Thần Điển
Chương 52: Lực lượng kỳ lạ

Lôi Mông mới vừa đứng vững thì sóng xung kích đã ập tới trước người, quang mang Bàn Thạch Thủ Hộ chấn động điên cuồng, thân hình hắn mất tự chủ bay ngược ra sau.

Tráng hán cầm đầu nổi giận gầm lên một tiếng tiếp tục truy kích, đột nhiên hai đạo hỏa diễm hình trăng rằm xuất hiện ngăn chặn con đường của hắn.

Tráng hán cầm đầu sắc mặt đại biến, cùng một loại bí kỹ nhưng do võ sĩ cấp bậc khác nhau phóng thích ra sẽ có uy lực và tốc độ khác nhau. Trong nháy mắt gã tráng hán đoán ra được, địch quân còn có một Quang Mang võ sĩ cao giai.

Tráng hán kia thu hồi tay về trước ngực sau đó đẩy nhanh tới trước, quang mang màu vàng hiện lên đón đỡ Liệt Diễm Trảm của Ca Đốn. Chỉ một lần va chạm là hỏa diễm tiêu tán hóa thành vô số đốm lửa phân tán khắp nơi.

Lúc này những gã võ sĩ phía sau đã ùa lên, bao vây Lôi Mông đang bò dậy từ trên mặt đất.

Tâm tình Lôi Mông không khỏi trầm xuống, hắn không sợ mấy con cá nhỏ nhưng đối phương có một Quang Mang võ sĩ thực lực mạnh hơn. Vì thế chiến lực của hắn bị kiềm chế nghiêm trọng, khi hỗn chiến căn bản không có cách nào bảo vệ Ca Đốn và Ngã Lệ, thật sự là phiền toái.

Địch Áo bị người ta lãng quên tiếp tục phóng lên, bay ra xa ba mươi thước mới rơi xuống mặt đất, ở hậu phương dắt ngựa chỉ có ba gã võ sĩ đang lưỡng lự không biết nên đi tăng viện hay ở lại, đúng lúc thấy Địch Áo rơi xuống quá hợp tâm ý bọn hắn, lập tức vung đao xông về phía Địch Áo.

"Tốt." Lôi Mông ngược lại lộ vẻ mừng rỡ, hắn hiểu ra dụng ý Địch Áo trước tiên. Chỉ cần hắn và Ca Đốn có thể trì hoãn địch nhân chốc lát, chờ Địch Áo giải cứu mấy võ sĩ bị trói, cán cân tiểu ly tất nhiên nghiêng về phía bọn họ.

Thế nhưng, hình như Địch Áo nhanh trí còn hơn cả hắn, sau khi đánh chết đại hán kia đã bay thẳng tới chỗ này. Hẳn là đã quyết định chủ ý trước lúc bộc phát chiến đấu.

Gã tráng hán cầm đầu phát hiện động tác của Địch Áo liền trở nên khẩn trương, đột nhiên quát lớn: "Ngăn cản hắn.."

Các võ sĩ đang bao vây Lôi Mông nghe thấy tiếng hô nhất tề dừng bước nhìn quanh, chờ bọn hắn nhận ra vị trí Địch Áo lập tức xách đao điên cuồng phóng đi.

"Như vậy cũng tốt" Lôi Mông hít sâu một hơi nhẹ nhõm, không có những con cá nhỏ quấy nhiễu. Hắn và Ca Đốn hợp lực sẽ có thể an ổn chiếm thượng phong, chẳng qua là Địch Áo chịu áp lực quá lớn.

Địch Áo lạnh lùng ngó chừng đám võ sĩ ở phía trước, hai chân đạp mạnh lao thẳng tới nghênh đón. Khi đối phương huy động chiến phủ sắp sửa chạm vào hắn, đột nhiên thân hình nghiêng sang một bên, mũi nhọn con dao ăn trong tay thuận thế đâm ra, từ vị trí nách bên phải đối phương đâm vào, gã võ sĩ đột nhiên cảm giác hai chân mềm nhũn vô lực, lảo đảo đổ nhào về phía trước.

Thân hình Địch Áo theo đó ngã nhào xuống đất, mũi chân nhấc tới trước, tên võ sĩ thứ hai nhào tới chuẩn bị cầm bổ chiến phủ ra thì đột nhiên mất đi mục tiêu. Trong khi hắn đang ngạc nhiên thì một đòn công kích ở dưới bắn ngược lên, thân bất do kỷ lung lay loạng choạng, thế nhưng hắn coi như đủ tĩnh táo, phản ứng không chậm, thuận thế đổi hướng chiến phủ chém thẳng vào đầu Địch Áo.

Địch Áo lách đầu sang né đòn, chiến phủ lướt qua lỗ tai hắn chém vào mặt đất, sức gió ép cho màng nhĩ hắn đau rát. Rất nhanh, gã võ sĩ đè xuống người Địch Áo, hai người tựa như một đôi "tình nhân" ôm nhau lăn lông lốc, nhưng động tác Địch Áo không hề có tính thân mật nào, dao ăn trong tay như lưỡi con linh xà cắm vào trái tim gã võ sĩ, dùng sức xoáy mạnh.

Người võ sĩ thứ ba cũng chạy tới, hắn hơi do dự quan sát chiến đoàn, gã võ sĩ kia vóc người khôi vĩ cơ hồ che hết thân thể Địch Áo nên hắn không biết nên hạ thủ chỗ nào.

Hai tay Địch Áo dùng sức đẩy mạnh, gã võ sĩ kia liền văng ra ngoài đánh thẳng tới tên võ sĩ đang chần chờ. Sau dó Địch Áo bắt lấy chuôi đao, rút dao ăn trên người đối thủ ra, tung người nhảy lên.

Gã võ sĩ thứ ba tính cách rất táo bạo, dưới tình huống không rõ đồng bạn sinh tử liền ra sức bổ chiến phủ tới, khí thế vô cùng mãnh liệt, tựa hồ muốn xử lý Địch Áo và đồng bọn cùng một thể.

Địch Áo đá một cước vào thân thể gã võ sĩ đang lơ lửng trên không trung lấy đà, tốc độ đột nhiên tăng nhanh lên mấy phần.

"Phốc..." Gã võ sĩ kia lập tức bị đồng bọn chém thành hai mảnh, vòi máu phun ra bốn phía tạo thành một bức tường đỏ bầm che khuất tầm mắt.

Sau một cái nháy mắt, tay phải Địch Áo đã xuyên thấu qua màn máu đỏ, dao ăn trong tay đâm sâu vào yết hầu gã võ sĩ cuối cùng, máu tươi của địch nhân bắn ra nhiễm đỏ nửa người hắn.

Địch Áo vẫn không ngừng lại, chẳng quan tâm lau sạch vết máu trên người, cứ thế tiếp tục vọt tới trước, mục tiêu của hắn chính là nữ võ sĩ bị trói trên ngựa.

Làm việc này không phải là vì thương hương tiếc ngọc, hắn đã biết đại khái tình huống Thánh Đế Tư thành, võ lực nơi đó là do Thánh Đế Tư học viện tạo thành. Mà phần lớn Thánh Đế Tư học viện là nữ học viên, cho nên thực lực nữ võ sĩ kia hẳn là mạnh nhất trong nhóm võ sĩ bị trói, nàng sẽ hữu dụng nhất đối với bọn họ.

Địch Áo đưa tay giữ lấy đầu nữ võ sĩ, trong chốc lát đã nhìn ra nàng đang hôn mê bất tỉnh.

Suy nghĩ một chút Địch Áo nắm lấy đai lưng nữ võ sĩ, sau đó dùng lực ném nữ võ sĩ lên không trung.

Ở trong tình hình gấp gáp này, hắn không có thời gian ấn huyệt Nhân Trung, cũng không có thời gian đi tìm nước lạnh, thật ra trạng thái hôn mê và bất tỉnh có điểm tương tự. Ngoại trừ hai loại phương pháp kia ra, còn có một phương pháp có thể giúp người hôn mê tỉnh lại, đó là cảm giác rơi tự do.

Vì bảo đảm hữu hiệu, trong khi nữ võ sĩ quay cuồng giữa không trung, Địch Áo điểm mũi chân nhảy lên, vung tay tát mạnh vào mặt nàng.

Quả nhiên, thời điểm nữ võ sĩ sắp sửa rớt xuống đất đã mở mắt nhìn mông lung. Địch Áo đưa tay đỡ lấy thân thể nữ võ sĩ, đặt nàng nằm ngang trên đầu gối mình, sau đó dùng dao ăn cắt sợi dây thừng đang trói cánh tay nữ võ sĩ.

Không biết sợi dây thừng dùng thứ gì chế thành mà vô cùng bền bỉ, Địch Áo dùng dao ăn cắt mấy cái vẫn không hề tổn hại.

Trong khi Địch Áo kinh ngạc mười mấy tên võ sĩ ở phía trước đã lui về rất gần, tiếng reo hò điên cuồng vang ầm trời. Địch Áo không còn cách nào khác, đành phải trước tiên ném nữ võ sĩ trở lại lưng ngựa, cúi người nhặt lấy hai cây chiến phủ ném thẳng vào đám võ sĩ.

Bất kể là loại hình chiến đấu nào cũng tồn tại một vài quy luật tương tự, ví như kẻ xông vào trước nhất thường thường có ý nghĩa sẽ chết nhanh nhất.

Võ sĩ đi đầu mới vừa vung chiến phủ lên, hai lưỡi búa Địch Áo ném ra một trước một sau đã ập tới trước mặt. Lưỡi rìu thứ nhất chém đứt cánh tay phải của hắn như cắt đậu hủ, lưỡi rìu thứ hai trực tiếp bay thẳng tới đầu hắn. Sau đó Địch Áo chặp hai tay lại trước ngực giữ lấy lưỡi rìu đang công kích tới, rồi nhanh chóng tung cước vào phần bụng gã võ sĩ, tay phải điều khiển lưỡi rìu bổ thẳng vào mi tâm đối phương.

Ngoại hình Địch Áo không tương xứng lực lượng vốn có, một đòn này lập tức xuyên thủng đầu của đối phương, lưỡi rìu lộ ra từ sau não, Địch Áo dùng sức rút chiến phủ về để lại thi thể xụi lơ văng ra sau bảy, tám thước.

Đối với hạng người như Địch Áo, bất kỳ thứ gì cũng có thể trở thành vũ khí. Dùng dao găm, hắn có thể phát huy ra sự tàn nhẫn của dao găm, dùng trường kiếm, hắn có thể phát huy ra trường kiếm linh động, dùng loan đao, hắn có thể phát huy ra loan đao cuồng dã, dùng chiến phủ cũng có thể phát huy ra chiến phủ hung mãnh. Thật ra đây không tính là chuyện tốt, tinh lực mỗi người đều có giới hạn, Địch Áo tinh thông mọi thứ cũng có ý nghĩa hắn không chuyên thứ nào. Đối phó mấy gã Thiên Phú võ sĩ còn có thể, nếu như đối phó cường giả cấp bậc Võ Tôn, cho dù bọn họ không sử dụng bí kíp, Địch Áo dùng kỹ xảo cũng không thể đạt tới bất kỳ hiệu quả mang tính thực chất nào, bởi vì đối thủ hiểu biết kỹ xảo tốt hơn hắn.

"Giết chết nó, giết chết con đàn bà kia." Lại là một tiếng rống giận dữ, hắn đã nhìn ra Địch Áo có lực chiến đấu phi thường cường hãn, khả năng di động mau lẹ, nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ mười mấy võ sĩ kia cũng bị tàn sát sạch sẽ, hắn phải tìm cách cứu vãn tình thế.

Nhóm võ sĩ kia ngẩn người khó hiểu, rồi bất chợt lao tới chỗ nữ võ sĩ, còn gã tráng hán cầm đầu theo đó phát động tấn công, hắn bỏ qua Lôi Mông và Ca Đốn xông thẳng về phía Ngã Lệ.

Mọi người đều nói đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nhưng gã tráng hán này chứng minh được trên thế giới không có thứ gì là tuyệt đối chính xác. Địch Áo cố gắng giải cứu tù binh, công kích điểm yếu nhất của hắn, còn hắn phát ra mệnh lệnh và tự mình hành động nhằm mục tiêu đồng dạng đám người Địch Áo cần phải cứu.

Ngã Lệ coi như thông minh, vừa phát hiện không ổn lập tức hét to một tiếng ôm An Kỳ Nhi bỏ chạy theo hướng ngược lại.

Tình thế hai phe đã thay đổi, Địch Áo đối phó mười mấy tên võ sĩ chắc chắn không có vấn đề, cấp cho hắn đầy đủ thời gian hắn có thể đánh ngã toàn bộ đám người này. Nhưng bảo hắn bỏ qua tốc độ di động chuyên tâm bảo vệ người khác, chuyện này trở nên khó khăn hơn nhiều, đối mặt chiến phủ như sóng cồn ập tới, Địch Áo đỡ trái hở phải cục diện vạn phần nguy cấp. Mặc dù liên tiếp đánh bay mấy gã võ sĩ, nhưng trên người hắn cũng lãnh thêm mấy vết thương.

Cục diện Lôi Mông và Ca Đốn vẫn không thể lạc quan, tráng hán cầm đầu liều mạng công kích Ngã Lệ, Lôi Mông mấy lần ngăn chặn đều bị hắn đụng văng ra ngoài. Còn Ca Đốn thả ra Liệt Diễm Trảm và Viêm Bạo rất khó đánh tan Bàn Thạch Thủ Hộ của Quang Mang võ sĩ cấp đỉnh phong trong khoảng thời gian ngắn. Ca Đốn giống con ruồi bay loạn quanh quả trứng gà, nếu như quả trứng gà không có lỗ thủng thì hắn không có chỗ hạ thủ.

Địch Áo hiểu rằng nếu tiếp tục như vậy tuyệt đối không ổn, khi hắn đáng tan một lần công kích nữa liền dùng cán rìu đâm vào mông con ngựa, con ngựa kia bị đau kinh hoảng hí thảm một tràng phóng chân chạy ra xa xa.

Đột nhiên có một cây chiến phủ bay lên giữa không trung xoay tròn đuổi theo con ngựa kia, cắm ngay phần mông con ngựa kia. Loại chiến mã bình thường này cơ hồ không có lực phòng ngự gì để nói, chiến phủ đâm vào lút cán cũng là lúc con ngựa kêu ré lên ngã xuống đất, nữ võ sĩ lập tức bị hất văng ra thật xa.

"Giết."

"Giết nàng."

Nhóm võ sĩ vung chiến phủ nhào tới, trong lòng Địch Áo ngập ngùng do dự, "buông tha đi, nếu miễn cưỡng bản thân chẳng những không cứu được đối phương, ngược lại sẽ đem mạng hắn bồi vào, chi bằng thừa dịp giết bớt mấy tên cho nhẹ gáng".

Ngay lúc này, chiến đoàn bên phía Lôi Mông đột nhiên xảy ra biến hóa cực lớn, tráng hán cầm đầu một mực đuổi theo Ngã Lệ, giờ phút này còn cách nàng đã không tới hai mươi thước. Lôi Mông và Ca Đốn một mực đuổi theo liều mạng thi triển bí kỹ công kích, hiện tại hắn đột nhiên xoay người trở lại, trong khi Lôi Mông và Ca Đốn vẫn lao đầu về phía trước, khoảng cách song phương rút ngắn trong nháy mắt.

"Ca Đốn." Lôi Mông rống lên giận dữ, hắn kịp thời cho ra phản ứng, biết rằng đây là đối phương bố trí bẫy rập.

Ca Đốn cũng phản ứng không chậm, lập tức lui về phía sau cố gắng kéo giãn khoảng cách.

Đáng tiếc vẫn muộn một bước, tráng hán kia giơ chân lên đạp mạnh xuống mặt đất.

Lại là Liệt Địa Kích.

Từng đạo sóng ngầm màu nâu đen nhanh chóng lan tới trước, Lôi Mông và Ca Đốn đồng thời nhảy lên. Lôi Mông có Bàn Thạch Thủ Hộ nên Liệt Địa Kích không thể nào tạo thành thương tổn cho hắn, chỉ có Ca Đốn lâm vào tình huống rất nguy hiểm.

Vừa né được đợt tấn công thứ nhất, Ca Đốn tiếp tục nhảy lên chuẩn bị nghênh đón đợt tiếp theo, nhưng động tác của hắn rõ ràng đã chậm chạp hơn trước.

Thế nhưng tráng hán cầm đầu cười cười dữ tợn, lại xoay người đuổi theo Ngã Lệ, còn Lôi Mông và Ca Đốn lộ vẻ ngưng trọng liếc nhau hội ý, tiếp tục truy kích? Quá ngu xuẩn rồi, nếu như đối thủ lại xuất ra một đòn hồi mã thương, chỉ cần bọn họ mất đi bất kỳ một lực lượng chiến đấu nào, trận chiến này sẽ không còn dư âm vãn hồi tình thế.

"Không ổn." Địch Áo cau mày, thực lực của đối phương cường đại ngoài dự tính, cho dù hắn có thể giết chết toàn bộ những võ sĩ bên cạnh, ba người vây công một có thể giành được thắng lợi không? Ngã Lệ làm sao bây giờ? Tiếp tục buông tha sao?

Nữ võ sĩ kia chậm chạp ngồi dậy, dùng ánh mắt lo lắng ngó chừng các võ sĩ đang vây quanh, sau đó tầm mắt chuyển hướng sang Địch Áo. Miệng nàng bị vải thô che lại nên không thể lên tiếng, chỉ cố gắng phát ra tiếng rên rỉ, hai tay bị trói phía sau vận lực nhấc lên, đầu ngón tay liều mạng cử động tựa hồ đang triệu hoán cái gì đó.

Địch Áo nhãn lực rất tốt lập tức phát hiện hai cánh tay của nữ võ sĩ kia nơi hiện ra một tầng bạch quang nhàn nhạt. Hơn nữa động tác và ánh mắt của nàng tựa hồ đang ra hiệu cho mình?

Lúc này hắn không rảnh để nghĩ ngợi lâu, lập tức điểm mạnh mũi chân xuống đất nhanh chóng bay lên, hắn đã dùng đến toàn lực, thân hình hóa thành một làn gió nhẹ lưu lại trên không trung một tàn ảnh mơ hồ, lao thẳng tới chỗ nữ võ sĩ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Ngay khi Địch Áo khởi động thì đám võ sĩ kia đã rút gần khoảng cách với hắn, vào lúc Địch Áo rơi xuống vị trí phía sau người nữ võ sĩ, khoảng cách hai bên chỉ còn hơn năm thước.

Địch Áo giữ lấy hai tay nữ võ sĩ đột nhiên có cảm giác lạnh như băng, dây thừng trói buộc bị đông cứng biến thành khối băng.

Địch Áo mừng như điên, chiến phủ trong tay phải bổ xuống phía dưới, lưỡi rìu nhằm vào giữa sợi dây trói hai cổ tay, dùng sức kéo lên. "Xẹt" một tiếng, sợi dây thừng đã bị cắt đứt hơn nửa.

Nữ võ sĩ phát ra tiếng rít lạnh lẽo, hai cánh tay vung lên, đoạn dây thừng còn lại bị nàng cứng rắn bứt đứt. Sau đó nàng ngồi chồm hổm trên mặt đất, quát lớn: "Phía sau." Theo một tiếng gầm giận dữ, hai tay nàng đã phát ra bạch quang chói mắt.

Địch Áo đầu tiên là ngẩn người, rồi vội vã chạy ra sau lưng nữ võ sĩ.

Sau một lát hai tay nữ võ sĩ đã cắm trên mặt đất, một mảnh tuyết trắng dọc theo mặt đất nhanh chóng lan tràn ra xa, trong chớp mắt đã bao phủ phạm vi mười thước biến tất cả thành những khối băng cứng, các võ sĩ đang chạy đến đồng thời hóa thành những pho tượng lạnh lẽo.

"Đông Khí Ba."

Luồng khí lạnh đã đính cứng hai chân mấy tên võ sĩ vào mặt đất, hơn nữa khí lạnh còn tiếp tục lan tràn lên phía trên, dần dần bắp chân của bọn hắn biến thành băng trụ, có lẽ là nguyên lực tràng của nữ võ sĩ còn chưa đủ cường đại, luồng khí lạnh chỉ lan đến đầu gối là dừng lại. Nhưng điều này đối với Địch Áo đã là một cơ hội quá tốt rồi.

"Mau." Nữ võ sĩ hô hấp bắt đầu dồn dập.

Trước khi nữ võ sĩ nói chuyện, Địch Áo đã lao ra ngoài, thân thể hắn nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh một gã võ sĩ.

Địch Áo không cần làm gì nhiều, chỉ đạp nhẹ một cái mượn lực nhảy lên, thế mà gã võ sĩ không chịu nổi lực đạo đổ nhào về phía trước, thân thể hắn mới vừa tiếp xúc với mặt băng đã bị khí lạnh đông cứng, thì ra uy lực Đông Khí Ba vẫn chưa biến mất.

Địch Áo như hồ điệp xuyên hoa bay lượn giữa quân địch, phía sau lưng hắn là các võ sĩ lần lượt té ngã, thỉnh thoảng có võ sĩ huy động chiến phủ công kích nhưng thân thể hắn đã bị đông lạnh cứng ngắc nên khó lòng tạo thành uy hiếp cho Địch Áo.

Nữ võ sĩ kia lảo đảo muốn ngã, phải dùng hai tay chống đỡ mặt đất mới có khả năng ổn định thân hình. Thế nhưng khi tầm mắt của nàng rơi vào trên người tráng hán cầm đầu, ánh mắt bỗng nhiên bắn ra hàn quang sáng rực, không biết nàng lấy ra khí lực từ nơi nào để tung người nhảy lên, hai tay hợp lại chém mạnh tới trước, miệng quát lớn: "Chết đi."

Một đạo Băng Tinh chói mắt thành hình trên không trung như mũi tên nhọn vọt tới mục tiêu, trong nháy mắt đã đuổi theo phía sau lưng tráng hán.

Tráng hán kia quay đầu lại quan sát, trong mắt hắn tràn đầy sợ hãi, thân hình đột nhiên lách sang một bên bỏ qua Ngã Lệ chỉ còn cách mười thước. Về phần Ngã Lệ từ đầu đến cuối không hề biết phía sau xảy ra chuyện gì, một tay ôm chặt An Kỳ Nhi, một tay vén quần lên cao lộ ra hai chân thon dài trắng noãn, đôi giầy đã sớm vứt mất rồi, nàng toàn tâm toàn ý không ngừng cắm đầu về phía trước chạy như điên.

Nếu như Ngã Lệ có cơ hội viết hồi ký nhất định sẽ viết lại quãng thời gian khó quên ngày hôm nay, cho tới bây giờ nàng vẫn không phát hiện ra nguyên nhân tại sao mình có thể chạy trốn nhanh như vậy.

Đạo Băng Tinh chói mắt tựa hồ có tính mạng riêng biệt, di chuyển cực nhanh trên không trung chỉ nhắm đúng gã tráng hán mà đuổi theo, vừa chạm vào liền quấn lấy thân thể hắn lại.

Hàn Băng Tỏa Liên? Lôi Mông và Ca Đốn đồng thời động dung.

Tráng hán cầm đầu rống lên giận dữ, tiếp tục chạy nhanh tới trước, chỉ có Thổ hệ võ sĩ sử dụng Bàn Thạch Thủ Hộ mới có khả năng chống cự Hàn Băng Tỏa Liên công kích. Nếu đổi thành võ sĩ hệ khác hiện tại đã sớm bị trói cứng lại rồi, ít nhất bọn họ không thể tiếp tục hoạt động một cách tự nhiên.

Tráng hán kia vọt ra xa hơn mười thước, Hàn Băng Tỏa Liên rốt cuộc bị quang mang màu vàng kéo giãn ra, lúc này Ca Đốn chém ra Liệt Diễm Trảm đánh trúng mục tiêu. Thế nhưng một chiêu này rất khó tạo thành thương tổn cho đối phương, nhìn vào thì giống như một đòn tiễn đưa hơn.

"Ngã Lệ? Ngã Lệ." Lôi Mông lớn tiếng kêu gào.

Ngã Lệ mắt điếc tai ngơ tiếp tục liều mạng chạy trốn, hai mắt chỉ ngó chừng phương xa, giờ phút này nàng cực kỳ có lòng tin cứ như vậy chạy đến tận cùng thế giới.

Tráng hán cầm đầu và toàn bộ thuộc hạ đều bị giết chết, lần này coi như một trận đại thắng. Lôi Mông và Ca Đốn giúp đỡ nữ võ sĩ giải cứu đồng bạn, Địch Áo đuổi theo thật xa cuối cùng mới mang được Ngã Lệ quay trở lại.

"Ngã Lệ, nhìn không ra nha!" Lôi Mông bắt đầu khoe khoang công phu miệng lưỡi: "Ngươi rất có tiềm chất của Phong hệ võ sĩ, đáng tiếc..."

"Được rồi." Địch Áo cắt đứt lời Lôi Mông, thật ra lúc nãy Ngã Lệ đã mê muội rồi, khi hắn đuổi theo giữ Ngã Lệ lại, thế mà nàng tung chân vung tay tấn công hắn. Hắn phải hét lớn mấy tiếng mới làm cho Ngã Lệ tỉnh táo lại, hiện tại nàng cần được an tĩnh.

"Các ngươi khỏe, ta tên là Y Toa Bối Nhĩ, hắn gọi là Đồ Tạp, kia là Bối Khắc, chúng ta đều là võ sĩ từ Thánh Đế Tư thành." Nữ võ sĩ kia đi tới gần nhẹ giọng giới thiệu.

"Ngươi khỏe." Ca Đốn gật đầu, làm ra thần thái vô cùng lạnh lùng nói: "Ta tên là Ca Đốn, hắn gọi là Địch Áo, tên này là Lôi Mông."

"Vì sao đến phiên ta liền biến thành "tên này" rồi?" Lôi Mông cả giận nói.

Y Toa Bối Nhĩ kinh ngạc nhìn về phía Địch Áo: "Gọi là Địch Áo? Ngươi từ đâu tới ?"

Địch Áo làm như không có chuyện gì đưa tay chỉ chỉ hướng Bắc: "Chúng ta từ bên kia Vĩnh Đống băng xuyên tới đây, thế nào?" Trong lòng hắn có chút hồ nghi, chẳng lẽ dính dáng tới "án tử" cô nàng Tử tước kia? Không nên nhanh như vậy chứ? Nếu thật sự như thế thì hậu đài của cô nàng Tử tước quá mức cường đại rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương