Thần Giữ Của Phấn Đấu Sử
-
Chương 44: Trong cơn bệnh suy nghĩ lại
Sau khi quay về trường học, mỗi ngày đều trôi qua rất nhanh, Dương Giản dùng toàn bộ thời gian sau mỗi buổi học để gây dựng sự nghiệp của chính mình, khởi đầu đương nhiên là tốt đẹp.
Sau đó, hắn lại nhận được điện thoại của Từ Tử Dực, nói rằng thu nhập trong quán gần đây không được tốt.
“Nguyên nhân là gì?”
“Có lẽ là vì gần đây xuất hiện một loại bệnh truyền nhiễm, các cửa hàng kinh doanh ăn uống đều bị ảnh hưởng.”
Dương Giản nghĩ lại, không sai lệch lắm thì đúng là lúc này. Đây là việc không thể tránh, việc làm ăn trong quán không khỏi sẽ bị ảnh hưởng.
“Nếu thực sự không được, liền ngừng việc kinh doanh sửa sang lại đi. Có thể mở rộng mặt tiền cửa hàng ra một chút, chuyển bàn từ tầng hai xuống, lúc này vừa may là dịp giá thấp có thể mua vào.”
Đương nhiên, chuyện ký kết hợp đồng vẫn cần Dương Giản phải đứng ra, hắn đứng ở tầng dưới nhìn quán lẩu nhỏ ẩn chứa tiềm năng, hy vọng một chút vào tương lai, cảm thấy tiền đồ cũng không phải là xa xôi không thể đạt được.
Qua mấy ngày tiếp theo, Dương Giản gặp Thôi Vân ở căn tin, thuận tiện hẹn cậu ta sau khi ăn xong thì ra ngoài trò chuyện một lát.
Lúc này Thôi Vân đang bận rộn thiIelts và Toefl, dự định tương lai xin học ở nước ngoài, hai người bọn họ đã lâu không gặp.
Sinh viên trong trường tung tin vịt, Ngô Tô Hoa chân trước vừa mới ra nước ngoài, Thôi Vân chân sau đã chuẩn bị đi theo, liệu có phải là giữa hai người có bí mật gì đó không thể cho ai biết không chứ?
Dương Giản hỏi cậu ta gần đây bận rộn việc gì, thực ra trong lòng sớm muốn lôi kéo người này cùng gây dựng sự nghiệp với mình, nhưng mặc dù Thôi Vân có ý định thế nào, cậu ta vẫn là người thực hiện mọi việc từng bước một, tốt nghiệp rồi ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu mới là mục tiêu trước mắt, rõ ràng không thể thay đổi.
Dương Giản tuy rằng cảm thấy không có hy vọng, nhưng vẫn mở miệng hỏi:
“Cậu có nghĩ đến việc tự mình kiếm tiền không?”
Thôi Vân nghiêm túc suy nghĩ một lát, trả lời:
“Tôi vẫn mong có một công việc ổn định lương cao hơn, nhưng nếu như tương lai cậu cần gì, tôi có thể làm thêm giúp đỡ.”
“Một lời đã định nhé.”
Khi nói những lời này, Dương Giản đang ngồi trên khán đài của sân tập. Lúc này đang là buổi chiều, nhưng vì bệnh truyền nhiễm mà các lớp thể dục đều hoãn lại, trên sân tập rộng như vậy chỉ có mấy người lớn ở gần đó đưa lũ trẻ đến thả diều. Bầu trời xanh thẳm, mây trắng lững lờ.
Dương Giản đột nhiên nhớ đến người đang ở một vùng trời khác kia, lúc này hẳn là cậu ta đang ngủ, nếu như không ngủ, nhưng chắc cũng không nhớ đến mình đâu.
Kết quả như thế, cũng không có gì không tốt.
Khi quay về ký túc xá, hắn thấy Phó Minh Sâm và Trác Tiểu Phàm đều có ở đó, sắc mặt u ám, dường như là có chuyện gì xảy ra.
“Làm sao thế?”
Trác Tiểu Phàm cầm nhiệt kế, đưa đến trước mắt hắn cho hắn nhìn, 38 độ.
Dương Giản vội hỏi:
“Là ai bị sốt đấy?”
“Mập mạp.”
“Phát hiện từ lúc nào?”
“Sáng nay lúc ngủ dậy cảm thấy hơi váng đầu, Tiểu Phàm liền kiểm tra cho mình một chút.”
Phó Minh Sâm vẻ mặt cầu xin, bộ dáng lo lắng hãi hùng.
Việc này và trong ký ức của Dương Giản có chỗ khác biệt, hắn nhớ rõ đợt dịch bệnh này, cũng nhớ rõ bên cạnh không có người nào bị căn bệnh này ảnh hưởng, chẳng lẽ đây thật sự là hiệu ứng bươm bướm?
“Dương Giản, nếu như cậu ta sốt từ lúc sáng sớm, cả ba chúng ta đều không thể thoát được.”
Trác Tiểu Phàm bàn bạc với hắn.
“Xin cách ly đi.”
Chuyện đã đến mức này, cũng đành phải làm như vậy thôi. Dương Giản thậm chí còn hoài nghi có phải là hắn nhất định phải chết không, cho nên cũng không lo lắng lắm, ngược lại còn thoải mái an ủi bạn cùng phòng.
“Đừng sợ, chắc chắn là không làm sao đâu.”
Nếu trong ba người có một người phải chết, thì nhất định sẽ là tôi.
Bọn họ gọi điện thoại báo cáo cho giáo viên xin giúp đỡ, rất nhanh đã có bác sĩ của trường trang bị đầy đủ, di chuyển họ đến khu nhà y tế màu trắng của trường.
Tiếp đến còn phải điều tra những người đã tiếp xúc với họ, Thôi Vân thật bất hạnh nhận được tin báo, đành phải thu dọn hành lý đi đến khu nhà trắng.
Các sinh viên bị cách ly đều được sắp xếp vào các phòng bệnh, mỗi ngày đều kiểm tra nhiệt độ cơ thể, có người chuyên đến đưa cơm. Cũng may là, trong phòng bệnh vẫn còn mạng Internet, giúp bọn họ trao đổi một ít tin tức với thế giới bên ngoài.
Sau khi Dương Giản đến đây, trước tiên là gọi điện thoại cho Lâm Gia Nam, nói rằng chuyện ở công ty tôi đành phải nhờ cậy anh rồi. Lâm Gia Nam thể hiện sự quan tâm, đối mặt với tai họa trời giáng cũng không thể làm gì được. Hai người nhắc nhau giữ gìn sức khỏe, liền cúp điện thoại.
Sau đó, Dương Giản lại bấm số điện thoại của Từ Tử Dực, nhắc cậu bé nhớ chú ý thân thể, chuyện lắp đặt thiết bị cứ từ từ mà làm đừng nóng nảy, nói rằng gần đây mình bận việc, không thể trông nom việc bên ấy, ngoài ra không nói thêm gì khác.
Cuối cùng, gọi điện thoại về nhà báo một tiếng bình an.
Sau khi gọi điện thoại đến hết những nơi cần thiết rồi, Dương Giản đột nhiên có loại cảm giác mình đang dặn dò chuyện hậu sự. Nếu như thực sự chết ở nơi này rồi, thì phải làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, hắn liền lấy giấy bút ra tính toán, tài sản đặt ở quán lẩu kia cùng cổ phần trong công ty và tiền gửi ngân hàng, nếu không nhầm thì cũng có hơn trăm vạn rồi, đối với một sinh viên vẫn còn đang đi học mà nói, đây quả thực là một con số không nhỏ.
Hắn nghĩ, chia làm ba phần đi. Một phần để hiếu kính cha mẹ, một phần để cho Từ Tử Dực giúp cậu bé tiếp tục việc học, còn một phần quyên góp đi làm từ thiện. Thực tế thì cũng không có bao nhiêu tiền, coi như cống hiến một chút cho xã hội, so với đời trước thì vẫn có giá trị hơn.
Dương Giản thở dài, mở máy vi tính.
Hắn rất ít khi chat chít hay chơi game, lúc này cuối cùng cũng rảnh rỗi mở QQ ra xem, không ngờ có một loạt tin nhắn nhảy ra.
Thứ nhất: Có đó không? Ghi chú, mập mạp.
Thứ hai: Tôi cũng đến rồi. Ghi chú, Thôi Vân.
Thứ ba: Mau vào trò chơi trong QQ đánh thăng cấp, ba người còn thiếu một. Ghi chú, Trác Tiểu Phàm.
Thứ tư: Cậu còn sống không đấy? Ghi chú, Ngô Tô Hoa.
Trong nước vẫn còn là ban ngày, nhưng Ngô Tô Hoa ở bên kia nhất định là nửa đêm.
Dương Giản không yên lòng một bên làm theo chỉ huy của Trác Tiểu Phàm, tìm được số bàn thăng cấp của hai người bọn họ, đăng nhập vào, một bên sững sờ vì tin nhắn vừa rồi của Ngô Tô Hoa.
Làm sao mà cậu ta biết được?
Chắc chắn là Lâm Gia Nam nói cho cậu ta biết.
Lâm Gia Nam nói cho cậu ta biết cái này để làm gì?
Một lát sau, ở bên kia lại gửi sang một câu:
“Nói ‘chi’ đi.”
“Chi.”
Dương Giản gõ một chữ, trả lời lại.
“Cậu đang ở đâu?”
“Phòng y tế của bệnh viện.”
“Bị cách ly rồi à?”
“Ừ.”
“Có nghiêm trọng lắm không?”
“Tôi không sao, là mập mạp bị sốt thôi.”
“Nghe nói là sẽ bị lây.”
“Cho nên mấy người trong ký túc xá của tôi đều bị cách ly hết rồi.”
Bên kia không trả lời lại nữa, nhưng trong phòng game lại vô cùng ầm ĩ.
“Dương Giản cậu lại làm hỏng rồi, có thể đổi cho người đối diện không! TAT.”
“Ha ha, không đổi đấy, kim bài đang ở chỗ tôi, xem tôi và Thôi Vân đánh cho nhóm các cậu đến hoa rơi nước chảy đây.”
“Mập mạp chết tiệt, chờ đó, đợi đến lúc ra ngoài xem tôi xử lý cậu thế nào.”
“Đến đây đến đây.”
Phó Minh Sâm lại gửi lên một cái mặt e thẹn.
“Dương Giản cậu nhanh lên chút đi, nghĩ cái gì vậy!”
Thấy tất cả mọi người đang chờ hắn, Trác Tiểu Phàm giục.
Dương Giản đành phải song song vừa chơi game, vừa trả lời Ngô Tô Hoa.
“Tôi vẫn còn liên lạc với Lý Nguy, nhưng hiện tại chúng tôi là quan hệ bạn bè, anh ta nói anh ta không thiếu bạn trai, không thể chờ tôi được.”
“Cậu đừng để ý đến anh ta nữa.”
Dương Giản thật sự không muốn Ngô Tô Hoa qua lại nhiều với người này. Trong tất cả mọi người, chỉ có Lý Nguy là không hề thay đổi chút nào, vẫn để cho cuộc sống cá nhân của mình hỗn loạn, nhưng lại yêu cầu đối phương phải chung thủy. Hắn đã từng cho rằng con người có thể thay đổi, lựa chọn cũng có thể thay đổi, nhưng tính cách thì không thể.
Bên kia trầm mặc thật lâu, mới đánh lên mấy chữ:
“Cứ sống thật tốt là được.”
“Cậu cũng phải giữ gìn đấy.”
Dương Giản trả lời rất nhanh, nhìn hình đại điện bên kia tắt ngúm, không hiểu sao có chút an tâm.
Nhưng rất nhanh hắn đã không thể tiếp tục an tâm nữa, ngày hôm sau khi kiểm tra nhiệt độ cơ thể thì, không ngờ của mình đã lên ba mươi tám độ.
Bất kể như thế nào, đều không giống cảm cúm bình thường, mà là bệnh truyền nhiễm rồi.
Đến hoàng hôn thì, nhiệt độ tăng lên ba mươi chín độ, đầu Dương Giản choáng váng trướng đau vô cùng, cảm giác giống như đại nạn đã rơi xuống đầu. Lúc này, lại nhận được điện thoại của Lâm Gia Nam.
“Cậu thế nào rồi?”
“Còn sống.”
“Xem ra rất không có tinh thần.”
“Ừ.”
“Rốt cuộc là bị làm sao?”
“Có lẽ thật sự bị bệnh truyền nhiễm rồi, buổi tối nếu vẫn chưa chuyển biến tốt hơn, sẽ chuyển vào bệnh viện.”
Nếu thực sự bị chuyển vào bệnh viện, sẽ phải chịu sự cách ly và chữa trị nghiêm ngặt, điện thoại di động cũng không thể mang vào phòng bệnh, là cách ly thật sự, sống chết không thể biết được.
“Cho nên, nếu như có thể, còn vài việc cần phải làm phiền anh.”
“…Sao đột nhiên lại như vậy?”
Dương Giản cũng không thể giải thích nhiều hơn, chỉ giải thích cặn kẽ mọi sắp xếp của mình, còn viết thêm một bản ký tên lên nhờ bác sĩ chuyển đi.
“Cậu nhất định phải có niềm tin vào bản thân mình.”
Lâm Gia Nam cổ vũ hắn.
Dương Giản lắc đầu.
“Không lừa anh, tôi thật sự có chút tin vào số mệnh rồi. Có đôi khi, bất kể anh cố gắng như thế nào, có đôi khi…”
Sau hai tiếp bíp, điện thoại vì hết tiền mà cắt đứt kết nối.
Chờ Lâm Gia Nam nạp thêm tiền, sau đó lại gọi đến, nhưng làm thế nào cũng không kết nối được.
Dương Giản nằm trên giường bệnh của mình, giống như nhiều năm trước, bất lực với tất cả những chuyện đang xảy ra. Lần này hắn đã rất liều mạng kiếm tiền, mà tiền còn chưa kịp tiêu hết, hiện tại lại không thể dùng đến.
Đầu óc hắn nặng nề, thần trí lại rất rõ ràng. Chẳng lẽ phương hướng cố gắng đã sai ngay từ đầu sao? Tiền cũng không thể giải quyết tất cả, ít nhất vào lúc này cũng không thể mua được mạng.
Nếu như….cho hắn một cơ hội nữa để sống lại, thì sẽ thế nào?
Dương Giản vẫn là không muốn nhận mệnh.
Nếu như then chốt không nằm ở chỗ nỗ lực kiếm tiền, thì ở chỗ nào đây? Một đời trước của hắn thực ra cũng có thể nói là cuộc sống bình thường, trừ chi tiết mang tên Lý Nguy kia.
Sau khi quen biết Lý Nguy, cuộc sống của hắn bắt đầu bị người kia ảnh hưởng, khiến cho nhiều việc dù có muốn theo ý mình cũng không được. Không chung thủy cũng có thể tha thứ, mỗi lần sắp sửa quyết định rời đi lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bị giữ lại. Dương Giản đã từng cho rằng Lý Nguy không phải một người xấu, thế nhưng lại quá ích kỷ, cho dù phải chết, cũng muốn kéo hắn theo cùng.
Mà hiện tại đã sống lại rồi, có tiền, lại không hề để tâm đến phương diện tình cảm, vì sao vẫn ra kết quả như vậy? Nếu như nói có chỗ nào tiếc nuối, chính là không có làm theo tiếng lòng của chính mình.
Cả đời này hắn không có lỗi với người nào, chỉ có cảm giác hổ thẹn với một mình Ngô Tô Hoa. Mà hơn cả Ngô Tô Hoa, hắn càng cảm thấy có lỗi với chính mình, rõ ràng là thích, lại không dám đưa tay ra. Lúc này, dường như cũng không thể an tâm mà nhắm mắt.
Hắn nghĩ như vậy, miễn cưỡng đứng lên, bật máy vi tính.
Sau đó, hắn lại nhận được điện thoại của Từ Tử Dực, nói rằng thu nhập trong quán gần đây không được tốt.
“Nguyên nhân là gì?”
“Có lẽ là vì gần đây xuất hiện một loại bệnh truyền nhiễm, các cửa hàng kinh doanh ăn uống đều bị ảnh hưởng.”
Dương Giản nghĩ lại, không sai lệch lắm thì đúng là lúc này. Đây là việc không thể tránh, việc làm ăn trong quán không khỏi sẽ bị ảnh hưởng.
“Nếu thực sự không được, liền ngừng việc kinh doanh sửa sang lại đi. Có thể mở rộng mặt tiền cửa hàng ra một chút, chuyển bàn từ tầng hai xuống, lúc này vừa may là dịp giá thấp có thể mua vào.”
Đương nhiên, chuyện ký kết hợp đồng vẫn cần Dương Giản phải đứng ra, hắn đứng ở tầng dưới nhìn quán lẩu nhỏ ẩn chứa tiềm năng, hy vọng một chút vào tương lai, cảm thấy tiền đồ cũng không phải là xa xôi không thể đạt được.
Qua mấy ngày tiếp theo, Dương Giản gặp Thôi Vân ở căn tin, thuận tiện hẹn cậu ta sau khi ăn xong thì ra ngoài trò chuyện một lát.
Lúc này Thôi Vân đang bận rộn thiIelts và Toefl, dự định tương lai xin học ở nước ngoài, hai người bọn họ đã lâu không gặp.
Sinh viên trong trường tung tin vịt, Ngô Tô Hoa chân trước vừa mới ra nước ngoài, Thôi Vân chân sau đã chuẩn bị đi theo, liệu có phải là giữa hai người có bí mật gì đó không thể cho ai biết không chứ?
Dương Giản hỏi cậu ta gần đây bận rộn việc gì, thực ra trong lòng sớm muốn lôi kéo người này cùng gây dựng sự nghiệp với mình, nhưng mặc dù Thôi Vân có ý định thế nào, cậu ta vẫn là người thực hiện mọi việc từng bước một, tốt nghiệp rồi ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu mới là mục tiêu trước mắt, rõ ràng không thể thay đổi.
Dương Giản tuy rằng cảm thấy không có hy vọng, nhưng vẫn mở miệng hỏi:
“Cậu có nghĩ đến việc tự mình kiếm tiền không?”
Thôi Vân nghiêm túc suy nghĩ một lát, trả lời:
“Tôi vẫn mong có một công việc ổn định lương cao hơn, nhưng nếu như tương lai cậu cần gì, tôi có thể làm thêm giúp đỡ.”
“Một lời đã định nhé.”
Khi nói những lời này, Dương Giản đang ngồi trên khán đài của sân tập. Lúc này đang là buổi chiều, nhưng vì bệnh truyền nhiễm mà các lớp thể dục đều hoãn lại, trên sân tập rộng như vậy chỉ có mấy người lớn ở gần đó đưa lũ trẻ đến thả diều. Bầu trời xanh thẳm, mây trắng lững lờ.
Dương Giản đột nhiên nhớ đến người đang ở một vùng trời khác kia, lúc này hẳn là cậu ta đang ngủ, nếu như không ngủ, nhưng chắc cũng không nhớ đến mình đâu.
Kết quả như thế, cũng không có gì không tốt.
Khi quay về ký túc xá, hắn thấy Phó Minh Sâm và Trác Tiểu Phàm đều có ở đó, sắc mặt u ám, dường như là có chuyện gì xảy ra.
“Làm sao thế?”
Trác Tiểu Phàm cầm nhiệt kế, đưa đến trước mắt hắn cho hắn nhìn, 38 độ.
Dương Giản vội hỏi:
“Là ai bị sốt đấy?”
“Mập mạp.”
“Phát hiện từ lúc nào?”
“Sáng nay lúc ngủ dậy cảm thấy hơi váng đầu, Tiểu Phàm liền kiểm tra cho mình một chút.”
Phó Minh Sâm vẻ mặt cầu xin, bộ dáng lo lắng hãi hùng.
Việc này và trong ký ức của Dương Giản có chỗ khác biệt, hắn nhớ rõ đợt dịch bệnh này, cũng nhớ rõ bên cạnh không có người nào bị căn bệnh này ảnh hưởng, chẳng lẽ đây thật sự là hiệu ứng bươm bướm?
“Dương Giản, nếu như cậu ta sốt từ lúc sáng sớm, cả ba chúng ta đều không thể thoát được.”
Trác Tiểu Phàm bàn bạc với hắn.
“Xin cách ly đi.”
Chuyện đã đến mức này, cũng đành phải làm như vậy thôi. Dương Giản thậm chí còn hoài nghi có phải là hắn nhất định phải chết không, cho nên cũng không lo lắng lắm, ngược lại còn thoải mái an ủi bạn cùng phòng.
“Đừng sợ, chắc chắn là không làm sao đâu.”
Nếu trong ba người có một người phải chết, thì nhất định sẽ là tôi.
Bọn họ gọi điện thoại báo cáo cho giáo viên xin giúp đỡ, rất nhanh đã có bác sĩ của trường trang bị đầy đủ, di chuyển họ đến khu nhà y tế màu trắng của trường.
Tiếp đến còn phải điều tra những người đã tiếp xúc với họ, Thôi Vân thật bất hạnh nhận được tin báo, đành phải thu dọn hành lý đi đến khu nhà trắng.
Các sinh viên bị cách ly đều được sắp xếp vào các phòng bệnh, mỗi ngày đều kiểm tra nhiệt độ cơ thể, có người chuyên đến đưa cơm. Cũng may là, trong phòng bệnh vẫn còn mạng Internet, giúp bọn họ trao đổi một ít tin tức với thế giới bên ngoài.
Sau khi Dương Giản đến đây, trước tiên là gọi điện thoại cho Lâm Gia Nam, nói rằng chuyện ở công ty tôi đành phải nhờ cậy anh rồi. Lâm Gia Nam thể hiện sự quan tâm, đối mặt với tai họa trời giáng cũng không thể làm gì được. Hai người nhắc nhau giữ gìn sức khỏe, liền cúp điện thoại.
Sau đó, Dương Giản lại bấm số điện thoại của Từ Tử Dực, nhắc cậu bé nhớ chú ý thân thể, chuyện lắp đặt thiết bị cứ từ từ mà làm đừng nóng nảy, nói rằng gần đây mình bận việc, không thể trông nom việc bên ấy, ngoài ra không nói thêm gì khác.
Cuối cùng, gọi điện thoại về nhà báo một tiếng bình an.
Sau khi gọi điện thoại đến hết những nơi cần thiết rồi, Dương Giản đột nhiên có loại cảm giác mình đang dặn dò chuyện hậu sự. Nếu như thực sự chết ở nơi này rồi, thì phải làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, hắn liền lấy giấy bút ra tính toán, tài sản đặt ở quán lẩu kia cùng cổ phần trong công ty và tiền gửi ngân hàng, nếu không nhầm thì cũng có hơn trăm vạn rồi, đối với một sinh viên vẫn còn đang đi học mà nói, đây quả thực là một con số không nhỏ.
Hắn nghĩ, chia làm ba phần đi. Một phần để hiếu kính cha mẹ, một phần để cho Từ Tử Dực giúp cậu bé tiếp tục việc học, còn một phần quyên góp đi làm từ thiện. Thực tế thì cũng không có bao nhiêu tiền, coi như cống hiến một chút cho xã hội, so với đời trước thì vẫn có giá trị hơn.
Dương Giản thở dài, mở máy vi tính.
Hắn rất ít khi chat chít hay chơi game, lúc này cuối cùng cũng rảnh rỗi mở QQ ra xem, không ngờ có một loạt tin nhắn nhảy ra.
Thứ nhất: Có đó không? Ghi chú, mập mạp.
Thứ hai: Tôi cũng đến rồi. Ghi chú, Thôi Vân.
Thứ ba: Mau vào trò chơi trong QQ đánh thăng cấp, ba người còn thiếu một. Ghi chú, Trác Tiểu Phàm.
Thứ tư: Cậu còn sống không đấy? Ghi chú, Ngô Tô Hoa.
Trong nước vẫn còn là ban ngày, nhưng Ngô Tô Hoa ở bên kia nhất định là nửa đêm.
Dương Giản không yên lòng một bên làm theo chỉ huy của Trác Tiểu Phàm, tìm được số bàn thăng cấp của hai người bọn họ, đăng nhập vào, một bên sững sờ vì tin nhắn vừa rồi của Ngô Tô Hoa.
Làm sao mà cậu ta biết được?
Chắc chắn là Lâm Gia Nam nói cho cậu ta biết.
Lâm Gia Nam nói cho cậu ta biết cái này để làm gì?
Một lát sau, ở bên kia lại gửi sang một câu:
“Nói ‘chi’ đi.”
“Chi.”
Dương Giản gõ một chữ, trả lời lại.
“Cậu đang ở đâu?”
“Phòng y tế của bệnh viện.”
“Bị cách ly rồi à?”
“Ừ.”
“Có nghiêm trọng lắm không?”
“Tôi không sao, là mập mạp bị sốt thôi.”
“Nghe nói là sẽ bị lây.”
“Cho nên mấy người trong ký túc xá của tôi đều bị cách ly hết rồi.”
Bên kia không trả lời lại nữa, nhưng trong phòng game lại vô cùng ầm ĩ.
“Dương Giản cậu lại làm hỏng rồi, có thể đổi cho người đối diện không! TAT.”
“Ha ha, không đổi đấy, kim bài đang ở chỗ tôi, xem tôi và Thôi Vân đánh cho nhóm các cậu đến hoa rơi nước chảy đây.”
“Mập mạp chết tiệt, chờ đó, đợi đến lúc ra ngoài xem tôi xử lý cậu thế nào.”
“Đến đây đến đây.”
Phó Minh Sâm lại gửi lên một cái mặt e thẹn.
“Dương Giản cậu nhanh lên chút đi, nghĩ cái gì vậy!”
Thấy tất cả mọi người đang chờ hắn, Trác Tiểu Phàm giục.
Dương Giản đành phải song song vừa chơi game, vừa trả lời Ngô Tô Hoa.
“Tôi vẫn còn liên lạc với Lý Nguy, nhưng hiện tại chúng tôi là quan hệ bạn bè, anh ta nói anh ta không thiếu bạn trai, không thể chờ tôi được.”
“Cậu đừng để ý đến anh ta nữa.”
Dương Giản thật sự không muốn Ngô Tô Hoa qua lại nhiều với người này. Trong tất cả mọi người, chỉ có Lý Nguy là không hề thay đổi chút nào, vẫn để cho cuộc sống cá nhân của mình hỗn loạn, nhưng lại yêu cầu đối phương phải chung thủy. Hắn đã từng cho rằng con người có thể thay đổi, lựa chọn cũng có thể thay đổi, nhưng tính cách thì không thể.
Bên kia trầm mặc thật lâu, mới đánh lên mấy chữ:
“Cứ sống thật tốt là được.”
“Cậu cũng phải giữ gìn đấy.”
Dương Giản trả lời rất nhanh, nhìn hình đại điện bên kia tắt ngúm, không hiểu sao có chút an tâm.
Nhưng rất nhanh hắn đã không thể tiếp tục an tâm nữa, ngày hôm sau khi kiểm tra nhiệt độ cơ thể thì, không ngờ của mình đã lên ba mươi tám độ.
Bất kể như thế nào, đều không giống cảm cúm bình thường, mà là bệnh truyền nhiễm rồi.
Đến hoàng hôn thì, nhiệt độ tăng lên ba mươi chín độ, đầu Dương Giản choáng váng trướng đau vô cùng, cảm giác giống như đại nạn đã rơi xuống đầu. Lúc này, lại nhận được điện thoại của Lâm Gia Nam.
“Cậu thế nào rồi?”
“Còn sống.”
“Xem ra rất không có tinh thần.”
“Ừ.”
“Rốt cuộc là bị làm sao?”
“Có lẽ thật sự bị bệnh truyền nhiễm rồi, buổi tối nếu vẫn chưa chuyển biến tốt hơn, sẽ chuyển vào bệnh viện.”
Nếu thực sự bị chuyển vào bệnh viện, sẽ phải chịu sự cách ly và chữa trị nghiêm ngặt, điện thoại di động cũng không thể mang vào phòng bệnh, là cách ly thật sự, sống chết không thể biết được.
“Cho nên, nếu như có thể, còn vài việc cần phải làm phiền anh.”
“…Sao đột nhiên lại như vậy?”
Dương Giản cũng không thể giải thích nhiều hơn, chỉ giải thích cặn kẽ mọi sắp xếp của mình, còn viết thêm một bản ký tên lên nhờ bác sĩ chuyển đi.
“Cậu nhất định phải có niềm tin vào bản thân mình.”
Lâm Gia Nam cổ vũ hắn.
Dương Giản lắc đầu.
“Không lừa anh, tôi thật sự có chút tin vào số mệnh rồi. Có đôi khi, bất kể anh cố gắng như thế nào, có đôi khi…”
Sau hai tiếp bíp, điện thoại vì hết tiền mà cắt đứt kết nối.
Chờ Lâm Gia Nam nạp thêm tiền, sau đó lại gọi đến, nhưng làm thế nào cũng không kết nối được.
Dương Giản nằm trên giường bệnh của mình, giống như nhiều năm trước, bất lực với tất cả những chuyện đang xảy ra. Lần này hắn đã rất liều mạng kiếm tiền, mà tiền còn chưa kịp tiêu hết, hiện tại lại không thể dùng đến.
Đầu óc hắn nặng nề, thần trí lại rất rõ ràng. Chẳng lẽ phương hướng cố gắng đã sai ngay từ đầu sao? Tiền cũng không thể giải quyết tất cả, ít nhất vào lúc này cũng không thể mua được mạng.
Nếu như….cho hắn một cơ hội nữa để sống lại, thì sẽ thế nào?
Dương Giản vẫn là không muốn nhận mệnh.
Nếu như then chốt không nằm ở chỗ nỗ lực kiếm tiền, thì ở chỗ nào đây? Một đời trước của hắn thực ra cũng có thể nói là cuộc sống bình thường, trừ chi tiết mang tên Lý Nguy kia.
Sau khi quen biết Lý Nguy, cuộc sống của hắn bắt đầu bị người kia ảnh hưởng, khiến cho nhiều việc dù có muốn theo ý mình cũng không được. Không chung thủy cũng có thể tha thứ, mỗi lần sắp sửa quyết định rời đi lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bị giữ lại. Dương Giản đã từng cho rằng Lý Nguy không phải một người xấu, thế nhưng lại quá ích kỷ, cho dù phải chết, cũng muốn kéo hắn theo cùng.
Mà hiện tại đã sống lại rồi, có tiền, lại không hề để tâm đến phương diện tình cảm, vì sao vẫn ra kết quả như vậy? Nếu như nói có chỗ nào tiếc nuối, chính là không có làm theo tiếng lòng của chính mình.
Cả đời này hắn không có lỗi với người nào, chỉ có cảm giác hổ thẹn với một mình Ngô Tô Hoa. Mà hơn cả Ngô Tô Hoa, hắn càng cảm thấy có lỗi với chính mình, rõ ràng là thích, lại không dám đưa tay ra. Lúc này, dường như cũng không thể an tâm mà nhắm mắt.
Hắn nghĩ như vậy, miễn cưỡng đứng lên, bật máy vi tính.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook