Thần Cố
Chương 36: Vương tử trở về (Sáu)

Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Ningya cả kinh, lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng. Cậu với Vương tử Cornell chưa từng gặp mặt, đối phương có thể biết tên mình, nhất định liên quan đến Ork. Nhưng không đợi cậu mở miệng, Harvey đã không vui nói: “Tù nhân không có quyền đặt câu hỏi, chỉ có nghĩa vụ trả lời.”

Đối phương rất giảo hoạt: “Cái này quyết định tới việc ta có nói dối hay không.”

Harvey nói: “Ngươi nói dối, ta sẽ biết.”

Đối phương cười hì hì, như cũng không tin.

Harvey nói: “Sau đó, ngươi sẽ chết rất thảm.”

Đối phương nhìn hắn một cái, thân thể lùi lại về sau, cả người dung nhập vào trong bóng tối.

Harvey vỗ vỗ cánh tay Ningya: “Đi lấy chìa khóa mở cửa?”

Ningya kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn.

Harvey nói: “Làm sao vậy?”

Ningya nói: “Tôi nghĩ anh sẽ một cước đá tung cửa.”

“…” Harvey nói, “Hình tượng của ta ở trong lòng của em lại thô lỗ như vậy sao?”

Ningya nói: “Hoặc là dùng thần lực đem cả cái địa lao này nhào nặn  thành các loại bánh quai chèo.”

Harvey nói: “Trước cái bánh quai chèo đấy, em cần phải nhắc nhở ta, chúng ta vẫn còn bánh quai chèo bên trong.”

Ningya ngoan ngoãn cởi xuống chìa khóa từ trên người quản ngục, đưa cho Harvey. Harvey mở cửa địa lao, một cơn gió mạnh nhào tới trước mặt, Ningya còn chưa phản ứng lại, chợt nghe “đùng” một tiếng, trong địa lao giống như có thứ gì đụng phải tường.

Bên trong thực sự quá mờ.

Ningya mang đèn đến.

Lúc ánh đèn chiếu sáng cả tù lao, thì thấy một thân ảnh đen thùi cuộn mình rúc ở bên trong góc địa lao, nhìn kỹ, mới phát hiện là một người ôm bụng ngồi xổm. Tóc tai như rơm rạ che hơn nửa khuôn mặt hắn, từ vóc người xem, là cái nam nhân vóc người tầm trung.

“Ngươi là Vương tử Cornell?” Ningya hỏi lại một lần.

Người kia ngẩng đầu lên, con mắt màu xám từ kẽ hở tóc lộ ra, không kiêng kị đánh giá Ningya: “Tóc màu xám, mắt màu đen, vóc dáng không cao, nhưng lại rất đẹp… Đáng tiếc ta nhìn không ra ngươi có chỗ nào xinh đẹp.”

Harvey nói: “Ngươi nên cảm ơn vì không thấy được, không thì bây giờ người đã thành một tên mù.”

Ánh mắt người kia nhìn về phía Harvey có kính nể sâu sắc. Hắn đến bây giờ cũng không biết đối phương làm sao phá giải mình đánh lén. Rõ ràng, đối phương liên tục không có di chuyển… Ý thức được sắc mặt Harvey không tốt, hắn giật mình, vội nói: “Ta là người hầu bên người vương tử Cornell, Harvey.”



Ningya rõ ràng có thể cảm nhận được trên người Harvey tỏa ra sát ý.

Cậu cười ha hả, nói: “Xem ra anh nói không sai. Tín đồ của anh thật sự rất điên cuồng, thích dùng tên của anh đặt cho đời sau của mình.”

Harvey: “…” Đây chỉ là viện cớ! Hắn thật sự không nghĩ tới vậy mà có người lớn mật như vậy, lấy trộm tên của hắn! Một tên của thần! Tên của một Thần Vương! Quả thực tội không thể tha thứ!

Trong phòng giam càng ngày càng tối, tối đến mức ánh đèn chỉ có thể chiếu sáng mũi Ningya.

Ningya vội ho một tiếng nói: “Ngươi muốn đổi tên hay không?”

Người kia sửng sốt một chút: “Không có.”

Ningya kéo tay Harvey lại, mặt không đổi sắc nói: “Hắn đồng ý đổi tên thành Harry.”

“A?” Gương mặt khó hiểu không hiểu tại sao mình lại biến thành Harry.

“Hừ.”

Phòng giam khôi phục độ sáng.

Chỉ là mặt Harvey vẫn đen như trước.

Ningya thấy hắn không truy cứu nữa, vội đổi chủ đề: “Ngươi nói ngươi là người hầu của Vương tử Cornell, vậy thì Vương tử Cornell ở đâu?”

Harry sắc mặt buồn bã?: “Vương tử điện hạ, đã bất hạnh bị sát hại.”

Ningya hoảng sợ.

Chờ Harry nói xong ngọn nguồn, Ningya biểu tình rất đặc sắc. Harvey cười nhạo một tiếng, đối với lời Harry nói lúc trước tỏ vẻ khinh thường.

Từ sau khi bị Pedo hãm hại cùng truy nã, Cornell rơi vào trong khủng hoảng cực độ cùng đa nghi. Hắn từ đầu đến cuối đều cảm thấy bên cạnh mình xếp vào cơ sở ngầm của Pedo, hơn nữa không chỉ có một. Vì để tìm ra cơ sở ngầm, hắn thiết lập chế độ thưởng phạt, có hành vi vạch trần trong đồng bọn, bất luận đúng sai, đều có thể nhận thưởng mười đồng tiền vàng, mà người bị vạch trần, không kể thật hay giả, đều phải bị trừng phạt. Vừa mới bắt đầu, vạch trần rất ít người, phần nhiều là  có mối  thù xưa hãm hại lẫn nhau một chút, đến lúc sau, đại hỏa lan tràn, tất cả mọi người vì không muốn bị trừng phạt mà hãm hại người khác, lâu dần, bên người Cornell rốt cuộc không còn binh sĩ “trung thành” nào. Vương tử Cornell giận dữ, vì bảo đảm an toàn của mình, hắn có ý nghĩ muốn thuê một dong binh đoàn, thế nhưng trong nước Julan, dưới thế lực của Pedo thuê dong binh đoàn cũng không phải là một chuyện dễ dàng, thời điểm hắn cải trang đi tới dong binh đoàn, nhẹ dạ tin lời nói dối, chạy đến trong ổ sơn tặc tìm lính đánh thuê. Mà đội thị vệ của hắn biết rõ không đúng, để tránh dẫn hỏa lên người, bị cho rằng là nội gián, nên ngầm đồng ý hành vi của hắn. Cuối cùng, chẳng những độ thị vệ toàn quân bị diệt, ngay cả Vương tử Cornell cũng bị chôn vùi trong tay sơn tặc.

Harvey cảm thấy, đây không nên gọi là hãm hại, mà phải gọi là tìm đường chết.

Ningya nói: “Là ai nói cho ngươi cái tên Ningya này?”

Harry nói: “Một kỵ sĩ gọi là Ork. Bởi vì hắn là người ở ngoài tới, bị tố giác đầu tiên thật sự thảm, chịu rất nhiều trừng phạt, để chứng minh sự trong sạch của mình, hắn thẳng thắn thừa nhận thân phận vớiVương tử Cornell. Vương tử Cornell đồng ý với hắn, ngày nào đóddohawns được minh oan, sẽ thả hắn về Langzan. Đáng tiếc, lời cam kết này chung quy không thực hiện được.”

Ningya sốt sắng hỏi: “Ork hắn hiện tại, hiện tại thế nào rồi?”

Harry nói: “Trước khi đi tìm sơn tặc, ta và Ork đều dự cảm không lành. Chúng ta cùng nói cho đối phương biết nguyện vọng lớn nhất, cũng cam kết, nếu như mình sống tiếp, sẽ thay đối phương hoàn thành.” Hắn thấy sắc mặt Ningya trắng bệch, rõ ràng bộ dáng cho thấy đã chịu đả kích, lại nói, “Ta và Ork lạc nhau, cũng không thể khẳng định hắn đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ta nghĩ vận may của hắn không tồi, sẽ không có chuyện gì cả.”

Biết rõ là hắn an ủi, Ningya vẫn tiếp nhận.

Cậu hỏi: “Nguyện vọng của Ork là gì?”

Harry nói: “Hắn nói hy vọng có thể tìm thấy Ningya điện hạ, hộ tống hắn về Langzan.” Bởi vì Ningya chưa xác minh thừa nhận thân phận mình, cho nên hắn vẫn là dùng xưng hô người thứ ba.

Ningya mím môi, thấp giọng nói: “Cảm ơn.” Ý tứ là thừa nhận thân phận mình.

Harvey đối với bọn họ qua lại bày tỏ khó chịu, ngắt lời nói: “Vậy tại sao ngươi lại biến thành Cornell?”

Harry nhún vai: “Là Pedo muốn làm như thế. Hắn muốn thu hút người ủng hộ vương tử điện hạ.” Dừng một chút, “Kỳ thực, những người kia tại thời điểm vương tử điện hạ cần trợ giúp nhất cũng chưa từng xuất hiện, hiện tại sẽ càng không xuất hiện.”

Manh mối tới đây thì đứt đoạn mất, Ningya có chút ủ rũ. Bất quá cậu vẫn thỉnh cầu Harvey thả người ra.

Yêu cầu duy nhất của Harvey là, khiến người này lăn xa một chút. Hiển nhiên, hắn vẫn đang tính toán chuyện Harry đã từng gọi là Harvey.

Harry thiên ân vạn tạ, cũng vỗ ngực biểu đạt mình đồng ý giúp đỡ tìm kiếm tung tích Ork.

Ningya cầu còn không được, nói cho hắn, nếu như thấy Ork, mong hắn  về Langzan đến pháo đài Ningya trước.

Harry đi rồi, Harvey hỏi dự định kế tiếp củaNingya.

Ningya nói: “Nếu như Ork còn sống, nhất định sẽ về Langzan. Tôi sẽ viết thư gửi về.”

Harvey nói: “Nếu như em tạm thời không có chỗ nào để đi, vậy tiếp tục hành trình của ta đi.”

Ningya nói: “Anh muốn đi Quang Minh thần hội?”

Harvey nói: “Thời gian cũng gần đúng.”

Ningya không có ý kiến gì. Cậu nhớ Harvey đã nói qua, Quang Minh thần hội nắm giữ tất cả tư liệu liên quan tới thần của Mộng đại lục. Cậu biết  thần rất mạnh, nếu muốn đánh bại bọn họ, nhất định phải phải tìm được nhược điểm của bọn họ.

Lần thứ hai từ Julan đến Sangtu.

Con đường giống nhau nhưng tâm trạng lại không giống.

Ningya không thể không thừa nhận, ở bên ngoài cảnh đẹp cùng Harvey, quả nhiên so với cùng Người Lùn tâm trạng tốt hơn nhiều lắm.

Ký ức lần trước đến Quang Minh thần hội thực sự không vui vẻ. Ningya vừa tiến vào Quang Minh thần điện, tâm trạng đã sa sút xuống, thậm chí có hơi sốt sắng.

Harvey đắm chìm bên trong suy nghĩ của mình, cũng không để ý, mãi đến tận khi bọn họ dựa vào bóng đêm, thời điểm đi tới một tòa tư viện bị thời gian dài niêm phong tựa như bị lãng quên phía sau Quang Minh thần điện, mới phát hiện sắc mặt Ningya tái nhợt đến mức có thể nhìn thấy mạch máu dưới ánh trăng gần như trong suốt.

Harvey xoa nắn hai gò má của cậu, nhào đến khi trên hai gò má xuất hiện huyết sắc, mới hài lòng buông tay: “Bé trai, sắc mặt hồng hào nhìn mới tốt.”

Ningya bị kiến trúc hùng vĩ của thư viện hút đi lực chú ý. Từ ngoài nhìn vào, đây là một toà kiến trúc cao sáu tầng, còn bao gồm gác xép nóc nhà nghêng. Bề ngoài  nó vốn là trắng toát, nhưng bởi vì không người thăm nom mà có chút u ám.

Harvey đẩy cửa chính ra.

Mạng nhện treo ở giữa cửa.

Harvey nhíu mày, vỗ tay cái bốp, trong thư viện sáng lên.

Ningya bị tình cảnh trước mắt làm sợ hết hồn. Cậu đương nhiên không hi vọng ở một tòa thư viện bị vứt bỏ nhìn thấy hình ảnh sạch sẽ sáng sủa, thế nhưng, không gian trước mắt bị sách xếp chiếm hơn nửa, so với một cái kho này là thư viện?

Harvey nói: “Chớ hoài nghi, sách trên lầu còn nhiều hơn.”

Ningya nói: “Không có phân loại sao?”

Harvey nói: “Vốn là có, nhưng bởi vì đế quốc Augu tách ra, giáo hoàng khi đó hoàn toàn không có tâm tư quản lý mấy chuyện vô bổ này, vì vậy gác lại, tận đến hôm nay. Ta nghĩ mỗi vị giáo hoàng đều ‘tự giác’ quên mất. Dù sao, nhiều thư tịch có liên quan với thần như vậy, nếu như bọn họ chưa từng đọc, quả thực là xúc phạm.”

Ningya: “…” Cậu hoàn toàn có thể lý giải cách làm của nhóm giáo hoàng.

Harvey nói: “Chúc mừng em, nhiệm vụ mà các đời giáo hoàng chưa hoàn thành đã rơi xuống người của em.”

Ningya nói: “Anh có đề xuất gì sao?”

Harvey nói: “Em sẽ không cho rằng ta đã xem qua những sách này đi?”

Ningya mang nhiều kỳ vọng.

Harvey nói: “Ta chỉ xem máy bộ ca ngợi công đức của ta.”

Ningya: “…”

Thư viện thực sự quá hỗn độn, đừng nói đọc sách, dù là sắp xếp lại, cũng phải tiêu tốn một thời gian rất dài. Harvey đã không trông cậy được, trên thực tế, sau khi đi đến Quang Minh thần hội, Harvey đã giải trừ trạng thái lúc nào cũng kề cận Ningya lúc trước, thời gian thấy hắn càng ít càng tốt.

Ningya mừng rỡ được thanh tịnh, tự nhiên quét tước thư viện, đọc sách.

Cậu không biết là, đang khoảng thời gian cậu như công nhân vệ sinh cùng nhân viên quản lý sách báo này, Mộng đại lục đã xảy ra một chuyện khiến cả thế gian khiếp sợ. Cái này cũng là sự kiện sau khi Đông Côi Mạc ngầm chiếm Langzan, một “thần tích” nữa xuất hiện trong tầm mắt nhân loại.

Hỏa thần Mura hỏa thiêu thủ đô của Đế quốc Kanding—— Fariel!

Nhưng mà, cuối cùng Mura thất bại. Nhưng hắn cũng không phải thua bởi ma pháp sư thiên tài của Đế quốc Kanding, nắm trong tay tinh linh hệ “thổ” Audis · Dana, cũng không phải thua bởi hoàng thái tử phi của Đế quốc Kanding, nắm trong tay lửa giận tinh linh nhị vương tử Julan Soso, mà là bại trong tay thần khí của Hải Thần Hoàng ẩn chứa phân thân Hải Thần Hoàng!

Điều này có nghĩa là gì?

Nghĩa của chuyện này là, có thể đánh bại thần, chỉ có thần.

Ít nhất, nhìn trước mắt, đúng là như thế.

Thời điểm Ningya biết tin tức này, đã là khi sự kiện trôi qua rất lâu, trong một lần cùng Harvey thảo luận làm sao khắc chế thần nhắc tới. Sau khi Ningya nghe nói, lập tức hỏi từng chi tiết nhỏ của đại chiến. Harvey ở bên ngoài cách xa ngàn dặm làm sao có khả năng biết từng chi tiết nhỏ, hắn để cho Feta giải thích.

Feta ngược lại giải thích rất tỉ mỉ, lại cặn kẽ, quả thực đả kích tự tin của Ningya tiếp tục tìm kiếm biện pháp giải quyết.

Harvey có phần thương hại cậu: “Em yên tâm, dù cho có một ngày các thần rời khỏi Đông Côi Mạc, ta cũng sẽ bảo vệ em.”

Ningya hỏi: “Anh có thể bảo vệ toàn bộ nhân loại không?”

Harvey nói: “Bất kể có thể hay không, ta cũng sẽ không.”

Ningya trầm mặc. Cậu biết mình yêu cầu rất quá đáng, không quản Harvey cùng thần linh khác là địch hay là bạn, cũng không thể che giấu bản thân hắn là một trong số thành viên của bọn họ.

Harvey đột nhiên nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Lập trường là thứ rất kỳ diệu, ngày hôm nay em làm việc nghĩa không chùn bước đứng ở bên này, nhưng lại một ngày, em có thể sẽ không chút do dự mà đi tới bên đối diện. Đừng tự tạo áp lực quá lớn cho mình, em không phải cha của loài người.”

Câu trả lời của Ningya là, liếc mắt nhìn hắn, rồi tiếp tục vùi đầu khổ đọc.

Chịu kích thích của việc Hỏa thần Mura, tốc độ đọc sách của Ningya nhanh hơn, cơ hồ đến nỗi không muốn rời tay. Nhiều lần Harvey tới tìm cậu, đều phát hiện cậu mang cùng một tư thế ngồi dưới ánh đèn. Đầu tiên, Harvey còn nhẹ nhàng khuyên bảo cậu, sau khi phát hiện không có hiệu lực, liền ném sách của Ningya đi. Không phải ném một, mà là cậu xem một quyển thì ném một quyển.

Ningya biết là Harvey làm. Cậu không muốn lãng phí thời gian cho kiên trì không giải thích được, tìm Harvey, trải qua một phen nói chuyện dài dòng khẩn thiết, rốt cuộc song phương đều đồng ý tình huống, quy định một cái thời gian biểu, bảo đảm Ningya có đầy đủ thời gian đọc với thời gian ngủ đủ giấc và… thời gian bên Harvey.

Sau khi thời gian biểu ra lò, Harvey qua kiểm tra đột xuất mấy lần, xác định Ningya rất tuân thủ, xác thực nghiêm ngặt thực hành như thời gian biểu, cuối cùng cũng coi như yên lòng tiếp tục công chuyện của mình.

Khoảng thời gian này, sự tồn tại của Harvey tại Quang Minh thần điện  càng ngày càng mạnh —— đương nhiên hắn không phải dùng diện mạo thật sự, mà là hình tượng Quang Chi Tử người gần gũi phụng dưỡng Nữ thần Quang Minh. Ngày đó, sau khi Feta thả hắn từ trong phong ấn ra ngoài, giáo hoàng chạy tới. Vì muốn mê hoặc giáo hoàng, hắn cùng Feta đồng thời biểu diễn một hồi nới lỏng phong ấn, giáo hoàng không thể ra sức, thời khắc mấu chốt Quang Chi Tử ra tay giúp đỡ cầu đoạn. Hiệu quả rất tốt. Giáo hoàng từ lúc mới bắt đầu đã không hoài nghi thân phận của hắn, dù có bài xích cũng là lo lắng hắn đoạt quyền. Sau khi phát hiện “Quang Chi Tử” đối với nội vụ của quang minh thần hội hoàn toàn không có ý định can thiệp, giáo hoàng yên tâm, đối với “Quang Chi Tử” càng khách sáo.

Có thể nói, bây giờ Harvey mang danh hiệu “Quang Chi Tử”, ở thần điện quả thực là nghênh ngang mà đi.

Feta là thân tín của hắn, nghiêm khắc mà nói, từ tổ tiên của Feta tính lên, đời đời kiếp kiếp đều là người ủng hộ Thần Hắc Ám. Cho dù Nữ thần Quang Minh thống nhất tôn giáo cùng tín ngưỡng của Mộng đại lục, khiến những tín đồ của thần linh khác không thể không giấu mình trong bóng tối, ẩn nấp đi, nhưng tín ngưỡng của bọn họ chưa bao giờ bị thay đổi.

Dù cho bây giờ Feta chỉ có thể sử dụng quang minh thần pháp, mà không phải là Thần Hắc Ám pháp, cái này vẫn không có cách nào ngăn cản hắn đối với Harvey sùng bái cùng đi theo.

Harvey đối với hắn rất yên tâm: “Có thể xác định, ả không ở rừng Mộng Yểm, cũng không phải Đông Côi Mạc, nơi cần dò xét kế tiếp là Tây Côi Mạc.”

Feta nói: “Cần tôi tự mình đi một chuyến không?”

Harvey nói: “Giáo hoàng không phải còn chưa có chết sao?”

Feta nói: “Hắn rất cẩn thận, tuyệt sẽ không dễ dàng mạo hiểm.”

“Treo một củ cà rốt cho hắn, hắn sẽ dành thời gian chạy về phía trước.”

Feta nói: “Ý của ngài là?”

Harvey cười cười, trong tay nhiều lên một thứ như viên đá màu trắng —— chính là viên lấy ra trong thân thể Ningya kia: “Hắn không phải cảm thấy rất hứng thú đối với thần cách hay sao?”

Feta nói: “Đúng thế. Hắn đã từng đánh chủ ý lên thần cách của Hỏa thần trong tay Hoàng thái tử của Đế quốc Kanding,… A, hiện tại phải xưng là hoàng đế bệ hạ. Thế nhưng hoàng đế Đế quốc Kanding không đồng ý, còn đem thần cách chia ra làm hai, làm thành nhẫn kết hôn của hắn và hoàng hậu.”

“Ha ha ha ha…” Harvey cười to. Hắn nhớ tới bộ dáng tình thánh của Mura, chắc chắn hắn đến chết đều sẽ không nghĩ tới, thần cách của mình thế mà lại bị người khác dùng làm nhẫn kết hôn. Hắn nói: “Không thể nhìn thấy dáng dấp của Mura lúc này, thật sự là tiếc nuối  a.”

Feta nói: “Ngài tính dùng thần cách của ai làm mồi dụ?”

Harvey nói: “A… Tử Thần thì thế nào?”

Feta lấy làm kinh hãi. Tử Thần cùng Nữ thần Quang Minh, Thần Hắc Ám cùng Hải Thần Hoàng mới vừa trong đại chiến làm náo động lớn tại Fariel giống nhau, đều là tứ đại Thần vương, thần cách của hắn, đừng nói là giáo hoàng, ngay cả hắn cũng có chút tim đập thình thịch.

Harvey nhìn thấu tâm tư của hắn: “Ngươi cũng có hứng thú?”

Feta cảm thấy trái tim của chính mình bỗng nhiên co rút lại, sốt sắng nói: “Ý chí của đại nhân quyết định tất cả.” Hắn nói rất giảo hoạt, không có phủ nhận tính khả thi, cũng không có lỗ mãng thừa nhận.

Harvey nói: “Nếu gọi là thần cách, đương nhiên chỉ hữu dụng đối với thần.”

Đáp án này đối với Feta mà nói cũng không thể tính là quá bất ngờ, nhưng vẫn như dội một chậu nước lạnh xuống đầu hắn.

Harvey nói: “Dù cho giữa thần cùng thần, muốn kế thừa thần cách cũng cần phải có điều kiện.”

“Ngài…” Feta vừa mới nói một chữ,  phát hiện mình vượt quá, lo sợ tái mét mặt mày quỳ xuống.

Harvey cười khẩy: “Nếu hoàn thành xong cho ta chuyện này, ta có thể cân nhắc không tính đến.”

“Dạ.” Feta mồ hôi đầm đìa lùi ra.

Nhìn tư thái thấp kém của hắn, Harvey lại bắt đầu nhớ đến Ningya.

Tiểu bảo bối của hắn bất kể thời điểm nào, cũng đều lộ ra vẻ rất kiên cường.

Ningya đắm chìm bên trong đại dương sách, cũng không cảm giác được thời gian trôi qua thật nhanh. Harvey trở thành  người liên lạc đối ngoại của cậu, có tin tức gì, đều sẽ thông báo cho cậu. Bao gồm cảthư mỗi tháng một lần từ Langzan. Thế nhưng khiến người lo lắng là, đến nay cậu vẫn chưa nhận được tin tức củaOrk.

Bất quá Harvey mang đến một cái tin khác.

“Em đã gặp qua pháp sư vong linh chưa?”

Ningya ngẩn ra: “Pháp sư vong linh?”

Harvey nói: “Chính là tín đồ trong truyền thuyết của Tử Thần.” Nằm trong tứ đại thần vương, một Thần Vương duy nhất trực tiếp đối đầu cùng Nữ thần Quang Minh, Tử Thần trong lịch sử loài người đương nhiên có cảm giác tồn tại, trong đó có một điểm là, tín đồ của thần khác đều bị Nữ thần Quang Minh đánh đến mai danh ẩn tích, còn pháp sư vong linh lại có thể trên mặt đất nhảy nhót.

Ningya nói: “Bọn họ không phải ở Tây Côi Mạc sao?” Langzan ở bên cạnh Đông Côi Mạc, còn pháp sư vong linh lại ở Tây Côi Mạc, chỉ mới nghe địa danh đã biết ở giữa cách nhau xa xôi cỡ nào.

Harvey nói: “Đúng, cho nên mới rất ngạc nhiên.”

Ningya nói: “Ngạc nhiên?” Hắn cảm thấy được dùng từ này để hình dung mới làm cho người khác cảm thấy rất ngạc nhiên.

Harvey nói: “Quang Minh thần hội bắt được một tên.”



“Ý của anh là, Quang Minh thần hội bắt được một pháp sư vong linh?” Ningya hỏi.

Harvey nói: “Em có muốn gặp không?”

Đối với nét mặt hưng phấn của hắn, Ningya chậm rãi lắc lắc đầu.

Dù cho vẻ mặt của cậu cùng lúc trước không khác, nhưng Harvey đã có thẻ cảm giác được cậu không vui.”Tại sao?”

Ningya suy nghĩ một chút nói: “Đại khái là đồng bệnh tương liên đi.” Trước cậu cũng Quang Minh thần điện bắt được, sau đó, còn bị mổ tim. Mỗi lần nghĩ tới chỗ này, cậu cũng có thể cảm giác được tim co giật, dường như đau đớn khi tim bị cắt ra vĩnh viễn lưu lại trên thân thể này.

Harvey cũng nghĩ đến. Không nghĩ tới lòng tốt của hắn lại khơi ra chuyện cũ, hắn ngay lập tức mất hứng: “Quên đi.”

Ningya muốn giải thích, nhưng Harvey đi quá nhanh, chữ thứ nhất bị gió cuốn nghe không rõ.

Những ngày kế tiếp, Ningya cùng Harvey tiến vào một khoảng chiến tranh lạnh.

Sau khi bọn họ ở cùng nhau, thời điểm chiến tranh lạnh gộp lại rất nhiều. Không phải cậu không để ý tới hắn, chính là hắn không để ý tới cậu, Ningya nhớ lại thời điểm mình ở Đông Côi Mạc phát khởi chiến tranh lạnh, Harvey dựa vào thủ đoạn lạc đường, khiến cho cậu mở miệng, không khỏi lắc đầu cười khổ.

Cách này cậu coi như muốn dùng, cũng không dùng được.

Có lẽ là bởi vì, hai người bọn họ ở chung, từ đầu tới đuôi đều là Harvey chiếm vị trí nguyên nhân chủ đạo đi. Mình dù có nổi nóng, đến cuối cùng, vẫn là bị hắn ăn gắt gao.

Ningya vốn muốn chủ động hòa giải, sau đó phát hiện đấy cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Cậu không phải là ở Quang Minh thần hội, cũng không có quyền lợi đi lại khắp nơi như Harvey, cho nên, trừ phi Harvey chủ động tới tìm cậu, không thì mình muốn tìm Harvey quả thực khó càng thêm khó. Cậu không thể làm gì khác hơn là chờ, đợi rất lâu rồi, nhưng trước sau vẫn không thấy Harvey xuất hiện, liền có chút nản lòng.

Harvey mặc dù cố ý phơi ra ý tứ của hắn, nhưng còn một nguyên nhân khác là, hắn đang cùng Feta mưu đồ bí mật.

Giáo hoàng đã lợi dụng phân thân đi dạo qua một vòng Tây Côi Mạc, cũng không thấy người hắn muốn gặp, như vậy địa điểm còn sót lại càng ngày càng ít.

Harvey nói: “Ta cần người đi tới đảo Song Tử.”

Feta nói: “Tôi nghe nói Đảo Song Tử đã bỏ hoang.”

Harvey cười cười: “Nhưng mà long còn sống.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương