Thần Muốn Quân Khóc, Quân Không Thể Không Khóc
-
Chương 1: [0] chiêu lang
Chiêu Lang, Tứ hoàng tử.
Y cùng ba người ca ca đều là con ruột của hoàng hậu.
Đế hậu ôn nhu, hoàng huynh cũng là triều mến âu yếm đệ đệ. Bởi vậy, Chiêu Lang mặc dù thuở nhỏ nhận hết sủng ái, nhưng cũng không bị dưỡng thành tính tình ngoan liệt.
Chỉ là nuôi nuôi, hoàng đế phát hiện, tiểu nhi tử của mình vô dục vô cầu, thực sự không giống một vị hoàng tử ngồi ở vị trí cao.
Hắn nhất thời phiền muộn, hồi tẩm cung tìm hoàng hậu nói hết.
Hoàng hậu pha trà, giơ tay xoa xoa thái dương phu quân: "Không giống cũng không sao."
"Cả ba người anh của nó, có ai giống hoàng tử chính thống sao?"
Hoàng đế nhất thời nghẹn lời.
Xác thực, đều không.
Đại hoàng tử thuở nhỏ ốm yếu, cả ngày hoa hoa thảo thảo. Người khác vừa tỏ ra phẫn nộ hắn liền nhu nhu nhược nhược ngã xuống đất: "Chớ rống, bản vương không nghe được."
Nhị hoàng tử từ nhỏ tập võ, một quyền có thể đánh ngã ba hoàng đế —— dưới sự yêu cầu của hoàng đế, câu nói này đổi thành: Một quyền có thể đánh ngã năm Tam Hoàng đệ.
Tam hoàng tử theo như trong miệng người khác là có "Tiêu chuẩn hoàng tử" nhất. Nghe khúc đùa chim ngắm mỹ nhân một cái không sót, tiểu đánh cược có, đại đánh cược cũng có. Chính là đang bị phụ hoàng cấm túc.
Về phần tiểu Hoàng tử, mềm mềm dẻo dẻo thanh thanh tú tú, thích nhất chính là nói: "Phụ hoàng cảm thấy được như vậy liền hảo.", "Mẫu hậu cảm thấy được như vậy cũng hảo.", "Hoàng huynh..."
Một chút dã tâm đều không có.
Bốn đứa con trai đều không thể kế thừa đại nghiệp. Hoàng đế trong đầu Thiên nhân giao chiến dằn vặt nửa ngày, cuối cùng thở dài một tiếng: Thôi. Các hoàng nhi thích thế nào cứ thế đó đi.
Hắn vốn là nhìn không lọt mắt cách giáo dục con cháu tại thế gia tầm thường, cũng không tin phụng trường sinh bất lão. Sau khi các hoàng tử hiểu chuyện, hắn liền nói cho bọn họ biết, phụ hoàng cùng mẫu hậu sẽ rời đi, thời điểm đó chớ quá thương tâm, trăm năm sau làm tiếp người một nhà.
Lúc trăng tròn, hoàng đế hoàng hậu triệu bốn vị hoàng tử đến, người nhà cùng ăn một bữa cơm đoàn viên.
Ngự thiện phòng đại trù nấu món sở trường là Bánh trôi tứ hỉ đều bị vét hết. Chiêu Lang cầm muỗng nhỏ nhìn chung quanh, cuối cùng khéo léo múc một chút nước còn lại.
Hoàng hậu sai người đưa thêm một bát. Hoàng đế sờ sờ đầu của con trai, nói cho Chiêu Lang.
Phụ hoàng lúc nào cũng có thể hiểu con muốn cái gì.
Sau này phụ hoàng mẫu hậu không ở bên người. Con muốn cái gì, nhớ tới nói ra khỏi miệng.
Editor:
Vì bộ này tui chỉ dùng điện thoại để edit, chỉ xem bản QT nên độ chính xác so với nguyên tác chỉ khoảng 85%. Và cũng vì dùng điện thoại nên có một số chỗ tui để nguyên văn phong TQ, nhưng tui thấy các thím vẫn sẽ hiểu được. Dù không hoàn toàn chính xác nhưng tui đảm bảo vẫn giữ nguyên chi tiết và cốt truyện. Cuối cùng mà cảm ơn các thím đã ủng hộ thêm một đứa con nữa của tui. Tạm thời tui sẽ edit đoản, qua khoảng thời gian này mới quay lại các hố đã đào trước kia. Xin lỗi nếu để các thím phải chờ đợi. Yêu các thím O(∩_∩)O~~
Y cùng ba người ca ca đều là con ruột của hoàng hậu.
Đế hậu ôn nhu, hoàng huynh cũng là triều mến âu yếm đệ đệ. Bởi vậy, Chiêu Lang mặc dù thuở nhỏ nhận hết sủng ái, nhưng cũng không bị dưỡng thành tính tình ngoan liệt.
Chỉ là nuôi nuôi, hoàng đế phát hiện, tiểu nhi tử của mình vô dục vô cầu, thực sự không giống một vị hoàng tử ngồi ở vị trí cao.
Hắn nhất thời phiền muộn, hồi tẩm cung tìm hoàng hậu nói hết.
Hoàng hậu pha trà, giơ tay xoa xoa thái dương phu quân: "Không giống cũng không sao."
"Cả ba người anh của nó, có ai giống hoàng tử chính thống sao?"
Hoàng đế nhất thời nghẹn lời.
Xác thực, đều không.
Đại hoàng tử thuở nhỏ ốm yếu, cả ngày hoa hoa thảo thảo. Người khác vừa tỏ ra phẫn nộ hắn liền nhu nhu nhược nhược ngã xuống đất: "Chớ rống, bản vương không nghe được."
Nhị hoàng tử từ nhỏ tập võ, một quyền có thể đánh ngã ba hoàng đế —— dưới sự yêu cầu của hoàng đế, câu nói này đổi thành: Một quyền có thể đánh ngã năm Tam Hoàng đệ.
Tam hoàng tử theo như trong miệng người khác là có "Tiêu chuẩn hoàng tử" nhất. Nghe khúc đùa chim ngắm mỹ nhân một cái không sót, tiểu đánh cược có, đại đánh cược cũng có. Chính là đang bị phụ hoàng cấm túc.
Về phần tiểu Hoàng tử, mềm mềm dẻo dẻo thanh thanh tú tú, thích nhất chính là nói: "Phụ hoàng cảm thấy được như vậy liền hảo.", "Mẫu hậu cảm thấy được như vậy cũng hảo.", "Hoàng huynh..."
Một chút dã tâm đều không có.
Bốn đứa con trai đều không thể kế thừa đại nghiệp. Hoàng đế trong đầu Thiên nhân giao chiến dằn vặt nửa ngày, cuối cùng thở dài một tiếng: Thôi. Các hoàng nhi thích thế nào cứ thế đó đi.
Hắn vốn là nhìn không lọt mắt cách giáo dục con cháu tại thế gia tầm thường, cũng không tin phụng trường sinh bất lão. Sau khi các hoàng tử hiểu chuyện, hắn liền nói cho bọn họ biết, phụ hoàng cùng mẫu hậu sẽ rời đi, thời điểm đó chớ quá thương tâm, trăm năm sau làm tiếp người một nhà.
Lúc trăng tròn, hoàng đế hoàng hậu triệu bốn vị hoàng tử đến, người nhà cùng ăn một bữa cơm đoàn viên.
Ngự thiện phòng đại trù nấu món sở trường là Bánh trôi tứ hỉ đều bị vét hết. Chiêu Lang cầm muỗng nhỏ nhìn chung quanh, cuối cùng khéo léo múc một chút nước còn lại.
Hoàng hậu sai người đưa thêm một bát. Hoàng đế sờ sờ đầu của con trai, nói cho Chiêu Lang.
Phụ hoàng lúc nào cũng có thể hiểu con muốn cái gì.
Sau này phụ hoàng mẫu hậu không ở bên người. Con muốn cái gì, nhớ tới nói ra khỏi miệng.
Editor:
Vì bộ này tui chỉ dùng điện thoại để edit, chỉ xem bản QT nên độ chính xác so với nguyên tác chỉ khoảng 85%. Và cũng vì dùng điện thoại nên có một số chỗ tui để nguyên văn phong TQ, nhưng tui thấy các thím vẫn sẽ hiểu được. Dù không hoàn toàn chính xác nhưng tui đảm bảo vẫn giữ nguyên chi tiết và cốt truyện. Cuối cùng mà cảm ơn các thím đã ủng hộ thêm một đứa con nữa của tui. Tạm thời tui sẽ edit đoản, qua khoảng thời gian này mới quay lại các hố đã đào trước kia. Xin lỗi nếu để các thím phải chờ đợi. Yêu các thím O(∩_∩)O~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook