Thần Ấn Vương Tọa
Chương 66: Là tên ngốc của tôi [1+2]

Cao Anh Kiệt thanh âm trầm thấp mà mạnh mẽ, mỗi một câu đều như đóng đinh trong lòng Long Hạo Thần.

"Đối với kỵ sĩ mà nói, trong tự điển vĩnh viễn không có hai chữ "mạo hiểm". Bởi vì không phải một mình chiến đấu. Vững vàng là tố chất mà cậu nhất định phải có."

"Hiện tại cậu cần tăng cường là lực phán đoán đại cục và năng lực chỉ huy trận chiến. Phải trở thành người lãnh đạo khiến đồng đội tin tưởng, cậu cần làm rất nhiều rất nhiều. Áp lực này cũng là động lực. Trong ba tháng tới, tôi sẽ không chỉ điểm người khác thêm nữa, đối tượng tôi góp ý chỉ có một mình cậu. Người khác làm sai cái gì, cần cậu tự sửa chữa. Người khác nên làm như thế nào, cần cậu lựa chọn. Trong ba tháng, cậu nhất định phải trở thành thủ lĩnh hợp cách, đoàn trưởng hợp cách. Từ giây phút cậu trở thành đoàn trưởng Săn Ma Đoàn, sinh mệnh cậu đã không thuộc về bản thân mà là của toàn đội. Cùng lúc đó, mỗi thành viên trong đội đều đem sinh mệnh giao trong tay cậu. Phần trách nhiệm nặng nề này cậu phải không ngừng nỗ lực gánh vác."

Cao Anh Kiệt lời nói hơi trầm trọng, không khí trong thùng xe cũng tùy theo nặng trĩu. Tất cả ánh mắt cùng tập trung trên người Long Hạo Thần.

Long Hạo Thần hít sâu một hơi, chậm rãi vươn ra tay phải, trầm giọng nói.

"Không từ bỏ, không bỏ cuộc. Tôi, Long Hạo Thần tại đây xin thề. Vĩnh viễn không từ bỏ một đội viên nào. Tôi sẽ dùng cả sinh mệnh bảo vệ vinh quang toàn đội. Dùng sinh mệnh tôi bảo vệ an toàn mỗi một người. Kiếm của tôi sẽ chỉ hướng đằng trước các người, thuẫn của tôi sẽ vì các người chống đỡ cường địch."

"Tốt!" Tư Mã Tiên hét lớn, bộp một tiếng đem tay mình chộp vào tay Long Hạo Thần. Lâm Hâm và Hàn Vũ hầu như đồng thời vươn tay đặt ở mặt trên.

Vương Nguyên Nguyên vỗ mạnh tay đập bên trên tay Lâm Hâm. Vỗ một cái làm y nhe răng nhếch miệng.

Trần Anh Nhi nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay Vương Nguyên Nguyên, ưỡn bộ ngực nhỏ không nhô ra mấy.

"Tôi cũng sẽ không cản trở mọi người."

Tay Thải Nhi sớm đã duỗi ra dán sát lòng bàn tay Long Hạo Thần.

Cùng lúc này, một cái móng vuốt cực lớn vươn ra, dưới tiếng hét của Trần Anh Nhi đặt trên tay cô.

Thì ra là Hạo Nguyệt.

Trần Anh Nhi trừng mắt nó. Nhưng Hạo Nguyệt tam đầu đồng loạt quay đi, mắt nhìn đỉnh mui xe, thật là có nhân tính. Chọc giận Trần Anh Nhi thật muốn đánh nó.

Long Hạo Thần quát lớn.

"Chúng ta là một tập thể, có thể giao sau lưng cho đồng bạn!"

Mọi người đồng thanh nói.

"Không từ bỏ, không bỏ cuộc!"

"U ư!" Đây là thanh âm của Hạo Nguyệt.

Nhìn tình cảnh này, Cao Anh Kiệt mím môi. Dường như gã trở lại hai mươi năm trước ngày Tân Săn Ma Đoàn thành lập, nhưng mà đồng bạn của gã đã…

Ngay cả Cao Anh Kiệt đều không ngờ tới, tổ thanh niên mình dẫn đội nhanh như vậy có thể tập trung một chỗ. Không cần nói, đây sẽ là một khởi đầu tốt đẹp.

"Chú, Săn Ma Đoàn này thú vị ghê! Người ta cũng muốn gia nhập Săn Ma Đoàn." Sử Hiểu Tuyết có chút hâm mộ nhìn mọi người, ở bên tai Cao Anh Kiệt nói nhỏ. Truyện Sắc Hiệp - http://qtruyen.net

Cao Anh Kiệt nguyên bản nhiệt huyết xôi trào bị một tia cảm giác khác thường và bực dọc xấu hổ xua tan, đẩy Sử Hiểu Tuyết ra xa một chút.

"Ngồi đàng hoàng. Nếu muốn thành đội viên Săn Ma Đoàn, con phải cố gắng tu luyện, năm năm sau còn có cơ hội."

Sử Hiểu Tuyết mắt sáng ngời.

"Chú, nói vậy là chú đã đồng ý?"

Cao Anh Kiệt nhìn mui xe.

"Năm năm sau bàn lại."

Tuy xe ngựa chở nhiều người như vậy, còn có Hạo Nguyệt to con nhưng tốc độ chạy như cũ vẫn rất nhanh. Tám con ngựa to lớn dốc sức chạy tới trước, mỗi hai tiếng đồng hồ thì nghỉ ngơi một lần. Mãi đến khi bầu trời dần âm u mới dừng lại trong một tòa thành thị bậc trung. Một ngày này họ lại có thể chạy gần năm trăm mét.

Trên đường đám Long Hạo Thần tự tu luyện linh lực. Bên trong xe ngựa bằng phẳng, lại có Cao Anh Kiệt cường giả cấp cao canh chừng, đương nhiên họ sẽ không lãng phí thời gian. Mỗi tăng một điểm linh lực là tăng một phần cơ mày sinh tồn trên chiến trường.

Tòa thành thị này hiển nhiên là trạm nghỉ ngơi thứ nhất cho lần hành động này. Trước cửa nhà trọ, nhóm Long Hạo Thần nhìn thấy chín chiếc xe ngựa tương tự. Hiển nhiên Tân Săn Ma Đoàn xuất phát trước bọn họ cũng ngừng tại đây nghỉ ngơi.

Làm thành viên Săn Ma Đoàn ngay lúc này hiện ra chỗ tốt. Thành viên Săn Ma Đoàn dựa vào lệnh bài công huân ở cánh tay trái, có thể trong biên cảnh liên minh thánh điện bất cứ nhà trọ nào miễn phí ăn ở. Cao Anh Kiệt còn cho họ biết, lấy cấp bậc Săn Ma Đoàn cấp sĩ của họ, trong phòng đấu giá cũng được ưu đãi giảm một phần trăm. Ưu đãi tùy theo cấp bậc Săn Ma Đoàn tăng cao mà sẽ tăng dần lên.

Săn Ma Đoàn là tinh anh chân chính của liên minh thánh điện, có đãi ngộ như vậy cũng là hợp lý. Dù sao bọn họ phải đối mặt địch nhân cường đại, sao lại không có hậu cần tốt đẹp bảo đảm chứ?

Mỗi người đều chia một phòng đơn, qua loa ăn xong cơm chiều, Cao Anh Kiệt dặn bọn họ tự về phòng nghỉ ngơi.

Long Hạo Thần nắm tay Thải Nhi đưa nàng trở về phòng mình.

"Thải Nhi, đi một ngày đường chắc cô cũng mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi đi." Nói xong hắn xoay người muốn đi.

Thải Nhi lật tay lại nắm tay Long Hạo Thần, gậy trúc gõ nhẹ, cửa phòng khép lại.

Nhìn động tác của nàng, Long Hạo Thần bỗng cảm thấy tim đập nhanh, khuôn mặt tuấn tú cũng đỏ hồng. Cô nam quả nữ chung một phòng, quá mập mờ.

"Ở lại bên tôi một chút lại đi được không?" Thải Nhi nhỏ giọng nói.

Yêu cầu này sao Long Hạo Thần có thể từ chối, nắm bàn tay mềm mại, hắn nói.

"Tốt."

Hắn dắt Thải Nhi ngồi xuống ghế. Hai thân thể tuổi trẻ kề sát nhau. Cảm giác trên người Thải Nhi tỏa ra mùi hương hoa lan thanh nhã, Long Hạo Thần tim lại đập loạn vài nhịp.

Trong xe ngựa tuy họ ngồi cùng một chỗ, nhưng dù sao bên cạnh còn có nhiều người khác. Hiện tại chỗ này chỉ có hai người họ.

Long Hạo Thần nhịn không được vươn tay ôm thắt lưng mảnh khảnh của Thải Nhi. Thải Nhi không kháng cự, ngược lại thuận theo dựa vào vai hắn.

Hai người đều rất quý trọng cảm giác ấm áp ngọt ngào này. Tuy tim Long Hạo Thần đập rất nhanh, trên mặt nóng ran, nhưng hắn cảm thấy điều này thật quá tuyệt vời. Hắn không có hành vi được một tấc lấn một thước, chỉ là nhẹ ôm eo Thải Nhi. Nói chính xác thì hắn chỉ mới mười bốn tuổi, căn bản không biết nên làm như thế nào.

Thải Nhi là báu vật của hắn, hắn sẽ không làm bừa điều gì.

Một lúc lâu, Thải Nhi khẽ động, ngồi thẳng người.

"Hạo Thần, hôm nay ông cố nói cái gì với anh vậy?"

"Ừ?" Long Hạo Thần từ cảm giác ngọt ngào ấm áp thanh tỉnh lại. "Ông nói tôi phải chăm sóc cô thật tốt, bảo vệ cô."

Thải Nhi ngẩn ngơ.

"Chỉ có nhiêu đó?"

Long Hạo Thần nói.

"Ông còn bảo về sau tôi cứ giống như cô, kêu là ông cố, nói mấy năm nay cô chịu không ít khổ."

Thải Nhi chấn động toàn thân, xoay người hướng Long Hạo Thần, trong thanh âm có chút nóng vội.

"Ông chỉ nói vậy thôi?"

"Đúng, làm sao vậy?" Long Hạo Thần nghi hoặc nhìn nàng.

Ngay sau đó hắn thấy mắt Thải Nhi ướt nước, thân thể mảnh mai khẽ run. Nhìn nàng bộ dáng sắp khóc, Long Hạo Thần đau lòng vội vàng ôm nàng vào lòng.

"Thải Nhi đừng khóc, cô làm sao vậy?"

Dựa vào vòng tay ấm áp, thân thể Thải Nhi dần bớt run, nhẹ kéo khăn che mặt xuống, đem khuôn mặt dán sát ngực hắn, hai tay ôm eo hắn.

"Hạo Thần, anh có muốn nghe quá khứ của tôi không?" Thải Nhi nói.

Long Hạo Thần mềm giọng nói.

"Chỉ cần cô muốn, tôi sẽ nghe."

Thải Nhi thanh âm rất nhẹ, có chút hư vô.

"Tôi là người không có tuổi thơ. Trong mắt người của Thích Khách Thánh Điện, tôi tựa như công chúa. Nhưng nếu có thể chọn lựa, tôi thà rằng làm một cô gái bình thường."

"Truyền thừa của Thích Khách Thánh Điện chúng tôi không đơn giản như kỵ sĩ các người hoặc chiến sĩ, bất cứ ai đều có thể học tập. Muốn trở thành một triệu hoán sư, nhất định phải có cảm giác nhạy bén cực cao và thiên phú. Bồi dưỡng một thích khách khó khăn hơn xa bồi dưỡng kỵ sĩ và chiến sĩ, cần bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Bởi vậy Thích Khách Thánh Điện dần nghiên cứu ra một mật pháp, có thể ở đứa bé hai ba tuổi tra xét xem có thiên phú tu luyện hay không. Chỉ có những đứa trẻ thiên phú không tồi, ít nhất vượt qua bảy phần trăm mới trở thành đứa trẻ thích khách hợp cách, mới được Thích Khách Thánh Điện bồi dưỡng."

Lần đầu tiên Long Hạo Thần nghe Thải Nhi nói nhiều như vậy. Ngay lúc này, hắn là một người lắng nghe, nhẹ ôm Thải Nhi, nghe nàng kể.

"Khi tôi ba tuổi, tôi bị tra xét ra nội linh lực bẩm sinh thức tỉnh vượt qua chín phần trăm, trở thành thể chất Luân Hồi Thánh Nữ."

Nghe câu này Long Hạo Thần chợt kinh hãi, nhưng hắn không cắt ngang, chờ nghe Thải Nhi nói tiếp.

"Cũng chính từ giây phút đó, ác mộng của tôi bắt đầu." Trên khuôn mặt tuyệt đẹp của Thải Nhi lộ ra bi thương khiến người nát lòng.

"Đứa trẻ ba tuổi, hẳn là còn ở dưới sự che chở của cha mẹ vô tư chơi đùa. Nhưng tôi không giống bạn cùng lứa. Ba tuổi, khi ấy tôi chỉ mới ba tuổi, lại bị ông cố đưa vào một cái huyệt âm lãnh hắc ám. Không người thân, thậm chí không thực vật, trọn vẹn bảy ngày bảy đêm. Cùng tôi làm bạn chỉ có một thanh kiếm đen bay trên không trung.

"Tôi khóc, tôi gào, tôi kêu phụ mẫu. Nhưng mãi đến giọng tôi khàn đi, mãi đến khi nước mắt chảy cạn, không ai đáp lại."

"Tôi lạnh lắm, rất sợ. Dù cho tôi chỉ có ba tuổi, nhưng có thể nhớ rõ tất cả. Không ai tới cứu tôi, không một ai. Chỉ có tôi một mình chịu đựng nỗi sợ lạnh lẽo tràn ngập…"

"Ý thức tôi dần mơ hồ, đối với mọi chuyện xung quanh dần ma túy. Chỉ có ba tuổi, tôi thậm chí không biết cái gì gọi là tuyệt vọng. Chỉ là khi đó, trong cơ thể tôi tựa như bên ngoài, lạnh băng. Tôi hận bọn họ, hận ông cố, hận phụ thân, hận mẫu thân. Hận tất cả mọi người, vì cái gì bọn họ phải vứt bỏ tôi ở một nơi như vậy."

Nói đến đây Thải Nhi khóc không thành tiếng. Long Hạo Thần không ngờ nàng trải qua chuyện như vậy, đối với một đứa bé mới ba tuổi thì đây là thống khổ và bi thảm cỡ nào. Khó trách, khó trách hiện tại Thải Nhi lạnh như băng, thì ra hết thảy đều tại lúc đó.

Long Hạo Thần chỉ cảm thấy lòng mình rất đau, thật đau quá. Hắn dùng sức ôm chặt Thải Nhi, đem nàng ngồi lên đùi mình, siết chặt người nàng. Hắn muốn dùng ấm áp của mình truyền sang nàng, để hòa tan khối băng trong lòng nàng.

Thải Nhi cũng ôm chặt hắn, trong lòng bùng nổ sợ hãi khiến nàng như trở lại chỗ âm lãnh ẩm ướt, tràn ngập lạnh lẽo âm u. Móng tay nàng thậm chí bấm vào lưng thịt Long Hạo Thần, thân thể nàng run lẩy bẩy, thật lâu không ngừng lại.

"Bắt đầu từ một khắc đó. Phụ thân, mẫu thân, ông nội, bà nội, ông cố, ở trong lòng tôi cũng chỉ là một danh xưng. Tôi hận họ, không cách nào đem họ trở thành thân nhân. Tôi hận họ, vì sao họ ích kỷ như vậy, dù cho điều họ làm là vì toàn bộ liên minh thánh điện. Nhưng họ có từng nghĩ đến tôi không? Từ giây phút đó, tôi không còn là người thân của họ, chỉ là một vũ khí lạnh băng, một vũ khí họ dùng mọi cách chế tạo càng thêm sắc bén."

Thải Nhi lần nữa mở miệng, có lẽ là ấm áp trên người Long Hạo Thần hòa tan mấy phần băng lạnh, thân thể dần ngừng run, nhưng thanh âm nàng như oán như than. Nàng tràn ngập phẫn nộ nói.

Những lời này đã đè nén trong lòng nàng hơn mười năm nay. Lúc này rốt cuộc trút ra hết, nàng chỉ thấy nhẹ cả lòng.

"Bảy ngày, đủ bảy ngày. Khi tôi sắp hôn mê thì thấy một bóng đen, nó dường như là một luồng khói. Nó chui vào thân thể tôi. Trong tuyệt vọng khiến tôi hoàn toàn rơi vào lạnh lẽo. Sau đó tôi không biết gì nữa."

"Khi tôi từ trong băng lãnh tỉnh lại, người nhà tôi đang ở bên cạnh, tôi trông thấy trên mặt họ sự vui mừng. Nghe họ nói cái tên Luân Hồi Linh Lô và Luân Hồi Kiếm. Từ giây phút đó, trong thân thể tôi có thêm một luồng khói đen và một thanh kiếm. Từ ngày đó, tôi mất đi khứu giác. Sau này tôi mới biết hôn mê qua hai năm, khi tôi tỉnh lại đã là năm tuổi."

Long Hạo Thần hút một ngụm khí lạnh.

"Đó chính là hôm ấy cô tản ra lực lượng ư?"

Thải Nhi nhẹ gật đầu.

"Luân Hồi Linh Lô, trong tất cả linh lô từng biết thì đứng hàng đầu. Loại công kích. Trước tôi thì chỉ có một người có được nó, là tiền bối Thích Khách Thánh Điện chúng tôi, bị gọi là con trai luân hồi. Luân Hồi Kiếm là vũ khí của ông. Dựa vào linh lô và kiếm, ông từng đánh lén đệ nhất ma thần xưng là Ma Thần Hoàng. Cuối cùng con trai luân hồi chết trong tay Ma Thần Hoàng. Không lâu sau Ma Thần Hoàng chết, truyền ngôi cho Ma Thần Hoàng kế tiếp. Trong thời khắc liên minh gặp nguy nan, tranh thủ kéo dài một chút thời gian."

Lúc này Thải Nhi cảm xúc dường như dần ổn định, nhưng như cũ nắm chặt Long Hạo Thần. Cái mông tròn trịa ngồi trên đùi Long Hạo Thần, cảm xúc co giãn lại bởi vì Long Hạo Thần đồng dạng chìm đắm trong bi thương cùng nàng mà bị bỏ qua.

"Luân Hồi Linh Lô cực kỳ cường đại, đặc biệt khi phối hợp thần khí Luân Hồi Kiếm, có thể phát ra lực sát thương khó thể tưởng tượng. Năm đó con trai luân hồi mới tiến vào cấp chín không lâu, nội linh lực còn chưa tới hai mươi vạn, mà Ma Thần Hoàn nội linh lực gần trăm vạn, siêu cấp cường giả. Ông chỉ dựa vào Luân Hồi Linh Lô và Luân Hồi Kiếm, lại có thể cùng Ma Thần Hoàng lưỡng bại câu thương. Trở thành truyền kỳ trong Thích Khách Thánh Điện chúng tôi."

"Nhưng mà, tu luyện Luân Hồi Linh Lô phải trả cái giá lớn." Thải Nhi nói tới chỗ này, cảm xúc dường như hạ thấp nhiều.

"Muốn được Luân Hồi Linh Lô và Luân Hồi Kiếm thừa nhận, đầu tiên phải có được thể chất luân hồi, cũng chính là thích khách bẩm sinh có nội linh lực vượt qua chín mươi. Dưới tác dụng của Luân Hồi Linh Lô, nội linh lực bẩm sinh của tôi thậm chí lên tới đỉnh một trăm điểm. Muốn chân chính sử dụng lực lượng Luân Hồi Linh Lô, trừ không ngừng tu luyện, thân thể phải chịu đựng khảo nghiệm không ngừng, thậm chí là hành hạ. Lục cảm của tôi cũng bắt đầu từ khi đó lần lượt mất đi."

"Đầu tiên là khứu giác, sau đó là thính giác, rồi vị giác. Đáng sợ nhất là đoạn thời gian mất đi cảm giác và xúc giác. Khi tôi không cách nào cảm thụ được điều gì, tôi thậm chí không thể khống chế thân thể mình, yên tĩnh nằm trong nơi âm lãnh đó suốt hai năm mới dần hồi phục lại. Cái thứ sáu tôi mất đi, chính là thị giác. Cho nên hiện tại tôi không nhìn thấy anh."

Bàn tay Thải Nhi từ sau lưng Long Hạo Thần rụt lại, nhẹ vuốt khuôn mặt hắn.

Tâm Long Hạo Thần đang run rẩy. Hắn vẫn luôn biết, chính mình trên con đường tu luyện không chỉ có thiên phú, càng là cố gắng không ngừng. Nhưng so sánh với những gì Thải Nhi trải qua, chỉ là cố gắng thì tính cái gì? Thải Nhi chịu đựng bao nhiêu khốn khổ mới có thành tựu hôm nay!

"Vài lần, tôi thật sự kiên trì không nổi. Đặc biệt là hai năm nằm trong đó không thể cử động. Tôi thật sự phát điên. Khi đó tôi chỉ thấy đời mình không có gì lưu luyến, nếu phải chịu nhiều đau khổ như thế, không bằng chết tốt hơn. Nhưng mỗi khi nghĩ như vậy, trong lòng tôi lại xuất hiện hình dáng tên ngốc. Là tên ngốc không có năng lực gì, lại vì bảo hộ tôi che chắn trước mặt tôi. Đối diện cường địch, vì tôi xông tới trước, nguyện ý vì tôi một người lạ mới quen chống đỡ tất cả, là tên ngốc."

"Cũng chính là tên ngốc gieo mầm ấm áp xuống lòng tôi. Nhờ vào hạt mầm tản ra cảm giác ấm áp này, cho tôi cảm thấy đời còn có lưu luyến, cho tôi mong đợi có một ngày báo đáp hắn. Chính là phần chống đỡ này cho tôi kiên trì sống tiếp. Mỗi khi tôi bị Luân Hồi Linh Lô hành hạ không thể chịu đựng được nữa, tôi liền tưởng tượng tên ngốc vì tôi mất đi vị giác và thanh âm thì nói bảo hộ tôi."

"Anh, chính là tên ngốc nó. Một tên ngốc thiện lương. Là tên ngốc của tôi."

Nói đến đây, nước mắt lần nữa trào ra khóe mắt Thải Nhi. Chỉ khác là giọt lệ này không phải thống khổ hay bi thương, mà là giọt nước mắt bắt lấy một tia hạnh phúc ấm áp.

Long Hạo Thần ngây ngốc nói.

"Cô, cô là cô bé lúc ấy?"

Thải Nhi đột nhiên nín khóc mỉm cười.

"Anh đúng thật là đồ ngốc. Nếu không phải biết anh, sao tôi có thể ở lần đầu gặp đã khiến anh đưa tôi trở về?"

Long Hạo Thần ngây ngô nói.

"Nhưng, chúng ta đều lớn rồi, tôi không nhận ra cô! Làm sao cô nhận ra tôi được?"

Thải Nhi nhẹ vuốt nhẫn Mạc Vong Ngã trên tay hắn.

"Hôm đó hình như anh đã thu hồi vũ khí trong chiếc nhẫn. Vốn tôi sắp đi, lại đột nhiên cảm giác sóng năng lượng của Mạc Vong Ngã dao động. Từ nhỏ tôi đã đeo nó, rất quen thuộc. Sau này tôi bắt anh kéo tay tôi, xác nhận đúng là nó. Sau đó tôi hỏi tên anh, thì sao không biết tên ngốc như anh chứ? Anh vẫn là ngốc như vậy, nhìn đến một cô gái mù xa lạ liền muốn giúp đỡ tôi."

"Thì ra là thế. Tôi còn nghĩ sao hôm đó cô đột nhiên chuyển biến thái độ." Long Hạo Thần lúc này mới hiểu ra.

Thải Nhi nhỏ nhẹ nói.

"Tôi thật không ngờ có thể mau chóng gặp lại anh. Nguyên bản tôi muốn chờ luyện thành cửa cuối cùng Luân Hồi Linh Lô mới đi tìm anh. Tôi cũng không biết anh sẽ biến thành bộ dáng gì. Nhưng ban đầu anh cho tôi ấm áp, tôi muốn báo đáp anh. Nhưng rồi anh cứ như vậy xuất hiện trước mặt tôi, có lẽ đây chính là duyên phận."

"Anh biết không? Đó là đoạn thời gian tôi vui vẻ nhất. Mỗi ngày chờ anh đưa tôi trở lại, đi con đường không dài, bị anh nắm tay. Mầm ấm áp trong lòng tôi dường như bén rể nảy mầm. Khi anh nói sẽ bảo vệ tôi cả đời một thế, tôi liền biết, mình rốt cuộc có người nhà, không cô đơn nữa. Chỉ có ở bên cạnh anh tôi mới cảm giác được mình là một con người, chứ không phải vũ khí sát nhân."

"Đương nhiên cô không phải vũ khí, cô là người, là Thải Nhi của tôi." Long Hạo Thần ôm chặt nàng, dường như sợ mất đi nàng.

Thải Nhi nhắm mắt lại, rúc vào vòng tay Long Hạo Thần. Trên người hắn truyền đến ấm áp, tiếng hô hấp của nàng dần đều đều, nàng cứ như vậy ngủ trong lòng Long Hạo Thần.

Cuộn tại trong ngực Long Hạo Thần, nàng như vậy an tường. Lông mi dài còn đọng giọt nước mắt lóng lánh. Khuôn mặt hơi tái nhợt hiện lên một chút sắc hồng. Khóe miệng nhếch lên nụ cười thỏa mãn.

Nàng ngủ rất say, ngay cả lúc Long Hạo Thần nhẹ nhàng đem nàng đặt lên giường đều không tỉnh lại. Long Hạo Thần muốn rời đi, nhưng tay ôm chặt Thải Nhi, thật chặt. Rốt cuộc hắn vẫn là không muốn cứ như vậy rời đi. Nhìn khuôn mặt bình yên ngủ say của nàng, Long Hạo Thần trong lòng mềm mại.

Hắn cẩn thận nắm tay Thải Nhi, dùng mền đắp lên người nàng, tiếp đó bản thân cùng nằm xuống, ôm Thải Nhi cách chăn mền, để đầu nàng trong ngực mình. Hai người thân thể không dán sát nhau, hắn không muốn Thải Nhi chịu một tia thương tổn, cho dù là khi tỉnh lại một chút bối rối.

Thải Nhi đối với ấm áp khát vọng ở trong lòng Long Hạo Thần đã vượt qua hắn cố chấp tu luyện.

Hắn muốn cho nàng phần ấm áp này.

Khẽ hôn lên trán nàng, hắn nói.

"Tôi vĩnh viễn là tên ngốc của em."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương