Thần Cấp Triệu Hoán Sư
-
Chương 110: Bì Trảo thú (2)
“Grao … grao …!”
Hai con Bì Trảo Thú này không giống như mấy con trước, che dấu bản thân lại rồi đi đánh lén. Bản thân chúng nó nguyên vốn là đang nằm sấp tại bụi cỏ ven bờ ngủ khò khò.
Mãi cho đến khi có tiếng bước chân rầm rập của đoàn người tiến đến, đánh thức con quái dậy, nó mới đứng lên phát động công kích.
“ Coi chừng …!”
“Mọi người chia ra … một tốp đối phó một con!”
“Cẩn thận hai vuốt trảo của nó … Cào dính là xong đời đấy!”
Thấy hai con Bì Trảo Thú liên tiếp ngăn đường, mọi người có chút khựng lại, khuôn mặt nghiêm trọng hẳn lên, nhưng phản ứng thì trấn định so với trước đó nhiều lắm.
Ngay tại đang dò đường Tạ Thế Kiệt lập tức nhảy lui lại, tách nhóm người thành hai tổ mươi lăm thành viên, giơ sẵn đoản đao làm tư thế phòng ngự.
“Lên … Cường … Cậu chỉ huy bên kia giúp tôi, cố gắng đừng để tổn hao nặng nề phát sinh!”
Tạ Thế Kiệt nặng nề nói một tiếng, dẫn đầu Trần Anh Chí, Chế Văn Hoàng … một loạt mấy thanh niên trai tráng dẫn dụ một con quái ra ngoài. Nếu để cả hai con tiến lên một lúc, chỉ sợ thương vong sẽ cực lớn.
“Hà Cẩm Lệ, Trịnh Đồng Văn, Hồ Quốc Trung … Mọi người … theo sát tôi, nhớ từng bước đi chậm rãi. Từ từ ép nó lại.”
Quái vật trước mặt, nói không sợ thì chỉ là lừa dối bản thân, tim ai nấy đều đập bình bịch như muốn nhảy ra ngoài. Chỉ riếng Cường giờ đây phá lệ bình tĩnh.
Không phải hắn khinh thường con quái, cũng không phải Cường khả năng một mình chém giết được nó để bảo toàn tất cả. Mà hắn vốn dĩ sẽ không chết.
Đúng vậy, Thiên Mệnh Không gian thông báo, chỉ cần lưu tâm thì lập tức nhận ra. Chết nhiều lần liền có hậu quả thành đời sống thực vật. Nhưng chỉ tới đó thôi.
Cái này giống như game vậy, tuy hoàn toàn không phải, vì hắn chưa làm rõ ràng sinh mạng ở đây là thực hay hư ảo. Có điều, đã mang theo vốn liếng bảo mệnh, không có lí gì Cường lại làm rùa đen co đầu rút cổ đằng sau để người khác đỡ đạn. Mà hắn còn có bốn lượt thu thập linh hồn, nếu còn sống qua thí luyện, tương đương khả năng hồi sinh lại đồng bạn của mình.
Chỉ nghĩ vậy thôi, Cường cảm thấy trong lòng tràn đầy sức mạnh.
“Tới đi …! Bì Trảo Thú!”
“Tê …. Grao …!”
Dường như đáp lại thanh âm của đoàn người, Bì Trảo Thú gầm lên một tiếng giận dữ, bốn chân chạm đất, dùng tốc độ cực nhanh lao tới.
“Tránh ra …!”
“Mọi người … chém nó!”
Vài tiếng kêu chưa kịp dứt khỏi miệng, Cường đã vung trong tay dài năm mươi cm đoản đao phóng tới Bì Trảo Thú.
Cử động của hắn rõ ràng vượt quá dữ liệu của con quái, khoảng cách lại chưa đầy ba mét, dĩ nhiên nó không tài nào tránh kịp.
Nhưng cũng chẳng dính được bộ vị yếu hại.
Phốc …!
Một tiếng bén ngọt âm thanh vang lên, đao mang đã cắt xuyên một bên da của Bì Trảo Thú, nếu không phải nó phản ứng kịp thời, đao này có thể bắn thẳng vào mắt trái của nó.
“Tê … tê …. Grao …!”
Mồm khẽ rít lên vài tiếng đau đớn, trong mắt càng bắn lên sự thù hận, tốc độ của Bì Trảo Thú chỉ hơi thoáng khựng lại, nhưng lập tức bộc phát mãnh liệt, thậm chí còn nhanh hơn trước một chút.
Nhưng tất cả đã là định cuộc.
Chỉ bằng ít thời gian đó đủ để mọi người làm ra phản ứng.
Nói thì chậm, nhưng thực tế lại rất nhanh. Vừa mới vi đoản đao xong,Cường ngay tức khắc rút đằng sau lưng thanh gỗ dài ước chừng một mét đã được vót nhọn.
Đâm này …!
Phốc … Xuy …!
Cùng lúc, bóng người to lớn của con quái đập thẳng vào côn gỗ. Tốc độ quá nhanh theo quán tính không cho phép nó có khả năng né dễ dàng như ban nãy.
Phụt …!
Hự …!
Máu tươi trào ra, nhuốm đỏ đầu gỗ, ướt đẫm bàn tay của Cường,con quái đã bị đâm dính vào thân thể.
Nhưng cùng lúc, cả người Cường bay thẳng ra ngoài, văng xa đến hai ba mét.
“Cường ….!”
Không biết trong đoàn đội có ai vội vã la lên tên hắn. Nhưng kẻ khác vội níu lại, gầm lên:
“Mau … giết con quái … nó đã sức cùng lực tận rồi!”
“Chết đi …!”
Theo tiếng hét dữ tợn phát ra từ giữa đám người, nói chính xác một một cậu trai khá trẻ, tuổi xuýt xoát hoặc lớn hơn nhóm Cường một ít là cùng, đôi tay của cậu đang vung mạnh.
Bặc ….!
Ánh đao sáng lóe lần nữa, lần này nó đã phá hủy hắn con mắt bên trái của Bì Trảo Thú.
“Grao … grao … grao …!”
Thảm thiết tiếng kêu thoát ra từ con quái, đến nỗi bên kia đang chiến đấu Bì Trảo Thú cũng giật mình nhìn về đồng bạn của mình. Bởi thế nên ăn thêm một công kích chí mạng từ tay của Kiệt.
Mọi người, đều đang chớp lấy thời cơ ngàn năm có một này.
Chém …!
Nhiều người lòng tin cũng tăng mạnh, hướng hồ quái còn bị thương.
Cái khác vốn là còn hơi có chút chần chờ, khi thấy được đồng bọn ném ra đoản đao gần như hoàn toàn tàn phá thị lực Bì Trảo Thú, liền thở dài một hơi, biết rõ con quái này, không đủ gây sợ nữa rồi.
Liên tiếp vài thanh niên xông tới, nhưng không dùng trong tay đao, mà xách côn cùng vài đoạn gỗ dài vác về khi nãy, tiến hành tấn công từ xa.
“Xùy …! Phốc …! Xuy …!”
Liên miên không dứt công kích đam thẳng vào thân thể đã bị tàn phá nặng nề của con quái. Vốn dĩ cây gỗ vót nhọn nhưng luận sắc bén còn khuya mới đuổi kịp đoản đao mà hệ thống cấp cho. Có điều, tình hướng muốn bảo mệnh, dùng phương pháp công kích nào chỉ cần giết được quái, bản thân vẫn an toàn liền đầy đủ. Không cần sính anh hùng lao tới chém giết một phen, cận thân bác đấu. Nếu quái vật trước khi chết phản kích một đòn tối hậu, toi đời chính là ngươi vậy.
“H.. u … H …u!”
Kêu lên vài tiếng vô nghĩa, ánh mắt cực độ không cam lòng, Bì Trảo Thú ngã rụp xuống, tuyên bố sinh mạng của nó kết thúc.
Bên kia, Tạ Thế Kiệt đoàn người cũng đã giải quyết con còn lại xong xuôi. Tuy rằng nhìn thoáng qua có lẽ có người mang theo chút thương tích, nhưng tổng thể cũng xem như ổn thỏa.
“Còn may la chỉ có hai con … Nếu nhiều hơn nữa thì tính sao đây!”
Hồ Quốc Trung thở dài, miệng méo mó than thầm.
“Mau đi thu thập rồi trở về!”
Tạ Thế Kiệt vẻ mặt vội vã hướng Cường la lớn thúc giục, đồng thời tay hắn không chậm điều động kẻ khác xách nhanh chóng thi thể Bì Trảo Thú trở lại.
“Có chuyện gì …?” – Cường sốt sắng hỏi thăm khi thấy mặt Kiệt bỗng trở nên căng thẳng đột ngột.
“Tôi tính lầm …!”
“Nhầm cái gì mới được chứ?”
Trần Anh Chí chen vào, khuôn mặt ngờ vực.
“Trời sắp tối!”- Tạ Thế Kiệt chỉ chỉ lên phía trên hồng sắc bầu trời, dĩ nhiên đang từng chút từng chút chuyển sang đen dần… một màu đỏ hòa với hắc ám không khí mang vẻ một vẻ ghê rợn.
Cường rùng mình. Hắn cũng không nhận ra là thời gian qua nhanh đến như vậy, quả thực sinh tồn năng lực vẫn còn quá kém.
“Cầu mong …. Cầu mong là được yên bình … Bì Trảo Thú … đừng ra vào thời điểm hiện tại!”
Không những Cường mà toàn bộ đoàn người đều ý thứ được nguy cơ đã sắp hàng lâm, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Nơi này buổi tối đến … quái vật chắc chắn xổ lồng mà ra … Toàn bộ … Nhanh chân lên, phải về nhà ga trong ít phút nữa. Nếu không chúng ta sẽ có tính mạng nguy hiểm.”
………
Trong ánh sáng le lói có chút quỷ dị của một màn trời hôn ám, vài ba đoàn người lích nha lích nhích như những con sâu hối hả tiến về nhà ga.
Nhưng không ai biết rằng, trong bóng tối của rừng rậm, vô số con mắt đỏ như máu đã thức tỉnh. Bọn chúng đang quan sát … Bọn chúng đang chờ đợi!
Hai con Bì Trảo Thú này không giống như mấy con trước, che dấu bản thân lại rồi đi đánh lén. Bản thân chúng nó nguyên vốn là đang nằm sấp tại bụi cỏ ven bờ ngủ khò khò.
Mãi cho đến khi có tiếng bước chân rầm rập của đoàn người tiến đến, đánh thức con quái dậy, nó mới đứng lên phát động công kích.
“ Coi chừng …!”
“Mọi người chia ra … một tốp đối phó một con!”
“Cẩn thận hai vuốt trảo của nó … Cào dính là xong đời đấy!”
Thấy hai con Bì Trảo Thú liên tiếp ngăn đường, mọi người có chút khựng lại, khuôn mặt nghiêm trọng hẳn lên, nhưng phản ứng thì trấn định so với trước đó nhiều lắm.
Ngay tại đang dò đường Tạ Thế Kiệt lập tức nhảy lui lại, tách nhóm người thành hai tổ mươi lăm thành viên, giơ sẵn đoản đao làm tư thế phòng ngự.
“Lên … Cường … Cậu chỉ huy bên kia giúp tôi, cố gắng đừng để tổn hao nặng nề phát sinh!”
Tạ Thế Kiệt nặng nề nói một tiếng, dẫn đầu Trần Anh Chí, Chế Văn Hoàng … một loạt mấy thanh niên trai tráng dẫn dụ một con quái ra ngoài. Nếu để cả hai con tiến lên một lúc, chỉ sợ thương vong sẽ cực lớn.
“Hà Cẩm Lệ, Trịnh Đồng Văn, Hồ Quốc Trung … Mọi người … theo sát tôi, nhớ từng bước đi chậm rãi. Từ từ ép nó lại.”
Quái vật trước mặt, nói không sợ thì chỉ là lừa dối bản thân, tim ai nấy đều đập bình bịch như muốn nhảy ra ngoài. Chỉ riếng Cường giờ đây phá lệ bình tĩnh.
Không phải hắn khinh thường con quái, cũng không phải Cường khả năng một mình chém giết được nó để bảo toàn tất cả. Mà hắn vốn dĩ sẽ không chết.
Đúng vậy, Thiên Mệnh Không gian thông báo, chỉ cần lưu tâm thì lập tức nhận ra. Chết nhiều lần liền có hậu quả thành đời sống thực vật. Nhưng chỉ tới đó thôi.
Cái này giống như game vậy, tuy hoàn toàn không phải, vì hắn chưa làm rõ ràng sinh mạng ở đây là thực hay hư ảo. Có điều, đã mang theo vốn liếng bảo mệnh, không có lí gì Cường lại làm rùa đen co đầu rút cổ đằng sau để người khác đỡ đạn. Mà hắn còn có bốn lượt thu thập linh hồn, nếu còn sống qua thí luyện, tương đương khả năng hồi sinh lại đồng bạn của mình.
Chỉ nghĩ vậy thôi, Cường cảm thấy trong lòng tràn đầy sức mạnh.
“Tới đi …! Bì Trảo Thú!”
“Tê …. Grao …!”
Dường như đáp lại thanh âm của đoàn người, Bì Trảo Thú gầm lên một tiếng giận dữ, bốn chân chạm đất, dùng tốc độ cực nhanh lao tới.
“Tránh ra …!”
“Mọi người … chém nó!”
Vài tiếng kêu chưa kịp dứt khỏi miệng, Cường đã vung trong tay dài năm mươi cm đoản đao phóng tới Bì Trảo Thú.
Cử động của hắn rõ ràng vượt quá dữ liệu của con quái, khoảng cách lại chưa đầy ba mét, dĩ nhiên nó không tài nào tránh kịp.
Nhưng cũng chẳng dính được bộ vị yếu hại.
Phốc …!
Một tiếng bén ngọt âm thanh vang lên, đao mang đã cắt xuyên một bên da của Bì Trảo Thú, nếu không phải nó phản ứng kịp thời, đao này có thể bắn thẳng vào mắt trái của nó.
“Tê … tê …. Grao …!”
Mồm khẽ rít lên vài tiếng đau đớn, trong mắt càng bắn lên sự thù hận, tốc độ của Bì Trảo Thú chỉ hơi thoáng khựng lại, nhưng lập tức bộc phát mãnh liệt, thậm chí còn nhanh hơn trước một chút.
Nhưng tất cả đã là định cuộc.
Chỉ bằng ít thời gian đó đủ để mọi người làm ra phản ứng.
Nói thì chậm, nhưng thực tế lại rất nhanh. Vừa mới vi đoản đao xong,Cường ngay tức khắc rút đằng sau lưng thanh gỗ dài ước chừng một mét đã được vót nhọn.
Đâm này …!
Phốc … Xuy …!
Cùng lúc, bóng người to lớn của con quái đập thẳng vào côn gỗ. Tốc độ quá nhanh theo quán tính không cho phép nó có khả năng né dễ dàng như ban nãy.
Phụt …!
Hự …!
Máu tươi trào ra, nhuốm đỏ đầu gỗ, ướt đẫm bàn tay của Cường,con quái đã bị đâm dính vào thân thể.
Nhưng cùng lúc, cả người Cường bay thẳng ra ngoài, văng xa đến hai ba mét.
“Cường ….!”
Không biết trong đoàn đội có ai vội vã la lên tên hắn. Nhưng kẻ khác vội níu lại, gầm lên:
“Mau … giết con quái … nó đã sức cùng lực tận rồi!”
“Chết đi …!”
Theo tiếng hét dữ tợn phát ra từ giữa đám người, nói chính xác một một cậu trai khá trẻ, tuổi xuýt xoát hoặc lớn hơn nhóm Cường một ít là cùng, đôi tay của cậu đang vung mạnh.
Bặc ….!
Ánh đao sáng lóe lần nữa, lần này nó đã phá hủy hắn con mắt bên trái của Bì Trảo Thú.
“Grao … grao … grao …!”
Thảm thiết tiếng kêu thoát ra từ con quái, đến nỗi bên kia đang chiến đấu Bì Trảo Thú cũng giật mình nhìn về đồng bạn của mình. Bởi thế nên ăn thêm một công kích chí mạng từ tay của Kiệt.
Mọi người, đều đang chớp lấy thời cơ ngàn năm có một này.
Chém …!
Nhiều người lòng tin cũng tăng mạnh, hướng hồ quái còn bị thương.
Cái khác vốn là còn hơi có chút chần chờ, khi thấy được đồng bọn ném ra đoản đao gần như hoàn toàn tàn phá thị lực Bì Trảo Thú, liền thở dài một hơi, biết rõ con quái này, không đủ gây sợ nữa rồi.
Liên tiếp vài thanh niên xông tới, nhưng không dùng trong tay đao, mà xách côn cùng vài đoạn gỗ dài vác về khi nãy, tiến hành tấn công từ xa.
“Xùy …! Phốc …! Xuy …!”
Liên miên không dứt công kích đam thẳng vào thân thể đã bị tàn phá nặng nề của con quái. Vốn dĩ cây gỗ vót nhọn nhưng luận sắc bén còn khuya mới đuổi kịp đoản đao mà hệ thống cấp cho. Có điều, tình hướng muốn bảo mệnh, dùng phương pháp công kích nào chỉ cần giết được quái, bản thân vẫn an toàn liền đầy đủ. Không cần sính anh hùng lao tới chém giết một phen, cận thân bác đấu. Nếu quái vật trước khi chết phản kích một đòn tối hậu, toi đời chính là ngươi vậy.
“H.. u … H …u!”
Kêu lên vài tiếng vô nghĩa, ánh mắt cực độ không cam lòng, Bì Trảo Thú ngã rụp xuống, tuyên bố sinh mạng của nó kết thúc.
Bên kia, Tạ Thế Kiệt đoàn người cũng đã giải quyết con còn lại xong xuôi. Tuy rằng nhìn thoáng qua có lẽ có người mang theo chút thương tích, nhưng tổng thể cũng xem như ổn thỏa.
“Còn may la chỉ có hai con … Nếu nhiều hơn nữa thì tính sao đây!”
Hồ Quốc Trung thở dài, miệng méo mó than thầm.
“Mau đi thu thập rồi trở về!”
Tạ Thế Kiệt vẻ mặt vội vã hướng Cường la lớn thúc giục, đồng thời tay hắn không chậm điều động kẻ khác xách nhanh chóng thi thể Bì Trảo Thú trở lại.
“Có chuyện gì …?” – Cường sốt sắng hỏi thăm khi thấy mặt Kiệt bỗng trở nên căng thẳng đột ngột.
“Tôi tính lầm …!”
“Nhầm cái gì mới được chứ?”
Trần Anh Chí chen vào, khuôn mặt ngờ vực.
“Trời sắp tối!”- Tạ Thế Kiệt chỉ chỉ lên phía trên hồng sắc bầu trời, dĩ nhiên đang từng chút từng chút chuyển sang đen dần… một màu đỏ hòa với hắc ám không khí mang vẻ một vẻ ghê rợn.
Cường rùng mình. Hắn cũng không nhận ra là thời gian qua nhanh đến như vậy, quả thực sinh tồn năng lực vẫn còn quá kém.
“Cầu mong …. Cầu mong là được yên bình … Bì Trảo Thú … đừng ra vào thời điểm hiện tại!”
Không những Cường mà toàn bộ đoàn người đều ý thứ được nguy cơ đã sắp hàng lâm, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Nơi này buổi tối đến … quái vật chắc chắn xổ lồng mà ra … Toàn bộ … Nhanh chân lên, phải về nhà ga trong ít phút nữa. Nếu không chúng ta sẽ có tính mạng nguy hiểm.”
………
Trong ánh sáng le lói có chút quỷ dị của một màn trời hôn ám, vài ba đoàn người lích nha lích nhích như những con sâu hối hả tiến về nhà ga.
Nhưng không ai biết rằng, trong bóng tối của rừng rậm, vô số con mắt đỏ như máu đã thức tỉnh. Bọn chúng đang quan sát … Bọn chúng đang chờ đợi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook