Lúc sắp đến giờ cơm trưa, Bạc Á Thần vẫn còn chút bất mãn và giận dỗi. An Tịnh Tuyết không khỏi buồn cười, cảm thấy Bạc Á Thần thế này rất đáng yêu. Không ngờ một người đàn ông ba mươi tuổi, đứng đầu một tập đoàn và một bang phái lớn nhất Châu Á lại có lúc trẻ con thế này, hơn nữa còn là vì cô, cô đương nhiên rất vui vẻ, cũng rất hạnh phúc. Thậm chí, An Tịnh Tuyết bắt đầu hối hận vì vừa nãy đã đùa giỡn quá mức. Dù sao khơi dậy dục vọng của một “xử nam lâu năm” rồi lại không chịu dập tắt…có hơi quá đáng thật.

Cuối cùng, An Tịnh Tuyết đành phải vào bếp trổ tài nghệ nấu nướng đã không dùng gần ba tuần nay, trong bữa ăn còn không ngừng gắp thức ăn vào bát Bạc Á Thần thì mới dỗ được anh. Tuy nhiên, cô không biết là, người đàn ồng nào đó thôi giận dỗi là vì nghĩ đến phúc lợi tối nay. Bạc Á Thần nghĩ cực kì đơn giản, An Tịnh Tuyết mới 16 tuổi, ăn thì không thể được, nhưng…chấm mút đôi chút cũng không phải là không thể, đúng không? Nghĩ đến cơ thể mềm mại trắng nõn của An Tịnh Tuyết lộ ra ban nãy, hồng cầu trong người anh lại lập tức sôi lên sùng sục. Hừ, Tiểu Tuyết, em dám trêu chọc anh sao, cứ chờ nhận “hồi báo” đi.

An Tịnh Tuyết không hề biết rằng mình sắp trở thành dê trong miệng sói, vẫn mãi mê ăn món bánh Black Forest tráng miệng như bình thường. Tuy nhiên, cô cũng không vì vị ngon ngọt tuyệt hảo ấy mà quên việc chính sự.

“Á Thần, rốt cục chú và Kim gia có xích mích như thế nào?”

Bạc Á Thần đã biết trước rằng cô nhất định sẽ hỏi nên trả lời rất ngắn gọn lưu loát, không hề để một chút tình cảm cá nhân xen vào, hệt như một cái máy vậy. An Tịnh Tuyết nghe xong liền cảm thán một tiếng: “Thật cẩu huyết!”. Vì một ả đàn bà phẩm cách không ra gì mà hai người bạn thân trở mặt thành người xa lạ, cuối cùng một người chết, một người còn sống nhưng phải gánh trách nhiệm nặng nề, còn ả đàn bà kia lại vì gia đình giàu có quyền thế mà trắng án, tự do tung tăng bên ngoài. An Tịnh Tuyết lập tức không có một chút hảo cảm nào với Kim gia này, thế lực lớn, tài phú lớn, thâm niên lớn nhưng nhân phẩm lại quá kém. Gỉa sử như gia tộc này thật sự là nhà ngoại của cô, An Tịnh Tuyết nhất định sẽ rất không vui. Cô không cho rằng một nơi đào tạo ra loại người như Kim Mịch Du là chỗ tốt lành gì. Không chừng, cái chết của ba mẹ cô còn liên quan lớn đến bọn họ.

Thấy An Tịnh Tuyết nhìn mình, Bạc Á Thần liền biết cô muốn hỏi gì. Anh đáp:

“Tùy Bách đã đi điều tra rồi. Ba ngày nữa có kết quả.”

Bạc Á Thần trả lời vô cùng bình thản, hệt như đang nói thời tiết hôm nay rất đẹp. Anh rất tự tin về mạng lưới tình báo của Huyết Long bang nên không cần nói thêm bất cứ điều gì. Còn nếu thật sự chuyện nhỏ đó mà Huyết Long bang không giải quyết được trong vòng ba ngày, danh hiệu “đệ nhất Châu Á” cũng không cần nữa!

An Tịnh Tuyết nhận được lời cam đoan của Bạc Á Thần liền thoải mái hơn, cô ngả người ra ghế salon mềm mại, bắt đầu chắp nối suy nghĩ trong đầu mình. Mẹ cô rốt cục có quan hệ gì với Kim gia, chiếc dây chuyền trong hộp sắt kia có ý nghĩa gì, tại sao ba mẹ cô lại bị giết, việc này có liên quan gì đến Kim gia hay không?... An Tịnh Tuyết cảm thấy tấm màn chân tướng càng ngày càng đến gần, tuy nhiên bây giờ vẫn còn cực kì mơ hồ. Ba mẹ, hai người trên trời có linh thiên xin hãy mách bảo cho con một con đường đúng đắn và phù hộ để con sớm ngày được trả thù thành công.

Bạc Á Thần thấy hai mắt An Tịnh Tuyết đã dần dần lim dim liền đứng dậy bế cô vào phòng ngủ. Lúc An Tịnh Tuyết tỉnh lại thì đã là ba giờ chiều, Bạc Á Thần sớm không còn bên cạnh. Nhìn tờ giấy nhắn màu vàng nhạt trên dán trên đèn ngủ, cô liền khẽ mỉm cười ngọt ngào, cảm giác trống vắng cũng biến mất sạch sẽ.

“Tiểu Tuyết, anh đến công ty. Trong tủ lạnh có Limburg Pie, tỉnh dậy nhất định phải ăn, đừng để bụng đói. 5h anh trở về.”

An Tịnh Tuyết ngây ngẩn ngắm nhìn dòng chữ ngay ngắn cứng cáp trên tờ giấy một lúc lâu, trong lòng vô cùng ấm áp. Hóa ra cảm giác được người ta quan tâm và yêu thương lại tốt đến vậy, tốt đến mức cô không kiềm được nhớ về những ngày tháng vui vẻ bên ba mẹ kia.

Mắt An Tịnh Tuyết bỗng nhiên biến đổi, từ màu đen lấp lánh trở thành màu đỏ khát máu. Kẻ hại An gia nhà tan cửa nát, cô nhất định sẽ khiến chúng phải trả giá gấp trăm vạn lần!!!

Sát khí dày đặc cuối cùng cũng tản đi khi An Tịnh Tuyết nhận được tín hiệu trò chuyện từ chiếc hoa tai hồng bảo thạch. Vừa bật tần số lên, cô liền lộ ra vẻ mặt vui mừng hiếm có bởi vì giọng nói quen thuộc kia.

“Red, hello, cô em còn nhớ chị đây không hả?”

Đó là giọng của Hera, người từng tham gia huấn luyện chung với An Tịnh Tuyết trong một thời gian ngắn, lớn hơn cô tám tuổi. Lúc đó Hera và An Tịnh Tuyết đều nằm trong đội ngũ đào tạo đặc biệt của Stephen, nhưng vì thực lực của hai người chên lệch quá nhiều nên chỉ sau ba năm Hera đã bị chuyển sang nhóm đào tạo bình thường, từ đó hai người cũng không còn liên lạc nữa. Tuy nhiên, không ngờ hôm nay cô ta lại chủ động gọi điện cho cô, đúng là quá mức ngạc nhiên mà.

“Hera, hóa ra chị vẫn nhớ đến người em gái kết nghĩa này à?”

An Tịnh Tuyết khẽ mỉm cười, thời gian mới bắt đầu huấn luyện quả thật rất khó khăn với cô, nếu không phải có Hera giúp đỡ và động viên, cô chắc chắn sẽ không cố gắng được đến hôm nay.

“Aizz, Red à, em nghĩ chị không muốn đến thăm em sao, chỉ là chị bị kẹt khóa huấn luyện nâng cấp chết tiệt kia. Sáng hôm nay vừa thoát khỏi cái địa ngục kinh khủng đó chị liền gọi cho em, như thế còn không đủ yêu thương nhung nhớ sao?”

An Tịnh Tuyết bị cụm từ “yêu thương nhung nhớ’ của Hera làm cho nổi da gà khắp người, lập tức vội mở miệng ngăn cô ta lại:

“Hera, chị có thể không nói những lời kinh dị như thế được không?”

Hera bên kia nghe xong liền phá lên cười, đáp:

“Được rồi, không trêu em nữa. Nghe nói em trở về quê nhà à?”

Hera và An Tịnh Tuyết vô cùng trùng hợp đều là người Trung Quốc. Đó cũng là lí do hai người dễ dàng thân nhau như vậy.

“Uhm.” An Tịnh Tuyết gọn gàng xác nhận.

Hera im lặng một chút, sau đó nói tiếp:

“Để trả thù cho ba mẹ em à?”

“Vâng.”

“Aizz, một đứa trẻ còn nhỏ tuổi như em…thôi, đều là do ông trời không có mắt cả. Red này, giờ em rảnh không, ra ngoài uống một ly cafe nhé.”

An Tịnh Tuyết nghe thế liền kinh ngạc trừng lớn mắt:

“Chị đang…”

“Ừ, chị đang ở Trung Quốc, hơn nữa còn cùng thành phố với em. Thế nào, ngạc nhiên chưa?”

An Tịnh Tuyết nghe vậy liền có chút cảm động. Cô nhẹ giọng đáp:

“Chỗ chị gần quán café nào?”

Hera giống như đang quan sát đường xá bên kia, sau một phút, cô ta mới đáp:

“Quán cafe Tố Duyên, đường XX.”

“Chờ em 10 phút.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương