Thần Cấp Ở Rể
Chương 49: 49: Cả Đám Khiếp Sợ


Khi mọi người còn đang nhìn vào tảng đá kia, Diệp Vô Phong lại la lên một tiếng rồi quơ tay nhạy loạn tại chỗ: “Á ui da đau chết tôi đâu chết tôi! Cái găng tay quái quỷ gì đây, đeo nó thà là không đeo!” Anh vừa la hét vừa múa may quay cuồng.


Mọi người lại nhìn qua tảng đá giữa sân, nó vẫn đang nằm yên vị trên hai cái ghế sắt.


Đến lúc này thì nội tâm Từ Nghệ Chi đã lạnh đi một nửa: “Đủ rồi! Diệp Vô Phong, đây cũng phải trách cậu, tôi sớm biết đã không được rồi, không bằng người ta thì cũng đừng ba hoa như vậy! Hiện tại, mất mặt mà chuyện nhỏ, mà đám người Mạc Nhị Gia còn lâu mới để mất chữ tín! Chuyên ngày hôm nay coi như xé bé ra to rồi!”
Tả Đại Phú đứng bên cạnh cô cũng là lòng như lửa đốt, anh ta nhịn không được chạy vội ra sân cầm tay Diệp Vô Phong xem xét: “Người anh em, cậu không sao chứ?”
Nogawa Saburo thấy Diệp Vô Phong không thể bổ đôi tảng đá được thì đắc ý ngửa mặt cười to: “Diệp Vô Phong, bây giờ anh nói thử xem, ai mới là người khoác lác hả, ai mới có thực tài đây? Võ công Trung Quốc thật là quá cùi mía!” Rồi anh ta vừa nói vừa duỗi một ngón tay lắc lắc với đám người đằng sau.


Mạc Nhị Gia cũng không bỏ sót cơ hội này mà nhảy đến: “Diệp Vô Phong, không muốn làm chó thì đừng có tập sủa! Nói lời thì phải biết giữ lấy lời, cậu không bổ được tảng đá ra chính là thua! Chọn đi, cậu muốn tự nhảy xuống biển hay muốn chúng tôi tận tay ném cậu xuống?”
Những thuộc hạ của ông ta, tính cả đám đệ tử của Nogawa Saburo đều đang nhìn chằm chằm anh.

Họ tản ra xung quanh hăm he muốn bắt người.


Diệp Vô Phong bày ra khuôn mặt chán chẳng buồn sống, ngửa cổ ngáp dài: “Oáp! Thật ngại quá trưa nay tôi ngủ không đủ giấc nên có hơi mơ màng, vừa rồi cũng là không dùng toàn lực.


Vậy nên có thể cho tôi thêm một cơ hội hay không?”
Mạc Nhị Gia đã xém phun ra một ngụm máu: “Diệp Vô Phong cậu có làm rơi liêm sỉ đâu không? Cả tám đời nhà tôi cũng chưa gặp được ai mặt dày như cậu cả! Một chiêu định thắng thua, là một chiêu nghe thủng chưa! Thua thì thua còn lằng nhằng cái con mẹ gì nữa hả!”
Rồi ông ta quay người vẫy tay ra lệnh cho thuộc hạ: “Tụi bay còn chờ cái gì? Xông lên gô cổ thằng nhãi đó rồi ném xuống biển đi! Chuyện này nó làm nó chịu, không trách ai được!”
Những người đó vội vàng cầm dây thừng lên hùng hùng hổ hổ muốn trói Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong đột nhiên hét lên một tiếng: “Vỡ rồi! Mọi người nhìn đi, tảng đá vỡ rồi!” Theo tiếng hét của anh, bọn họ cũng thật sự dừng chân lại mà đồng loạt quay đầu nhìn chỗ tảng đá.


Tảng đá kia vẫn đang nằm chình ình nơi đó, chưa sứt mẻ gì, vỡ con mẹ đầu anh!
Mạc Nhị Gia không muốn nghe anh lảm nhảm nữa, ông ta tay vồ bắt nhưng bị Diệp Vô Phong nhún nhảy một cái tránh được: “Này, Mạc Nhị Gia, ông không thể không biết giữ lời như vậy nha.

Tôi đã đánh vỡ tảng đá, ông vẫn còn muốn bắt người?”
Mạc Nhị Gia mắng: “Con mẹ mày dạy mày lươn lẹo điêu ngoa thế hả? Mày nói tao nghe xem tảng đá bị vỡ chỗ nào? Vỡ con mẹ mày!”
“Tất cả đứng im!” Diệp Vô Phong khoát tay hét lớn: “Mọi người mở mắt ra mà nhìn! Tôi nói chứ, sao mọi người ở đây lại phàm tục đến thế hả? Tất cả cũng chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài, nhưng lại không hề thấy được tình trạng hiện tại ở bên trong! Hiện tại tảng đá kia đã bị vỡ rồi!”
“Vỡ cái rắm! Có đá mẹ mày đẻ ra mới vỡ trong lành lặn!” Mạc Nhị Gia đã sắp mất khống chế thật rồi.



Diệp Vô Phong không chút hoang mang đáp lời: “Nếu không tin à, mấy người nhìn kỹ xem, bên trong tảng đá đã bị vỡ thành tám khối, chỉ còn mỗi lớp mặt ngoài là chưa! Để tôi thổi thêm một ngụm tiên khí nữa nữa thì nó sẽ lập tức hiện nguyên hình nha!”
“Đậu má! Mày còn biết xấu hổ không vậy? Mày là khỉ hay sao còn chơi được tiên khí?” Mạc Nhị Gia không muốn nghe thêm gì nữa, ông ta bổ nhào qua muốn cắn chết Diệp Vô Phong.

Nogawa Saburo còn tốt, anh ta nén giận mà nói: “Anh muốn thổi thêm một ngụm tiên khí chứ gì, được thôi, ngon thì thổi đi!” Dù sao Diệp Vô Phong cũng chạy không thoát, anh ta muốn cho Diệp Vô Phong chết trong tâm phục khẩu phục.


Diệp Vô Phong đáp: “Được!” Rồi anh khoát tay bảo mọi người lui về sau một chút.

Anh đứng tại nơi đó, trợn mắt há mồm hít một hơi thật sâu rồi thổi cái vù qua chỗ tảng đá.


Mọi người không một ai tin lời anh, nhưng họ vẫn banh mắt ra nhìn tảng đá.

Ai ngờ tảng đá có rung động thật.

Rồi sau đó tảng đá rắc một cái, rồi lại rắc rắc rắc mấy cái, rất nhiều vết nứt lan ra từ giữa tảng đá.



Ngay sau đó tảng đá rơi lộp bộp từ trên ghế xuống, đếm đi đếm lại vừa đủ tám khối đá nhỏ.

Diệp Vô Phong cũng không chút hoang mang chỉ tay đếm số: “Một, hai, ba...!bảy, tám! Thấy chưa thấy chưa, đủ tám không thiếu không dư! Mọi người không tin thì tự lên mà đếm lại nha!”
Cảnh này quả thật khiến cả đám khiếp sợ, không ai ngờ được sau khi Diệp Vô Phong thổi bụi cho tảng đá thì nó nứt ra tám cục thiệt!
Có vài ngư dân vây xem cũng bắt đầu nhỏ giọng bàn tán: “Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra? Cậu thanh niên này không phải người trần mà, chỉ sợ là thần thánh hạ phàm.

Không phải thần tiên thì cũng là yêu tinh quỷ quái nha! Đúng rồi! Có thể là Hoàng đại tiên hiển linh!”
Mọi người lôi đủ thứ trên đời ra đoán, cảnh tượng kỳ quái đó nhất thời khiến mấy người dân bản địa nhát gan sợ đến xanh mặt, hai chân run rẩy.

Mấy tên thuộc hạ của Mạc Nhị Gia cũng bồn chồn không yên: “Tên Diệp Vô Phong này đã không còn là người bình thường, coi chừng hắn ta lại là con yêu tinh nào hóa thành!”
Đến cả Mạc Nhị Gia cũng bị hiện tượng bất thường trước mắt hù sợ cứng người.

Ông ta là người đứng gần nhất, hai mắt cũng trợn đủ to, từ đầu đến cuối ông nhìn thấy không sót một thứ gì.

Tảng đá đó đúng thật là bị miệng của Diệp Vô Phong thổi nứt, hơn nữa còn nứt ra đủ tám khối nhỏ vừa y như anh nói.


Chỉ có Nogawa Saburo hiểu thấu nguyên do: Hóa ra Diệp Vô Phong này là một cao thủ ngàn năm có một! Làm gì có chuyện quỷ quái thần tiên gì, cả cái tiên khí nhảm nhí kia nữa! Rõ ràng là nhờ một loại chưởng pháp diệu kỳ, khi anh ta tùy tiện vỗ vào tảng đá thì nó đã nứt ra rồi! Sau đó anh ta tự biên tự diễn một trò hề che mắt người đời thôi.



Đến cùng là loại chưởng pháp kỳ diệu nào thì Nogawa Saburo cũng không biết.

Vì anh ta không hề hay biết hiện tại nội công của Diệp Vô Phong đã đạt đến cấp Hóa Cảnh của một võ sư.

Một khi xuất chiêu, khí tụ đan điền, lúc đi đường quyền không nghe không thấy được, nhìn thì như mềm mại vô lực nhưng lại thấm thía vô cùng.

Giống như khi đánh tảng đá, có một khí lực vô hình đánh phá kết cấu bên trong, nhìn bề ngoài thì tảng đá không bị gì, nhưng trong lòng đã bể nát cả ra, đến một luồng gió thổi qua cũng khiến nó nứt vỡ.


Khi nghĩ thông suốt rồi thì Nogawa Saburo không còn dám xem thường cậu thanh niên trước mặt tí nào nữa, mà càng là cẩn thận hơn.


Kết quả đột nhiên đảo ngược khiến Từ Nghệ Chi kinh ngạc xem lẫn vui mừng.

Cô cũng không có suy nghĩ sâu xa, cô vì vui mà khóc hô lớn: “Diệp Vô Phong, anh tuyệt lắm!”
Tả Đại Phú còn tưởng anh đang nằm mơ, đưa tay dụi mắt nhỏ giọng hò hét: “Trời má, chàng rể ăn hại của cháu ngoại mình quả thật là thần! Quá thần kỳ!”
Trong đám người không biết ai mở miệng hô: “Đại tiên hiển linh, xin phù hộ cho chúng con!”
Thì ra là có một ngư dân thường ngày hay mê tín.

Khi thấy Diệp Vô Phong thổi vỡ tảng đá thì cho rằng anh là người tu tiên ngoài biển rộng, trong lòng vô cùng kích động mà quỳ rạp trước người Diệp Vô Phong xin được phù hộ: “Xin phù hộ chúng con tai qua nạn khỏi, xin phù hộ chúng con mưa thuận gió hòa!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương