Thần Cấp Ở Rể
-
706: Trùng Hợp
Diệp Vô Phong nói xong, Trương Hân vội vàng gật đầu, vui vẻ nói: "Đương nhiên, các anh muốn ăn cái gì đều được."
Dương Qua vội vàng nói: "Vậy tôi cũng muốn gọi món."
Diệp Vô Phong hờ hững nhìn Dương Qua, anh phát hiện Dương Qua này thật sự là không biết khách sáo chút nào.
Trương Hân mỉm cười gật đầu: "Anh chạy vào quán có lẽ cũng là để cứu tôi.
Tôi rất biết ơn anh, anh cứ gọi món đi."
Sau khi Dương Qua tùy tiện gọi hai ba món ăn rẻ tiền, anh ta bảo người phục vụ rót trà.
Diệp Vô Phong liếc nhìn Dương Qua, còn Dương Qua thì nhìn Trương Hân cười khúc khích: "Mỹ nhân, cô đang tìm việc sao?"
Trương Hân gật đầu.
Dương Qua lấy ra một ít danh thiếp: "Tôi có thể giới thiệu công việc cho cô.
Tuy rằng giai đoạn đầu có chút vất vả, nhưng thật ra, một khi đã quen mọi việc trong công ty, cô có thể liều mạng mà bò lên trên."
Trương Hân ngạc nhiên nhìn Dương Qua, trong lúc nhất thời cô ấy không biết phải đáp trả những lời của Dương Qua như thế nào.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Dương Qua là người môi giới.
Cô nhìn tấm mấy danh thiếp này với vẻ tò mò, nhanh chóng phát hiện ra những công ty trên danh thiếp đều nổi tiếng ở Phong An, dường như là những công ty niêm yết hoặc một số công ty rất có uy tín.
Lúc đầu cô nghĩ rằng Dương Qua sẽ giới thiệu cô vào làm việc trong nhà máy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bóng Trăng Phai Tàn Người Còn Đó Không
2.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3.
Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai
4.
Cuộc Sống Của Một Omega Sau Khi Sống Lại
=====================================
Dương Qua cười nói: "Nhưng ở đây có một yêu cầu, đó là hai năm đầu cô cần phải đưa cho tôi một nửa tiền lương."
Trương Hân đột nhiên bừng tỉnh, đây là một hoạt động hộp đen.
Diệp Vô Phong lãnh đạm nói: "Không ngờ anh còn có chiêu này, sao tôi không nhìn ra anh nhiều trò như vậy nhỉ?"
Dương Qua cười ha hả: "Đều là vì miếng cơm manh áo thôi, nếu tôi không làm chút nghề tay trái thì không phải sẽ chết đói ở chỗ này sao? Hơn nữa cũng không thấy tôi nhìn thấy ai cũng giới thiệu việc làm, chỉ có người đáp ứng quy định của công ty thì tôi mới có thể đề cử, tôi cũng coi như là nhân viên tuyển dụng trong công ty, chỉ là không làm chính thức mà thôi.”
Đương nhiên Diệp Vô Phong không quan tâm chuyện này, dù sao xã hội là như vậy mà, đương nhiên đi đường tắt là tốt nhất, hơn nữa loại đường tắt này cũng cần phải trả giá một năm tiền lương.
Tiền lương một năm thì khoảng bảy tám vạn.
Cho nên nếu bỏ ra bảy tám vạn để mua một công việc, mà còn là một công việc bình thường, đổi lại là người khác thì chưa chắc sẽ đồng ý.
Tuy nhiên, Trương Hân cất danh thiếp đi: "Tôi sẽ xem xét cẩn thận."
Dương Qua nhanh chóng trao đổi số điện thoại với Trương Hân.
Diệp Vô Phong chỉ im lặng ăn khi đồ ăn được bưng lên, còn Dương Qua ở một bên nói lải nhải, thậm chí còn có ý muốn quỳ trên mặt đất để bái sư.
Trương Hân tương đối yên lặng, chỉ là ánh mắt thường hay rơi vào mặt của anh, sau khi Diệp Vô Phong ăn xong, Trương Hân tự giác đi thanh toán.
“Được rồi, bây giờ cơm cũng ăn xong rồi, các người tự về nhà mình đi.
Tôi có việc riêng nên không tiếp tục tán gẫu với các người ở đây nữa.” Diệp Vô Phong cười cười nhìn hai người.
Ánh mắt của Trương Hân hơi ảm đạm, còn Dương Qua vội vàng tiến lên: "Đại ca, anh không thể như vậy được, tôi đã nói như thế rồi mà anh còn không muốn dạy tôi sao? Anh phải biết rằng không dễ gì mới gặp được một kỳ tài luyện võ như tôi đâu, anh mà không nhận thì thật sự rất đáng tiếc đấy.”
Diệp Vô Phong liếc nhìn Dương Qua, Dương Qua chỉ có thể ngượng ngùng đứng sang một bên.
Trương Hân lúc này đang trả lời một cuộc điện thoại, Trương Hân cũng không né tránh, nhưng khi cô ấy nghe thấy người bạn ở đầu bên kia điện thoại dường như nói điều gì đó về chuyện sinh tồn nơi hoang dã, Trương Hân hơi khó hiểu nói qua điện thoại: "Không thể nào chứ, không phải nói ngày mai sao? Sao hôm nay lại thay đổi rồi?"
"Tôi cũng không biết, nghe nói là chỉnh lại ba ngày sau."
"Được rồi, ba ngày thì ba ngày.
Dù sao phần thưởng vẫn như cũ là được.
Tôi vẫn sẽ tham gia, vừa lúc tranh thủ thời gian này đi tìm việc luôn." Trương Hân nói xong liền cúp điện thoại.
Diệp Vô Phong tò mò nhìn Trương Hân, Trương Hân lại nói: "Tôi tham gia một cuộc sinh tồn nơi hoang dã.
Hình như chỉ cần tôi sống sót trong tự nhiên trong một tuần, sẽ có phần thưởng 10.000 tệ.
Tôi đã đăng ký rồi."
“Nơi cô đăng ký ở đâu vậy?” Diệp Vô Phong tò mò hỏi.
Trương Hân nghi ngờ nói: "Hiện tại cổng đăng ký đã đóng, muốn tham gia thì chỉ có thể chờ đợt tiếp theo thôi."
Diệp Vô Phong nghe xong liền hiểu ra, đây không phải là sự kiện lần trước anh và Lâm Thư Âm cùng nhau tham gia sao?
Anh không ngờ ở Phong An cũng có dự án như vậy.
Trương Hân có chút nghi hoặc nhìn Diệp Vô Phong, không biết tại sao anh lại đột nhiên chú ý tới loại chuyện này.
Diệp Vô Phong suy nghĩ một chút rồi nói với Trương Hân: "Tôi muốn nhờ cô giúp một việc."
Trương Hân cười nói: "Anh Phong cứ nói, chỉ cần tôi giúp được, tôi nhất định sẽ giúp."
Diệp Vô Phong nói: "Khi đi sinh tồn nơi hoang dã, hãy đưa tôi theo."
Trương Hân nghi hoặc nhìn Diệp Vô Phong: "Nhưng đăng ký đã kết thúc rồi.
Cho dù muốn dẫn anh theo cũng không có cách nào.”
Diệp Vô Phong nói: "Có, cô nói với người phụ trách là bạn trai của cô lo lắng cho cô, cho nên muốn cùng đi, bên đó chắc chắn sẽ đồng ý."
Lúc đầu Trương Hân hơi khó hiểu, dĩ nhiên cô ấy không có bạn trai, tại sao Diệp Vô Phong lại nói bạn trai của cô ấy cũng sẽ đi?
Nhưng sau khi suy nghĩ xong, cô ấy mới có phản ứng, sắc mặt đỏ bừng: "Anh đang nói sẽ giả làm bạn trai của tôi sao?"
Diệp Vô Phong gật đầu, anh nghiêm túc nhìn Trương Hân: "Chuyện này đối với tôi khá quan trọng, tôi đến Phong An là vì chuyện này."
Trương Hân nghĩ ngợi rồi nói: "Tôi có thể hứa với anh, nhưng tôi vẫn phải nói chuyện với người phụ trách.
Nếu anh ta đồng ý thì tất nhiên tôi không có ý kiến gì."
Trương Hân gửi tin nhắn cho người phụ trách ngay tại chỗ, phải mất một lúc lâu người phụ trách mới đồng ý.
Diệp Vô Phong nói một tiếng cảm ơn: "Vậy chúng ta hãy để lại thông tin liên lạc, ba ngày sau gặp lại."
Trương Hân vui vẻ đồng ý.
Làm xong những việc này, Diệp Vô Phong trở về khách sạn của mình, thật sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công phu.
"Cũng không biết có thể tìm được đối phương hay không."
Lúc này điện thoại di động của Diệp Vô Phong vang lên, anh nhìn địa chỉ mà Đường Trảm đưa cho, liền biết hộp thư đã được đăng nhập lại, thấy vị trí cách nơi này không xa, anh liền mặc quần áo rồi đi xuống.
Khi đến quán cà phê Internet, anh yêu cầu một máy tính, nhưng khi bước vào quán này, anh không thấy ba người mà anh đã nhớ trước đó.
Dương Qua đã bị loại trừ rồi, chỉ còn lại hai người, nhưng anh không thấy hai người đó trong quán cà phê Internet này.
"Có vẻ như hắn đã trực tiếp rời đi sau khi gửi email, việc này diễn ra rất nhanh, có vẻ như tính cảnh giác của đối phương vẫn rất cao."
Diệp Vô Phong ngồi trước máy tính này hai ba tiếng rồi mới trở về khách sạn, không biết đối phương có đang ngồi xổm ở lối vào quán cà phê Internet hay không..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook