Thần Giữ Của Phấn Đấu Sử
Chương 26: Đồng bạn hợp tác

Dương Giản một đường đi thẳng, đang nghĩ ngợi chuyện cầm phần thưởng đi đổi lấy tiền, không ngờ trên vai trầm xuống, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ đằng sau.

“Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi.”

Hắn quay người lại, không bất ngờ lắm nhìn thấy Ngô Tô Hoa, bộ dáng vui vẻ, giống như một chú chó lớn nhìn thấy chủ nhân liền nhảy lên vậy. Đè xuống vui vẻ xung động đột nhiên dâng lên trong lòng, Dương Giản cười cười không nói gì.

“Đi, đến chỗ tôi ăn đi. Ngày hôm nay tôi sẽ thể hiện tài năng cho cậu thấy.”

Ngô Tô Hoa cười đến thấy răng không thấy mắt.

“Cậu? Có được không đây?”

Dương Giản bị chọc cho cười.

“Đừng coi thường người khác.”

Ngô Tô Hoa giả vờ muốn đấm hắn, nhưng Dương Giản đã nhanh chóng né được, không khỏi than thở:

“Nhóc con cậu lẩn đi thật nhanh, lần nào cũng không đánh được.”

“Cũng không phải là lần nào cũng không đánh được.”

Dương Giản chợt nhớ tới một màn thám hiểm kia, nhưng hắn thấy Ngô Tô Hoa một lúc vẫn chưa phản ứng lại, nháy mắt liền chuyển trọng tâm câu chuyện:

“Cậu tính nấu thứ gì ngon để đãi tôi đây?”

Ngô Tô Hoa hầm hừ liếc nhìn hắn một cái, nói:

“Đi mua thức ăn trước đã.”

Quay mặt nhìn về phía siêu thị quen thuộc, Dương Giản không khỏi lại bắt đầu thuyết giáo:

“Đã nói với cậu là vào siêu thị mua thức ăn đắt hơn ra chợ nhiều. Đừng nhìn mấy cửa hàng lớn nhiều chủng loại hàngcó đoàn người rộn ràng nhốn nháo xếp hàng có vẻ rất náo nhiệt,đám đồ ăn rẻ thế nhưng đã bị các bà các cô xếp hàng xông vào cuốn sạch vào 8 giờ sáng rồi.”

“Thật không, nhưng thức ăn ở chợ có mùi, chất lượng thực phẩm chưa chắc đã tốt hơn.”

Ngô Tô Hoa cố gắng biện giải.

“Ai, đúng là thiếu gia mà, để tôi mang cậu đi trải nghiệm cuộc sống của người dân nghèo một chút, tiền tiết kiệm được cho tôi coi như phí hướng dẫn du lịch.”

Dương Giản biết thời thế đưa ra đề nghị.

“Cậu đi chết đi.”

Ngô Tô Hoa sau khi bộc lộ rõ sự khinh bỉ với Dương Giản, vẫn đi theo hắn đi tới chợ mua thức ăn.

Cách phòng Ngô Tô Hoa thuê một khoảng, có một khu chợ mua bán nông sản rất lớn, kiếp trước Ngô Tô Hoa từng thuê nhà ở gần dó, nhất là trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời thì trở nên tương đối quen thuộc. Dọc một đường đi trong chợ, xung quanh đều là thanh âm phố phường, bởi vì tiếng tranh cãi ầm ĩ mà hai người không thể nói chuyện.

Nhưng Ngô Tô Hoa rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, kéo kéo ống tay áo của Dương Giản nói:

“Vừa rồi ở sân tập cậu với Thôi Vân nói chuyện gì thế?”

Dương Giản sửng sốt, dừng bước, quay đầu lại nghiêm túc nhìn cậu ta hỏi:

“Cậu đây là đang ghen tị sao? Ghen với tôi hay ghen với cậu ta?”

“Cậu…”

Ngô Tô Hoa không còn lời nào để nói, lát sau mới nghẹn ra một câu:

“Cậu quả nhiên vẫn là nên đi chết đi.”

Dương Giản nhìn bộ dạng ấm ức của cậu ta, không khỏi bật cười.

“Thuần khiết thôi, tôi cùng cậu ta có việc mới nói, không có gì khác. Đều là người trưởng thành rồi, lúc nói chuyện đứng đắn thì đừng mang theo thành kiến.”

Ngô Tô Hoa hừ một tiếng, quay đầu đi vào trong chợ. Đi chưa được mấy bước, đã quay đầu lại oán giận với Dương Giản.

“Mấy cái mùi này thật khó ngửi.”

Dương Giản cười cười, dẫn cậu ta đi qua một dãy quầy hàng bán đồ ăn đã nấu chín, rồi mới dừng lại trước một quầy hàng bán đồ tươi sống.

“Anh họ cậu tối có về không, tôi thấy lần trước anh ta mua cá, chắc là cậu thích ăn cá đi. Nhìn rồi chọn xem, có rất nhiều loại cá đó.”

Ngô Tô Hoa nhanh chóng đáp:

“Tùy tiện đi, thực tế thì tôi cũng không nhìn ra.”

Dương Giản nhất thời cảm thấy có chút đau đầu, tiện tay chọn một con cá nheo khoảng 2 cân dự định quay về sẽ chưng với đậu hũ. Đi qua đi lại một hồi mua thêm chút rau cần, đậu khô, đậu hũ, cải dầu. Chợt nhớ ra Ngô Tô Hoa còn thích ăn món trứng xào cà chua, vội hỏi Ngô Tô Hoa.

“Ở nhà còn trứng không?”

“Ách, không biết. Trước giờ vẫn là anh họ quản lý nhà bếp.”

Ngô Tô Hoa thản nhiên nói, nếu nói rằng không phân biệt nổi năm loại hạt, thì dùng trên người cậu ta quá hợp rồi.

“Vậy cậu muốn tiếp đãi tôi thế nào?”

Dương Giản hỏi ngược.

“Dù sao thì cậu cũng rất giỏi sắp xếp, tùy tiện làm mấy thứ gì đó nấu chín lên là được.”

Dương Giản quyết định không hỏi ý kiến của cậu ta nữa, quay lại mua thêm cà chua cùng trứng gà. Mấy thành phố ở phương bắc này, bán trứng gà cũng có nét riêng của mình, không giống nơi khác bán theo cân, ở đây đều là bán theo số. Năm ấy giá hàng hóa vẫn chưa tăng nhiều, Dương Giản hỏi người bán hàng rong, là 10 đồng được 42 quả. Hắn vội vàng nhỏ giọng dặn Ngô Tô Hoa nhìn người bán hàng đếm trứng gà đừng để người ta lừa, còn mình thì quay lại quầy hàng ở xa hơn mua cà chua. Nhìn Ngô Tô Hoa ngoan ngoãn gật đầu, nỗ lực nhìn chằm chằm tay người bán hàng đang đếm trứng gà, chỉ sợ người ta sẽ thả sót trứng vào trong rổ, Dương Giản cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Mang theo túi lớn túi nhỏ quay về phòng trọ, Dương Giản vội vàng đuổi Ngô Tô Hoa ra khỏi nhà bếp. Đùa gì chứ, thiếu niên miệng kêu gào tùy tiện làm chín có thể tin tưởng được sao.

Đóng chặt cửa bếp, Dương Giản thể hiện bản lĩnh. Nhờ những ngày bi thương phải tự vượt qua đời trước, tay nghề của hắn coi như không tệ. Trước tiên rửa sạch miếng cá nheo lớn dưới vòi nước, lại dùng dao chặt thành mấy miếng nhỏ hình vuông, thêm chút rượu gia vị và nước tương vào ướp. Chuẩn bị cá xong rồi, Dương Giản vội vàng xoay người xử lý rau củ. Nhặt hết rễ rau cần rồi rửa sạch, phần lá nhặt xuống từng mảnh cẩn thận đặt vào trong một túi plastic nhỏ buộc kỹ cho vào trong tủ lạnh. Rất nhiều gia đình đều không ăn lá rau cần, nhưng ở quê nhà họ Dương bọn hắn, lá rau cần cắt nhỏ trộn đều với một mì chưng cách thủy, quét mỡ lên rồi chấm ăn với dấm tỏi ớt, cũng là một món ăn ngon. Lúc còn nhỏ Dương Giản luôn thấy mẹ mình nhặt lại mấy thứ này, sau đó trộn bột rồi ăn. Đột nhiên lắc lắc đầu, sao hắn lại phải chuẩn bị mấy thứ này cho Ngô Tô Hoa chứ, cậu ta không phải người tiết kiệm, có lẽ cũng không biết làm gì, lẽ nào lại muốn mình đến đây hầu hạ cho thiếu gia kia ăn sao?

Đang mải nghĩ, túi plastic trong tay chợt bị người khác đón lấy, Dương Giản bình tĩnh nhìn sang, không ngờ lại là Lâm Gia Nam đang cười tủm tỉm nhìn hắn, nhất thời kinh ngạc.

“Sao lại là anh?”

“Đây là nhà tôi.”

Lâm Gia Nam trả lời rất hợp lý đúng đắn.

“Bây giờ hình như chưa phải lúc tan tầm.”

“Đúng lúc có việc, về nhà ăn cơm.”

Nói như vậy rất hợp lý nhưng nghe ra lại vô cùng kỳ quái, Dương Giản nghĩ, thật giống cô vợ lén lút ngoại tình bị anh chồng bắt được, lại còn giống như gian phu của vợ là bạn mình, nhất thời có chút không biết làm sao. Đại khái Lâm Gia Nam cũng phát hiện ra vấn đề giống như vậy, bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng.

Trầm mặc trong chốc lát, vẫn là Lâm Gia Nam đứng ra điều hòa bầu không khí, chỉ chỉ lá rau cần trong tay hắn nói:

“Sao cậu còn giữ lại cái này, muốn lấy về nuôi thỏ sao?”

Dương Giản phản bác:

“Cái này dùng để tẩm bột rồi chưng lên ăn, cho em họ anh trải nghiệm cuộc sống. Sao nào, sợ cậu ta theo tôi phải chịu ấm ức sao?”

Nhất thời kích động, lại nói sai từ, cứ thế liền trở nên khẩn trương.

Lâm Gia Nam kinh hãi.

“Nó theo cậu từ lúc nào, có chuyện đó từ khi nào?”

“Này, anh họ, hai người nhân lúc em không có mặt nói xấu gì em đó.”

Đầu Ngô Tô Hoa từ ngoài cửa ló vào, nhìn hai người kêu to.

Dương Giản cười nhạt, không thèm nhắc lại.

Lâm Gia Nam lúc này mới hiểu vừa rồi không phải Dương Giản nói thật, là hắn đang cố ý muốn chọc giận mình, cũng cười cười, nói với Ngô Tô Hoa.

“Cậu bạn nhỏ của em hình như có chút ý kiến với anh.”

Ngô Tô Hoa không biết chuyện xảy ra giữa bọn họ, toàn bộ sự việc cậu biết được chỉ là Dương Giản thích Lâm Gia Nam, lúc trước Lâm Gia Nam không biết, sau đó biết rồi cũng không thể nào thích Dương Giản. Ngô Tô Hoa còn nghĩ rằng Dương Gianhiểu rõ việc này thì đã buông tay rồi, hậu qua dây dưa với một thẳng nam chính cậu đã hưởng qua, bài học tàn khốc như vậy xảy ra trước mắt mà Dương Giản còn chưa biết phòng bị, Ngô Tô Hoa lập tức có chút cảm giác tiếc hận, vội vàng kéo Dương Giản sang một bên nhỏ giọng nói:

“Dương Giản, cậu không phải là không thích anh họ tôi nữa rồi sao?”

Dương Giản bất đắc dĩ nhìn cậu ta nói:

“Là cậu gọi anh ta về sao?”

Ngô Tô Hoa vội vã lắc đầu.

“Đương nhiên không phải.”

“Vậy không có cách nào khác rồi, tôi ở trong nhà cậu phải chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải anh họ cậu, gặp phải anh ta cũng có nghĩa là thích anh ta sao?”

Ngô Tô Hoa nghe ra được Dương Giản là thật sự tức giận, thế nhưng cậu cũng là vì muốn tốt cho Dương Giản nên mới nói như vậy, nhất thời cảm thấy có chút oan ức:

“Thế nhưng anh ta nói là cậu có ý kiến với anh ta.”

Dương Giản quả thực rất muốn phủi tay bỏ đi.

“Cậu tin anh ta, hay là tin tôi?”

Ngô Tô Hoa suy nghĩ vài giây, trả lời:

“Tin cậu.”

“Thức thời thế sao?”

Ngô Tô Hoa nhanh chóng lắc đầu.

“Đều do tôi không tốt, kéo cậu đến đây, còn vô duyên vô cớ khiến cho cậu phải chịu ấm ức.”

Cậu ta xin lỗi thành khẩn như vậy, khiến Dương Giản cũng không biết phải làm gì hơn, dứt khoát xoay người muốn quay về phòng bếp thì, đã thấy Lâm Gia Nam bưng cơm canh đã làm xong đi ra. Lá rau cần kia hình như cũng đã được hấp rồi, Dương Giản không khỏi mở to mắt nhìn.

“Cậu bảo chưng lên mà, tôi đã chưng luôn rồi.”

Lâm Gia Nam vô cùng vô tội nhìn hắn.

Ngô Tô Hoa nếm một miếng, nhận xét:

“Vị cũng không tệ lắm.”

Lâm Gia Nam lại hỏi Dương Giản:

“Cậu thử xem? Lần đầu tiên làm, không biết có đúng không nữa.”

Bộ dáng anh ta lấy lòng như vậy, Dương Giản nhìn cũng có chút không đành lòng, nếm một chút thấy vị cũng được, không ngờ Lâm Gia Nam cũng có thiên phú như thế.

Ba thanh niên ở trên bàn cơm ăn đến khí thế ngất trời, ăn sạch sẽ, ngay cả nước dùng của món cá nheo chưng đậu hũ cũng không tha, Ngô Tô Hoa đem trộn với một chén cơm tẻ nhỏ ăn hết. Ăn cơm xong, Ngô Tô Hoa tranh phần rửa bát, Lâm Gia Nam tỏ ra không tín nhiệm cậu ta, tự mình vào phòng bếp, Dương Giản đứng một bên cười cười, không tranh với anh ta.

Ngô Tô Hoa vuốt cái bụng ăn đến căng tròn, đôi mắt to nhìn Dương Giản nói:

“Ăn ngon thật, lại sắp béo rồi, sau này cậu rảnh rỗi thì đến làm cơm cho tôi ăn đi.”

Dương Giản thực sự nhịn không được vỗ đầu cậu một cái, nói:

“Tham ăn còn sợ béo? Bữa cơm này là anh họ cậu làm đó, phải cảm ơn anh ta đi, hơn nữa, tôi cũng không có thời gian ngày nào cũng đến hầu hạ thiếu gia cậu.”

Khung cảnh ấm áp như vậy dường như đã từng có, nhưng trong lòng Dương Giản vẫn còn e ngại Lâm Gia Nam, trừ những lúc bàn chuyện nghiêm túc thì tuyệt không muốn có quan hệ gì đến người này, liền nhân lúc anh ta thu dọn phòng bếp liền tạm biệt Ngô Tô Hoa, một mình chậm rãi quay về trường học.

Lúc đi ngang qua sân tập, hình như có một bóng người quen thuộc, Dương Giản tập trung nhìn lại, thì ra là Thôi Vân. Lúc này vẫn còn chưa về, có lẽ là vừa mới kết thúc khoảng thời gian luyện tập.

Thiếu niên mặt đầy mồ hôi ngồi dựa vào khung của rào cản, thấy Dương Giản đến liền cười cười đầy hữu nghị với hắn.

Dương Giản tràn đầy sự ngưỡng mộ trong lòng đi qua hỏi:

“Sao lại luyện tập lâu thế, phải kết hợp vừa tập vừa nghỉ ngơi chứ.”

Thôi Vân lau mồ hôi.

“Đã lâu không luyện cái này rồi, nhất thời nhịn không được. Thế nào, có muốn luyện thử không?”

“Tha cho tôi đi, chạy trốn còn không kịp, hơn nữa mấy cái kỹ thuật này phải học lâu dài, không cẩn thận làm tổn thương dây chằng thì nguy, cậu chắc là không muốn cán sự trưởng Tưởng không còn người nào để bắt đi nữa đấy chứ?”

Dương Giản cười nói tìm một khoảng đất bằng phẳng ngồi xuống cạnh cậu ta.

Dương Giản nhìn thiếu niên bên cạnh, phát hiện người này thực ra cũng rất dễ nói chuyện. Hắn lại nghĩ, lúc này mới vào đầu thế kỷ, Internet còn chưa phát triển, giáo dục vệ sinh giới tính trong cả một đời người lại không đầy đủ. Thiếu niên ngây thơ sợ hãi đồng tính luyến ái, cũng không phải là sai lầm gì không thể tha thứ.

Dương Giản chợt nhớ lại kiếp trước, thành tích chuyên ngành của Thôi Vân vốn xuất sắc nên sau này ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, hướng đi hình như là phần mềm. Nhìn thiếu niên đối với loại hoạt động mình yêu thích chấp nhất như thế, hẳn không phải là người dễ dàng lùi bước, hay trốn tránh. Như vậy, rủ cậu ta cùng kết hợp với mình thiết kế khai thác phần mềm kia thì sao? Lại nói thị trường này mai sau cũng rất lớn, một mình mình chắc chắn là không kham nổi, hiện tại tìm được một phụ tá đắc lực có tiềm lực lớn sau này đã định là sẽ rất giỏi, tương lai kiếm đầy bát đầy chậu cũng chỉ là chuyện sớm muộn không phải sao?

Dương Giản càng nghĩ càng cảm thấy được, liền thử ướm hỏi thiếu niên bên cạnh:

“Thôi Vân, cậu có ý tưởng gì với công việc tự động hóa không?”

“À, theo dự đoán của tôi, tương lai công việc mà mọi người làm sẽ bước vào thời đại không dùng giấy.”

Thiếu niên ung dung trả lời hắn.

“Tôi cho cậu nhìn một thứ, đi theo tôi.”

Dương Giản vui vẻ quay lại ký túc xá, đem bản demo phần mềm mình làm ra đưa cho Thôi Vân xem. Bản thân hắn vẫn giữ lại phần trọng điểm, bản demo này cũng không tiết lộ nhiều bí mật lắm.

Thôi Vân xem mắt càng ngày càng sáng, nói với Dương Giản:

“Phần mềm này làm rất rốt, nhưng mà ở đây, ở đây, còn có ở đây đều cần cải tiến thêm.”

Dương Giản tập trung nhìn lại, đúng là những chỗ mình đã bớt khỏi bản demo, lúc này từng chỗ đều bị Thôi Vân vạch rõ, quả nhiên là thế hệ tài cao của nước nhà sau này, thật không giống người thường mà, Dương Giản thầm khen trong lòng.

Hai người càng nói càng thấy ăn ý, bất tri bất giác đã nghiên cứu đến khuya, đến giờ Thôi Vân phải quay lại ký túc xá của mình, đẩy cửa ra, vừa lúc đụng phải mập mạp đi vào.

Thôi Vân gật đầu, đi thẳng ra, còn lại mập mạp lập tức nhiều chuyện chất vấn Dương Giản:

“Này, sao Thôi Vân lại ở cùng với cậu rồi?”

“Hở?”

Dương Giản không hiểu gì cả ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Mập mạp cười gượng sửa lại:

“Không phải, mình là nói, sao cậu lại ở chung với Thôi Vân rồi? Lúc trước có một khoảng thời gian không phải còn cảm thấy cậu ta ngoại trừ học tập tốt, tính cách nhân phẩm và những thứ khác đều rất khốn nạn sao?”

“Trí thức cách ba ngày liền nhìn với cặp mắt khác xưa mà.”

Dương Giản cười cười thần bí.

“Còn cậu, muộn như thế mới về, lại đi lêu lổng ở chỗ nào hả?”

“Lêu lổng cái quỷ ấy.”

Mập mạp oan ức kêu lên.

“Trác Tiểu Phàm mang theo mình đến ký túc xá của bạn gái cậu ta chơi, bọn mình vừa mới nói cậu bị ép bất đắc dĩphải tham gia thi chạy cho trường, mấy nữ sinh kia liền lập tức vỗ tay quyết định Đại hội Thể dục Thể thao sẽ đến cổ vũ cậu. Người anh em cậu thật mạnh mẽ nha! Vu Hân Hân kia tỏ ra đặc biệt quan tâm, khiến cho anh em thật ước ao đố kị. Cậu không thấy Trác Tiểu Phàm bây giờ còn chưa về sao, không chừng cậu ta là sợ bạn gái mình bị cậu cám dỗ chạy mất.”

Dương Giản nghe vào mà đầu đầy mồ hôi.

“Thôi đi, bản thân muốn đi cùng bạn gái, đừng có mà lấy danh nghĩa người khác chứ?”

Tuy nói là như vậy, nhưng cô nàng Vu Hân Hân kia dường như vẫn chưa quyết định buông tha cho mình, đúng là chuyện rắc rối mà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương