Thần Cấp Ở Rể
Chương 86: 86: Hành Động Trong Sàn Nhảy


Diệp Vô Phong ngạc nhiên hỏi: “Không tìm thấy sao? Chi ra nhiều lực lượng cảnh sát, quy mô lớn như vậy, chẳng lẽ bọn buôn lậu thuốc phiện kia bốc hơi sao?”
Bạch Tinh Đồng thở dài nói: “Đừng nói nữa.

Quả thật là thất bại trong gang tấc thôi.

Ngay khi phía chúng tôi hành động, bọn chúng đã nhận được thông tin.

Bận rộn một trận cuối cùng thành công dã tràng!”
Diệp Vô Phong nhíu mày nói: “Tôi dám khẳng định, bên phía các cô có nội gián.”
Bạch Tinh Đồng gật đầu nói: “Trong câu lạc bộ này nhất định có hành vi buôn bán ma túy.

Tôi nghi ngờ rất có khả năng Ưng Trọc sẽ lại xuất hiện trong câu lạc bộ này.

Bởi vì võ công của tên này quá giỏi.

Tôi sợ một người không bắt được ông ta nên hẹn anh đến đây để cùng nhau đi bắt.”
Diệp Vô Phong gật đầu nói: “Nguyện cống hiến sức lực vì đội trưởng Bạch!” Bạch Tinh Đồng còn nói thêm: “Vậy thì anh phải thể hiện cho tốt vào, đừng giống như tối qua.

Đã nhìn thấy tên biến thái kia rồi còn để cho hắn ta chạy thoát.”
Diệp Vô Phong đeo mặt nạ đỏ ửng lên: “Lần này chắc chắn sẽ không như vậy.

Lần trước là ở bên hồ, tôi không bơi giỏi nên mới để hắn ta chạy thoát.

Còn trên bờ, có cho thêm hắn ta đôi cánh cũng không thể nào thoát được.” Bạch Tinh Đồng biết Diệp Vô Phong không phải nói phét, gật đầu nói: “Người tôi hận nhất chính là những tên trùm buôn thuốc phiện.


Vậy nên mới nhận vụ án này.

Đáng tiếc đến bây giờ vẫn chưa phá xong án.

Diệp Vô Phong, hi vọng anh có thể giúp tôi tóm gọn tên trùm buôn thuốc phiện này.”
Hơn bốn giờ chiều, hai người đóng giả thành vợ chồng đi vào đi vào sàn nhảy ở tầng ngầm thứ nhất dưới tòa nhà Hồng Kiều.

Ánh mắt Bạch Tinh Đồng tìm kiếm những người khả nghi trong đám người, cô đột nhiên nói: “Bên kia có chuyện, người phụ nữ mặc bộ quần áo màu xanh lục kia tuyệt đối có vấn đề…”
“Đúng không vậy?” Diệp Vô Phong nhìn theo hướng Bạch Tinh Đồng nói, lập tức phát hiện ra một người đàn ông có râu quai nón đang giới thiệu vật gì đó cho đôi tình nhân trẻ tuổi.

Vẻ mặt của đôi tình nhân trẻ tuổi rất nghiêm túc, nhưng bởi vì cách quá xa, cộng thêm âm nhạc sôi động trong sàn nhảy, nên căn bản hai người không nghe rõ bọn họ nói gì.

Diệp Vô Phong không nhịn được hỏi: “Bạch Tinh Đồng, cô có nghe thấy họ nói gì không?”
Bạch Tinh Đồng cười nhạt nói: “Chuyện này không thể dựa vào khả năng nghe mà phải quan sát.

Theo kinh nghiệm nhiều năm làm cảnh sát hình sự của tôi,
vừa rồi cô gái kia khoát tay rồi lắc đầu với người con trai, cái này không phải chỉ mang ý lắc đầu, mà còn - thuốc là gì?”
Diệp Vô Phong bừng tỉnh ngộ: “Lời cô nói đúng là có đạo lý.

Cô làm cảnh sát đúng là lựa chọn đúng đắn.”
Bạch Tinh Đồng nói tiếp: “Chúng ta tiến lại gần một chút, xem thử họ đang nói gì.” Thế là hai người phiêu theo âm nhạc lắc lư thân thể, đi gần đến ba người đang bàn chuyện làm ăn kia.

Diệp Vô Phong nói: “Bạch Tinh Đồng, nếu không hay là tôi giả vờ làm khách, đến hỏi người đàn ông kia, giả vờ muốn mua thuốc không được sao?”
Bạch Tinh Đồng lắc đầu nói: “Không được.


Như vậy ngược lại sẽ làm chúng ta bị lộ.

Nghề này của hắn ta, dùng hết sức liều mạng.

Trong tình huống bình thường sẽ không nói chuyện với người xa lạ.

Chờ lát nữa chúng ta đi theo đám người đó, xem thử họ tiến hành giao dịch như thế nào.

Dựa vào đó rồi hành động.”
Thế là Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng ôm nhau, lắc lư cơ thể, lặng lẽ đi đến gần họ.

Đôi tình nhân và người đàn ông râu quai nón không để ý đến bọn họ, hai bên đã đàm phán được giá tiền hợp lý, Râu Quai Nón nhìn xung quanh một vòng, không nói câu nào lập tức quay người rời đi.


Diệp Vô Phong cảm thấy rất ngạc nhiên: “Chẳng lẽ bị phát hiện ra rồi sao?” Diệp Vô Phong đang muốn hỏi, Bạch Tinh Đồng đã ra hiệu cho Diệp Vô Phong đừng lên tiếng.

Đôi tình nhân kia không khiêu vũ, hết nhìn đông đến nhìn tây, sau đó lặng lẽ rút lui khỏi sàn nhảy, đi thẳng thang máy lên tầng.

Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng vội vàng chạy theo.

Bạch Tinh Đồng nhìn đèn hiển thị của thang máy nói: “Họ đi đến tầng ba.

Chúng ta tranh thủ đi bằng cầu thang bộ.”

Vậy là hai người dùng tốc độ nhanh nhất chạy cầu thang bộ lên tầng ba, vừa khéo nhìn thấy ba người kia đi vào phòng 317, Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng bước nhẹ chân lại, đi đen bên ngoài phòng 317.

Bạch Tinh Đồng chỉ chỉ căn phòng thấp giọng nói: “Tôi nghe thử xem họ đang nói cái gì.” Bạch Tinh Đồng áp sát lỗ tai lên cửa, nhưng âm thanh nói chuyện trong phòng rất nhỏ, cô không nghe rõ, không khỏi cảm thấy sốt ruột.

Khả năng nghe của Diệp Vô Phong rất mạnh, anh lập tức nghe thấy cô gái kia nói: “Anh Mãnh Tử, em biết bây giờ giá thị trường đang không tốt là do cảnh sát điều tra gắt gao.

Nhưng gần đây bố em đổ bệnh, tiền lúc trước kiếm được em cũng đã về nhà lấy hết đi rồi.

Anh có thể giảm giá cho em được không?”
Sau đó lập tức nghe được người gọi là Mãnh Tử trả lời: “Tiểu Ngải, không phải anh không muốn, mà là anh Ưng Trọc không dám lộ diện, hàng của anh cũng đã bị cướp mất.

Không tăng giá không được, em cố gắng một chút đi.” Diệp Vô Phong nghĩ thầm trong lòng: “Quả nhiên có liên quan đến Ưng Trọc.” Tiêu Ngải nói: “Anh Mãnh, chuyện đó rất cảm ơn anh.

Nhưng chúng em thật sự không có nhiều tiền như vậy, anh xem lại, bớt đi một ít không được sao?” Anh Mãnh khó khăn nói: “Tiểu Ngải, anh đã nói rõ ràng rồi.

Hàng của anh đang trong tay người khác, ông chủ người ta cũng không có uy tín nên anh mới phải đặt cọc tiền.

Anh đã ép giá xuống thấp nhất rồi, nếu không thì trước tiên em cứ cầm ít hàng trước đã nhé?”
Bạch Tinh Đồng không nghe được gì, nhìn Diệp Vô Phong một chút, thấy dáng vẻ của anh hình như có thể nghe tiếng nói chuyện trong phòng, trong lòng cô ta rất gấp, liền lấy tay chọc chọc Diệp Vô Phong, ý là hỏi xem Diệp Vô Phong nghe thấy cái gì?
Đột nhiên anh nghe thấy có tiếng bước chân đi về phía cửa, vừa khéo Bạch Tinh Đồng chọc vào người anh, Diệp Vô Phong thuận tay kéo Bạch Tinh Đồng vào ngực.

Sau đó không hề giải thích gì liền đẩy cô ta lên cửa phòng 319 bên cạnh.

Trên cửa phòng, hai tay anh vờn quanh trên eo nhỏ Bạch Tinh Đồng, thân mật hôn lấy khuôn miệng của Bạch Tinh Đồng.

Bạch Tinh Đồng bị động tác bất ngờ này của Diệp Vô Phong làm cho mù mịt.

Chẳng qua tôi chỉ muốn hỏi anh xem anh có nghe thấy gì không thôi mà, sao anh lại dám đùa giỡn với tôi thế này? Bạch Tinh Đồng chuẩn bị nổi giận thì thấy cửa phòng mở ra, người được gọi là anh Mãnh Tử kia cúi nửa người ngó ra ngoài dò xét, đang nhìn về phía Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng.



Lúc này Diệp Vô Phong đang quay lư về phía cửa, anh giả vờ không nhìn thấy Mãnh Tử, ôm Bạch Tinh Đồng cười đùa: “Bà xã, anh nhớ em lắm.

Chúng ta hôn một lúc cho nóng người.”
Bạch Tinh Đồng bị hành vi của Diệp Vô Phong làm cho hôn mê rồi.

Ngay từ đầu rất tức giận, sau đó nhìn thấy tên râu quai nón mới hiểu được ý đồ của Diệp Vô Phong, cô ta thầm nghĩ trong lòng: “Tên này thật nhanh trí.

Chúng ta suýt chút nữa thì bị lộ rồi.”
Vậy là Bạch Tinh Đồng liên phối hợp diễn kịch với Diệp Vô Phong, đồng thời bàn tay đang để dưới váy của cô ta mạnh mẽ véo Diệp Vô Phong một cái.

Mặc dù bị Diệp Vô Phong giở trò nhưng Bạch Tinh Đồng biết bây giờ phải lấy chuyện chính làm đầu: “Chồng à, phía sau anh đang có người nhìn chúng ta đấy.

Chúng ta mau đi thôi..”
Vừa hay đôi tình nhân kia cũng nghe thấy tiếng người nói chuyện, cũng đi ra cửa quan sát.

Diệp Vô Phong vừa nghiêng đầu lập tức thấy ngay bọn họ.

Diệp Vô Phong chuyển khách thành chủ, đen mặt nói: “Mấy người chưa nhìn thấy bao giờ à? Có gì đáng xem chứ.” Nói xong anh liền bảo vệ Diệp Tinh Đồng: “Vợ yêu đừng để ý đến bọn họ.

Mấy người này đều là mấy kẻ chưa trải sự đời thôi.

Chúng ta đi lên tầng trên thuê phòng đi nào.”
Hai người đi đến chỗ rẽ ở cầu thang bộ.

Biến mất khỏi tầm mắt của ba người kia, Bạch Tinh Đồng lập tức trừng mắt, nhíu chặt lông mày, nhéo mạnhDiệp Vô Phong: “Tên khốn kiếp, vừa rồi anh được lợi còn chưa đủ à.

Mấy câu nói dâm đãng kia lúc ban nãy sao có thể phát ra từ miệng của anh hả?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương