Thần Giới Trở Mình Hoa Thiên Cốt
-
Chương 26-2: Part 2: TRÌ HOÃN
Ngày hôm đó, sau khi rời khỏi Dị Hủ Các, Hiên Viên Cẩn và Bạch Phong Uyển quyết định không băng rừng về Trường Lưu nữa. Cũng phải, trận phục kích lần trước vẫn còn khiến hai người kinh hồn tán đởm. Nếu không vì mạng lớn, chắc cả hai không còn cơ hội nào sống đến bây giờ. Lần này, Hiên Viên Cẩn dùng thân phận đặc biệt của mình, đến chỗ quan binh địa phương yêu cầu cấp cho hai con ngựa tốt rồi cùng Phong Uyển phóng đi men theo đường lộ.
Tuy nhiên, đi được nửa đường, con đường bằng phẳng dần thay bằng sơn đạo gập ghềnh, hiểm trở. Hiên Bạch hai người nhìn nhau, lắc đầu cười khổ. Rõ là "tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa", đành phải chịu chứ biết làm sao?! Hơn nữa, bầu trời rõ ràng đang trong xanh đột ngột biến động. Thiên không vần chuyển những đám mây màu đỏ sẫm như máu, ánh chớp sáng loà rạch ngang khoảng trời rộng lớn khiến người ta vạn phần bất an.
Hiên Viên Cẩn nhíu mày nghi hoặc: “Trời sắp chuyển mưa sao? Thật kì lạ, lẽ nào chỉ vì Huyết Thần xuất thế, càn khôn liền biến chuyển hoang đường như vậy a?”
Phong Uyển càng nghĩ càng thấy không ổn. Mười bảy năm qua sống thanh tịnh ở Trường Lưu, tuy rằng việc tu luyện chẳng ra sao nhưng được phụ thân, mẫu thân dạy dỗ, Nghi Song tỷ, Đường Bảo tỷ cùng U Nhược sư tỷ chỉ điểm, mưa dầm thấm đất, tri thức cùng đạo pháp của nàng tuyệt đối không thua kém bất cứ đệ tử nào trong môn. Cho dù Thần xuất thế sẽ làm thiên địa biến chuyển, nhưng dị tượng tuyệt đối không giống thế này. Vả lại vốn dĩ trời đất đang yên lành, nửa khắc trước mặt trời vẫn nằm trên đỉnh đầu, làm gì có đạo lí chuyển mưa liền biến thành màu đỏ?
Trừ phi... bán kính quanh đây đã bị giăng trận pháp. Chắc chắn có cao nhân đang chờ nàng và Hiên Viên Cẩn chui đầu vào bẫy. Mà cái bẫy này e rằng nàng và hắn cũng bước vào mất rồi.
Trong lòng âm thầm thở dài ngao ngán, nàng ảo não thông báo với tên đồng lữ mệnh khổ bên cạnh: “Mưa cái đầu heo của ngươi! Chúng ta gặp rắc rối rồi...”
Hiên Viên Cẩn trợn mắt há mồm. Bạch Phong Uyển này ngày thường chẳng ra sao, một chút tác phong thần tiên cũng không có, nhưng khi đã nghiêm túc lại cực kì sáng suốt, ít ra vẫn chưa phí công nuôi dưỡng của Trường Lưu Sơn Đệ nhất tiên phái. Chỉ có điều... hắn thà bị điếc cũng không muốn nghe tin tức kiểu này.
Một tràng cười đột ngột vang lên, âm trầm lại ngân vọng dội khắp bốn phía, chứng tỏ người mới đến sở hữu nội lực cùng pháp lực kinh người. Hiên Bạch hai người tái mặt, vội vàng nhảy xuống ngựa, toan vận pháp lực hộ thân chống cự. Không ngờ, tiếng cười này tạo ra một thứ uy áp vô hình cực lớn, khiến bọn họ mới nhảy xuống thôi mà cả người như bị hoá đá, muốn cử động cũng lực bất tòng tâm, chỉ đành mở mắt trừng trừng nhìn một bóng người quen thuộc hiện ra trước mắt.
Nói là quen thì cũng không đúng, nàng và kẻ đó mới chỉ gặp mặt đúng một lần vào ngày đại biến của Bồng Lai đảo. Khi đó, nàng khiến những kẻ có mặt tại Trường Lưu đại điện phải há hốc mồm vì những biểu cảm khác người khi thấy tin dữ; còn kẻ đó, hắn cũng khiến Tiên giới sửng sốt vì là người đưa tin về một trường hạo kiếp sắp tới với Lục giới.
Bạch Phong Uyển nhíu mày, giọng nói mang đầy ý nghi hoặc: “Tử Kính chân nhân?”
“Tử Kính chân nhân” ánh mắt sắc lạnh, hơi thở tràn đầy sát khí nhếch môi cười nhạt:
“Đừng dùng thứ danh xưng thấp hèn đó để gọi bản tướng. Bản tướng là Tử Ma, thuộc hạ của Huyết Thiên Đế. Các ngươi tốt nhất nên gọi một tiếng Tử Ma Thần tướng đi.”
Bạch Phong Uyển bất mãn lầm bầm:
“Thấp hèn? Dù Phi thiên chân nhân chỉ đứng thứ tư trong hàng tiên ban, nhưng Tiên giới hiện nay muốn đạt được cũng chẳng dễ dàng gì, đường đường cao nhân hiếm có lại bị hắn nói thấp hèn, cũng quá vũ nhục Tiên giới rồi. Đợi đến lúc bản tiểu thư kề Thủy Nguyệt vào cổ ngươi rồi, xem ngươi còn dám khoác lác…”
May cho nàng, gã nam tử trước mắt đang tự tán thưởng chính mình bằng những lời lẽ sặc mùi khinh thường Tiên giới, chứ không có lẽ đã tống cho tiểu cô nương không sợ trời, chẳng sợ đất này một chưởng rồi.
“Thượng tiên là cái thá gì? Tiên giới là cái thá gì? Đều không đáng cho Bản tướng để vào mắt. Bản tướng đường đường là thần tướng, sớm muộn cũng phi thăng vào thần tịch, bọn Tiên giới hèn mọn chỉ đáng cho Bản tướng giẫm đạp dưới chân!”
Nói đến đây, hắn lại nhìn sang Hiên Viên Cẩn từ đầu vẫn chưa mở miệng, ý khinh miệt trong mắt càng đậm:
“Đường đường là nữ nhi của Thần tôn và Lãnh Thiên, mang trong mình dòng máu Thần tộc cao quý vô ngần lại giao du với một kẻ phàm nhân, thật chẳng ra làm sao!”
Hiên Viên Cẩn mặt mày xanh mét. Kẻ này... thật quá mức ngạo mạn rồi. Thân là Thái tử, Đế vương tương lai của Nhân giới, qua lời nói của tên này lại biến thành một kẻ hèn mọn?! Từ khi ra đời, hắn chưa từng bị ai sỉ nhục như vậy, cục tức này đương nhiên không thể nuốt trôi, lập tức nộ khí xung thiên, tay nắm chặt chuôi kiếm định liều một phen để giải cơn giận trong lòng.
Nào ngờ kiếm sắp rời khỏi vỏ, trước mặt đã xuất hiện một cánh tay ngăn lại. Bạch Phong Uyển quay đầu nhìn hắn, đôi mắt tím vẫn trong veo tinh nghịch như mọi khi nhưng sao hắn thấy thấp thoáng đâu đó một chút thâm tình, một chút xa cách?! Chưa kịp định thần lại, cánh tay chặn ngang trước mặt đã thu về tự lúc nào, người con gái trước mặt vẫn chăm chú quan sát trung niên nam tử kia khiến Hiên Viên Cẩn tưởng như ánh mắt kia có lẽ chỉ là ảo giác.
Hắn ngẩn người trong chốc lát, lại nghe Bạch Phong Uyển nhàn nhạt hỏi: “Thần tôn trong lời của ngươi là mẫu thân ta?! Có lẽ đúng thật. Nhưng đại thúc này, có kẻ sống đến bằng này tuổi mà vẫn còn quên mất tên của phụ thân ta cơ đấy. Người là Bạch Tử Hoạ, Trường Lưu Thượng tiên, phiền ngươi ráng khắc sâu vào óc giùm.”
Tử Ma dường như không ngờ miệng lưỡi nàng lại linh hoạt như vậy, sau chớp mắt ngẩn ra liền bật cười sang sảng:
“Ha, Bạch Tử Hoạ? Chà chà, bản tướng vậy mà lại quên mất, Lãnh Thiên kiếp này thần mệnh cũng chỉ còn le lói, lại không biết lượng sức mình đầu thai thành Thượng tiên? Kể ra cũng thật đáng nể a. Tiền kiếp vì chúng sinh thiên hạ mà phong ấn Thần tôn, kiếp này lại cũng vì chúng sinh thiên hạ mà giết Thần tôn, khí phách cùng nhẫn tâm quả nhiên không tầm thường.”
Nói đến đây, tay phải vốn ghì chặt sau lưng chẳng biết từ lúc nào đã giơ lên mân mê cằm gật gù, ra chừng vô cùng tâm đắc.
Bạch Nhị tiểu thư mặt nhăn mày nhó. Tiền kiếp? Kẻ này tự xưng là Thần tướng thì thôi đi. Huyết Thần xuất thế tự tám đời rồi, mẫu thân cũng thành Yêu Thần rồi, thêm vài Thần tướng Thần binh cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Hắn lại nói rằng phụ thân nàng kiếp trước là Lãnh Thiên gì đó, lại vì chúng sinh thiên hạ mà giết Thần tôn nào đó. Thần tôn này là Huyết Thần sao? Mà không phải, kiếp này phụ thân nàng đã giết được Huyết thần đâu? Còn nếu không phải Huyết Thần, chẳng lẽ là mẫu thân? Phụ thân đúng là từng giết mẫu thân, ai da, nói về đoạn bi tình này cũng quá nhức đầu đi, bất quá nếu thật là mẫu thân kiếp trước cũng bị phụ thân giết, lẽ nào phụ thân cũng là Thần?
Bạch Phong Uyển nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mọi chuyện dường như càng ngày càng vượt quá tầm hiểu biết nông cạn của mình, vô cùng thức thời thương lượng:
“Vị đại thúc... à không... Tử Ma Thần tướng, ta biết hôm nay ngài đột nhiên xuất hiện, lại bày ra trận pháp tinh diệu tốn công sức như vậy, chắc chắn mục đích là giải quyết chúng ta. Bất quá tử tù trước khi bị hành quyết cũng được ăn một bữa cơm ân huệ, tiểu nữ có vài mối nghi hoặc, chết rồi cũng không thể an tâm mà chết, rất có khả năng sẽ hoá thành quỷ hồn vất vưởng. Ngài cứ nghĩ xem, sau này Thần tôn của ngài nhất thống thiên hạ, đăng cơ Thiên Đế, khôi phục Thần giới, sẽ quản lí chúng sinh khắp bốn bể, nếu phải vì những chuyện cỏn con như xử lí mớ quỷ hồn phiền phức, lại thêm đại nghiệp thiên hạ làm đau đầu, nhỡ đâu tâm trạng không tốt sẽ trách ngài hành sự không triệt để? Vả lại ngài đến giết chúng ta chắc chắn là theo lệnh Thần tôn của ngài, cũng là thân mang trọng trách, chẳng may tạo ra hai quỷ hồn oan khí thấu trời sẽ làm công đức của ngài tổn hao đó...”
Tử Ma bị nói đến váng đầu, lại là kẻ thất phu hoả khí vượng, làm sao nhận ra những chỗ giảo hoạt trong lời nói của Bạch Phong Uyển, chỉ một mực nghĩ đến nàng là đang giãy chết, vậy cứ xem như bố thí cho nàng một đạo ân tình, miễn cho hắn mang ác danh. Hắn bèn thoải mái khoanh tay đáp ứng:
“Được thôi, xem như bản tướng nể mặt ngươi cũng tính là một nửa Thần mệnh, cho ngươi chút thành toàn cuối cùng. Dù gì ngươi có mọc cánh cũng không chạy được. Hỏi đi, chỉ cần bản tướng biết tuyệt đối không giấu diếm.”
Bạch Phong Uyển cười toe đáp lời:
“Đa tạ Thần tướng. Tiểu nữ cũng không cần biết tối mật đại kị gì, chỉ là lúc nãy ngài có nhắc đến Lãnh Thiên là kiếp trước của phụ thân ta, lại từng giết một vị Thần tôn nào đó. Chẳng hay ngài có thể tóm tắt chuyện tiền kiếp cho tiểu nữ nghe chăng?”
Tử Ma nhìn nàng chằm chằm, có lẽ không ngờ nàng lại quan tâm chuyện đó. Hiên Viên Cẩn còn cảm thấy khó tin hơn. Hắn biết nữ nhi thích tò mò bát quái, sẵn sàng buôn dưa lê bất kể sáng trưa chiều tối là chuyện hiển nhiên như hô hấp thường ngày. Nhưng trong tình huống tính mạng cả hai như chỉ mành treo chuông hiện tại mà Bạch Phong Uyển vẫn ung dung nói chuyện từ thuở nào xa lơ xa lắc với kẻ thù, quả không thể tiêu hóa nổi!! Hắn đã mấy lần vỗ vai nàng ra hiệu nhưng Phong Uyển cứ phớt lờ, lại còn ra hiệu bảo hắn đừng tiếp tục làm phiền nàng hóng chuyện. Mẫu hậu ơi mẫu hậu, chẳng lẽ hài nhi phải đánh ngất cái cô “nghĩa tỷ” này luôn hay sao?!
Tử Ma từ nãy giờ quan sát hành động của hai người, vốn cảm thấy có điều gì đó không ổn trong lời nói của Bạch Phong Uyển nhưng không mấy để tâm. Lại thấy độ hóng chuyện của nàng cao đến mức sắp chết đến nơi vẫn còn đòi buôn dưa lê được, không thèm để ý đến thái độ bất mãn của tên tiểu tử bên cạnh, chút nghi hoặc còn lại bay biến sạch. Người ta đã có lòng, há lại không đáp lễ?!
“Hai vạn năm trước, Thần giới còn hưng thịnh, Thần tộc chia làm hai cấp bậc: thượng thần viễn cổ cùng các thần hậu bối. Thượng thần viễn cổ là những vị thần sinh ra từ cõi hỗn mang, tuổi thọ sánh ngang nhật nguyệt, là tổ tiên của chúng thần hậu bối về sau. Các vị thần viễn cổ vì nhiều lí do dần thoát li Thần tịch, đến đời Thiên Đế thứ tư, tức năm thứ mười bảy vạn năm trăm nghìn từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, Thần viễn cổ chỉ còn 4 người: Thuỷ Thần Lãnh Thiên, Yêu Thần Ảm Nguyệt, Hoả Thần Chúc Dung, Thổ Thần Hậu Thổ. Hai vị Thượng thần Lãnh Thiên cùng Ảm Nguyệt lưỡng tình tương duyệt, nhưng Yêu Thần Ảm Nguyệt lại mang trong mình thứ sức mạnh viễn cổ gọi là “Yêu lực”, nửa chính nửa tà. Chúng thần hậu bối gồm cả Thiên Đế vì thứ Yêu lực này ngày đêm lo lắng, bèn nhờ cậy Thượng thần Lãnh Thiên tìm cách phong ấn Yêu lực của Yêu Thần. Thượng thần Lãnh Thiên tạo ra một linh kiếm gọi là Đoạn Niệm để khắc chế sức mạnh Yêu Thần, lại luyện hoá mười sáu món thần khí tuyệt thế thiên hạ nhằm phong ấn Yêu lực đó, vì vậy tu vi cạn kiệt mà vũ hoá. Chúng thần dựa vào di ngôn Lãnh Thiên để lại trước khi lâm chung, sau khi ngài vũ hoá liền sử dụng mười sáu thần khí để phong ấn Yêu Thần, nào ngờ Yêu Thần quá mức hùng mạnh, đến cuối cùng lại tạo thành cục diện cá chết lưới rách. Bất quá những chuyện này đều là về sau, trọng tâm ngươi cần biết chính là Thượng thần Lãnh Thiên đã tự tay tạo ra mười sáu món thần khí dùng để phong ấn sức mạnh Yêu Thần. Mười sáu món thần khí này chắc ngươi cũng biết rồi.”
Bạch Phong Uyển líu lưỡi: “Nhưng... chẳng phải Yêu Thần cùng vị Lãnh Thiên đó lưỡng tình tương duyệt sao? Nếu đã yêu nhau, Lãnh Thiên thượng thần sao có thể phản bội nàng?”
Tử Ma nhún vai: “Về nội tình chỉ có hai người đó biết. Nhưng năm xưa nghe nói tiền đại chiến Yêu Thần, trước khi Lãnh Thiên Thượng thần vũ hoá, bọn họ đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.”
Đùa à? Phụ thân nàng kiếp trước đã làm khổ mẫu thân nàng, hai người đó chuyển kiếp xong lại tiếp tục làm khổ nhau. Bạch Nhị tiểu thư tỏ ra hoang mang cực độ: “Vậy thì... hai vị nhân vật chính trong câu chuyện trên là phụ mẫu ta kiếp trước sao? Nghiệt duyên nghiệt duyên a...”
Tử Ma chau mày: “Ngươi hỏi cũng nhiều thật. Đúng thế, Yêu Thần đến kiếp này cũng lại là Yêu Thần, chính là mẫu thân ngươi. Còn Lãnh Thiên vì tu vi cạn kiệt mà vũ hoá kia lại chuyển kiếp thành Bạch Tử Hoạ. Hai người đó sinh ra ngươi, cho nên ngươi xem như có mang Thần mệnh trong người.”
Bạch Phong Uyển gật gù: “Ra là vậy... Thảo nào... Đã nói tỷ tỷ và mình ưu tú như vậy, dòng máu của phụ thân phải tốt đến mức nào, thì ra người cũng là thần. Chậc chậc, lão thiên quả nhiên thích đùa mà.”
Hiên Viên Thái tử từ lúc câu chuyện bắt đầu vẫn im lặng lắng nghe, bộ não vận hết công lực để sắp xếp tiếp thu cổ sự quá mức kinh thiên động địa này nghe xong câu nói của nàng trên trán liền nổi gân xanh. Nha đầu này... bản lĩnh tự luyến đúng là không tầm thường. Người của Trường Lưu đúng là không ai tầm thường, nếu lai lịch không lớn thì bản lĩnh lớn, nếu bản lĩnh không lớn, vậy thì mặt phải dày sao?
Tuy nhiên hắn không biết, Bạch Phong Uyển chẳng những lai lịch cao quý, da mặt dày, bản lĩnh cũng vô cùng cường đại. Trong người nàng tồn tại hai dòng máu thần mệnh, của Yêu Thần và của Lãnh Thiên, dòng máu Yêu Thần lại mãnh liệt hơn, khiến nàng sở hữu đôi mắt tím cùng Yêu lực tiềm ẩn. Một khi thứ Yêu lực này được nàng khống chế thuần thục, sẽ là thiên hạ vô địch.
Tử Ma nhìn hai kẻ chỉ đáng coi là tiểu hài tử trước mắt đang nhíu mày trầm tư, cuối cùng mất kiên nhẫn cắt ngang.
“Được rồi, hỏi cũng đã hỏi xong, có thể an tâm mà chết chưa? Thật không tin nổi bản tướng lại tốn nhiều thời gian nghe các ngươi nói nhảm như thế.”
Bạch Phong Uyển còn đang định mở miệng tiếp tục ngôn thuyết với hắn đã bị phất tay ngăn lại. Giọng điệu của Tử Ma vốn dĩ nhàn nhạt nay trở nên cực kì lạnh lẽo.
“Bản tướng đến đây cốt để giết ngươi, Trường Lưu nhị tiểu thư. Bất quá trước khi chết, tốt nhất ngươi nên phối hợp khai ra chỗ tỷ tỷ ngươi đang ở, tránh cho bản tướng phải dùng đến cực hình tra khảo. Ngươi cũng biết rồi, với năng lực của hai ngươi căn bản không thể đấu lại bản tướng. Nếu như ngoan ngoãn nghe lời, có thể bản tướng sẽ xem xét cho ngươi được chết toàn thây...”
Thật khiến Tử Ma không ngờ được, trước lời đe dọa quyết không nói suông của hắn, Phong Uyển không những không sợ hãi, lại còn cao hứng vỗ tay cười giễu.
“Ha, lại còn được chết toàn thây à?! Xin hỏi ngài Thần tướng, nếu ta đáp ứng yêu cầu, nói ra chỗ ẩn thân của Nghi Song tỷ thì ngài sẽ cho ta được chết toàn thây thế nào?! Ngài biết đấy, muốn xinh đẹp mọi nơi mọi lúc là chuyện nữ nhi thường tình, bản cô nương xinh xắn đáng yêu thế này, khi chết cũng muốn chết có nghệ thuật lắm. Ài, để xem, ngài sẽ giết ta bằng cách gì nhỉ?!”
“Đơn giản thôi, bản tướng vốn đâu thiếu gì cách giết người. Rút cạn tinh huyết của ngươi chẳng hạn, hay là độc Ngũ Bộ Xuyên Tâm (đi năm bước liền chết), hoặc phong bế hơi thở của ngươi… À, đông cứng tiểu nha đầu này trong hàn băng vạn năm thì sao?!”
“Eo ơi, mấy kiểu chết đấy bản tiểu thư không thích chút nào đâu, lúc hấp hối thể nào cũng nhăn mặt xấu không chịu được, Diêm Vương mà gặp lại chẳng nói tiểu nha đầu mi sao suốt ngày nhăn nhăn nhó nhó, quá xấu mặt a…”
“Cái đó tùy ngươi, ta sao biết được.”
“Ha ha, vậy giả như ta không làm theo lời ngài thì sao?!”
“Con nhãi này lắm chuyện thật, chết đến nơi vẫn còn đùa được. Hoặc leo núi đao, hoặc vào biển lửa, hoặc chịu vạn tiễn xuyên thân. Không muốn nữa thì ta dụng công một ngón tay, đập nát hồn phách của ngươi rồi thiêu tất cả thành tro bụi…”
“Ồ, xem ra chết kiểu này hay lắm, đau một thoáng chốc hoặc chết cũng chẳng thấy đau đớn tí nào. Nếu ngài giết thì ra tay nhanh nhanh lên nhé, bản cô nương chịu đau kém lắm…”
Nói đoạn, lại quay đầu sang nhìn Hiên Viên Cẩn, gương mặt vui tươi lém lỉnh không hiểu sao thoáng cứng lại, ánh mắt thảng thốt nhưng chẳng mấy chốc đã trở lại điệu bộ bỡn cợt.
Tử Ma híp mắt, cả người toát ra sát khí bức nhân: “Hảo, miệng lưỡi thật giảo hoạt. Để xem bản tướng một khi đánh cho ngươi tan thành tro bụi, hồn phi phách tán, không thể nhập lục đạo luân hồi, so với chết toàn thây cái nào dễ chịu hơn.”
“À phải rồi, Tử Ma đại nhân, nếu ngài đã muốn thành toàn cho sinh mệnh ngắn ngủi của bản cô nương, liệu ngài có thể thành toàn cho ta một chuyện không?! Ờ, ta giờ như cá nằm trên thớt rồi, ngài muốn chém muốn giết bản cô nương dễ như bỡn ấy mà, chút lời cầu xin này có đáng là bao!!”
“Ha ha, tiểu nha đầu ngươi liến thoắng cả canh giờ chưa đủ hay sao?! Thôi, nể tình ngươi là nhi nữ của Yêu Thần Thần tôn, muốn gì thì nói lẹ đi, đừng làm mất thì giờ của bản tướng.”
“Đa tạ, đa tạ. Ngài thấy đấy, cái tên đi cùng với tiểu nữ chẳng qua là kẻ lỡ đường, chẳng có mấy liên quan. Ta một mình rời Trường Lưu Sơn, duyên bèo nước gặp nhau nên mới buộc phải đi chung với hắn. Ngài xem, Phong Uyển ta đây tươi tắn lém lỉnh, đời nào lại chịu kết thân với gã nam tử vắt mũi chưa sạch cứ ra vẻ đã trưởng thành, suốt ngày đăm đăm chiêu chiêu, nhăn nhăn nhó nhó!!! Lỡ như ngài ra tay với ta, lại liên can đến hắn, chẳng lẽ ngài muốn ta phải sóng bước với một tên mặt dày, lại suốt ngày quạu đeo như hắn đến Hoàng Tuyền sao?! ”
“Cô… cô…”
Hiên Viên Cẩn nghẹn họng, trố mắt nhìn nữ tử trước mặt mình. Được, được lắm, dám nói hắn là kỳ đà cản mũi sao?! Chứ ai đã cứu nàng khỏi đám Lang Yêu đây?! Ai đã dẫn nàng về gặp Hoàng hậu Nhân giới đây?! Nói ta mặt dày?! Vậy bản Thái tử sẽ mặt dày cho cô biết mặt!!!
“Ha, vậy ngươi muốn chết một mình chứ gì?! Đuổi thằng nhãi này đi là được. Đến khi ta rảnh tay với hắn rồi thì đừng có mè nheo chết toàn thây với chả toàn thây đấy.”
Hiên Viên Cẩn nghe hai người một tung một hứng trước mặt, càng thấy chối tai không chịu nổi, liền nhanh chóng tuốt kiếm ra, khịt mũi khinh thường:
“Chết thì đều là chết, toàn thây hay không toàn thây cũng là chết. Phong Uyển, cô phí lời với gã này làm gì?! Đánh cũng chết, mà không đánh thì hắn có để ta sống không?!”
Vừa dứt lời, thân ảnh bên cạnh Phong Uyển nhoáng cái đã đứng chặn trước mặt nàng, thanh kiếm trong tay chĩa thẳng vào Tử Ma Thần tướng, miệng đọc lầm rầm khẩu quyết được phụ hoàng Hiên Viên Lãng truyền dạy.
Một đạo lôi quang nhanh chóng bao phủ quanh người Tử Ma. Khẽ nhếch khóe miệng khinh thường, chẳng cần động một ngón tay, luồng khí tức nồng đậm máu tanh tỏa ra từ người hắn lập tức phá tan pháp lực của Hiên Viên Cẩn, đồng thời đả thương tên tiểu tử.
Trước sự việc diễn ra quá bất ngờ, Phong Uyển hoảng hồn, lập tức khinh thân đỡ Hiên Viên Cẩn. Chẳng còn điệu cười nhăn nhở chọc tức, đôi mắt mở to đầy trách móc, khóe miệng giật giật cứng ngắc…
Đồ đầu gỗ, đầu ngươi chứa toàn đất sét hay sao?! Biết gã Thần tướng trước mặt rất cường đại mà còn xông vào?! Quả dưa ngốc, công sức bản tiểu thư câu giờ cho ngươi trốn đi thành công dã tràng mất rồi!!! Bản cô nương chết đi thì vẫn còn Nghi Song tỷ, ngươi là hài tử duy nhất của Khinh Thủy nghĩa mẫu, chẳng may vất mạng ở đây thì Trường Lưu ta biết ăn nói ra sao với người đây?!
Bao nhiêu lời quở trách dâng ứ trong lòng khiến nàng nghẹt thở, muốn nói hết nhưng chẳng hiểu sao lời thốt ra cứ thì thào “đồ đầu gỗ”, “quả dưa ngốc” hòa lẫn với từng tiếng nấc nghẹn.
Tuy nhiên, đi được nửa đường, con đường bằng phẳng dần thay bằng sơn đạo gập ghềnh, hiểm trở. Hiên Bạch hai người nhìn nhau, lắc đầu cười khổ. Rõ là "tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa", đành phải chịu chứ biết làm sao?! Hơn nữa, bầu trời rõ ràng đang trong xanh đột ngột biến động. Thiên không vần chuyển những đám mây màu đỏ sẫm như máu, ánh chớp sáng loà rạch ngang khoảng trời rộng lớn khiến người ta vạn phần bất an.
Hiên Viên Cẩn nhíu mày nghi hoặc: “Trời sắp chuyển mưa sao? Thật kì lạ, lẽ nào chỉ vì Huyết Thần xuất thế, càn khôn liền biến chuyển hoang đường như vậy a?”
Phong Uyển càng nghĩ càng thấy không ổn. Mười bảy năm qua sống thanh tịnh ở Trường Lưu, tuy rằng việc tu luyện chẳng ra sao nhưng được phụ thân, mẫu thân dạy dỗ, Nghi Song tỷ, Đường Bảo tỷ cùng U Nhược sư tỷ chỉ điểm, mưa dầm thấm đất, tri thức cùng đạo pháp của nàng tuyệt đối không thua kém bất cứ đệ tử nào trong môn. Cho dù Thần xuất thế sẽ làm thiên địa biến chuyển, nhưng dị tượng tuyệt đối không giống thế này. Vả lại vốn dĩ trời đất đang yên lành, nửa khắc trước mặt trời vẫn nằm trên đỉnh đầu, làm gì có đạo lí chuyển mưa liền biến thành màu đỏ?
Trừ phi... bán kính quanh đây đã bị giăng trận pháp. Chắc chắn có cao nhân đang chờ nàng và Hiên Viên Cẩn chui đầu vào bẫy. Mà cái bẫy này e rằng nàng và hắn cũng bước vào mất rồi.
Trong lòng âm thầm thở dài ngao ngán, nàng ảo não thông báo với tên đồng lữ mệnh khổ bên cạnh: “Mưa cái đầu heo của ngươi! Chúng ta gặp rắc rối rồi...”
Hiên Viên Cẩn trợn mắt há mồm. Bạch Phong Uyển này ngày thường chẳng ra sao, một chút tác phong thần tiên cũng không có, nhưng khi đã nghiêm túc lại cực kì sáng suốt, ít ra vẫn chưa phí công nuôi dưỡng của Trường Lưu Sơn Đệ nhất tiên phái. Chỉ có điều... hắn thà bị điếc cũng không muốn nghe tin tức kiểu này.
Một tràng cười đột ngột vang lên, âm trầm lại ngân vọng dội khắp bốn phía, chứng tỏ người mới đến sở hữu nội lực cùng pháp lực kinh người. Hiên Bạch hai người tái mặt, vội vàng nhảy xuống ngựa, toan vận pháp lực hộ thân chống cự. Không ngờ, tiếng cười này tạo ra một thứ uy áp vô hình cực lớn, khiến bọn họ mới nhảy xuống thôi mà cả người như bị hoá đá, muốn cử động cũng lực bất tòng tâm, chỉ đành mở mắt trừng trừng nhìn một bóng người quen thuộc hiện ra trước mắt.
Nói là quen thì cũng không đúng, nàng và kẻ đó mới chỉ gặp mặt đúng một lần vào ngày đại biến của Bồng Lai đảo. Khi đó, nàng khiến những kẻ có mặt tại Trường Lưu đại điện phải há hốc mồm vì những biểu cảm khác người khi thấy tin dữ; còn kẻ đó, hắn cũng khiến Tiên giới sửng sốt vì là người đưa tin về một trường hạo kiếp sắp tới với Lục giới.
Bạch Phong Uyển nhíu mày, giọng nói mang đầy ý nghi hoặc: “Tử Kính chân nhân?”
“Tử Kính chân nhân” ánh mắt sắc lạnh, hơi thở tràn đầy sát khí nhếch môi cười nhạt:
“Đừng dùng thứ danh xưng thấp hèn đó để gọi bản tướng. Bản tướng là Tử Ma, thuộc hạ của Huyết Thiên Đế. Các ngươi tốt nhất nên gọi một tiếng Tử Ma Thần tướng đi.”
Bạch Phong Uyển bất mãn lầm bầm:
“Thấp hèn? Dù Phi thiên chân nhân chỉ đứng thứ tư trong hàng tiên ban, nhưng Tiên giới hiện nay muốn đạt được cũng chẳng dễ dàng gì, đường đường cao nhân hiếm có lại bị hắn nói thấp hèn, cũng quá vũ nhục Tiên giới rồi. Đợi đến lúc bản tiểu thư kề Thủy Nguyệt vào cổ ngươi rồi, xem ngươi còn dám khoác lác…”
May cho nàng, gã nam tử trước mắt đang tự tán thưởng chính mình bằng những lời lẽ sặc mùi khinh thường Tiên giới, chứ không có lẽ đã tống cho tiểu cô nương không sợ trời, chẳng sợ đất này một chưởng rồi.
“Thượng tiên là cái thá gì? Tiên giới là cái thá gì? Đều không đáng cho Bản tướng để vào mắt. Bản tướng đường đường là thần tướng, sớm muộn cũng phi thăng vào thần tịch, bọn Tiên giới hèn mọn chỉ đáng cho Bản tướng giẫm đạp dưới chân!”
Nói đến đây, hắn lại nhìn sang Hiên Viên Cẩn từ đầu vẫn chưa mở miệng, ý khinh miệt trong mắt càng đậm:
“Đường đường là nữ nhi của Thần tôn và Lãnh Thiên, mang trong mình dòng máu Thần tộc cao quý vô ngần lại giao du với một kẻ phàm nhân, thật chẳng ra làm sao!”
Hiên Viên Cẩn mặt mày xanh mét. Kẻ này... thật quá mức ngạo mạn rồi. Thân là Thái tử, Đế vương tương lai của Nhân giới, qua lời nói của tên này lại biến thành một kẻ hèn mọn?! Từ khi ra đời, hắn chưa từng bị ai sỉ nhục như vậy, cục tức này đương nhiên không thể nuốt trôi, lập tức nộ khí xung thiên, tay nắm chặt chuôi kiếm định liều một phen để giải cơn giận trong lòng.
Nào ngờ kiếm sắp rời khỏi vỏ, trước mặt đã xuất hiện một cánh tay ngăn lại. Bạch Phong Uyển quay đầu nhìn hắn, đôi mắt tím vẫn trong veo tinh nghịch như mọi khi nhưng sao hắn thấy thấp thoáng đâu đó một chút thâm tình, một chút xa cách?! Chưa kịp định thần lại, cánh tay chặn ngang trước mặt đã thu về tự lúc nào, người con gái trước mặt vẫn chăm chú quan sát trung niên nam tử kia khiến Hiên Viên Cẩn tưởng như ánh mắt kia có lẽ chỉ là ảo giác.
Hắn ngẩn người trong chốc lát, lại nghe Bạch Phong Uyển nhàn nhạt hỏi: “Thần tôn trong lời của ngươi là mẫu thân ta?! Có lẽ đúng thật. Nhưng đại thúc này, có kẻ sống đến bằng này tuổi mà vẫn còn quên mất tên của phụ thân ta cơ đấy. Người là Bạch Tử Hoạ, Trường Lưu Thượng tiên, phiền ngươi ráng khắc sâu vào óc giùm.”
Tử Ma dường như không ngờ miệng lưỡi nàng lại linh hoạt như vậy, sau chớp mắt ngẩn ra liền bật cười sang sảng:
“Ha, Bạch Tử Hoạ? Chà chà, bản tướng vậy mà lại quên mất, Lãnh Thiên kiếp này thần mệnh cũng chỉ còn le lói, lại không biết lượng sức mình đầu thai thành Thượng tiên? Kể ra cũng thật đáng nể a. Tiền kiếp vì chúng sinh thiên hạ mà phong ấn Thần tôn, kiếp này lại cũng vì chúng sinh thiên hạ mà giết Thần tôn, khí phách cùng nhẫn tâm quả nhiên không tầm thường.”
Nói đến đây, tay phải vốn ghì chặt sau lưng chẳng biết từ lúc nào đã giơ lên mân mê cằm gật gù, ra chừng vô cùng tâm đắc.
Bạch Nhị tiểu thư mặt nhăn mày nhó. Tiền kiếp? Kẻ này tự xưng là Thần tướng thì thôi đi. Huyết Thần xuất thế tự tám đời rồi, mẫu thân cũng thành Yêu Thần rồi, thêm vài Thần tướng Thần binh cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Hắn lại nói rằng phụ thân nàng kiếp trước là Lãnh Thiên gì đó, lại vì chúng sinh thiên hạ mà giết Thần tôn nào đó. Thần tôn này là Huyết Thần sao? Mà không phải, kiếp này phụ thân nàng đã giết được Huyết thần đâu? Còn nếu không phải Huyết Thần, chẳng lẽ là mẫu thân? Phụ thân đúng là từng giết mẫu thân, ai da, nói về đoạn bi tình này cũng quá nhức đầu đi, bất quá nếu thật là mẫu thân kiếp trước cũng bị phụ thân giết, lẽ nào phụ thân cũng là Thần?
Bạch Phong Uyển nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mọi chuyện dường như càng ngày càng vượt quá tầm hiểu biết nông cạn của mình, vô cùng thức thời thương lượng:
“Vị đại thúc... à không... Tử Ma Thần tướng, ta biết hôm nay ngài đột nhiên xuất hiện, lại bày ra trận pháp tinh diệu tốn công sức như vậy, chắc chắn mục đích là giải quyết chúng ta. Bất quá tử tù trước khi bị hành quyết cũng được ăn một bữa cơm ân huệ, tiểu nữ có vài mối nghi hoặc, chết rồi cũng không thể an tâm mà chết, rất có khả năng sẽ hoá thành quỷ hồn vất vưởng. Ngài cứ nghĩ xem, sau này Thần tôn của ngài nhất thống thiên hạ, đăng cơ Thiên Đế, khôi phục Thần giới, sẽ quản lí chúng sinh khắp bốn bể, nếu phải vì những chuyện cỏn con như xử lí mớ quỷ hồn phiền phức, lại thêm đại nghiệp thiên hạ làm đau đầu, nhỡ đâu tâm trạng không tốt sẽ trách ngài hành sự không triệt để? Vả lại ngài đến giết chúng ta chắc chắn là theo lệnh Thần tôn của ngài, cũng là thân mang trọng trách, chẳng may tạo ra hai quỷ hồn oan khí thấu trời sẽ làm công đức của ngài tổn hao đó...”
Tử Ma bị nói đến váng đầu, lại là kẻ thất phu hoả khí vượng, làm sao nhận ra những chỗ giảo hoạt trong lời nói của Bạch Phong Uyển, chỉ một mực nghĩ đến nàng là đang giãy chết, vậy cứ xem như bố thí cho nàng một đạo ân tình, miễn cho hắn mang ác danh. Hắn bèn thoải mái khoanh tay đáp ứng:
“Được thôi, xem như bản tướng nể mặt ngươi cũng tính là một nửa Thần mệnh, cho ngươi chút thành toàn cuối cùng. Dù gì ngươi có mọc cánh cũng không chạy được. Hỏi đi, chỉ cần bản tướng biết tuyệt đối không giấu diếm.”
Bạch Phong Uyển cười toe đáp lời:
“Đa tạ Thần tướng. Tiểu nữ cũng không cần biết tối mật đại kị gì, chỉ là lúc nãy ngài có nhắc đến Lãnh Thiên là kiếp trước của phụ thân ta, lại từng giết một vị Thần tôn nào đó. Chẳng hay ngài có thể tóm tắt chuyện tiền kiếp cho tiểu nữ nghe chăng?”
Tử Ma nhìn nàng chằm chằm, có lẽ không ngờ nàng lại quan tâm chuyện đó. Hiên Viên Cẩn còn cảm thấy khó tin hơn. Hắn biết nữ nhi thích tò mò bát quái, sẵn sàng buôn dưa lê bất kể sáng trưa chiều tối là chuyện hiển nhiên như hô hấp thường ngày. Nhưng trong tình huống tính mạng cả hai như chỉ mành treo chuông hiện tại mà Bạch Phong Uyển vẫn ung dung nói chuyện từ thuở nào xa lơ xa lắc với kẻ thù, quả không thể tiêu hóa nổi!! Hắn đã mấy lần vỗ vai nàng ra hiệu nhưng Phong Uyển cứ phớt lờ, lại còn ra hiệu bảo hắn đừng tiếp tục làm phiền nàng hóng chuyện. Mẫu hậu ơi mẫu hậu, chẳng lẽ hài nhi phải đánh ngất cái cô “nghĩa tỷ” này luôn hay sao?!
Tử Ma từ nãy giờ quan sát hành động của hai người, vốn cảm thấy có điều gì đó không ổn trong lời nói của Bạch Phong Uyển nhưng không mấy để tâm. Lại thấy độ hóng chuyện của nàng cao đến mức sắp chết đến nơi vẫn còn đòi buôn dưa lê được, không thèm để ý đến thái độ bất mãn của tên tiểu tử bên cạnh, chút nghi hoặc còn lại bay biến sạch. Người ta đã có lòng, há lại không đáp lễ?!
“Hai vạn năm trước, Thần giới còn hưng thịnh, Thần tộc chia làm hai cấp bậc: thượng thần viễn cổ cùng các thần hậu bối. Thượng thần viễn cổ là những vị thần sinh ra từ cõi hỗn mang, tuổi thọ sánh ngang nhật nguyệt, là tổ tiên của chúng thần hậu bối về sau. Các vị thần viễn cổ vì nhiều lí do dần thoát li Thần tịch, đến đời Thiên Đế thứ tư, tức năm thứ mười bảy vạn năm trăm nghìn từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, Thần viễn cổ chỉ còn 4 người: Thuỷ Thần Lãnh Thiên, Yêu Thần Ảm Nguyệt, Hoả Thần Chúc Dung, Thổ Thần Hậu Thổ. Hai vị Thượng thần Lãnh Thiên cùng Ảm Nguyệt lưỡng tình tương duyệt, nhưng Yêu Thần Ảm Nguyệt lại mang trong mình thứ sức mạnh viễn cổ gọi là “Yêu lực”, nửa chính nửa tà. Chúng thần hậu bối gồm cả Thiên Đế vì thứ Yêu lực này ngày đêm lo lắng, bèn nhờ cậy Thượng thần Lãnh Thiên tìm cách phong ấn Yêu lực của Yêu Thần. Thượng thần Lãnh Thiên tạo ra một linh kiếm gọi là Đoạn Niệm để khắc chế sức mạnh Yêu Thần, lại luyện hoá mười sáu món thần khí tuyệt thế thiên hạ nhằm phong ấn Yêu lực đó, vì vậy tu vi cạn kiệt mà vũ hoá. Chúng thần dựa vào di ngôn Lãnh Thiên để lại trước khi lâm chung, sau khi ngài vũ hoá liền sử dụng mười sáu thần khí để phong ấn Yêu Thần, nào ngờ Yêu Thần quá mức hùng mạnh, đến cuối cùng lại tạo thành cục diện cá chết lưới rách. Bất quá những chuyện này đều là về sau, trọng tâm ngươi cần biết chính là Thượng thần Lãnh Thiên đã tự tay tạo ra mười sáu món thần khí dùng để phong ấn sức mạnh Yêu Thần. Mười sáu món thần khí này chắc ngươi cũng biết rồi.”
Bạch Phong Uyển líu lưỡi: “Nhưng... chẳng phải Yêu Thần cùng vị Lãnh Thiên đó lưỡng tình tương duyệt sao? Nếu đã yêu nhau, Lãnh Thiên thượng thần sao có thể phản bội nàng?”
Tử Ma nhún vai: “Về nội tình chỉ có hai người đó biết. Nhưng năm xưa nghe nói tiền đại chiến Yêu Thần, trước khi Lãnh Thiên Thượng thần vũ hoá, bọn họ đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.”
Đùa à? Phụ thân nàng kiếp trước đã làm khổ mẫu thân nàng, hai người đó chuyển kiếp xong lại tiếp tục làm khổ nhau. Bạch Nhị tiểu thư tỏ ra hoang mang cực độ: “Vậy thì... hai vị nhân vật chính trong câu chuyện trên là phụ mẫu ta kiếp trước sao? Nghiệt duyên nghiệt duyên a...”
Tử Ma chau mày: “Ngươi hỏi cũng nhiều thật. Đúng thế, Yêu Thần đến kiếp này cũng lại là Yêu Thần, chính là mẫu thân ngươi. Còn Lãnh Thiên vì tu vi cạn kiệt mà vũ hoá kia lại chuyển kiếp thành Bạch Tử Hoạ. Hai người đó sinh ra ngươi, cho nên ngươi xem như có mang Thần mệnh trong người.”
Bạch Phong Uyển gật gù: “Ra là vậy... Thảo nào... Đã nói tỷ tỷ và mình ưu tú như vậy, dòng máu của phụ thân phải tốt đến mức nào, thì ra người cũng là thần. Chậc chậc, lão thiên quả nhiên thích đùa mà.”
Hiên Viên Thái tử từ lúc câu chuyện bắt đầu vẫn im lặng lắng nghe, bộ não vận hết công lực để sắp xếp tiếp thu cổ sự quá mức kinh thiên động địa này nghe xong câu nói của nàng trên trán liền nổi gân xanh. Nha đầu này... bản lĩnh tự luyến đúng là không tầm thường. Người của Trường Lưu đúng là không ai tầm thường, nếu lai lịch không lớn thì bản lĩnh lớn, nếu bản lĩnh không lớn, vậy thì mặt phải dày sao?
Tuy nhiên hắn không biết, Bạch Phong Uyển chẳng những lai lịch cao quý, da mặt dày, bản lĩnh cũng vô cùng cường đại. Trong người nàng tồn tại hai dòng máu thần mệnh, của Yêu Thần và của Lãnh Thiên, dòng máu Yêu Thần lại mãnh liệt hơn, khiến nàng sở hữu đôi mắt tím cùng Yêu lực tiềm ẩn. Một khi thứ Yêu lực này được nàng khống chế thuần thục, sẽ là thiên hạ vô địch.
Tử Ma nhìn hai kẻ chỉ đáng coi là tiểu hài tử trước mắt đang nhíu mày trầm tư, cuối cùng mất kiên nhẫn cắt ngang.
“Được rồi, hỏi cũng đã hỏi xong, có thể an tâm mà chết chưa? Thật không tin nổi bản tướng lại tốn nhiều thời gian nghe các ngươi nói nhảm như thế.”
Bạch Phong Uyển còn đang định mở miệng tiếp tục ngôn thuyết với hắn đã bị phất tay ngăn lại. Giọng điệu của Tử Ma vốn dĩ nhàn nhạt nay trở nên cực kì lạnh lẽo.
“Bản tướng đến đây cốt để giết ngươi, Trường Lưu nhị tiểu thư. Bất quá trước khi chết, tốt nhất ngươi nên phối hợp khai ra chỗ tỷ tỷ ngươi đang ở, tránh cho bản tướng phải dùng đến cực hình tra khảo. Ngươi cũng biết rồi, với năng lực của hai ngươi căn bản không thể đấu lại bản tướng. Nếu như ngoan ngoãn nghe lời, có thể bản tướng sẽ xem xét cho ngươi được chết toàn thây...”
Thật khiến Tử Ma không ngờ được, trước lời đe dọa quyết không nói suông của hắn, Phong Uyển không những không sợ hãi, lại còn cao hứng vỗ tay cười giễu.
“Ha, lại còn được chết toàn thây à?! Xin hỏi ngài Thần tướng, nếu ta đáp ứng yêu cầu, nói ra chỗ ẩn thân của Nghi Song tỷ thì ngài sẽ cho ta được chết toàn thây thế nào?! Ngài biết đấy, muốn xinh đẹp mọi nơi mọi lúc là chuyện nữ nhi thường tình, bản cô nương xinh xắn đáng yêu thế này, khi chết cũng muốn chết có nghệ thuật lắm. Ài, để xem, ngài sẽ giết ta bằng cách gì nhỉ?!”
“Đơn giản thôi, bản tướng vốn đâu thiếu gì cách giết người. Rút cạn tinh huyết của ngươi chẳng hạn, hay là độc Ngũ Bộ Xuyên Tâm (đi năm bước liền chết), hoặc phong bế hơi thở của ngươi… À, đông cứng tiểu nha đầu này trong hàn băng vạn năm thì sao?!”
“Eo ơi, mấy kiểu chết đấy bản tiểu thư không thích chút nào đâu, lúc hấp hối thể nào cũng nhăn mặt xấu không chịu được, Diêm Vương mà gặp lại chẳng nói tiểu nha đầu mi sao suốt ngày nhăn nhăn nhó nhó, quá xấu mặt a…”
“Cái đó tùy ngươi, ta sao biết được.”
“Ha ha, vậy giả như ta không làm theo lời ngài thì sao?!”
“Con nhãi này lắm chuyện thật, chết đến nơi vẫn còn đùa được. Hoặc leo núi đao, hoặc vào biển lửa, hoặc chịu vạn tiễn xuyên thân. Không muốn nữa thì ta dụng công một ngón tay, đập nát hồn phách của ngươi rồi thiêu tất cả thành tro bụi…”
“Ồ, xem ra chết kiểu này hay lắm, đau một thoáng chốc hoặc chết cũng chẳng thấy đau đớn tí nào. Nếu ngài giết thì ra tay nhanh nhanh lên nhé, bản cô nương chịu đau kém lắm…”
Nói đoạn, lại quay đầu sang nhìn Hiên Viên Cẩn, gương mặt vui tươi lém lỉnh không hiểu sao thoáng cứng lại, ánh mắt thảng thốt nhưng chẳng mấy chốc đã trở lại điệu bộ bỡn cợt.
Tử Ma híp mắt, cả người toát ra sát khí bức nhân: “Hảo, miệng lưỡi thật giảo hoạt. Để xem bản tướng một khi đánh cho ngươi tan thành tro bụi, hồn phi phách tán, không thể nhập lục đạo luân hồi, so với chết toàn thây cái nào dễ chịu hơn.”
“À phải rồi, Tử Ma đại nhân, nếu ngài đã muốn thành toàn cho sinh mệnh ngắn ngủi của bản cô nương, liệu ngài có thể thành toàn cho ta một chuyện không?! Ờ, ta giờ như cá nằm trên thớt rồi, ngài muốn chém muốn giết bản cô nương dễ như bỡn ấy mà, chút lời cầu xin này có đáng là bao!!”
“Ha ha, tiểu nha đầu ngươi liến thoắng cả canh giờ chưa đủ hay sao?! Thôi, nể tình ngươi là nhi nữ của Yêu Thần Thần tôn, muốn gì thì nói lẹ đi, đừng làm mất thì giờ của bản tướng.”
“Đa tạ, đa tạ. Ngài thấy đấy, cái tên đi cùng với tiểu nữ chẳng qua là kẻ lỡ đường, chẳng có mấy liên quan. Ta một mình rời Trường Lưu Sơn, duyên bèo nước gặp nhau nên mới buộc phải đi chung với hắn. Ngài xem, Phong Uyển ta đây tươi tắn lém lỉnh, đời nào lại chịu kết thân với gã nam tử vắt mũi chưa sạch cứ ra vẻ đã trưởng thành, suốt ngày đăm đăm chiêu chiêu, nhăn nhăn nhó nhó!!! Lỡ như ngài ra tay với ta, lại liên can đến hắn, chẳng lẽ ngài muốn ta phải sóng bước với một tên mặt dày, lại suốt ngày quạu đeo như hắn đến Hoàng Tuyền sao?! ”
“Cô… cô…”
Hiên Viên Cẩn nghẹn họng, trố mắt nhìn nữ tử trước mặt mình. Được, được lắm, dám nói hắn là kỳ đà cản mũi sao?! Chứ ai đã cứu nàng khỏi đám Lang Yêu đây?! Ai đã dẫn nàng về gặp Hoàng hậu Nhân giới đây?! Nói ta mặt dày?! Vậy bản Thái tử sẽ mặt dày cho cô biết mặt!!!
“Ha, vậy ngươi muốn chết một mình chứ gì?! Đuổi thằng nhãi này đi là được. Đến khi ta rảnh tay với hắn rồi thì đừng có mè nheo chết toàn thây với chả toàn thây đấy.”
Hiên Viên Cẩn nghe hai người một tung một hứng trước mặt, càng thấy chối tai không chịu nổi, liền nhanh chóng tuốt kiếm ra, khịt mũi khinh thường:
“Chết thì đều là chết, toàn thây hay không toàn thây cũng là chết. Phong Uyển, cô phí lời với gã này làm gì?! Đánh cũng chết, mà không đánh thì hắn có để ta sống không?!”
Vừa dứt lời, thân ảnh bên cạnh Phong Uyển nhoáng cái đã đứng chặn trước mặt nàng, thanh kiếm trong tay chĩa thẳng vào Tử Ma Thần tướng, miệng đọc lầm rầm khẩu quyết được phụ hoàng Hiên Viên Lãng truyền dạy.
Một đạo lôi quang nhanh chóng bao phủ quanh người Tử Ma. Khẽ nhếch khóe miệng khinh thường, chẳng cần động một ngón tay, luồng khí tức nồng đậm máu tanh tỏa ra từ người hắn lập tức phá tan pháp lực của Hiên Viên Cẩn, đồng thời đả thương tên tiểu tử.
Trước sự việc diễn ra quá bất ngờ, Phong Uyển hoảng hồn, lập tức khinh thân đỡ Hiên Viên Cẩn. Chẳng còn điệu cười nhăn nhở chọc tức, đôi mắt mở to đầy trách móc, khóe miệng giật giật cứng ngắc…
Đồ đầu gỗ, đầu ngươi chứa toàn đất sét hay sao?! Biết gã Thần tướng trước mặt rất cường đại mà còn xông vào?! Quả dưa ngốc, công sức bản tiểu thư câu giờ cho ngươi trốn đi thành công dã tràng mất rồi!!! Bản cô nương chết đi thì vẫn còn Nghi Song tỷ, ngươi là hài tử duy nhất của Khinh Thủy nghĩa mẫu, chẳng may vất mạng ở đây thì Trường Lưu ta biết ăn nói ra sao với người đây?!
Bao nhiêu lời quở trách dâng ứ trong lòng khiến nàng nghẹt thở, muốn nói hết nhưng chẳng hiểu sao lời thốt ra cứ thì thào “đồ đầu gỗ”, “quả dưa ngốc” hòa lẫn với từng tiếng nấc nghẹn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook