Thần Điển
-
Chương 41: Gia thế
"Vâng, đại nhân." Trong mắt tên kia tràn đầy kỳ vọng. Người xưa thường nói tổ chim bị phá thì không có trứng lành, nếu mấy tên cướp thật sự xông vào, đoán chừng mọi người trong trấn sẽ bị giết chết sạch sẽ. Ngày đó Chu Địch Ti đã nói muốn phá hủy Đôi Tháp trấn, thay vì ngồi chờ chết còn không bằng mọi người hợp lực xông ra ngoài, đây chính là nguyên nhân tại sao hắn mạo hiểm tới giao thiệp với đám người Địch Áo.
"Biết ra ngoài tìm hiểu tình huống đám giặc cướp, ngươi coi như cơ trí." Lôi Mông cười hì hì nói: "Ngươi có thể gọi tới bao nhiêu người?"
"Có thể gọi tới hơn ba mươi huynh đệ, chúng ta phần lớn đều là Thiên Phú võ sĩ, còn có mấy tên Giác Tỉnh Giả." Gã nam nhân nói.
"Các ngươi là Mạo Hiểm Giả?"
"Ừ." Nam tử kia cười khổ nói: "Thật ra chúng ta vốn không hợp nhau, trong khoảng thời gian này đã động thủ đánh vài trận, nhưng tình hình bây giờ chúng ta phải hợp tác mới có sinh lộ."
"Không sai." Lôi Mông dùng sức vỗ mạnh cái bàn: "Ca Đốn, thương thế của ngươi khôi phục thế nào rồi?"
"Nếu như chiến đấu trong thời gian ngắn hẳn là không thành vấn đề." Ca Đốn nói.
"Tốt, ta quyết định." Lôi Mông nói: "Khuya hôm nay chúng ta ngủ một giấc cho tốt, bình minh ngày mai chúng ta hợp lực xông ra."
"Bình minh ngày mai?" Gã nam nhân hỏi lại.
"Không sai, khoảng thời gian trước bình minh là tối nhất, có lợi cho chúng ta hành động. Hơn nữa đó là lúc con người buồn ngủ nhất, buông lỏng nhất, làm thế sẽ gia tăng cơ hội cho chúng ta."
"Tốt." Gã nam nhân lộ vẻ vui mừng, nói: "Ta đi thông báo cho các huynh đệ, khuya hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, trước bình minh chúng ta sẽ tới đây tập hợp với mấy vị đại nhân."
"Đi đi." Lôi Mông gật đầu: "Còn nữa, nói cho người của ngươi thu thập đồ đạc cho kỹ càng, đến lúc đó ta sẽ không chờ đợi." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
"Yên tâm đi, đại nhân, vật ngoài thân không có trọng yếu bằng tính mạng, chúng ta sẽ mang theo rất ít vật dụng." Gã nam nhân cười nói.
Lôi Mông phất phất tay ý bảo cho tên nam nhân rời đi, Địch Áo trầm ngâm chốc lát mới nói: "Cứ quyết định như vậy?" Hắn cảm giác Lôi Mông quyết định quá mức sơ sài, nhưng cũng không biết nói gì. Lôi Mông là Quang Mang võ sĩ, bất kể là lưu hay trốn toàn bộ phải trông cậy vào Lôi Mông xuất lực.
"Vậy ngươi dự định thế nào?" Lôi Mông mở trừng hai mắt.
"Được rồi." Địch Áo đặt dao ăn xuống trầm ngâm suy nghĩ, hắn cảm giác có chỗ cổ quái nhưng nhất thời không thể nào xác nhận rốt cuộc là chỗ nào. Hắn cần tìm một chỗ an tĩnh suy tư và nghỉ ngơi, rời đi vào lúc sáng sớm, những vật khác có thể không cầm nhưng cái hộp kia tuyệt đối không thể bỏ qua. Thế nhưng cũng không thể mang ở trên người, chỉ có thể tìm một nơi bí ẩn chôn xuống, đợi ngày sau trở lại Đôi Tháp trấn rồi lại tính.
"Địch Áo, định làm gì đó?" Khóe miệng Ca Đốn giật giật, tựa hồ đang cảm thấy rất buồn cười.
"Mấy ngày qua hơi mệt, ta muốn đi nghỉ sớm." Địch Áo nói.
"Quay lại, chuyện đứng đắn còn chưa nói hết." Ca Đốn nói.
"À?" Địch Áo sửng sốt nhưng vẫn nghe lời quay trở về, ngồi vào ghế của mình, trước tiên nhìn Ca Đốn, sau lại ngó về phía Lôi Mông.
"Địch Áo, trước kia ta nói cho ngươi mấy lần rồi, phải nhớ kỹ." Ca Đốn cười nói: "Nếu như chỉ có mấy người chúng ta, Lôi Mông coi như có thể tin, nhưng nếu như có người ngoài ở đây, lời hắn nói ngươi không nên tin một câu nào hết. Tên này trời sinh giỏi về nói dối, ban đầu chúng ta cùng nhau học tập ở trong học viện, hắn đã lừa không biết bao nhiêu đồng học và lão sư, người người đều nghĩ rằng hắn thô lỗ cục mịch, trên thực tế..." Nói xong lời cuối cùng, Ca Đốn lắc đầu, thở dài không dứt.
"Ngươi vu oan ta." Lôi Mông đỏ mặt tía tai kêu lên.
"Được rồi, nói chính sự." Ca Đốn nói " Lôi Mông, ngươi rốt cuộc là nghĩ như thế nào ?"
Lôi Mông đột nhiên trở nên trầm mặc, qua chừng mười mấy giây mới hạ giọng nói: "Chúng ta đi vào buổi tối."
"Buổi tối đi?" Địch Áo sửng sốt.
"Những tên cướp kia mới vừa hạ trại đã có người tới tìm chúng ta thương lượng cùng nhau chạy trốn, ngươi không cảm thấy quá xảo hợp hả?" Lôi Mông nói.
"Ngươi nói là trong bọn họ có nhãn tuyến của bọn cướp?" Địch Áo cũng không ngu, Lôi Mông mới vừa mở đầu hắn lập tức nắm được trọng điểm.
"Có lẽ cái tên tới giao thiệp với chúng ta chính là một thành viên bọn cướp." Lôi Mông cười lạnh một tiếng, nói: "Đầu năm nay, nên lưu tâm phòng bị người nha! Hơn nữa, mang theo bọn họ đối với chúng ta không có một chút chỗ tốt, chúng ta chạy trốn chứ không phải đánh giặc, mục tiêu càng nhỏ càng tốt, mười mấy Thiên Phú võ sĩ? Ha ha... bọn họ có thể giúp cái gì?"
"Lôi Mông, vì sao nói vậy?" Ca Đốn không vui nói.
"Địch Áo, ta không có ý nói ngươi." Lôi Mông cười nói: "Thật ra Ca Đốn đã nói với ta, ngươi là một Thiên Phú võ sĩ không hề tầm thường, một người đối mặt mấy võ giả cùng cấp vây công lại có thể dễ dàng thắng lợi, ngươi phải có một vị sư phụ phi thường cường đại mới đúng."
Địch Áo nhìn sang Ca Đốn, cười cười không nói gì.
"Còn nữa, bọn cướp đang lo lắng vị cường giả thần bí kia mới không dám công kích Đôi Tháp trấn." Lôi Mông nói: "Nếu như các ngươi là bọn cướp, các ngươi sẽ làm gì? Đần độn đứng ở bên ngoài trấn chờ đợi vị cường giả thần bí kia rời đi hay sao?"
"Trong trấn hẳn là phải có thám tử của bọn cướp." Ca Đốn nói.
"Không phải "hẳn là" gì hết, ta có thể khẳng định." Lôi Mông lên giọng cường điệu: "Giả mạo lữ giả, du dân không có gì khó khăn, cũng không khiến người ta sinh nghi."
"Nếu như cùng bọn họ đột phá ra ngoài, có lẽ nguy hiểm nhất không phải là bọn cướp mà là công kích đến từ sau lưng chúng ta." Địch Áo nói.
"Quá đúng." Lôi Mông dùng sức gật đầu: "Một vị trưởng bối của ta đã nói, đừng để cho những động vật khác đến quá gần ngươi, trong rừng rậm cường giả luôn là cô độc, chỉ có người yếu mới có thể thành bầy thành nhóm. Ngươi có thể đứng ở trên sườn núi phát ra hiệu lệnh, nhưng không thể có quá nhiều bằng hữu, bị người mình phản bội thường thường là trí mạng nhất."
"Có thể nói ra những lời này, thật sự không đơn giản." Thần sắc Địch Áo biến ảo liên hồi.
"Đúng vậy, bối cảnh tiểu tử này rất thần bí ." Ca Đốn cười cười cổ quái.
"Ha ha... Đừng nói ta, hai người các ngươi cũng thế mà?" Lôi Mông cười váng lên: "Nói ngươi đi, Địch Áo, một gã Thiên Phú võ sĩ đồng thời đối phó mấy võ giả đồng cấp vẫn có thể chiếm cứ ưu thế áp đảo, nhiêu đó đã đủ để chứng minh ngươi từ nhỏ được nuôi dưỡng cái dạng gì rồi. Còn ngươi nữa, Ca Đốn, mụ nội nó, ngày thứ nhất đến học viện đã thân thiết với Khoa Luân Ma Y phu nhân, cô nương kia chính là tình nhân trong mộng của vô số nam nhân nha! Nếu như ngươi không có chút bối cảnh đã sớm bị người ta chơi tàn rồi, thế nhưng nàng ở trước mặt ngươi biết điều giống y con thỏ nhỏ, hắc hắc... Ta có một lần cố ý giả say hỏi chuyện có liên quan đến ngươi, thần sắc của nàng rất khẩn trương nha, thoạt nhìn rất là cố kỵ ngươi."
"Ngoại trừ những thứ đó, ngươi còn có thể hàn huyên cái gì khác hay không?" Ca Đốn khinh miệt bĩu môi: "Một người đàn ông chỉ quan tâm đề tài như thế, ta nói nè, hình như trong nhà ngươi không có huynh đệ, từ nhỏ lớn lên ở trong đám nữ nhân? Vì thế mới có bộ dạng lắm điều..."
"Thúi lắm." Lôi Mông giận đến nổ phổi mở miệng mắng to.
"Lời thô lỗ nói nhiều cỡ nào cũng không thể chứng minh ngươi là nam nhân chân chính." Ca Đốn lạnh lùng nói.
"Vẫn đỡ hơn ngươi." Lôi Mông thật sự tức giận: "Một tên ác ôn chỉ biết đùa bỡn nữ nhân."
"Ngươi biết cái gì?" Ca Đốn mỉm cười hòa nhã: "Thế giới này tràn đầy lừa dối, khắp nơi đều là phong cảnh tô son trát phấn, cuộc sống vô cùng trống rỗng, tịch mịch. Chỉ có nữ nhân xinh đẹp mới có thể làm cho linh hồn được an ủi, trong nháy mắt khi ngươi đoạt lấy nàng sẽ nhận được sự thỏa mãn không gì so sánh nổi. Cho dù là Quân Đồ Minh đại đế vinh quang, hay là trời cao mênh mông vô bờ, cùng với mặt trời sáng rỡ cũng không thể sánh bằng."
"Ta... không... được......" Lôi Mông thống khổ nắm lấy tóc của mình nhăn nhó, rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua Địch Áo: "Địch Áo, ngươi nghe được không? Ngươi nghe được hả? Ác tâm... Thật là ác tâm. Tại sao ta lại thành bằng hữu với loại người này chứ?"
"Ta có thể hiểu được, đối với một người không biết hoan ái là vật gì, hắn căn bản không thể nào tiếp nhận." Ca Đốn thản nhiên nói: "Giống một người chưa từng thấy được biển rộng, sẽ vĩnh viễn không hiểu được biển bao la dường nào."
"Khụ..." Khi Lôi Mông muốn nhảy ra ngoài, Địch Áo vội ho khan một tiếng, nói: "Hai vị, hình như lạc đề? Đợi đến lúc chúng ta trốn ra ngoài vẫn còn thời gian để nói chuyện nữ nhân."
Ngã Lệ ngồi một bên xấu hổ đỏ mặt, Lôi Mông và Ca Đốn tranh luận quá rõ ràng rồi. Nàng chỉ biết dắt tay nữ nhi bước nhanh ra quầy hàng, địa vị "đại nhân" Ca Đốn ở trong suy nghĩ của nàng hạ xuống một đường thẳng tắp. Ca Đốn dáng vẻ tuấn tú cao sang tựa hồ không thích nói nhiều, luôn luôn ra vẻ chững chạc, ai ngờ được lại là hoa hoa công tử khắp nơi lưu tình.
"Mới nãy nói đến đâu rồi nhỉ?" Lôi Mông kịp thời phản ứng, hung hăng trợn mắt liếc Ca Đốn, ý nói là tại ngươi làm hại ta lạc đề: "Đến buổi tối ta sẽ lặng lẽ đi ra ngoài trấn quan sát doanh trại bọn cướp, sau đó mới quyết định chúng ta chạy trốn theo phương hướng nào, đúng rồi, Địch Áo, rời khỏi Đôi Tháp trấn ngươi dự định đi đến đâu?"
"Ta?" Địch Áo suy nghĩ một chút rồi nói: "Địa phương nào cũng được."
Ca Đốn và Lôi Mông liếc nhau, người đang đi trên đường thì phải có mục tiêu, Địch Áo nói mình đi nơi nào cũng được có nghĩa là hắn đang ra ngoài lịch lãm, tương tự bọn họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook