Thần Mộ
-
Chương 52: Cực hạn võ luận
Lúc này một luồng ánh sáng màu xanh nhạt phát ra từ tay lão yêu quái cứ tuôn trào như thác đổ hướng về phía Thần Nam. Hơi chau mày, lão thầm lo lắng: "Ngũ tạng tổn thương, tu vi tổn hại, nếu không có cao thủ tuyệt thế ra tay cứu giúp thì e là tính mạng khó giữ."
Ánh sáng lúc này chiếu rực cả một góc rừng, lục quang như lưu thủy bao trùm quanh người Thần Nam và lão yêu quái. Một lúc lâu sau lão mới dừng tay nhưng ngay lập tức, lại nắm lấy Thần Nam ném lên không, hai tay liên hồi kích vào huyệt mạch toàn thân hắn. Từng đạo, từng đạo lục quang theo các đại huyệt lan truyền mạnh mẽ ra khắp cơ thể Thần Nam. Cứ như vậy, cho tới một khắc sau, lão yêu quái mới thả Thần Nam xuống dưới mặt đất.
Lúc này trời cũng đã nhá nhem tối, Thần Nam mơ mơ màng màng từ từ mở mắt ra. Hắn nhanh chóng tỉnh lại, vội vàng đứng dậy. Ba kẻ lạ mặt kia đã cao chạy xa bay mất rồi, còn lão yêu quái đang đứng cách đấy không xa, lặng lẽ chăm chú nhìn hắn.
Thần Nam giật mình kinh ngạc, bất giác lùi lại mấy bước. Lúc này hắn mới chợt nhận ra cơ thể mang trọng thương của mình đã hoàn toàn bình phục. Hắn vốn tự làm tổn thương bản thân để đẩy mạnh công lực, nhằm liều mạng với ba tên sát thủ. Nhưng thật không ngờ thân thể hắn lúc này ngoại trừ cực kỳ mệt mỏi, ngoài ra vẫn khỏe mạnh như trước. Thật khiến hắn vô cùng vui sướng và ngạc nhiên.
"Tiền bối, là người đã cứu ta?"
Lão yêu quái gật đầu, nói: "Thật khéo hôm nay ta vừa về đến đây, đúng lúc thấy ngươi đang đuổi theo ba tên đó rồi ngã xuống bất tỉnh nhân sự."
Thần Nam hướng đến lão yêu quái cúi người tạ lễ, nói: "Đa tạ tiền bối đã cứu giúp, không thì tính mạng vãn bối cũng khó giữ nổi". Vào khoảnh khắc này Thần Nam thật sự vô cùng cảm kích lão yêu quái. Nếu không có lão dùng công lực thâm hậu chữa trị cho hắn, cho dù có giữ lại được tính mạng e rằng công lực của Thần Nam cũng bị hao tổn đến nửa phần.
"Ha ha, ngươi không cần phải đa lễ". Lão yêu quái cười nói: "Ta cứu ngươi là vì thấy ngươi bị thương quá nặng. Nhưng thật ra nếu ngươi có thể tự mình liệu thương, khôi phục lại phần công lực đã bị tổn hại thì theo ta nghĩ ngươi sẽ ngộ ra được nhiều thứ đấy."
Thần Nam cười khổ: "Làm gì có chuyện dễ dàng thế chứ, nếu không có tiền bối thì những gì vãn bối tu luyện bấy lâu nay sẽ thâm hụt đi rất nhiều. Nếu muốn khôi phục lại thì e ít nhất cũng phải mất hơn một năm."
Lão yêu quái trầm ngâm: "Thực ra người học võ chọn theo con đường này vốn đã biết là lắm gian truân. Chúng ta đang nghịch thiên tu thân, con đường tu luyện khó mà tránh khỏi vô vàn trở ngại. Nhưng nếu biết dựa vào thực lực của chính mình thì nhất định sẽ từng bước vượt qua. Ái dà! Ngọc càng mài càng sáng mà."
"Tiền bối, đã thụ giáo."
Lão yêu quái cuời, nói: "Có nhiều việc nên biết nhìn xa một chút, đừng vì cái lợi trước mắt mà làm lu mờ đi ý chí. Con đường tu luyện vốn có đỉnh cao, nhưng cũng có vực thẳm. Nhưng cho dù ngươi đang đứng ở đâu thì lúc nào cũng phái biết đứng lên, hướng về phía trước."
Thần Nam đương nhiên hiểu là lão yêu quái đang chỉ dạy cho hắn những quan niệm về võ học. Lão dùng những sự việc hết sức bình thường để nói lên những chân lí võ học vô cùng thâm thúy, nhưng những điều này vốn không thể một sớm một chiều mà có thể hiểu ngay được.
Trước kia, phụ thân của Thần Nam là Thần Chiến cũng thường cùng hắn luận bàn về võ lí. Tuy rằng Thần Nam vẫn chưa hiểu thấu đáo về những lí lẽ ấy nhưng hắn biết rằng những người đã đi sâu vào nghiên cứu võ lí là những người đã đạt đến một trình độ mà người thường khó ai có thể tưởng tượng được.
Theo những lời Thần Chiến nói, một khi võ nhân không còn đam mê với biến hóa của võ học, đó chính là lúc bắt đầu chuyên tâm nghiền ngẫm võ lí, tiến thêm một bước vào cảnh giới tối cao của võ học. Cảnh giới đó là Chân Vũ Chi Cảnh, chỉ có những người sau khi đạt đến được cảnh giới thân tâm hợp nhất mới có thể đạt đến được Vô Thượng Võ Cảnh.
Thật không thể tin được, lão yêu quái giờ đây đã đạt đến được Chân Vũ Chi Cảnh. Theo như sự phân cấp của giới tu chân thì đây chính là cảnh giới thứ sáu của Đông Phương Võ Giả.
Từ trước đến giờ, Thần Nam đối với lão yêu quái luôn có một cảm giác cao thâm khó lường, vì vậy mà lúc nào hắn cũng có ý đề cao cảnh giác. Lần này nhờ lão yêu quái ra tay cứu giúp, Thần Nam giờ cũng đã có cảm tình nhiều hơn với lão.
"Tiền bối! Thực ra vãn bối có vài câu hỏi liên quan đến võ học xin được thỉnh giáo người."
"Được thôi! Có gì ngươi cứ hỏi đi."
"Thật ra vài tháng trước, vãn bối đã sắp bước vào Tam giai cảnh giới của Đông Phương Võ Giả. Nhưng không hiểu sao, đến mấy tháng nay, cho dù vãn bối có luyện tập thế nào, cũng không có chút tiến triến gì?"
Lão yêu quái nói: "Thực ra Đông Phương Võ Giả trong quá trình tu luyện sẽ gặp phải một số điểm mốc khó khăn. Ở đây ta chỉ muốn nói về một số mốc mà ngươi đã gặp phải. Mốc thứ nhất là một vài trở ngại trong thời kì quá độ đối với những cao thủ phổ thông muốn lên tiếp cao thủ bậc cao hơn. Điểm mốc này, ngươi cũng đã vượt qua được rồi. Cái dư vị của nó chắc ngươi ít nhiều gì cũng đã có những lĩnh hội sâu sắc."
Thần Nam gật gật đầu, hồi đó khi trải qua thời kì ấy, quả thật đã phải qua không ít trở ngại.
Lão Yêu Quái nói tiếp: "Điểm mốc thứ hai có cái tên rất ý nghĩa: Khốn Long (con rồng đang ngủ), qua cái tên của nó cũng đủ thấy Tam giai cảnh giới là một mốc rất lớn. Có người rất nhanh chóng có thể vào được cảnh giới này, nhưng cũng có những người cả đời cũng chẳng đạt được bước đột phá nào, mãi mãi chỉ dừng lại ở giai đoạn này."
Thực ra thì những Võ giả, Tu luyện giả, Ma pháp sư khi tu luyện đến giai đoạn Tam giai cảnh giới đều gặp phải điểm mốc Khốn Long này. Những người tu luyện từ Nhất giai cảnh giới đến Tam giai cảnh giới thì thực lực có nhiều thay đổi. Tuy rằng thực lực của mỗi người ở cấp khác nhau có sự khác biệt, nhưng sự chênh lệch này không quá xa. Song một khi đã đạt đến được Tam giai cảnh giới, vượt qua được mốc Khốn Long thì thực lực của họ có sự biến đổi rõ ràng về chất. Nếu người tu luyện lên được giai đoạn thứ tư thì so với những người ở ba giai đoạn trước tuy không khác nhau là mấy, nhưng rõ ràng sức mạnh của họ lại hơn hẳn một bậc.
"Phương pháp tu luyện của Võ giả, Tu luyện giả, Ma pháp sư không giống nhau, nhưng họ đều vận dụng nguyên tắc theo đuổi sức mạnh. Kết cấu sinh lí của con người ai cũng giống nhau, có thể vận dụng, tiếp nhận lượng sức mạnh lớn hay nhỏ thì cũng tương tự như vậy, vì vậy mà những người tu luyện khác nhau mới cùng phải trải qua điểm mốc Khốn Long này. Hiện tại ngươi đang bị đình trệ không tiến lên được trong khi tu luyện, đó không phải hiện tượng cá biệt, những người tu luyện đến giai đoạn này đều gặp phải vấn đề như vậy. Ở giai đoạn Tam giai cảnh giới này nếu muốn tạo được bước đột phá, không chỉ phải vất vả, dày công khổ luyện, mà đòi hỏi phải có những kỳ duyên. Phương pháp hiệu quả nhất là tích cực xông pha vào những cuộc đại chiến sinh tử, trong lúc chống chọi với tử thần sẽ ngộ ra nhiều điều về võ học, đạo pháp, như vậy mới có thể bứt phá được. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến người ta phát cuồng lên, không ngừng đi tìm người quyết chiến."
Thần Nam trầm tư ngẫm nghĩ như đã ngộ ra nhiều điều.
Lão yêu quái nói tiếp: "Cho dù ngươi tu luyện theo phương pháp nào đi nữa thì đều phải lấy cơ thể mình làm vật dẫn, tiếp nhận sức mạnh. Đối với Ma pháp sư, cơ thể họ yếu nhất, nên chủ yếu chú trọng tu luyện về tinh thần để điều động sức mạnh bên ngoài, cơ thể chỉ có thể tiếp nhận sức mạnh trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi. Nếu so sánh thì thể phách của Võ giả là dũng mãnh nhất, tuy rằng chỉ khi họ tu luyện đến giai đoạn cảnh giới cao siêu nhất mới có thể nắm giữ, điều khiển được sức mạnh của trời đất, nhưng sức mạnh ấy xuất phát từ bản thân họ, vì vậy có thể nói nó rất cường bạo. Lai lịch của Tu đạo giả đều rất bí hiểm, ngoài tự mình tu luyện lực lượng bản thân ra, có thể họ còn có cả những thứ ma thuật, ma pháp nào đó, vô cùng đáng sợ."
Thần Nam gật đầu liên tiếp, trong lòng ẩn chứa bao cảm xúc.
Lão yêu quái nói tiếp: "Tu luyện không chỉ cần tu thân, mà còn phải tu tâm. Những võ giả như chúng ta từ lâu chỉ chú trọng đến việc tu thân. Nhưng một khi đã đạt đến được mức độ cao siêu, thì phải bắt đầu tu tâm, nếu không như vậy thì rất khó đạt được đột phá. Thực ra quá trình tu luyện cũng có thể nói là một quá trình tiến hóa, có nghĩa là phảI không ngừng biến đổi thể chất, phá bỏ những hạn chế, trói buộc của thân thể, làm cho con người vươn tới một cảnh giới hoàn mĩ hơn."
Thần Nam kinh ngạc hỏi: "Tiến hóa, cơ thể tiến hóa ư?!"
"Đúng, chính xác là tiến hoá, là sự thăng hoa của chính bản thân mình, khiến cho tinh thần và thể xác đạt đến được một cảnh giới hoàn mĩ. Chắc ngươi cũng biết, hàng vạn năm trước, rất nhiều Thần Ma hùng mạnh đã chết, nhưng tại sao vạn năm sau lại có thần, tiên, ma? Không chỉ vì một số thần, tiên, ma thoát được những tai họa đó, mà còn vì rất nhiều người phàm trần tu luyện thành thần, tiên, ma. Khi một người tu luyện đạt đến cảnh giới đỉnh cao nhất, người ấy sẽ cách ranh giới của thần, tiên, ma không xa."
Thần Nam cùng đàm đạo với lão yêu quái rất lâu, đã thu lượm được một số kiến thức kha khá. Sau khi từ biệt Lão Yêu Quái, Thần Nam trở về khách điếm trong Tội Ác Chi Thành.
Hồi tưởng lại những gì xảy ra trong ngày hôm nay, Thần Nam cảm thấy có chút sợ hãi. Nếu không phải vào phút chót được lão yêu quái ra tay cứu mạng thì e rằng hắn đã chết mất xác ở khu rừng phía ngoài thành.
Sau khi tắm rửa xong, hắn bắt đầu ngồi nhập định, chân khí trong cơ thể vận chuyển không ngừng. Những hình ảnh về cuộc đại chiến ngày hôm nay chớp hiện không ngừng hiện lên trong trí não hắn, động tác của Lãnh Phong và ba người bịt mặt chậm chậm chiếu lại, càng lúc càng hiện lên rõ nét.
Thần Nam nhắm mắt, tập trung toàn bộ tinh thần, toàn thân phát ra từng đợt quang hoa, vầng sáng như thác chảy không ngừng khuếch tán, cả căn phòng tràn ngập quang huy mờ ảo.
Rất lâu, rất lâu sau đó, hắn mới mở mắt ra, cảm giác mệt mỏi từ cuộc đại chiến in hằn trên ánh mắt của Thần Nam. Hắn đi vào vườn, ngả mình xuống chiếc ghế mây, ngẩng đầu lên ngắm nhìn những vì sao trên trời.
Trong hai cuộc đại chiến ngày hôm nay, có vẻ như hắn đã gặp phải không ít trắc trở, nhưng đó cũng là tiếng chuông báo động về cuộc sống nhàn hạ, thoải mái của hắn trong thời gian vừa rồi.Vừa rồi, lúc đang vận công, hắn cũng đã suy nghĩ nếu muốn nâng cao tu vi thì không thể chỉ dừng lại ở việc tu luyện đơn thuần như vậy.
Mới rồi, lúc đang chuyển vận huyền công, Thần Nam phát hiện ra chân khí trong cơ thể hắn đã tăng lên hẳn. Có lẽ đúng như lời lão yêu quái đã nói, tu luyện đến giai đoạn Tam giai cảnh giới, là đã đến được điểm mốc Long Khốn. Lúc ấy, phương pháp hiệu quả nhất đối với người tu luyện là khiêu chiến với người khác tiến hành một cuộc chiến sinh tử.
Thần Nam giơ tay phải lên, một luồng kiếm khí màu vàng kim xoẹt qua, hất tung cả đám cỏ dại cách đó không xa. Giật mình, không ngờ chân khí trong người hắn hình như đã mạnh lên nhiều, hơn nữa nó còn vận chuyển theo ý muốn của hắn.
Thần Nam lại giơ tay lên, mục tiêu nhằm đúng vị trí cách cây ngô đồng vài mét, kiếm khí từ ngón tay phát ra. Kiếm khí màu vàng kim giữa không trung kết hợp với thân cây ngô đồng và cánh tay hắn, giống như một dải ánh sáng rực rỡ.
Cánh tay hắn không ngừng khua lên, bụi bay mù mịt, trên thân cây bỗng hiện lên hai chữ "Ngộ Võ" hai chữ trông thật già dặn và đầy sức mạnh.
Thần Nam vô cùng mừng rỡ, sau trải nghiệm của hai trận đấu trước, thực sự hắn đã thu hoạch được không ít. Trước đây, nếu dùng kiếm khí khắc chữ lên thân cây thì sẽ đâm thủng thân cây, nhưng giờ đây hắn có thể tùy tâm thu phát, kiếm khí xuất ra như chính cánh tay mình.
Mãi sau, hắn mới bình tĩnh trở lại, bắt đầu nghĩ đến việc sau này nên tu luyện thế nào.
Lúc này trăng đã lên cao, vô số tinh tú lấp lánh bay xung quanh.
Thần Nam nằm ngả mình trên ghế mây, lòng đột nhiên tĩnh lặng, ngẫm nghĩ về bản chất của việc tu luyện. Làm sao có thể lấy cơ thể làm vật dẫn, tích lũy, tiếp nhận, điều khiển lực lượng bản thân hay sức mạnh từ bên ngoài, phá vỡ những cùm xích của cơ thể, tự mình thăng hoa.
Hắn chợt ngồi lên, lẩm nhẩm: "Tu luyện tức là thay đổi thể chất của con người, làm cho tinh thần và thể lực đạt đến được một cảnh giới hoàn mĩ, nếu lí giải như vậy thì thật ra tu luyện vừa dễ, lại vừa khó. Tìm một người cùng đẳng cấp với mình để quyết đấu, giữa lúc lâm vào ranh giới giữa sự sống và cái chết, tìm cách phát huy tối đa những tiềm năng của cơ thể, như vậy thì rất dễ tạo đột phá, tuy đó là một con đường tắt, nhưng cũng không phải con đường duy nhất."
Thần Nam rời khỏi chiếc ghế mây, chầm chầm bước đi trong vườn, rồi chợt dừng lại, tự hỏi: "Nếu như ta tự đẩy mình vào hoàn cảnh nguy hiểm, tự phá vỡ những ranh giới. Liệu bản thân có thể vựơt qua được cột mốc ấy không?"
Một ý nghĩ điên cuồng đang hình thành trong đầu Thần Nam, lúc này hắn quyết định sẽ tự mạo hiểm một phen. Nói rồi liền bước vào phòng, xếp bằng ngồi xuống bắt đầu nhập định. Hắn bắt đầu chuyển vận huyền công gia truyền, khiến chân khí thông khắp các kinh mạnh. Đến lúc cảm thấy toàn thân thả lỏng, sức mạnh đã nổi lên cuồn cuộn, hắn mới thận trọng tách ra một đạo chân khí nhỏ, nhằm khám phá những tĩnh mạch trong cơ thể chưa được biết đến."
Kinh mạch trong cơ thể con người rải rác khắp toàn thân, chủ yếu có mười hai đại kinh mạch, bao gồm Thủ Tam Âm Kinh (ba kinh mạch âm ở tay), Thủ Tam Dương Kinh (ba kinh mạch dương ở tay), Túc Tam Âm Kinh (ba kinh mạch âm ở chân), Túc Tam Dương Kinh (ba kinh mạch dương ở chân), những kinh mạch này được gọi tắt là "Chính Kinh" (kinh mạch chính).
Ngoại trừ những kinh mạch thông thường, cơ thể người còn có Đốc Mạch, Nhâm Mạch, Xông Mạch, Đới Mạch, Dương Duy Mạch, Âm Khiêu Mạch, Dương Khiêu Mạch, Kinh Ngoại Kì Mạch được gọi chung là kì kinh bát mạch.
Bình thường, Đông Phương Võ Giả đều có khả năng thông suốt kinh mạch chính của các huyệt đạo lớn, tức là mười hai chính kinh, nhưng chỉ có những võ giả đã đạt đến được cảnh giới cao nhất mới có thể đả thông được kì kinh bát mạch.
Nhậm Mạch, Đốc Mạch, Đới Mạch là những mạch chủ yếu nhất trong kì kinh bát mạch, nếu ba kinh mạch này mà thông thì năm đại kì mạch còn lại cũng theo đó mà được đả thông, kinh mạch thông suốt, khí huyết dồi dào, chân khí chuyển vận không ngừng, nội lực hùng hậu, liên miên không dứt.
Ngoài mười hai chính kinh và kì kinh bát mạch ra, vẫn còn rất nhiều các kinh mạch khác mà con người chưa biết tới. Mặt khác, bên cạnh những đại kinh mạch đã biết, đan xen quanh chúng còn rất nhiều những kinh mạch tương thông với nhau.
Mười hai chính kinh và kì kinh bát mạch thường đóng kín, những người tu luyện còn chưa đạt tới cảnh giới cao siêu thì họ không dám tùy tiện đả thông. Bởi vì biến số càng lớn, nguy hiểm càng nhiều.
Thông thường mà nói, công lực càng cao kinh mạch càng được đả thông nhiều. Nhưng quá trình ấy phải tuần tự mà tiến, chứ chẳng có ai dám liều mạng vượt qua những thử thách nguy hiểm.
Hôm nay, Thần Nam lại muốn liều mạng thử một lần, hắn tách xuất ra một bộ phận nhỏ chân khí tiến sâu vào những kinh mạch trước kia chưa từng được khám phá, dùng chân khí cường hoành đả thông quan ải. Tuy hắn không biết đã đả thông được bao nhiêu kinh mạch tiềm ẩn, nhưng đó phải là những kinh mạch thực sự tồn tại.
Não bộ của con người là khu vực tập trung các mạng lưới kinh mạch, bao gồm Thủ Tam Dương Kinh và Túc Tam Dương Kinh của mười hai chính kinh, kì kinh bát mạch cũng nằm dày đặc ở đây.
Thần Nam bạo gan tập trung một tia chân khí vào trong não bộ, rồi triển khai đến khắp các kinh mạch khác trong khu vực này, tiếp tục khám phá đến các kinh mạch trước kia chưa được biết đến. Đốm sáng nhỏ từ từ phát ra trước não hắn, một vùng sáng mông lung lan rộng khắp phòng.
Nếu có người nào biết Thần Nam dám bạo gan như vậy, nhất định sẽ há hốc miệng kinh ngạc. Muốn khai thông các kinh mạch xen kẽ cùng các huyệt đạo chằng chịt trong não bộ, thật chắng khác nào tự sát.
Khi mới bắt đầu, Thần Nam chưa thấy điều gì khác thường, nhưng sau đó, não hắn nổi lên những cơn đau dữ dội, các kinh mạch ở bên trong não bộ như muốn đứt phựt hết ra, một cảm giác vô cùng khó chịu.
Nhiều lần Thần Nam rất muốn bỏ cuộc nhưng lại kiên cường cố trụ. Dẫu biết như vậy là rất nguy hiểm, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể chiến thắng được ý tưởng ngông cuồng của chính mình.
Con đưòng tu luyện đầy rẫy gian nan, rất nhiều các tuyệt thế cao thủ trên con đường ấy vì muốn đột phá qua chính mình, muốn đạt được đỉnh cao của võ thuật, mà đã tự lao mình vào hiểm nguy, cũng có người bất hạnh mà chết đi.
Thần Nam cường hoành đả phá quan ải đã thu được một chút thành quả, hắn cũng đã cảm nhận được một số kinh mạch yếu, mảnh hình như đã được đả thông. Nhưng cũng ngay lúc ấy, giác quan nhạy bén của hắn đột nhiên máy động, nguy hiểm đã cận kề.
Hắn chưa kịp phản ứng gì, thân thể đã run lên bần bật, não bộ như bị sấm chớp đánh vào, đau đớn khủng khiếp, ngũ quan méo xệch. Rồi máu từ miệng hộc ra, giống như một bức tường kiên cố vững chãi, giờ bị chọc thủng .
Thần Nam như thấy cả ngàn sao lấp lánh đang bay lượn trước mắt, mí mắt hắn nặng trĩu muốn sụp xuống. Hắn rất muốn nhắm mắt lại, nhưng lại sợ, nếu nhắm mắt lúc này sẽ mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy được.
Hắn cố gắng hết sức để trấn áp tinh thần, lần mò lại chân khí chưa khám phá ra kia. Sau đó từ từ vận chuyển huyền công gia truyền ra khắp nơi, để chân khí lưu thông qua các đại mạch.
Cảm giác đau đớn hoành hành trong não bộ dần dần biến mất, cảm giác choáng váng cũng theo đó mất đi, nhưng thay vào đó là một trạng thái tê mỏi xuất hiện, từ phần ngực xuống phần bụng dần dần mất hết cảm giác.
Thần Nam giật mình kinh hãi, đây chính là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, rất nhiều các tiền bối cao thủ trong lúc luyện công đều gặp phải trường hợp này. Mặc dù rất lo lắng, nhưng hắn không hề hoảng loạn, chậm rãi tự trấn tĩnh bản thân.
Lúc huyền công gia truyền vận chuyển không ngừng, hắn từ từ nhập định, trong lòng trở nên tĩnh lặng. Khi hắn đang trong trạng thái vong ngã, nguyên khí của đất trời giống như từng đợt sóng, cuồn cuộn chảy vào người hắn, các lỗ chân lông khắp người mở rộng ra hấp thụ lấy những nguyên khí này.
Sau khi đã hấp thụ được không ít nguyên khí của trời đất, cơ thể Thần Nam dần khôi phục lại được cảm giác, cảm giác tê mỏi không còn nữa. Hắn vội vàng nhảy ra khỏi giường, ngồi giữa phòng thư giãn gân cốt.
"Nguy hiểm quá, suýt tí nữa thì bị tẩu hỏa nhập ma. Xem ra vốn không có đường tắt trong quá trình tu luyện như người ta vẫn nói."
Hắn hít một hơi thật sâu, giữa ngực và bụng đã không còn cảm giác trở ngại gì nữa. Mặc dù đã thông được một vài kinh mạch nhỏ và yếu, nhưng Thần Nam vẫn chưa nhận thấy một chút thay đổi nào, tu vi cũng không có dấu hiệu tiếng triển.
Hắn nở một nụ cười, tự nói với mình: "Mình đã quá nóng vội, mặc dù đã đả thông được một số kinh mạch nhỏ, nhưng xét trong tổng thể thì chẳng nhằm nhò gì, chắc chắn là chưa thể có sự thay đổi rõ rệt nào. Nhưng nếu mỗi ngày đả thông được một ít, có lẽ không bao lâu sau, cơ thể mình sẽ có những thay đổi không thể ngờ đến được. Nhưng chỉ lần này thôi mà tí nữa đã toi mạng, nếu ngày nào cũng như vậy thì khẳng định là hữu tử vô sanh."
Thần Nam đương nhiên là không dám lấy mạng sống ra đánh bạc nữa, nhưng hắn lại thấy có đôi chút không cam tâm. Sau khi suy nghĩ, tính toán một hồi, hắn quyết định sẽ thay đổi vị trí, thử nghiệm trên một ngón tay thôi.
Mặc dù kinh mạch Thủ Tam Âm và Thủ Tam Dương Kinh ở ngón tay đã đả thông từ lâu, nhưng hắn tin rằng cơ thể con người vô cùng huyền bí, cho dù chỉ là một ngón tay, nhung nhất định sẽ có một mạng lưới các kinh mạch nhỏ rất kì dị mà con người chưa biết đến.
Hắn có một ý tưởng, giả thiết cả bàn tay khắp nơi chỗ nào cũng có những mạng lưới kinh mạch nhỏ. Nếu mỗi ngày đều tập trung chân khí để đả thông ngón tay, hắn tin rằng sẽ có ngày khiến những kinh mạch nhỏ bé thần bí chưa được biết đến sẽ được giải khai ra.
Còn chừng như có thất bại thì cũng không nguy hiểm gì đến tính mạng. Thần Nam thật sự rất muốn biết nếu cả mạng lưới kinh mạch của ngón giữa sau khi được khai thông một cách triệt để thì sẽ dẫn đến những thay đổi gì.
Có thể khẳng định đại đa số mọi người sẽ không bao giờ làm như thế và cũng chẳng có loại ý nghĩ điên khùng đó. Võ giả trong quá trình tu luyện, chỉ chú trọng đến việc phát triển cân bằng, chứ họ chắng mong muốn bản thân mình lại có một ngón tay kì quái. Bởi lẽ nếu chỉ đả thông mỗi mạng lưới kinh mạch của một ngón tay, thì rất có thể ngón tay ấy và các ngón tay khác sẽ không có được sự phối hợp nhịp nhàng nữa.
Nhưng Thần Nam thì lại có suy nghĩ khác, quá trình tu luyện chính là quá trình tiến hóa. Nếu ngón tay đó có thể cải tạo thành công, thì sau này ngón tay đó rất có thể sẽ lột xác trở thành "Thần Chỉ" hoặc "Ma Chỉ". Cuối cùng còn có thể trở thành "Thần Khí" hay "Ma Khí" lúc khi bản thân thay đổi thể chất.
Tất nhiên trưòng hợp nào cũng có thể xảy ra, huống hồ đây lại chỉ là một giả thiết của riêng hắn. Nhưng lúc này hắn đã hạ quyết tâm, nhất định phải cải tạo thành công ngón tay này.
Ánh sáng lúc này chiếu rực cả một góc rừng, lục quang như lưu thủy bao trùm quanh người Thần Nam và lão yêu quái. Một lúc lâu sau lão mới dừng tay nhưng ngay lập tức, lại nắm lấy Thần Nam ném lên không, hai tay liên hồi kích vào huyệt mạch toàn thân hắn. Từng đạo, từng đạo lục quang theo các đại huyệt lan truyền mạnh mẽ ra khắp cơ thể Thần Nam. Cứ như vậy, cho tới một khắc sau, lão yêu quái mới thả Thần Nam xuống dưới mặt đất.
Lúc này trời cũng đã nhá nhem tối, Thần Nam mơ mơ màng màng từ từ mở mắt ra. Hắn nhanh chóng tỉnh lại, vội vàng đứng dậy. Ba kẻ lạ mặt kia đã cao chạy xa bay mất rồi, còn lão yêu quái đang đứng cách đấy không xa, lặng lẽ chăm chú nhìn hắn.
Thần Nam giật mình kinh ngạc, bất giác lùi lại mấy bước. Lúc này hắn mới chợt nhận ra cơ thể mang trọng thương của mình đã hoàn toàn bình phục. Hắn vốn tự làm tổn thương bản thân để đẩy mạnh công lực, nhằm liều mạng với ba tên sát thủ. Nhưng thật không ngờ thân thể hắn lúc này ngoại trừ cực kỳ mệt mỏi, ngoài ra vẫn khỏe mạnh như trước. Thật khiến hắn vô cùng vui sướng và ngạc nhiên.
"Tiền bối, là người đã cứu ta?"
Lão yêu quái gật đầu, nói: "Thật khéo hôm nay ta vừa về đến đây, đúng lúc thấy ngươi đang đuổi theo ba tên đó rồi ngã xuống bất tỉnh nhân sự."
Thần Nam hướng đến lão yêu quái cúi người tạ lễ, nói: "Đa tạ tiền bối đã cứu giúp, không thì tính mạng vãn bối cũng khó giữ nổi". Vào khoảnh khắc này Thần Nam thật sự vô cùng cảm kích lão yêu quái. Nếu không có lão dùng công lực thâm hậu chữa trị cho hắn, cho dù có giữ lại được tính mạng e rằng công lực của Thần Nam cũng bị hao tổn đến nửa phần.
"Ha ha, ngươi không cần phải đa lễ". Lão yêu quái cười nói: "Ta cứu ngươi là vì thấy ngươi bị thương quá nặng. Nhưng thật ra nếu ngươi có thể tự mình liệu thương, khôi phục lại phần công lực đã bị tổn hại thì theo ta nghĩ ngươi sẽ ngộ ra được nhiều thứ đấy."
Thần Nam cười khổ: "Làm gì có chuyện dễ dàng thế chứ, nếu không có tiền bối thì những gì vãn bối tu luyện bấy lâu nay sẽ thâm hụt đi rất nhiều. Nếu muốn khôi phục lại thì e ít nhất cũng phải mất hơn một năm."
Lão yêu quái trầm ngâm: "Thực ra người học võ chọn theo con đường này vốn đã biết là lắm gian truân. Chúng ta đang nghịch thiên tu thân, con đường tu luyện khó mà tránh khỏi vô vàn trở ngại. Nhưng nếu biết dựa vào thực lực của chính mình thì nhất định sẽ từng bước vượt qua. Ái dà! Ngọc càng mài càng sáng mà."
"Tiền bối, đã thụ giáo."
Lão yêu quái cuời, nói: "Có nhiều việc nên biết nhìn xa một chút, đừng vì cái lợi trước mắt mà làm lu mờ đi ý chí. Con đường tu luyện vốn có đỉnh cao, nhưng cũng có vực thẳm. Nhưng cho dù ngươi đang đứng ở đâu thì lúc nào cũng phái biết đứng lên, hướng về phía trước."
Thần Nam đương nhiên hiểu là lão yêu quái đang chỉ dạy cho hắn những quan niệm về võ học. Lão dùng những sự việc hết sức bình thường để nói lên những chân lí võ học vô cùng thâm thúy, nhưng những điều này vốn không thể một sớm một chiều mà có thể hiểu ngay được.
Trước kia, phụ thân của Thần Nam là Thần Chiến cũng thường cùng hắn luận bàn về võ lí. Tuy rằng Thần Nam vẫn chưa hiểu thấu đáo về những lí lẽ ấy nhưng hắn biết rằng những người đã đi sâu vào nghiên cứu võ lí là những người đã đạt đến một trình độ mà người thường khó ai có thể tưởng tượng được.
Theo những lời Thần Chiến nói, một khi võ nhân không còn đam mê với biến hóa của võ học, đó chính là lúc bắt đầu chuyên tâm nghiền ngẫm võ lí, tiến thêm một bước vào cảnh giới tối cao của võ học. Cảnh giới đó là Chân Vũ Chi Cảnh, chỉ có những người sau khi đạt đến được cảnh giới thân tâm hợp nhất mới có thể đạt đến được Vô Thượng Võ Cảnh.
Thật không thể tin được, lão yêu quái giờ đây đã đạt đến được Chân Vũ Chi Cảnh. Theo như sự phân cấp của giới tu chân thì đây chính là cảnh giới thứ sáu của Đông Phương Võ Giả.
Từ trước đến giờ, Thần Nam đối với lão yêu quái luôn có một cảm giác cao thâm khó lường, vì vậy mà lúc nào hắn cũng có ý đề cao cảnh giác. Lần này nhờ lão yêu quái ra tay cứu giúp, Thần Nam giờ cũng đã có cảm tình nhiều hơn với lão.
"Tiền bối! Thực ra vãn bối có vài câu hỏi liên quan đến võ học xin được thỉnh giáo người."
"Được thôi! Có gì ngươi cứ hỏi đi."
"Thật ra vài tháng trước, vãn bối đã sắp bước vào Tam giai cảnh giới của Đông Phương Võ Giả. Nhưng không hiểu sao, đến mấy tháng nay, cho dù vãn bối có luyện tập thế nào, cũng không có chút tiến triến gì?"
Lão yêu quái nói: "Thực ra Đông Phương Võ Giả trong quá trình tu luyện sẽ gặp phải một số điểm mốc khó khăn. Ở đây ta chỉ muốn nói về một số mốc mà ngươi đã gặp phải. Mốc thứ nhất là một vài trở ngại trong thời kì quá độ đối với những cao thủ phổ thông muốn lên tiếp cao thủ bậc cao hơn. Điểm mốc này, ngươi cũng đã vượt qua được rồi. Cái dư vị của nó chắc ngươi ít nhiều gì cũng đã có những lĩnh hội sâu sắc."
Thần Nam gật gật đầu, hồi đó khi trải qua thời kì ấy, quả thật đã phải qua không ít trở ngại.
Lão Yêu Quái nói tiếp: "Điểm mốc thứ hai có cái tên rất ý nghĩa: Khốn Long (con rồng đang ngủ), qua cái tên của nó cũng đủ thấy Tam giai cảnh giới là một mốc rất lớn. Có người rất nhanh chóng có thể vào được cảnh giới này, nhưng cũng có những người cả đời cũng chẳng đạt được bước đột phá nào, mãi mãi chỉ dừng lại ở giai đoạn này."
Thực ra thì những Võ giả, Tu luyện giả, Ma pháp sư khi tu luyện đến giai đoạn Tam giai cảnh giới đều gặp phải điểm mốc Khốn Long này. Những người tu luyện từ Nhất giai cảnh giới đến Tam giai cảnh giới thì thực lực có nhiều thay đổi. Tuy rằng thực lực của mỗi người ở cấp khác nhau có sự khác biệt, nhưng sự chênh lệch này không quá xa. Song một khi đã đạt đến được Tam giai cảnh giới, vượt qua được mốc Khốn Long thì thực lực của họ có sự biến đổi rõ ràng về chất. Nếu người tu luyện lên được giai đoạn thứ tư thì so với những người ở ba giai đoạn trước tuy không khác nhau là mấy, nhưng rõ ràng sức mạnh của họ lại hơn hẳn một bậc.
"Phương pháp tu luyện của Võ giả, Tu luyện giả, Ma pháp sư không giống nhau, nhưng họ đều vận dụng nguyên tắc theo đuổi sức mạnh. Kết cấu sinh lí của con người ai cũng giống nhau, có thể vận dụng, tiếp nhận lượng sức mạnh lớn hay nhỏ thì cũng tương tự như vậy, vì vậy mà những người tu luyện khác nhau mới cùng phải trải qua điểm mốc Khốn Long này. Hiện tại ngươi đang bị đình trệ không tiến lên được trong khi tu luyện, đó không phải hiện tượng cá biệt, những người tu luyện đến giai đoạn này đều gặp phải vấn đề như vậy. Ở giai đoạn Tam giai cảnh giới này nếu muốn tạo được bước đột phá, không chỉ phải vất vả, dày công khổ luyện, mà đòi hỏi phải có những kỳ duyên. Phương pháp hiệu quả nhất là tích cực xông pha vào những cuộc đại chiến sinh tử, trong lúc chống chọi với tử thần sẽ ngộ ra nhiều điều về võ học, đạo pháp, như vậy mới có thể bứt phá được. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến người ta phát cuồng lên, không ngừng đi tìm người quyết chiến."
Thần Nam trầm tư ngẫm nghĩ như đã ngộ ra nhiều điều.
Lão yêu quái nói tiếp: "Cho dù ngươi tu luyện theo phương pháp nào đi nữa thì đều phải lấy cơ thể mình làm vật dẫn, tiếp nhận sức mạnh. Đối với Ma pháp sư, cơ thể họ yếu nhất, nên chủ yếu chú trọng tu luyện về tinh thần để điều động sức mạnh bên ngoài, cơ thể chỉ có thể tiếp nhận sức mạnh trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi. Nếu so sánh thì thể phách của Võ giả là dũng mãnh nhất, tuy rằng chỉ khi họ tu luyện đến giai đoạn cảnh giới cao siêu nhất mới có thể nắm giữ, điều khiển được sức mạnh của trời đất, nhưng sức mạnh ấy xuất phát từ bản thân họ, vì vậy có thể nói nó rất cường bạo. Lai lịch của Tu đạo giả đều rất bí hiểm, ngoài tự mình tu luyện lực lượng bản thân ra, có thể họ còn có cả những thứ ma thuật, ma pháp nào đó, vô cùng đáng sợ."
Thần Nam gật đầu liên tiếp, trong lòng ẩn chứa bao cảm xúc.
Lão yêu quái nói tiếp: "Tu luyện không chỉ cần tu thân, mà còn phải tu tâm. Những võ giả như chúng ta từ lâu chỉ chú trọng đến việc tu thân. Nhưng một khi đã đạt đến được mức độ cao siêu, thì phải bắt đầu tu tâm, nếu không như vậy thì rất khó đạt được đột phá. Thực ra quá trình tu luyện cũng có thể nói là một quá trình tiến hóa, có nghĩa là phảI không ngừng biến đổi thể chất, phá bỏ những hạn chế, trói buộc của thân thể, làm cho con người vươn tới một cảnh giới hoàn mĩ hơn."
Thần Nam kinh ngạc hỏi: "Tiến hóa, cơ thể tiến hóa ư?!"
"Đúng, chính xác là tiến hoá, là sự thăng hoa của chính bản thân mình, khiến cho tinh thần và thể xác đạt đến được một cảnh giới hoàn mĩ. Chắc ngươi cũng biết, hàng vạn năm trước, rất nhiều Thần Ma hùng mạnh đã chết, nhưng tại sao vạn năm sau lại có thần, tiên, ma? Không chỉ vì một số thần, tiên, ma thoát được những tai họa đó, mà còn vì rất nhiều người phàm trần tu luyện thành thần, tiên, ma. Khi một người tu luyện đạt đến cảnh giới đỉnh cao nhất, người ấy sẽ cách ranh giới của thần, tiên, ma không xa."
Thần Nam cùng đàm đạo với lão yêu quái rất lâu, đã thu lượm được một số kiến thức kha khá. Sau khi từ biệt Lão Yêu Quái, Thần Nam trở về khách điếm trong Tội Ác Chi Thành.
Hồi tưởng lại những gì xảy ra trong ngày hôm nay, Thần Nam cảm thấy có chút sợ hãi. Nếu không phải vào phút chót được lão yêu quái ra tay cứu mạng thì e rằng hắn đã chết mất xác ở khu rừng phía ngoài thành.
Sau khi tắm rửa xong, hắn bắt đầu ngồi nhập định, chân khí trong cơ thể vận chuyển không ngừng. Những hình ảnh về cuộc đại chiến ngày hôm nay chớp hiện không ngừng hiện lên trong trí não hắn, động tác của Lãnh Phong và ba người bịt mặt chậm chậm chiếu lại, càng lúc càng hiện lên rõ nét.
Thần Nam nhắm mắt, tập trung toàn bộ tinh thần, toàn thân phát ra từng đợt quang hoa, vầng sáng như thác chảy không ngừng khuếch tán, cả căn phòng tràn ngập quang huy mờ ảo.
Rất lâu, rất lâu sau đó, hắn mới mở mắt ra, cảm giác mệt mỏi từ cuộc đại chiến in hằn trên ánh mắt của Thần Nam. Hắn đi vào vườn, ngả mình xuống chiếc ghế mây, ngẩng đầu lên ngắm nhìn những vì sao trên trời.
Trong hai cuộc đại chiến ngày hôm nay, có vẻ như hắn đã gặp phải không ít trắc trở, nhưng đó cũng là tiếng chuông báo động về cuộc sống nhàn hạ, thoải mái của hắn trong thời gian vừa rồi.Vừa rồi, lúc đang vận công, hắn cũng đã suy nghĩ nếu muốn nâng cao tu vi thì không thể chỉ dừng lại ở việc tu luyện đơn thuần như vậy.
Mới rồi, lúc đang chuyển vận huyền công, Thần Nam phát hiện ra chân khí trong cơ thể hắn đã tăng lên hẳn. Có lẽ đúng như lời lão yêu quái đã nói, tu luyện đến giai đoạn Tam giai cảnh giới, là đã đến được điểm mốc Long Khốn. Lúc ấy, phương pháp hiệu quả nhất đối với người tu luyện là khiêu chiến với người khác tiến hành một cuộc chiến sinh tử.
Thần Nam giơ tay phải lên, một luồng kiếm khí màu vàng kim xoẹt qua, hất tung cả đám cỏ dại cách đó không xa. Giật mình, không ngờ chân khí trong người hắn hình như đã mạnh lên nhiều, hơn nữa nó còn vận chuyển theo ý muốn của hắn.
Thần Nam lại giơ tay lên, mục tiêu nhằm đúng vị trí cách cây ngô đồng vài mét, kiếm khí từ ngón tay phát ra. Kiếm khí màu vàng kim giữa không trung kết hợp với thân cây ngô đồng và cánh tay hắn, giống như một dải ánh sáng rực rỡ.
Cánh tay hắn không ngừng khua lên, bụi bay mù mịt, trên thân cây bỗng hiện lên hai chữ "Ngộ Võ" hai chữ trông thật già dặn và đầy sức mạnh.
Thần Nam vô cùng mừng rỡ, sau trải nghiệm của hai trận đấu trước, thực sự hắn đã thu hoạch được không ít. Trước đây, nếu dùng kiếm khí khắc chữ lên thân cây thì sẽ đâm thủng thân cây, nhưng giờ đây hắn có thể tùy tâm thu phát, kiếm khí xuất ra như chính cánh tay mình.
Mãi sau, hắn mới bình tĩnh trở lại, bắt đầu nghĩ đến việc sau này nên tu luyện thế nào.
Lúc này trăng đã lên cao, vô số tinh tú lấp lánh bay xung quanh.
Thần Nam nằm ngả mình trên ghế mây, lòng đột nhiên tĩnh lặng, ngẫm nghĩ về bản chất của việc tu luyện. Làm sao có thể lấy cơ thể làm vật dẫn, tích lũy, tiếp nhận, điều khiển lực lượng bản thân hay sức mạnh từ bên ngoài, phá vỡ những cùm xích của cơ thể, tự mình thăng hoa.
Hắn chợt ngồi lên, lẩm nhẩm: "Tu luyện tức là thay đổi thể chất của con người, làm cho tinh thần và thể lực đạt đến được một cảnh giới hoàn mĩ, nếu lí giải như vậy thì thật ra tu luyện vừa dễ, lại vừa khó. Tìm một người cùng đẳng cấp với mình để quyết đấu, giữa lúc lâm vào ranh giới giữa sự sống và cái chết, tìm cách phát huy tối đa những tiềm năng của cơ thể, như vậy thì rất dễ tạo đột phá, tuy đó là một con đường tắt, nhưng cũng không phải con đường duy nhất."
Thần Nam rời khỏi chiếc ghế mây, chầm chầm bước đi trong vườn, rồi chợt dừng lại, tự hỏi: "Nếu như ta tự đẩy mình vào hoàn cảnh nguy hiểm, tự phá vỡ những ranh giới. Liệu bản thân có thể vựơt qua được cột mốc ấy không?"
Một ý nghĩ điên cuồng đang hình thành trong đầu Thần Nam, lúc này hắn quyết định sẽ tự mạo hiểm một phen. Nói rồi liền bước vào phòng, xếp bằng ngồi xuống bắt đầu nhập định. Hắn bắt đầu chuyển vận huyền công gia truyền, khiến chân khí thông khắp các kinh mạnh. Đến lúc cảm thấy toàn thân thả lỏng, sức mạnh đã nổi lên cuồn cuộn, hắn mới thận trọng tách ra một đạo chân khí nhỏ, nhằm khám phá những tĩnh mạch trong cơ thể chưa được biết đến."
Kinh mạch trong cơ thể con người rải rác khắp toàn thân, chủ yếu có mười hai đại kinh mạch, bao gồm Thủ Tam Âm Kinh (ba kinh mạch âm ở tay), Thủ Tam Dương Kinh (ba kinh mạch dương ở tay), Túc Tam Âm Kinh (ba kinh mạch âm ở chân), Túc Tam Dương Kinh (ba kinh mạch dương ở chân), những kinh mạch này được gọi tắt là "Chính Kinh" (kinh mạch chính).
Ngoại trừ những kinh mạch thông thường, cơ thể người còn có Đốc Mạch, Nhâm Mạch, Xông Mạch, Đới Mạch, Dương Duy Mạch, Âm Khiêu Mạch, Dương Khiêu Mạch, Kinh Ngoại Kì Mạch được gọi chung là kì kinh bát mạch.
Bình thường, Đông Phương Võ Giả đều có khả năng thông suốt kinh mạch chính của các huyệt đạo lớn, tức là mười hai chính kinh, nhưng chỉ có những võ giả đã đạt đến được cảnh giới cao nhất mới có thể đả thông được kì kinh bát mạch.
Nhậm Mạch, Đốc Mạch, Đới Mạch là những mạch chủ yếu nhất trong kì kinh bát mạch, nếu ba kinh mạch này mà thông thì năm đại kì mạch còn lại cũng theo đó mà được đả thông, kinh mạch thông suốt, khí huyết dồi dào, chân khí chuyển vận không ngừng, nội lực hùng hậu, liên miên không dứt.
Ngoài mười hai chính kinh và kì kinh bát mạch ra, vẫn còn rất nhiều các kinh mạch khác mà con người chưa biết tới. Mặt khác, bên cạnh những đại kinh mạch đã biết, đan xen quanh chúng còn rất nhiều những kinh mạch tương thông với nhau.
Mười hai chính kinh và kì kinh bát mạch thường đóng kín, những người tu luyện còn chưa đạt tới cảnh giới cao siêu thì họ không dám tùy tiện đả thông. Bởi vì biến số càng lớn, nguy hiểm càng nhiều.
Thông thường mà nói, công lực càng cao kinh mạch càng được đả thông nhiều. Nhưng quá trình ấy phải tuần tự mà tiến, chứ chẳng có ai dám liều mạng vượt qua những thử thách nguy hiểm.
Hôm nay, Thần Nam lại muốn liều mạng thử một lần, hắn tách xuất ra một bộ phận nhỏ chân khí tiến sâu vào những kinh mạch trước kia chưa từng được khám phá, dùng chân khí cường hoành đả thông quan ải. Tuy hắn không biết đã đả thông được bao nhiêu kinh mạch tiềm ẩn, nhưng đó phải là những kinh mạch thực sự tồn tại.
Não bộ của con người là khu vực tập trung các mạng lưới kinh mạch, bao gồm Thủ Tam Dương Kinh và Túc Tam Dương Kinh của mười hai chính kinh, kì kinh bát mạch cũng nằm dày đặc ở đây.
Thần Nam bạo gan tập trung một tia chân khí vào trong não bộ, rồi triển khai đến khắp các kinh mạch khác trong khu vực này, tiếp tục khám phá đến các kinh mạch trước kia chưa được biết đến. Đốm sáng nhỏ từ từ phát ra trước não hắn, một vùng sáng mông lung lan rộng khắp phòng.
Nếu có người nào biết Thần Nam dám bạo gan như vậy, nhất định sẽ há hốc miệng kinh ngạc. Muốn khai thông các kinh mạch xen kẽ cùng các huyệt đạo chằng chịt trong não bộ, thật chắng khác nào tự sát.
Khi mới bắt đầu, Thần Nam chưa thấy điều gì khác thường, nhưng sau đó, não hắn nổi lên những cơn đau dữ dội, các kinh mạch ở bên trong não bộ như muốn đứt phựt hết ra, một cảm giác vô cùng khó chịu.
Nhiều lần Thần Nam rất muốn bỏ cuộc nhưng lại kiên cường cố trụ. Dẫu biết như vậy là rất nguy hiểm, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể chiến thắng được ý tưởng ngông cuồng của chính mình.
Con đưòng tu luyện đầy rẫy gian nan, rất nhiều các tuyệt thế cao thủ trên con đường ấy vì muốn đột phá qua chính mình, muốn đạt được đỉnh cao của võ thuật, mà đã tự lao mình vào hiểm nguy, cũng có người bất hạnh mà chết đi.
Thần Nam cường hoành đả phá quan ải đã thu được một chút thành quả, hắn cũng đã cảm nhận được một số kinh mạch yếu, mảnh hình như đã được đả thông. Nhưng cũng ngay lúc ấy, giác quan nhạy bén của hắn đột nhiên máy động, nguy hiểm đã cận kề.
Hắn chưa kịp phản ứng gì, thân thể đã run lên bần bật, não bộ như bị sấm chớp đánh vào, đau đớn khủng khiếp, ngũ quan méo xệch. Rồi máu từ miệng hộc ra, giống như một bức tường kiên cố vững chãi, giờ bị chọc thủng .
Thần Nam như thấy cả ngàn sao lấp lánh đang bay lượn trước mắt, mí mắt hắn nặng trĩu muốn sụp xuống. Hắn rất muốn nhắm mắt lại, nhưng lại sợ, nếu nhắm mắt lúc này sẽ mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy được.
Hắn cố gắng hết sức để trấn áp tinh thần, lần mò lại chân khí chưa khám phá ra kia. Sau đó từ từ vận chuyển huyền công gia truyền ra khắp nơi, để chân khí lưu thông qua các đại mạch.
Cảm giác đau đớn hoành hành trong não bộ dần dần biến mất, cảm giác choáng váng cũng theo đó mất đi, nhưng thay vào đó là một trạng thái tê mỏi xuất hiện, từ phần ngực xuống phần bụng dần dần mất hết cảm giác.
Thần Nam giật mình kinh hãi, đây chính là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, rất nhiều các tiền bối cao thủ trong lúc luyện công đều gặp phải trường hợp này. Mặc dù rất lo lắng, nhưng hắn không hề hoảng loạn, chậm rãi tự trấn tĩnh bản thân.
Lúc huyền công gia truyền vận chuyển không ngừng, hắn từ từ nhập định, trong lòng trở nên tĩnh lặng. Khi hắn đang trong trạng thái vong ngã, nguyên khí của đất trời giống như từng đợt sóng, cuồn cuộn chảy vào người hắn, các lỗ chân lông khắp người mở rộng ra hấp thụ lấy những nguyên khí này.
Sau khi đã hấp thụ được không ít nguyên khí của trời đất, cơ thể Thần Nam dần khôi phục lại được cảm giác, cảm giác tê mỏi không còn nữa. Hắn vội vàng nhảy ra khỏi giường, ngồi giữa phòng thư giãn gân cốt.
"Nguy hiểm quá, suýt tí nữa thì bị tẩu hỏa nhập ma. Xem ra vốn không có đường tắt trong quá trình tu luyện như người ta vẫn nói."
Hắn hít một hơi thật sâu, giữa ngực và bụng đã không còn cảm giác trở ngại gì nữa. Mặc dù đã thông được một vài kinh mạch nhỏ và yếu, nhưng Thần Nam vẫn chưa nhận thấy một chút thay đổi nào, tu vi cũng không có dấu hiệu tiếng triển.
Hắn nở một nụ cười, tự nói với mình: "Mình đã quá nóng vội, mặc dù đã đả thông được một số kinh mạch nhỏ, nhưng xét trong tổng thể thì chẳng nhằm nhò gì, chắc chắn là chưa thể có sự thay đổi rõ rệt nào. Nhưng nếu mỗi ngày đả thông được một ít, có lẽ không bao lâu sau, cơ thể mình sẽ có những thay đổi không thể ngờ đến được. Nhưng chỉ lần này thôi mà tí nữa đã toi mạng, nếu ngày nào cũng như vậy thì khẳng định là hữu tử vô sanh."
Thần Nam đương nhiên là không dám lấy mạng sống ra đánh bạc nữa, nhưng hắn lại thấy có đôi chút không cam tâm. Sau khi suy nghĩ, tính toán một hồi, hắn quyết định sẽ thay đổi vị trí, thử nghiệm trên một ngón tay thôi.
Mặc dù kinh mạch Thủ Tam Âm và Thủ Tam Dương Kinh ở ngón tay đã đả thông từ lâu, nhưng hắn tin rằng cơ thể con người vô cùng huyền bí, cho dù chỉ là một ngón tay, nhung nhất định sẽ có một mạng lưới các kinh mạch nhỏ rất kì dị mà con người chưa biết đến.
Hắn có một ý tưởng, giả thiết cả bàn tay khắp nơi chỗ nào cũng có những mạng lưới kinh mạch nhỏ. Nếu mỗi ngày đều tập trung chân khí để đả thông ngón tay, hắn tin rằng sẽ có ngày khiến những kinh mạch nhỏ bé thần bí chưa được biết đến sẽ được giải khai ra.
Còn chừng như có thất bại thì cũng không nguy hiểm gì đến tính mạng. Thần Nam thật sự rất muốn biết nếu cả mạng lưới kinh mạch của ngón giữa sau khi được khai thông một cách triệt để thì sẽ dẫn đến những thay đổi gì.
Có thể khẳng định đại đa số mọi người sẽ không bao giờ làm như thế và cũng chẳng có loại ý nghĩ điên khùng đó. Võ giả trong quá trình tu luyện, chỉ chú trọng đến việc phát triển cân bằng, chứ họ chắng mong muốn bản thân mình lại có một ngón tay kì quái. Bởi lẽ nếu chỉ đả thông mỗi mạng lưới kinh mạch của một ngón tay, thì rất có thể ngón tay ấy và các ngón tay khác sẽ không có được sự phối hợp nhịp nhàng nữa.
Nhưng Thần Nam thì lại có suy nghĩ khác, quá trình tu luyện chính là quá trình tiến hóa. Nếu ngón tay đó có thể cải tạo thành công, thì sau này ngón tay đó rất có thể sẽ lột xác trở thành "Thần Chỉ" hoặc "Ma Chỉ". Cuối cùng còn có thể trở thành "Thần Khí" hay "Ma Khí" lúc khi bản thân thay đổi thể chất.
Tất nhiên trưòng hợp nào cũng có thể xảy ra, huống hồ đây lại chỉ là một giả thiết của riêng hắn. Nhưng lúc này hắn đã hạ quyết tâm, nhất định phải cải tạo thành công ngón tay này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook