[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang
-
Chương 35
Một đời này vinh quang tươi đẹp của người nổi bật nhất trong Hắc Giao tộc Phong Hạo đã gặp một chuyện xui xẻo nhất, không phải là khi gã trăm phương nghìn kế tính kế Thần long Ngao Liên, mà là gã không tính đến việc nửa đường nhảy ra một kẻ tên Minh Tôn.
Tuy rằng lúc ấy bị Minh Tôn giáng một đạo sấm sét xuống đánh chạy, nhưng gã vẫn luôn cho rằng gã lúc đó dưới tình huống bị thương đã sáng suốt lựa chọn không thể lấy một địch hai (lúc ấy Ngao Liên đã cắn chết một con hắc giao khác, nhưng vẫn chưa hôn mê), lấy rút lui làm một loại chiến lược. Cho nên gã cũng không có nhận thức rõ ràng về thực lực của Minh Tôn.
Lần này gã trộm lấy thần khí trong tộc ra, lại có pháp bảo mà Vương phi Khanh Văn cung cấp, liền tràn đầy tự tin một đường đuổi theo.
Gã lo lắng nhất là việc Ngao Liên đã quay lại Đông Hải rồi, nhưng cũng may hơi thở đến giữa đỉnh núi này liền dừng lại rồi biến mất, nói rõ rằng Ngao Liên vẫn chưa quay về. Chưa quay về, cũng nói lên một điều là không có quân tiếp viện, chỉ có một kẻ không biết từ đâu chạy đến đây tu luyện, không đủ làm kẻ địch của gã.
Nhưng sự thật đã nói cho gã biết, gã đã sai mười phần.
Minh Tôn thậm chí còn không lấy Thiên Ma đao của mình ra, chỉ dùng một thân thần lực vô thượng đã đánh cho Phong Hạo tè ra quần, quỳ rạp trên mặt đất gào khóc cầu xin tha thứ.
Về phần thần khí mà gã mang đến – Phượng Hoàng Thần Linh, giống như một cái gậy bị rút lông, một mảnh đen tuyền, còn tản ra khói đen mà mắt thường có thể nhìn thấy được, vẫn còn ở một bên. Mà pháp bảo của Long tộc mà Khanh Văn cho gã cũng bị Minh Tôn lấy đi.
Minh Tôn nhìn hắc giao đã bị đánh thành đầu heo dưới chân, trong mắt hiện lên tia sáng thị huyết, hắc hắc cười lạnh nói:
“Không biết máu của giao long có uống được không? Hoặc là có thể lột lấy da của ngươi làm hai chiếc giày cũng không tệ.”
Phong Hạo sợ tới mức mặt không còn chút máu.
Giờ này khắc này gã đã nhận thức được đầy đủ sự đáng sợ của thiếu niên trước mắt. Pháp thuật mà thiếu niên này sử dụng gã chưa từng nhìn thấy. Ngoại trừ sét thần kinh thiên ra, những thứ khác vô cùng xa lạ, hơn nữa thứ hắn sử dụng rõ ràng phải là thần thuật mới đúng, nhưng trong đó lại ẩn ẩn kèm theo một chút ma khí.
Phong Hạo dọc một đường tu luyện đi mãi có chút lệch đường, dần nhập ma đạo, bởi vậy có chút quen thuộc với ma khí. Cho nên cảm giác này càng khiến gã thêm hoảng sợ.
Thiếu niên này đến tột cùng là ai?
Đợi đến khi nghe được Minh Tôn dùng ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ như thế muốn lột da lấy máu gã, Phong Hạo liền cảm thấy linh hồn của mình đều đang run rẩy.
“Xin hãy để gã lại cho ta.”
Một giọng nói thản nhiên vang lên.
Minh Tôn quay đầu lại nhìn, Ngao Liên khoác một kiện áo choàng đang tựa lên vách núi đá của sơn động, vẻ mặt phức tạp đang nhìn mình.
Khi Minh Tôn cùng Phong Hạo đang đánh nhau thì y đã tỉnh lại. Giường lớn trong một sơn động xa lạ khiến y có chút hoảng hốt, sau đó y rất nhanh nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó trên chiếc giường thật lớn này. Điều này khiến cho long tâm chưa từng rung động trong mấy ngàn năm qua của Ngao Liên dao động kịch liệt.
Cảm giác được hơi thở của hắc giao ngoài sơn động, y trần truồng đứng lên, phẫn nộ cùng cừu hận lập tức bốc lên từ đáy lòng.
Y thấy bên giường có đặt một kiện áo choàng, liền tiện tay cầm lấy mặc vào, bao phủ toàn thân, bước nhanh ra ngoài, bất quá lúc này trận chiến đấu đã gần kết thúc.
Y nhìn Minh Tôn một quyền lại một quyền đánh Phong Hạo trở về nguyên hình, rơi xuống mặt đất, lại một quyền rồi một quyền đánh gã thành đầu heo, cuối cùng đạp đầu của gã nói ra những lời kia.
Đáy lòng của y cũng khiếp sợ giống như Phong Hạo.
Thiếu niên không biết đến từ nơi nào này có thực lực mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi. Cho dù trước đó mình không hề bị thương, Ngao Liên cũng không thể dám chắc mình có đánh thắng được hắn không. Hơn nữa y mơ hồ có thể nhận ra thiếu niên này, đúng là hài đồng năm mươi năm trước mình gặp được ở bên một con sông lớn cách đó không xa.
Chỉ năm mươi năm ngắn ngủi, liền tu luyện tới được trình độ như thế, thật sự khiến cho người ta chấn động.
Lại nghĩ tới vừa rồi mình cùng hắn… Ngao Liên nhịn không được mặt đỏ ửng lên.
Thân trên Minh Tôn trần trụi, trên cổ chỉ đeo hồ lô bằng ngọc, thân dưới mặc một chiếc quần dài màu đen, trên chân là một đôi giày không biết làm từ da gì, cứ tùy tiện như vậy mà ứng chiến.
Lúc này hắn cứ đứng đó như vậy, làn da hơi đen tràn ngập sức mạnh cùng co dãn, dáng người tron dài hoàn mỹ không tì vết, mái tóc đen theo gió phất phơ đằng sau người, cả người phơi bày một loại khí thế cuồng dã.
Hắn đạp đầu Phong Hạo, tùy ý nghiền nghiền, cái đầu kia phát ra tiếng kẹt kẹt, gương mặt của Phong Hạo biến hình rồi hôn mê.
“Gã là kẻ địch của ngươi.”
“Đúng vậy. Cho nên ta muốn tự mình xử trí gã.”
Minh Tôn chậc một tiếng sờ sờ cái cằm bóng loáng của mình, nheo mắt cười nói:
“Ngươi có quyền lợi này. Nhưng hiện tại hình như gã là tù binh của ta.”
Ngao Liên do dự một chút, nói:
“Ngươi muốn gì?”
Không cần Minh Tôn trả lời, từ trong tầm mắt đánh giá qua lại trên người Ngao Liên của hắn đã bộc lộ ra ý ngầm sở hữu.
Ngao Liên đỏ mặt lên, ngay cả cổ cũng có một tầng hồng nhạt lan đến.
Y cũng không có cảm giác thấy thẹn khi bị vũ nhục. Đối với Long tộc thì *** dục là bản tính, mặc kệ là cùng nam hay cùng nữ, ở trên hay ở dưới, đều là một phần trong cuộc sống của bọn họ. Với Ngao Liên thì tương đối ngoại lệ là vì y kế thừa sự lạnh lùng đạm tình từ một vị phụ thân khác, cho nên bản tính cũng không phải không biết tiết chế giống như những long tộc khác. Nhưng dù sao y cũng mới ‘phá thân’, trải qua *** dị thường nhiệt tình kịch liệt khó có thể tưởng tượng nổi với Minh Tôn, lúc này bị Minh Tôn nhìn chằm chằm như vậy, thật sự không bình tĩnh nổi.
“Ta sẽ dùng phương thức khác để báo đáp ngươi.”
Ngao Liên cực lực duy trì sự tôn nghiêm của Long vương của chính bản thân mình.
Minh Tôn hé miệng cười, đá hắc giao đã hôn mê sang một bên, lập tức đi đến trước mặt Ngao Liên.
Khi hắn từ từ đến gần, Ngao Liên không tự chủ được mà cơ thể trở nên căng thẳng, hai tay giấu trong áo choàng khẩn trương nắm chặt lại.
“Nhưng mà, ta chỉ muốn ngươi.”
Minh Tôn nâng cằm y lên, đầu nửa ngẩng tà mị cười nói.
Ngao Liên nhìn thiếu niên còn thấp hơn mình nửa cái đầu, đã có khí thế cường đại mức này, trái tim không khỏi rung động nhè nhẹ.
Giống như có chút e ngại, có chút khẩn trương, có chút không tự chủ được mà thần phục, còn có một chút chờ mong không phát hiện ra.
Tâm thần y rung lên, nghiêng qua, cực lực trấn định nói:
“Điều đó là không thể! Ngươi không biết thân phận của ta!”
“Vậy thì thế nào? Mặc kệ là ai, ngươi đã thuộc về ta.”
Minh Tôn cầm một lọn tóc màu trà của y lên, nhẹ nhàng đặt ở chóp mũi hít một hơi.
Chỉ một động tác đơn giản thế này, Ngao Liên bị đùa giỡn lập tức cảm thấy máu trong cơ thể sôi trào, thân thể giống như lập tức bị châm lên ngọn lửa nào đó, rất nhanh sẽ có xu thế lửa cháy lan khắp đồng cỏ.
Y có chút chật vật lùi về phía sau hai bước, cách ra một khoảng với Minh Tôn. Nhưng khí thế không cho phép cự tuyệt cùng hơi thở nóng rực kia giống như còn quanh quẩn xung quanh y.
Y hít sâu, nói:
“Đây chỉ là một hồi hiểu lầm. Ta là Long vương Đông Hải, tộc trưởng của Long tộc. Ân cứu mạng của ngươi ta tự nhiên báo đáp, nhưng xin đừng đưa ra điều kiện khiến cho ta khó xử.”
“Ha hả…”
Minh Tôn nở nụ cười.
“Hiểu lầm mà ngươi nói, là chuyện xảy ra trước đó giữa chúng ta đúng không?”
Mặt Ngao Liên lập tức đỏ hơn một chút.
Minh Tôn còn chưa từng thấy qua người dễ dàng thẹn thùng như vậy (hay là rồng?), không khỏi càng thêm nổi lên hứng thú. Hắn cười tủm tỉm nói:
“Thực ra, sau khi trải qua một đêm buổi tối hôm qua kia, ta tuyệt không cảm thấy đây là điều kiện khiến ngươi ‘khó xử’. Nhân gian không phải có câu, là ‘Lấy thân báo đáp sao?”
Tuy rằng lúc ấy bị Minh Tôn giáng một đạo sấm sét xuống đánh chạy, nhưng gã vẫn luôn cho rằng gã lúc đó dưới tình huống bị thương đã sáng suốt lựa chọn không thể lấy một địch hai (lúc ấy Ngao Liên đã cắn chết một con hắc giao khác, nhưng vẫn chưa hôn mê), lấy rút lui làm một loại chiến lược. Cho nên gã cũng không có nhận thức rõ ràng về thực lực của Minh Tôn.
Lần này gã trộm lấy thần khí trong tộc ra, lại có pháp bảo mà Vương phi Khanh Văn cung cấp, liền tràn đầy tự tin một đường đuổi theo.
Gã lo lắng nhất là việc Ngao Liên đã quay lại Đông Hải rồi, nhưng cũng may hơi thở đến giữa đỉnh núi này liền dừng lại rồi biến mất, nói rõ rằng Ngao Liên vẫn chưa quay về. Chưa quay về, cũng nói lên một điều là không có quân tiếp viện, chỉ có một kẻ không biết từ đâu chạy đến đây tu luyện, không đủ làm kẻ địch của gã.
Nhưng sự thật đã nói cho gã biết, gã đã sai mười phần.
Minh Tôn thậm chí còn không lấy Thiên Ma đao của mình ra, chỉ dùng một thân thần lực vô thượng đã đánh cho Phong Hạo tè ra quần, quỳ rạp trên mặt đất gào khóc cầu xin tha thứ.
Về phần thần khí mà gã mang đến – Phượng Hoàng Thần Linh, giống như một cái gậy bị rút lông, một mảnh đen tuyền, còn tản ra khói đen mà mắt thường có thể nhìn thấy được, vẫn còn ở một bên. Mà pháp bảo của Long tộc mà Khanh Văn cho gã cũng bị Minh Tôn lấy đi.
Minh Tôn nhìn hắc giao đã bị đánh thành đầu heo dưới chân, trong mắt hiện lên tia sáng thị huyết, hắc hắc cười lạnh nói:
“Không biết máu của giao long có uống được không? Hoặc là có thể lột lấy da của ngươi làm hai chiếc giày cũng không tệ.”
Phong Hạo sợ tới mức mặt không còn chút máu.
Giờ này khắc này gã đã nhận thức được đầy đủ sự đáng sợ của thiếu niên trước mắt. Pháp thuật mà thiếu niên này sử dụng gã chưa từng nhìn thấy. Ngoại trừ sét thần kinh thiên ra, những thứ khác vô cùng xa lạ, hơn nữa thứ hắn sử dụng rõ ràng phải là thần thuật mới đúng, nhưng trong đó lại ẩn ẩn kèm theo một chút ma khí.
Phong Hạo dọc một đường tu luyện đi mãi có chút lệch đường, dần nhập ma đạo, bởi vậy có chút quen thuộc với ma khí. Cho nên cảm giác này càng khiến gã thêm hoảng sợ.
Thiếu niên này đến tột cùng là ai?
Đợi đến khi nghe được Minh Tôn dùng ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ như thế muốn lột da lấy máu gã, Phong Hạo liền cảm thấy linh hồn của mình đều đang run rẩy.
“Xin hãy để gã lại cho ta.”
Một giọng nói thản nhiên vang lên.
Minh Tôn quay đầu lại nhìn, Ngao Liên khoác một kiện áo choàng đang tựa lên vách núi đá của sơn động, vẻ mặt phức tạp đang nhìn mình.
Khi Minh Tôn cùng Phong Hạo đang đánh nhau thì y đã tỉnh lại. Giường lớn trong một sơn động xa lạ khiến y có chút hoảng hốt, sau đó y rất nhanh nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó trên chiếc giường thật lớn này. Điều này khiến cho long tâm chưa từng rung động trong mấy ngàn năm qua của Ngao Liên dao động kịch liệt.
Cảm giác được hơi thở của hắc giao ngoài sơn động, y trần truồng đứng lên, phẫn nộ cùng cừu hận lập tức bốc lên từ đáy lòng.
Y thấy bên giường có đặt một kiện áo choàng, liền tiện tay cầm lấy mặc vào, bao phủ toàn thân, bước nhanh ra ngoài, bất quá lúc này trận chiến đấu đã gần kết thúc.
Y nhìn Minh Tôn một quyền lại một quyền đánh Phong Hạo trở về nguyên hình, rơi xuống mặt đất, lại một quyền rồi một quyền đánh gã thành đầu heo, cuối cùng đạp đầu của gã nói ra những lời kia.
Đáy lòng của y cũng khiếp sợ giống như Phong Hạo.
Thiếu niên không biết đến từ nơi nào này có thực lực mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi. Cho dù trước đó mình không hề bị thương, Ngao Liên cũng không thể dám chắc mình có đánh thắng được hắn không. Hơn nữa y mơ hồ có thể nhận ra thiếu niên này, đúng là hài đồng năm mươi năm trước mình gặp được ở bên một con sông lớn cách đó không xa.
Chỉ năm mươi năm ngắn ngủi, liền tu luyện tới được trình độ như thế, thật sự khiến cho người ta chấn động.
Lại nghĩ tới vừa rồi mình cùng hắn… Ngao Liên nhịn không được mặt đỏ ửng lên.
Thân trên Minh Tôn trần trụi, trên cổ chỉ đeo hồ lô bằng ngọc, thân dưới mặc một chiếc quần dài màu đen, trên chân là một đôi giày không biết làm từ da gì, cứ tùy tiện như vậy mà ứng chiến.
Lúc này hắn cứ đứng đó như vậy, làn da hơi đen tràn ngập sức mạnh cùng co dãn, dáng người tron dài hoàn mỹ không tì vết, mái tóc đen theo gió phất phơ đằng sau người, cả người phơi bày một loại khí thế cuồng dã.
Hắn đạp đầu Phong Hạo, tùy ý nghiền nghiền, cái đầu kia phát ra tiếng kẹt kẹt, gương mặt của Phong Hạo biến hình rồi hôn mê.
“Gã là kẻ địch của ngươi.”
“Đúng vậy. Cho nên ta muốn tự mình xử trí gã.”
Minh Tôn chậc một tiếng sờ sờ cái cằm bóng loáng của mình, nheo mắt cười nói:
“Ngươi có quyền lợi này. Nhưng hiện tại hình như gã là tù binh của ta.”
Ngao Liên do dự một chút, nói:
“Ngươi muốn gì?”
Không cần Minh Tôn trả lời, từ trong tầm mắt đánh giá qua lại trên người Ngao Liên của hắn đã bộc lộ ra ý ngầm sở hữu.
Ngao Liên đỏ mặt lên, ngay cả cổ cũng có một tầng hồng nhạt lan đến.
Y cũng không có cảm giác thấy thẹn khi bị vũ nhục. Đối với Long tộc thì *** dục là bản tính, mặc kệ là cùng nam hay cùng nữ, ở trên hay ở dưới, đều là một phần trong cuộc sống của bọn họ. Với Ngao Liên thì tương đối ngoại lệ là vì y kế thừa sự lạnh lùng đạm tình từ một vị phụ thân khác, cho nên bản tính cũng không phải không biết tiết chế giống như những long tộc khác. Nhưng dù sao y cũng mới ‘phá thân’, trải qua *** dị thường nhiệt tình kịch liệt khó có thể tưởng tượng nổi với Minh Tôn, lúc này bị Minh Tôn nhìn chằm chằm như vậy, thật sự không bình tĩnh nổi.
“Ta sẽ dùng phương thức khác để báo đáp ngươi.”
Ngao Liên cực lực duy trì sự tôn nghiêm của Long vương của chính bản thân mình.
Minh Tôn hé miệng cười, đá hắc giao đã hôn mê sang một bên, lập tức đi đến trước mặt Ngao Liên.
Khi hắn từ từ đến gần, Ngao Liên không tự chủ được mà cơ thể trở nên căng thẳng, hai tay giấu trong áo choàng khẩn trương nắm chặt lại.
“Nhưng mà, ta chỉ muốn ngươi.”
Minh Tôn nâng cằm y lên, đầu nửa ngẩng tà mị cười nói.
Ngao Liên nhìn thiếu niên còn thấp hơn mình nửa cái đầu, đã có khí thế cường đại mức này, trái tim không khỏi rung động nhè nhẹ.
Giống như có chút e ngại, có chút khẩn trương, có chút không tự chủ được mà thần phục, còn có một chút chờ mong không phát hiện ra.
Tâm thần y rung lên, nghiêng qua, cực lực trấn định nói:
“Điều đó là không thể! Ngươi không biết thân phận của ta!”
“Vậy thì thế nào? Mặc kệ là ai, ngươi đã thuộc về ta.”
Minh Tôn cầm một lọn tóc màu trà của y lên, nhẹ nhàng đặt ở chóp mũi hít một hơi.
Chỉ một động tác đơn giản thế này, Ngao Liên bị đùa giỡn lập tức cảm thấy máu trong cơ thể sôi trào, thân thể giống như lập tức bị châm lên ngọn lửa nào đó, rất nhanh sẽ có xu thế lửa cháy lan khắp đồng cỏ.
Y có chút chật vật lùi về phía sau hai bước, cách ra một khoảng với Minh Tôn. Nhưng khí thế không cho phép cự tuyệt cùng hơi thở nóng rực kia giống như còn quanh quẩn xung quanh y.
Y hít sâu, nói:
“Đây chỉ là một hồi hiểu lầm. Ta là Long vương Đông Hải, tộc trưởng của Long tộc. Ân cứu mạng của ngươi ta tự nhiên báo đáp, nhưng xin đừng đưa ra điều kiện khiến cho ta khó xử.”
“Ha hả…”
Minh Tôn nở nụ cười.
“Hiểu lầm mà ngươi nói, là chuyện xảy ra trước đó giữa chúng ta đúng không?”
Mặt Ngao Liên lập tức đỏ hơn một chút.
Minh Tôn còn chưa từng thấy qua người dễ dàng thẹn thùng như vậy (hay là rồng?), không khỏi càng thêm nổi lên hứng thú. Hắn cười tủm tỉm nói:
“Thực ra, sau khi trải qua một đêm buổi tối hôm qua kia, ta tuyệt không cảm thấy đây là điều kiện khiến ngươi ‘khó xử’. Nhân gian không phải có câu, là ‘Lấy thân báo đáp sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook