Thần Cố
-
Chương 32: Vương tử trở về (Hai)
Edit & Beta: Nguyệt Bạch
Harvey dẫn cậu đi một đoạn đường rất dài, đột nhiên dừng lại.
Ningya thấy một toà cung điện, so với cung điện hoàng kim hiện ra cung điện màu bạc đặc biệt đơn sơ cùng nhỏ hẹp.
Harvey nói: “Ta biết bây giờ em có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng đừng hỏi gì cả, chỉ cần làm theo lời ta nói là được rồi. Lát nữa em thấy một tên xấu xí, thì nói với hắn, em đã sắp xếp xong tất cả, làm cho hắn kiên nhẫn thêm một lúc, em chẳng mấy chốc sẽ quay lại đánh cùng hắn trong ứng ngoài hợp.” Thấy Ningya không phản ứng, lấy cùi chỏ huých trước ngực cậu, “Nhớ kỹ chưa?”
Nhớ kỹ nhưng không suy nghĩ rõ ràng.
Ningya vừa định nói chuyện, đã thấy bị Harvey đẩy ra ngoài, mình bị ôm vào trong một lồng ngực khác.
“Cuối cùng em đã trở lại.”
Ningya cảm giác được tay đang ôm mình lúc này khẽ run, một cái cằm cứng rắn đặt trên đỉnh đầu mình, nhẹ nhàng vuốt ve, có chút đau. Cậu muốn đẩy người đang ôm mình ra, thì lại bị ôm càng chặt hơn.
“Như vậy là đủ rồi.”
Hai người ôm nhau bị dùng sức tách ra.
Siton không vui nhìn Harvey che ở giữa hai người.
Harvey không chịu thua trừng lại: “Nếu như không có ta, cũng sẽ không có hình ảnh gặp lại cảm động lòng người như thế này đâu.”
Siton nghi ngờ nhìn hắn: “Sao ngươi lại biết?”
Harvey cười nhạo nói: “Người ngoài kia đều biết, ta sao có khả năng không biết.”
Ánh mắt Siton xẹt qua tại trên mặt hắn và Ningya, đột nhiên khẩn trương lên: “Ngươi muốn làm gì? Em ấy đã mất đi ký ức!”
Harvey nói: “Ngươi chắc chắn chị ấy mất đi trí nhớ?”
Siton nói: “Có ý gì?” Hỏi thì hỏi Harvey, nhưng con ngươi lại nhìn chằm chằm Ningya.
Ningya chột dạ đến lợi hại, len lén chăm chú nhìn Harvey.
Harvey không dấu vết gật đầu.
Siton không bỏ qua cảnh này, lạnh lùng nói: “Ngươi uy hiếp em ấy cái gì?!”
Harvey nghiêng người, ngăn Ningya ở phía sau, thản nhiên đối mặt với Siton: “Nhốt lại đám thần ngu xuẩn kia ở cung điện hoàng kim đã sụp xuống, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ tìm tới cửa. Căn cứ nguyên tắc gần đây, ngươi nhất định là người đầu tiên đứng mũi chịu sào, sau đó mới đến phiên chúng ta. So với việc bị bọn họ tiêu diệt từng người một, không bằng chúng ta liên thủ, triệt để tiêu diệt bọn họ.”
Siton nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ còn tin tưởng các ngươi sao?”
Ngón tay Harvey giữa ba người vẽ một vòng tròn: “Trong ba người chúng ta, ta mới là người đầu tiên bị bán đứng, nói đến không tin tưởng, ta mới phải là người có quyền lên tiếng nhất nhé. Ta cũng đã chịu buông bỏ thành kiến, ngươi còn lo lắng cái gì chứ?”
Siton vẻ mặt hoài nghi: “Ngươi thật sự chịu buông bỏ thành kiến?”
Harvey sờ sờ mũi: “Nói hoàn toàn bỏ qua nhất định là lừa gạt ngươi. Bất quá, đối đầu với kẻ địch mạnh, chúng ta không có lựa chọn nào khác.”
Hắn đích xác hiểu rất rõ Siton. Nếu như Harvey phát thề son sắt mà nói đã buông xuống quá khứ, ngay cả móng tay Siton cũng sẽ không tin hắn, nhưng nếu hắn nói là đối đầu kẻ địch mạnh, bị tình thế ép buộc, Siton sẽ tin bảy tám phần.
Mu bàn tay Harvey ở phía sau mãnh liệt ra hiệu cho Ningya.
Ningya chậm rãi nói: “Tôi đã sắp xếp xong xuôi, anh chờ một chút. Tôi, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ trở về cùng anh trong ứng ngoài hợp.”
“Em bị sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?” Siton thấy cậu đỏ cả mặt, lo lắng tiến lên một bước, muốn tới gần cậu, thì bị Harvey ngăn trở: “Không có gì, ngươi đừng có đến quá gần.”
Siton nheo mắt lại: “Các ngươi có bí mật gì gạt ta?”
Harvey vẻ mặt xoắn xuýt, tình thế khó xử rất lâu mới thở dài nói: “Chị ấy đã mất đi thần cách.”
Siton nói: “Ta biết.”
Harvey cố ý vặn vẹo ý của hắn: “Ngươi sẽ không phải nhân cơ hội này làm gì chị ấy chứ?”
Siton cười lạnh nói: “Nếu ta muốn làm gì nàng ấy thì đã sớm làm, còn có thể đợi ngươi tới nữa hay sao?”
“Có ý gì?”
“Ta mới là người đầu tiên phát hiện ra nàng.”
“… Đúng vậy sao?” Rõ ràng toàn bộ cả quá trình Siton làm với Ningya Harvey đều chứng kiến, nhưng lúc này lại biểu hiện hoàn toàn như người bị tin tức này dọa sợ, “Vậy tại sao chị ấy lại rơi vào tay Ofi?”
Siton bị bóp nghẹn.
Harvey thương hại nói: “Xem ra ngươi ở Đông Côi Mạc cũng không được tốt cho lắm.”
Siton trầm mặc một lát, đột nhiên trào phúng cười rộ lên: “Nói cũng kỳ lạ. Minh tranh ám đấu lâu như vậy, ngươi lừa ta gạt, một mất một còn, đến cuối cùng, ta thế nhưng lại nghĩ không ra ai là người thắng.”
Harvey như có điều suy nghĩ nhìn Ningya.
Siton nói: “Nhìn dáng vẻ hiện tại, ngươi cảm thấy em ấy thắng?”
Harvey nói: “Này hoàn toàn nói rõ, cuộc chiến tranh này còn chưa kết thúc.”
Siton nói: “Để em ấy lại đây, ta hợp tác với các ngươi.”
Thân thể Ningya lập tức lui ra phía sau Harvey.
Siton cả giận nói: “Em thế mà thà tin hắn cũng không chịu tin ta?”
Harvey nói: “Quan hệ của chúng ta không người nào có thể thay thế được.”
Siton tức giận tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt Harvey, tràn ngập khẩu khí hoài nghi nói: “Hẳn là em ấy vẫn chưa khôi phục ký ức?”
Harvey cười nói: “Nếu chị ấy chưa khôi phục trí nhớ, ta sẽ hợp tác với chị ấy à?”
Hắn càng cười, Siton càng cảm thấy hắn đang chột dạ: “Ngươi uy hiếp em ấy, ngươi chỉ coi em ấy như con rối trong tay, mặc ngươi điều khiển. Như thế vẫn chưa đủ, còn muốn thông qua nàng ấy đến điều khiển ta!” Hắn sáng tỏ thông suốt, hiểu rõ cảm giác không khỏe từ lúc bọn họ xuất hiện đến từ đâu mà tới.
Harvey lắc đầu nói: “Đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn tự cho là đúng, nghi thần nghi quỷ.”
Siton tựa như nhìn thấu Harvey tấu xiếc, bình chân như vại nói: “Ngươi để em ấy ra đây, ta có mấy câu nói muốn hỏi.”
Harvey cau mày, Ningya đột nhiên hướng sang ngang một bước, nhìn Siton.
Ánh mắt cậu trong suốt, không có chút dấu vết giả bộ nào, Siton nhìn lại có chút không xác định: “Em nhớ mình tên là gì không?”
Đôi môi Harvey khẽ nhúc nhích, bị đôi mắt Siton ngăn lại.
“Rena.”
Tại thời khắc Harvey sắp tuyệt vọng, Ningya lên tiếng.
Siton ngơ ngác, lập tức mừng rỡ như điên: “Em, Em còn nhớ ra chuyện gì nữa?”
Ningya rũ mắt, tránh đi ánh mắt của hắn, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Harvey hơi nhướng mày, Siton ngẩn mặt ra.
Mắt Siton vẻ nhớ lại, âm thanh lại như thở dài: “Em trước kia sẽ không nói xin lỗi.”
Ningya yên lặng, đầu cúi xuống càng thấp.
Siton nhìn về phía Harvey, sáng tỏ nói: “Đây chính là nguyên nhân ngươi muốn hợp tác một lần nữa?”
Harvey bối rối, cũng lộ ra vẻ mặt hoài niệm: “Nhiều năm như vậy, chúng ta cũng đã không còn là chúng ta năm đó. Ngươi nói đúng, chúng ta minh tranh ám đấu lâu như vậy, thế nhưng không có ai thắng. Từ Tử Thần đến Nữ thần Trí tuệ, từ Công Chính, Hi Vọng, Nhân Quả tam thần đến ngươi và ta, đều là trận này tranh đấu thất bại. Nếu như nhất định nói là thắng lợi, hẳn là nhân loại đi. Các thần suy vong, làm cho bọn họ lắc một cái trở thành vai chính tuyệt đối trên sân khấu Mộng đại lục.”
Siton nhìn Ningya bộ dáng rụt rè, trong lòng đau xót: “Em ấy sau đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại biến thành bộ dáng này?”
Harvey nói: “Ta cũng không biết.”
Siton rõ ràng không tin.
Harvey nói: “Năm đó, ta tuy rằng phân thân trốn khỏi Đông Côi Mạc, nhưng không chạy được khỏi đất cai trị của quang minh. Ta vẫn luôn bị nhốt trong điện Phụng Thần của Quang Minh thần hội.”
Siton ngẩn người, trong đôi mắt hé ra một chút ý cười, bị Harvey nhìn chằm chằm mới nín lại.
Harvey nói: “Sau khi cung điện hoàng kim sụp xuống, đám thần ngu xuẩn kia nhất định sẽ rục rà rục rịch, ngươi cẩn thận một chút, tận trách làm công tác nằm vùng.”
Siton nói: ” Cung điện hoàng kim là ngươi đánh sụp?”
Harvey nhún vai, bày ra vẻ “Ngoài ta ra thì còn ai”.
Siton gật đầu nói: “Xem ra xác thực Rena đã khôi phục trí nhớ, mới có thể mở phong ấn, để ngươi tìm lại thân thể cùng thần cách.”
Harvey cười mà không nói.
Siton nói: “Ngươi để ta ở lại, còn các ngươi thì sao?”
Harvey nói: “Tìm thần cách của chị ấy về.”
Siton vẫn luôn canh cánh trong lòng việc trong cơ thể Ningya không có thần cách, nghe vậy lập tức nói: “Ngươi biết thần cách của em ấy ở đâu?”
Harvey nói: “Chúng ta có cách đặc biệt tìm thần cách.”
Siton không thích: “Ta không thể đi?”
Harvey nhìn về phía Ningya, liếc mắt ra hiệu.
Ningya ngẩng đầu nhìn Siton: “Kính nhờ.”
Siton: “…” Đã nhiều năm như vậy, chị em nhà này vẫn giảo hoạt như thế!
Harvey rất rõ ràng nhược điểm của Siton ở đâu, Siton vùng vẫy một lúc, vẫn là chạy không thoát thiên la địa võng của hắn, cuối cùng phải đồng ý yêu cầu của hắn, ở lại làm nội ứng. Bất quá hắn có điều kiện khác, nếu như trong một năm Ningya cùng Harvey chưa trở về, hắn sẽ thật sự về phe Ofi.
Harvey cùng hắn cò kè mặc cả.
Hai người giống như người mua với kẻ bán ngoài chợ rau, ở sa mạc bao la bát ngát cãi cọ nửa ngày, cuối cùng, Harvey thắng lợi 3 năm.
Hắn thấy mặt Siton đen như than đá, kéo Ningya rời đi.
Lần này là Siton chạy tới đánh tay hắn.
“Dù là chị em, cũng không cần tay trong tay thân mật như vậy!”
Harvey khóe miệng giật một cái, rất muốn rập khuôn ném ra câu kết thúc như với Ofi “Mắc mớ gì tới ngươi” cho hắn, cuối cùng thấy hắn còn có giá trị lợi dụng cao trong mức nhịn được, cười híp mắt nói: “Ý kiến rất hay, trời nắng to tay trong tay quả thực rất khó chịu.”
Siton còn muốn giữ Ningya, bị Harvey dùng lý do Ofi chẳng mấy chốc sẽ tìm đến bác bỏ.
Sự thật chứng minh, mặc dù là mượn cớ, nhưng cớ Harvey viện ra cũng đã dự kiến trước. Không tới một phút sau khi bọn họ rời đi, Ofi dẫn theo theo Naya cùng một vài thần linh chạy tới.
“Xem ra ngươi ở đây cũng không tệ lắm.” Ofi không coi ai ra gì đi vào cung điện màu bạc tham quan.
Siton đứng ở ngoài cung điện, lạnh lùng nhìn bọn họ tự diễn tự xướng.
Ofi nói hồi lâu cũng không thấy hắn tiếp lời, cảm thấy vô vị, cuối cùng từ trong cung điện đi ra: “Chúng ta rời khỏi cung điện hoàng kim, ngươi nhìn qua có vẻ không có chút kinh ngạc nào.”
Siton nói: “Ta đối với các ngươi không có hứng thú, bất kể các ngươi rời khỏi cung điện hoàng kim hay là thần kinh cung điện, đều không liên quan gì với ta.”
“Thật là vô tình.” Ofi lắc đầu, “Chúng ta làm hàng xóm lâu như vậy, không thân thiết thì cũng quen biết, nói như ngươi làm người sợ run.”
Siton cười lạnh.
Ofi nói: “Tuy rằng ngươi không coi ta là bạn, nhưng ta vẫn còn coi ngươi là bằng hữu. Có một việc, ta thực sự cảm thấy có lỗi với ngươi. Tiểu vương tử Langzan ngươi giao cho ta, trốn rồi.” Lúc nàng nói chuyện, đôi mắt liên tục nhìn chằm chằm vào cảm xúc của Siton.
Siton không phụ kỳ vọng lộ ra ngạc nhiên cùng phẫn nộ: “Em ấy trốn đi, hay là ngươi hạ độc thủ với em ấy?”
Ofi thử dò xét nói: “Lẽ nào hắn chưa tới tìm ngươi?”
Siton nói: “Sa mạc lớn như vậy, lại không có biển chỉ dẫn, em ấy làm sao tìm được ta?”
Ofi thấy hắn lo lắng không giống giả bộ, tin mấy phần: “Ngươi không cần lo lắng, đi cùng hắn còn có Harvey.”
Siton cau mày nói: “Harvey không bị cung điện hoàng kim phong ấn sao?”
“Đúng vậy. Nếu hắn không trở lại, cung điện hoàng kim cũng sẽ không sụp đổ, chúng ta cũng sẽ không được tự do.” Tâm tình Ofi có chút phức tạp. Harvey nghênh ngang xuất hiện ở địa bàn của mình còn lớn lối lượn lờ cứu một người đi, nàng hẳn phải tức giận. Nhưng mà hắn rời đi lại giải phóng bọn họ, điều ấy lại khiến nàng rất cao hứng. Đương nhiên, cảm ơn là tuyệt đối không thể nào. Nếu như không phải do Harvey, bọn họ sẽ không bị nhốt ở trong cung điện hoàng kim lâu như vậy. Đến cuối cùng, tâm tình của nàng vẫn là phẫn nộ nhiều hơn mừng rỡ.
Siton nói: “Các ngươi cứ như vậy để cho hắn đi?”
Hắn nghĩ lấy căm hận của Ofi với Harvey, phải diễn ra một trận chiến sinh tử không chết không dừng mới đúng.
Ofi đột nhiên không khỏi phấn chấn: “Tạm thời không cần.”
“Tạm thời?”
“Đối vơi một tên thần mất đi thần cách, dù muốn đuổi cùng giết tuyệt, nhất thời không cần nóng lòng.”
Siton lỗ tai dựng thẳng lên: “Mất đi thần cách?”
Ofi nói: “Năm đó, Rena chỉ dùng thân thể Harvey làm lọ chứa, thần cách của hắn bị cung điện hoàng kim cấm chế. Muốn giải trừ cấm chế có hai cách, một là Rena tự mình cởi bỏ, một là Harvey tự bạo thần cách. Thần cách biến mất, cấm chế đương nhiên cũng biến mất. Nếu Rena chưa tới, biện pháp giải trừ cấm chế của hắn không cần nói cũng biết.”
…
Xem ra, trí nhớ của Ningya quả thực khôi phục.
Cùng một chuyện, hai người lại nghĩ ra kết quả khác nhau, tâm tình cư nhiên khá tốt.
Ofi giải thích xong sự tình cung điện hoàng kim sụp đổ, rốt cuộc ném ra vấn đề: “Trước kia chúng ta bị vây ở cung điện hoàng kim, nên trách nhiệm đột phá và giải trừ cấm chế Đông Côi Mạc vẫn luôn dựa vào trên hai người ngươi và Naya. Hiện tại chúng ta đã ra được, có thể cùng nghĩ cách.”
Siton cau mày. Lúc trước Rena hạ xuống hai tầng cấm chế tại Đông Côi Mạc, tầng thứ nhất là cung điện hoàng kim, để giam cầm Ofi cùng các thần, tầng thứ hai là toàn bộ Đông Côi Mạc, cho nên nơi này không có đêm đen, cả ngày lẫn đêm đều chịu giám thị cùng áp chế của quang minh.
Hắn cố gắng lâu như vậy, đến bây giờ vẫn chưa tìm được manh mối nào. Đông Côi Mạc thực sự quá lớn, đâu đâu cũng là cát, căn bản không biết mắt trận ở chỗ nào, chứ đừng nói gì loại bỏ nó. Cách duy nhất hắn nghĩ tới, chính là đem cát tại Đông Côi Mạc bành trướng ra bên ngoài, chính là việc hắn làm với Langzan, đem những nơi khác cũng biến thành một phần Đông Côi Mạc. Nếu có một ngày, Đông Côi Mạc bao trùm toàn bộ Mộng đại lục, như vậy, có thể giải trừ cấm chế hay không sẽ không còn quan trọng nữa.
Đây là ý nghĩ của hắn trước kia.
Sau thời gian ngắn ngủi tạo thành liên minh với Harvey, nhất định phải cân nhắc làm sao kéo theo đám người sau.
Hắn còn đang trầm tư, Ofi đã lên tiếng: “Nếu tiểu vương tử đã trốn, chúng ta không cần lại khách khí với Langzan nữa. Trực tiếp tuyên chiến với bọn họ đi!”
Siton lắc đầu.
Ofi nheo mắt lại nói: “Lẽ nào ngươi lúc trước ăn đắng còn chưa đủ sao?”
Siton ngẩng đầu.
Các thần sau lưng Ofi lập tức bày ra tư thế nghênh chiến.
Siton nói: “Ta đã đồng ý với em ấy.”
“Hắn đã bội ước.”
“Em ấy bội ước ngươi không vui à.”
Ofi khí nở nụ cười: “Ta không nên không vui sao? Lẽ nào hắn bội ước, ta còn phải mở một yến hội long trọng chúc mừng? Vậy ngươi có muốn trong yến hội vừa múa vừa hát không?”
Siton không để ý tới châm chọc của nàng: “Nếu ngươi không vui chuyện em ấy bội ước, thì sao phải khiến ta làm chuyện ngươi không cao hứng.”
“Tùy theo từng người.”
“Đối xử phải bình đẳng.”
Ofi có chút buồn bực: “Được. Vậy cứ dựa theo kế hoạch cũ, xâm lấn Senlisja.”
Vừa rời khỏi tầm mắt Siton, Harvey cùng Ningya tay đã lại dắt tay. Đương nhiên, vẫn là Harvey chủ động. Ningya muốn rút tay về, không thành công, có chút giận hờn nói: “Anh không phải nói trời quá nóng, không thích hợp cầm tay sao?”
Harvey nói: “Lừa gạt kẻ đần độn, em cũng tin à?”
Ningya cắn môi dưới, có chút áy náy.
Harvey nghiêng đầu nhìn cậu một cái, bất mãn nắm lấy cằm cậu, kéo mặt của cậu lại, nhìn mình: “Em đây là thái độ gì?”
Ningya nói: “Tôi cũng lừa hắn.”
Cậu là khẩu khí áy náy, nhưng đến chỗ Harvey, lập tức biến thành diễn kịch. Harvey không keo kiệt ca ngợi: “Còn làm đến đẹp đẽ ha!”
Ningya: “…”
Harvey nói: “Bất quá, sao em biết được cách lừa hắn?” Hắn đã quá tự tin, vừa bắt đầu không có nghĩ ra lời kịch, suýt chút nữa lộ ra trước mặt Siton. Khiến hắn vui mừng chính là biểu hiện của Ningya, thời khắc mấu chốt đứng ra, lại còn nói đúng từ mấu chốt.
Ningya nói: “Hắn đã từng nói tôi đem các thần trên thế giới giết tới chỉ còn một thần.” Khi đó cậu đã mơ hồ suy đoán là Nữ thần Quang Minh, chỉ là tiềm thức cho là không thể, cho nên ý nghĩ chưa kịp hiện, đã bị cậu phủ định.
Chờ đến cung điện hoàng kim, gặp qua các thần, cuối cùng tận mắt mình nhìn thấy khói đen biến thành Thần Hắc Ám Harvey, thế giới cậu rực rỡ hẳn lên, việc vốn cho là không thể nào có khả năng cũng thành có thể– Siton coi cậu là Nữ thần Quang Minh cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Vì vậy, cậu gặp may, không nghĩ tới vậy mà lại đoán đúng.
Harvey xoa bóp sắc mặt của cậu: “Tiểu ranh ma.”
Ningya nói: “Tại sao hắn lại hiểu lầm tôi là Nữ thần Quang Minh?”
Harvey nói: “Sao em biết là hắn hiểu lầm? Nói không chừng em thật sự là Nữ thần Quang Minh?”
Ningya nói: “Tôi không có mất trí nhớ.”
Harvey nói: “E rằng không phải sự việc xảy ra khi em trở thành Ningya, em nên tận tình phóng thích trí tưởng tượng của mình.” Hắn dừng một chút, lại nói, “Có ai đã nói qua chưa, là em nhìn qua rất trẻ, nhưng cái đầu lại cứng nhắc như ông chú, không, quả thực là ông cụ non.”
Ningya bĩu môi.
Harvey không có tính dễ dàng tha cho cậu, tiếp tục hỏi: “Em không sợ ta lừa em sao? E rằng em thật sự là Nữ thần Quang Minh, như lời Siton nói, ta muốn nắm giữ em trong lòng bàn tay, để em mặc ta điều khiển.”
Ningya nói: “Vậy tôi cũng không có cách nào chống lại, không phải sao?” Bất kể là Ofi, Siton, vẫn là Harvey, đối với cậu mà nói đều là quái vật khổng lồ cao lớn không thể với tới, ngay cả không gian đùa giỡn mưu kế cũng không có. Hiện tại nhớ lại, mình có thể ở cung điện hoàng kim cùng Ofi chơi trò “mèo vờn vuột”, xét đến cùng, vẫn phải cảm ơn Harvey chống đỡ.
“Hơn nữa, ” Cậu nói tiếp, “So với hắn, tôi tin tưởng anh hơn.”
“Tại sao?” Vui vẻ nối tiếp vui vẻ, Harvey vẫn không quên hỏi nguyên nhân.
Ningya nói: “Anh đã giúp tôi.” Cậu biết thời điểm Naya kéo mình đi, là nhớ Harvey giúp mới không cảm thấy đau đớn.
Harvey cười cười.
Ningya cảm thấy vẻ mặt của hắn có chút kỳ lạ, vốn là muốn cười, lại vì nghĩ tới điều gì, liền thu liễm lại biểu tình.
“Còn có.” Ningya nói, “Tôi giống như đã gặp qua Nữ thần Quang Minh.”
Harvey bỗng nhiên dừng bước: “Vào lúc nào? Nơi nào? Tại sao lại gặp mặt? Em đã nói gì với chị ta? Chị ta đã nói gì với em?”
Ningya nói: “Trong mộng.”
Harvey: “…”
Ningya cố gắng nhớ lại chi tiết nhỏ trong mơ: “Tôi gọi tên của nàng. Rena.”
Harvey nói: “Khi đó em có hình dáng gì?”
“Không khác hiện tại.”
Sau câu hỏi của Harvey, Ningya nói ra tường tận cảnh tượng trong giấc mộng mình gặp Nữ thần Quang Minh. Tim Harvey đập loạn nhịp, lẩm bẩm nói: “Em đã bị sinh ra sao?”
“Không phải đâu?” Ningya đột nhiên có chút cảnh giác nói: “Anh coi tôi là ai?”
Harvey phục hồi lại tinh thần, nhìn vẻ mặt đề phòng của Ningya, ôm gáy cậu, thân mật cọ cọ trán của cậu: “Đương nhiên là bảo bối của ta.”
…
Bảo bối bảo bối rồi vân vân, sau khi bị gọi nhiều lần, tâm lý đã quen thuộc, thậm chí còn theo bản năng mà đáp lại.
Ningya cảm thấy, cậu khả năng sắp đến giai đoạn không có thuốc nào cứu nổi.
Đông Côi Mạc lớn đến mức vượt xa tưởng tượng của Ningya.
Có lẽ là thêm nguyên nhân nhớ nhà, Ningya cảm thấy đoạn đường này gần đây càng dài. Mà thời điểm ý nghĩ của cậu không cẩn thận tiết lộ cho Harvey biết, Harvey nổ. Hắn một mặt bi thương hỏi, có phải cảm thấy một ngày sống cùng mình dài tựa một năm hay không? Bất luận Ningya giải thích thế nào cũng không chịu nhận.
Một lúc sau, Ningya rõ ràng cảm thấy tốc độ đi đường của bọn họ chậm lại, này còn chưa tính, chỗ chết người nhất chính là, nước và cỏ nhỏ Harvey tiện tay mang tới đều đã bị Ningya ăn hết.
Đang lúc Ningya vừa mệt vừa đói vừa khát, cảm thấy được mình khả năng không chống đỡ nổi đến khi về Langzan, cậu phát hiện túi không gian của mình có thể sử dụng!
Ngày đó, cậu ăn như ăn một bữa tiệc lớn –lương khô cứng nhắc, thế nhưng vẫn no.
Harvey ngoài dự định cũng ăn thử một chút, sau đó lộ ra thái độ ghét bỏ cực độ: “Nếu không phải một đường đi cùng em đến đây, ta rất nghi ngờ em có phải là vương tử Langzan không, thứ khó ăn như vậy cũng có thể ăn say sưa ngon lành.”
Ningya nói: “Một đường đi tới? Anh theo tôi bao lâu rồi? Khi nào thì bắt đầu cùng?”
Harvey nói: “Em đoán xem?”
“Bắt đầu từ khi tôi rời Quang Minh thần sao?”
Harvey không tỏ rõ ý kiến.
Ningya liền hết lòng tin mấy phần, hơi xúc động, cũng hơi kinh ngạc: “Anh là Thần Hắc Ám á, tại sao lại đi theo tôi?”
Harvey một tay nâng má, cười như không cười nhìn cậu: “Cái vấn đề này ta đã từng giải thích rất nhiều lần rồi, em cũng đã nghe qua rất nhiều lần, mà vẫn kiên trì không ngừng hỏi, chắc là muốn nghe ta gọi em là bảo bối a.”
Trên mặt Ningya oanh một cái, đỏ như cà chua, bỏ lại đồ ăn vào trong túi không gian, nằm xuống quay lưng về phía Harvey, vô luận đối phương đùa cậu như thế nào, cũng không chịu phản ứng.
Harvey dẫn cậu đi một đoạn đường rất dài, đột nhiên dừng lại.
Ningya thấy một toà cung điện, so với cung điện hoàng kim hiện ra cung điện màu bạc đặc biệt đơn sơ cùng nhỏ hẹp.
Harvey nói: “Ta biết bây giờ em có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng đừng hỏi gì cả, chỉ cần làm theo lời ta nói là được rồi. Lát nữa em thấy một tên xấu xí, thì nói với hắn, em đã sắp xếp xong tất cả, làm cho hắn kiên nhẫn thêm một lúc, em chẳng mấy chốc sẽ quay lại đánh cùng hắn trong ứng ngoài hợp.” Thấy Ningya không phản ứng, lấy cùi chỏ huých trước ngực cậu, “Nhớ kỹ chưa?”
Nhớ kỹ nhưng không suy nghĩ rõ ràng.
Ningya vừa định nói chuyện, đã thấy bị Harvey đẩy ra ngoài, mình bị ôm vào trong một lồng ngực khác.
“Cuối cùng em đã trở lại.”
Ningya cảm giác được tay đang ôm mình lúc này khẽ run, một cái cằm cứng rắn đặt trên đỉnh đầu mình, nhẹ nhàng vuốt ve, có chút đau. Cậu muốn đẩy người đang ôm mình ra, thì lại bị ôm càng chặt hơn.
“Như vậy là đủ rồi.”
Hai người ôm nhau bị dùng sức tách ra.
Siton không vui nhìn Harvey che ở giữa hai người.
Harvey không chịu thua trừng lại: “Nếu như không có ta, cũng sẽ không có hình ảnh gặp lại cảm động lòng người như thế này đâu.”
Siton nghi ngờ nhìn hắn: “Sao ngươi lại biết?”
Harvey cười nhạo nói: “Người ngoài kia đều biết, ta sao có khả năng không biết.”
Ánh mắt Siton xẹt qua tại trên mặt hắn và Ningya, đột nhiên khẩn trương lên: “Ngươi muốn làm gì? Em ấy đã mất đi ký ức!”
Harvey nói: “Ngươi chắc chắn chị ấy mất đi trí nhớ?”
Siton nói: “Có ý gì?” Hỏi thì hỏi Harvey, nhưng con ngươi lại nhìn chằm chằm Ningya.
Ningya chột dạ đến lợi hại, len lén chăm chú nhìn Harvey.
Harvey không dấu vết gật đầu.
Siton không bỏ qua cảnh này, lạnh lùng nói: “Ngươi uy hiếp em ấy cái gì?!”
Harvey nghiêng người, ngăn Ningya ở phía sau, thản nhiên đối mặt với Siton: “Nhốt lại đám thần ngu xuẩn kia ở cung điện hoàng kim đã sụp xuống, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ tìm tới cửa. Căn cứ nguyên tắc gần đây, ngươi nhất định là người đầu tiên đứng mũi chịu sào, sau đó mới đến phiên chúng ta. So với việc bị bọn họ tiêu diệt từng người một, không bằng chúng ta liên thủ, triệt để tiêu diệt bọn họ.”
Siton nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ còn tin tưởng các ngươi sao?”
Ngón tay Harvey giữa ba người vẽ một vòng tròn: “Trong ba người chúng ta, ta mới là người đầu tiên bị bán đứng, nói đến không tin tưởng, ta mới phải là người có quyền lên tiếng nhất nhé. Ta cũng đã chịu buông bỏ thành kiến, ngươi còn lo lắng cái gì chứ?”
Siton vẻ mặt hoài nghi: “Ngươi thật sự chịu buông bỏ thành kiến?”
Harvey sờ sờ mũi: “Nói hoàn toàn bỏ qua nhất định là lừa gạt ngươi. Bất quá, đối đầu với kẻ địch mạnh, chúng ta không có lựa chọn nào khác.”
Hắn đích xác hiểu rất rõ Siton. Nếu như Harvey phát thề son sắt mà nói đã buông xuống quá khứ, ngay cả móng tay Siton cũng sẽ không tin hắn, nhưng nếu hắn nói là đối đầu kẻ địch mạnh, bị tình thế ép buộc, Siton sẽ tin bảy tám phần.
Mu bàn tay Harvey ở phía sau mãnh liệt ra hiệu cho Ningya.
Ningya chậm rãi nói: “Tôi đã sắp xếp xong xuôi, anh chờ một chút. Tôi, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ trở về cùng anh trong ứng ngoài hợp.”
“Em bị sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?” Siton thấy cậu đỏ cả mặt, lo lắng tiến lên một bước, muốn tới gần cậu, thì bị Harvey ngăn trở: “Không có gì, ngươi đừng có đến quá gần.”
Siton nheo mắt lại: “Các ngươi có bí mật gì gạt ta?”
Harvey vẻ mặt xoắn xuýt, tình thế khó xử rất lâu mới thở dài nói: “Chị ấy đã mất đi thần cách.”
Siton nói: “Ta biết.”
Harvey cố ý vặn vẹo ý của hắn: “Ngươi sẽ không phải nhân cơ hội này làm gì chị ấy chứ?”
Siton cười lạnh nói: “Nếu ta muốn làm gì nàng ấy thì đã sớm làm, còn có thể đợi ngươi tới nữa hay sao?”
“Có ý gì?”
“Ta mới là người đầu tiên phát hiện ra nàng.”
“… Đúng vậy sao?” Rõ ràng toàn bộ cả quá trình Siton làm với Ningya Harvey đều chứng kiến, nhưng lúc này lại biểu hiện hoàn toàn như người bị tin tức này dọa sợ, “Vậy tại sao chị ấy lại rơi vào tay Ofi?”
Siton bị bóp nghẹn.
Harvey thương hại nói: “Xem ra ngươi ở Đông Côi Mạc cũng không được tốt cho lắm.”
Siton trầm mặc một lát, đột nhiên trào phúng cười rộ lên: “Nói cũng kỳ lạ. Minh tranh ám đấu lâu như vậy, ngươi lừa ta gạt, một mất một còn, đến cuối cùng, ta thế nhưng lại nghĩ không ra ai là người thắng.”
Harvey như có điều suy nghĩ nhìn Ningya.
Siton nói: “Nhìn dáng vẻ hiện tại, ngươi cảm thấy em ấy thắng?”
Harvey nói: “Này hoàn toàn nói rõ, cuộc chiến tranh này còn chưa kết thúc.”
Siton nói: “Để em ấy lại đây, ta hợp tác với các ngươi.”
Thân thể Ningya lập tức lui ra phía sau Harvey.
Siton cả giận nói: “Em thế mà thà tin hắn cũng không chịu tin ta?”
Harvey nói: “Quan hệ của chúng ta không người nào có thể thay thế được.”
Siton tức giận tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt Harvey, tràn ngập khẩu khí hoài nghi nói: “Hẳn là em ấy vẫn chưa khôi phục ký ức?”
Harvey cười nói: “Nếu chị ấy chưa khôi phục trí nhớ, ta sẽ hợp tác với chị ấy à?”
Hắn càng cười, Siton càng cảm thấy hắn đang chột dạ: “Ngươi uy hiếp em ấy, ngươi chỉ coi em ấy như con rối trong tay, mặc ngươi điều khiển. Như thế vẫn chưa đủ, còn muốn thông qua nàng ấy đến điều khiển ta!” Hắn sáng tỏ thông suốt, hiểu rõ cảm giác không khỏe từ lúc bọn họ xuất hiện đến từ đâu mà tới.
Harvey lắc đầu nói: “Đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn tự cho là đúng, nghi thần nghi quỷ.”
Siton tựa như nhìn thấu Harvey tấu xiếc, bình chân như vại nói: “Ngươi để em ấy ra đây, ta có mấy câu nói muốn hỏi.”
Harvey cau mày, Ningya đột nhiên hướng sang ngang một bước, nhìn Siton.
Ánh mắt cậu trong suốt, không có chút dấu vết giả bộ nào, Siton nhìn lại có chút không xác định: “Em nhớ mình tên là gì không?”
Đôi môi Harvey khẽ nhúc nhích, bị đôi mắt Siton ngăn lại.
“Rena.”
Tại thời khắc Harvey sắp tuyệt vọng, Ningya lên tiếng.
Siton ngơ ngác, lập tức mừng rỡ như điên: “Em, Em còn nhớ ra chuyện gì nữa?”
Ningya rũ mắt, tránh đi ánh mắt của hắn, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Harvey hơi nhướng mày, Siton ngẩn mặt ra.
Mắt Siton vẻ nhớ lại, âm thanh lại như thở dài: “Em trước kia sẽ không nói xin lỗi.”
Ningya yên lặng, đầu cúi xuống càng thấp.
Siton nhìn về phía Harvey, sáng tỏ nói: “Đây chính là nguyên nhân ngươi muốn hợp tác một lần nữa?”
Harvey bối rối, cũng lộ ra vẻ mặt hoài niệm: “Nhiều năm như vậy, chúng ta cũng đã không còn là chúng ta năm đó. Ngươi nói đúng, chúng ta minh tranh ám đấu lâu như vậy, thế nhưng không có ai thắng. Từ Tử Thần đến Nữ thần Trí tuệ, từ Công Chính, Hi Vọng, Nhân Quả tam thần đến ngươi và ta, đều là trận này tranh đấu thất bại. Nếu như nhất định nói là thắng lợi, hẳn là nhân loại đi. Các thần suy vong, làm cho bọn họ lắc một cái trở thành vai chính tuyệt đối trên sân khấu Mộng đại lục.”
Siton nhìn Ningya bộ dáng rụt rè, trong lòng đau xót: “Em ấy sau đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại biến thành bộ dáng này?”
Harvey nói: “Ta cũng không biết.”
Siton rõ ràng không tin.
Harvey nói: “Năm đó, ta tuy rằng phân thân trốn khỏi Đông Côi Mạc, nhưng không chạy được khỏi đất cai trị của quang minh. Ta vẫn luôn bị nhốt trong điện Phụng Thần của Quang Minh thần hội.”
Siton ngẩn người, trong đôi mắt hé ra một chút ý cười, bị Harvey nhìn chằm chằm mới nín lại.
Harvey nói: “Sau khi cung điện hoàng kim sụp xuống, đám thần ngu xuẩn kia nhất định sẽ rục rà rục rịch, ngươi cẩn thận một chút, tận trách làm công tác nằm vùng.”
Siton nói: ” Cung điện hoàng kim là ngươi đánh sụp?”
Harvey nhún vai, bày ra vẻ “Ngoài ta ra thì còn ai”.
Siton gật đầu nói: “Xem ra xác thực Rena đã khôi phục trí nhớ, mới có thể mở phong ấn, để ngươi tìm lại thân thể cùng thần cách.”
Harvey cười mà không nói.
Siton nói: “Ngươi để ta ở lại, còn các ngươi thì sao?”
Harvey nói: “Tìm thần cách của chị ấy về.”
Siton vẫn luôn canh cánh trong lòng việc trong cơ thể Ningya không có thần cách, nghe vậy lập tức nói: “Ngươi biết thần cách của em ấy ở đâu?”
Harvey nói: “Chúng ta có cách đặc biệt tìm thần cách.”
Siton không thích: “Ta không thể đi?”
Harvey nhìn về phía Ningya, liếc mắt ra hiệu.
Ningya ngẩng đầu nhìn Siton: “Kính nhờ.”
Siton: “…” Đã nhiều năm như vậy, chị em nhà này vẫn giảo hoạt như thế!
Harvey rất rõ ràng nhược điểm của Siton ở đâu, Siton vùng vẫy một lúc, vẫn là chạy không thoát thiên la địa võng của hắn, cuối cùng phải đồng ý yêu cầu của hắn, ở lại làm nội ứng. Bất quá hắn có điều kiện khác, nếu như trong một năm Ningya cùng Harvey chưa trở về, hắn sẽ thật sự về phe Ofi.
Harvey cùng hắn cò kè mặc cả.
Hai người giống như người mua với kẻ bán ngoài chợ rau, ở sa mạc bao la bát ngát cãi cọ nửa ngày, cuối cùng, Harvey thắng lợi 3 năm.
Hắn thấy mặt Siton đen như than đá, kéo Ningya rời đi.
Lần này là Siton chạy tới đánh tay hắn.
“Dù là chị em, cũng không cần tay trong tay thân mật như vậy!”
Harvey khóe miệng giật một cái, rất muốn rập khuôn ném ra câu kết thúc như với Ofi “Mắc mớ gì tới ngươi” cho hắn, cuối cùng thấy hắn còn có giá trị lợi dụng cao trong mức nhịn được, cười híp mắt nói: “Ý kiến rất hay, trời nắng to tay trong tay quả thực rất khó chịu.”
Siton còn muốn giữ Ningya, bị Harvey dùng lý do Ofi chẳng mấy chốc sẽ tìm đến bác bỏ.
Sự thật chứng minh, mặc dù là mượn cớ, nhưng cớ Harvey viện ra cũng đã dự kiến trước. Không tới một phút sau khi bọn họ rời đi, Ofi dẫn theo theo Naya cùng một vài thần linh chạy tới.
“Xem ra ngươi ở đây cũng không tệ lắm.” Ofi không coi ai ra gì đi vào cung điện màu bạc tham quan.
Siton đứng ở ngoài cung điện, lạnh lùng nhìn bọn họ tự diễn tự xướng.
Ofi nói hồi lâu cũng không thấy hắn tiếp lời, cảm thấy vô vị, cuối cùng từ trong cung điện đi ra: “Chúng ta rời khỏi cung điện hoàng kim, ngươi nhìn qua có vẻ không có chút kinh ngạc nào.”
Siton nói: “Ta đối với các ngươi không có hứng thú, bất kể các ngươi rời khỏi cung điện hoàng kim hay là thần kinh cung điện, đều không liên quan gì với ta.”
“Thật là vô tình.” Ofi lắc đầu, “Chúng ta làm hàng xóm lâu như vậy, không thân thiết thì cũng quen biết, nói như ngươi làm người sợ run.”
Siton cười lạnh.
Ofi nói: “Tuy rằng ngươi không coi ta là bạn, nhưng ta vẫn còn coi ngươi là bằng hữu. Có một việc, ta thực sự cảm thấy có lỗi với ngươi. Tiểu vương tử Langzan ngươi giao cho ta, trốn rồi.” Lúc nàng nói chuyện, đôi mắt liên tục nhìn chằm chằm vào cảm xúc của Siton.
Siton không phụ kỳ vọng lộ ra ngạc nhiên cùng phẫn nộ: “Em ấy trốn đi, hay là ngươi hạ độc thủ với em ấy?”
Ofi thử dò xét nói: “Lẽ nào hắn chưa tới tìm ngươi?”
Siton nói: “Sa mạc lớn như vậy, lại không có biển chỉ dẫn, em ấy làm sao tìm được ta?”
Ofi thấy hắn lo lắng không giống giả bộ, tin mấy phần: “Ngươi không cần lo lắng, đi cùng hắn còn có Harvey.”
Siton cau mày nói: “Harvey không bị cung điện hoàng kim phong ấn sao?”
“Đúng vậy. Nếu hắn không trở lại, cung điện hoàng kim cũng sẽ không sụp đổ, chúng ta cũng sẽ không được tự do.” Tâm tình Ofi có chút phức tạp. Harvey nghênh ngang xuất hiện ở địa bàn của mình còn lớn lối lượn lờ cứu một người đi, nàng hẳn phải tức giận. Nhưng mà hắn rời đi lại giải phóng bọn họ, điều ấy lại khiến nàng rất cao hứng. Đương nhiên, cảm ơn là tuyệt đối không thể nào. Nếu như không phải do Harvey, bọn họ sẽ không bị nhốt ở trong cung điện hoàng kim lâu như vậy. Đến cuối cùng, tâm tình của nàng vẫn là phẫn nộ nhiều hơn mừng rỡ.
Siton nói: “Các ngươi cứ như vậy để cho hắn đi?”
Hắn nghĩ lấy căm hận của Ofi với Harvey, phải diễn ra một trận chiến sinh tử không chết không dừng mới đúng.
Ofi đột nhiên không khỏi phấn chấn: “Tạm thời không cần.”
“Tạm thời?”
“Đối vơi một tên thần mất đi thần cách, dù muốn đuổi cùng giết tuyệt, nhất thời không cần nóng lòng.”
Siton lỗ tai dựng thẳng lên: “Mất đi thần cách?”
Ofi nói: “Năm đó, Rena chỉ dùng thân thể Harvey làm lọ chứa, thần cách của hắn bị cung điện hoàng kim cấm chế. Muốn giải trừ cấm chế có hai cách, một là Rena tự mình cởi bỏ, một là Harvey tự bạo thần cách. Thần cách biến mất, cấm chế đương nhiên cũng biến mất. Nếu Rena chưa tới, biện pháp giải trừ cấm chế của hắn không cần nói cũng biết.”
…
Xem ra, trí nhớ của Ningya quả thực khôi phục.
Cùng một chuyện, hai người lại nghĩ ra kết quả khác nhau, tâm tình cư nhiên khá tốt.
Ofi giải thích xong sự tình cung điện hoàng kim sụp đổ, rốt cuộc ném ra vấn đề: “Trước kia chúng ta bị vây ở cung điện hoàng kim, nên trách nhiệm đột phá và giải trừ cấm chế Đông Côi Mạc vẫn luôn dựa vào trên hai người ngươi và Naya. Hiện tại chúng ta đã ra được, có thể cùng nghĩ cách.”
Siton cau mày. Lúc trước Rena hạ xuống hai tầng cấm chế tại Đông Côi Mạc, tầng thứ nhất là cung điện hoàng kim, để giam cầm Ofi cùng các thần, tầng thứ hai là toàn bộ Đông Côi Mạc, cho nên nơi này không có đêm đen, cả ngày lẫn đêm đều chịu giám thị cùng áp chế của quang minh.
Hắn cố gắng lâu như vậy, đến bây giờ vẫn chưa tìm được manh mối nào. Đông Côi Mạc thực sự quá lớn, đâu đâu cũng là cát, căn bản không biết mắt trận ở chỗ nào, chứ đừng nói gì loại bỏ nó. Cách duy nhất hắn nghĩ tới, chính là đem cát tại Đông Côi Mạc bành trướng ra bên ngoài, chính là việc hắn làm với Langzan, đem những nơi khác cũng biến thành một phần Đông Côi Mạc. Nếu có một ngày, Đông Côi Mạc bao trùm toàn bộ Mộng đại lục, như vậy, có thể giải trừ cấm chế hay không sẽ không còn quan trọng nữa.
Đây là ý nghĩ của hắn trước kia.
Sau thời gian ngắn ngủi tạo thành liên minh với Harvey, nhất định phải cân nhắc làm sao kéo theo đám người sau.
Hắn còn đang trầm tư, Ofi đã lên tiếng: “Nếu tiểu vương tử đã trốn, chúng ta không cần lại khách khí với Langzan nữa. Trực tiếp tuyên chiến với bọn họ đi!”
Siton lắc đầu.
Ofi nheo mắt lại nói: “Lẽ nào ngươi lúc trước ăn đắng còn chưa đủ sao?”
Siton ngẩng đầu.
Các thần sau lưng Ofi lập tức bày ra tư thế nghênh chiến.
Siton nói: “Ta đã đồng ý với em ấy.”
“Hắn đã bội ước.”
“Em ấy bội ước ngươi không vui à.”
Ofi khí nở nụ cười: “Ta không nên không vui sao? Lẽ nào hắn bội ước, ta còn phải mở một yến hội long trọng chúc mừng? Vậy ngươi có muốn trong yến hội vừa múa vừa hát không?”
Siton không để ý tới châm chọc của nàng: “Nếu ngươi không vui chuyện em ấy bội ước, thì sao phải khiến ta làm chuyện ngươi không cao hứng.”
“Tùy theo từng người.”
“Đối xử phải bình đẳng.”
Ofi có chút buồn bực: “Được. Vậy cứ dựa theo kế hoạch cũ, xâm lấn Senlisja.”
Vừa rời khỏi tầm mắt Siton, Harvey cùng Ningya tay đã lại dắt tay. Đương nhiên, vẫn là Harvey chủ động. Ningya muốn rút tay về, không thành công, có chút giận hờn nói: “Anh không phải nói trời quá nóng, không thích hợp cầm tay sao?”
Harvey nói: “Lừa gạt kẻ đần độn, em cũng tin à?”
Ningya cắn môi dưới, có chút áy náy.
Harvey nghiêng đầu nhìn cậu một cái, bất mãn nắm lấy cằm cậu, kéo mặt của cậu lại, nhìn mình: “Em đây là thái độ gì?”
Ningya nói: “Tôi cũng lừa hắn.”
Cậu là khẩu khí áy náy, nhưng đến chỗ Harvey, lập tức biến thành diễn kịch. Harvey không keo kiệt ca ngợi: “Còn làm đến đẹp đẽ ha!”
Ningya: “…”
Harvey nói: “Bất quá, sao em biết được cách lừa hắn?” Hắn đã quá tự tin, vừa bắt đầu không có nghĩ ra lời kịch, suýt chút nữa lộ ra trước mặt Siton. Khiến hắn vui mừng chính là biểu hiện của Ningya, thời khắc mấu chốt đứng ra, lại còn nói đúng từ mấu chốt.
Ningya nói: “Hắn đã từng nói tôi đem các thần trên thế giới giết tới chỉ còn một thần.” Khi đó cậu đã mơ hồ suy đoán là Nữ thần Quang Minh, chỉ là tiềm thức cho là không thể, cho nên ý nghĩ chưa kịp hiện, đã bị cậu phủ định.
Chờ đến cung điện hoàng kim, gặp qua các thần, cuối cùng tận mắt mình nhìn thấy khói đen biến thành Thần Hắc Ám Harvey, thế giới cậu rực rỡ hẳn lên, việc vốn cho là không thể nào có khả năng cũng thành có thể– Siton coi cậu là Nữ thần Quang Minh cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Vì vậy, cậu gặp may, không nghĩ tới vậy mà lại đoán đúng.
Harvey xoa bóp sắc mặt của cậu: “Tiểu ranh ma.”
Ningya nói: “Tại sao hắn lại hiểu lầm tôi là Nữ thần Quang Minh?”
Harvey nói: “Sao em biết là hắn hiểu lầm? Nói không chừng em thật sự là Nữ thần Quang Minh?”
Ningya nói: “Tôi không có mất trí nhớ.”
Harvey nói: “E rằng không phải sự việc xảy ra khi em trở thành Ningya, em nên tận tình phóng thích trí tưởng tượng của mình.” Hắn dừng một chút, lại nói, “Có ai đã nói qua chưa, là em nhìn qua rất trẻ, nhưng cái đầu lại cứng nhắc như ông chú, không, quả thực là ông cụ non.”
Ningya bĩu môi.
Harvey không có tính dễ dàng tha cho cậu, tiếp tục hỏi: “Em không sợ ta lừa em sao? E rằng em thật sự là Nữ thần Quang Minh, như lời Siton nói, ta muốn nắm giữ em trong lòng bàn tay, để em mặc ta điều khiển.”
Ningya nói: “Vậy tôi cũng không có cách nào chống lại, không phải sao?” Bất kể là Ofi, Siton, vẫn là Harvey, đối với cậu mà nói đều là quái vật khổng lồ cao lớn không thể với tới, ngay cả không gian đùa giỡn mưu kế cũng không có. Hiện tại nhớ lại, mình có thể ở cung điện hoàng kim cùng Ofi chơi trò “mèo vờn vuột”, xét đến cùng, vẫn phải cảm ơn Harvey chống đỡ.
“Hơn nữa, ” Cậu nói tiếp, “So với hắn, tôi tin tưởng anh hơn.”
“Tại sao?” Vui vẻ nối tiếp vui vẻ, Harvey vẫn không quên hỏi nguyên nhân.
Ningya nói: “Anh đã giúp tôi.” Cậu biết thời điểm Naya kéo mình đi, là nhớ Harvey giúp mới không cảm thấy đau đớn.
Harvey cười cười.
Ningya cảm thấy vẻ mặt của hắn có chút kỳ lạ, vốn là muốn cười, lại vì nghĩ tới điều gì, liền thu liễm lại biểu tình.
“Còn có.” Ningya nói, “Tôi giống như đã gặp qua Nữ thần Quang Minh.”
Harvey bỗng nhiên dừng bước: “Vào lúc nào? Nơi nào? Tại sao lại gặp mặt? Em đã nói gì với chị ta? Chị ta đã nói gì với em?”
Ningya nói: “Trong mộng.”
Harvey: “…”
Ningya cố gắng nhớ lại chi tiết nhỏ trong mơ: “Tôi gọi tên của nàng. Rena.”
Harvey nói: “Khi đó em có hình dáng gì?”
“Không khác hiện tại.”
Sau câu hỏi của Harvey, Ningya nói ra tường tận cảnh tượng trong giấc mộng mình gặp Nữ thần Quang Minh. Tim Harvey đập loạn nhịp, lẩm bẩm nói: “Em đã bị sinh ra sao?”
“Không phải đâu?” Ningya đột nhiên có chút cảnh giác nói: “Anh coi tôi là ai?”
Harvey phục hồi lại tinh thần, nhìn vẻ mặt đề phòng của Ningya, ôm gáy cậu, thân mật cọ cọ trán của cậu: “Đương nhiên là bảo bối của ta.”
…
Bảo bối bảo bối rồi vân vân, sau khi bị gọi nhiều lần, tâm lý đã quen thuộc, thậm chí còn theo bản năng mà đáp lại.
Ningya cảm thấy, cậu khả năng sắp đến giai đoạn không có thuốc nào cứu nổi.
Đông Côi Mạc lớn đến mức vượt xa tưởng tượng của Ningya.
Có lẽ là thêm nguyên nhân nhớ nhà, Ningya cảm thấy đoạn đường này gần đây càng dài. Mà thời điểm ý nghĩ của cậu không cẩn thận tiết lộ cho Harvey biết, Harvey nổ. Hắn một mặt bi thương hỏi, có phải cảm thấy một ngày sống cùng mình dài tựa một năm hay không? Bất luận Ningya giải thích thế nào cũng không chịu nhận.
Một lúc sau, Ningya rõ ràng cảm thấy tốc độ đi đường của bọn họ chậm lại, này còn chưa tính, chỗ chết người nhất chính là, nước và cỏ nhỏ Harvey tiện tay mang tới đều đã bị Ningya ăn hết.
Đang lúc Ningya vừa mệt vừa đói vừa khát, cảm thấy được mình khả năng không chống đỡ nổi đến khi về Langzan, cậu phát hiện túi không gian của mình có thể sử dụng!
Ngày đó, cậu ăn như ăn một bữa tiệc lớn –lương khô cứng nhắc, thế nhưng vẫn no.
Harvey ngoài dự định cũng ăn thử một chút, sau đó lộ ra thái độ ghét bỏ cực độ: “Nếu không phải một đường đi cùng em đến đây, ta rất nghi ngờ em có phải là vương tử Langzan không, thứ khó ăn như vậy cũng có thể ăn say sưa ngon lành.”
Ningya nói: “Một đường đi tới? Anh theo tôi bao lâu rồi? Khi nào thì bắt đầu cùng?”
Harvey nói: “Em đoán xem?”
“Bắt đầu từ khi tôi rời Quang Minh thần sao?”
Harvey không tỏ rõ ý kiến.
Ningya liền hết lòng tin mấy phần, hơi xúc động, cũng hơi kinh ngạc: “Anh là Thần Hắc Ám á, tại sao lại đi theo tôi?”
Harvey một tay nâng má, cười như không cười nhìn cậu: “Cái vấn đề này ta đã từng giải thích rất nhiều lần rồi, em cũng đã nghe qua rất nhiều lần, mà vẫn kiên trì không ngừng hỏi, chắc là muốn nghe ta gọi em là bảo bối a.”
Trên mặt Ningya oanh một cái, đỏ như cà chua, bỏ lại đồ ăn vào trong túi không gian, nằm xuống quay lưng về phía Harvey, vô luận đối phương đùa cậu như thế nào, cũng không chịu phản ứng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook