Thân Phận Số 019
-
Chương 111
Trần Ngưỡng hoảng sợ đứng dậy, chân không để ý vô tình giẫm phải Triều Giản.
Chân anh cong lên, quỳ xuống bụng hắn.
Triều Giản rêи ɾỉ một tiếng động, gân xanh hai bên trán nổi lên.
Trần Ngưỡng vội vàng nhấc đầu gối khỏi bụng hắn, lo lắng hỏi tình hình thế nào có ổn không.
Triều Giản chưa kịp nói thì tiếng sủa lẫn tiếng cào cấu của cún con ngoài cửa đã thu hút sự chú ý của Trần Ngưỡng.
"Cậu nằm xuống trước đi, tôi ra xem thử.
"
Trần Ngưỡng không rảnh lo cho Triều Giản, anh sốt ruột nhảy xuống giường, dép cũng không mang chạy thẳng ra cửa phòng.
"! ! "
Triều Giản bắt được thứ gì đó ném xuống cuối giường, phát hiện đó là gối của Trần Ngưỡng, liền lẳng lặng nhặt lên.
Rồi tiếp tục nằm xuống.
Trần Ngưỡng mở cửa phòng, cún con vẫn không ngừng cào vào cửa bằng hai cái chân trước, nó ngẩng cao cái đầu nhỏ đầy lông còn dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn anh.
"Gâu gâu gâu --"
"Ô ô -- uông!"
"Ngao ô! ! "
"Gâu gâu!"
Trần Ngưỡng ngơ ra nhìn cái đuôi nhỏ không ngừng lay động nó, sao nhìn có tinh thần dữ vậy, nó đây đang lấy lòng mình đúng không ! ! ?
Khung cảnh trước mắt khác xa những gì anh tưởng tượng sau khi nghe tiếng chó sủa ở trong phòng.
Anh tưởng trong nhà có khách không mời mà đến, chó con cảm giác được nguy hiểm, cho nên cảnh giác nhắc nhở anh và Triều Giản.
Hoặc là chủ của nó ra chuyện gì rồi, nó cảm ứng được, hoảng sợ bất lực muốn tìm bọn họ xin giúp đỡ.
Trần Ngưỡng bị tình huống bất ngờ làm cho ngây người, nhìn những vết xước hỗn loạn dưới cửa, lại nhìn về phía móng vuốt chó còn đang giơ lên, cào rất hăng hái nhỉ.
"03, mày muốn nói cho tao biết cái gì hả?"
Trần Ngưỡng cố gắng giao tiếp với cún, nhưng câu trả lời duy nhất tất nhiên chỉ có tiếng chó sủa.
Phản ứng của cún con có quan hệ gì với Võ Ngọc ư?
Trần Ngưỡng dựa vào cửa nhìn đôi mắt nhỏ màu hổ phách kia, có thể nghĩ đến tầng tầng lớp lớp này, có nghĩa là Võ Ngọc không sao cả, ít nhất không chết trong thế giới nhiệm vụ.
Nếu không anh sẽ cho rằng chó là do mình nuôi, phần ký ức của Võ Ngọc đã không còn tồn tại.
Không có người nào tên là Võ Ngọc hết.
Trần Ngưỡng ngược lại nghĩ, chưa chắc!
Dựa theo lời Võ Ngọc từng nói, người làm nhiệm vụ chết trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, chỉ người có tiếp xúc với đối phương mới nhớ được.
Mà đối tượng của Võ Ngọc chết ở thế giới nhiệm vụ, Võ thúc quên mất, cô ấy lại nhớ rõ.
Ký ức của cô ấy không bị xoá đi.
Nếu Võ Ngọc bị gạch bỏ, cả thế giới đều quên mất cô ấy đã từng tới, anh hẳn là sẽ còn nhớ rõ.
Tiếng chó sủa bên tai không ngừng, Trần Ngưỡng cảm thấy hơi nhức đầu, động vật rất có linh tính, đặc biệt là loài chó.
Có lẽ nó như vậy, là vì Võ Ngọc đã về tới cũng nên.
Trần Ngưỡng chạy về phòng, cầm điện thoại di động gọi cho Võ Ngọc,nhưng vẫn là lời nhắc như cũ, không ở trong khu vực phục vụ.
Anh cúp máy gọi cho một số khác.
Sau khi đầu dây bên kia được kết nối, đầu tiên vang lên là sự bất mãn của Ngũ thẩm (dì năm) vì bị đánh thức, và sự cảnh giác theo bản năng của một người phụ nữ.
"Ai đó? Còn sớm như vậy đã gọi điện thoại cho ông.
"
"Bà nhéo tôi chi vậy, đừng đá, là thằng Tảo!" (biệt danh hồi bé của Trần Ngưỡng)
Võ thúc nắm lấy thành giường không ngã xuống, buồn ngủ nói: "Tảo à !.
có chuyện gì không con, sao con gọi sớm vậy?"
Trần Ngưỡng cảm thấy nhẹ nhõm trước sự náo động thường ngày của hai vợ chồng trung niên, anh hỏi: "Thúc, Võ Ngọc đã về chưa?"
"Hả?"
Đầu ngón tay nắm di động của Trần Ngưỡng trong nháy mắt trắng bệch.
Câu trả lời này rơi vào tai anh không khác gì đang hỏi "Võ Ngọc là ai thế ", môi anh khẽ run, khàn tiếng mở miệng: "Con chỉ muốn hỏi! ! "
"À à con nói Tiểu Ngọc ấy hả, chưa! ! Nó chưa có về nữa.
"
Võ thúc ngắt lời Trần Ngưỡng, dường như ông đã tỉnh hẳn, giọng nói cũng không còn mơ hồ: "Nếu nó mà về, khẳng định đi thẳng tới nhà con liền, nhóc con lắm lông không phải vẫn còn ở nhà con sao.
"
Trần Ngưỡng buông lỏng tay ra, toàn bộ lòng bàn tay đều thấm một tầng mồ hôi.
Võ thúc lấy làm lạ nói: "Tảo nè, sao thúc nghe thấy tiếng chó sủa ở chỗ con thế, bộ con cũng nuôi chó hả?"
Trần Ngưỡng dùng mu bàn tay phải cọ trán, lau sạch mồ hôi lạnh chảy ra: "Không có, là cún con của Võ Ngọc.
"
Võ thúc không dám tin hỏi: "Nhóc con đó không phải bị câm sao? Nó biết sủa rồi?"
Trần Ngưỡng nói anh không biết.
"Con bị tiếng kêu của nó đánh thức, cứ tưởng Võ Ngọc đã trở về nên nó có cảm ứng, muốn con đưa nó về nhà mới sủa ầm lên như thế, hiện tại cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
"
"Còn muốn đưa về nhà cơ đấy, chó chỉ là một chú chó thôi, nào có linh tính như vậy.
"
Võ thúc cười đùa, hỏi: "Tại sao nó cứ kêu thế, có phải đói bụng rồi không?"
Trần Ngưỡng: "! ! "
Phải thế không?
Võ thúc chắc chắn nói: "Chắc đói lắm rồi, con làm cái đó cho nó ăn đi, bánh mì ngâm sữa ấy.
"
"Chờ Tiểu Ngọc trở về, phát hiện nhóc con này biết kêu, chắc sẽ mừng lắm đây.
"
Trần Ngưỡng thất thần đáp lại vài câu rồi chấm dứt cuộc gọi, anh vào bếp lấy một cái bát nhỏ, bánh mì tẩm sữa rồi đặt xuống đất.
Cún con thò đầu lại gần ngửi ngửi, rồi lẹp bẹp ăn.
Cái đuôi nhỏ lắc lư vui vẻ.
Trần Ngưỡng sững sờ, thật sự chỉ là đói bụng?
"Phanh"
Trong phòng truyền ra tiếng động, Trần Ngưỡng biết đó là tiếng gậy chống gõ vào cái gì đó, anh rất quen thuộc.
Lúc này Trần Ngưỡng mới nhớ ra trên giường còn có một người.
Anh bước nhanh vào phòng, nhìn thấy thiếu niên đang duỗi tay tới bên cạnh giường nắm nạng, đúng tư thế mà anh đã thấy trước khi đi ra ngoài.
Bị thương rất nặng, không gượng dậy được sao?
Trần Ngưỡng bước tới, vén chăn lên, nhìn vào vị trí bụng của thiếu niên qua bộ đồ ngủ: "Cậu có thể ngồi dậy được không?"
Triều Giản không có phản ứng gì.
Trần Ngưỡng sâu sắc cảm nhận được so với chó con trong nhà bếp, mức độ khó khăn của vị trước mặt quả thực chính là cấp bậc địa ngục.
"Tôi giúp cậu kiểm tra chịu không?"
Không cự tuyệt, vậy là chịu.
Trần Ngưỡng tay đau cởi không được nút áo, trực tiếp vén áo ngủ của Triều Giản lên.
Đập vào mắt chính là đường cong nồng đậm cảm giác mạnh mẽ của thiếu niên.
Cơ bụng không dày, một lớp mỏng, phập phồng lên xuống theo nhịp thở.
Trần Ngưỡng im lặng nhìn nó, nhớ lại bộ dáng của mình ở tuổi này, không khỏi thầm so sánh.
Khi đó anh thích chơi bóng rổ, buổi sáng mỗi ngày chạy bộ, tuổi trẻ có lực, cũng có cơ bắp mỏng như vậy.
Trần Ngưỡng trong lòng cảm khái, hiện tại anh cũng có cơ bụng, tuy rắn chắc, nhưng không còn như khi còn trẻ, không chỉ rắn chắc mà còn có độ mềm dẻo, đàn hồi tốt.
Rốt cuộc thì tuổi tác không giống nhau.
Trần Ngưỡng định thần lại, tiếp tục dùng mắt kiểm tra bụng của Triều Giản, lại không khống chế được nghĩ, nếu ban nãy quỳ sít xuống chút nữa, là hủy luôn một đời hạnh phúc của một đứa nhỏ.
Nghĩ vậy, Trần Ngưỡng thấy nghĩ lại mà sợ, anh quan tâm hỏi: "Thế nào? Có khỏe không? Tôi xoa cho cậu nhé?"
Triều Giản hơi nheo đôi mắt: "Xoa nơi nào?"
Trần Ngưỡng chỉ vào bụng hắn: "Nơi này này.
"
Triều Giản kéo chăn lên, lạnh như băng nói: "Khỏi.
"
"Ban nãy tôi quỳ có chút mạnh.
"
Trần Ngưỡng không trách thiếu niên tức giận, đổi thành anh mà nói, đau đến tại chỗ bão nổi cũng không chừng, anh duỗi tay qua, tính xoa ấn vài cái thử xem có thể bớt đau chút không.
"Tránh ra.
"
Triều Giản cầm nạng lên, ngăn ở giữa tay Trần Ngưỡng cùng thân thể của mình: "Đừng chạm vào tôi.
"
Biểu tình của Trần Ngưỡng có chút khó nói, trường hợp này sao giống thiếu gia ăn chơi trác táng đùa giỡn gái nhà lành quá vậy.
Anh lén quan sát biểu hiện của thiếu niên, sẽ không ngại ngùng đấy chứ?
Trong lòng Trần Ngưỡng không tự chủ được lộ ra một chút kỳ quái, bọn họ sống cùng nhau lâu như vậy, ngay từ ngày đầu tiên đã ngủ chung một phòng.
Ở Theo quan điểm của Trần Ngưỡng, Triều Giản và em gái bằng tuổi nhau, cả hai đều nhỏ hơn anh ấy sáu tuổi, anh coi đối phương là đệ đệ, trong cuộc sống sinh hoạt cũng sẽ không tự giác đi dỗ dành.
Trần Ngưỡng chưa bao giờ cảm thấy có điều gì sai trái trong chuyện này cả.
Nhưng bây giờ! !
Nếu thiếu niên ngại ngùng trước mặt anh vì một hành vi bình thường, cảm xúc đó sẽ lây nhiễm cho anh, anh sẽ cảm thấy khó xử.
Trần Ngưỡng cau mày, bọn họ có nên chia ra ngủ riêng hay không?
"Ha.
"
Tiếng cười nhạo lành lạnh của thiếu niên vang lên bên tai, Trần Ngưỡng rũ mắt nhìn qua.
Triều Giản lấy gậy chọc vào mu bàn tay của anh: "Tay anh đã sờ chó, đừng có chạm vào tôi.
"
Không phải phải ngại ngùng, chỉ là chán ghét, sự khó xử của Trần Ngưỡng biến mất không thấy, anh an ủi nói: "Không cho chạm thì thôi, vậy cậu ráng nhịn một lúc xem sao, nếu vẫn thấy không khỏe, chúng ta lập tức đi bệnh viện.
"
Triều Giản hình như thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Chó con chết rồi à?"
Trần Ngưỡng cảm thấy hết nói nổi: "Đừng nổi giận lớn như vậy, nó tự dưng khác thường như thế, làm tôi thấy rất hoảng hốt.
"
Triều Giản ném nạng, ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, hai chân co lên: "Nếu anh ngủ lâu như vậy, việc đầu tiên làm sau khi thức là gì?"
Trần Ngưỡng không chút nghĩ ngợi nói: "Đi tiểu.
"
Nói xong sắc mặt anh biến đổi, vội vàng đi tới phòng khách, liền phát hiện vết nước.
Không phải một vũng mà là nhiều vũng, giống như vừa đi vừa tiểu.
Trần Ngưỡng ngã lên trên ghế sô pha.
Triều Giản chống nạng bước ra khỏi phòng, đôi mắt đảo qua vũng nước, lông mày nhăn lại: "Sau khi thức dậy đi tiểu trước rồi mới ăn, con người là thế, động vật cũng thế, anh bảo khác thường ở điểm nào?"
"Mấu chốt là nó sủa kìa.
"
Trần Ngưỡng chỉ vào chó con đang ở trong bếp: "Cậu phải biết là, lúc trước nó! ! "
Sắc mặt Triều Giản thoáng chốc trầm xuống: "Tôi không muốn biết, mèo mèo chó chó, hoa hoa cỏ cỏ, đừng có nói với tôi.
"
"! ! "
Trần Ngưỡng không nói gì đi lấy thuốc cho thiếu niên, trong lúc vô tình lại phát hiện một bãi nước nước nhỏ, thiếu chút nữa dẫm trúng, anh im lặng tránh đi.
Mới sáng sớm, làm sao mà hỗn loạn thành thế này không biết.
Trần Ngưỡng dọn dẹp mấy vũng nước, giám sát Triều Giản uống thuốc xong, đứa trong phòng bếp cũng ăn xong rồi, nó còn dùng móng vuốt đẩy cái chén không ra bên ngoài.
Thấy Trần Ngưỡng nhìn qua, nó liền dùng móng vuốt đẩy càng nhanh, còn kêu gâu gâu nữa chứ.
Có vẻ ý muốn biểu đạt là, chưa có no, cho miếng nữa y.
Trần Ngưỡng ngơ ngác một hồi, nói: "Mày mới vừa tỉnh, không thể đột ngột ăn quá nhiều, tao đề nghị hai ngày nay mày nên ăn ít nhưng ăn nhiều cữ, từng bước nạp vào.
"
Cún con không biết nghe có hiểu hay không, nó lắc lắc cái đuôi, đi ra ban công nằm lên đệm mềm.
Trần Ngưỡng sờ sờ chóp mũi, 03 của Võ Ngọc thay đổi.
Ban đầu khi 03 nhìn thấy anh, nó sẽ nhìn chằm chằm anh không rời mắt, đuôi cũng không nhúc nhích, không sủa, tròng mắt đều không chuyển động.
Còn 03 của hiện tại ! ! Như chỉ là một cún con bình thường tương đối thông minh mà thôi.
Sự mâu thuẫn kỳ lạ đã biến mất.
Nếu không phải từ tay Võ thúc nhận lấy nó, Trần Ngưỡng sẽ hoài nghi nó đã bị người ta đánh tráo.
Khác biệt lớn như vậy, cứ như là hai chú chó hoàn toàn khác nhau.
Trần Ngưỡng xoay cổ nhìn cún con ngoài ban công, anh biết, mọi chuyện không nên nghĩ quá phức tạp, giống như quấn một quả cầu len, quấn vòng quanh một hồi chính bản thân cũng bị vòng vào.
Nhưng chuyện này không nghĩ không được, rõ ràng là không hề đơn giản.
Trong lòng Trần Ngưỡng rất bồn chồn, cơm cũng ăn không vô, sáng sớm (8 giờ) anh đưa chó con đến bệnh viện thú y, tất nhiên có cả toàn thân áp suất thấp Triều Giản đi theo.
Phải mất cả buổi sáng để kiểm tra mọi thứ, kết quả chẩn đoán của bác sĩ là: chú chó rất khỏe mạnh.
Trần Ngưỡng chỉ vào 03 đang nằm dưới chân mình: "Thật sự rất bình thường sao?"
Bác sĩ cười nói: "Nói thế này đi, tôi làm thú y mười năm rồi, chưa từng thấy một con chó khỏe mạnh như vậy.
"
Ông nhấp một ngụm trà làm ẩm cổ họng: "Mạo muội hỏi một câu, cậu nuôi như thế nào vậy?"
Trần Ngưỡng không nghe rõ lời bác sĩ nói, tâm tình anh rối rắm, một con chó không bình như vậy, lại là bình thường, thế thì sao mới gọi là không bình thường? Chắc chắn nó không bình thường anh ư ?
Lòng vòng thật chứ.
Trần Ngưỡng đau đầu ấn ấn thái dương.
Trên đường đến đây anh còn đang suy nghĩ, nếu bác sĩ phát hiện ra điều bất thường như nhóm máu không đúng, vị trí tim không đúng gì đó vv, thì lúc đó anh nên làm gì cho phải.
Kết quả hết thảy đều bình thường.
Bác sĩ không nhận được câu trả lời, ông cũng hiểu, có lẽ là một ít biện pháp nuôi dưỡng đặc thù, không tiện lộ ra bên ngoài.
"Cún con của cậu là giống gì?"
Trần Ngưỡng nói: "Một giống chó bản địa bình thường.
"
"Nó không giống lắm.
" Bác sĩ quan sát nó một cách cẩn thận, "Màu lông, nhãn cầu và hình dạng cơ thể không phù hợp với các đặc điểm của một con chó bản địa, cái đuôi của nó! ! "
Trần Ngưỡng nghe ông nói xong, nói một câu khô cằn: "Chó cỏ hỗn huyết.
"
"Bác sĩ, để tôi nói thật với ông, con chó này do một người bạn của tôi nuôi, gần đây cô ấy có việc nên nhờ tôi trông giùm, từ trước tới nay đều nó đều không sủa một tiếng động, là một con chó câm.
"
Trần Ngưỡng lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Sáng sớm hôm nay, không hiểu sao lại sủa ra tiếng, cho nên tôi mới đưa nó tới bệnh viện làm kiểm tra.
"
"Không nên, dây thanh quản của nó rất khỏe mạnh.
" Bác sĩ ra vẻ trầm ngâm rồi nói, "Lúc trước nó không sủa, chỉ có một loại khả năng.
"
Tim Trần Ngưỡng đập nhanh hỏi: "Loại khả năng gì?"
Bác sĩ nhả ra ba chữ: "Sợ người lạ.
"
Trần Ngưỡng: "! ! "
"Chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng ta đến một nơi xa lạ?" Bác sĩ tự hỏi tự đáp, "Câu nệ, tay chân không biết đặt ở đâu, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, không cách nào thích ứng, trong lòng hoảng hốt, bất an.
"
Bác sĩ bảo Trần Ngưỡng nhìn cún con: "Ta đoán nó khoảng một tuổi, tương đương với con người vừa mới trưởng thành.
"
Ý nghĩa rất rõ ràng, con người ở những nơi xa lạ sẽ sợ hãi, và loài chó cũng vậy.
Trần Ngưỡng lắng nghe quan điểm của bác sĩ, không có tỏ thái độ.
"Môi trường xa lạ khiến con vật cảm thấy khủng hoảng, nó sẽ tự bảo vệ mình, à không, phải nói là biện pháp bảo hộ của riêng chúng.
" Bác sĩ nói, "Bởi vì chúng cảm thấy giữ im lặng là một cách để làm hài lòng con người, điều này có thể làm giảm nguy cơ chúng nó bị thương tổn.
"
Trần Ngưỡng liếc nhìn 03 đang vòng quanh tự cắn đuôi mình: "Nhưng tôi vừa nói con chó do bạn tôi nuôi, nó ở chỗ của bạn tôi! ! "
"Ở chỗ bạn cậu nó không thoải mái.
"
Bác sĩ hiểu những gì Trần Ngưỡng muốn nói, ông ấm áp nói: "Nó ưa thích môi trường xung quanh cậu, vì vậy nó sẽ sủa.
"
Trần Ngưỡng sững sờ.
Bác sĩ nhấp chuột, hỏi Trần Ngưỡng còn có nghi vấn gì nữa không.
Trần Ngưỡng tất nhiên có nghi vấn, chồng chất như núi.
"Nó tới chỗ tôi hai ba ngày rồi, vẫn cứ luôn ngủ, buổi sáng hôm nay mới tỉnh, khi đó nó mới bắt đầu sủa.
"
Trần Ngưỡng nhíu mày: "Với cả lần đầu tiên nhìn thấy tôi biểu hiện của nó rất kì lạ, nhìn chằm chằm vào tôi không nhúc nhích, những lần sau thấy tôi nó cũng thế.
"
Bác sĩ thản nhiên nói: "Nó thích cậu.
"
Trần Ngưỡng rất không đồng ý với cách nói này, vì quan hệ y tế và bệnh nhân hài hòa, anh không biểu hiện ra quá rõ ràng, chỉ bổ sung nói: "Không vẫy đuôi, cũng không cọ tôi.
"
Bác sĩ mỉm cười: "Tiên sinh, người với là người khác nhau, chó cũng y như vậy, cho nên cách của mỗi chú chó thể hiện tình cảm đều sẽ không giống nhau.
"
Trần Ngưỡng hoàn toàn không lời nào để nói.
Mặc dù Trần Ngưỡng vẫn muốn hỏi lại, nhưng bác sĩ hiển nhiên không cùng kênh với anh, anh buộc chặt dây dắt chó rồi dắt nó đến chỗ thiếu niên đang nhắm mắt đứng sau lưng.
"Chúng ta đi thôi.
"
Triều Giản vô cảm nhìn Trần Ngưỡng: "Tra ra thứ gì?"
Trần Ngưỡng chột dạ bị hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Gần trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, tìm một nhà cho phép khách đưa chó đi vào ấy.
"
Triều Giản mím môi: "Một lần cuối cùng.
"
Hắn chỉ vào cún chó trên mặt đất cười lạnh: "Sau này anh lại vì thứ này kinh hoảng! ! "
Trần Ngưỡng đợi, không đợi được phần sau, anh còn rất muốn biết, như vậy có thể làm cho anh chuẩn bị tâm lý trước.
"Thế nào?" Trần Ngưỡng kiềm chế không được hỏi.
Triều Giản chống nạng đứng dậy, thân hình cao lớn thẳng tắp lộ ra, hắn cúi đầu nhìn xuống Trần Ngưỡng: "Anh có thể mang nó tiến thế giới nhiệm vụ, để cho nó làm đồng đội với anh.
"
Trần Ngưỡng nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt: "Nó không có thẻ thân phận, vào không được.
"
Ánh mắt Triều Giản tối sầm lại, trong giọng nói cũng không có độ ấm: "Nếu có số nhận dạng, anh sẽ dẫn nó theo?"
Trần Ngưỡng: "! ! "
Tôi nói như vậy khi nào?
"Tốt, anh cùng nó làm cộng sự đi.
" Triều Giản chống nạng đi ra ngoài, tiếng nạng đập xuống đất vừa vang vừa lạnh.
Triều Giản: Anh chọn nó hay chọn tôi nói một lời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook