Thản Nhiên
37: Ngủ Ngon Không


Tầm mắt là trần khách sạn, Đường Miểu tựa vào trên gối, trầm mặc một hồi, đầu óc mới chậm rãi định thần.
Bây giờ cô đang ở trong một khách sạn ở Thanh Thành.

Ngày hôm qua, cô đi tàu cao tốc hai tiếng đến Thanh Thành để kịp tham gia lễ hội âm nhạc, sau lễ hội âm nhạc, cô đã gặp gỡ đám người Hạ Khiếu, cùng nhau ăn khuya và uống một chút bia.

Sau khi kết thúc, Hạ Khiếu đưa cô trở lại, cô đưa ngón tay của mình đến trước mặt Hạ Khiếu, sau đó...
Hôm qua khi ăn khuya với đám người Tề Viễn, cô đã uống một chai rưỡi bia, khi uống xong, Hạ Khiếu nói cô uống chừng mực thôi, nhưng cô vẫn uống quá nhiều.
Tửu lượng của cô bẩm sinh có thể tỉnh táo sau khi uống ba bốn chai bia, hôm qua một chai rưỡi cô đã say.
Thật ra, uống một chút cũng không sao, còn có Hạ Khiếu và những người khác xung quanh, sau bữa ăn khuya, Đường Miểu đã thân thiết hơn với đám Tề Viễn, vì vậy đã buông lỏng cảnh giác của mình.

Như Tề Viễn đã nói, cô yêu ai yêu cả đường đi, Hạ Khiếu là một người tốt, cô cũng bao gồm bọn họ trong phạm vi an toàn.
Nhưng sau khi say khướt, cô luôn phải để Hạ Khiếu đưa về.
Đường Miểu từ trên giường ngồi dậy, cô đã thay quần áo, có lẽ cô đã đi tắm và đánh răng.

Bởi vì cô đang mặc quần áo ngủ, xem ra mặc dù hôm qua say, nhưng tất cả những việc nên làm trước khi đi ngủ đều đã hoàn thành.
Đường Miểu nằm trên giường rơi vài trạng thái uể oải sau khi tỉnh dậy vào sáng sớm.
Cô không ngủ nhiều, nhưng cô thức dậy chậm hơn một chút, thường nằm trên giường một lúc khi thức dậy.

Lúc nằm thì choáng váng, đầu óc cứ nghĩ lung tung.
Cô không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua sau khi say, nhưng Hạ Khiếu đã rời đi lúc nào?
Sau đó, Hạ Khiếu có lẽ thấy cô có chút say và khác thường, mới rời đi sau khi chườm ngón tay.
Nghĩ đến đây, Đường Miểu giơ tay liếc nhìn ngón tay.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, tình trạng sưng ở ngón tay đỡ hơn nhiều.

Đường Miểu hơi cong ngón tay lại, tuy rằng không đau nhưng vẫn có chút cứng ngắc.
Đường Miểu cử động ngón tay một hồi, cuối cùng cũng từ trên giường đứng dậy.
Uống vào có chút không thoải mái, Đường Miểu cảm thấy mức độ của bia ngày hôm qua phải cao hơn bia bình thường.
Đường Miểu vào phòng tắm ngâm mình một lúc, ở trong phòng tắm một hồi, rồi mới tắm rửa lại.
Đường Miểu tắm nhanh, tắm rửa sạch sẽ, rửa mặt đánh răng, sau khi làm xong cảm giác khó chịu do nôn nao đã thuyên giảm rất nhiều.

Đầu óc Đường Miểu sảng khoái, đi tới phòng khách nhỏ của gian phòng.
Trong phòng khách nhỏ, Đường Miểu nhìn thấy trên bàn cà phê có dụng cụ chườm nóng.
Tối hôm qua, cô chườm nóng cho Hạ Khiếu, trong phòng khách nhỏ vẫn còn phảng phất mùi thảo dược, thoang thoảng.

Đường Miểu nhìn dụng cụ chườm nóng, nghĩ đến việc ngày hôm qua chườm nóng cho Hạ Khiếu.

Hạ Khiếu đã biểu diễn được ba ngày, tay chơi đàn có chút mỏi.

Sau khi chườm nóng xong, cô quên mất liệu anh có nói ngón tay mình cảm thấy dễ chịu hơn không.
Nhưng hẳn là sẽ khá hơn.
Nghĩ đến đây, Đường Miểu bước tới, ngồi trên chiếc ghế sô pha hôm qua cô ngồi, lấy dụng cụ chườm nóng, chườm nóng buổi sáng cho ngón tay.
Dụng cụ chườm nóng vừa đặt lên kệ, điện thoại trong phòng vang lên, Đường Miểu nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cầm dụng cụ chườm nóng đến chỗ điện thoại, bấm trả lời.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Tề Viễn truyền đến.
"Alo, Đường tiểu thư, không quấy rầy cô nghỉ ngơi chứ?"
Nghe thấy giọng của Tề Viễn, Đường Miểu nhanh chóng đáp: "Không có, tôi dậy một lúc rồi."
"Được.

Cô ăn sáng chưa?" Tề Viễn hỏi.
"Chưa.

Lát tôi xuống lầu ăn chút gì đó sau." Khách sạn cung cấp bữa sáng, Đường Miểu nói xong liền hỏi: "Sao vậy?"
Sau khi Đường Miểu hỏi, Tề Viễn "à" nói với cô: "Là thế này, hôm nay chúng tôi không biểu diễn, ngày mai sẽ biểu diễn ở Phổ Thành, hôm nay chúng tôi không định ở lại Thanh Thành, buổi trưa chúng tôi sẽ đi.

Tôi muốn hỏi cô có muốn đi cùng một chuyến tàu cao tốc với chúng tôi không."
Tề Viễn nói với Đường Miểu lý do cuộc gọi của mình.
Trong bữa ăn khuya tối hôm qua, Tề Viễn đã bảo Đường Miểu đi cùng ban nhạc đến buổi biểu diễn tiếp theo, ban nhạc bọn họ sẽ cùng nhau chiếu cố cô.

Cũng giống như việc ăn ở hay đi lại, có thể đi theo họ, nhanh chóng, tiện lợi và an toàn.
"Được." Đường Miểu đồng ý.
"Được.

Mười một giờ, chúng ta tập trung ở gara dưới tầng hầm, xe sẽ đưa chúng ta đến ga đường sắt cao tốc." Tề Viễn nói.
"Đươc, cảm ơn." Đường Miểu nói.
Sau khi Đường Miểu nói xong, Tề Viễn hờ hững "xùy" một tiếng, sau đó nói gì đó về việc mua vé của bọn họ, nên không làm phiền Đường Miểu nữa mà cúp điện thoại.
...
Sau khi Tề Viễn nói cho cô biết thời gian của hành trình vào buổi sáng, Đường Miểu đã mua vé theo thời gian.

Mua vé xong, Đường Miểu về khách sạn dùng bữa sáng tự chọn.

Cô không tới sớm, nhưng trong nhà ăn cũng không có ai.

Sau bữa sáng ngắn ngủi, Đường Miểu trở về phòng.

Sau khi về phòng, Đường Miểu không có việc gì làm.

Cô ngồi trên ghế sô pha trò chuyện với Dữu Nhã Nhã một lúc.

Dữu Nhã Nhã hỏi cô về lễ hội âm nhạc ngày hôm qua, Đường Miểu cầm điện thoại nói vài câu với cô ấy.

Nghe nói cô sẽ đi theo Vang Bóng Một Thời trong suốt quá trình, Dữu Nhã Nhã rất ghen tị.
"A, nếu lần này em đi với chị thì tốt quá.

Em có thể vào hậu trường cùng ban nhạc, nhận vé tham dự các lễ hội âm nhạc.

Quan trọng nhất là em có thể ở lại với họ." Dữu Nhã Nhã nói.
"Tụi chị chỉ đi chung đường thôi." Đường Miểu cười, "Chị vẫn một mình đi lễ hội âm nhạc."
Hôm qua đám người Tề Viễn nói có thể trực tiếp đưa cô vào hậu trường, để cô đợi ở hậu trường.

Nhưng Đường Miểu cảm thấy nếu cô cứ làm phiền, bọn họ ít nhiều sẽ phân tâm chiếu cố cô, cho nên cuối cùng cô quyết định tự mình vượt qua.
Tối chỉ cần về cùng nhau.

Dù sao lễ hội kết thúc quá muộn để có thể an toàn.
"Vậy cũng ghen tị." Dữu Nhã Nhã nói, "Khi đi trên đường cùng nhau, có thể nói bất cứ điều gì với họ."
"Chị không cảm thấy rất cao hứng sao?" Dữu Nhã Nhã nói xong hứng thú hỏi.
Sau khi Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu giật mình một chút, nói: "Vui chứ."
"Đúng vậy, không có gì hạnh phúc hơn trên thế giới này khi được tham dự một lễ hội âm nhạc với ban nhạc yêu thích của mình." Dữu Nhã Nhã nói.
Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu mỉm cười với lời nói của cô ấy.
...
Tề Viễn nói thời gian khởi hành của họ là mười một giờ sáng.
Để tránh việc họ đợi cô, Đường Miểu thu dọn hành lý và trả phòng lúc mười giờ.

Sau khi trả phòng, cô không có việc gì nên trực tiếp đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm.
May mắn thay, trong bãi đậu xe ngầm, tài xế đã đợi sẵn ở đó.

Nhìn thấy Đường Miểu, tài xế chào hỏi cô, Đường Miểu cười với anh ta, xách túi du lịch lên xe.
Sau khi lên xe, Đường Miểu đóng cửa xe trước bởi vì mấy người họ vẫn chưa xuống.
Sau khi đến Thanh Thành, ban tổ chức đã bố trí tài xế và xe thương mại cho bọn họ.


Người tài xế theo họ được hai ngày.

Tối hôm qua Đường Miểu tới, trên xe mấy người họ tán gẫu, tài xế cũng biết Đường Miểu là hàng xóm của ca sĩ chính của ban nhạc, quan hệ giữa mấy người họ cũng khá tốt.
Sau khi Đường Miểu lên xe, cô vẫn ngồi bên cửa sổ, vừa ngồi xuống, tài xế liền cười hỏi.
"Sống cạnh ban nhạc rất ồn ào phải không?"
Sau khi tài xế hỏi, Đường Miểu: "..."
"Không có." Đường Miểu hiểu ý của tài xế, lắc đầu nói: "Cậu ấy không chơi nhạc ở nhà."
"Hàng xóm của cô là ca sĩ chính?" Tài xế hỏi.
"Phải." Đường Miểu cười.
Tài xế tự mình ngồi trong xe cũng chán, thật lâu sau mới có người đi xuống, tự nhiên cũng muốn nói chuyện phiếm.

Nói về Hạ Khiếu, tài xế cũng tự nhiên nói về một số ban nhạc khác.
"Ban nhạc của họ là ban nhạc kỷ luật và lịch sự nhất mà tôi từng gắn bó.

Tôi làm việc với ban tổ chức lễ hội âm nhạc, mỗi mùa hè lễ hội lại chọn ra một số ban nhạc.

Chất lượng của một số ban nhạc thật sự rất kém."
Khi tài xế nói điều này, anh ta dường như nhớ ra chuyện gì đó và thường xuyên lắc đầu.
Tài xế nói như vậy, Đường Miểu cũng nhớ ra một số chuyện về ban nhạc mà cô đã nghe ở lễ hội âm nhạc ngày hôm qua.

Trên thực tế, ban nhạc hiện tại ở Trung Quốc tương đối nhỏ, hầu hết các thành viên đều thiên về cá tính hơn là chất lượng, chuyện ngủ với fan trong vòng tròn này là chuyện thường thấy.

Nhìn theo cách này, Vang Bóng Một Thời thực sự vinh quang.
Khi tài xế nói điều này, Đường Miểu chỉ mỉm cười.

Mặc dù tài xế nói như vậy, nhưng không dễ dàng để nói với một cô gái về tất cả những gì ban nhạc đã làm, vì vậy họ không tiếp tục đề tài này nữa.
Chủ đề đã bị rút khỏi ban nhạc, và đã được chuyển sang du lịch Thanh Thành.

Đường Miểu lần này chỉ ở Thanh Thành có hai ngày, ngoại trừ lễ hội âm nhạc và khách sạn, cô chưa từng đến nơi nào, tài xế cảm thấy rất đáng tiếc.
"Phong cảnh và thành cổ ở đây rất đẹp, được bảo tồn tốt, không khí buôn bán cũng không nặng nề như những danh lam thắng cảnh lớn, nếu có dịp lần sau, đến đây chơi thêm mấy ngày cũng không tệ." Tài xế chứng thực cho quê hương mình.
"Được." Đường Miểu cười đáp.
Ngay lúc tài xế đang định tiếp tục giới thiệu cảnh đẹp của quê hương anh ta thì giọng nói của Tề Viễn và Cát Bang đột nhiên vang lên từ thang máy cách đó không xa.
"Ngày hôm qua em hành anh, sau này đừng uống nhiều như vậy nữa."
"Làm sao em biết bia này nồng độ cao như vậy? A, đừng có sờ đầu em!"
Hai người ồn ào đi tới, theo sau là Lâm Diệp và Hạ Khiếu.

Khi nghe thấy giọng nói của Tề Viễn và Cát Bang, ánh mắt Đường Miểu chuyển động, cô quay đầu nhìn sang.
Một lúc sau, mấy người họ mang theo nhạc cụ mở cửa xe.
"Ơ, Đường tiểu thư, cô xuống sớm vậy?" Tề Viễn mở cửa xe, nhìn thấy Đường Miểu ngồi ở bên trong.
Đường Miểu nghe như vậy, cười nói: "Phải."
Tại đây, sau khi Đường Miểu và Tề Viễn chào hỏi, Cát Bang và Lâm Diệp cũng lên xe và chào cô, Đường Miểu đáp lại từng người một.


Sau khi trả lời, ánh mắt Đường Miểu rơi vào Hạ Khiếu, người đi qua cuối cùng.
Hạ Khiếu đeo một chiếc túi sau lưng, hôm nay anh buộc tóc, đội mũ lưỡi trai màu đen và đeo khẩu trang.

Dưới vành mũ lưỡi trai, khuôn mặt đeo khẩu trang vẫn góc cạnh.

Phía trên khẩu trang, một đôi mắt lộ ra, ánh mắt trong veo, sắc bén.

Sau khi những người khác lên xe, anh cũng nghiêng người vào trong xe.

Sau khi lên xe, anh bỏ túi đeo vai xuống, ngồi bên cạnh Đường Miểu.
Đây là vị trí anh đã ngồi ngày hôm qua.

Chỗ ngồi ban đầu rộng rãi dường như hơi chật chội khi anh ngồi xuống.

Hạ Khiếu ngồi xuống, mang theo một chút hơi thở của anh.

Có lẽ lúc sáng anh đã tắm, vẫn là mùi hương bạc hà quen thuộc và hương gỗ tươi mát đó.
Hai hương vị này không quá nồng, khiến Hạ Khiếu đang mặc đồ đen càng lạnh hơn.

Sau khi ngồi xuống, anh cũng không nhìn Đường Miểu, chỉ ngồi vào chỗ của mình, dựa lưng vào ghế xe, nhìn về phía trước.
Đường Miểu để mắt đến anh khi anh làm những việc này.

Nhưng Hạ Khiếu dường như không có ý chuyển ánh mắt đến cô, Đường Miểu nhìn anh, chớp chớp mắt, chuẩn bị thu hồi ánh mắt.
Trước khi cô thu lại ánh mắt, Hạ Khiếu quay lại nhìn cô.
Ánh mắt chưa kịp thu lại của Đường Miểu giao với anh.
Hạ Khiếu đang đeo khẩu trang.

Sau khi đeo khẩu trang, phần lớn khuôn mặt của anh đã bị che đi, chỉ còn lại một đôi mắt sâu.

Mọi người có xu hướng tập trung hơn vào những gì họ nhìn thấy khi không có gì khác trong tầm nhìn.
Đường Miểu nhìn vào mắt Hạ Khiếu, ánh mắt của anh như xuyên thấu vào tim cô.

Trong một khoảnh khắc, Đường Miểu bị Hạ Khiếu nhìn chằm chằm, hơi thở của cô như bị ánh mắt này bóp nghẹt lại.
Không có gì thay đổi khi anh nhìn cô, bình tĩnh và phẳng lặng như mọi khi.
Đường Miểu nhìn cặp mắt đã nhìn không biết bao nhiêu lần, từ từ điều chỉnh lại hô hấp.
"Ngủ ngon không?" Đường Miểu mỉm cười chào hỏi Hạ Khiếu một cách tự nhiên.
Sau khi cô nói xong, ánh mắt bình tĩnh của Hạ Khiếu rơi vào đôi môi hơi hé mở khi cô nói.

Chỉ sau một cái nhìn thoáng qua, Hạ Khiếu đã thu lại ánh mắt, nhìn vào mắt cô lần nữa, nói.
"Cũng được.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương