Thần Ấn Vương Tọa
-
Chương 87: Ma Thần Chi Vẫn
Tôi không thể xác định hắn muốn kiếm rốt cuộc có phải là Hạo Nguyệt hay không."
Nghe Long Hạo Thần nói ra câu này, sắc mặt đám bạn đều biến kỳ quái.
Trần Anh Nhi cười quái quái nói.
"Các người nói, chúng ta rốt cuộc nên mong chờ Hạo Nguyệt đúng là hay không phải? Nếu nó đúng là ma thú ngay cả Ma Thần Hoàng đều đích thân đến tìm, như vậy sau này tiềm lực của nó sẽ đến trình độ cỡ nào đây! Hì hì."
Vương Nguyên Nguyên gật đầu nói.
"Đáng tiếc! Nếu Hạo Nguyệt thật sự đúng là, chỉ sợ không thể trốn thoát thần thức của Ma Thần Hoàng tra xét. Chắc chắn không phải rồi."
Long Hạo Thần không nói ra chuyển biến thân thể mình, bởi vì đây là bí mật riêng của Hạo Nguyệt.
Khi họ trở lại doanh trại, khoảnh khắc đẩy cửa, người khác còn không kịp phản ứng nhưng Long Hạo Thần và Thải Nhi thân thể chấn động, bản năng lùi ra sau nửa bước, không có ra khỏi doanh trại.
Kỳ thật không phải họ cảm giác ra doanh trại biến đổi cái gì, mà là bản năng có khí lạnh từ đáy lòng dâng lên, tựa như doanh trại biến thành đầm lầy có thể nuốt tất cả.
Mấy người khác phản ứng không chậm. Khi Long Hạo Thần và Thải Nhi cảnh giác, đồng thời mấy người khác tiến lên, lùi lại, giang ngang, lập trận hình công kích.
"Đều vào đi." Hiệp Giả Thánh Nguyệt thấp giọng vang vọng trong doanh trại.
Long Hạo Thần thở ra. Thì ra nguy hiểm vô hình đến từ ông cố. Nhưng ông ấy đột nhiên tới doanh trại làm gì?
Mọi người nghi hoặc nối đuôi nhau vào trong.
Long Hạo Thần trước tiên nhìn hướng Hạo Nguyệt ngủ trong góc.
Hạo Nguyệt như cũ nằm đó ngủ say, thoạt nhìn không có gì biến đổi. Trong doanh trại có hai người, trừ Thánh Nguyệt ra còn có người trung niên thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi.
Người trung niên đang đứng cạnh Hạo Nguyệt, híp mắt nhìn nó, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt.
Khiến người kinh ngạc là Thánh Nguyệt đứng cạnh y, khoanh tay đứng, biểu hiện vô cùng cung kính.
"Ông nội." Thấy Thánh Nguyệt, Long Hạo Thần vội vàng tiến lên hành lễ, mấy người khác theo hắn cùng bái kiến điện chủ Thích Khách Thánh Điện.
Thánh Nguyệt hướng bọn họ khoát tay, ý bảo chờ chút.
Người trung niên chậm rãi xoay người, ánh mắt trực tiếp rơi trên người Long Hạo Thần.
Mặt đối mặt, đập vào mắt Long Hạo Thần là một đôi mắt mênh mông. Đúng vậy, đôi mắt người trung niên kia chỉ có thể dùng hai chữ mênh mông để hình dung. Đôi mắt xanh, nhìn vào, tựa như mặt biển vô biên vô hạn.
Người trung niên bộ dáng không bắt mắt, thậm chí rất bình thường. Nhưng y chỉ đứng đó, điện chủ Thích Khách Thánh Điện, Hiệp Giả cấp chín Thánh Nguyệt, lại tựa như không đáng là gì. Quan trọng là trên thân người trung niên không hề phóng ra khí thế nào, tựa như chỉ là người trung niên bình thường mà thôi.
Loại hiện tượng quái dị này khiến đội viên Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ căng thẳng, nhất là Long Hạo Thần và Thải Nhi đặc biệt có trực giác mạnh. Long Hạo Thần là kinh, Thải Nhi thì nhíu mày. Nàng không nhìn thấy, nhưng cảm giác ra người bên cạnh ông cố không cách nào định vị. Tựa như gió hoặc ánh sáng, thuần túy.
"Chào mọi người, người trẻ tuổi số một cấp sĩ." Người trung niên vừa mở miệng, đám Long Hạo Thần sắc mặt chợt biến.
Bởi vì thanh âm này họ từng nghe khi ở đầu tường. Đó là thanh âm gia nua tang thương đối đầu Ma Thần Hoàng, thuộc về kỵ sĩ mặc giáp màu cam Ma Thần Chi Vẫn.
Bỗng chốc bảy người Long Hạo Thần ngơ ngẩn. Bọn họ không bao giờ nghĩ tới, một vị đại nhân vật lại tới doanh trại của mình.
Người trung niên mỉm cười nói.
"Rất bất ngờ đúng không? Kỳ thật lần này chúng ta tới là có hai mục đích. Một là bởi vì Ma Thần Hoàng, cái khác chính là vì các người."
Mọi người đều thấy não trống rỗng. Vị nhân loại truyền kỳ này lại nói vì bọn họ mà đến?
Long Hạo Thần nhịn không được nói.
"Tiền bối, người này là…"
Người trung niên mỉm cười nói.
"Trước tự giới thiệu đã. Ta tên Trần Cuồng, là đoàn trưởng Săn Ma Đoàn Ma Thần Chi Vẫn, Thủ Hộ kỵ sĩ."
Cái tên kia với đám Long Hạo Thần là xa lạ, nhưng khi thêm vào Ma Thần Chi Vẫn cùng với ba chữ Săn Ma Đoàn, bảy người Long Hạo Thần trợn tròn con mắt.
Mới nãy, sáu vị cường giả, lại là Săn Ma Đoàn?
Tuy cho đến nay đám Long Hạo Thần cũng biết Săn Ma Đoàn có tác dụng cực kỳ quan trọng trong Thánh Minh. Nhưng hôm nay bọn họ mới thật sự hiểu rõ, Săn Ma Đoàn khủng bố đến trình độ nào. Ma Thần Chi Vẫn, hiển nhiên là danh hiệu Săn Ma Đoàn. Cũng là Săn Ma Đoàn cao cấp, đến nỗi ngay cả Ma Thần Hoàng đều kiêng kỵ. Đây là loại quang vinh tới cỡ nào, thực lực cao tới đâu!
Bỗng chốc nhóm người bởi vì Ma Thần Hoàng và mấy vị truyền kỳ này có thực lực không gì sánh bằng mà chán nản, bất giác trong mắt thiêu đốt ánh lửa chói mắt. Thì ra Săn Ma Đoàn mạnh như vậy.
Thấy đám nhóc vẻ mặt biến đổi, Trần Cuồng nói.
"Ma Thần Chi Vẫn thành lập khoảng ba trăm mười hai năm trước đây. Lúc đó chúng ta cũng giống như các người, có cái tên số một cấp sĩ. Ta còn nhớ rõ, năm đó ta mười bảy tuổi, thành đoàn trưởng Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ. Ba trăm mười hai năm, thật là thời gian dài! Năm nay ta đã ba trăm hai mươi chín tuổi, sớm không còn trẻ. Nhưng trách nhiệm trên vai còn chưa gỡ xuống, chúng ta không yên tâm xuống đất."
"Sinh mệnh nhân loại bởi vì có linh lực mà kéo dài. Một vạn linh lực có thể khiến chức nghiệp giả không xảy ra bất ngờ gì sống hơn một trăm tuổi. Khi tu vi tiến vào cấp chín, linh lực đột phá mười vạn, có thể dễ dàng đạt được hai trăm tuổi. Mà chúng ta đều đã ba trăm tuổi, sinh mệnh nhân loại, rốt cuộc không thể kéo dài bằng Ma Thần Hoàng của ma tộc, sống ngàn năm. Chúng ta đã đi đến tận cùng tuế nguyệt. Sau này, còn sống được khoảng năm năm nữa."
Các thành viên Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ yên lặng lắng nghe cường giả truyền kỳ giảng dạy. Y nói chuyện bình tĩnh, tựa như đang kể sự việc bình thường. Nhưng bao gồm cả Thải Nhi, bảy người nhóm Long Hạo Thần đều hiện ra sự sùng bái.
Ba trăm mười hai năm, cũng có nghĩa là cùng ma tộc đấu tranh suốt ba trăm mười hai năm. Đây là loại thành tích nào, loại trả giá nào, vì nhân loại trả giá cả đời họ!
Trần Cuồng nói.
"Mấy năm nay chúng ta luôn quan sát hậu nhân trưởng thành, đáng tiếc vẫn không thể tìm ra người tiếp nhận nhiệm vụ của chúng ta. Hơn ba trăm năm, người tài thì có, nhưng còn chưa có một đoàn đội ưu tú nào. Ngươi chính Long Hạo Thần phải không?"
Ánh mắt Trần Cuồng rơi vào người Long Hạo Thần.
"Vâng, tiền bối." Long Hạo Thần cung kính hành lễ.
Trần Cuồng gật đầu nói.
"Vốn phụ thân ngươi là lựa chọn tốt nhất, đáng tiếc tính cách có thiếu hụt, quá cố chấp, hơi võ đoán, đem tinh lực vào vấn đề tăng cao năng lực cá nhân. Tuy rằng bản thân thực lực mạnh, nhưng không thể trở thành lãnh đạo đoàn đội ưu tú."
Bảy người Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ rất ít nói về gia đình mình. Chính Long Hạo Thần quen thuộc với Thải Nhi và Hàn Vũ hơn chút, còn về lai lịch đồng bạn khác thì không quá rõ ràng. Trong mọi người, biết rõ gia đình Long Hạo Thần cũng chỉ có Thải Nhi, ngay cả Hàn Vũ chỉ là mơ hồ biết chút ít. Lúc này nghe Trần Cuồng nhân vật truyền kỳ công nhận thực lực phụ thân của Long Hạo Thần, hơn nữa đánh giá là đủ mạnh, các thành viên Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ sắc mặt biến đổi khá thú vị.
Nên biết Long Hạo Thần mới mười mấy tuổi. Vậy phụ thân hắn rốt cuộc bao nhiêu tuổi? Có thể được vị truyền kỳ này đánh giá là mạnh, chỉ sợ là cường giả cấp chín, kỳ thật còn có thể thống lĩnh cường giả cấp chín…. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Thành viên Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ đều không phải người thường. Trần Cuồng đơn giản nói một câu họ đã lờ mờ đoán ra phụ thân Long Hạo Thần là ai. Bỗng chốc mọi người nhìn nhau, trong lòng hừng hực lửa.
Làm con, Long Hạo Thần đương nhiên không thể đánh giá phụ thân mình cái gì, chỉ nghe Trần Cuồng kể. Nhưng hắn cũng không cãi lại. Vị này đã vì liên minh bỏ ra ba trăm năm, hắn có tư cách gì bình luận chứ?
Trần Cuồng ánh mắt sâu trầm đột nhiên biến mãnh liệt. Ánh sáng thuần túy mà trong suốt khiến Long Hạo Thần có cảm giác linh hồn run rẩy.
"Anh hùng sinh ra là vì vận mệnh, tất cả đều có thiên ý. Mấy năm trước ta từng gặp Tinh Vũ, hắn có nói tình huống của ngươi cho ta biết. Vì vậy không lâu trước ta có chú ý tới biểu hiện của các ngươi trong thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn. Rất không tồi, các ngươi đều là thanh niên ưu tú. Nhưng các ngươi cũng có tiềm lực khiến ta mong chờ. Có một ngày, ngươi có thể mang theo đồng đội, tiếp nhận nhiệm vụ của chúng ta."
Trần Cuồng khi nói mấy lời này, thanh âm tha thiết thành khẩn. Đối với bảy thành viên Săn Ma Đoàn mà nói, tâm tình bọn họ tựa như ngọn lửa thiêu đốt mạnh mẽ, cho dù là Thải Nhi trên mặt cũng hiện ra kích động.
"Một đoàn đội chân chính, phải tin tưởng lẫn nhau, không có ngăn cách. Đầu tiên việc các ngươi phải làm là hiểu rõ nhau. Đây không phải là mất riêng tư, mà là để đồng bạn hiểu rõ thực lực và tiềm lực của các ngươi. Như vậy đoàn đội trưởng thành không cần đi đường vòng."
Nói đến đây, dường như cảm xúc Trần Cuồng có chút kích động.
"Các cô cậu bé, hiện tại các ngươi đang có cơ hội lớn. Quá trình trưởng thành nhất định sẽ không thiếu. Trong lúc này, các ngươi chỉ có thể nương tựa chính mình. Chỉ có tự nỗ lực mới đạt được lực lượng của mình."
"Hy vọng có một ngày, các ngươi có thể kế thừa danh hiệu Ma Thần Chi Vẫn, kế tục chúng ta, thậm chí làm tốt hơn chúng ta. Chúng ta chỉ có thời gian năm năm. Khi sinh mệnh sắp đi đến cuối cùng, chúng ta sẽ tìm tới Ma Thần Hoàng. Có thể cho các ngươi tranh thủ thời gian bao lâu, chính chúng ta cũng không rõ ràng. Bởi vậy, các ngươi không thể thả lỏng dù chỉ một giây. Nhưng phải chú ý che chở mình, đoàn đội hoàn chỉnh mới là cơ sở trưởng thành."
"Long Hạo Thần, Ma Thần Hoàng muốn tìm có phải là đồng bạn ma thú của ngươi?" Trần Cuồng ánh mắt chuyển hướng Hạo Nguyệt dường như đang say ngủ.
Long Hạo Thần không dám che giấu, nói thật ra.
"Có lẽ, nhưng tôi không dám khẳng định."
Trần Cuồng ánh mắt chợt lóe.
"Theo ta thấy thì rất có thể. Ta có điều tra rồi, ngươi ở kỵ sĩ thánh sơn cùng nó ký huyết khế. Nếu đã vậy, trước khi ngươi và nó đủ mạnh, đừng để nó xuất hiện ở phạm vi Ma Thần Hoàng có thể cảm ứng. Nó vừa gạt được Ma Thần Hoàng, chưa chắc tương lai cũng làm được. Nhân loại cần một vị anh hùng như vậy."
"Hôm nay ta gặp các người, một là để khích lệ, còn có một bí mật muốn cho các người biết."
"Ma tộc cường đại, sáu ngàn năm qua, nhân loại chúng ta dốc sức trưởng thành, nhưng cho đến hôm nay, như cũ không thể cùng ma tộc đối kháng. Nguyên nhân là tại bảy mươi hai Trụ Ma Thần của ma tộc. Chính bởi vì chúng mạnh nên chúng ta vẫn yên phận ở một góc này. Hơn nữa đây là có sáu người chúng ta chống được Ma Thần Hoàng. Một ngày chúng ta chết rồi, nếu Ma Thần Hoàng gia nhập vào trận chiến với nhân loại, như vậy sẽ không còn cân bằng."
"Ba trăm năm qua, chúng trước sau giết chết ba mươi chín vị ma thần. Trong đó thứ hạng cao nhất là Trụ Ma Thần thứ bốn. Nhưng chúng không hề bận tâm tiếp tục truyền thừa. Cho đến nay, ma tộc như cũ có bảy mươi hai ma thần, một cái đều không thiếu. Các người có biết là vì cái gì không?"
Nhóm Long Hạo Thần đều thông minh uyên bác, có chút hiểu biết ma tộc. Hàn Vũ đứng một bên bật thốt.
"Là bởi vì Trụ Ma Thần."
Trần Cuồng gật đầu, nói.
"Không sai, chính là vì Trụ Ma Thần. Đối với ma tộc thì Trụ Ma Thần chính là thần khí của chúng. Bảy mươi hai ma thần có bảy mươi hai thần khí. Chỉ cần còn Trụ Ma Thần, dù ma thần có chết, chúng vẫn tiếp tục truyền thừa. Bởi vậy muốn thật sự giết chết ma thần, chỉ có một cách hủy diệt chúng đồng thời phá hủy Trụ Ma Thần của chúng."
"Nhưng ma thần đã có thần khí, sao có thể dễ dàng phá hủy? Khi chúng ta phát hiện ra bí mật này, đã từng làm ra nhiều thí nghiệm, nhưng vẫn không một lần thành công. Tuy nhiên, chúng ta đã tổng kết ra một phần kinh nghiệm. Muốn hủy diệt Trụ Ma Thần, đầu tiên phải hoàn toàn hủy việt vũ khí của chúng, cần phải hoàn thành trong vòng một tiếng đồng hồ giết chết ma thần. Chúng ta từng suýt thành công, lại bởi vì mười mấy ma thần chạy tới mà thất bại. Từ đó về sau, ma tộc càng thêm cẩn thận bảo hộ Trụ Ma Thần, hơn nữa đám ma thần không cùng Trụ Ma Thần một chỗ, giảm cơ hội chúng ta ra tay."
Long Hạo Thần hỏi.
"Tiền bối, Trụ Ma Thần nếu là thần khí của ma tộc, vậy phải cần trang bị nào mới hủy được nó? Cần thần khí ư?"
Trần Cuồng lắc đầu nói.
"Bảy mươi hai Trụ Ma Thần gọi chung là thần khí ma tộc, nhưng căn cứ thứ hạng mà bất động. Chúng nó giống như ma thần, uy lực khác nhau. Nếu muốn hủy Trụ Ma Thần cấp thấp, chỉ cần dùng trang bị cấp sử thi là được. Bởi vậy con đường các người đi còn dài. Cả đời ta, tiếc nuối nhất chính là không đạt được Thần Ấn vương tọa. Tuổi trẻ ngạo mạn, hy sinh cơ hội. Ngày nào đó khi tu vi của ngươi đạt được cấp chín, được Thần Ấn vương tọa thừa nhận, nhất định đừng mơ xa vời, phải theo chỉ dẫn của vương tọa. Khi đó ta được bốn vương tọa thừa nhận, nhưng ta khăng khăng muốn có Vĩnh Hằng vương tọa, cuối cùng không được gì, vĩnh viễn không thể liên hệ được Thần Ấn vương tọa. Thiên phú của người mạnh hơn cả ta hồi trước, đừng giống ta chấp mê bất ngộ. Bất cứ một Thần Ấn vương tọa nào đều sẽ hỗ trợ ngươi rất lớn."
"Vâng, cảm ơn tiền bối."
Trần Cuồng hít sâu một hơi, ánh mắt xa xăm, buồn bã.
"Bảy mươi hai Trụ Ma Thần, cũng đại biểu vận may của ma tộc. Mỗi giảm bớt một cây, thực lực tổng thể của ma tộc yếu đi một phần, truyền thừa cũng sẽ suy yếu. Chỉ sợ chúng ta không nhìn thấy ngày đó, nhưng hy vọng lúc các ngươi còn sống, có thể dốc sức phá được vài Trụ Ma Thần. Con trai quang minh và Luân Hồi Thánh Nữ đồng thời xuất hiện, rốt cuộc cho chúng ta cơ hội phản công, mong chờ ngày các ngươi thành công."
"Tiền bối." Long Hạo Thần đột nhiên kêu lên.
Trần Cuồng ôn hòa nhìn họ.
Long Hạo Thần nói.
"Tiền bối, nếu có ngày chúng ta được đặt tên Săn Ma Đoàn, có thể tự mình lấy tên không?"
"Hạo Thần!" Thánh Nguyệt nhịn không được khẽ quát. Ma Thần Chi Vẫn đối với nhân loại là quang vinh cực kỳ…vậy mà hắn muốn cự tuyệt truyền thừa quang vinh này?
Thành viên Săn Ma Đoàn cũng vẻ mặt kinh ngạc.
Trần Cuồng hướng Thánh Nguyệt xua tay, nói.
"Vậy ngươi hy vọng sau này Săn Ma Đoàn các ngươi có cái tên gì?"
Long Hạo Thần trầm ngâm một lúc, chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt hắn có cố chấp và kiên quyết.
"Tôi hy vọng, Săn Ma Đoàn chúng tôi, gọi là Quang Chi Thần Quang."
Trần Cuồng ngẩn ra, rồi ánh mắt sáng lên, cười nói.
"Tốt, tốt, tốt, vậy sẽ kêu Quang Chi Thần Quang. Không phải kế thừa mà là vượt qua. Ngươi giỏi lắm."
Quang Chi Thần Quang!
Bốn chữ này vang vọng trong lòng bảy thành viên Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ. Giờ khắc này, mọi người đều hiểu ý của Long Hạo Thần, bất giác siết chặt nắm tay.
"Ta không thể hỗ trợ các ngươi trưởng thành, vì như vậy sẽ đem đến kết quả ngược lại. Chỉ có tự mình lĩnh ngộ mới giúp các ngươi chân chính lên tới đỉnh. Nhưng nếu hôm nay lão phu đã tới, cũng nên tặng các ngươi lễ vật. Các ngươi may mắn lắm, lễ vật này vừa lúc đủ cho bảy người."
Trong chớp mắt, toàn bộ doanh trại tràn ngập hơi thở quang minh. Bảy phù văn kim sắc mang theo hơi thở sinh mệnh nhập vào ngực bảy người Long Hạo Thần.
Mỗi người đều cảm giác thân thể đau rát, ngay sau đó nhìn hướng người khác, giật mình phát hiện, có cảm giác cùng đồng bạn máu thị liền nhau.
Sương mù vàng dâng lên quanh thân mỗi người. Cảm giác huyền ảo khiến tất cả có cảm giác dào dạt sức sống.
Trần Cuồng mỉm cười nói.
"Đây là trang bị niên đại đầu Huy Hoàng lưu truyền đến nay, truyền thừa của cao đẳng hoàng tộc tinh linh. Tác dụng của trang bị rất kỳ diệu. Nó có thể hoàn thành cộng hưởng sinh mệnh của bảy người. Chính là nói, trong các ngươi có có ai bị thương, bảy người cùng cộng hưởng. Nó có tên Linh Hồn Xiềng Xích. Đương nhiên, các ngươi có thể bất cứ lúc nào chủ động cắt đứt liên hệ Linh Hồn Xiềng Xích, Như vậy sẽ không bị Linh Hồn Xiềng Xích ảnh hưởng, chỉ cần chủ động nối lại là được."
Giải thích đơn giản khiến bảy người Long Hạo Thần trên mặt tràn ngập vui mừng. Trang bị cấp sử thi, đây chính là trang bị cấp sử thi đỉnh cấp phụ trợ! Sinh mệnh cộng hưởng nghĩa họ bảy người thành một. Khi đối diện gian khó, năng lực sinh tồn của tập thể sẽ tăng lớn. Nếu họ chia nhau hành động, bất cứ ai bị công kích cũng có thể báo động cho người khác. Trang bị này tương lai sẽ có tác dụng vô hạn với họ.
"Hãy cố gắng nỗ lực. Các cô cậu bé, có lẽ ta không thể nhìn thấy ngày đó. Nhưng ta sẽ cầu nguyện Quang Chi Thần Quang vượt qua Ma Thần Chi Vẫn."
Trong từng đoàn ánh sáng vàng, bóng dáng Trần Cuồng biến mất, hoàn toàn biến thành hào quang.
Không cần ai nói, bảy người Long Hạo Thần đồng loạt quỳ một gối, bái lạy chỗ y biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Thánh Nguyệt tràn đầy vui mừng và kiêu ngạo. Kiêu ngạo đám thanh niên này. Ông không nói gì, bước ra một bước, cũng biến mất trong không trung.
Chốc lát sau, Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ bảy người trước sau đứng lên. Long Hạo Thần xoay người nhìn đồng bạn.
"Trần tiền bối nói đúng, chúng ta là đồng bạn, không nên che giấu lai lịch và năng lực của mình. Tôi, Long Hạo Thần, nội linh lực bẩm sinh là chín mươi bảy, thể chất quang minh. Phụ thân tôi là người có được Mạt Thế và Sát Phạt Thần Ấn vương tọa, Phán Xét và Thẩm Phán Thần Ấn kỵ sĩ Long Tinh Vũ." Hắn còn chưa biết nội linh lực bẩm sinh bởi vì Quang nguyên tố tinh linh mà tăng lên tới chín mươi chín.
Mặc dù mọi người đã đoán ra cha của Long Hạo Thần là ai, nhưng nghe hắn nói nội linh lực bẩm sinh là chín mươi bảy đều chấn kinh, như Vương Nguyên Nguyên, Lâm Hâm, Tư Mã Tiên và Trần Anh Nhi.
Hàn Vũ và Thải Nhi sớm biết bí mật này nên không kinh ngạc lắm.
Nội linh lực bẩm sinh chín mươi bảy, thể chất quang minh. Khó trách hắn tuổi nhỏ đã có thành tích như vậy. Khó trách hắn trực tiếp khiến Quang nguyên tố tinh linh tiến hóa. Khó trách hắn lương thiện như vậy.
Trong khi mọi người chấn kinh thì Thải Nhi đứng cạnh Long Hạo Thần nhàn nhạt nói.
"Tên đầy đủ của tôi là Thánh Thải Nhi, Hiệp Giả Thánh Nguyệt là ông cố của tôi, nội linh lực bẩm sinh là chín mươi ba, sau khi được Luân Hồi truyền thừa thì nội linh lực tăng lên một trăm."
Trừ Long Hạo Thần, năm người kia còn chưa biết bí mật này. Một cái có nội linh lực bẩm sinh chín mươi bảy đã khiến họ chấn động. Giờ lại ra người thừa kế Luân Hồi. Nhất thời thân thể mọi người đều run run.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook