Thần Kiếm Kim Thoa
-
Chương 62: Cao thủ dụng độc
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh nhếch mép cười nham hiểm nói :
- Đại tiểu thư! Đây không phải là Ca Lạc sơn trang, Công Tôn Khánh này không chịu sự chỉ huy của ai cả! Hơn nữa việc này Công Tôn Khánh và Kim lão ca đã quyết tâm đảm nhiệm. Đại trượng phu dám làm dám chịu, nếu có gì không thỏa đáng, chúng tôi xin chịu sự xử lý của Giáo chủ, Đại tiểu thư khỏi cần can thiệp vào!
Kim lão nhị tiếp lời :
- Hắc hắc! Đại tiểu thư! Công Tôn lão đệ nói không sai! Việc này Kim lão nhị cũng chịu trách nhiệm một phần.
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu giận đến nỗi mặt tái xanh.
Đã bao giờ người trong Huyền Nữ giáo dám trái lời Đại tiểu thư chứ?
Cô ta phát ánh mắt sắc lạnh nhìn Công Tôn Khánh và Kim lão nhị, lấy trong túi ra một lá cờ nhỏ hình tam giác bằng lụa đen giương lên.
Giữa lá cờ có một vòng tròn thêu duy nhất chữ “Huyền” màu vàng óng ánh.
Đó chính là Huyền Nữ Lệnh, tín vật biểu thị quyền uy tối cao vô thượng của Huyền Nữ giáo chủ.
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh và Kim lão nhị mặt biến sắc vội cúi đầu lộ vẻ sợ hãi.
Ngay cả Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn nay đã triển khai thành người của Cửu U môn cũng tỏ ra kính cẩn trước Huyền Nữ Lệnh.
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu nói :
- Kim lão nhị, Công Tôn Khánh! Bây giờ ra lệnh cho các ngươi lập tức rời khỏi khách điếm ngay!
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh trấn tĩnh lại rất nhanh, cười giảo hoạt nói :
- Đại tiểu thư! Công Tôn Khánh có một nghi vấn.
Hạ Long Châu khoát tay bảo :
- Ngươi nói đi!
Âm Thế Tú Tài hỏi :
- Giáo chủ có biết cụ thể việc này không?
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu quát lên :
- Công Tôn Khánh! Huyền Nữ Lệnh đại diện cho Giáo chủ, ngươi dám kháng cự lại phải không?
Âm Thế Tú Tài thản nhiên đáp :
- Giáo chủ đã không biết cụ thể việc phát sinh ở đây, như vậy chứng tỏ Đại tiểu thư lạm quyền, không thể nói rằng Công Tôn Khánh kháng cự lại lệnh dụ của Giáo chủ được!
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu không thể ngờ rằng Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh lại ngang nhiên chống lại Huyền Nữ Lệnh.
Mặt cô ta hiện sát cơ, rút phắt trường kiếm chỉ thẳng mặt Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh quát :
- Công Tôn Khánh! Ngươi dám rắp tâm phản giáo sao?
Bộ mặt thâm hiểm của Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh hiện nét cười độc địa.
Hắn lấy ra một vật hình cầu cầm trong tay, ngạo nghễ nói :
- Huynh đệ xông pha trong giang hồ đã ba mươi năm, từng trải qua không ít chiến cuộc, đâu có sợ gì ai? Đại tiểu thư tốt nhất là đừng nghĩ đến cuộc tranh chấp!
Vật hình cầu đó là binh khí tùy thân của Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh gọi là Chỉ Miên đao, khi dùng chỉ cần lấy ngón tay ấn khẽ là sẽ duỗi thẳng ra thành một lưỡi dao mỏng sắc ngọt dài ba thước.
Phiên Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều và Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn thấy Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh đã xuất binh khí cũng rút kiếm ra.
Kim lão nhị lên tiếng :
- Việc hôm nay Kim mỗ đành đứng về phía Công Tôn lão đệ thôi! Nhưng ba vị tiểu thư sao phải vì tên ngoại nhân họ Mai kia mà làm mất hòa khí...
Hắn chưa nói dứt câu, bất ngờ vung song chưởng đánh tới Thượng Quan Yến và hai tên thư đồng!
Ba người này không phòng bị Kim lão nhị đột nhiên tấn công mình, thấy chưởng lực quámạnh buộc phải lùi ra.
Kim lão nhị thấy mưu đồ thành công, cười “hắc hắc” hai tiếng lao vút tới Mai Quân Bích vẫn nằm bất tỉnh.
Hành động của hắn đã tính sẵn, Thượng Quan Yến và Cầm Nhi, Kiếm Nhi muốn cứu thì đã muộn.
Trong lúc tính mạng của Mai Quân Bích như ngàn cân treo sợi tóc thì bỗng có một nhân ảnh lao ra vung chưởng chặn lại.
Chỉ nghe “Bình” một tiếng, Kim lão nhị phát chưởng sắp tới ngực Mai Quân Bích thì bị chưởng lực đánh bật lùi bảy tám thước.
Thượng Quan Yến và hai tên thư đồng hú vía nhìn lại mới nhận ra người vừa cứu Mai Tam công tử chính là Đăng Tâm hòa thượng.
Lão cũng bị chưởng lực đẩy lui tới cả trượng.
Kim lão nhị giữ thân mình trầm ổn xong cười “hắc hắc” nói :
- Thì ra là tên lừa trọc ngươi dám ngăn cản lão phu, thật là không biết tự lượng sức! Hãy tiếp ta một chiêu nữa!
Lời chưa dứt đã lao tới, song chưởng vận thập thành công lực đánh ra.
Đăng Tâm hòa thượng chỉ đọc một câu Phật chú, hai tay hoành ngang trước ngực đẩy ra tiếp chiêu.
Hai đạo kình lực bài sơn đảo hải tiếp nhau nghe “Bình” một tiếng như trời long đất lở làm cả gian phòng chuyển răng rắc.
Cả hai đối thủ cũng bị chắn lùi, thân hình chao đảo hồi lâu mới đứng vững, khí huyết đều bốc ngược lên.
Giữa lúc ấy, Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn chợt nhảy vào giữa hai người cất giọng dàn hòa :
- Hai vị xin hãy dừng tay nghe lạo phu nói vài lời...
Kim lão nhị đương nhiên không muốn trái lại lời lão đại nên dừng lại.
Đăng Tâm hòa thượng cũng thu chiêu.
Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn tiếp lời :
- Mai Tam công tử vô ý trúng phải Cấm La Bảo Hương, lão phu phụng mệnh Giáo chủ đưa giải dược tới đây để cứu trị cho công tử. Việc này lão phu đã nói rõ với Đại tiểu thư. Thế nhưng lúc đó Đại tiểu thư không nói đến chuyện Huyền Nữ giáo đã thay đổi thái độ với Mai Tam công tử, biến địch thành bạn.
Hắn liếc nhìn Hồng Y La Sát Hạ Long Châu rồi nói tiếp :
- Nhưng việc đó không có gì hệ trọng. Hơn nữa Cửu U giáo chủ cũng đã giao ước với Mai Tam công tử trong thời hạn ba tháng không xâm phạm lẫn nhau. Lão phu với Mai Tam công tử tuy có mối thù chặt tay, nhưng bây giờ việc công là trọng, thù riêng tạm thời gác lại. Kim lão nhị và Công Tôn lão đệ đều là người trong Huyền Nữ giáo, vì thế xin hãy xem Huyền Nữ Lệnh làm trọng để tránh làm tổn thương đến tính thống nhất của bổn Giáo...
Vừa nói, hắn vừa thỉnh thoảng nháy mắt ra hiệu cho Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh và Kim lão nhị, cuối cùng phất tay về phía Thượng Quan Yến bắn tới một gói giấy nhỏ, lại nói :
- Tiểu cô nương! Mai Tam công tử trúng phải Cấm La Bảo Hương của Cửu U môn, chỉ trong vòng mười hai canh giờ, độc chất sẽ phát tác mà chết. Trừ giải dược đặc chế của bổn môn, không thuốc gì có thể chữa được Cấm La Bảo Hương. Gói giấy đó chính là giải dược mà Cửu U giáo chủ sai lão phu mang tới. Còn Ngũ Âm Thủ lại là thủ pháp độc môn của Huyền Nữ giáo. Hiện có Đại tiểu thư ở đây thì không có gì phải lo nữa. Thế nhưng sau đó Mai Tam công tử tỉnh lại, cô nương hãy nhắn giúp một câu để công tử nhớ lời ước trong thời hạn một tháng không xâm phạm lẫn nhau...
Hắn chưa nói dứt câu thì chợt vang lên một tràng cười, đồng thời một nhân ảnh loáng một cái đã tới ngay trước mặt!
Mọi người cùng kinh ngạc “Ồ!” lên một tiếng.
Thì ra người đó không phải ai khác, chính là vị mấy tháng nay làm quần ma thất điên bát đảo: Mai Tam công tử!
Chàng đứng cách Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn năm bước, đôi nhãn thần sáng quắc chiếu vào mặt hắn, cất giọng sang sảng nói :
- Chút khói độc tầm xoàng của Cửu U môn thì làm gì được tiểu sinh chứ? Thiện ý của Giáo chủ, tiểu sinh xin đa tạ! Còn kỳ hạn một tháng không xâm phạm lẫn nhau chỉ là chiêu bài các ngươi tự đưa ra nhằm thực hiện một âm mưu thâm độc mà thôi, đương nhiên tiểu sinh không cần tuân thủ!
Chàng bỗng nghiêm giọng :
- Lý Tàn! Ngươi hãy về báo lại với Cửu U giáo chủ rằng trong Mạnh Lan Thắng Hội sắp tới, tiểu sinh tự thấy rằng mình cũng có phần!
Việc Mai Quân Bích đột nhiên tỉnh dậy gây nên cho mọi người trong phòng những phản ứng khác nhau.
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh và Kim lão nhị hết sức bất ngờ và hối hoảng, mặt xanh mét như tàu lá.
Thượng Quan Yến, Cầm Nhi và Kiếm NHi mừng khôn tả xiết, không nén nổi đồng thanh thốt lên :
- Công tử gia!
- Mai đại ca!
Còn Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn tuy không nói gì nhưng đôi mắt diễm lệ sáng long lanh đầy yêu thương và vui sướng nhìn Mai Quân Bích, trong ánh mắt đó chưa thiên ngôn vạn ngữ.
Chỉ riêng Hồng Y La Sát Hạ Long Châu và Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều là không có biểu hiện gì đặc biệt.
Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn kinh hãi lùi lại hai bước, mặt tái đi, một lúc mới trấn tĩnh nói :
- Vậy là tôn giá quyết định đối địch với Cửu U môn?
Mai Quân Bích thản nhiên xác nhận :
- Không sai! Trừ ma hộ đạo là trách nhiệm của mọi người trong võ lâm. Mai Quân Bích đương nhiên không thể thoái thác nghĩa vụ đó.
Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn “hừ” một tiếng nói :
- Được lắm! Ngươi đã không tiếc tự liệt danh mình vào sổ tử thì lão phu không còn điều gì phải nói nữa. Cáo từ!
Lại quay sang Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh và Kim lão nhị tiếp :
- Hai ngươi không đi cùng lão phu còn chờ gì nữa?
Dứt lời lướt nhanh ra khỏi phòng.
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh và Kim lão nhị không cần nghĩ ngợi gì hơn vội vã phóng theo.
Mai Quân Bích định chặn lại nhưng nghĩ sao lại thôi, chỉ gọi với theo :
- Công Tôn Khánh! Tiểu sinh tha cho ngươi lần này, nhưng sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau!
Không có tiếng trả lời.
Chẳng ai biết Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh không dám kéo dài thời gian hay hắn đã đi xa không nghe thấy nữa?
Thượng Quan Yến nhìn theo hậm hực nói :
- Mai đại ca không nên tha cho bọn ác nhân đó đi mới phải!
Tuy vậy thấy Mai Quân Bích tỉnh lại đã làm ba tên đó sợ hãi mà chạy đi, nàng thích chí đến nỗi suýt nhảy cẫng lên.
Mãi đến lúc đó, Vu Thục Nhàn mới nhỏ nhẹ lên tiếng :
- Mai công tử! Chàng...
Chưa hết câu, nàng đã đỏ mặt lên, ngừng lại.
Thái độ nàng trông thật đáng thương!
Thượng Quan Yến nhìn sang thấy vậy, chợt ân hận vì trước đó mình đã nặng lời liền bước đến gần nói :
- Vu thư thư! Mới rồi tiểu muội thật không tốt, trách lầm ba vị, xin thư thư đừng giậnnữa!
Vu Thục Nhàn chớp chớp mắt, lắc đầu đáp :
- Tiểu muội, ta... không giận muội đâu!
Thượng Quan Yến nhoẻn miệng cười nói :
- Cám ơn thư thư...
Chợt lúc ấy có người lên tiếng :
- A di đà Phật!
Mọi người cùng quay lại.
Đăng Tâm hòa thượng bước đến gần Mai Quân Bích, chắp tay niệm một câu Phật chú rồi nói :
- Mai thí chủ lòng dạ từ bi, quên đi mối hiềm khích nhỏ giữa chúng ta mà ra tay vận thần công cứu mạng bần tăng đến nỗi suýt gặp nguy hiểm. Chỉ nhờ thí chủ võ công đã tới mức xuất thần nhập hóa, chỉ trong thời gian ngắn đã tự giải được Ngũ Âm Triệt Mạch của Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh, hóa nguy thành yên.
Mai Quân Bích chắp tay hoàn lễ, cười nói :
- Đại sư vị nghĩa mà xuất thủ giải cứu, tiểu sinh vô cùng cảm kích.
Lại hướng sáng Lục Thiệu tam kiều tiếp :
- Ba vị cô nương đến tương trợ vừa đúng lúc, nếu không tiểu sinh đang vận công giải huyệt, Thượng Quan tiểu muội và Cầm Nhi, Kiếm Nhi không ngăn được hai tên ma đầu đó hạ độc thủ.
Tới đó chợt “À” một tiếng hỏi :
- Ba vị đã tới đây, không biết Phó giáo chủ có đồng hành đến Tương Tây không?
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu cười đáp :
- Phó giáo chủ đã đi trước rồi, thư muội chúng tôi mới đến sau.
Vu Thục Nhàn đưa đôi mắt đen láy nhìn chàng hỏi :
- Mai công tử vừa rồi bị Công Tôn thúc thúc dùng Ngũ Âm Thủ đánh vào trọng huyệt, làm sao mà tự giải được thế?
Ngũ Âm Thủ là thủ pháp độc môn của Huyền Nữ giáo, là công phu triệt mạch tàn độc bá đạo. Chỉ trong vòng một canh giờ, nếu không được giải đúng cách thì đứt ruột vỡ gan, ngũ quan trào huyết mà chết.
Tuy một số cao thủ nhất lưu của Huyền Nữ giáo dẫu biết cách giải nhưng cũng không được để thời gian quá lâu.
Hơn nữa sau khi nạn nhân được giải, bởi vì nguyên khí bị tổn thương quá nhiều nên rất lâu sau mới hồi phục lại được.
Ở đây không những Mai Quân Bích tự giải được Ngũ Âm Triệt Mạch mà thần sắc vẫn bình thường, ánh mắt thần quang lóng lánh chứng tỏ nội nguyên không chút hao tổn.
Sao lại có chuyện thần kỳ như vậy?
Bấy giờ Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn hỏi câu đó cũng chính là sự nghi hoặc khó hiểu của tất cả những người khác.
Cả bảy đôi mắt cùng nhìn vào Mai Quân Bích chờ nghe chàng trả lời.
Bắt gặp ánh mắt chan chứa yêu thương và quan hoài của Vu Thục Nhàn, Mai Quân Bích chợt thấy lòng chấn động nhìn tránh đi, cười đáp :
- Lúc ở Ngôn gia trang, tiểu sinh vì sơ suất nên trúng phải Cấm La Bảo Hương của Cửu U giáo chủ, còn Đăng Tâm đại sư thì bị bọn chúng dùng Cửu U Mê Hồn ám toán...
Có mấy người kinh ngạc thốt lên :
- Cửu U Mê Hồn?
Ngay Đăng Tâm hòa thượng bị bọn Chiêu Hồn sứ giả bức uống phải mê dược đó làm mất đi bản tính, nay tỉnh lại chẳng nhớ được điều gì.
Nay nghe Mai Quân Bích nói mình trúng phải Cửu U Mê Hồn, loại độc dược mà lão chưa nghe nói tới bao giờ, kinh ngạc hỏi :
- Cửu U Mê Hồn là gì vậy?
Mai Quân Bích đáp :
- Cửu U Mê Hồn là lại mê độc bá đạo làm người ta mất đi thần trí, không ý thức được ngay cả bản thân để sai khiến họ làm theo ý mình. Đại sư cũng nằm trong số đó.
Đăng Tâm hòa thượng thở dài :
- Ài! Bần tăng may được Mai thí chủ trượng nghĩa cứu giúp, bây giờ mới biết bọn Cửu U môn thâm độc đến thế nào, hiện tại bần tăng vẫn chưa rõ nguyên nhân lâm nạn... xin thí chủ nói lại tường tận xem?
Mai Quân Bích nói :
- Chuyện này kể ra thì dài! Đại sư đã từng nghe nói đến một người được xưng là Câu Hồn Luật Lệnh rồi chứ?
Mấy người đồng thanh hỏi :
- Câu Hồn Luật Lệnh?
Đăng Tâm hòa thượng giật mình, chấn động, mặt lộ vẻ khiếp sợ hỏi :
- Mai thí chủ định nói rằng Câu Hồn Luật Lệnh có quan hệ gì với Cửu U môn hay sao?
Mai Quân Bích gật đầu :
- Tên đại ma đầu ngày xưa mà người trong giang hồ nghe danh đều kinh hồn bạt vía đó hiện là Cửu U giáo chủ!
Cả bảy người cùng kinh ngạc “Ồ!” lên một tiếng.
Dám đoán họ chưa hề hay biết gì về tin tức mà Mai Quân Bích vừa nói ra.
Điều đó không có gì lạ, bởi vì cho đến lúc này trong giang hồ, ngoài Mai Quân Bích và mấy vị trong Ngôn gia trang ra, không một ai biết rằng Câu Hồn Luật Lệnh chính là Cửu U giáo chủ, ngay cả phần lớn người trong Cửu U môn cũng không ngoại lệ!
Mai Quân Bích nói tiếp :
- Câu Hồn Luật Lệnh truyền thụ Câu Hồn Quỷ Nhãn cho những thuộc hạ cấp cao của mình để làm mê thần trí, sau đó cho uống Cửu U Mê hồn làm mất hết ký ức, không ý thức được hành động của bản thân để tuân theo mọi sự điều khiển của chúng.
Hiện tại trong võ lâm và Cửu đại môn phái đã bị chúng dùng thủ đoạn đó bắt đi rất nhiều cao thủ. Hơn nữ Cửu U giáo chủ định tổ chức Mạnh Lan Thắng Hội vào ngày mười lăm tháng bảy tới, đã phát thiệp mời khắp võ lâm, âm mưu tiêu diệt tất cả những ai dám chống lại để trở thành bá chủ võ lâm.
Mọi người càng lúc càng bị cuốn hút vào câu chuyện.
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu hỏi :
- Mai đại hiệp làm sao biết được tin tức động trời đó?
- Tiểu sinh lúc ở Lục Thiệu sơn đã được quý Giáo chủ thông báo cho biết tin tức về Mạnh Lan Thắng Hội liền đến đây ngay, không ngờ có một biến cố xảy ra ở Ngôn gia trang, vì thế mà gặp Cửu U giáo chủ...
Vu Thục Nhàn mở to đôi mắt đen láy hỏi :
- Mai công tử nhất định đã giao chiến với tên đại ma đầu đó phải không?
Mai Quân Bích gật đầu, đem chuyện mình nhận được thư ước của Ngôn nhị nương tới Ngôn gia trang, sau đó gặp Câu Hồn Luật Lệnh, sau khi thương lượng không thành đã giao chiến với nhau thế nào, kể lại tuần tự cho mọi người nghe.
Thượng Quan Yến vốn đã được kể về chuyện đó, chờ cho Mai Quân Bích dứt lời sốt ruột hỏi :
- Mai ca ca hãy kể xem làm sao mà tự giải được Cấm La Bảo Hương và Ngũ Âm Triệt Mạch được?
Mai Quân Bách cười đáp :
- Cái đó cũng không có gì. Vì ngu huynh luyện thành công Phật môn Ban Nhược thần công là khắc tinh của mọi công phu tà giáo. Người đạt đến thặng thừa cảnh giới thì có thể biến thành thân kim cương bất hoại. Còn ngu huynh tuy hỏa hầu không đủ nhưng khi vận công phu đó cũng đủ hộ thân, nhưng bị bất cứ công phu tàn độc nào làm hại.
Thượng Quan Yến lại hỏi :
- Còn trường hợp đại ca trúng phải Ngũ Âm Triệt Mạch thì sao?
Mai Quân Bích đáp :
- Vì lúc đó ngu huynh đang vận Chiên Đàn thần công để giải Cửu U Mê Hồn cho Đăng Tâm đại sư nên mới bị Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh thừa cơ ám toán. Đến khi nhận ra lại vận Ban Nhược thần công thì đã chậm mất một chút mới mất thêm một số thời gian để đả thông kinh mạch.
Nghe kể, chẳng những Đăng Tâm hòa thượng vô cùng bội phụ mà Lục Thiệu tam kiều cũng rất kinh ngạc.
Mai Quân Bích thân hoài võ công tuyệt đỉnh như vậy, mọi loại võ công khác không thể đả thương được chàng, chẳng trách nào sư phụ Huyền Nữ giáo chủ đã quyết định xóa bỏ cừu hận, đổi thù thành bạn.
Đương nhiên lý do chủ yếu là Cửu Thiên Ma Nữ cảm phục nhân phẩm và đức độ của chàng, nhưng thêm điều này cũng đủ thấy bà ta là người nhìn xa trông rộng và không cố chấp.
Thượng Quan Yến nghĩ thầm :
- “Ước gì Mai ca ca đem Ban Nhược thần công truyền cho ta! Ừm! Chỉ cần mình mãi mãi ở bên cạnh chàng, sớm muộn gì cũng sẽ tới lúc chàng truyền thụ võ học cái thế gì đó!”
Nghĩ vậy, nàng tự nhiên đỏ ửng mặt lên, đưa mắt len lén nhìn mọi người nhưng may rằng ai cũng chăm chú nghe Mai Quân Bích kể nên không ai để ý đến nàng.
Chợt nghe Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều lên tiếng hỏi :
- Mai công tử vừa nói lại lời của Cửu U giáo chủ rằng trong toàn võ lâm bất luận chính tà, hễ ai nhận được thiệp mời của hắn là tự ghi danh vào sổ tử, đúng vậy chứ?
Mai Quân Bích gật đầu :
- Không sai. Đúng là Câu Hồn Luật Lệnh đã nói nguyên văn như thế. Hắn tỏ rất đắc ý, làm như chuyện mình làm bá chủ võ lâm đã ở trong tầm tay...
Như sực nghĩ ra điều gì, chàng nhìn Nhiếp Ngọc Kiều hỏi :
- Nhiếp cô nương đột nhiên hỏi câu ấy, chẳng lẽ có cao kiến gì?
Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều không trả lời, lẩm bẩm :
- Lẽ nào hắn đã... hắn đã...
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu bỗng chăm chú nhìn cô ta hỏi :
- Nhị sư muội! Có phải ngươi nghi ngờ rằng Câu Hồn Luật Lệnh đã bí mật tẩm độc vào thiệp mời không?
Câu đó vừa phát ra, mọi người đều rúng động tâm thần!
Mai Quân Bích giật mình thầm nghĩ :
- “Rất có lý! Lẽ ta mình nghĩ ra điều này trước mới phải... Xem ra Lục Thiệu tam kiều đều là người mẫn tiệp...”
Tất cả không ai bảo ai nhìn sang Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều chờ nghe cô ta trả lời.
Thiếu nữ người Miêu này tuy ta là cao đồ của Cửu Thiên Ma Nữ nhưng cũng là nghĩa nữ của Miêu Cương Độc Phụ.
Bởi thế bản lĩnh dụng độc của Nhiếp Ngọc Kiều được nghĩa mẫu chân truyền, có thể nói là trong giang hồ khó có ai sánh nổi.
Lại nghe Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều nói :
- Theo tiểu muội thấy thì với một người võ công xuất chúng như Mai công tử mà Cửu U giáo chủ còn dụng độc để ám toán được, đủ biết bản lãnh của chúng chẳng phải tầm thường. Ngoài ra, vừa rồi Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn đến đây nói rằng phụng mệnh Cửu U giáo chủ mang giải dược cho Mai công tử, như thế chứng tỏ tên ma đầu đó đang tìm mọi cách lôi cuốn cho bằng được Mai công tử để phục vụ cho mưu đồ bá chủ võ lâm. Còn việc Cửu U giáo chủ có tẩm chất kịch độc vào những tấm thiệp mời gửi cho cao thủ các phái thì tuy đó chỉ mới là suy đoán nhưng theo tiểu muội thì dám tin chắc đến chín mười phần. Nhưng chất độc đó Cửu U giáo chủ tất đã tính toán cẩn thận, chắc rằng đến ngày mười lăm tháng bảy khi nạn nhân đến dự Mạnh Lan Thắng Hội mới sinh hiệu lực. Bởi thế nên chúng ta cần thông báo khẩn cấp cho các phái để nghĩ ra biện pháp đối phó.
Mai Quân Bích nghe Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều nói như thế rất khâm phục gật đầu nói :
- Cao kiến của Nhiếp cô nương, tiểu sinh rất tán thành. Nhưng cô nương được Miêu Cương lão tiền bối chân truyền, chắc rằng cũng đã có kế hoạch dự phòng gì?
Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều hơi đỏ mặt đáp :
- Mai công tử quá khen! Tiểu muội tuy được nghĩa mẫu chân truyền, nhưng việc giải độc cần phải có đối chứng mới bốc thang được. Hiện còn chưa biết Cửu U giáo chủ dùng loại độc dược gì nên không thể tìm ra phương thuốc giải. Mà cho dù có biết cũng phải mất một thời gian mới chế ra giải dược hiệu nghiệm...
Tới đó, cô ta chợt nhớ ra một việc, nhìn Thượng Quan Yến hỏi :
- Yến muội! Vừa rồi Lý Tàn để lại thuốc giải gì thế?
Thượng Quan Yến lấy trong túi ra gói giấy lúc trước Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn đưa cho, cười hỏi :
- Nhiếp thư thư tin rằng đây là giải dược thật sao?
Nhiếp Ngọc Kiều cầm gói giấy không nói gì, thận trọng mở gói ra.
Khi trông thấy thứ thuốc bên trong, mặt cô ta chợt biến sắc, rung giọng kêu lên :
- Bách Độc tán!
Thượng Quan Yến tò mò hỏi :
- Nhiếp thư thư! Bách Độc tán là gì vậy? Là độc dược hay giải dược?
Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều không trả lời, chỉ lẩm bẩm :
- Chẳng lẽ chính quyển Bách Độc chân kinh đã rơi vào tay bọn ma đầu này rồi hay sao?
Mặc dù Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều gần như chỉ lẩm nhẩm trong miệng nhưng Mai Quân Bích vẫn nghe được.
Chàng có lần nghe nói rằng Bách Độc tán tuy là thánh dược vô cùng quý hiếm giải được bách độc nhưng nếu không có Bổ Thiên Tủy uống kèm theo thì ảnh hưởng rất lớn đến lục phủ ngũ tạng, chỉ trong vòng một trăm ngày là võ công tự tiêu thất không có cách gì khôi phục được.
Điều này chứng tỏ Cửu U giáo chủ đối với chàng không tiếc bất cứ thứ gì, miễn sao đạt được mục đích.
Tuy nhiên căn cứ vào Bách Độc tán thì còn chưa thể khẳng định đối với chàng lão ta có thiện ý hay không.
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu đứng gần nên nghe rõ câu nói của Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều liền hỏi :
- Nhị sư muội nói gì thế? Ngươi bảo rằng Cửu U giáo chủ có được bản gốc của Bách Độc chân kinh hay sao?
Nhiếp Ngọc Kiêu gật đầu nói :
- Thực ra đó là tiểu muội chỉ mới suy đoán mà thôi. Bởi vì Bách Độc tán là thánh dược giải độc công hiệu nhất trong thiên hạ và cũng là thứ khó điều chế nhất. Nghĩa mẫu của tiểu muội có một bản sao pho chân kinh này, trong đó ghi chép rất rõ. Năm xưa nghĩa mẫu có điều chế một lần nhưng sau đó lão nhân gia bị mất tích, lưu lại cho nghĩa phụ một bình nhỏ Bách Độc tán thành phẩm. Nghĩa phụ quý bình nhỏ đó như con ngươi của mắt mình nhưng không sao biết được dược phẩm và phương pháp chế luyện.
Thượng Quan Yến chép miệng :
- Tiếc thật! Ngay cả cao thủ Cát Lan tiên sinh mà vẫn không chế được thì phương thánh dược đó thất truyền mất rồi.
Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều gật đầu :
- Chính thế! Cách mật chế loại thánh dược này, ngoài bản sao Bách Độc chân kinh đã bị thất lạc cùng nghĩa mẫu, chỉ ai có được bản gốc thì mới chế được mà thôi! Cửu U giáo chủ dùng Cấm La Bảo Hương ám toàn Mai công tử, sau đó lại mang giải dược Bách Độc tán đến. Ý đồ còn chưa biết thiện ác ra sao, nhưng việc đó đủ chứng mình rằng bản chính Bách Độc chân kinh đã lọt vào tay hắn!
- Đại tiểu thư! Đây không phải là Ca Lạc sơn trang, Công Tôn Khánh này không chịu sự chỉ huy của ai cả! Hơn nữa việc này Công Tôn Khánh và Kim lão ca đã quyết tâm đảm nhiệm. Đại trượng phu dám làm dám chịu, nếu có gì không thỏa đáng, chúng tôi xin chịu sự xử lý của Giáo chủ, Đại tiểu thư khỏi cần can thiệp vào!
Kim lão nhị tiếp lời :
- Hắc hắc! Đại tiểu thư! Công Tôn lão đệ nói không sai! Việc này Kim lão nhị cũng chịu trách nhiệm một phần.
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu giận đến nỗi mặt tái xanh.
Đã bao giờ người trong Huyền Nữ giáo dám trái lời Đại tiểu thư chứ?
Cô ta phát ánh mắt sắc lạnh nhìn Công Tôn Khánh và Kim lão nhị, lấy trong túi ra một lá cờ nhỏ hình tam giác bằng lụa đen giương lên.
Giữa lá cờ có một vòng tròn thêu duy nhất chữ “Huyền” màu vàng óng ánh.
Đó chính là Huyền Nữ Lệnh, tín vật biểu thị quyền uy tối cao vô thượng của Huyền Nữ giáo chủ.
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh và Kim lão nhị mặt biến sắc vội cúi đầu lộ vẻ sợ hãi.
Ngay cả Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn nay đã triển khai thành người của Cửu U môn cũng tỏ ra kính cẩn trước Huyền Nữ Lệnh.
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu nói :
- Kim lão nhị, Công Tôn Khánh! Bây giờ ra lệnh cho các ngươi lập tức rời khỏi khách điếm ngay!
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh trấn tĩnh lại rất nhanh, cười giảo hoạt nói :
- Đại tiểu thư! Công Tôn Khánh có một nghi vấn.
Hạ Long Châu khoát tay bảo :
- Ngươi nói đi!
Âm Thế Tú Tài hỏi :
- Giáo chủ có biết cụ thể việc này không?
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu quát lên :
- Công Tôn Khánh! Huyền Nữ Lệnh đại diện cho Giáo chủ, ngươi dám kháng cự lại phải không?
Âm Thế Tú Tài thản nhiên đáp :
- Giáo chủ đã không biết cụ thể việc phát sinh ở đây, như vậy chứng tỏ Đại tiểu thư lạm quyền, không thể nói rằng Công Tôn Khánh kháng cự lại lệnh dụ của Giáo chủ được!
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu không thể ngờ rằng Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh lại ngang nhiên chống lại Huyền Nữ Lệnh.
Mặt cô ta hiện sát cơ, rút phắt trường kiếm chỉ thẳng mặt Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh quát :
- Công Tôn Khánh! Ngươi dám rắp tâm phản giáo sao?
Bộ mặt thâm hiểm của Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh hiện nét cười độc địa.
Hắn lấy ra một vật hình cầu cầm trong tay, ngạo nghễ nói :
- Huynh đệ xông pha trong giang hồ đã ba mươi năm, từng trải qua không ít chiến cuộc, đâu có sợ gì ai? Đại tiểu thư tốt nhất là đừng nghĩ đến cuộc tranh chấp!
Vật hình cầu đó là binh khí tùy thân của Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh gọi là Chỉ Miên đao, khi dùng chỉ cần lấy ngón tay ấn khẽ là sẽ duỗi thẳng ra thành một lưỡi dao mỏng sắc ngọt dài ba thước.
Phiên Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều và Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn thấy Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh đã xuất binh khí cũng rút kiếm ra.
Kim lão nhị lên tiếng :
- Việc hôm nay Kim mỗ đành đứng về phía Công Tôn lão đệ thôi! Nhưng ba vị tiểu thư sao phải vì tên ngoại nhân họ Mai kia mà làm mất hòa khí...
Hắn chưa nói dứt câu, bất ngờ vung song chưởng đánh tới Thượng Quan Yến và hai tên thư đồng!
Ba người này không phòng bị Kim lão nhị đột nhiên tấn công mình, thấy chưởng lực quámạnh buộc phải lùi ra.
Kim lão nhị thấy mưu đồ thành công, cười “hắc hắc” hai tiếng lao vút tới Mai Quân Bích vẫn nằm bất tỉnh.
Hành động của hắn đã tính sẵn, Thượng Quan Yến và Cầm Nhi, Kiếm Nhi muốn cứu thì đã muộn.
Trong lúc tính mạng của Mai Quân Bích như ngàn cân treo sợi tóc thì bỗng có một nhân ảnh lao ra vung chưởng chặn lại.
Chỉ nghe “Bình” một tiếng, Kim lão nhị phát chưởng sắp tới ngực Mai Quân Bích thì bị chưởng lực đánh bật lùi bảy tám thước.
Thượng Quan Yến và hai tên thư đồng hú vía nhìn lại mới nhận ra người vừa cứu Mai Tam công tử chính là Đăng Tâm hòa thượng.
Lão cũng bị chưởng lực đẩy lui tới cả trượng.
Kim lão nhị giữ thân mình trầm ổn xong cười “hắc hắc” nói :
- Thì ra là tên lừa trọc ngươi dám ngăn cản lão phu, thật là không biết tự lượng sức! Hãy tiếp ta một chiêu nữa!
Lời chưa dứt đã lao tới, song chưởng vận thập thành công lực đánh ra.
Đăng Tâm hòa thượng chỉ đọc một câu Phật chú, hai tay hoành ngang trước ngực đẩy ra tiếp chiêu.
Hai đạo kình lực bài sơn đảo hải tiếp nhau nghe “Bình” một tiếng như trời long đất lở làm cả gian phòng chuyển răng rắc.
Cả hai đối thủ cũng bị chắn lùi, thân hình chao đảo hồi lâu mới đứng vững, khí huyết đều bốc ngược lên.
Giữa lúc ấy, Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn chợt nhảy vào giữa hai người cất giọng dàn hòa :
- Hai vị xin hãy dừng tay nghe lạo phu nói vài lời...
Kim lão nhị đương nhiên không muốn trái lại lời lão đại nên dừng lại.
Đăng Tâm hòa thượng cũng thu chiêu.
Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn tiếp lời :
- Mai Tam công tử vô ý trúng phải Cấm La Bảo Hương, lão phu phụng mệnh Giáo chủ đưa giải dược tới đây để cứu trị cho công tử. Việc này lão phu đã nói rõ với Đại tiểu thư. Thế nhưng lúc đó Đại tiểu thư không nói đến chuyện Huyền Nữ giáo đã thay đổi thái độ với Mai Tam công tử, biến địch thành bạn.
Hắn liếc nhìn Hồng Y La Sát Hạ Long Châu rồi nói tiếp :
- Nhưng việc đó không có gì hệ trọng. Hơn nữa Cửu U giáo chủ cũng đã giao ước với Mai Tam công tử trong thời hạn ba tháng không xâm phạm lẫn nhau. Lão phu với Mai Tam công tử tuy có mối thù chặt tay, nhưng bây giờ việc công là trọng, thù riêng tạm thời gác lại. Kim lão nhị và Công Tôn lão đệ đều là người trong Huyền Nữ giáo, vì thế xin hãy xem Huyền Nữ Lệnh làm trọng để tránh làm tổn thương đến tính thống nhất của bổn Giáo...
Vừa nói, hắn vừa thỉnh thoảng nháy mắt ra hiệu cho Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh và Kim lão nhị, cuối cùng phất tay về phía Thượng Quan Yến bắn tới một gói giấy nhỏ, lại nói :
- Tiểu cô nương! Mai Tam công tử trúng phải Cấm La Bảo Hương của Cửu U môn, chỉ trong vòng mười hai canh giờ, độc chất sẽ phát tác mà chết. Trừ giải dược đặc chế của bổn môn, không thuốc gì có thể chữa được Cấm La Bảo Hương. Gói giấy đó chính là giải dược mà Cửu U giáo chủ sai lão phu mang tới. Còn Ngũ Âm Thủ lại là thủ pháp độc môn của Huyền Nữ giáo. Hiện có Đại tiểu thư ở đây thì không có gì phải lo nữa. Thế nhưng sau đó Mai Tam công tử tỉnh lại, cô nương hãy nhắn giúp một câu để công tử nhớ lời ước trong thời hạn một tháng không xâm phạm lẫn nhau...
Hắn chưa nói dứt câu thì chợt vang lên một tràng cười, đồng thời một nhân ảnh loáng một cái đã tới ngay trước mặt!
Mọi người cùng kinh ngạc “Ồ!” lên một tiếng.
Thì ra người đó không phải ai khác, chính là vị mấy tháng nay làm quần ma thất điên bát đảo: Mai Tam công tử!
Chàng đứng cách Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn năm bước, đôi nhãn thần sáng quắc chiếu vào mặt hắn, cất giọng sang sảng nói :
- Chút khói độc tầm xoàng của Cửu U môn thì làm gì được tiểu sinh chứ? Thiện ý của Giáo chủ, tiểu sinh xin đa tạ! Còn kỳ hạn một tháng không xâm phạm lẫn nhau chỉ là chiêu bài các ngươi tự đưa ra nhằm thực hiện một âm mưu thâm độc mà thôi, đương nhiên tiểu sinh không cần tuân thủ!
Chàng bỗng nghiêm giọng :
- Lý Tàn! Ngươi hãy về báo lại với Cửu U giáo chủ rằng trong Mạnh Lan Thắng Hội sắp tới, tiểu sinh tự thấy rằng mình cũng có phần!
Việc Mai Quân Bích đột nhiên tỉnh dậy gây nên cho mọi người trong phòng những phản ứng khác nhau.
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh và Kim lão nhị hết sức bất ngờ và hối hoảng, mặt xanh mét như tàu lá.
Thượng Quan Yến, Cầm Nhi và Kiếm NHi mừng khôn tả xiết, không nén nổi đồng thanh thốt lên :
- Công tử gia!
- Mai đại ca!
Còn Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn tuy không nói gì nhưng đôi mắt diễm lệ sáng long lanh đầy yêu thương và vui sướng nhìn Mai Quân Bích, trong ánh mắt đó chưa thiên ngôn vạn ngữ.
Chỉ riêng Hồng Y La Sát Hạ Long Châu và Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều là không có biểu hiện gì đặc biệt.
Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn kinh hãi lùi lại hai bước, mặt tái đi, một lúc mới trấn tĩnh nói :
- Vậy là tôn giá quyết định đối địch với Cửu U môn?
Mai Quân Bích thản nhiên xác nhận :
- Không sai! Trừ ma hộ đạo là trách nhiệm của mọi người trong võ lâm. Mai Quân Bích đương nhiên không thể thoái thác nghĩa vụ đó.
Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn “hừ” một tiếng nói :
- Được lắm! Ngươi đã không tiếc tự liệt danh mình vào sổ tử thì lão phu không còn điều gì phải nói nữa. Cáo từ!
Lại quay sang Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh và Kim lão nhị tiếp :
- Hai ngươi không đi cùng lão phu còn chờ gì nữa?
Dứt lời lướt nhanh ra khỏi phòng.
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh và Kim lão nhị không cần nghĩ ngợi gì hơn vội vã phóng theo.
Mai Quân Bích định chặn lại nhưng nghĩ sao lại thôi, chỉ gọi với theo :
- Công Tôn Khánh! Tiểu sinh tha cho ngươi lần này, nhưng sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau!
Không có tiếng trả lời.
Chẳng ai biết Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh không dám kéo dài thời gian hay hắn đã đi xa không nghe thấy nữa?
Thượng Quan Yến nhìn theo hậm hực nói :
- Mai đại ca không nên tha cho bọn ác nhân đó đi mới phải!
Tuy vậy thấy Mai Quân Bích tỉnh lại đã làm ba tên đó sợ hãi mà chạy đi, nàng thích chí đến nỗi suýt nhảy cẫng lên.
Mãi đến lúc đó, Vu Thục Nhàn mới nhỏ nhẹ lên tiếng :
- Mai công tử! Chàng...
Chưa hết câu, nàng đã đỏ mặt lên, ngừng lại.
Thái độ nàng trông thật đáng thương!
Thượng Quan Yến nhìn sang thấy vậy, chợt ân hận vì trước đó mình đã nặng lời liền bước đến gần nói :
- Vu thư thư! Mới rồi tiểu muội thật không tốt, trách lầm ba vị, xin thư thư đừng giậnnữa!
Vu Thục Nhàn chớp chớp mắt, lắc đầu đáp :
- Tiểu muội, ta... không giận muội đâu!
Thượng Quan Yến nhoẻn miệng cười nói :
- Cám ơn thư thư...
Chợt lúc ấy có người lên tiếng :
- A di đà Phật!
Mọi người cùng quay lại.
Đăng Tâm hòa thượng bước đến gần Mai Quân Bích, chắp tay niệm một câu Phật chú rồi nói :
- Mai thí chủ lòng dạ từ bi, quên đi mối hiềm khích nhỏ giữa chúng ta mà ra tay vận thần công cứu mạng bần tăng đến nỗi suýt gặp nguy hiểm. Chỉ nhờ thí chủ võ công đã tới mức xuất thần nhập hóa, chỉ trong thời gian ngắn đã tự giải được Ngũ Âm Triệt Mạch của Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh, hóa nguy thành yên.
Mai Quân Bích chắp tay hoàn lễ, cười nói :
- Đại sư vị nghĩa mà xuất thủ giải cứu, tiểu sinh vô cùng cảm kích.
Lại hướng sáng Lục Thiệu tam kiều tiếp :
- Ba vị cô nương đến tương trợ vừa đúng lúc, nếu không tiểu sinh đang vận công giải huyệt, Thượng Quan tiểu muội và Cầm Nhi, Kiếm Nhi không ngăn được hai tên ma đầu đó hạ độc thủ.
Tới đó chợt “À” một tiếng hỏi :
- Ba vị đã tới đây, không biết Phó giáo chủ có đồng hành đến Tương Tây không?
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu cười đáp :
- Phó giáo chủ đã đi trước rồi, thư muội chúng tôi mới đến sau.
Vu Thục Nhàn đưa đôi mắt đen láy nhìn chàng hỏi :
- Mai công tử vừa rồi bị Công Tôn thúc thúc dùng Ngũ Âm Thủ đánh vào trọng huyệt, làm sao mà tự giải được thế?
Ngũ Âm Thủ là thủ pháp độc môn của Huyền Nữ giáo, là công phu triệt mạch tàn độc bá đạo. Chỉ trong vòng một canh giờ, nếu không được giải đúng cách thì đứt ruột vỡ gan, ngũ quan trào huyết mà chết.
Tuy một số cao thủ nhất lưu của Huyền Nữ giáo dẫu biết cách giải nhưng cũng không được để thời gian quá lâu.
Hơn nữa sau khi nạn nhân được giải, bởi vì nguyên khí bị tổn thương quá nhiều nên rất lâu sau mới hồi phục lại được.
Ở đây không những Mai Quân Bích tự giải được Ngũ Âm Triệt Mạch mà thần sắc vẫn bình thường, ánh mắt thần quang lóng lánh chứng tỏ nội nguyên không chút hao tổn.
Sao lại có chuyện thần kỳ như vậy?
Bấy giờ Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn hỏi câu đó cũng chính là sự nghi hoặc khó hiểu của tất cả những người khác.
Cả bảy đôi mắt cùng nhìn vào Mai Quân Bích chờ nghe chàng trả lời.
Bắt gặp ánh mắt chan chứa yêu thương và quan hoài của Vu Thục Nhàn, Mai Quân Bích chợt thấy lòng chấn động nhìn tránh đi, cười đáp :
- Lúc ở Ngôn gia trang, tiểu sinh vì sơ suất nên trúng phải Cấm La Bảo Hương của Cửu U giáo chủ, còn Đăng Tâm đại sư thì bị bọn chúng dùng Cửu U Mê Hồn ám toán...
Có mấy người kinh ngạc thốt lên :
- Cửu U Mê Hồn?
Ngay Đăng Tâm hòa thượng bị bọn Chiêu Hồn sứ giả bức uống phải mê dược đó làm mất đi bản tính, nay tỉnh lại chẳng nhớ được điều gì.
Nay nghe Mai Quân Bích nói mình trúng phải Cửu U Mê Hồn, loại độc dược mà lão chưa nghe nói tới bao giờ, kinh ngạc hỏi :
- Cửu U Mê Hồn là gì vậy?
Mai Quân Bích đáp :
- Cửu U Mê Hồn là lại mê độc bá đạo làm người ta mất đi thần trí, không ý thức được ngay cả bản thân để sai khiến họ làm theo ý mình. Đại sư cũng nằm trong số đó.
Đăng Tâm hòa thượng thở dài :
- Ài! Bần tăng may được Mai thí chủ trượng nghĩa cứu giúp, bây giờ mới biết bọn Cửu U môn thâm độc đến thế nào, hiện tại bần tăng vẫn chưa rõ nguyên nhân lâm nạn... xin thí chủ nói lại tường tận xem?
Mai Quân Bích nói :
- Chuyện này kể ra thì dài! Đại sư đã từng nghe nói đến một người được xưng là Câu Hồn Luật Lệnh rồi chứ?
Mấy người đồng thanh hỏi :
- Câu Hồn Luật Lệnh?
Đăng Tâm hòa thượng giật mình, chấn động, mặt lộ vẻ khiếp sợ hỏi :
- Mai thí chủ định nói rằng Câu Hồn Luật Lệnh có quan hệ gì với Cửu U môn hay sao?
Mai Quân Bích gật đầu :
- Tên đại ma đầu ngày xưa mà người trong giang hồ nghe danh đều kinh hồn bạt vía đó hiện là Cửu U giáo chủ!
Cả bảy người cùng kinh ngạc “Ồ!” lên một tiếng.
Dám đoán họ chưa hề hay biết gì về tin tức mà Mai Quân Bích vừa nói ra.
Điều đó không có gì lạ, bởi vì cho đến lúc này trong giang hồ, ngoài Mai Quân Bích và mấy vị trong Ngôn gia trang ra, không một ai biết rằng Câu Hồn Luật Lệnh chính là Cửu U giáo chủ, ngay cả phần lớn người trong Cửu U môn cũng không ngoại lệ!
Mai Quân Bích nói tiếp :
- Câu Hồn Luật Lệnh truyền thụ Câu Hồn Quỷ Nhãn cho những thuộc hạ cấp cao của mình để làm mê thần trí, sau đó cho uống Cửu U Mê hồn làm mất hết ký ức, không ý thức được hành động của bản thân để tuân theo mọi sự điều khiển của chúng.
Hiện tại trong võ lâm và Cửu đại môn phái đã bị chúng dùng thủ đoạn đó bắt đi rất nhiều cao thủ. Hơn nữ Cửu U giáo chủ định tổ chức Mạnh Lan Thắng Hội vào ngày mười lăm tháng bảy tới, đã phát thiệp mời khắp võ lâm, âm mưu tiêu diệt tất cả những ai dám chống lại để trở thành bá chủ võ lâm.
Mọi người càng lúc càng bị cuốn hút vào câu chuyện.
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu hỏi :
- Mai đại hiệp làm sao biết được tin tức động trời đó?
- Tiểu sinh lúc ở Lục Thiệu sơn đã được quý Giáo chủ thông báo cho biết tin tức về Mạnh Lan Thắng Hội liền đến đây ngay, không ngờ có một biến cố xảy ra ở Ngôn gia trang, vì thế mà gặp Cửu U giáo chủ...
Vu Thục Nhàn mở to đôi mắt đen láy hỏi :
- Mai công tử nhất định đã giao chiến với tên đại ma đầu đó phải không?
Mai Quân Bích gật đầu, đem chuyện mình nhận được thư ước của Ngôn nhị nương tới Ngôn gia trang, sau đó gặp Câu Hồn Luật Lệnh, sau khi thương lượng không thành đã giao chiến với nhau thế nào, kể lại tuần tự cho mọi người nghe.
Thượng Quan Yến vốn đã được kể về chuyện đó, chờ cho Mai Quân Bích dứt lời sốt ruột hỏi :
- Mai ca ca hãy kể xem làm sao mà tự giải được Cấm La Bảo Hương và Ngũ Âm Triệt Mạch được?
Mai Quân Bách cười đáp :
- Cái đó cũng không có gì. Vì ngu huynh luyện thành công Phật môn Ban Nhược thần công là khắc tinh của mọi công phu tà giáo. Người đạt đến thặng thừa cảnh giới thì có thể biến thành thân kim cương bất hoại. Còn ngu huynh tuy hỏa hầu không đủ nhưng khi vận công phu đó cũng đủ hộ thân, nhưng bị bất cứ công phu tàn độc nào làm hại.
Thượng Quan Yến lại hỏi :
- Còn trường hợp đại ca trúng phải Ngũ Âm Triệt Mạch thì sao?
Mai Quân Bích đáp :
- Vì lúc đó ngu huynh đang vận Chiên Đàn thần công để giải Cửu U Mê Hồn cho Đăng Tâm đại sư nên mới bị Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh thừa cơ ám toán. Đến khi nhận ra lại vận Ban Nhược thần công thì đã chậm mất một chút mới mất thêm một số thời gian để đả thông kinh mạch.
Nghe kể, chẳng những Đăng Tâm hòa thượng vô cùng bội phụ mà Lục Thiệu tam kiều cũng rất kinh ngạc.
Mai Quân Bích thân hoài võ công tuyệt đỉnh như vậy, mọi loại võ công khác không thể đả thương được chàng, chẳng trách nào sư phụ Huyền Nữ giáo chủ đã quyết định xóa bỏ cừu hận, đổi thù thành bạn.
Đương nhiên lý do chủ yếu là Cửu Thiên Ma Nữ cảm phục nhân phẩm và đức độ của chàng, nhưng thêm điều này cũng đủ thấy bà ta là người nhìn xa trông rộng và không cố chấp.
Thượng Quan Yến nghĩ thầm :
- “Ước gì Mai ca ca đem Ban Nhược thần công truyền cho ta! Ừm! Chỉ cần mình mãi mãi ở bên cạnh chàng, sớm muộn gì cũng sẽ tới lúc chàng truyền thụ võ học cái thế gì đó!”
Nghĩ vậy, nàng tự nhiên đỏ ửng mặt lên, đưa mắt len lén nhìn mọi người nhưng may rằng ai cũng chăm chú nghe Mai Quân Bích kể nên không ai để ý đến nàng.
Chợt nghe Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều lên tiếng hỏi :
- Mai công tử vừa nói lại lời của Cửu U giáo chủ rằng trong toàn võ lâm bất luận chính tà, hễ ai nhận được thiệp mời của hắn là tự ghi danh vào sổ tử, đúng vậy chứ?
Mai Quân Bích gật đầu :
- Không sai. Đúng là Câu Hồn Luật Lệnh đã nói nguyên văn như thế. Hắn tỏ rất đắc ý, làm như chuyện mình làm bá chủ võ lâm đã ở trong tầm tay...
Như sực nghĩ ra điều gì, chàng nhìn Nhiếp Ngọc Kiều hỏi :
- Nhiếp cô nương đột nhiên hỏi câu ấy, chẳng lẽ có cao kiến gì?
Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều không trả lời, lẩm bẩm :
- Lẽ nào hắn đã... hắn đã...
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu bỗng chăm chú nhìn cô ta hỏi :
- Nhị sư muội! Có phải ngươi nghi ngờ rằng Câu Hồn Luật Lệnh đã bí mật tẩm độc vào thiệp mời không?
Câu đó vừa phát ra, mọi người đều rúng động tâm thần!
Mai Quân Bích giật mình thầm nghĩ :
- “Rất có lý! Lẽ ta mình nghĩ ra điều này trước mới phải... Xem ra Lục Thiệu tam kiều đều là người mẫn tiệp...”
Tất cả không ai bảo ai nhìn sang Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều chờ nghe cô ta trả lời.
Thiếu nữ người Miêu này tuy ta là cao đồ của Cửu Thiên Ma Nữ nhưng cũng là nghĩa nữ của Miêu Cương Độc Phụ.
Bởi thế bản lĩnh dụng độc của Nhiếp Ngọc Kiều được nghĩa mẫu chân truyền, có thể nói là trong giang hồ khó có ai sánh nổi.
Lại nghe Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều nói :
- Theo tiểu muội thấy thì với một người võ công xuất chúng như Mai công tử mà Cửu U giáo chủ còn dụng độc để ám toán được, đủ biết bản lãnh của chúng chẳng phải tầm thường. Ngoài ra, vừa rồi Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn đến đây nói rằng phụng mệnh Cửu U giáo chủ mang giải dược cho Mai công tử, như thế chứng tỏ tên ma đầu đó đang tìm mọi cách lôi cuốn cho bằng được Mai công tử để phục vụ cho mưu đồ bá chủ võ lâm. Còn việc Cửu U giáo chủ có tẩm chất kịch độc vào những tấm thiệp mời gửi cho cao thủ các phái thì tuy đó chỉ mới là suy đoán nhưng theo tiểu muội thì dám tin chắc đến chín mười phần. Nhưng chất độc đó Cửu U giáo chủ tất đã tính toán cẩn thận, chắc rằng đến ngày mười lăm tháng bảy khi nạn nhân đến dự Mạnh Lan Thắng Hội mới sinh hiệu lực. Bởi thế nên chúng ta cần thông báo khẩn cấp cho các phái để nghĩ ra biện pháp đối phó.
Mai Quân Bích nghe Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều nói như thế rất khâm phục gật đầu nói :
- Cao kiến của Nhiếp cô nương, tiểu sinh rất tán thành. Nhưng cô nương được Miêu Cương lão tiền bối chân truyền, chắc rằng cũng đã có kế hoạch dự phòng gì?
Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều hơi đỏ mặt đáp :
- Mai công tử quá khen! Tiểu muội tuy được nghĩa mẫu chân truyền, nhưng việc giải độc cần phải có đối chứng mới bốc thang được. Hiện còn chưa biết Cửu U giáo chủ dùng loại độc dược gì nên không thể tìm ra phương thuốc giải. Mà cho dù có biết cũng phải mất một thời gian mới chế ra giải dược hiệu nghiệm...
Tới đó, cô ta chợt nhớ ra một việc, nhìn Thượng Quan Yến hỏi :
- Yến muội! Vừa rồi Lý Tàn để lại thuốc giải gì thế?
Thượng Quan Yến lấy trong túi ra gói giấy lúc trước Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn đưa cho, cười hỏi :
- Nhiếp thư thư tin rằng đây là giải dược thật sao?
Nhiếp Ngọc Kiều cầm gói giấy không nói gì, thận trọng mở gói ra.
Khi trông thấy thứ thuốc bên trong, mặt cô ta chợt biến sắc, rung giọng kêu lên :
- Bách Độc tán!
Thượng Quan Yến tò mò hỏi :
- Nhiếp thư thư! Bách Độc tán là gì vậy? Là độc dược hay giải dược?
Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều không trả lời, chỉ lẩm bẩm :
- Chẳng lẽ chính quyển Bách Độc chân kinh đã rơi vào tay bọn ma đầu này rồi hay sao?
Mặc dù Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều gần như chỉ lẩm nhẩm trong miệng nhưng Mai Quân Bích vẫn nghe được.
Chàng có lần nghe nói rằng Bách Độc tán tuy là thánh dược vô cùng quý hiếm giải được bách độc nhưng nếu không có Bổ Thiên Tủy uống kèm theo thì ảnh hưởng rất lớn đến lục phủ ngũ tạng, chỉ trong vòng một trăm ngày là võ công tự tiêu thất không có cách gì khôi phục được.
Điều này chứng tỏ Cửu U giáo chủ đối với chàng không tiếc bất cứ thứ gì, miễn sao đạt được mục đích.
Tuy nhiên căn cứ vào Bách Độc tán thì còn chưa thể khẳng định đối với chàng lão ta có thiện ý hay không.
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu đứng gần nên nghe rõ câu nói của Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều liền hỏi :
- Nhị sư muội nói gì thế? Ngươi bảo rằng Cửu U giáo chủ có được bản gốc của Bách Độc chân kinh hay sao?
Nhiếp Ngọc Kiêu gật đầu nói :
- Thực ra đó là tiểu muội chỉ mới suy đoán mà thôi. Bởi vì Bách Độc tán là thánh dược giải độc công hiệu nhất trong thiên hạ và cũng là thứ khó điều chế nhất. Nghĩa mẫu của tiểu muội có một bản sao pho chân kinh này, trong đó ghi chép rất rõ. Năm xưa nghĩa mẫu có điều chế một lần nhưng sau đó lão nhân gia bị mất tích, lưu lại cho nghĩa phụ một bình nhỏ Bách Độc tán thành phẩm. Nghĩa phụ quý bình nhỏ đó như con ngươi của mắt mình nhưng không sao biết được dược phẩm và phương pháp chế luyện.
Thượng Quan Yến chép miệng :
- Tiếc thật! Ngay cả cao thủ Cát Lan tiên sinh mà vẫn không chế được thì phương thánh dược đó thất truyền mất rồi.
Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều gật đầu :
- Chính thế! Cách mật chế loại thánh dược này, ngoài bản sao Bách Độc chân kinh đã bị thất lạc cùng nghĩa mẫu, chỉ ai có được bản gốc thì mới chế được mà thôi! Cửu U giáo chủ dùng Cấm La Bảo Hương ám toàn Mai công tử, sau đó lại mang giải dược Bách Độc tán đến. Ý đồ còn chưa biết thiện ác ra sao, nhưng việc đó đủ chứng mình rằng bản chính Bách Độc chân kinh đã lọt vào tay hắn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook