Thủy Khanh Y nở nụ cười xinh đẹp, ôm ngang Thủy Thiên Diên, trong cơ thể mềm mại, nhẹ nhàng giống như chứa bông. Một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt của Thủy Khanh Y, nếu không phải vì nàng, làm sao mẫu thân phải chịu nhiều khổ cực như vậy?
Lúc Thủy Khanh Y đi ra ngoài, thì trông thấy Thủy Minh Hách cầm kiếm đâm vào lồng ngực của Kiều Phi, ánh mắt âm nhu như rắn độc của Kiều Phi đảo qua Thủy Khanh Y, gã ném đạn độc xuống, lập tức biến mất ở trong ám thất.
"Không cần đuổi theo." Ám đạo nhiều như vậy, Thủy Minh Hách đuổi theo thì cũng không biết đi theo đường nào, lúc trước nếu không phải là nàng cố ý đuổi theo, các đường khác đều là giả, e rằng lại muốn gây sóng gió.
Thủy Minh Hách nhìn người ở trong tay Thủy Khanh Y, đồng tử co rút, kinh ngạc một hồi lâu không nói nên lời.
"Để ta bế." Thủy Minh Hách đưa tay muốn nhận lấy, bị Thủy Khanh Y tránh ra.
"Nếu ngươi không muốn bị phụ hoàng đuổi giết, cứ việc bế." Thủy Khanh Y ôm thẳng Thủy Thiên Diên ra khỏi mật đạo, để Thủy Minh Hách kéo thi thể của đồ giả mạo, treo ở Huyền Vũ Môn, sai người dán cáo thị ở phía dưới, phái Ngự Lâm quân canh giữ.
......
Từ sau khi Thủy Khanh Y cứu Thủy Thiên Diên ra ngoài, nàng để Thủy Thiên Diên ở lại Điện Tử Uyển, Thủy Triệt biết tin chạy tới, bị nhóm người Lãnh Vụ ngăn lại, đóng cửa không tiếp.
Qua mấy ngày điều dưỡng của Bắc Viên Trần, độc tố ở bên trong cơ thể Thủy Thiên Diên từng bước được giải trừ, thần trí dần dần trở nên rõ ràng, nhưng mỗi ngày chỉ tỉnh táo trong khoảng thời gian nửa nén hương, ngoài ra đều ngủ mê man.
"Còn bao lâu nữa mới có thể khôi phục như bình thường?" Mấy ngày nay Thủy Khanh Y canh chừng không rời nửa bước, còn các đại thần ở bên ngoài cũng đã biết được Hoàng hậu trong khoảng thời gian trước đó là bị kẻ gian đóng giả, mặc dù như thế, họ cũng không vui mừng đối với sự trở về của Thủy Thiên Diên thật sự, ngược lại họ càng thêm nơm nớp lo sợ, chỉ sợ đụng phải, sẽ lại có một trận gió tanh mưa máu ngoài ý muốn.
Khoảng thời gian lâm triều hiện giờ, thực sự đã làm cho bọn họ hốt hoảng lo sợ, Hoàng thượng không gặp được ái thê, nên khuôn mặt u ám, gây sự với bọn họ, đặc biệt là Thừa tướng mới được đề bạt, chẳng những phải chịu sự hủy hoại của Hoàng đế, còn phải chịu sự chèn ép của các đại thần khác.
"Hôm nay sẽ tỉnh lại, dùng thuốc thêm mấy ngày nữa, sẽ khỏi hẳn." Bắc Viên Trần thu ngân châm lại, nhìn nữ nhân giống Thủy Khanh Y như đúc ở trên giường, có chút hiểu được hành động điên cuồng vì nữ nhân của Nam Chiếu Hoàng.
"Hôm nay thần trí sẽ tỉnh táo hoàn toàn chứ?" Thủy Khanh Y nhớ tới dáng vẻ si ngốc ngơ ngác lúc trước, không kìm được đau lòng, có chút oán trách Thủy Triệt, vì ông không nhận ra đồ giả mạo.
"Ừ." Bắc Viên Trần nhìn xuyên qua song cửa sổ khép chặt, trông thấy Nam Chiếu Đế đứng ở bên ngoài, cười nói: "Nếu như nàng không để Nam Chiếu Đế vào, sợ rằng mẫu hậu của nàng tỉnh lại, Nam Chiếu Đế lại ngã bệnh."
Thủy Khanh Y bĩu môi, không thèm để ý, điều nàng muốn chính là kéo dài, kéo dài tới khi tim gan của những đại thần kia không chịu nổi, biết được sự tồn tại của mẫu thân liên quan đến tính mạng của bọn họ, mới để cho Thủy Triệt vào, nếu không, sau này mẫu hậu vào chính cung ở, e rằng sẽ bị các đại thần kháng nghị.
"Ngươi nói, ta nên để mẫu hậu tự mình đi gặp phụ hoàng, hay là để cho các đại thần tới xin mẫu hậu đi gặp phụ hoàng thì tốt hơn?" Thủy Khanh Y nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, hỏi.
Bắc Viên Trần sững sờ, mặc dù tính chất giống nhau, nhưng phân biệt ra thì lại khác nhau, điều đầu tiên, Thủy Thiên Diên đã từng để lại cho các đại thần Nam Chiếu một bóng ma hại quốc, sợ là sự xuất hiện của bà sẽ không được chấp nhận, còn điều phía sau, đại thần không chịu nổi áp suất thấp của Nam Chiếu Đế, sợ phải để lại cái mạng nhỏ ở Điện Kim Loan bất cứ lúc nào, lâu ngày, áp lực tinh thần trong lòng chồng chất, hành hạ khiến cho bọn họ không chịu nổi, sẽ tự mình đến mời Thủy Thiên Diên, đó chính là nhận được sự chấp thuận của bọn họ, cũng không sợ sau này bị đại thần can gián.
"Ở lại thêm vài ngày đi!" Bắc Viên Trần thở dài, trong lòng lo lắng thay cho các thần tử của Nam Chiếu, lúc nào cũng bị Thủy Khanh Y tính kế.
Thủy Khanh Y chỉ cười không nói, vẻ mặt chuyên tâm chăm chú nhìn Thủy Thiên Diên trên giường, trải qua mấy ngày điều dưỡng, khuôn mặt tái nhợt đã phiếm màu hồng phấn, ngón tay lạnh lẽo cũng dần dần có nhiệt độ.
Bất chợt, Thủy Khanh Y cảm thấy ngón tay ở trong tay mình khẽ động đậy, sống lưng cứng ngắc, đôi mắt đẹp mở to kinh ngạc, nhìn ngón tay giật giật trong lòng bàn tay, nàng nâng mắt, thì trông thấy đôi mắt của Thủy Thiên Diên khẽ rung động, chậm rãi mở mắt ra.
Thủy Thiên Diên nhìn màn trướng quen thuộc, suy nghĩ rời rạc dần dần tập trung lại, thoáng chốc nhớ lại năm đó vì cứu nữ nhi mà nàng phải bỏ mạng, vì sao người lại ở trong cung?
Tục ngữ có câu: Mộng sinh phải chết, mộng chết tất sinh. Chẳng lẽ nàng sống lại? Hay là sau khi chết nàng, vì quá quyến luyến nên hồn phách trở lại tẩm điện khi còn sống?
"Mẫu thân."
Editor: linglink
Thủy Khanh Y khẽ nhếch cằm, liếc nhìn nữ nhân đang ngồi ngay ngắn ở trên tháp quý phi, chợt cảm thấy, nhìn dung nhan gần như giống với nàng kia, cực kỳ chướng mắt.
"Nghe nói nơi này đã từng tạo ra rất nhiều án oan giả, không biết là thật hay là giả, Bổn cung càng muốn nhậm chức vào ngày mai, cũng muốn làm gian thần một lần." Thủy Khanh Y không trực tiếp trả lời câu hỏi của Thủy Thiên Diên, ngắm nhìn ngón tay giống như cây hành xanh mướt, thản nhiên nói: "Đôi tay này dính không ít máu, thêm một Hoàng hậu thì không nhiều, thiếu đi một Hoàng hậu cũng không ít."
Nghe vậy, Thủy Thiên Diên giống như bị kim châm vào mông, lập tức bật dậy, vọt tới bên cạnh cột gỗ, vẻ mặt sợ hãi nói: "Ngươi không thể giết ta!"
"Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ, vì sao ngươi bị bắt vào đây, sau đó bị tra hỏi về vụ án Thừa tướng đại nhân sát hại Lệnh Quý phi, Thừa tướng đại nhân đã nhận tội nhưng vẫn chưa thả ngươi ra ngoài sao?" Lời nói không lạnh không nhạt của Thủy Khanh Y đánh thẳng vào trung tâm pháo đài phòng bị yếu ớt của Thủy Thiên Diên.
"Không... Triệt ca ca đã đồng ý thả ta ra ngoài..." Thủy Thiên Diên lắc đầu khó tin, nỗi sợ hãi trong lòng càng lớn dần, phỏng đoán tại sao Thủy Triệt lại vứt bỏ nàng, chẳng lẽ Thủy Khanh Y đã nói cho hắn biết mình là giả? Nghĩ tới đây, Thủy Thiên Diên lắc đầu, Thủy Triệt bị nàng hạ dược, còn có nhiếp hồn thuật, nhất định sẽ không vứt bỏ nàng không quan tâm đến, trừ phi... trong lòng Thủy Triệt không hề có Thủy Thiên Diên!
"Triệt ca ca sao?" Thủy Khanh Y cười lạnh, dùng trâm cài trên đầu mở ổ khóa ra, gọi mấy thuộc hạ, ra lệnh: "Vả miệng!"
"Không, ngươi không được đánh ta, Triệt ca ca sẽ đến cứu ta, tiện nhân... A ——" Thủy Thiên Diên không ngừng giãy giụa gào to, cho đến khi bị tát một cái thật mạnh, khóe miệng nàng nứt ra, cảm giác đau đớn khiến nàng quên mất giãy giụa, nằm trên mặt đất, cảm thấy nửa bên mặt nhanh chóng bị sưng lên, Thủy Thiên Diên còn chưa hoàn hồn, đã bị người ta kéo hai tay lên, bàn tay đánh vào mặt như mưa rơi, một lúc sau, sưng phồng lên như đầu heo, đã không thể nhìn rõ dung nhan.
Thủy Khanh Y ra hiệu cho thuộc hạ ném người xuống đất, đi vài bước chậm rãi vòng quanh Thủy Thiên Diên, hài lòng gật đầu, gương mặt bị phá hủy này của đồ giả mạo, nhìn thoải mái hơn, nhấc chân giẫm mạnh lên ngực của nàng ta, Thủy Khanh Y nhìn từ trên cao xuống, nói: "Lần sau gọi "Triệt ca ca" một lần nữa, lão nương sẽ đánh nát cái mồm này của ngươi!"
Đầu của Thủy Thiên Diên vẫn đang kêu ong ong, choáng váng làm nàng muốn nôn, nhưng ngực như bị một tảng đá lớn đè lên, gần như muốn nghiền nát nội tạng của nàng, cả người co rút đau đớn.
"Tiện... Ngươi..." Thủy Thiên Diên khó khăn mở con mắt đã sưng vù thành khe hẹp ra, căm hận nhìn chằm chằm vào Thủy Khanh Y.
Lông mày nhỏ của Thủy Khanh Y hơi chau lại, thấy hơi thở của nàng ta mỏng manh, sống dở chết dở mà vẫn không quên mạnh mồm, nàng vỗ tay, Lãnh Vụ bê một ổ chim thận trọng đi vào.
"Chủ tử, sắp nở rồi." Da mặt lạnh lẽo của Lãnh Vụ căng thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm vào ổ chim, chỉ sợ không chú ý một cái, thứ ở trong trứng sẽ nhô ra.
"Không tệ, ta chỉ nói mà thôi, không nghĩ rằng các ngươi tìm được." Thủy Khanh Y rất hài lòng về hiệu suất làm việc của bọn họ, mở miệng nói: "Thưởng cho mỗi người hai mươi lượng."
"Vâng." Lãnh Vụ hơi bất ngờ, chủ tử hào phóng như thế này từ lúc nào vậy?
Thủy Minh Hách ở một bên cau mày, lấy bạc của hắn để lấy lòng thuộc hạ sao? Nhưng tầm mắt vừa nhìn đến ổ chim, vẻ mặt hắn có chút kỳ lạ, thứ kia không giống trứng chim, nàng tìm thứ này làm chi?
"Nhét thứ này vào miệng nàng ta." Thủy Khanh Y lùi lại, nhường chỗ.
"Không... không được..." Thủy Thiên Diên nhìn "trứng chim", trong bụng không ngừng buồn nôn, dùng cả tay chân bò ra, muốn đi ra ngoài từ cánh cửa đang mở, chưa đi được mấy bước, thì đã bị bắt được, trong mắt thoáng hiện lên vẻ ác độc, Thủy Thiên Diên vung tay áo, khói mù màu xanh bao phủ.
Mọi người nín thở, Thủy Khanh Y tay mắt lanh lẹ bắt được Thủy Thiên Diên, nhưng Thủy Thiên Diên giống như cá chạch, trượt ra, hai người giao đấu, không quá mấy chiêu, Thủy Thiên Diên có chút kiệt sức, rơi vào thế hạ phong, Thủy Khanh Y bay vút lên, đôi tay chụp thẳng về phía cổ của nàng ta.
Thủy Minh Hách thấy người bị dồn đến chỗ của hắn, giơ tay điểm huyệt Thủy Thiên Diên, người lập tức đứng yên.
"Nhét hết vào cho lão nương." Ánh mắt của Thủy Khanh Y lạnh lùng, dùng dao găm khắc hai chữ tiện nhân lên trên mặt Thủy Thiên Diên, ném vào trong phòng giam, nói với Thủy Minh Hách: "Tại sao không làm anh hùng cứu mỹ nhân?"
Thủy Minh Hách nhìn đầu heo kia, dâng lên một trận buồn nôn. "Không phải là Bổn Vương cứu ngươi à?"
"Ai cho ngươi cứu?" Thủy Khanh Y khẽ xùy một tiếng, chăm chú nhìn Lãnh Vụ nhét một quả trứng lớn bằng quả trứng gà vào trong miệng Thủy Thiên Diên, bởi vì bị bóp mạnh, đuôi rắn sặc sỡ giống như cá chạch ở bên trong lộ ra, sắc mặt của Thủy Khanh Y khẽ biến, xông lên mấy bước, một tay đặt ở đỉnh đầu, một tay đặt dưới cằm, dùng sức ép, làm cho miệng của Thủy Thiên Diên khép lại.
Thủy Thiên Diên chỉ cảm thấy quả trứng vỡ tan ở trong miệng, một thứ trơn nhẵn trượt theo cổ họng xuống dưới bụng, liều chết cũng không muốn há mồm nữa, nhưng cằm bị Thủy Khanh Y giữ chặt, bị ép phải mở miệng, đến khi cho quả trứng thứ tư vào trong miệng mới thôi.
Thủy Khanh Y nhét xong quả trứng cuối cùng, ném Thủy Thiên Diên vào trong góc, ra khỏi đại lao, nhìn vẻ mặt chấn động của Thủy Minh Hách, thầm mắng: "Tiền đồ!"
Da đầu Thủy Minh Hách tê dại, rốt cuộc đã được nhìn thấy thủ đoạn của nữ nhân này, nhét rắn độc vừa mới nở vào trong bụng, hút máu ở bên trong cơ thể của Thủy Thiên Diên, gặm nhấm nội tạng, đợi một thời gian sau, chúng sẽ phá cơ thể chui ra ngoài...
Nghĩ đến đây, cả người hắn run lên, chuyện này còn đáng sợ hơn so với bất kỳ loại độc dược xuyên tràng (1) nào!
(1) Độc dược xuyên tràng: độc dược gây thủng ruột.
Thủy Khanh Y nhìn sắc mặt biến hóa của Thủy Minh Hách, nàng bĩu môi, lạnh lùng nói với Thủy Thiên Diên: "Nói ra chỗ của mẫu thân ta, ta sẽ thả ngươi!"
Miệng của Thủy Thiên Diên nhấp chặt, chỉ trừng mắt nhìn Thủy Khanh Y với vẻ ác độc, không mở miệng nói.
Trong lòng Thủy Khanh Y biết sẽ không hỏi được gì, nên mang theo một nhóm người chậm rãi rời đi.
Thủy Thiên Diên thấy Thủy Khanh Y đi ra ngoài, đang muốn thở phào một hơi, nhưng trong bụng có thứ gì đó đang ngọ nguậy, sau đó dạ dày bị nó cắn, đau đớn đến mức làm trán nàng toát ra mồ hôi lạnh, bỗng nhiên nhớ tới thứ trơn tuột ở trong miệng khi nãy, đó hoàn toàn không phải là lòng trứng, mà là... rắn...
Nghĩ vậy, người Thủy Thiên Diên lại đổ mồ hôi lạnh, nhìn cửa phòng giam không khóa, đáy mắt thoáng qua tia sáng, muốn chạy đi tìm Chủ thượng, hắn nhất định có thể lấy rắn ra ngoài, cứu nàng một mạng.
Cẩn thận tránh thoát được trưởng ngục, cảm thấy những người này giống như ít hơn một nửa so với thường ngày, trong lòng Thủy Thiên Diên nghi ngờ, trong bụng lại truyền tới một cơn đau như xát muối, thậm chí có thể cảm thấy rất rõ ràng máu thịt bị cắn xé, Thủy Thiên Diên không chống cự nổi ngã xuống đất lăn lộn, gắt gao che miệng để cho mình không kêu lên, nhưng cơn đau trong bụng không giảm bớt chút nào, nắm tay cũng bị rách một miếng thịt, nhưng không bằng cơn đau trong bụng, loại đau đớn này gần như muốn xé cả người nàng ra thành hai mảnh.
Một lúc sau, cơn đau hơi thuyên giảm, không để ý tới sự khác thường ở xung quanh, Thủy Thiên Diên chạy ra khỏi Tông Nhân phủ, thấy ở cửa có một chiếc xe ngựa trống, vội vàng rút cây trâm cài trên đầu ra đưa cho người đánh xe: "Đến hoàng cung!"
Người đánh xe sợ hãi nhìn gương mặt hoàn toàn thay đổi, đầm đìa máu tươi của Thủy Thiên Diên, cả người run rẩy: "Tiểu... Tiểu thư... Tiểu..."
"Đi mau, nếu không... Khụ khụ... Ta giết chết ngươi!" Nói xong, nàng đặt trâm cài ở trên cổ của người đánh xe.
Người đánh xe sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, vì để bảo vệ tính mạng, thân thể cứng ngắc đánh xe như bay về phía hoàng cung.
Thủy Khanh Y nhìn xe ngựa đi khỏi, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, thầm thở dài: Quả nhiên con người đứng trước nỗi sợ hãi cái chết, sẽ buông lỏng đề phòng.
"Ngươi không đi sao?" Thủy Minh Hách nhìn thủ đoạn đối phó Thủy Thiên Diên của nữ nhân này, còn có thái độ của phụ hoàng, đoán được Hoàng hậu là giả, cho đến khi nàng ép hỏi nơi ở của mẫu hậu, thì hắn mới xác nhận. Thủy Khanh Y hao phí tâm tư dẫn nàng ta ra khỏi hang, có lẽ là để tìm ra Hoàng hậu thật sự.
"Gấp cái gì?" Thủy Khanh Y dắt tuấn mã đang buộc ở một bên, cởi dây thừng ra, xoay người lên ngựa, chạy về hướng cung điện.
Đến cửa cung, trông thấy tiểu thị đang chờ, vội vàng cưỡi ngựa tới, tiểu thị chạy đến, nói với Thủy Khanh Y: "Người đi về hướng lãnh cung phía nam của hoàng cung, dưới giường gỗ ở trong chính điện Cung Thanh Châu phía đông có một ám đạo, người đã đi vào trong đó."
Thủy Khanh Y gật đầu, lấy một thỏi bạc ra đưa cho tiểu thị, xoay người xuống ngựa, bay thẳng đến lãnh cung, Cung Thanh Châu bụi bặm, hơi thở dày đặc; mạng nhện giăng khắp nơi, Thủy Khanh Y nhìn sắc mặt nặng nề của Thủy Minh Hách, giễu cợt: "Tại sao ngày thường không biết rằng ngươi thích sạch sẽ nhỉ?"
Nghe thấy lời chế giễu của Thủy Khanh Y, Thủy Minh Hách lập tức nghiêm mặt, nói: "Bổn Vương không thích sạch sẽ bao giờ? Cho dù có, đó cũng là ở cùng với ngươi mới không sạch sẽ."
Thủy Khanh Y đang định phản bác, thì trông thấy một vật bị ném ra từ dưới miếng gỗ, "oành" một tiếng, đụng vào cánh cửa, cánh cửa cũ kỹ sập xuống ngay tức khắc, đè người bị ném ra ở phía dưới.
"A ——"
Tiếng rên rỉ đau đớn truyền từ dưới cánh cửa tới, Thủy Khanh Y ra hiệu bằng mắt về phía Thủy Minh Hách, dùng chân đá văng cánh cửa ra, trông thấy Thủy Thiên Diên cuộn tròn người lại, cả người chảy máu, ở trên sàn nhà bám một lớp bụi dày cộm, tạo thành vết máu hình người.
"Ưm..." Thủy Thiên Diên ôm chặt cơ thể, giống như kẻ điên, đụng đầu vào sàn nhà, hồi lâu sau, thân thể Thủy Thiên Diên dừng lại, co quắp mấy cái, mắt trợn tròn, ngã trên mặt đất cứng đờ, sau đó, mấy con rắn độc lớn bằng ngón út bò từ trong làn váy ra.
Thủy Khanh Y lấy phấn độc ra, thấy rắn độc từ từ bò tới, nàng vung tay lên, rắn độc lập tức bị đứt thành mấy đoạn, chỉ có cái đầu tam giác vẫn còn đang nhảy lên.
Thủy Minh Hách nhìn thứ trơn nhẵn này, trong lòng sợ hãi, "Vào trong xem sao?"
"Võ công của ngươi thế nào?" Thủy Khanh Y nghiêng đầu hỏi, nàng không ngờ rằng người ẩn náu ở ngay dưới mắt, nhớ ra mẫu thân bị trộm từ trong ám thất, mà tẩm điện của nàng không có người đi vào, phỏng đoán rằng có phải người ở phía sau đã đào ám đạo từ lãnh cung đến Điện Tử Uyển, bắt mẫu thân đi hay không?
Mặt Thủy Minh Hách tối sầm, hắn giống người tay trói gà không chặt sao?
"Đuổi theo!" Thủy Khanh Y dời chiếc giường, lấy hộp quẹt ra, tiến vào lối đi, bên trong giống như ám thất thông thường, lớn chừng mười thước vuông, cửa sắt rỉ sét, nghiễm nhiên là được dựng lên từ trước, nàng đẩy cửa ra, bên trong có một chiếc giường đơn giản, một cái bàn gỗ, một băng ghế dài, ngoài ra không còn thứ đồ nào khác.
Gương mặt Thủy Khanh Y biến sắc, nhìn dấu chân trên đất, quay đầu ra khỏi ám thất, đuổi theo mật đạo kia, không lâu sau, trước mắt xuất hiện mấy lối rẽ, Thủy Khanh Y nhắm mắt nằm trên mặt đất, nghe xem tiếng bước chân ở hướng nào, nàng chạy nhanh về hướng tay phải, tiếng bước chân càng ngày càng gấp, Thủy Khanh Y rẽ hướng, thấy phía trước có bốn người áo đen, ở giữa có một người vác nữ tử áo đỏ trên vai, nàng lấy mấy ám khí ra bắn về phía người áo đen, nhìn bọn chúng ngã xuống đất, Thủy Khanh Y không thèm quan tâm đến nữ tử áo đỏ trên đất kia, mà quay đầu lại, phá hủy lối đi này, chôn sống mấy người đó.
Quay ngược trở lại, Thủy Khanh Y trở về ám thất, quả nhiên thấy người áo đen quen thuộc kia đang đánh nhau với Thủy Minh Hách, còn góc tường lộ ra một cánh cửa ngầm, Thủy Khanh Y đi vào, quả nhiên trông thấy một nữ tử mặc y phục màu trắng bị xích ở góc tường.
Thủy Khanh Y dùng ánh nến yếu ớt trong tay, nhìn người cuộn mình ở trong góc phòng, tóc rối che khuất dung mạo, lộ ra đôi mắt tan rã, cả người giống như bị điểm huyệt, đứng lặng im, không nhúc nhích.
Hồi lâu sau, chân Thủy Khanh Y nặng trĩu giống như đổ chì, bước từng bước đến gần, chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vén mái tóc đen tán loạn của Thủy Thiên Diên, làm lộ ra dung nhan tuyệt mỹ như tiên, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, ánh mắt tan rã mất đi thần thái thường ngày, nhưng trên người vẫn tản mát ra hơi thở thánh khiết như cũ, làm cho người ta không thể làm ngơ.
"Mẫu thân..." Hốc mắt của Thủy Khanh Y nóng lên, cổ họng khô khốc, gọi.
Ánh mắt của nữ tử ngơ ngác nhìn Thủy Khanh Y, nụ cười thoảng qua, như thủy tiên lặng lẽ nở rộ, điềm tĩnh mà thanh mỹ.
Thủy Thiên Diên nâng cánh tay bị khóa bằng xích sắt nặng nề lên, nắm bàn tay đang vuốt mái tóc nàng của Thủy Khanh Y, mở miệng nói: "Ngươi là ai?" Giọng nói dịu dàng kỳ ảo giống như truyền đến từ chân trời, vang vọng ở trong lòng, dư âm quanh quẩn ở bên tai thật lâu không biến mất, lại tựa như làn gió lướt qua, nhuận vật tế vô thanh (1).
(1) Nhuận vật tế vô thanh: tự nhiên, âm thầm mà ảnh hưởng tới sự vật. (Theo bachngocsach.com)
Thủy Khanh Y nghe giọng nói tuyệt mĩ động lòng người của bà, thẫn thờ trong phút chốc, nghĩ tới Tiểu Long Nữ trong cổ mộ.
"Con biết rõ người là ai." Thủy Khanh Y chớp chớp đôi mắt chua xót, nhìn khuôn mặt tái nhợt vì lâu ngày không thấy mặt trời, hơi đau lòng, loại cảm giác này chưa từng xuất hiện ở trên người đồ giả mạo. Là tác dụng kỳ diệu của huyết thống, cho dù chưa từng gặp mặt, trong lòng cũng sẽ dâng lên cảm giác gần gũi, không cảm thấy xa lạ chút nào.
"Ta là ai?" Đôi mắt đẹp của Thủy Thiên Diên mở to, trong con ngươi trong suốt có chút bối rối.
"Người là mẫu thân của con, con là nữ nhi của người." Thủy Khanh Y nói nhẹ nhàng, tháo khóa sắt trong tay bà ra, nhìn vết máu bị khóa sắt cọ sát ở cổ tay mảnh khảnh, trong lòng nhói đau từng đợt, kiềm chế nỗi đau xót trong đáy mắt, lấy trâm cài hoa hồng ra, búi tóc giúp Thủy Thiên Diên một cách cẩn thận.
Thủy Thiên Diên chỉ thất thần nhìn Thủy Khanh Y, ánh mắt tự trở nên dịu dàng, cũng không nhúc nhích, để mặc cho Thủy Khanh Y búi tóc.
Thủy Khanh Y nhìn Thủy Thiên Diên đã chỉn chu lại, cởi váy lụa mỏng màu đỏ trên người ra, mặc cho Thủy Thiên Diên, động tác nhẹ nhàng giống như hơi dùng sức một chút, Thủy Thiên Diên sẽ vỡ tan. "Nữ nhi đưa người đi gặp phụ hoàng, được không?" Trong lòng lại gào thét căm hận Kiều Phi, nhất định là tên khốn kiếp kia đã hạ độc mẫu thân, cho nên thần trí của bà mới mơ hồ.
Thủy Thiên Diên gật đầu, đưa tay cho Thủy Khanh Y.
Thủy Khanh Y nở nụ cười xinh đẹp, ôm ngang Thủy Thiên Diên, trong cơ thể mềm mại, nhẹ nhàng giống như chứa bông. Một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt của Thủy Khanh Y, nếu không phải vì nàng, làm sao mẫu thân phải chịu nhiều khổ cực như vậy?
Lúc Thủy Khanh Y đi ra ngoài, thì trông thấy Thủy Minh Hách cầm kiếm đâm vào lồng ngực của Kiều Phi, ánh mắt âm nhu như rắn độc của Kiều Phi đảo qua Thủy Khanh Y, gã ném đạn độc xuống, lập tức biến mất ở trong ám thất.
"Không cần đuổi theo." Ám đạo nhiều như vậy, Thủy Minh Hách đuổi theo thì cũng không biết đi theo đường nào, lúc trước nếu không phải là nàng cố ý đuổi theo, các đường khác đều là giả, e rằng lại muốn gây sóng gió.
Thủy Minh Hách nhìn người ở trong tay Thủy Khanh Y, đồng tử co rút, kinh ngạc một hồi lâu không nói nên lời.
"Để ta bế." Thủy Minh Hách đưa tay muốn nhận lấy, bị Thủy Khanh Y tránh ra.
"Nếu ngươi không muốn bị phụ hoàng đuổi giết, cứ việc bế." Thủy Khanh Y ôm thẳng Thủy Thiên Diên ra khỏi mật đạo, để Thủy Minh Hách kéo thi thể của đồ giả mạo, treo ở Huyền Vũ Môn, sai người dán cáo thị ở phía dưới, phái Ngự Lâm quân canh giữ.
......
Từ sau khi Thủy Khanh Y cứu Thủy Thiên Diên ra ngoài, nàng để Thủy Thiên Diên ở lại Điện Tử Uyển, Thủy Triệt biết tin chạy tới, bị nhóm người Lãnh Vụ ngăn lại, đóng cửa không tiếp.
Qua mấy ngày điều dưỡng của Bắc Viên Trần, độc tố ở bên trong cơ thể Thủy Thiên Diên từng bước được giải trừ, thần trí dần dần trở nên rõ ràng, nhưng mỗi ngày chỉ tỉnh táo trong khoảng thời gian nửa nén hương, ngoài ra đều ngủ mê man.
"Còn bao lâu nữa mới có thể khôi phục như bình thường?" Mấy ngày nay Thủy Khanh Y canh chừng không rời nửa bước, còn các đại thần ở bên ngoài cũng đã biết được Hoàng hậu trong khoảng thời gian trước đó là bị kẻ gian đóng giả, mặc dù như thế, họ cũng không vui mừng đối với sự trở về của Thủy Thiên Diên thật sự, ngược lại họ càng thêm nơm nớp lo sợ, chỉ sợ đụng phải, sẽ lại có một trận gió tanh mưa máu ngoài ý muốn.
Khoảng thời gian lâm triều hiện giờ, thực sự đã làm cho bọn họ hốt hoảng lo sợ, Hoàng thượng không gặp được ái thê, nên khuôn mặt u ám, gây sự với bọn họ, đặc biệt là Thừa tướng mới được đề bạt, chẳng những phải chịu sự hủy hoại của Hoàng đế, còn phải chịu sự chèn ép của các đại thần khác.
"Hôm nay sẽ tỉnh lại, dùng thuốc thêm mấy ngày nữa, sẽ khỏi hẳn." Bắc Viên Trần thu ngân châm lại, nhìn nữ nhân giống Thủy Khanh Y như đúc ở trên giường, có chút hiểu được hành động điên cuồng vì nữ nhân của Nam Chiếu Hoàng.
"Hôm nay thần trí sẽ tỉnh táo hoàn toàn chứ?" Thủy Khanh Y nhớ tới dáng vẻ si ngốc ngơ ngác lúc trước, không kìm được đau lòng, có chút oán trách Thủy Triệt, vì ông không nhận ra đồ giả mạo.
"Ừ." Bắc Viên Trần nhìn xuyên qua song cửa sổ khép chặt, trông thấy Nam Chiếu Đế đứng ở bên ngoài, cười nói: "Nếu như nàng không để Nam Chiếu Đế vào, sợ rằng mẫu hậu của nàng tỉnh lại, Nam Chiếu Đế lại ngã bệnh."
Thủy Khanh Y bĩu môi, không thèm để ý, điều nàng muốn chính là kéo dài, kéo dài tới khi tim gan của những đại thần kia không chịu nổi, biết được sự tồn tại của mẫu thân liên quan đến tính mạng của bọn họ, mới để cho Thủy Triệt vào, nếu không, sau này mẫu hậu vào chính cung ở, e rằng sẽ bị các đại thần kháng nghị.
"Ngươi nói, ta nên để mẫu hậu tự mình đi gặp phụ hoàng, hay là để cho các đại thần tới xin mẫu hậu đi gặp phụ hoàng thì tốt hơn?" Thủy Khanh Y nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, hỏi.
Bắc Viên Trần sững sờ, mặc dù tính chất giống nhau, nhưng phân biệt ra thì lại khác nhau, điều đầu tiên, Thủy Thiên Diên đã từng để lại cho các đại thần Nam Chiếu một bóng ma hại quốc, sợ là sự xuất hiện của bà sẽ không được chấp nhận, còn điều phía sau, đại thần không chịu nổi áp suất thấp của Nam Chiếu Đế, sợ phải để lại cái mạng nhỏ ở Điện Kim Loan bất cứ lúc nào, lâu ngày, áp lực tinh thần trong lòng chồng chất, hành hạ khiến cho bọn họ không chịu nổi, sẽ tự mình đến mời Thủy Thiên Diên, đó chính là nhận được sự chấp thuận của bọn họ, cũng không sợ sau này bị đại thần can gián.
"Ở lại thêm vài ngày đi!" Bắc Viên Trần thở dài, trong lòng lo lắng thay cho các thần tử của Nam Chiếu, lúc nào cũng bị Thủy Khanh Y tính kế.
Thủy Khanh Y chỉ cười không nói, vẻ mặt chuyên tâm chăm chú nhìn Thủy Thiên Diên trên giường, trải qua mấy ngày điều dưỡng, khuôn mặt tái nhợt đã phiếm màu hồng phấn, ngón tay lạnh lẽo cũng dần dần có nhiệt độ.
Bất chợt, Thủy Khanh Y cảm thấy ngón tay ở trong tay mình khẽ động đậy, sống lưng cứng ngắc, đôi mắt đẹp mở to kinh ngạc, nhìn ngón tay giật giật trong lòng bàn tay, nàng nâng mắt, thì trông thấy đôi mắt của Thủy Thiên Diên khẽ rung động, chậm rãi mở mắt ra.
Thủy Thiên Diên nhìn màn trướng quen thuộc, suy nghĩ rời rạc dần dần tập trung lại, thoáng chốc nhớ lại năm đó vì cứu nữ nhi mà nàng phải bỏ mạng, vì sao người lại ở trong cung?
Tục ngữ có câu: Mộng sinh phải chết, mộng chết tất sinh. Chẳng lẽ nàng sống lại? Hay là sau khi chết nàng, vì quá quyến luyến nên hồn phách trở lại tẩm điện khi còn sống?
"Mẫu thân."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook