Thần Cố
Chương 58: Di tích thần chiến (Tám)

Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Harvey đương nhiên nhìn thấy thân ảnh lén lút của nó, nhìn phía trước có chuyện quan trọng hơn muốn làm, tạm thời buông tha nó. Ngược lại, mệnh hoàn còn đang túm trong tay, người có thể trốn đi đâu được. Một chân đạp lên ngọn núi, đối mặt với vong linh giương nanh múa vuốt.

Vong linh đang khóc thét, đang gầm rú, đang thét gào.

Bên trong thanh âm của bọn chúng tràn ngập cừu hận đối Nữ thần Quang Minh.

Đổi thành trước đây, Harvey sẽ vô cùng tình nguyện gia nhập tiểu tổ thảo luận của bọn họ, thậm chí cung cấp một phần ghi chép thêm dầu thêm mỡ bộ mặt thật của Nữ thần Quang Minh, bất quá bây giờ… Hắn mở tay ra, một khối màu trắng tựa đá nhưng cũng không phải đá xuất hiện ở lòng bàn tay.

Sau khi đồ vật xuất hiện, vong hồn càng thêm điên cuồng, phủ kín đất trời chen chúc lại đây.

Mắt thấy thân ảnh Harvey như bị che lại, rừng rậm đen như mực như hé ra một cái miệng như chậu máu lớn, bắt đầu lấy hơi, bồng bềnh trên không trung không chạm đất mà các vong linh giống như bị xiết cuốn vào vòng xoáy bên trong dòng nước, rất nhanh bị hút vào trong bóng tối.

Harvey nắm đồ vật màu trắng hình dáng như hòn đá, bước từng bước một vào trong sơn động.

Tiếng bước chân ở trong sơn động lẻ loi, đỉnh đầu thỉnh thoảng có từng bầy từng đàn vong linh bay qua.

Hắn coi như không thấy, một đường đi tới tận cùng bên trong hang đá hình tròn.

Bên trong động khắp nơi bừa bộn, thiếu niên nằm nhoài cách đó không xa bên trong vách đá bị phá vỡ, không rõ sống chết.

Harvey đồng tử co lại, ngón tay buông xuống bên người khẽ run lên rồi từ từ nắm chặt, mới đâu vào đấy đi tới bên người thiếu niên, từ từ ngồi xổm xuống.

Thiếu niên nhắm mắt lại, dưới mí mắt lông mi rợp bóng, nhìn qua đơn thuần mà ngây thơ.

Đáng tiếc, chỉ là nhìn qua.

Nhất thời nhớ tới chuyện cậu đã làm với mình, từng cọc từng kiện, rõ rõ ràng ràng.

Trái tim cũng đau.

Harvey giơ tay lên, bóp lấy cái cổ dài nhỏ trắng nõn của thiếu niên, ngón tay từ từ khép chặt.

Để cho cậu phóng túng nhiều lần như vậy, vẫn là dạy mãi không sửa, xem ra là không có hy vọng nuôi được. Nếu như vậy, chẳng bằng, một đao cắt đứt, đỡ cho bản thân lo nghĩ cả ngày lẫn đêm.

Nghĩ như thế, tay liền dùng thêm sức.

Ningya thở không nổi, bỗng nhiên mở mắt ra.

Bốn phía tia sáng ảm đạm, chỉ có đôi mắt của cậu, sáng lên như sao.

Harvey nhớ tới, mình lần đầu tiên nhìn thấy con mắt của cậu cũng rất yêu thích, theo đó, thì càng hận Rena đã cướp cậu đi. Quang Chi Tử vốn là Thần Sáng Thế đưa cho hắn cùng Rena chung tay nuôi nấng, ai biết Rena sai hắn đi Đảo Song Tử tu cái gì thí luyện con đường, một mình lén lút ấp quả trừng này. Tính cách vẫn là nột nửa con người, bất nam bất nữ, nhưng thuộc tính hoàn toàn theo quang minh. Hắn mặt ngoài bất động thanh sắc, âm thầm giận không nhịn nổi.

Ngọn lửa cừu hận của hắn cùng với Rena đã gieo xuống vào lúc đó, bắt đầu mặt cùng lòng không hợp mà minh tranh ám đấu.

Bây giờ nghĩ lại, cũng là vì một cái giới tính không xác định, đánh nhau không lợi hại tiểu sủng vật, quả thực không biết gọi là gì.

Trong lòng hắn hừ lạnh, đôi mắt nhìn Ningya càng lạnh hơn.

Ningya ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên chảy nước mắt, mơ hồ vui sướng, mông lung thâm tình.

Harvey chân mày nhíu lại, tay lỏng ra, Ningya lập tức ngồi lên nhào vào trong ngực của hắn.



Tay Harvey cứng ở giữa không trung, cười lạnh nói: “Em cho rằng như vậy thì ta coi như hết thảy đều chưa xảy ra?”

Ningya nói: “Không phải em.”

Harvey nói: “Em muốn ta tin rằng em dại dột bị một con bạch tuộc cưỡng ép?”

Ningya ngẩn ngơ, từ từ ngồi thẳng người, trong mắt ánh sáng lấp loé, từ từ ảm đạm xuống, đỡ đầu.

Harvey nói: “Lại làm sao?”

“Đau đầu.”

Harvey nhấc cằm của cậu lên.

Ningya đôi môi trắng bệch, trán túa ra mồ hôi, dường như đau vô cùng, lông mi cũng hơi run rẩy.

“Diễn rất tốt.” Harvey đứng dậy, kéo cậu lên.

Ningya lảo đảo một chút, nhấc tay muốn tránh khỏi Harvey, lại nhìn thấy một đồ vật cầm trong tay mình—— mặt nạ gần như trong suốt, mỏng manh cùng mềm mại.

“Đây là cái gì?” Harvey lấy tới, lăn qua lộn lại xét xem.

Ningya theo bản năng nói: “Cho anh đấy.”

Động tác Harvey hơi ngưng lại, ngẩng đầu nhìn cậu: “Em thật sự cho ta?”

Ningya gật đầu, trong đôi mắt lấy lòng lập loè không hề che giấu. Sau khi tỉnh táo, mắt của cậu thỉnh thoảng lại đuổi theo Harvey, dường như cõi đời này chỉ có một người này có thể dung nhập vào trong ánh mắt của cậu.

Harvey nheo mắt lại: “Không hối hận?”

“Dạ.”

Harvey ngón tay sờ sờ trên mặt nạ một chút, cười nhạo ném lại cho cậu, cười nhạo nói: “Đồ ngổn ngang, ai mà cần.”

Ningya nhìn kỹ mặt nạ, trái phải đều không đối xứng.

Nửa gương mặt cao lãnh, nửa gương mặt âm nhu.

Đầu đau đớn càng thêm gay gắt.

Cậu bước hai bước về phía trước, đột nhiên quay đầu lại. Trên tường dường như một mảnh tối tăm âm u, tựa như một bức tường mịt mờ.

“Tới đây.” Harvey đã đi ra bảy, tám bước không nhịn được nói.

“Vâng.” Ningya vội vàng đuổi tới.

Harvey bước nhanh đi ở phía trước, Ningya bước nhỏ lộn xộn đuổi theo phía sau, tay không ngừng điều chỉnh quần áo trên người, tựa như như mặc sao cũng không thoải mái. Chờ Ningya từ hang đá đi ra, ngón tay Harvey chỉ vào hang đá. Hắc ám trong rừng cây giống như là thuỷ triều tràn vào trong sơn động.

Chờ Harvey cùng Ningya từ trên núi xuống dưới, liền nghe một tiếng vang ầm ầm, ngọn núi này từ đỉnh chóp sụp xuống, rất nhanh đã thấp đi.

Một đường kế tiếp đều cực kỳ thuận lợi, rốt cuộc không còn ma thú đi ra rít gào nữa.

Harvey mang theo Ningya trở lại trên thuyền, ngư dân còn đang dựa vào một bên thuyền ngủ vui mừng.

Ningya nhìn hắn, đôi mắt chớp chớp, đột nhiên ngồi xổm bên người ngư dân, đẩy hắn: “Không phải không cho ngươi ngủ sao?”

Phía sau cậu, ánh mắt Harvey chìm xuống, lại bất động thanh sắc dời tầm mắt đi.

Ngư dân tỉnh lại, nhìn thấy Harvey cùng Ningya bình an vô sự, chịu không nổi vui mừng, vẫn còn thiếu một ai… Quản nó chi. Quan trọng nhất là rời khỏi nơi này. Ngư dân ngủ một giấc, tinh thần đều tốt, hai tay khua mái chèo thật nhanh.

Harvey trong bóng tối đưa một đạo lực đẩy, thuyền đi càng nhanh hơn.

Trở lại trên bờ, đúng lúc hừng đông.

Ngư dân nhảy từ trên thuyền xuống, như nhặt được cuộc đời mới, thái độ đối với Ningya cùng Harvey ân cần không ít, còn cố ý mời bọn họ đến nhà mình ăn cơm.

Ningya khéo lời từ chối.

Harvey cùng cậu vừa rời khỏi bãi biển, đã bị một đám binh lính vây. Một người lính cầm chân dung, đặt trước mặt bọn họ so sánh.

Ningya nhìn một chút, nhận ra  được trên bức họa một là Harvey, tuy rằng mũi miệng méo, nhưng tư thế không coi ai ra gì này giống y như thật, khiến cho cậu rốt cuộc không nghĩ ra người thứ hai. Ngược lại là trên một bức họa khác, xấu đến kinh thiên động địa, làm cho cậu thực sự không nhận ra ai.

Harvey ngược lại tự nhiên hào phóng mà nhận, tùy ý binh lính đưa bọn họ lên xe ngựa, một đường áp giải đi Phủ Tổng đốc của Quần đảo Pearl. Trên đường, Ningya nhìn Harvey, liền ngốc nhìn, cái gì cũng không nói.

Harvey bị cậu nhìn đến phiền, không nhịn được đá cậu một cái.

Ningya cúi đầu, nhìn chằm chằm ống quần một lúc, mới chậm rãi vỗ vỗ: “Bẩn rồi.”

Harvey hừ lạnh: “Không muốn bị bẩn, vậy đừng có mặc.”

Ningya lắc đầu, ánh mắt lóe lên một tia phiền muộn, nhưng lại làm bộ dáng lòng tràn đầy vui mừng được nhìn Harvey.

Dù làm sao nhắc nhở chính mình phải tâm địa sắt đá, thì nhìn bộ dáng này của cậu, cũng có chút nhẹ dạ.

Cũng may đã sắp tới Phủ Tổng đốc, không có cơ hội cho cậu biểu diễn cái gì gọi là 3 phút nhiệt độ, cái gì gọi là miệng cọp gan thỏ.

Trở lại chốn cũ, cũng không có tâm tình đặc biệt gì.

Ningya cùng Harvey đều mắt nhìn thẳng bước qua cửa đi vào trong. Còn chưa đi chưa được mấy bước, một giọng nữ sắc bén độ chói đã vượt qua hạn chế của cao độ, từ trên đi xuống tấn công lại đây. Beyonce nhấc váy, từ trên thang lầu bước nhanh xuống, đôi mắt phẫn hận nhìn bọn họ.

“Hai tên lừa đảo bọn bay!”

Môi đỏ liệt diễm mở ra đóng lại, chiếm cứ một phần hai mặt của nàng.

“Bọn bay lại dám giả mạo sứ giả hoàng đế đặc phái đến lừa gạt ta! Ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho các ngươi, hoàng đế bệ hạ cũng sẽ không! Ta chính là bạn thân của mẫu thân kính yêu nhất của ngài. Thời điểm hoàng hậu Samantha nghỉ dưỡng tại Quần đảo Pearl, đều là ta làm ngài vui vẻ! Chỉ bằng cái này, hai người các ngươi sẽ không có kết quả tốt.”

Bụng vang lên Ningya ùng ục ùng ục.

Beyonce ghét bỏ nói: “Các ngươi sẽ không phải là ăn mày từ đâu tới đi.”

Ningya sờ bụng, sắc mặt có chút không tự nhiên.

Harvey nói: “Ngươi đang chờ mệnh lệnh của Ciro I?”

“Đương nhiên! Bệ hạ sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Các ngươi chờ đó. Ngài nhất định sẽ vì ta mà tức giận.” Nàng vênh váo hống hách nói.

Harvey nói: “Được rồi, vậy chúng ta vừa ăn vừa chờ.”



Cái gì gọi là vừa ăn vừa chờ?

Beyonce căm tức nhìn hắn: “Ta cảm thấy ngươi lại bắt đầu lừa gạt ta.”

Harvey nói: “Lẽ nào ngươi hi vọng hoàng đế bệ hạ tôn quý lại đây thẩm tra hai xác người chết đói sao?”

Beyonce: “…”

Vẫn là cho ăn.

Nhưng cũng không phải món ăn gì ngon.

Beyonce cho bọn họ ăn chính là thịt dê cùng bánh mì mình ghét ăn nhất.

Tư thế ăn cơm của Ningya rất nho nhã tiêu chuẩn, Harvey liền nhìn.

Beyonce nói: “Ngươi sợ ta hạ độc?”

Harvey nói: “Ngươi đánh giá quá cao mình.”

Beyonce nói: “Vậy ngươi tại sao không dám ăn? Không phải nói vừa ăn vừa chờ sao?”

Harvey nói: “Cho nên ta chờ em ấy ăn.”

Beyonce: “…” Tại sao nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục?

Tổng đốc Beyonce một ngày không  tầm hoan mua vui, dân chúng thành Tomah đã muốn hoài nghi nàng có phải là bị bệnh hay không, hai ngày không ra khỏi cửa, khắp nơi phố lớn ngõ nhỏ đều lưu truyền tin tức nàng bệnh nặng sắp chết, đến ngày thứ ba, đã có người tới cửa phúng viếng. Sau đó, Beyonce điên cuồng tìm kiếm hai tên nam tử trẻ tuổi đã lan truyền tin tức ra ngoài, đưa tới sự quan tâm để ý.

Cho nên, thời điểm khi mọi người nghe nói hai nam tử kia bị tìm được, lập tức có người tới cửa chiêm ngưỡng.

Beyonce cảm thấy nửa đời lừa nam nhân của mình, quay đầu lại lại bị nam nhân mới dăm ba câu đã lừa xoay vòng, hơn nữa còn không phải trên giường, quả thực cực kỳ mất thể diện, sống chết không chịu thừa nhận có hai người kia.

Harvey căn cứ nhàn rỗi quá cũng sẽ nhàn rỗi cả tinh thần, kéo Ningya đi ra gặp khách.

Thời điểm nhìn thấy Harvey, đôi mắt của mấy quý phụ tới cửa đều thẳng tắp.

Đối với các nàng tự nhận cũng không phải là dạng người gì tốt mà nói, anh đẹp giai Harvey vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt này quả thực có sức hấp dẫn trí mạng.

Beyonce thờ ơ lạnh nhạt, có chút cười trên sự đau khổ của người khác. Nàng quá rõ ràng sức chiến đấu của Harvey.

Quả nhiên, các quý phụ mới vừa đến gần hỏi thăm một tí, đã nghe Harvey nói một cách lạnh lùng: “Cút ngay, xấu xí.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương