Thần Mộ
Chương 10: Đạm thai tiên tử

Tiểu bảo chúa không thể nói là không mỹ lệ, xứng đáng được xem là nhân gian tuyệt sắc, thế nhưng tuổi tác hãy còn nhỏ, không thể so sánh được với Sở Nguyệt chính đang lúc tươi trẻ như hoa như ngọc được. Cô giống như một tiểu tinh ranh hồn nhiên năng động, quấn lẫy bên mình Sở Nguyệt, bộc lộ ra sự hoạt bát linh động khi nương tựa vảo tỷ tỷ.

Như hai mỹ nhân tuyệt sắc này, quả thật diễm kinh thiên hạ.

"Hừ, cái tên vô sỉ bại hoại ngươi lòng can đảm quả thật không nhỏ, lại có thể can đảm nhìn chăm chú vào tỷ tỷ của ta như thế."

Thần Nam vội vàng hành lễ, nói:" Diện kiến công chúa điện hạ."

Sở Nguyệt lãnh đạm nói:"miễn lễ."

"Tỷ tỷ đã thấy chưa, đối với cái tên gia hỏa này, nhìn bề ngoài hắn xem ra có vẽ ngây ngô đần độn, nhưng trong lòng hắn lại xấu vô cùng xấu xa, đúng là tên bại hoại tối vô sỉ, xú tặc."

Choáng! Thần Nam sầu não vô cùng.

" Cái tên gia hỏa này từ đầu đến chân đã lộ ra sự xấu xa rồi, hắn....." tiểu bảo chúa bỗng nhiên có phần lúng túng dấy lên,ngượng nghịu nói:" nếu không phải hắn còn có phần hữu dụng, muội từ lâu đã giết chết hắn rồi."

Sở Nguyệt nhìn cô cười nói:" hắn như thế nào?"

"Tỷ tỷ..." trên mặt tiểu bảo chúa bỗng chốc thoáng đỏ lên, không ngừng đung đưa bàn tay của Sở Nguyệt.

Thần Nam từ lúc đầu cho đến hiện tại luôn theo dõi hai chị em gái này, hắn từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ đến tiểu bảo chúa lại có bộ dạng hồn nhiên ngoan ngoãn như thế , lại có thể kéo tay Sở Nguyệt để mà làm nũng. Hắn đơn giản không thể tin vào mắt của mình, hắn vẫn còn nhớ đến cuộc đấu trí đấu dũng của cô ta với tam hoàng tử Nhân Kiếm, thật sự là thâm trầm lão luyện, túc trí đa mưu,đây là tiểu bảo chúa đó hay sao?Là người mà đã mang hắn ra hành hạ đến chết lên chết xuống, là tiểu ác ma vạn ác vô bỉ đó ư?

"Tỷ tỷ người nhìn xem, hắn đang tranh thủ nhìn trộm tỷ kìa."

Tiểu bảo chúa giơ nắm đấm về phía Thần Nam cứ như sắp đấm một trận.

Sở Nguyệt kéo tiểu bảo chúa lại, trên mặt tràn đầy tiếu ý, yêu chiều xoa lên đầu cô nói:"Được rồi, nói cho tỷ tỷ biết, những ngày qua đã phát sinh ra những chuyện gì, muội làm sao để vượt qua được."

Tiểu bảo chúa lập tức mặt mày hớn hở, trông như một con tiểu ma tước(chim sẻ) khoan khoái kể về những kinh hiễm kì ngộ mà mình đã gặp phải trong núi.

Đi trong núi nào là kì hoa dị thảo, trân cầm di thú, gặp cự long có thể bay lượn , được cô miêu tả một cách sống động như thật, trong lúc cô không để tâm kể về chuyện đang tắm ở tại thủy đàm thì gặp Thần Nam, cô mới giật mình tỉnh trí , lập tức dừng lời nói lại.

Sở Nguyệt nghe theo những lời phiến ngôn chích ngữ của tiểu bảo chúa lập tức nắm bắt, phỏng đoán được sơ lược về sự tình, cô không kìm được song nhãn xạ xuất ra hai đạo hàn quang, khiến Thần Nam đổ mồ hôi lạnh.

Thần Nam trong lòng kinh thán:cao thủ, khí tức nội liễm, cao thâm mạc trắc, lại còn phát ra một cổ khí chất xuất trần, chẳng nhẽ là người tu đạo?

Sở Nguyệt trên người lúc ẩn lúc hiện để lộ ra một cổ đạo gia khí tức, khiến Thần Nam càng thêm phần nhận định cô ta chính thực là người tu đạo. Nhìn thấy bản chất của hai đạo hàn quang đó, trong tâm hắn sợ hãi liên hồi, thầm phỏng đoán có phải Sở Nguyệt chính muốn thay muội muội của mình sát nhân diệt khẩu hay không.

Sở Nguyệt kéo tiểu bảo chúa đến bên cạnh, khẽ nói:" nói cho tỷ tỷ biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Tiểu bảo chúa ngượng nghịu nói:" không....không có chuyện gì cả."

Sở Nguyệt nhu hòa nói:" Đối với tỷ tỷ mà muội vẫn còn cảm thấy ngượng ngùng ư, tỷ tỷ không giận muội đâu, mau nói ra đi, để tỷ tỷ nghe xem thử làm sao muội xử trí cái tên bại hoại.....ừm....Thần Nam đó."

"Thực sự là thế này..." tiểu bảo chúa đỏ mặt ngượng nghịu kể về sự việc xảy ra ở thủy đàm.

Sở Nguyệt khí sắc trở nên tái mét, lập tức rút kiếm ra chém xuống dừng lại trước Thần Nam.

"Muội....tại sao muội lại không giết hắn đi hả?"

Tiểu bảo chúa hung dữ trừng mắt nhìn về phía Thần Nam ở xa, rồi quay đầu lại nói:" Lúc đầu muội trước tiên muốn hành hạ hắn, thế nhưng sau này lại....."

Khi nghe tới tiểu bảo chúa, Gia Cát Thừa Phong nổ lực chiến đấu với cự xà, Sở nguyệt dường như thấy mình đang đối diện với hiểm cảnh đó, ngầm nắm chặt bàn tay đang toát mồ hôi lạnh lại, mãi đến cuối cùng nghe đến thời điểm cự xà hóa kim long thất bại liền giật mình mỡ to hai mắt, rõ ràng không kiềm được sự kinh ngạc.

Tiểu bảo chúa êm ái nói:" sau đó đã lấy được một cánh liệt hỏa tiên liên, và cái tên xú tắc Thần Nam này thì đã chạy trốn..... bọn muội gặp phải tam hoàng tử Nhân Kiếm của Bái Nguyệt quốc, còn cái tên bại hoại đáng chết này xúi quẩy sao lại bi bọn họ bắt giữ.....sau đó...."

Sở Nguyệt càng nghe càng kinh tâm, cuối cùng sắc mặt trở nên băng lãnh vô bỉ, lạnh lùng nói:" Cái tên Nhân Kiếm đó thật sự là hung hăng càn quấy, dám can đảm chủ định lấy cắp truyền quốc chi bảo hậu nghệ cung của Sở quốc chúng ta, lại còn dám uy hiếp bắt nạt muội muội của ta nữa, thật là đáng giết!"

Tiểu bảo chúa hậm hực bất phục nói:" nếu như không phải thủ hạ của muội thân đang thụ trong thương, thì hươu chết trong tay ai còn chưa biết, cho dù như thế, hắn cũng không ngờ lại rơi vào mai phục của muội, thủ hạ hầu như đều bị thương vong."

Sở Nguyệt cười nói:" ha ha, đã biết là tiểu tinh nghịch của chúng ta rất lợi hại mà, sau đó thì sao?"

"Sau đó....." nói đến điều này, tiểu bảo chúa bỗng nhiên tức tối căm phẫn hẳn lên,"Tỷ tỷ người có biết không? Cái tên bại hoại vô dụng Thần Nam này vậy mà....vậy mà đã khai mở phong ấn của hậu nghệ cung...."

Sở Nguyệt càng nghe thần sắc càng ngưng trọng, cuối cùng nói:" muội nói chuyện đó là sự thật ư? Hắn chính thực liên tục ba lần khai mở hậu nghệ cung?"

"Đương nhiên là sự thật, muội nhìn thấy tận mắt, điều bực mình nhất là ở lần thứ tư cái tên gia hỏa này đã không còn chút khí lực nào, lại có thể dùng quỷ kế lừa gạt tất cả bọn muội, khiến hai tên chủ tớ tam hoàng tử phải cung nhau bỏ chạy như tang gia chi khuyển(tang gia: nhà có tang, khuyển là con chó, ai muốn hiểu sao thì hiểu ^_^) , muội....muội thì bị hắn chế trụ." Nói đến câu này tiểu bảo chủ vô cùng chán nản, cuối cùng lại căm phần gào lên:" Cái tên gia hỏa đó thật quá xấu xa, muội...muội vậy mà lại bị hắn lừa gạt, cái tên gia hỏa vô dụng này cuối cùng lại trở thành người chiến thắng."

Sở Nguyệt cười lên:" Ha ha, có thể khiến được tiểu tinh nghịch của chúng ta bị mắc lừa như vậy thật cũng có bản lĩnh." Tiếp đó, sắc diện cô ngưng lại, nói:" sau đó thì sao nữa?"

"Sau đó...sau đó...." Tiểu bảo chúa lại trở nên ngượng nghịu.

"Nói đi, tỷ tỷ không cười muội đâu."

Thoáng cái tiểu bảo chúa đã ổn định lại tâm thần, một hơi kể hết sự việc xảy ra sau này.

Sở Nguyệt nhíu mày, trầm giọng nói" Ngọc nhi muội không vì tức giận và xấu hổ mà hạ sát hắn, điều đó đủ chứng tỏ muội đã trưởng thành nhiều rồi, sự việc này chính thực muội làm rất đúng, nếu như thu phục được hắn, Sở Quốc chúng ta không nghi ngờ gì sẽ có thêm một tuyệt thế cao thủ. Bất quá muội không nên tiếp tục làm nhục(hành hạ) hắn, đúng là muội đã lưu lại tính mệnh hắn, nên cần phải khiến hắn đội ơn cái ân huệ đó, không nên khiến hắn tâm sinh oán phẫn."

"Lẽ nào lại bắt muội phải cười nói vui vẽ với cái tên xú tặc này hay sao? Nhìn thấy hắn muội đã nổi giận đến tận xương tủy, hắn trước kia dám đối xử với muội ...... hừm, không giết hắn đó là cực kỳ nhân từ đối với hắn rồi đó." Tiểu bảo chúa cả gương mặt không lấy được một điểm vui vẽ.

Sở Nguyệt nói:"Muội bình thường không phải rất lanh trí sao? Muốn hắn cảm cái ân đức đó, không nhất thiết phải nói cười vui vẽ với hắn, muội có thể dùng uy để thi ân mà, chỉ có như thế mới làm hắn một lòng trung thành được."

Tiểu bảo chúa với gương mặt đau khổ nói:" Thật sự hối hận khi muội không giết hắn đi,cứ nghĩ đến việc sau này phải gặp cái tên gia hỏa xấu xa này với khuôn mặt vui vẽ ,muội đã có một cổ cảm giác cuồng nộ rồi, thật là khiến người ta tức giận mà!"

Sở Nguyệt cười lên, nói:" Ha ha, có cần muội hằng ngày phải gặp mặt hắn đâu."

"Ôi, cái tên gia hỏa vô dụng thế này mà lại có thể sắp trở nên oai phong như thế, cứ nghĩ đến việc đó đã thấy bực tức cả người lên mà."

"Đến bây giờ muội vẫn còn nói hắn vô dụng ư? Một người bình thường có thể có khả năng khai mở phong ấn của hậu nghệ cung ư? Mạnh như Gia Cát tiền bối võ học tu vi siêu phàm nhập thánh, vậy mà cũng vô khả lay động được thần cung một chút nào, nhưng hắn võ công bình thường, lại có thể kéo được thần cung, đó mà là một hành động bình thường ư? Sự việc này nếu như được truyền ra bên ngoài, nhất định sẽ làm kinh động đến nhiều người tu luyện có danh vọng.

Tiểu bảo chúa dường như có suy tư, nghĩ đến lần Thần Nam đối diện với viễn cổ cự nhân trên người phóng xuất một tầng kim mang rực rỡ, liền đồng ý với câu nói của Sở Nguyệt.

"Được rồi, lần sau muội sẽ không đánh vào đầu hắn , sẽ không cấu vào cánh tay hắn, cũng không véo hai tai của hắn nữa."

Sở Nguyệt không biết khóc hay cười, không thể tưởng được tiểu muội muội ranh mãnh cổ quái của mình lại trả thù Thần Nam như thế.

Thần Nam ở ngoài xa không ngừng chột dạ, không thể biết được Sở Nguyệt sẽ đối phó với hắn vì việc đã khinh nhờn thanh danh của công chúa chính thị "ác đồ" đó như thế nào.

Không lâu sau, Sở Nguyệt khoát tay tiểu bảo chúa hướng về phía hắn đi tới, bước đi chậm rãi, dịu dàng thướt tha, quả thực là nghi thái vạn thiên, phong hoa tuyệt thế.

"Thần công tử."

"Có thảo dân."

Sở Nguyệt cười nói:" Thần công tử bất tất đa lễ, phàm đã là người có tài năng kiết xuất ở Sở quốc ta, cho dù có gặp mặt quân vương cũng bất tất phải thi hành đại lễ, lấy lễ quốc sĩ mà đối đãi. Thần công tử có thể khai mở truyền quốc chi bảo hậu nghệ cung của Sở quốc ta, xứng đáng được xếp vào hàng quốc sĩ, bất luận là một vị hậu tiền bối(còn trẻ) ở trong thành cũng được mọi người tôn kính."

Thần Nam như trút được một hơi dài, vận rủi trong tưởng tượng đã không xảy đến, dường như có khi lại chuyển sang một chiều hướng khác .

Sở Nguyệt tiếp tục nói:" Bất quá sự tình Thần công tử có khả năng khai mở không thể công khai được, suy cho cùng sự việc này sẽ khiến mọi người kinh ngạc, để tránh những phiền phức không đáng cần thiêt, đành phải để Thần công tử chịu uất ức vậy, người chỉ có thể làm một vô danh quốc sĩ mà thôi."

Thần Nam mang mối lo sợ khủng hoảng nói:" Tất cả mọi chuyên xin theo sự an bài của công chúa, bất quá....."

"Bất quá chuyện gì?"

"Tam hoàng tử của Bái Nguyệt quốc đã biết được sự thật là tại hạ có thể khai mở hậu nghệ cung, hắn lại có thể không ....."

Sở Nguyệt nói:" Hắn không thể và cũng không dám nói ra, chúng ta không gây phiền phức cho hắn, đã là vượt quá mức mong muốn của hắn rồi.

Kỳ thật Thần Nam thật sự muốn nói là: hắn lại có thể không phái người đến ám sát ta sao.

Nhưng nghe Sở Nguyệt nói như thế, hắn cũng không còn điều gì để nói.

Tiểu bảo chúa đứng ở bên cạnh,thần sắc không mấy vui vẻ, Thần Nam nhìn cô ta một cái, Tiểu bảo chúa lập tức hung dữ trừng mắt nhìn lại, để tránh khỏi phiền phức gây ra từ tiểu ác ma, hắn vội vàng xoay đầu lại nhìn đi nơi khác.

Sở Nguyệt nói:"Tốt rồi, chúng ta khởi hành thôi."

Kị binh lênh ngựa, bộ binh trở về đội ngũ, đại đội nhân mã hùng dũng cuồn cuộn hướng về Phong Ninh thành tiến tới.

Sở Nguyệt cùng tiểu bảo chúa hai người cưỡi ngựa đi song song nhau chầm chậm dẫn đầu đoàn người, chạy ở phía trước, Thần Nam cùng Phong Ninh thành thành chủ Triệu Thắng lẽo đẽo đi theo sau.

Ngồi trên lưng ngựa, tiểu bảo chủa nhãn tình đong đưa, hỏi:"tỷ tỷ, có đúng là phụ hoàng và mẫu hậu muốn tỷ đến đây tìm kiếm muội không?"

Sở Nguyệt đưa tay ra điểm nhẹ lên đầu cô, cười nói:" Sợ rồi hay sao? Phía tây của Sở quốc chúng ta kinh hiện kỳ lân, khiến cho những kẻ tu luyện ở khắp thiên nguyên đại lục tìm đến thăm dò, phụ hoàng không an tâm, liền yêu cầu ta mang theo năm trăm thiết giáp kị sĩ tinh nhuệ đi đến mà tuần sát, đương nhiên nếu như phát hiện ra chuyện gì liên quan đến muội, nhất định phải buộc muội trở về, ha ha."

Tiểu bảo chúa thở dài, nói:"Làm muội sợ chết đi được, muội cứ nghĩ rằng hành động lần này của tỷ là chỉ bởi vì muội."

" Đã biết sợ? Vậy mà có người tự mình không nói tiếng nào lại bỏ nhà đi ra ngoài, muội không biết là chúng ta trong lòng lo lắng cho muội tới chừng nào đâu, may mà Gia Cát tiền bối đã đoán được là muội sẽ đi đến nơi này, liền lên đường đi tìm muội."

"Được rồi, muội đã biết lỗi rồi."

Sở Nguyệt nhìn vào Tiểu bảo chúa, nói: Ngọc nhi, hai ngày qua muội có cảm thấy trong cơ thể có chổ nào khó chịu không?"

"Không có mà, chỉ là cảm thấy có nóng một chút mà thôi."

Sở Nguyệt nói:"Tỷ đã có xem qua một cuốn sách cổ, nói rằng dược thảo được thiên địa linh khí tích tụ lại mà hình thành nên đối với người bình thường là bảo vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, khi phục dùng có thể khiến tu bi bản thân bội tăng, nhưng lại là điều đại kị đối với người truy cầu lực lượng cực chí(cường đại). Người đã từng phục dụng qua tiên chi linh thảo thực sự rất khó khăn để hóa giải dược lực của nó, tuy rằng một phần dược lược sau đó phát huy tác dụng khiến tu vi bản thân tăng tiến lên một bậc, nhưng đã khiến cho quá trình tu luyện sau này gặp phải rất nhiều khó khăn, nhất là để tu vi đạt tới cảnh giới cực chí sau này, cái nhận được sẽ làm ảnh hưởng rất lớn đến mức độ thay đổi."

"Hả, vì sao vậy?"

"Linh lực của tiên thảo cùng với lực lượng của bản thân người đó xung khắc lẫn nhau, trở thành xiềng xích cho sự phát triển của lực lượng bản thân người đó, người ấy chính thực là vĩnh viễn không có cách nào phá vỡ được cái xiềng xích đó."

"A, làm sao lại như thế này, không kỳ lạ gì khi hai ngày nay muội cảm thấy thân thể tự nhiên phát nhiệt, thì ra đã không hoàn toàn hóa khai được dược lực này, phải làm thế nào đây?"

Sở Nguyệt nói:" Cũng may là muội chỉ mới phục dụng một ít liệt hỏa tiên liên, liệt hỏa tiên liên này tịnh không có khả năng khiến công lực của người tăng cao, cái này công dụng chủ yếu là giúp người kéo dài tuổi thọ.Hiện tại trong nội thể muội bản thân công lực của muội vẫn còn là chủ đạo, sau khi quay về tỷ sẽ giúp muội điều tức cổ dược lực đó khả dĩ có thể luyện hóa thành bản thân công lực của muội.

Tiểu bảo chúa lập tức vui mừng reo lên:" Thật hay quá, nếu được như thế, công lực của muội khả dĩ có thể tăng tiến lên một tầng rồi, đợi khi sư phó của muội quay về, bảo ông ta giúp muội luyện hóa."

Sở Nguyệt cười nói:" muội quả là một con mèo lười nhác, liền lợi dụng cơ hội này để mưu lợi, muội cần phải ghi nhớ, chỉ có tự mình tu luyện, mới có thể đạt được lực lượng tối tinh thuần.

Thần Nam ở phía đằng sau nghe thấy điều đó ngầm gật đầu, nội dung Sở Nguyệt đọc được từ cuốn sách cổ cùng với quan điểm của phụ thân Thần Chiến của hắn không hẹn mà gặp. Trong lòng hắn không kìm được cảm thán:" Xem ra trong vạn năm này , vẫn còn tồn tại nhân vật có công lực thông thiên như phụ thân, chỉ là không biết bọn họ phải chăng đã tiến vào tiên cảnh, bất tử cùng với trời đất hay không."

Hai canh giờ sau tiểu bảo chúa cùng với đại đội nhân mã đã tiến đến vùng biên thùy của Phong Ninh thành, Sở Nguyệt hưởng về tiểu bảo chúa nói:" Ngọc nhi muội trước tiên ở tại Phong Ninh thành này hai ngày, hai ngày sau ta và muội cùng nhau quay trở lại đô thành."

"tỷ tỷ người cần phải đi đến chổ đó ư?"

"Hai ngày này tỷ cần phải đi tuần sát quanh vùng phụ cần này một cái, muội ở tại nơi này kiên nhẫn mà đợi tỷ."

Sau khi Sở Nguyệt bố trí ổn thỏa cho tiểu báo chúa ở trong thành chủ phủ, liền vội vã rời đi.

Thần Nam mặc dù có thể hành động tự nhiên, những nhất thân công lực đã bị phong trụ, trong ngoài thành chủ phủ bố trí thủ vệ nghiêm ngặt, ý định bỏ trốn khỏi nơi này tựa như lên trời.

Tiểu bảo chúa cảm thấy cực kỳ buồn chán, xộc đi khắp nơi trong thành chủ phủ, làm cho không ai được yên. Cuối cùng cô nhớ đến lời nói của Sở Nguyệt, nếu như không điều tức linh lực của liệt hỏa tiên liên trong nội thể của cô để hoàn toàn luyện hóa thành công lực của bản thân, thì quá trình tụ luyện của cô sau này sẽ vô cùng gian nan. Đang trong lúc chán nản không có gì làm, cô bắt đầu thí nghiệm tự mình luyện hóa.

Tiểu bảo chúa ngồi xuống tọa thiền ở trên giường, từ người cô phát xuất ra một luồng bạch quang nhu hòa sung mãn , trong phòng phảng phất một cổ hương thơm thoang thoảng, nhìn vào tiểu ác ma lúc này toát ra vẽ trang nghiêm và thánh khiết, đã không còn một chút gì dáng vẽ xấu xa ngang bướng.

Không lâu sau, mồ hôi trên gương mặt chảy ra rớt xuống không ngừng từng giọt từng giọt, làn da của cô trở nên đỏ thắm, linh lực của liệt hỏa tiên liên chính đang bị cô cưỡng ép hóa giải, nhưng thuộc tính hỏa hệ khiến thân thể cô như bị thiêu đốt, mồ hôi không ngừng chảy ra.

Lại trải qua thêm một lúc nữa, vầng bạch quang trên người cô từ từ khuếch tán tan ra, xung quanh cô dần hình thành một tầng quang vụ mỏng manh, toàn bộ thân thể yêu kiều của tiểu bảo chúa liền trở nên mông lung mờ ảo. Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng tăng cao, xung quanh cô ẩn ẩn hiện hiện một cổ liệt diễm chớp động, cuối cùng, tiểu bảo chúa đã không thể chịu đựng thêm được, hét to một tiếng, lao ra khỏi căn phòng.

Các thị vệ trong hậu viện chỉ thấy một bóng nhân ảnh hướng đến hoa viên chạy vào, tiểu bảo chúa tiến vào phía sau hoa viên, nhảy ủm một tiếng vào giữa tiểu hồ trong hoa viên.

Nữ nhi của thành chủ đang tản bộ tại hoa viên phát hiện ra tiểu bảo chúa rơi xuống nước trước tiên, không kìm được liền gào to lên:" Không hay rồi, công chúa đã rơi xuống nước, người đâu.....công chúa chìm xuống nước rồi...."

Hàng loạt thị vệ lập tức chạy đến nơi đó, Thần Nam cũng nghe thấy tiếng hét, trong lòng thầm hoan hô một trận, hắn xuất hiện tại hiện trường trước tiên, chính lúc nhìn thấy tiểu bảo chúa nhếch nhác leo lên khỏi hồ nước.

Tiểu bảo chúa toàn thân ướt đẫm, lúng túng dị thường, phẫn nộ quát nói bọn thị vệ đang tiến tới:" nhìn gì mà nhìn, bổn công chúa cảm thấy nóng nảy, tự mình tắm rửa cũng không được sao? Còn không mau rời khỏi nơi này."

Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của tiểu bảo chúa, Thần Nam đơn giản chỉ muốn cười to lên, nhìn thân thể lung linh mềm mại đó dưới bộ y phục ướt sũng, trong mắt hắn lộ nét hài hước. Thần Nam vừa muốn cùng đi theo chúng nhân rời khỏi, nhưng hàn quang của tiểu bảo chúa thoáng chốc dường như trông thấy được mục quang cười cợt chế giễu của hắn.

"Bại hoại Thần Nam ngươi quay lại đây cho ta." Tiểu bảo chúa đã tức giận,

một mặt vừa vận công làm y phục đang dính nước nhanh chóng bốc hơi, một mặt cuồng nộ nói:" xú tặc ngươi quả thật rất dũng cảm, lại dám can đảm chế giễu ta, hãy xem ta trừng trị ngươi như thế nào."

Thần Nam than thở sao xui xẻo quá, trong lòng liền không ngớt hối hận, chầm chậm ngập ngừng bước qua.

Tiểu bảo chúa tức giận chính tưởng sẽ hành hạ hắn một trận, nhưng cuối cùng song nhãn cô đưa qua đưa lại, đột nhiên lại thay đổi chủ ý.

"Ngươi đi với ta."

Tình cảnh xảy đến với Thần Nam cũng giống như "Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn"(Gió thổi vi vu, Dịch thủy sông lạnh, tráng sĩ ra đi, không hẹn ngày về), cùng với tiểu bảo chúa tiến vào phòng cô.

"Hắc hắc....." Tiểu bảo chúa cất lên một tràng cười không mấy hảo ý.

Thần Nam toàn thân phát hàn.

Tiểu bảo chúa điểm một hồi lên người hắn, phong trụ hơn mười đại huyệt của hắn, cuối cùng kéo hắn xuống ngồi trên giường.

Thần Nam trong lòng nghĩ thầm: không thể nào, lẽ nào muốn......

"Cái tên xú tặc ngươi có ý nghĩ xấu xa gì trong đầu, ánh mắt như thế thật là kinh tởm, rõ thật là đáng ghét quá mà!"

Tiểu bảo chúa mang Thần Nam ấn xuống ngồi xếp bằng trên giường, bản thân thì ngồi xếp bằng ở sau lưng hắn, sau đó đưa song chưởng ra áp lên trên lưng hắn. Hai ngọn tiểu thủ của cô từ từ biến đổi trở nên óng ánh như bạch ngọc, cuối cùng bắt đầu phiếm xuất một luồng quang hoa mờ nhạt.

Thần Nam cả người kinh hãi, hắn cảm giác lực lượng trong nội thể đang nhanh chóng thoát đi, chân khí trong trăm mạch như lưu thủy cùng nhau cuồn cuồn trào về hai tay của tiểu bảo chúa ác ma.Tiểu bảo chúa càng lúc càng hưng phấn, lúc này đây cô đang lần đầu tiên thi triển hóa thiên dung địa công pháp, nhờ vào lực lượng của Thần Nam không ngừng luyện hóa linh lực của Liệt Hỏa Tiên Liên.

Hóa Thiên Dung Địa công pháp đúng như tên gọi, luyện đến tối cao cảnh giới có thể làm tiêu tan vạn vật, quả thực là uy lực không gì sánh được, kì quỷ mạc trắc(kỳ quái không gì đo lường). Có một điều huyền diệu khác của công pháp này là nó có thể hóa giải công lực người khác dựa vào đó mà sử dụng, đương nhiên chỉ là tạm mượn trong chốc lát mà thôi, phút chốc sau đó, những công lực đã hóa lai thì lại vĩnh viễn tiêu thất.

Tiểu bảo chúa như kim chi ngọc diệp, chưa hề chịu qua một chút uất ức, trước tiên Thần Nam đã bắt giữ cô sau đó trêu chọc cô đủ điều, bị cô xem đó là một chuyện cực kỳ sỉ nhục, vì lẽ đó trên đường đi cô không ngừng hành hạ Thần Nam . Lần này, nhìn thấy bộ dạng giễu cợt của Thần Nam, khiến cô đột nhiên nhớ lại những sự việc mấy ngày trước, lập tức xấu hổ tức giận không ngừng.

Điều này khiến trong đầu cô hình thành một kế hoạch báo phục cảm giác đầy hứng phấn, cô quyết định thử dùng qua công pháp chưa bao giờ dùng qua là Hóa Thiên Dung Địa công pháp hóa giải công lực toàn thân của Thần Nam trợ giúp cô luyện hóa linh lực của liệt hỏa tiên liên, tưởng tượng nhìn vào gương mặt đau khổ của Thần Nam sau khi thất tán toàn bộ bản thân công lực, cô không kìm được tiếu ý.

Lúc đầu tiểu bảo chúa xác thật hưng phấn không ngớt, liên tục không ngừng hút lấy công lực trên thân Thần Nam, khiến linh lực trong nội thể cô cuộn trào mãnh liệt, hơi nóng trong nội thể do linh lực của liệt hỏa tiên liên mang đến dần dần tiêu thất, cùng với điều này trong lòng cũng nổi lên một cổ cảm giác hả hê thỏa thích. Nhưng sau đó tiểu bảo chúa dần dần cảm thấy có phần không ổn, khi cô muốn dừng lại, hóa thiên dung địa công pháp dường như mất đi sự khống chế, đã khiến vô phương vô kế ngừng lại, tiếp tục vận hành lần nữa và lần nữa.

Tiểu bảo chúa tu luyện hóa thiên dung địa công pháp là do cô vô ý ở trong bộ sưu tập điển tịch của hoàng gia phát hiện ra, nhưng đó chỉ là một bản phổ khiếm khuyết mà thôi, thêm nữa thời gian cô tu luyện hãy còn ngắn, vì vậy không có khả năng thuần thục khống chế sự vận hành của công pháp này. Cô thầm lo lắng không thôi, nếu cứ tiếp tục như thế này, toàn bộ công lực của Thần Nam không thể không bị cô luyện hóa sạch sẽ, mặc dù cô cực kỳ căm giận cái tên "xú tặc" này, nhưng lại không hề nghĩ đến việc phế bỏ hoàn toàn toàn thân công lực của hắn.

Thời khắc này Thần Nam cảm thấy khó chịu như bị hàng vạn con kiến đốt vào thân thể, công lực toàn thân chính thực đang bị hút ra khỏi thân thể, công lao khổ tu trong nhiều năm lúc này đây bị hủy trong chốc lát, tâm hắn như cây khô, muôn vàn ý niệm đều tiêu tan, cảm giác linh hồn phảng phất như cùng với dòng chảy của chân khí tung bay ra bên ngoài cơ thể.

Song chính thực lúc trong tâm hắn đã nguội lạnh như tro tàn, hằng trăm ý niệm tất cả đã tiêu biến đi, một cổ cảm giác đã lâu không gặp từ từ dấy lên trong lòng hắn, lục giác của hắn càng lúc càng mẫn tiệp(nhạy bén), linh giác đã mất đi sau khi hắn mười sáu tuổi dường như đang hồi phục trở lại như ban đầu, lại lần nữa quay trở lại trong cơ thể hắn, Thần Nam kích động những tưởng muốn hét to lên.

Đã từng được mọi người khen tặng là võ học thiên tài, đã từng là nguyên nhân cho tầng lớp hậu bối chỉ chỉ điểm điểm, tất cả nguyên nhân đó đều bởi vì vào năm hắn mười sáu tuổi hắn đã mất đi toàn bộ linh giác. Từ mười sáu tuổi cho đến hai mươi tuổi bốn năm đó đối với hắn đúng là cơn ác mộng mãi mãi không bao giờ quên được, vô luận hắn cố gắng nổ lực như thế nào đi nữa, võ học tu vi lại khó khăn tiến triển, nhận lấy những cái cười chế giễu châm biếm ùn ùn kéo đến từ sau lưng, đứa con cưng của ông trời như là hương thơm của hoa tươi cho mọi người noi theo từ thiên đường đã bị vùi lấp xuống tận cùng của hắc ám địa ngục.

Song nhãn Thần Nam dần dần mơ màng, nước mắt lóc tóc nhỏ xuống, nụ cười ngập tràn trong nước mắt, trong lòng không cam chịu, đã từng khát vọng, từ giây phút này tất cả sẽ thay đổi.

Cùng với sự hồi phục của linh giác, Thần Nam nhìn thấy được sự lưu chuyển của chân khí ở kinh mạch trong nội thể, nhìn thấy dòng chân khí ấy đích thực không ngừng tuôn ra khỏi cơ thể, Thần Nam không có một chút gì chán nản phiền muộn. Hắn mơ hồ cảm thấy rằng hành động ác ý này của tiểu bảo chúa, trong đó xảo hợp làm sao đã khiến cho linh giác của hắn hồi phục trở lại.

Ta nào xem công lực đó ra gì, chỉ cần lục giác của ta hồi phục, linh giác phục hoàn, ta có thể trong thời gian ngắn đạt được đến công lực gấp mấy lần hiện tại. Bước nhập được một bước vào thần thánh điện đường, cùng với tu đạo giả của phương đông, ma pháp sư của phương tây cùng tranh cao thấp đã không phải là lời nói viễn vông, đạp nhập vào cảnh giới tiên vũ chi cảnh mà trước đây không thể đạt được là kính trung hoa, thủy trung nguyệt.

Cùng với thời gian dần trôi qua, chân khí sắc kim hoàng trong nội thể thất tán ra ngoài càng lúc càng mỏng manh, càng lúc càng ảm đạm. Thế nhưng cũng vào thời điểm này, Thần Nam đã phát hiện ra chân khí bản thân có chút hiện tượng dị thường, luồng kim quang rực rỡ đó lại pha lẫn một tia thiển hoàng vô hoa.

" Điều....điều gì xảy ra vậy? Làm sao lại có chân khí sắc vô hoa thiển hoàng?" Thần Nam trong lòng đầy nghi hoặc, vô danh công pháp quyết gia truyền của hắn không thể sản sinh ra mạc danh chân khí như thế.

Cẩn thận theo dõi điều này, hắn phát hiện thiển hoàng sắc chân khí tuy rằng rất ít, nhưng lại phân bố ở trong trăm mạch. Nếu như không phải lúc này chân khí trong nội thể hắn càng lúc càng mỏng đi, nhất định không thể phát hiện ra đặc dị chân khí thiển hoàng vô hoa này.

"Lẽ nào là nó...." Thần Nam cảm thấy trong lòng một trận hàn khí dấy lên, trên người chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.

Luồng đặc dị chân khí thiển hoàng vô hoa đó đã làm hắn nhớ lại một đoạn hồi ức rất lâu rồi, nó đã từng chịu đựng, đã từng quên đi, đã là mãi mãi....từng việc từng việc của vạn năm trước dần dần lóe lên trong đầu hắn.

Đã từng có một nữ tử không biết từ đâu, giống như một ngôi sao chổi chọc phá thiên không, chiếu sáng cả vùng tiên ảo đại lục. Đó là một thần bí nữ tử tập hợp của cả sắc đẹp cùng trí tuệ trên cơ thể, không có ai biết được sư thừa của nàng, cũng không ai biết được quá khứ của nàng, nàng bước đi vào giữa các đại thế lực, lúc đó trên đại lục rất nhiều sự kiện trọng đại đều có sự xuất hiện bóng ảnh của nàng. Thần bí, mĩ mạo, trí tuệ, khiến vô số thanh niên trở nên điên cuồng, nàng chính là Đạm Thai Tuyền.

Năm đó Thần Nam mười sáu tuổi, huyền công gia truyền vừa mới đạt đến đệ nhị trọng thiên là đại thừa chi cảnh, một thân tu vi làm các đồng bối từ hai mươi tuổi trở xuống phải tôn xưng đệ nhất nhân, chính thực lúc đó khí thế thật hưng phấn. Vào năm đó Đạm Thai Tuyền mười tám tuổi đã đến tìm Thần Nam, trước đó Thần Nam từ lâu đã nghe kì danh, vừa gặp mặt lập tức kinh vi thiên nhân (không dịch được). Hai người đàm luận võ đạo, Đạm Thai Tuyền sở học bác nhi tinh thâm, khiến Thần Nam kinh ngạc khâm phục không ngừng, sau đó hai người đã đại chiến một trận, kết quả không phân thắng bại.

Từ đó về sau Thần Nam không thể cứu chữa được rơi vào vòng xoáy tình cảm, hắn trong lòng đối với Đạm Thai Tuyền say mê không dứt, nhưng không bao giờ biểu lộ ra.

Đạm Thai Tuyền tạm lưu lại gia đình Thần Nam trong những ngày đó, Thần Nam phát hiện nàng mỗi ngày đều cần phải tu luyện một loại tâm pháp cổ quái, tu luyện công pháp đó xuất hiện một luồng chân khí vô hoa vô quang, nhan sắc thiển hoàng, mà uy lực còn rất nhỏ. Thần Nam tỏ ra hiếu kỳ, thường cố hỏi nàng loại công pháp đó rốt cuộc có tác dụng gì.

Lúc đó Đạm Thai Tuyền chỉ cười không nói, sau bị hắn nhiều lần truy hỏi, liền nói với ý tứ sâu sắc: " cái này chính là thượng cổ kì công, bất luận đệ công lực thông thiên, phi tự bản thân thể nghiệm, cũng khó mà hiểu rõ được điều kỳ diệu ở trong."

Thế nhưng sau đó Đạm Thai Tuyền nhẹ nhàng rời đi, về sau nghe thấy truyền ngôn của mọi người, cô sẽ lại lần nữa bái một vị tu đạo giả làm sư phụ, để tập luyện thân thể bắt đầu tiến hành tu đạo.

Ba tháng sau đó, cơn ác mộng của Thần Nam bắt đầu, công lực đại thối(lùi), hắn như từ trên mây cao rớt xuống vực thẳm. Hắn tự mình cảm thấy khoảng cách với Đạm Thanh Tuyền càng lúc càng xa, lấy đó làm hổ thẹn, trong lòng hắn đã không còn chút ảo tưởng nào, Đạm Thai Tuyền trong lòng hắn đã trở thành một nữ thần cao xa không thể với tới, hắn chỉ có thể trong lòng thầm chúc phúc cho nàng.....

Ở trong cô đơn nghiền ngẫm về đau khổ, ở trong tuyệt vọng hứng chịu những đắng cay.

Mãi cho đến những ngày sau hắn ở trong núi đã gặp một nữ hài vui vẽ ranh mảnh như tiên nữ chính là Vũ Hinh, như một tia sáng rực rỡ từ thiên không chiếu rọi xuống số phận mờ mịt của hắn.

Bỗng nhiên nhớ lại những việc đã qua, trong tâm Thần Nam lạnh giá vô cùng, tuyệt thế phong tư của Đạm Thai Tuyền phút chốc đã như làn khói mà tiêu tán, hình tượng một hoàn mỹ nữ thần trong lòng hắn ầm ầm sụp đổ.....

Vào thời điểm khi tiểu bảo chúa hút lấy tia chân khí cuối cùng trong nội thể Thần Nam, thần trí hắn dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn mất đi tri giác.

Hai ngày sau Thần Nam từ từ tỉnh dậy, mở mắt ra liền trông thấy tiểu bảo chúa đang tựa cằm buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thần Nam liền cử động thân thể một chút, thoáng cái đã bị tiểu công chúa phát giác ra.

"A, xú tặc ngươi đã tỉnh lại rồi."

Tiểu bảo chúa ngạc nhiên mừng rỡ chạy đến bên cạnh giường hắn, nhưng cô lập tức lấy lại dáng vẻ như xưa nói:"bại hoại, ngu ngốc lát nữa nếu tỷ tỷ ta có đến hỏi, ngươi phải nói cùng với ta, là ngươi trước tiên trêu chọc ta, đã nghe rõ chưa?"

Thần Nam giây lát đã cảm thấy vui mừng, cái con tiểu ác ma này chính thực khiến người không biết nên cười hay nên khóc, toàn thân công lực của hắn đã bị cô phế, vậy mà lại còn uy hiếp người khác giúp nói tốt cho cô. Có điều là Thần Nam xác thật không căm hận tiểu bảo chúa nhiều lắm, dẫu sao thì tiểu ác ma này đã khiến chân khí hắn tiêu thất nhưng linh giác lại lần nữa hồi phục.

Sở Nguyệt nhẹ nhàng bước đến mở cửa phòng ra, hướng về phía Thần Nam nói:" Thần Công Tử người đã tỉnh."

"Đã làm công chúa phải lo lắng."

"Tiểu muội không hiểu biêt, ra tay không biết rõ nặng nhẹ, hy vọng công tử bỏ quá cho. Sau khi quay trở về đế đô, ta nhất định tập hợp mọi người giúp công tử khôi phục công lực."

Tiểu bảo chúa thấy Sở Nguyệt không trách mắng cô, liền hoạt bát trở lại.

"Yên tâm đi bại hoại, sau khi quay trở về đô thành, ta nhất định tìm người giúp ngươi khôi phục công lưc."

Sở Nguyệt nhíu mày nhìn cô, nói:" Đã biết rõ là sẽ gây ra họa mà."

Tiểu bảo chúa dí dỏm chau mũi lại.

Hôm sau, nhóm người Sở Nguyệt ly khai khỏi vùng biên thùy của phong ninh tiểu thành, dưới sự hộ vệ của năm trăm thiết giáp kị sĩ bắt đầu quay trở về Sở quốc đô thành.

Thần Nam trong con mắt của thường nhân vừa là "cao thủ" vừa là người bình thường, thế nhưng trong lòng hắn không có một chút lạc lõng, hắn tin tưởng rằng trong tương lai không gần tên tuổi của hắn sẽ làm chấn động khắp cả thiên nguyên đại lục.

Trên đường đi Sở Nguyệt đối với hắn quan tâm lo lắng vô cùng, đưa ma pháp sư duy nhất trong đội ngũ lưu lại bên cạnh hắn, cách một khoảng thời gian lại thi triển khôi phục thuật lên người hắn, tránh để cho hắn mệt nhọc trên đường đi.

Tiểu bảo chúa đối với việc này đã nhiều lần nhíu mũi, những tưởng nói ra chuyện gì, nhưng trông thấy nhãn thần sắc bén của Sở Nguyệt, cuối cùng lại phải nuốt vào trở lại.

Vài ngày sau nhóm người tiểu bảo chúa đã đi đến được một tòa cổ thành, khi Thần Nam nghe thấy tòa cổ thành này có tên là Đạm Thai, trong lòng hắn liền dấy lên một trận kinh động.

Những năm tháng tang thương đã chạm trổ lên bức tường thành củ kỷ này, ngấn đao, đã ghi lại trên nó biết bao mũi tên lưỡi kiếm sau những trận chiến hỏa gian nan vất vả. Đạm Thai thành quy mô không phải là quá lớn, nhân khẩu không quá mười vạn,cư dân trong thành nội giống như trong một tòa cổ thành đa số đều chất phác, ở tại trên đường có nhiều loại tạp nghệ để hoan nghênh sự viếng thăm của hai vị công chúa.

Khi trên đường đi đến quảng trường của Đạm Thai thành, Thần Nam bỗng chốc cảm thấy như tắt nghẽn hơi thở, một bức tượng bạch ngọc đứng sừng sững trên đài cao tại quảng trường, dung nhan quả thực có một không hai,tuyệt đại phong hoa , đúng vậy đó là Đạm Thai Tuyền.

"Làm sao... ....có thể? Vì sao lại là.....cô ấy!" Thần Nam cả người thất thần, vài ngày trước người ấy đã từng khiến hắn phải nhớ thương nhớ mong là nữ thần vừa mới sụp đổ, vài ngày sau hắn lại có thể gặp lại người đó qua bức điêu tượng này, sự tình của thế gian thật khó biết trước, hai bàn tay hắn dường như tự dìu dắt hắn đi tiến đến về phía trước

Ngay lúc đó tiếng cười nói vui vẽ của tiểu bảo chúa đã làm hắn giật mình bừng tỉnh.

"Oa, Đạm Thai tiên tử đẹp quá đi, chỉ có điều chúng ta cùng Đạm Thai tiên từ cũng đều xinh đẹp như nhau, hi hi."

Sở Nguyệt trên ngọc dung thoáng lướt qua một mụ cưởi mỉm, đôi mắt sáng lưu chuyển, làm lộ hai núm đồng tiên trên gò má ngọc khiến người phải say mê.

"Thật không biết xấu hổ, vậy mà cũng có thể đem mình ra mà so sánh cùng tiên tử."

Tiểu bảo chúa dịu dàng nói:" muội vẫn đem tỷ tỷ so sánh với cô ấy, vả lại, chúng ta vốn đã cùng cô ấy xinh đẹp như nhau thật mà."

Thần Nam đột nhiên năm lấy tay của Ma pháp sư đứng bên cạnh, kích động nói:" Cô ấy là Đạm Thai Tuyền ư?"

Tiểu bảo chúa nghe thấy liền cười nói:" xú tặc ngươi làm sao mà kiến thức lại hủ lậu, nông cạn như thế, ngay cả Đạm Thai tiên tử là Đạm Thai Tuyền mà cũng phải kêu lên như chưa từng biết đến ư? A, ta nhớ lại rồi, ngươi ngay cả chữ cũng không biết viết, ôi, ngươi thật là một tên gia hỏa bất học vô thuật mà...." Nói xong, cô làm bộ dạng như cực kỳ đau khổ.

Thần Nam ngữ âm run rẩy nói:" Cô ấy.....cô ấy không phải là nhân vật của vạn năm trước sao? Làm sao mà mọi người vẫn còn nhớ đến cô ây?"

Tiểu bảo chúa chỉ muốn lần nữa chế giễu hắn, nhưng đã bị Sở Nguyệt ngăn chặn lại, Sở Nguyệt nhìn vào Thần Nam trả lời những điều "không thể giải thích được" về Đạm Thai tiên tử, kiên nhẫn giải thích cho hắn:" Trải qua sau một vạn năm, Đạm Thai tiên tử đích thực từ lâu đã bị mọi người quên lãng, nhưng ngàn năm trước đây cô ấy đã từng quá bộ đến bổn thành, đó là một trong những vị thần tiên ít ỏi của Sở quốc chúng ta, mọi người bắt đầu từ giây phút đó lại nhớ đến Đạm Thai tiên tử, Đạm Thai thành đã từ đó mà đặt tên."

"Cô ấy.....đã thành tiên...." Thần Nam một mình lẩm bẩm, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Lúc này mọi người đều đã tiến lên phía trước, nhưng hắn vẫn còn đứng yên trên đường như lúc đầu.

" Ta tưởng rằng ta đã có thể thoát khỏi quá khứ trước kia, nhưng vì sao từng việc từng việc trước kia lại tiếp tục tái hiện ra trước mắt ta? Đạm Thai Tuyền, Vũ Hinh....."

""Không phải quá khứ chỉ như một làn khói,tại sao lúc nào cũng lượn lờ trong tâm ta?! Quá khứ đã thành cơn gió, tại sao hướng gió lại cứ bất định, chung quy vẫn tiếp tục phiêu động trong lòng ta?!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương