Ngắn ngủi nửa ngày thời gian...
Ngụy Hoằng đã hoàn toàn nổi danh trong Thiết Quyền võ quán.
Từ giáo đầu Thiết Diện Vô Tư cho tới thiếu niên thiếu nữ vừa bái sư học nghệ, hết thảy đều nghe nói võ quán nhà mình có một quái thai tới.
Bốn phía luyện võ trường đã sớm đầy người.
Mọi người tận mắt nhìn thấy Ngụy Hoằng nghênh chiến các vị con cháu quyền quý.
Bất kể là đao thương côn bổng hay là tỷ thí quyền cước, mặc kệ là gặp bao nhiêu trọng kích, hắn đều giống như là tiểu cường đánh không chết, một lần lại một lần gặp chiêu phá chiêu toàn lực nghênh kích.
Người đối chiến đều hô thống khoái!
Trong lúc vô tình, mọi người đều có sở ngộ có sở hoạch!
Nhưng Ngụy Hoằng hiển nhiên là người có thu hoạch lớn nhất, hắn tuy bị đánh mặt mũi bầm dập, nhìn vô cùng thê thảm.
Nhưng ánh mắt của hắn lại dần dần sắc bén, Ngũ Thú Quyền cũng càng phát ra xuất thần nhập hóa!
Không chỉ độ thuần thục của quyền pháp tăng vọt mấy chục điểm, ngay cả tiến độ luyện bì cũng tăng lên một chút, có thể thấy được dưới tình huống cường độ chiến đấu cao và không ngừng bị thương, màng da cũng có chỗ mạnh lên.
Tóm lại, sinh cơ không ngừng tưới nhuần!
Ngụy Hoằng giống như là một cỗ máy không biết mệt mỏi, không ngừng đạt được các loại chỗ tốt khó nói lên lời, về phần tiền lời bồi luyện chỉ là thu hoạch nhỏ bé không đáng kể nhất mà thôi.
"Tiểu tử này cũng quá khoa trương rồi? Thường nhân toàn lực chém giết, thời gian một chén trà đã hao hết khí lực, sao hắn không sợ mệt chứ?"
"Gia hỏa này xuất thân là thợ mổ heo, khí lực lớn một chút ngược lại cũng bình thường, nhưng sức chịu đựng của hắn cũng quá mạnh mẽ đi?"
"Mẹ nó, đây đã đánh mười ba lần rồi chứ? Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta làm sao lăn lộn được nữa?"
"Tằng ca, ngươi không thể mặc kệ chuyện này nha, nếu như mỗi ngày tiểu tử này đều đến đây, sợ là chúng ta sẽ chết đói mất."
Trong đám người, mấy thanh niên mặc võ quán luyện công phục khó chịu nghị luận.
Ánh mắt của bọn họ tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn về phía một thanh niên mày rậm.
"Nhìn ta làm gì?" Thanh niên mày rậm hừ lạnh: "Tiểu tử này vừa nhìn đã biết là kẻ điên, đấu pháp liều mạng như thế không ra được ba năm ngày liền chết bất đắc kỳ tử, hắn muốn kiếm tiền thì cứ để hắn kiếm đi, ta ngược lại muốn xem hắn có thể chống đỡ được bao lâu."
"Cũng đúng!"
Đám người nghe vậy đều thở dài một hơi.
Liếc mắt nhìn qua Ngụy Hoằng quả thật có chút thê thảm.
Ngoại thương toàn thân vô cùng thê thảm, bọn họ nhìn cũng thấy đau, đột nhiên lại không đố kị hắn như vậy.
Đây là người ta nên được a, không phục ngươi cũng lên a!
Những con cháu quyền quý này đánh người là không nương tay chút nào.
Không thấy trên người hắn bị đao thương, vết roi gì cũng có sao?
Đổi lại là những người khác còn có thể sống sót mới là lạ.
"Tiểu tử này có chút tà môn, các ngươi đừng trêu chọc hắn." Thanh niên mày rậm nghiêm túc nói: "Hắn đánh mười ba trận, tổng cộng bị 979 quyền, 67 lần bị roi làm thương, 19 lần bị thương, hơn nữa không ít thương thế đều là hắn cố ý đụng vào, vì kiếm tiền cũng quá liều đi?"
"Nhiều như vậy?"
"Hảo tiểu tử, thật sự là một tên điên!"
"Không thể trêu vào, loại người này tuyệt đối đủ tàn nhẫn."
Mọi người lại kinh hồn bạt vía, trong ánh mắt đều nhiều hơn một tia kính sợ.
Lúc này chiến đấu cũng chuẩn bị kết thúc, Ngụy Hoằng lại một lần nữa ngăn cản một gã võ giả Luyện Bì Cảnh trung kỳ điên cuồng tấn công, song phương đều có thu hoạch rất lớn.
"Hôm nay chấm dứt tại đây đi!" Ngụy Hoằng ra vẻ mệt mỏi chắp tay: "Ngụy mỗ lực bất tòng tâm, ngày mai lại đến đối luyện, mong rằng chư vị thứ lỗi!"
"Chậc chậc chậc, mười ba lần a, lợi hại!"
"Ta còn tưởng rằng tên tiểu tử này sẽ không mệt chứ, đúng là một tên quái thai!"
"Tuy rằng thực lực kém một chút, nhưng hắn thật sự giỏi chịu đòn, đánh thế nào cũng không sao, quả thực giống như một con trâu."
Mọi người nghị luận ầm ĩ tản đi.
Cũng có người nhịn không được muốn tiến lên chào mời.
Nhưng tất cả đều bị Ngụy Hoằng qua loa, hắn rất thỏa mãn làm một tên mổ heo, đến bồi luyện kiếm tiền chỉ là nghề phụ mà thôi, cũng không có ý định đầu nhập vào môn hạ của bất kỳ thế lực nào.
"Tiểu tử, không tệ nha!"
La giáo đầu cố ý đi qua vỗ vỗ vai hắn, nhất thời đau đến mức Ngụy Hoằng nhe răng nhếch miệng.
"Sao? Còn biết đau à?" La giáo đầu tức giận nói: "Tiểu tử ngươi sợ là muốn chết ở võ quán của chúng ta? Ta cũng chỉ mới gặp qua một lần thôi, ngươi không sợ sau khi bị thương tích tụ lại sẽ chết bất đắc kỳ tử sao?"
"Sẽ không đâu!" Ngụy Hoằng nhếch miệng cười cười: "Làm phiền giáo đầu lo lắng rồi."
"Lão tử mới không lo lắng cho ngươi." La giáo đầu bĩu môi, thở dài nói: "Nhưng mà tiểu tử ngươi có thiếu tiền hơn nữa cũng không thể chơi như vậy, trẻ tuổi khỏe mạnh có thể chịu được ám thương, đợi đến khi lớn tuổi chỉ sợ sẽ tổn hại tuổi thọ, ngươi cũng đừng không nghe lời ta khuyên."
"Ừm, ta tự có chừng mực!" Ngụy Hoằng lại qua loa lấy lệ.
La giáo đầu trừng mắt, hừ lạnh nói: "Tiểu tử ngươi không nghe ta khuyên đúng không? Thôi được, ta cứ nói thẳng đi, sau này mỗi ngày ngươi tới đây chỉ có thể đánh năm trận."
"Vì sao?"
"Bởi vì những người khác cũng phải kiếm ăn a!" La giáo đầu bất đắc dĩ nói: "Trong bản quán còn có không ít đệ tử bình dân dựa vào bồi luyện kiếm lấy tài nguyên tu hành, ngươi cũng không thể để cho bọn họ chết đói a?"
"Thì ra là thế!"
Ngụy Hoằng hiểu được gật gật đầu.
Mình một ngày đánh mười mấy trận quả thật có chút quá đáng.
Cứ như vậy chỉ sợ sẽ đập vỡ bát cơm của không ít người.
Nếu như khống chế hạn mức một ngày năm trận, bất kể là đối với hắn hay là đối với những người khác đều xem như hợp lý, dù sao mỗi ngày hắn chỉ có nửa ngày nhàn rỗi, hơn phân nửa thời gian còn lại đều ở trong cửa hàng thịt giết heo.
"Như vậy đi!" La giáo đầu hơi có vẻ lúng túng nói: "Nếu ngươi cảm thấy hành động này đã chặn tài lộ của ngươi, ta có thể làm chủ nâng giá bồi luyện mỗi trận của ngươi lên tới 200 văn."
"Không cần!" Ngụy Hoằng không thèm để ý khoát khoát tay, nói: "Không cần đặc thù, người khác ra giá gì ta sẽ ra giá đó."
"Thằng nhóc nhà ngươi đúng là thú vị." La giáo đầu bật cười khanh khách.
Ngụy Hoằng đáy lòng lại âm thầm tính toán.
Một ngày thu nhập thấp nhất là năm trăm văn, thu nhập cao nhất là một lượng bạc.
Đồng thời các kim chủ tâm tình tốt phần lớn sẽ có khen thưởng, ít thì 50 đến 100 văn, nhiều thì hai ba trăm văn cũng là bình thường, kể từ đó thu nhập mỗi ngày của hắn cũng không tệ.
Ví dụ như trận đấu hôm nay, trận đấu đầu tiên của Lục Minh là miễn phí!
Trong 12 trận còn lại có 7 trận là so đấu quyền cước, 5 trận còn lại là so đấu đao binh.
Hai cái cộng lại thu phí cơ bản cũng đã cao tới 1 lượng 7 tiền, mặt khác tính cả phần thưởng, hiện tại trong túi hắn lại có khoảng 3 lượng 2 tiền.
"Nhiều như vậy?"
Ngụy Hoằng không tính không biết, tính toán lại bị dọa nhảy dựng.
Mình nửa ngày lại kiếm được tiền công một hai tháng của người bình thường.
Khó trách thế nhân ham thích tập võ như thế, tiền tài đối với cường giả mà nói chỉ sợ là thứ dễ như trở bàn tay.
Nhưng nếu không phải Ngụy Hoằng có bàn tay vàng, hắn cũng không dám điên cuồng kiếm tiền như vậy, những người khác nếu muốn phục chế thành công, sợ là sẽ rơi vào kết cục chết bất đắc kỳ tử.
"La giáo đầu." Ngụy Hoằng cất kỹ túi tiền, cười ngẩng đầu hỏi: "Nể tình ta mới đồng ý với ngươi, không biết có thể giải thích giúp ta một chút hay không."
"Ngươi muốn hỏi cái gì?"
"Không có gì!" Ngụy Hoằng cười trừ hỏi: "Ta hiện giờ vừa mới bắt đầu Luyện Bì, chỉ muốn biết luyện đến khi nào mới biết mình đã đột phá đến Luyện Bì Cảnh trung kỳ hay chưa?"
"Cái này đơn giản." La giáo đầu không kiên nhẫn trả lời: "Đợi khi nào ngươi thay da toàn thân, ngươi liền coi như đột phá trung kỳ!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook