Thần Tài Thê
Chương 2: Tề nhân có nhất thê nhất thiếp

******

Đại môn Tiền phủ sơn nước hồng, vì nghênh đón khách quý mà mở ra.

Không khí bên trong phủ thật khẩn trương, nhóm nô bộc vội vàng làm chuyện thuộc bổn phận, mắt còn phân thần xem bốn phía, thân dài quá cổ, muốn nhìn nam nhân có thể làm cho Kim Kim cô nương đích thân xuất khẩu tiếp kiến một cái xem hắn đến tột cùng là bất phàm như thế nào.

Nói chuyện toàn bộ buổi trưa, đem việc Tề Tiền hai nhà hợp tác sinh ý đều đàm thỏa, tài vụ tổng quản Tiền thúc đi ra truyền lời, muốn phòng bếp chuẩn bị rượu và thức ăn, chiêu đãi khách nhân dùng bữa.

Một cái tiểu nha hoàn ở ngoài phòng vụng trộm liếc mắt một cái, liền dẫn theo váy, vội vàng xuyên qua hành lang gấp khúc, trở về san hô lâu mật báo.

" Bảo cô nương, Bảo cô nương …" nàng nhào vào trong san hô lâu, miệng không ngừng la lên.

Bên trong phòng khách, Bảo Bảo đang lật xem thương sách.

" phát sinh chuyện gì?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ tràn ngập nghi vấn.

Tiểu nha hoàn thở hổn hển suyễn, thật vất vả lấy lại hô hấp, mới có thể tiếp tục nói chuyện. " Bảo cô nương, người Tề gia đến đây!"

Nha hoàn bên người đứng ở một bên hầu hạ, không cho là đúng hừ một tiếng.

" Này có cái gì kì lạ đâu? Mấy năm qua, người của Tề phủ hàng tháng đều đến, chúng ta đều tập mãi thành thói quen."

Tiểu nha hoàn dùng sức lắc đầu.

" lúc này không giống nha!"

" làm sao không giống?"

"Gia của bọn họ tự mình tới cửa."

Bảo Bảo sắc mặt trắng nhợt, cả người cứng lại.

Tề Nghiêm đến đây? Hắn thật sự đến đây?!

Tiểu nha hoàn chạy đến trước bàn, đem tình huống đã nhìn lén toàn bộ nói ra.

" người không nhìn thấy, Tề công tử thật cao lớn nha, quả thực tựa như cự nhân, thiếu chút nữa đem khung cửa nhà chúng ta làm hỏng rồi." ( Nhu Nhi: nghe chị nha hoàn này miêu tả em cứ tưởng anh Tề Nghiêm là Kingkong)

Nàng khoa trương reo lên, hai tay ở giữa không trung quơ qua quơ lại, vội vàng hình dung Tề Nghiêm cao lớn to lớn.

Nhóm nha hoàn ánh mắt sáng rực, đối cô gia tương lai tò mò cực kỳ.

Tiểu nha hoàn giống như người kể chuyện, so với quơ tay múa chân, ngoài miệng cũng không nghỉ ngơi.

" hắn chỉ dẫn theo hai người đến, nhưng rất khí thế nha, liền ngay cả thiên quân vạn mã đều so ra còn kém xa. Tiền thúc ở trước mặt hắn cũng cung kính, một tiếng cũng không dám thốt ra."

Nàng sớm nên biết, Tề Nghiêm là người nói được thì làm được, lá thư trong hộp gấm, đại biểu hắn đã muốn quyết tâm muốn kết hôn nàng nhập môn.

Nên đến hay là phải đến, nàng chung quy cũng phải gả làm vợ hắn…

Nha hoàn còn tiếp tục nói."Còn nữa nha, Tề công tử có ánh mắt hảo lạnh như băng, hảo dọa người, đen như đêm tối không trăng, người đưa trà vào phòng, bị hắn nhìn một cái, chân đều mềm nhũng, thiếu chút nữa ngã xuống sàn."

Bảo Bảo bắt đầu run run.

Nàng nhớ rõ ánh mắt kia.

Năm đó nàng chỉ mới chín tuổi, vẫn là tiểu oa nhi, Tề Nghiêm vừa nhìn thấy nàng, liền dùng cặp con ngươi đen kia nhìn chằm chằm. Sau một lúc lâu hắn xuất ra dao nhỏ, bá đạo cắt đi một đoạn tóc của nàng, trước mặt cha mẹ hai nhà, tuyên cáo nàng là vợ của hắn.

Từ nay về sau, chỉ cần có người nhắc tới Tề Nghiêm, nàng liền co rúm lại không thôi.

Nghĩ đến phải cùng Tề Nghiêm kết tóc, làm thê tử của hắn, nàng trước mắt lại là một trận đen kịt, thân mình lại lần nữa lung lay sắp đổ.

Chính là, chuyện tới nay, lấy hay không lấy chồng có thể do nàng quyết định sao?

Tề Nghiêm là người đứng đầu trong giới buôn bán, cổ tay cao siêu. Nếu hai nhà sớm hay muộn cũng sẽ là thân gia, đại tỉ làm sao bỏ qua cơ hội tốt này? Từ mấy năm trước, hai nhà không giữ quy tắc riêng làm tổn thất không ít sinh ý. Đến nay, sự nghiệp hai nhà dĩ là rắc rối khó gỡ, muốn phân cũng phân không ra.

Nàng nếu không lấy chồng, cha mẹ mất mặt, đại tỉ không tha cho nàng, Tề Nghiêm cũng khẳng định sẽ không bỏ qua nàng …

Ô ô, nhưng là nàng rất là rất là hắn nha!

Nghĩ đến phải đối mặt hắn, nàng liền run run không thôi. Nam nhân kia có thể hay không lại xuất ra dao nhỏ, cắt tóc của nàng, nàng phải gả cho hắn sao? Nàng thật sự phải gả cho hắn sao? ( Nhu Nhi: ối trời! giờ anh ấy lớn rồi không chơi trò đó nữa đâu mà chị lo!)

Đang ở phiền não, ngoài san hô lâu truyền đến tiếng bước chân, nha hoàn bên người Kim Kim, ở ngoài lâu cúi người hành lễ.

" khởi bẩm Bảo cô nương, đại cô nương có lệnh, mời người đi qua đại sảnh một chuyến."

Nàng hít sâu một hơi, miễn cưỡng áp chế, trong lòng sợ hãi mãnh liệt, hai tay cũng không tự chủ run run.

" đại tỉ đang thương lượng chuyện buôn bán quan trọng, vì sao phải tìm ta?"

Ngoài lâu truyền đáp lại.

" đại cô nương mời người cùng Tề công tử gặp mặt, trao đổi chuyện hôn sự."

Đông!

Trong san hô lâu truyền đến âm thanh một vật rơi xuống đất, tiếp theo là tiếng kêu sợ hãi của bọn nha hoàn.

"A, Bảo cô nương lại té xỉu!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương