Thân Phận Số 019
-
Chương 115
"Các hương thân......!Khụ! Khụ khụ khụ!" Cao Đức Quý bị một luồng gió làm cho nghẹn thở, không nói được lời nào, khó chịu ho lên một tiếng, mặt đỏ bừng, cứng cả cổ.
Cao Đức Quý che miệng, ngăn bản thân ho đến văng nước miếng.
Trần Ngưỡng bắt được chi tiết nhỏ này, anh âm thầm nhìn vị thị trưởng của thị trấn vô danh, da đen, ít tóc, để râu dê, nói chuyện rất có văn hoá.
Cao Đức Quý dường như lúc này mới nhìn thấy Trần Ngưỡng, ông ta buông tay che miệng, kinh ngạc nói: "Cậu Trần, cậu đến đây hồi nào vậy?"
Ngón tay đặt trên hai bên ống quần của Trần Ngưỡng chợt cứng đơ.
Không chờ Trần Ngưỡng đưa ra một biểu hiện phù hợp, anh đã nghe thấy người đàn ông trung niên nhìn Triều Giản hô: "Cậu Triều." Sau đó ông lại chào hỏi hai vị nữ sĩ kế bên, "Cô Kiều, Cô Hương."
Cô Kiều lấy điếu giữa môi xuống, Hương Tử Mộ vén lại mái tóc đen rối bù ra sau, bọn họ nhìn thị trưởng đồng thanh nói.
"Chào ngài."
"Tốt tốt tốt!" Cao Đức Quý nhìn quanh, "Cậu Trần, những người khác đâu?"
Giọng nói của Trần Ngưỡng có chút khàn khàn: "Ở trong sông."
Cao Đức Quý tìm kiếm trong đám đông một lúc, gật đầu nói: "Thấy rồi, đều đã thấy, lúc nãy tôi còn muốn đến thị trấn để đón các vị, nhưng không ngờ các vị đã vào thị trấn rồi."
"Tới rồi thì tốt, bình an đến là tốt rồi."
Cao Đức Quý vươn tay ra với Trần Ngưỡng, khuôn mặt hiền lành nói: "Cậu Trần, cảm ơn mọi người đã đến!"
Trần Ngưỡng bắt tay người đàn ông trung niên, cả người toát mồ hôi lạnh.
"Vậy chúng ta......"
Cao Đức Quý đang nói chuyện, thì tiếng la của Hướng Đông từ phía dưới liền truyền đến: "Tao Fuck, tên quái quỷ nào ném con cá vào dép của bố thế hả!"
Trần Ngưỡng nhìn sang, thì thấy tình hình trên sông có biến.
Hướng Đông lên bờ, hầu hết người dân thị trấn cũng đã đi lên, chỉ có một số người vẫn còn đang dò dẫm, có người nằm xoài trong nước, chưa từ bỏ ý định nhìn thác nước.
Cao Đức Quý lấy chiếc đồng hồ từ trong túi quần ra: "Không còn nữa."
Trần Ngưỡng chú ý tới chiếc đồng hồ không có dây đeo, mặt đồng hồ màu vàng cũ có một ít vết xước, anh hỏi: "Cái gì mà không còn nữa?"
"Nơi này không phải nơi để nói chuyện, mọi người đi theo tôi, chúng từ từ nói."
Cao Đức Quý đặt đồng hồ vào túi, thở dài.
Trần Ngưỡng kéo Triều Giản: "Tôi cõng cậu đi."
"Không cần." Triều Giản chống nạng, "Lấy đồ tốt theo, những thứ khác không cần quan tâm."
Trần Ngưỡng cầm túi đồ lên: "Mọi người bên dưới đều đã trở lại."
Triều Giản gõ vào vành nón của anh.
Tầm nhìn lại bị chặn mất.
Trần Ngưỡng vội vàng đẩy mũ lên, vừa thấy Hướng Đông là người đầu tiên quay lại bờ sông, liền bước nhanh tới hỏi.
Hướng Đông xách dép lào, chân trần giẫm lên mặt đất, hai chân dính đầy bùn, không dày đặc, lông chân đen rậm rạp dán vào cơ bắp cuồn cuộn.
"Đám người kia không chịu nói cái mẹ gì hết." Hắn thả lỏng tay vò vò mái tóc còn đang ướt,"Tao từ miệng một thằng quỷ nhát gan cạy ra một ít chuyện, bọn họ muốn bắt cá có tên người."
Đồng tử Trần Ngưỡng co rụt lại, cá dị chủng hóa ra là thế này, anh nghĩ đến lời nói của Cao Đức Quý về việc cướp đi tuổi thọ này nọ, rồi nghĩ đến con cá có tên người, tức khắc hiểu ngay mọi chuyện trong này, trực giác không tốt khiến anh sởn tóc gáy.
"Còn chuyện cái xác thì sao?"
"Tự mình cầm đá đập chết mình, đầu nở hoa luôn."
Hướng Đông còn muốn nói gì đó, nhưng Trần Ngưỡng lại liếc mắt nhìn thị trưởng đang bước đi, vội ngắt lời: "Trên đường nói, chúng ta mau đi theo ông ta!"
Cả đám Trần Ngưỡng đến nhà thị trưởng uống một tách trà.
Cao Đức Quý bưng mấy khay đồ uống giải khát ra, nhã nhặn tiếp đãi bọn họ, rồi đưa hai chiếc khăn khô cho Châu Châu và em gái mắt to lau sạch nước trên người.
Trần Ngưỡng lấy một nắm đồ ăn nhẹ trong đĩa, bột mì chiên giòn, hình tam giác, mỏng, màu trắng là bột mì, đen là hạt mè, anh cắn một miếng, giòn giòn, khá ngon.
"Thị trưởng, chúng tôi đều ở đây, ngài có thể nói rồi chứ?"
Cao Đức Quý không bày ra tác phong quan liêu(cách nói chuyện của dân nhà nước), cũng không làm giá, ông không có đi vào bàn, cứ như vậy thản nhiên ngồi ở trên ghế dựa vào tường.
"Mấy người cậu Hướng lúc nãy có đi xuống sông chắc cũng đã biết được một ít việc rồi đúng không."
Hướng Đông bắt chéo chân, NPC trong nhiệm vụ này có thể gọi tên từng người trong số họ, điều này thật mới mẻ.
"Đã đoán được một chút, nhưng không đầu không đuôi, không được rõ ràng cho lắm, vẫn là muốn làm phiền thị trưởng nói cho chúng tôi biết, càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt."
Cao Đức Quý cười khổ: "Tôi cũng rất muốn nói mọi chuyện một cách kỹ càng tỉ mỉ, nhưng chính tôi cũng......"
Ông mệt mỏi lau mặt: "Đây là chuyện đã xảy ra vào mấy ngày trước, bình yên trong trấn bị phá vỡ, làm dân làng đều phát điên lên."
Trong phòng khách chỉ còn mỗi tiếng xì xầm của Cao Đức Quý.
"Những mùa nước cao trước thì bình an vô sự, nhưng năm nay lại xảy ra chuyện lạ....!Cá có tên xuất hiện trên thác, hòa vào bầy cá cùng nhau lao xuống sông"
"Chỉ cần......" Cao Đức Quý dừng một chút, "Chỉ cần ai bắt được cá có tên rồi ăn nó, là có thể lấy đi phần tuổi thọ còn lại của người đó."
Nhà chính (phòng khách) yên tĩnh đến quá mức.
Tám người làm nhiệm vụ đi qua sông đều biết chuyện, giờ khi thị trưởng nhắc lại, kẻ nhát gan vẫn sẽ run sợ.
Trần Ngưỡng đang quan sát cô Kiều và Hương Tử Mộ, hai người bọn họ một người đang hút nửa điếu thuốc, một người rũ mắt ngồi yên, cũng không lộ ra vẻ khϊếp sợ gì.
Chứng tỏ đã đoán được chuyện này rồi, sức chịu đựng tâm lý cũng rất tốt.
Trần Ngưỡng đợi một hồi, thấy không có ai hỏi han gì, anh cắn miếng bánh trên tay rồi nuốt xuống: "Thị trưởng, chuyện này đến nay đã xảy ra bao nhiêu lần rồi?"
"Ba lần."
Cao Đức Quý nói: "Bày cá xuất hiện hai ngày một lần, mỗi lần vào lúc ba giờ chiều, và kéo dài năm phút."
Trần Ngưỡng nhìn ông một cái, thì ra lúc nãy nói "Không có", có nghĩa là đã hết giờ.
"Ai là người đầu tiên phát hiện ra cá có tên?"
"Lý Nhị Bản." Cao Đức Quý đau khổ nói, "Lần này chính hắn lại bị cướp đi tuổi thọ, chính là người chết ở trong sông kia."
Trần Ngưỡng nhíu mày, Lý Nhị Bản đã chết, đường dây này cơ bản là bị bãi bỏ.
"Thị trưởng, anh ta có nói rõ việc phát hiện cá có tên như thế nào không?"
"Theo như hắn nói thì....!Lúc ấy hắn đang rửa chân bên bờ sông, vô tình nhìn thấy một con cá có tên trên lưng, nhưng không bắt được, để nó thoát mất."
Cao Đức Quý nhớ lại: "Hắn đã gọi người khác đến xem, cho nên mọi người đều biết chuyện."
Trần Ngưỡng hết muốn ăn, anh đặt phần bánh còn lại về trên đĩa, nhấp một ngụm trà để hắng giọng: "Vậy mọi người làm sao biết được nếu ăn cá có tên thì có thể tăng lên tuổi thọ?"
"Dưới tình huống bình thường, nhìn thấy tên người trên thân cá, sẽ rất khủng hoảng, không ai dám ăn."
"Ngay từ đầu mọi người đều cho rằng Lý Nhị Bản đang nói bậy, họ không tin vào chuyện kỳ
quái này, cho đến khi nhìn thấy con cá có tên dưới nước mới tin loại chuyện ly kỳ này, xác thật như lời cậu Trần vừa nói, lúc ấy không ai dám bắt cá về nhà để ăn, đều rất sợ hãi, đều đoán đây có phải là hiện tượng của điềm xấu hay không."
Cao Đức Quý nói: "Tôi đã nói với người dân là đừng hoảng sợ, cũng đã làm công tác tư tưởng để xoa dịu họ, nhưng không nghĩ tới ngày hôm sau lời đồn ai ăn cá có tên là có thể thể cướp đoạt tuổi thọ lại nổi lên khắp nơi."
"Việc này tôi cũng không biết được truyền ra như thế nào, toàn thị trên rối loạn, mọi người đều đi xuống sông bắt cá, bọn họ không tìm được cá có tên, qua hai ngày......"
Cao Đức Quý đỏ mắt: "Qua hai ngày, bầy cá lại xuất hiện, rồi có người bắt được cá có tên, bọn họ dưới sự cám dỗ của lời đồn đãi nhịn không được đã ăn nó."
"Thế là tai nạn bắt đầu xảy ra trong thị trấn."
Ông nghẹn ngào, vô cùng đau đớn, cảm giác cực kỳ vô lực: "Người dân phát hiện ra quy luật, sáng nay bọn họ ra sông từ sớm, tranh nhau vị trí, dành giựt bắt nhau từng con cá....!Tôi khuyên thế nào cũng không nghe, tất cả đều trúng tà, đều trúng tà hết rồi!"
Thầy Tạ tỏ ra ghê tởm và tức giận, sự khác biệt giữa việc này với việc ăn thịt đồng loại có khác gì nhau kia chứ? Anh ta đứng dậy khỏi ghế: "Vậy nếu bắt được con cá có tên của mình thì sao?"
Cao Đức Quý nói: "Nuôi nó, đừng để bị người khác phát hiện."
Cả đám cho rằng bắt được cá của mình, chỉ cần ăn là có thể an toàn: "......"
Thế nuôi có sống không đây?
Nếu cá chết, chẳng lẽ mình cũng ngẻo theo luôn à?
Ngón tay Trần Ngưỡng gõ lạch cạch lên mặt bàn, anh thấy Triều Giản nhìn vào mâm trà bánh, lập tức chỉ chỉ nói: "Bánh mè ăn khá ngon."
Triều Giản vặn một miếng rồi chậm rãi ăn.
Loại tiết tấu thong thả âm thanh rõ ràng này có vẻ hơi đột ngột trong căn phòng khách yên tĩnh.
Hầu hết mọi người đều nhìn qua.
"Răng rắc."
Triều Giản cắn hơn phân nửa miếng bánh mè, hắn mặt vô biểu tình hơi nâng mí mắt, lộ ra vẻ hung ác nham hiểm giấu ở đáy mắt.
Mấy tầm mắt đó lập tức dịch ra chỗ khác.
Trần Ngưỡng lấy một ít bánh vừng đưa tới trước mặt Triều Giản, anh dùng mắt bảo đối phương lấy đi ăn.
Triều Giản lại không làm như vậy, hắn trực tiếp nắm lấy tay Trần Ngưỡng, ăn từng miếng một.
Trần Ngưỡng lại như không có việc gì hỏi: "Thị trưởng, ngài tìm chúng tôi tới là......"
"Không lâu sau khi cá có tên xuất hiện, thì có một người bị ngộ hại, sau lần xuất hiện thứ hai, vài gia đình trong thị trấn đồng thời đưa tang."
Cao Đức Quý thất bại sụp hai bả vai xuống: "Lần này cũng không biết sẽ có mấy nhà."
"Cậu Trần, tôi mời các cô cậu lại đây, là muốn thỉnh cầu các cô cậu giúp tôi tìm ra người đã cướp lấy tuổi thọ của nhiều người nhất."
Cao Đức Quý như sợ bị từ chối, vội vàng nói: "Tôi cũng không muốn kết quả ngay lập tức hay gì, chỉ cần tìm ra trong vòng bảy ngày."
Trần Ngưỡng mím môi, đây là nhiệm vụ cùng thời hạn.
Em gái mắt to nhịn không được hỏi: "Thị trưởng, tại sao ngài lại phải tìm được người đó vậy? Có phải là vì chỉ cần tìm được người đó, là những chuyện kỳ
lạ sẽ không xảy ra nữa ư ?"
"Chỉ mong là thế." Cao Đức Quý chấp hai bàn tay lại với bên nhau, hướng về phía không trung bái lạy vài cái, "Ông trời phù hộ."
Câu trả lời này rất có lệ.
Châu Châu cũng đặt ra một câu hỏi cao minh hơn rất nhiều so với câu hỏi của em gái mắt to.
Cô hỏi: "Làm thế nào để chúng tôi biết được ai đã ăn bao nhiêu con cá có tên? Có đặc điểm nào của những người có tuổi thọ được kéo dài không?"
Cao Đức Quý lắc đầu: "Tôi cũng không biết."
Châu Châu: "......" Vậy nghĩa là bọn họ phải tự mình đi điều tra chứ gì.
"Tôi cũng chỉ biết mỗi nhiêu đó, còn lại điều phải dựa chư vị vậy." Cao Đức Quý đứng dậy, trịnh trọng khom lưng, "An bình của thị trấn liền nhờ cả vào các vị."
Trần Ngưỡng đặt tách trà trong tay lên bàn: "Thị trưởng, chúng tôi mới đến, trời xa đất lạ, không dễ điều tra."
Cao Đức Quý nói: "Các cô cậu cứ việc tra, có yêu cầu gì cùng tôi nói là được.
"
Trần Ngưỡng siết chặt ngón tay, Npc sẽ tránh nói về mọi có liên quan đến quy tắc, những lúc khác đều rất dễ nói chuyện.
Hướng Đông nhổ bỏ vỏ hạt dưa, nóng nảy xua tay, vừa hung dữ vừa lưu manh nói: "Được rồi, lão Cao, tụi này phải ở đâu đây?"
Cao Đức Quý dường như không bận tâm đến cách gọi của Hướng Đông, ông cười nói: "Các cô cậu đi đến nhà trọ nhà họ Tề, ở ngay phía nam thị trấn, đối diện với căn gác nhỏ, tôi đã sắp xếp phòng cho các cô cậu, ngày ba bữa cũng ở nơi đó."
"Tôi đã chào hỏi qua rồi, các cô cậu cứ đến đó là được, sẽ có người chiêu đãi."
Rời khỏi nhà thị trưởng không bao lâu, em gái mắt to đột nhiên "Ai nha" một tiếng động rồi nói: "Vừa rồi chúng ta đã quên hỏi tên thị trấn!"
"Sẽ không nói."
Châu Châu lướt màn hình di động: "Dựa theo quy trình chính quy, một thị trưởng của thị trấn khi tiếp đãi khách từ phương xa đến, sẽ nói, tôi xin đại biểu cho thị trấn xx, cảm ơn mọi người như vậy rồi như vậy, nhưng ông ta không hề đề cập đến tới."
"Thay vì yêu cầu thị trưởng nói cho chúng ta biết, không bằng đi hỏi những người trong thị trấn, chẳng hạn như những kẻ ngu ngốc và trẻ em."
Em gái mắt to thấy rằng không ai bác bỏ, lập tức cảm thấy xấu hổ vì chỉ số IQ của mình đang bị nghiền áp.
Từ nhỏ đến lớn, học lực của cô ta đều ở mức trung bình và khá, học rất ổn định, đầu óc xem như cũng đủ xài, thường ngày dù là xem phim truyền hình cung đấu hay là phim trinh thám, chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ là pháo hôi sống không nổi một tập phim.
Em gái mắt to đếm mấy cái kẹp bên tai trái của Châu Châu, sáu cái, thật nhiều, lẩm bẩm nói: "Châu Châu, lúc chúng ta còn chưa vào trấn, cô và tôi cùng nhau khóc, hiện tại đã có thể bình tĩnh phân tích, cô tiến vào trạng thái nhanh thật."
Châu Châu bĩu môi: "Thấy qua người chết, nghe qua chuyện rợn cả người, không muốn vào trạng thái cũng phải vào thôi."
Em gái mắt to "À" một tiếng, vậy thì tại sao tôi còn chưa tiến vào trạng thái nữa? Cô gãi gãi cánh tay, chợt nhận ra đó là nốt muỗi đốt, sắc mặt lập tức thay đổi, vòng tay chống muỗi vô dụng, trời ạ, xong đời!
.
Một hàng mười hai người, đội hình đi bộ tiết lộ mối quan hệ của họ.
Em gái mắt to đi song song với Châu Châu, lão Ngô đi cạnh cô Kiều, Trần Ngưỡng cùng Triều Giản, bên cạnh là Hướng Đông, năm người còn lại đường ai nấy đi.
Trần Ngưỡng lần lượt đi xuống các bậc đá, những lời thị trưởng nói không chỉ là lời giới thiệu về nhiệm vụ, mà còn là những manh mối và quy tắc ẩn mà anh không thể rút ra trong một thời gian ngắn.
"Lần này không có nhiệm vụ nhắc nhở." Trần Ngưỡng nói, "Tôi cảm thấy không được tốt lắm."
Triều Giản chống nạng: "Khi nào mà anh có cảm giác tốt."
Trần Ngưỡng bị câu này chặn lại nói không nên lời.
Đúng là vậy thật, mỗi lần tiến vào thế giới nhiệm vụ, anh đều cảm thấy không tốt, nhiệm vụ quá khó khăn, mỗi cái đều có khó khăn riêng, thủ đoạn đa dạng chồng chất.
Bỗng một giọng nói ngập ngừng vang lên sau lưng.
"Nếu những người trong thị trấn không bắt chúng, những con cá có tên đó từ đâu mà đến, và chúng sẽ đi đâu?"
Trần Ngưỡng nhìn lại thấy đó là Tiền Hán, mái tóc xoăn trên trán đã ướt khi cậu ta xuống sông, chông hơi buồn cười và ngốc nghếch.
"Đây là một câu hỏi hay."
Trần Ngưỡng mới vừa nói xong, thằng quỷ Hướng Đông đã tà lanh cắm một câu: "Cũng là câu hỏi ngu thôi."
"Biết ăn cá có thể gia tăng tuổi thọ, vậy tại sao còn không bắt?"
Tiền Hán không dám không đối đầu với Hướng Đông, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tại sao nhất định phải bắt chứ, cuộc đời còn dài......"
"Con mẹ nó mày mới mười mấy tuổi, cuộc đời tất nhiên còn dài rồi."
Hướng Đông ở phía sau vượt lên, nắm lấy áo phông xanh của thiếu niên xách cả người cậu lên: "Có người bình thường già cả hoặc là bệnh tật lâu năm, hô hấp cũng không còn bao lâu, bây giờ đột nhiên có cơ hội tiếp tục sống, bọn họ sẽ bỏ qua hử?"
Tiền Hán á khẩu không trả lời được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook