Lại nói buổi tối khi Ma Hoàng quay về tẩm điện của mình, đã thấy Minh Tôn đang nằm trên giường lớn của mình, phơi cái bụng nhỏ trắng tròn lên ngủ say, không khỏi nhíu mày.

Từ khi Minh Tôn ra đời đến nay chỉ từng ở trong tẩm điện này. Sau khi Trọng Quang rời đi Ma Hoàng liền ném Minh Tôn vào trong huyệt động ở ma hải, cũng không kịp sắp xếp cung điện cho nó, bởi vậy sau khi tiểu tử này quay về liền quen thuộc mà đi vào nơi này, không khách khí chiếm lấy giường lớn của lão tử nhà nó.

Ma Hoàng đi qua một cước đạp nhi tử từ trên giường xuống.

Minh Tôn lăn một vòng nhanh như chớp trên mặt đất, xoa xoa mắt ngáp một cái đứng lên.

“Phụ hoàng.”

Ma Hoàng nói:

“Đi theo ta.”

Y đi nhanh phía trước, Minh Tôn mở đôi chân nhỏ sải bước chạy theo sau. Vóc dáng nó chỉ cao hơn đầu gối của Ma Hoàng, bộ dáng vui vẻ, rất giống một cái đuôi nhỏ rủ xuống phía sau Ma Hoàng.

Ma Hoàng đưa nó vào một không gian thần bí, nói:

“Xuất chiêu về phía ta.”

Minh Tôn chớp mắt mấy cái, biết phụ hoàng đây là muốn thử luyện bản lĩnh của nó, liền không chút do dự mang những pháp quyết cùng chiêu số nó lĩnh ngộ được trong huyệt động ở ma hải lần lượt xuất ra hết.

Mẹ nó! Ném lão tử đến nơi quỷ quái đó, lão tử đã sớm bất mãn!

Minh Tôn một bên oán thầm, một bên không để lại chút lực thừa nào đánh về phía lão tử nó.

Không biết qua bao lâu, nó rốt cuộc xuất ra hết chiêu số, mệt đến mức thở hổn hển không ngừng. Ma Hoàng tỏ vẻ coi như vừa lòng, gật gật đầu nói:

“Xem ra một vạn năm qua của ngươi không tính uổng phí.”

Minh Tôn thầm rơi lệ đầy mặt trong lòng.

Lão tử ở huyệt động ma hải chịu cực khổ áp bức nhiều năm như vậy, ngay cả một đầu ngón tay của lão tử nhà lão tử cũng không động đến được, mẹ nó thật suy sụp!

Ma Hoàng không biết trong lòng nhi tử đã tự cho mình môt chữ ‘lão tử’, vả lại còn đang mắng to ‘lão tử’ chân chính là y. Y nhìn dáng người thấp lùn của nhi tử, có chút bất mãn mà mặt nhăn mày nhíu, trong lòn thầm nói vóc dáng của tiểu tử này phát triển cũng quá chậm.

Nhi tử của ma thần bình thường, một vạn năm đủ để trưởng thành, nhưng Minh Tôn vẫn còn mang dáng vẻ hài đồng. Hơn nữa dáng người tròn tròn mập mạp, giống như không có gì tiến bộ hơn so với khi còn là hài nhi.

Nhưng việc này để nói sau.

Ma Hoàng nói:

“Nơi này có một bản bí quyết luyện khí. Ngươi bế quan ở đây, khi nào luyện thành một món pháp bảo thiên địa huyền hoàng cao cấp nhất, khi đó có thể xuất quan.”

Nói xong vung tay lên, một quyển ma văn dùng chữ triện viết thành bay vào trong ngực Minh Tôn.

“Nguyên liệu nơi này thứ gì cần có đều có. Thiếu cái gì, dùng vòng tay này gọi ta, ta sẽ cho người đưa vào cho ngươi.”

Ma Hoàng lại ném cho nhi tử một cái vòng tay, xoay người rời đi, đóng không gian này lại.

Minh Tôn bĩu môi, thầm mắng: Kháo! Vừa trở về đã tra tấn ta, ngài đây là loại lão tử gì chứ!

Hứ! Luyện khí linh tinh gì đó, chờ ta tỉnh ngủ rồi nói sau.

Minh Tôn gọi A Triệu ra, tựa lên cái lưng êm dày thoải mái của A Triệu, nằm trong đám lông sói thật dài ngáp một cái, ngủ mất. Theo phương diện này mà nói, nó thật không hổ là nhi tử của Thần đế Trọng Quang nổi danh lười biếng.

Không biết qua bao nhiêu năm, Minh Tôn rốt cuộc luyện thành một kiện pháp bảo cao cấp nhất Ma giới, thuận lợi xuất quan. Lúc này, nó đã trưởng thành thành bộ dáng của một hài đồng mười tuổi.

Tiếp theo Ma Hoàng lại ném nó vào vực sâu ma khí.

Lúc này, Minh Tôn ngây ngốc ở bên trong hơn mười vạn năm. Khi hắn đi ra lần nữa, rốt cuộc biến thành một thiếu niên.

Lúc này danh hào của Thái tử của Ma Hoàng đã truyền khắp nơi trong Ma giới. Vả lại hắn ở trong vực sâu ma khí không được như ý, nhóm Ma thần ma vật đến vùng đất bên cạnh vực sâu ma khí tìm bảo vật, đều từng bị hắn bắt nạt. Cho đến khi thực lực của hắn thăng cấp, đi vào tầng sâu nhất của vực sâu ma khí, rốt cuộc đám Ma thần đến đây tu luyện, tìm bảo vật cuối cùng mới được giải thoát.

Khi Minh Tôn cuối cùng cũng trưởng thành, Ma Hoàng liền thả hắn vào trong Ma giới du hành học hỏi. Lại không biết qua bao nhiêu năm như thế, chúng ma đều có một tầng nhận thức rất sâu với vị Thái tử Ma giới này.

Minh Tôn quả thực là một kẻ không sợ trời không sợ đất. Thực lực mạnh mẽ, vui giận bất thường, duy ngã độc tôn. Trong mấy vạn năm hắn du hành trong Ma giới, nhóm Ma thần đều bị vây trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng. Ngay cả nhi tử của Ma Tôn Hô Nỗ cũng bị ăn đau dưới tay hắn.

Minh Tôn có vài phần nhanh nhạy, biết ma nào có thể mượn sức, ma nào có thể tùy ý chèn ép. Nhi tử của Ma Tôn Hô Nỗ sau khi thua dưới tay Minh Tôn, liền nhận hắn vi chủ, trở thành một người ủng hộ trung thành với hắn. Ngoài ra còn có các Ma thần đủ loại hình dáng địa vị không giống nhau khác.

Không biết từ khi nào, Minh Tôn đã đặt được trụ cột cho ngôi vị Thái tử Ma giới của mình ở Ma giới.

Bất quá quan hệ của hắn và Ma Hoàng vẫn luôn hờ hững. Nói là phụ tử gần gũi… Đây tuyệt đối là lời nói dối. Ma Hoàng giống như ngay cả việc liếc nhìn hắn thêm một cái cũng ngại phiền toái, mà Minh Tôn cùng thích du ngoạn ở những nơi bên ngoài Thiên Ma cung hơn.

Nhưng nếu nói quan hệ của phụ tử hai người xa cách… Cũng lại kỳ quái. Minh Tôn ở trong huyệt động ma hải, vực sâu ma khí và đại lục Ma giới mấy lần gặp nạn, Ma Hoàng sẽ phân thân đi xuống, đúng lúc đưa hắn ra khỏi hiểm cảnh. Những Ma thần có ý đồ bất lợi với Minh Tôn, tức thì bị Ma Hoàng không chút lưu tình hóa thành tro tàn. Có vài gia tộc thậm chí sau khi bị thủ đoạn của Ma Hoàng đánh xuống, hoàn toàn biết mất trong dòng chảy lịch sử của Ma giới.

Đã có những việc như vậy, khiến một số cấp cao của Ma giới ý thức được rõ ràng: cho dù Ma Hoàng không quá thích nhi tử này, lại cực kỳ bao che khuyết điểm, hơn nữa còn chấp nhận thân phận làm người thừa kế Ma giới của Minh Tôn.

Bởi vậy Minh Tôn ở Ma giới tự nhiên là quậy đến vui vẻ tận hứng. Ngoại trừ vị phụ thân Ma Hoàng của hắn có thể bắt nạt hắn ra, những Ma thần khác đều rất cung kính với hắn.

Dần dần, Minh Tôn bắt đầu cảm thấy nhàm chán.

Vùng đất của Ma giới tuy rằng rộng lớn, vô bờ vô hạn, lại chia thành ba tầng cao thấp. Nhưng Minh Tôn có cuộc sống vĩnh cửu không chịu nổi, dùng thời gian mấy chục vạn năm, vẫn là chậm rãi đánh hết, chơi hết.

Hắn bắt đầu hướng tới thế giới bên ngoài Ma giới.

Có lẽ là trời sinh có một nửa huyết mạch Thần giới, bởi vậy tuy rằng thông đạo Thần Ma vị phong ấn không có ai biết đến, nhưng vẫn để Minh Tôn lần được một chút manh mối, tìm ra.

“Thì ra chính là nơi này.”

Minh Tôn vuốt cái cằm trơn bóng của mình, nhìn phong ấn kia, khóe miệng lộ ra một tia hưng phấn.

“Chỉ cần đánh thông được nơi này, có thể rời khỏi Ma giới, đi đến Thần giới đi? Tới Thần giới rồi, có phải là sẽ tìm được phụ thân không?”

Minh Tôn thầm nắm chặt cái hồ lô bạch ngọc đeo trên cổ mình.

Đây là thứ duy nhất phụ thân giao lại cho hắn. (Nói bậy, còn cái yếm hồng đó, ngươi đến giờ vẫn còn mặc đâu)

Bởi vì khi Trọng Quang rời đi đã hạ phong ấn cho Minh Tôn, khiến Minh Tôn không thể sử dụng phần sức mạnh Thần tính của mình, dung mạo của phụ thân trong trí nhớ cũng không rõ ràng, nhưng việc này cũng không ngăn cản thần lực trong huyết thống của hắn theo năm tháng trôi qua mà chậm rãi ngưng tụ. Hơn nữa khi sức mạnh của Minh Tôn tăng cường, lực phong ấn Thần tính cũng bị tiêu mất một phần. Không một ai biết, lúc này Minh Tôn đã có thể sử dụng được một phần ba thần lực.

Vì mở thông đạo ra, nhằm về phía ánh sáng… A không, là nhằm về thế giới kia, Minh Tôn âm thầm chuẩn bị mấy vạn năm. Hắn không phải hạng người hữu dũng vô mưu, hoàn toàn ngược lại, tuy rằng bề ngoài nhìn qua cực kỳ lỗ mãng, nhưng bên trong hắn lại là một người vô cùng cẩn thận, bằng không khi còn nhỏ cũng sẽ không thể sinh tồn được một vạn năm trong huyệt động ở ma hải. Huống chi thân là nhi tử của Ma Hoàng, không có chút tâm nhãn thì không biết đã sớm chết bao nhiêu lần.

Minh Tôn vén tay áo lên, hưng phấn bừng bừng, tư thế muốn làm lớn một hồi. Bất quá đứa nhỏ đáng thương này hiện tại còn chưa biết, thông đạo Thần Ma hắn hao hết khí lực mở ra, thông sang bên kia không phải là Thần giới, mà là nhân gian.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương