Thần Tài Thê
-
Chương 8: Hai tháng sau, Mộ Dung sơn trang đưa phó văn tới báo tin trang chủ phu nhân nhân bệnh qua đời
*******
Tiết mục ban công "hiến Bảo" đến ngày thứ sáu đã gần kết thúc, đám đông càng nhiều, không khí càng náo nhiệt, nhất cử nhất động của nàng, mỗi cái nhăn mày,mỉm cười đều có thể khiến tất cả cho xôn xao, Tư Đồ Mãng còn phải phái ra người duy trì trật tự, miễn cho đám người nhào tới làm đổ ban công.(Nhu Nhi:chắc giống crazy fan thời hiện đại của mình)
Trướng phòng Bảo Hỉ phường đếm ngân phiếu đếm tới hai tay bị chuột rút, ngay cả bàn tính cũng gảy hư hết hai cái, mỗi người đều cười toe toét.(Nhu Nhi:lúc đó ta xuất hiện bán máy đếm tiền cho trướng phòng.ta học Ngân hàng mà.kekeke)
Nhưng không ai nghĩ đến, Tề Nghiêm đã trở về.
Giữa ngày, Bảo Bảo trên ban công bảo trì mỉm cười, khắc chế không thể ngáp, mắt hạnh trong suốt ở trong đám người quét một vòng, đột nhiên nhìn thấy, Mạc Tiếu ở ban công chính phía dưới vừa la vừa vẫy tay, gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, miệng không biết đang nói cái gì. Nàng chớp chớp hai mắt, tựa vào lan can, nửa thân trên vươn ra tìm hiểu.
" cái gì cơ?! Ngươi nói cái gì?"
Quân Mặc Tiếu sắc tái nhợt, hai tay hai chân, tính luôn cả đầu đang mãnh liệt lay động.(Nhu Nhi:bả đang múa may quay cuồng báo động cho chị đi trốn thế mà chị lại không biết!híc)
" lớn tiếng một chút, bằng không ta nghe không được a!" Bảo Bảo càng vươn người ra bên ngoài tìm kiếm, hơn phân nửa thân mình đã muốn treo ở ngoài lan can.(Nhu Nhi:gan ghê.Ta là ta không dám làm vậy đâu.Té một cái là nằm luôn)
Sấm dậy đất bằng, "oanh" một tiếng ban công lung lay sắp đổ.
" Cẩn thận!"
A, ở phía sau Mạc Tiếu, khuôn mặt tuấn tú đang tức giận đến biến thành màu đen kia, xem ra nhìn rất quen mắt nha…(Nhu Nhi:mô phật! mặt chồng chị mà chị còn chưa nhận ra! =.=!!!)
Tề Nghiêm!
Nàng ôm lan can, toàn thân cứng ngắc, chỉ có thể trừng lớn ánh mắt, theo dõi khuôn mặt phẫn nộ của hắn.
Không đúng nha, hắn đi Mộ Dung sơn trang dâng hương, quay lại không phải cần mười ngày sao? Lúc này cách ngày hắn về tới nhà còn tới ba ngày, hắn chẳng những đã trở lại, còn đuổi tới Trấn Xa huyện, vừa vặn bắt quả tang nàng làm chuyện lén lút.
" ngươi sẽ làm nàng sợ." Tư Đồ Mãng lên tiếng, đem Quân Mạc Tiếu đang sợ tới mức mồm miệng cứng đờ ra sau lưng mình để tránh nàng bị chủ tử trách phạt.
Tề Nghiêm hít sâu một hơi.
"xuống dưới này." lúc này đây, hắn khắc chế không có gầm rú, nhưng biểu tình vẫn thực dọa người.
Hắn vội vã gấp rút trở về, thiếu chút nữa làm tuấn mã mệt chết, không nghĩ tới nàng không ngoan ngoãn chờ ở nhà, ngược lại còn làm ra chuyện tày trời. Hắn nghe được tin tức nàng đi Bảo Hỉ phường làm việc, tức giận đến trước mắt biến thành màu đen, thiếu chút nữa bóp chết người đưa tin tức.
Bảo Bảo không nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hai tay giống như bị dính vào lan can, không chịu buông ra.
" thiếu phu nhân có thể bị nhũng chân."
"sao ngươi biết?" Tề Nghiêm quay đầu, ánh mắt hung ác.
Tư Đồ Mãng nhún vai mỉm cười.
" chủ tử, người muốn ở lại chỗ này phát hỏa, hay là đi bế thiếu phu nhân xuống đây? Nếu ngài không nghĩ sẽ đi lên, ta có thể làm giúp nha."
Giọng Tề Nghiêm như sấm gầm rú, lại lần nữa "oanh" một tiếng.
" không cho phép!"
Tư Đồ Mãng càng cười vui vẻ, mang theo Mạc Tiếu lui ra phía sau.
" như vậy, làm phiền chủ tử rồi." hắn vẫy vẫy tay, cho thuộc hạ ngăn đám người kia lại tạo một lối đi lên cho Tề Nghiêm.
Tề Nghiêm thấp rủa một tiếng, nhất liêu y bào, trước ánh mắt của đám đông, nhúng mũi chân một cái, thân hình cao lớn thoáng như quỷ mị, nhanh chóng lên đến ban công.
mọi người phía dưới tới xem náo nhiệt có tăng chứ không giảm, tất cả đều trợn to ánh mắt, không ngừng đoán, Tề Nghiêm đang tức giận đến đỉnh đầu bốc khói kia có đối kiều thê rít gào tức giận hay không.
Lan can bên cạnh ban công, Bảo Bảo giống con thú nhỏ bị khiếp đảm, lui về một góc. Khi trượng phu nghiêm mặt bước lên tầng cao nhất, nàng bắt đầu lo lắng, nếu từ chỗ này nhảy xuống có phải so với bị hắn bế đi xuống sẽ an toàn hơn không.(Nhu Nhi:em xin chị,cái đó gọi là chơi dại đó)
" nàng lại làm cái gì?" Tề Nghiêm vẻ mặt dữ tợn quát, phát hiện mỗi lần mình xuất môn, nữ nhân này sẽ bày ra nhiều trò mới, căn bản không chịu an phận.
" ta chỉ là muốn hỗ trợ." nàng ấp a ấp úng trả lời, tuy rằng dùng ngón tay bịt lỗ tai, nhưng hắn gầm rú vẫn thật là lớn tiếng dọa người.
" là kẻ nào đưa ra mưu ma chước quỷ này, muốn nàng ra mặt? Tư Đồ Mãng? Hay Quân Mạc Tiếu?" hắn híp mắt.
Bảo Bảo vội vàng lắc đầu.
" là bản thân ta tự đề nghị."
Hắn sắc mặt càng đen.
" thê tử của ta không cần xuất đầu lộ diện."
" nhưng mà đại tỉ có nói qua …"
" nàng ta còn nói qua cái gì?" hắn rống.
" ách, tỉ tỉ nói, có thể kiếm tiền là tốt rồi." nàng đây là giúp hắn kiếm tiền nha, vì sao hắn mất hứng, ngược lại còn rất tức giận?
Tiếng hút không khí bén nhọn vang lên, thân hình cao lớn cũng ẩn ẩn run run.
Hắn muốn bóp chết Tiền Kim Kim!
Bất quá, việc cấp bách trước mắt là phải mau chóng ôm Bảo Bảo xuống lầu. Thân mình kiều nhỏ kia không ngừng hướng ra phía ngoài lan can, thật là nguy hiểm. Hơn nữa, hắn cũng không muốn cho toàn bộ người Trấn Xa huyện thưởng thức đường cong phấn mông mê người dưới ti váy của thê tử hắn.
" lại đây." hắn vươn cánh tay.
Nàng đáng thương hề hề lắc đầu.
" ta, ta, chân của ta không động đậy." ô ô, đều tại hắn, lớn tiếng rống như vậy, hại hai chân nàng đều nhũng ra.
Tề Nghiêm cắn răng, gằn từng tiếng, từ từ ra lệnh.
" bắt lấy tay ta."
Nàng chậm rãi vươn tay, nhưng không có đụng tới hắn, giống như là đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, tay nhỏ bé lại thu trở về.
" phu quân."
" làm cái gì?" hắn không kiên nhẫn hỏi.
Nàng co rúm lại một chút.
"Sau khi trở về nhà, chàng không được mắng ta nha!"
Hắn chịu đủ rồi!
Bảo Bảo thậm chí không kịp phát ra tiếng kinh hô, Tề Nghiêm đã vươn tay, nhanh chóng kéo một cái, đem nàng tách khỏi lan can, thân mình mềm mại xa cách mấy ngày nay liền nhanh tiến sát trong vòm ngực rộng lớn không có một tia khe hở.
Trò hay kết thúc, Tề Nghiêm mang tiểu mỹ nhân cùng khóa phú quý đi, một lần nữa thu hồi quyền lợi riêng của hắn, không cho phép bất cứ ai nhìn tiểu thê tử của hắn.
Dưới ban công vang lên một trận thở dài tiếc hận.
Tiết mục ban công "hiến Bảo" đến ngày thứ sáu đã gần kết thúc, đám đông càng nhiều, không khí càng náo nhiệt, nhất cử nhất động của nàng, mỗi cái nhăn mày,mỉm cười đều có thể khiến tất cả cho xôn xao, Tư Đồ Mãng còn phải phái ra người duy trì trật tự, miễn cho đám người nhào tới làm đổ ban công.(Nhu Nhi:chắc giống crazy fan thời hiện đại của mình)
Trướng phòng Bảo Hỉ phường đếm ngân phiếu đếm tới hai tay bị chuột rút, ngay cả bàn tính cũng gảy hư hết hai cái, mỗi người đều cười toe toét.(Nhu Nhi:lúc đó ta xuất hiện bán máy đếm tiền cho trướng phòng.ta học Ngân hàng mà.kekeke)
Nhưng không ai nghĩ đến, Tề Nghiêm đã trở về.
Giữa ngày, Bảo Bảo trên ban công bảo trì mỉm cười, khắc chế không thể ngáp, mắt hạnh trong suốt ở trong đám người quét một vòng, đột nhiên nhìn thấy, Mạc Tiếu ở ban công chính phía dưới vừa la vừa vẫy tay, gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, miệng không biết đang nói cái gì. Nàng chớp chớp hai mắt, tựa vào lan can, nửa thân trên vươn ra tìm hiểu.
" cái gì cơ?! Ngươi nói cái gì?"
Quân Mặc Tiếu sắc tái nhợt, hai tay hai chân, tính luôn cả đầu đang mãnh liệt lay động.(Nhu Nhi:bả đang múa may quay cuồng báo động cho chị đi trốn thế mà chị lại không biết!híc)
" lớn tiếng một chút, bằng không ta nghe không được a!" Bảo Bảo càng vươn người ra bên ngoài tìm kiếm, hơn phân nửa thân mình đã muốn treo ở ngoài lan can.(Nhu Nhi:gan ghê.Ta là ta không dám làm vậy đâu.Té một cái là nằm luôn)
Sấm dậy đất bằng, "oanh" một tiếng ban công lung lay sắp đổ.
" Cẩn thận!"
A, ở phía sau Mạc Tiếu, khuôn mặt tuấn tú đang tức giận đến biến thành màu đen kia, xem ra nhìn rất quen mắt nha…(Nhu Nhi:mô phật! mặt chồng chị mà chị còn chưa nhận ra! =.=!!!)
Tề Nghiêm!
Nàng ôm lan can, toàn thân cứng ngắc, chỉ có thể trừng lớn ánh mắt, theo dõi khuôn mặt phẫn nộ của hắn.
Không đúng nha, hắn đi Mộ Dung sơn trang dâng hương, quay lại không phải cần mười ngày sao? Lúc này cách ngày hắn về tới nhà còn tới ba ngày, hắn chẳng những đã trở lại, còn đuổi tới Trấn Xa huyện, vừa vặn bắt quả tang nàng làm chuyện lén lút.
" ngươi sẽ làm nàng sợ." Tư Đồ Mãng lên tiếng, đem Quân Mạc Tiếu đang sợ tới mức mồm miệng cứng đờ ra sau lưng mình để tránh nàng bị chủ tử trách phạt.
Tề Nghiêm hít sâu một hơi.
"xuống dưới này." lúc này đây, hắn khắc chế không có gầm rú, nhưng biểu tình vẫn thực dọa người.
Hắn vội vã gấp rút trở về, thiếu chút nữa làm tuấn mã mệt chết, không nghĩ tới nàng không ngoan ngoãn chờ ở nhà, ngược lại còn làm ra chuyện tày trời. Hắn nghe được tin tức nàng đi Bảo Hỉ phường làm việc, tức giận đến trước mắt biến thành màu đen, thiếu chút nữa bóp chết người đưa tin tức.
Bảo Bảo không nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hai tay giống như bị dính vào lan can, không chịu buông ra.
" thiếu phu nhân có thể bị nhũng chân."
"sao ngươi biết?" Tề Nghiêm quay đầu, ánh mắt hung ác.
Tư Đồ Mãng nhún vai mỉm cười.
" chủ tử, người muốn ở lại chỗ này phát hỏa, hay là đi bế thiếu phu nhân xuống đây? Nếu ngài không nghĩ sẽ đi lên, ta có thể làm giúp nha."
Giọng Tề Nghiêm như sấm gầm rú, lại lần nữa "oanh" một tiếng.
" không cho phép!"
Tư Đồ Mãng càng cười vui vẻ, mang theo Mạc Tiếu lui ra phía sau.
" như vậy, làm phiền chủ tử rồi." hắn vẫy vẫy tay, cho thuộc hạ ngăn đám người kia lại tạo một lối đi lên cho Tề Nghiêm.
Tề Nghiêm thấp rủa một tiếng, nhất liêu y bào, trước ánh mắt của đám đông, nhúng mũi chân một cái, thân hình cao lớn thoáng như quỷ mị, nhanh chóng lên đến ban công.
mọi người phía dưới tới xem náo nhiệt có tăng chứ không giảm, tất cả đều trợn to ánh mắt, không ngừng đoán, Tề Nghiêm đang tức giận đến đỉnh đầu bốc khói kia có đối kiều thê rít gào tức giận hay không.
Lan can bên cạnh ban công, Bảo Bảo giống con thú nhỏ bị khiếp đảm, lui về một góc. Khi trượng phu nghiêm mặt bước lên tầng cao nhất, nàng bắt đầu lo lắng, nếu từ chỗ này nhảy xuống có phải so với bị hắn bế đi xuống sẽ an toàn hơn không.(Nhu Nhi:em xin chị,cái đó gọi là chơi dại đó)
" nàng lại làm cái gì?" Tề Nghiêm vẻ mặt dữ tợn quát, phát hiện mỗi lần mình xuất môn, nữ nhân này sẽ bày ra nhiều trò mới, căn bản không chịu an phận.
" ta chỉ là muốn hỗ trợ." nàng ấp a ấp úng trả lời, tuy rằng dùng ngón tay bịt lỗ tai, nhưng hắn gầm rú vẫn thật là lớn tiếng dọa người.
" là kẻ nào đưa ra mưu ma chước quỷ này, muốn nàng ra mặt? Tư Đồ Mãng? Hay Quân Mạc Tiếu?" hắn híp mắt.
Bảo Bảo vội vàng lắc đầu.
" là bản thân ta tự đề nghị."
Hắn sắc mặt càng đen.
" thê tử của ta không cần xuất đầu lộ diện."
" nhưng mà đại tỉ có nói qua …"
" nàng ta còn nói qua cái gì?" hắn rống.
" ách, tỉ tỉ nói, có thể kiếm tiền là tốt rồi." nàng đây là giúp hắn kiếm tiền nha, vì sao hắn mất hứng, ngược lại còn rất tức giận?
Tiếng hút không khí bén nhọn vang lên, thân hình cao lớn cũng ẩn ẩn run run.
Hắn muốn bóp chết Tiền Kim Kim!
Bất quá, việc cấp bách trước mắt là phải mau chóng ôm Bảo Bảo xuống lầu. Thân mình kiều nhỏ kia không ngừng hướng ra phía ngoài lan can, thật là nguy hiểm. Hơn nữa, hắn cũng không muốn cho toàn bộ người Trấn Xa huyện thưởng thức đường cong phấn mông mê người dưới ti váy của thê tử hắn.
" lại đây." hắn vươn cánh tay.
Nàng đáng thương hề hề lắc đầu.
" ta, ta, chân của ta không động đậy." ô ô, đều tại hắn, lớn tiếng rống như vậy, hại hai chân nàng đều nhũng ra.
Tề Nghiêm cắn răng, gằn từng tiếng, từ từ ra lệnh.
" bắt lấy tay ta."
Nàng chậm rãi vươn tay, nhưng không có đụng tới hắn, giống như là đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, tay nhỏ bé lại thu trở về.
" phu quân."
" làm cái gì?" hắn không kiên nhẫn hỏi.
Nàng co rúm lại một chút.
"Sau khi trở về nhà, chàng không được mắng ta nha!"
Hắn chịu đủ rồi!
Bảo Bảo thậm chí không kịp phát ra tiếng kinh hô, Tề Nghiêm đã vươn tay, nhanh chóng kéo một cái, đem nàng tách khỏi lan can, thân mình mềm mại xa cách mấy ngày nay liền nhanh tiến sát trong vòm ngực rộng lớn không có một tia khe hở.
Trò hay kết thúc, Tề Nghiêm mang tiểu mỹ nhân cùng khóa phú quý đi, một lần nữa thu hồi quyền lợi riêng của hắn, không cho phép bất cứ ai nhìn tiểu thê tử của hắn.
Dưới ban công vang lên một trận thở dài tiếc hận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook