Thần Ấn Vương Tọa
-
Chương 51: Lãnh tuyệt vô song, nữ vương thích khách
Vậy mà cũng được?
Loại thực vật hình trái đậu này tổng cộng mọc sáu trái, lần này là mười hai trái đậu xanh bắn ra.
Hơn nữa bên cạnh nữ triệu hoán sư còn mau chóng mọc ra một thực vật màu vàng, hình dạng có chút quái dị, thoạt nhìn giống san hô. Nó vừa xuất hiện, lập tức lan tràn sương mù vàng.
Sương mù này không có lực công kích trực tiếp, nhưng thực vật nào dính phải nó sẽ như ăn vào thuốc kích thích, điên cuồng sinh trưởng, điên cuồng công kích.
*Phốc phốc phốc phốc phốc phốc phốc--*
Một chuỗi thanh âm quái dị vang lên. Dĩ nhiên Dương Văn Chiêu sẽ không bị những hạt đậu này đập trúng, nhưng mỗi một trái bị gã cắt nát đều bắn nước tung tóe. Phòng ngự của gã không thể phòng thấm nước, cho nên trên người dính khá nhiều.
Chất lỏng xanh này có mùi thực vật, tuyệt không có độc tố nhưng rất nhớp nhúa. Sau khi dính một ít, Dương Văn Chiêu cảm thấy động tác của mình chậm chạp khá nhiều.
Lúc trước hầu như mỗi trận đấu đều là Dương Văn Chiêu quay đối thủ như quay dế, khi nào thì gã bị người ta nắm trong lòng bàn tay? Cảm giác hiện tại đối với gã mà nói chẳng những xa lạ, hơn nữa cực kỳ chán ghét.
Ngồi trên hàng ghế chủ tịch, Hàn Khiếm quay đầu nhìn Tam Thủy Linh Đế ngồi bên cạnh, kinh ngạc nói.
"Cô gái này không tồi! Tốc độ triệu hoán không ngờ nhanh như vậy. Pháp trượng trong tay cô bé chắc không phải vật tầm thường."
Tam Thủy hừ một tiếng, nói.
"Đừng thua rồi tìm cớ. Con bé Hiểu Mạc này trời sinh rất thân cận thực vật, nghe nói có huyết thống tinh linh. Pháp trượng dù cho tốt cũng cần người sử dụng."
"Thua? Chỉ sợ rất khó." Hàn Khiếm cười cười lắc đầu. "Cô bé tuy rằng không tệ, nhưng muốn thắng trận này thì tuyệt đối không có khả năng. Văn Chiêu chính là nhân tuyển tranh đoạt ngôi đệ nhất Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta."
Thánh Ma đạo sư Lâm Thần ngồi bên cạnh Tam Thủy, bỗng ló đầu ra nói.
"Ủa, ta nhớ không lâu nghe nói Kỵ Sĩ Thánh Điện có tuyển thủ bị ám sát trọng thương, không phải là hắn ta chứ?"
Tam Thủy bật cười, cười đến hân hoan.
Hàn Khiếm vẻ mặt xấu hổ, bực dọc nói.
"Tiểu Lâm, cố ý gây sự hả. Hừ, ngươi chờ coi."
Lâm Thần cười cợt nói.
"Ta sợ quá!"
Ảnh Tùy Phong ngồi bên cạnh nhàn nhạt nói.
"Coi như Dương Văn Chiêu bị thương cũng là do người của Thích Khách Thánh Điện làm, ngươi cười cái gì. Theo ta thấy, cuộc thi này tứ cường sợ là không có người của Ma Pháp Thánh Điện."
Lục Đại Thánh Điện, ba đánh cận chiến ba dùng pháp thuật, giữa nhau nhiều ít xảy ra cạnh tranh. Đương nhiên là cận chiến đối đầu, pháp thuật đấu pháp thuật.
Bên dưới những người dự thi làm sao nghĩ ra nhóm người lớn cũng sẽ cãi nhau, mà Dương Văn Chiêu ở trong sân bỗng nhiên bùng nổ.
Triệu hoán sư so với gã tưởng tượng càng khó nuốt. Thực vật xung quanh bỗng dưng phát cuồng, còn có dây gai đỏ không biết khi nào sẽ đột nhiên đánh lén, lại thêm toàn thân chất lỏng xanh dính dính, khiến Dương Văn Chiêu nổi điên.
Ánh sáng vàng đậm đặc nháy mắt từ trên người Dương Văn Chiêu dâng lên. Giờ khắc này, nội linh lực của gã chẳng những khuếch tán ra ngoài, còn làm thành hình dạng ngọn lửa, nóng cháy kim quang từ người gã bạo phát. Chất dịch xanh dính trên người gã trong khoảnh khắc biến mất. Mấy dây gai gần đó hễ xông vào phạm vi hỏa diểm liền bị đốt thành tro tàn.
Quang Minh Hỏa?
Long Hạo Thần giật mình. Kỹ năng này có ghi chép trong nhẫn truyền thừa của phụ thân. Nhưng hiện tại hắn còn chưa luyện nó. Theo chú giải của phụ thân, kỹ năng này phải có linh lực cấp năm bậc hai mới có thể sử dụng.
Quang và hỏa vốn là hai thuộc tính không liên quan. Thái dương hỏa là nóng rực thuần túy quang hỏa diễm, nhiệt độ cực cao. Lấy Dịch Thái Linh Lực của bản thân làm nhiên liệu bộc phát quang hỏa, nháy mắt có thể đốt cháy tất cả hắc ám, ăn mòn. Đối với Trừng Giới kỵ sĩ mà nói, có tác dụng cực lớn. Kỹ năng này thuộc loại bí kỹ, hơn nữa là tất cả Trừng Giới kỵ sĩ cấp năm phải học.
Kỹ năng này uy lực lớn vô cùng, có chứa công kích, phòng ngự, tiêu trừ hậu quả xấu, ba công hiệu lớn. Nhưng mà nó đồng dạng tiêu hao rất lớn linh lực. Muốn phát ra kỹ năng này ít nhất cần tiêu hao hai trăm Dịch Thái Linh Lực, mỗi liên tục một giây phải tiêu hao ba mươi điểm linh lực. Cho dù là kỵ sĩ cấp năm, lúc sử dụng nó khó mà kiên trì lâu được.
Không cần nói, hỏa có lực sát thương lớn đối với thực vật. Những bụi gai này tuy chịu sương mù kích động biến điên cuồng, nhưng trước mặt Quang Minh Hỏa thì chỉ có thể héo tàn.
Dương Văn Chiêu trong miệng phát ra tiếng rống dài, mũi chân đạp mặt đất, lần nữa Đột Kích. Nóng cháy quang minh đem những thực vật gần gã đều thiêu cháy không còn một mảnh. Song kiếm trong tay gã chỉ cần ngăn cản đánh lén dây gai đỏ là được. Hơn nữa có quang minh thiêu đốt, uy lực của dây gai cũng giảm sút.
Nữ triệu hoán sư ẩn trong bụi thực vật tỏ ra kinh hoàng. Cô có thể đoán chính xác vị trí của Dương Văn Chiêu, đương nhiên cũng cảm giác được tốc độ Đột Kích của gã.
Một chuỗi chú ngữ tựa như bắp nổ phun ra từ miệng cô, chỉ pháp trượng xuống mặt đất. Bỗng chốc hai cây thực vật tựa như anh đào màu hỏa hồng cấp tốc sinh trưởng, thân thể cô lướt nhanh đi.
Cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, không biết khi nào thì thắt lưng cô có một dây mây, đó là khi mới ban đầu triệu hoán ra. Lúc này dây mây kéo cô bay đi, bụi gai lui ra nhường đường, tốc độ còn nhanh hơn cả Đột Kích của Dương Văn Chiêu.
Lúc cô lướt ngang khỏi chỗ đó, Dương Văn Chiêu đã xuất hiện ngay chỗ cô đã đứng, liếc mắt chỉ thấy thực vật mọc đầy gai như cũ phun trái đậu.
Người đâu? Dương Văn Chiêu ngẩn ra nhưng động tác trong tay không ngừng. Hai thanh trọng kiếm mang theo Quang Minh Hỏa nóng cháy quét hướng thực vật.
Những thực vật này tuy rất mạnh nhưng lực phòng ngự khá yếu, tựa như dao nóng cắt bơ, nháy mắt tan chảy.
Dương Văn Chiêu tính toán rõ ràng, đối thủ của gã chỉ là triệu hoán sư cấp bốn, linh lực hữu hạn, hơn nữa không phải là Dịch Thái Linh Lực. Chỉ cần cố gắng phá hủy vật cô triệu hoán ra, cô sẽ mất đi tư cách cùng gã đối kháng.
Ngay lúc gã công kích đám thực vật, hai quả thực đỏ rực to lớn xuất hiện trong tầm mắt gã. Hai trái đỏ tươi này phình đến cỡ trái bí đỏ, hơn nữa lấy tốc độ kinh người tiếp tục bành trướng.
Cảm giác nguy cơ ập đến. Dương Văn Chiêu vội lui về phía sau, đồng thời vung song kiếm, hai đạo Quang Trảm Kiếm hợp thành thập tự trảm chém hướng quả thực đỏ.
Ai, có thời điểm, vài người tay mau hơn đầu óc….
Đổi thành Long Hạo Thần, có lẽ sẽ không chém hai nhát này. Bởi vì đã cảm giác được nguy hiểm, tránh xa mới là chính xác.
Nhưng Dương Văn Chiêu là một thuần túy Trừng Giới kỵ sĩ, công kích đã xâm nhập vào cốt tủy, cho nên, gã thảm…
*Ầm Rầm!!!*
Một tiếng gầm rú khiến cả sân đấu kỵ sĩ đều kịch liệt chấn động. Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn đến một đoàn mây đen từ giữa bụi gai dâng lên cao.
Nữ triệu hoán sư đã trốn được rất xa, bản năng kéo mũ trùm đầu lộ ra khuôn mặt tươi cười đáng yêu, thè lưỡi nói.
"Anh đào dã man này uy lực thật là lớn. Chắc sẽ không nổ chết hắn ha?"
Trên đài chủ tịch phía xa, Hàn Khiếm đứng bật dậy. Không chỉ mình ông, những đại nhân vật đều đồng thời đứng lên. Bởi vì bọn họ biết thân phận thật sự của Dương Văn Chiêu là gì. Lúc trước bị Thích Khách Thánh Điện đả thương đã khiến Kỵ Sĩ Thánh Điện gà bay chó sủa, nếu lần này gặp chuyện không may, sợ rằng…
"Tam Thủy!" Hàn Khiếm phẫn nộ gầm lên.
Tam Thủy khuôn mặt già nua cơ bắp co giật.
"Việc này ta thật sự không biết. Con bé đó khi nào thì có thể triệu hoán thứ đó. Ta chưa từng dạy cho nó!"
"Khụ khụ khụ khụ…" Tiếng ho liên tục phát ra từ giữa sân, một hình bóng cực kỳ chật vật chui ra khỏi bụi gai.
Bộ dáng của gã khiến người buồn cười. Nguyên bản áo giáp lóe sáng biến thành cháy đen, mũ giáp cũng bị nổ bay, tóc bị bạo tạc quăn quéo lại. Trên cánh tay và thân áo giáp có nhiều chỗ tổn hại, lộ ra vết máu, trên mặt đen một vệt đỏ một vệt. Thoạt nhìn tựa như tên ăn mày.
"Tôi…tôi…" Dương Văn Chiêu lúc này bực mình đến mức nói không nên lời. Nếu gã không dùng kiếm chém, dã man anh đào biết bạo tạc có lẽ sẽ không thể thương tổn đến gã. Nhưng gã chém một cái đã kích phát nó. Tuy gã kịp lùi ra sau, nhưng sức nổ của dã man anh đào quá cường đại. May mắn trên người gã còn có Quang Minh Hỏa đang cháy, kịp thời hết sức huy song kiếm bảo vệ chỗ hiểm. Nếu không chỉ sợ trận nổ này sẽ làm gã bị thương nặng.
Cho dù là vậy, lúc này toàn thân gã đều đau nhức. Nhìn thiếu nữ đứng đối diện, trong mắt gã tràn ngập phẫn nộ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ánh sáng vàng lần nữa lóe ra, một Thánh Quang Tráo dâng lên. Trừng Giới kỵ sĩ không phải chỉ biết chút ít trị liệu, không biết phụ trợ kỹ năng. Thánh Quang Tráo là kỹ năng trị liệu mà mỗi một vị kỵ sĩ đều phải biết.
Song trọng kiếm tản ra chói mắt ánh sáng vàng, Dương Văn Chiêu hung dữ nhìn đứng không xa nữ triệu hoán sư lộ ra khuôn mặt, nhanh chóng xông hướng đối phương.
"Thôi, thôi, ngươi còn có thể đánh a! Vậy ta nhận thua!" Bạch Hiểu Mạc hơi bất đắc dĩ nói.
Tựa như Dương Văn Chiêu đã đoán trước, tu vi của cô dù sao chỉ là cấp bốn. Một chuỗi liên tục ma pháp khiến linh lực của cô tiêu hao hơn phân nửa, không có năng lực bố trí như trước nữa. Nếu đã vậy thì nhận thua tốt hơn.
Đang xông lên chợt ngừng bước chân, Dương Văn Chiêu chỉ cảm thấy lồng ngực nghẹn một hơi. Thế này xem như thắng? Có thấy qua ai chiến thắng mà chật vật như mình không? Gã vẻ mặt bi phẫn, lòng thầm nghĩ, chính mình thật là đại diện cho hai chữ "thê thảm". Có thể không cần sao!
Nhưng người ta đã nhận thua rồi, gã đâu thể tiếp tục xông tới. Gã rất hối hận, hận mình không triệu hoán ra tọa kỵ. Dương Văn Chiêu thầm thề, mấy trận đấu sau này sẽ không giả oai phong nữa, nhất định phải triệu hoán tọa kỵ toàn lực chiến. Nhìn chính mình cả người đen thui, tâm tình gã tựa như Hàn Khiếm vừa nãy, trong lòng rướm máu.
"Dương Văn Chiêu đấu Bạch Hiểu Mạc, Dương Văn Chiêu thắng, tiến nhập bát cường."
Trọng tài đúng lúc tuyên bố, đồng thời kết thúc trận đấu thứ nhất.
Mặc dù nữ triệu hoán sư Bạch Hiểu Mạc thua, nhưng cách đấu kỳ quái của cô khắc sâu ấn tượng với mọi người. Chỉ cần là người thông minh đều nhìn ra được, Bạch Hiểu Mạc có lực khống chế triệu hoán thực vật rất mạnh. Nếu có được một đồng đội như vậy, cho dù là đánh hội đồng hay đấu đơn đều được lợi ích rất lớn. Huống chi cô chỉ tới cấp bốn! Vậy mà khiến Dương Văn Chiêu cấp năm chật vật tới nhường này. Nếu cô tiến vào cấp năm thì sao? Không biết sẽ mạnh tới mức nào.
Vốn là trận thứ nhất của mười sáu cường, khiến những thí sinh chờ tới lượt đều rung động. Những người không thể dự thi mười sáu cường cũng vơi bớt nỗi lòng không phục. Nhưng trận đấu thứ hai khiến họ hơi thất vọng.
Trận thứ hai chính là hai chị em Lý Hinh, Long Hạo Thần. Không cần đánh, vừa vào sân Lý Hinh liền hướng trọng tài bày tỏ nhận thua.
Loại tình huống này dù là mấy đợt tuyển chọn Săn Ma Đoàn mười sáu cường trước đây đều khá ít thấy. Dù sao, có thể đi tới một bước này đã vô cùng gian nan, mỗi tiến lên một bước, chứng tỏ địa vị tại liên minh Săn Ma Đoàn càng cao. Cho dù biết thực lực của mình không bằng đối thủ, đa số người sẽ chọn cứng rắn chống lại. Tuy nhiên, trong quy định không có cấm không được nhận thua, trọng tài chỉ có thể tuyên bố Long Hạo Thần chiến thắng, tiến vào bát cường.
Đối với việc Lý Hinh nhận thua, Hàn Khiếm ngồi ở khán đài khá là hài lòng. Ít ra cô không tiêu hao sức lực của Long Hạo Thần. Những trận sau y như cũ mỗi ngày tiến hành, nếu ở ngày trước tiêu hao quá nhiều thì sẽ ảnh hưởng trận đấu hôm sau.
Trận thứ hai Lý Hinh nhận thua tuyệt không ảnh hưởng sự đặc sắc của trận đấu hôm nay. Bốn trận tiếp theo tràn ngập hấp dẫn, không đánh đến phút cuối cùng quyết không dễ dàng chịu thua. Người thắng đều phải trả cái giá lớn. Dù sao, thí sinh có thể tiến đến tận đây, thực lực cách biệt không quá lớn.
"Thải Nhi, tới phiên cô rồi." Long Hạo Thần hơi khẩn trương nắm bàn tay nhỏ bé của Thải Nhi.
Thải Nhi nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói.
"Tôi sẽ không có chuyện gì."
Vốn Long Hạo Thần muốn đưa nàng tới tận trong sân, nhưng bị Thải Nhi từ chối. Tay nàng nắm gậy trúc, một mình một người chậm rãi đi vào sân đấu.
Nhìn đến cô gái mù Thải Nhi ra trận, những thí sinh ngồi xem tâm tình khác nhau, cơ bản chia thành hai phe hoàn toàn khác biệt. Một phe đương nhiên lòng đầy thắc mắc, cô gái mắt không thấy đường lại có thể tiến nhập mười sáu cường? Phe kia thì khẩn trương và hưng phấn, bởi vì bọn họ đều đã từng thấy qua sự cường đại của Thải Nhi. Đặc biệt nhóm thích khách của Thích Khách Thánh Điện, thậm chí còn hoan hô ra tiếng.
Dựa vào biểu hiện mạnh mẽ trong trận đấu vòng loại, Thải Nhi đã được tất cả họ công nhận.
Bước chầm chậm vào sân, Thải Nhi từ từ ngừng lại. Đối thủ của nàng trước đây chưa cùng nàng đấu trận nào, trong mắt xuất hiện vài phần nghi hoặc khó hiểu.
Cô gái này thuộc Thích Khách Thánh Điện?
Đối thủ của Thải Nhi là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi. Vóc dáng bình thường, tay cầm ma pháp trượng màu nâu đỏ. Gã là một trong hai người của Linh Hồn Thánh Điện tiến vào mười sáu cường, một triệu hoán sư cấp bốn.
Trước trận này, Linh Hồn Thánh Điện biểu hiện khá bắt mắt. Tuy Bạch Hiểu Mạc không thắng nhưng dùng khả năng thao túng thực vật khiêu chiến đầu bảng Dương Văn Chiêu, khiến gã lên bờ xuống ruộng. Một vị khác khống chế thú vật cấp năm thì khá nhẹ nhàng tiến nhập bát cường. Còn người hiện tại này là thí sinh cuối cùng của Linh Hồn Thánh Điện.
"Thích Khách Thánh Điện Thải Nhi, đối chiến Linh Hồn Thánh Điện Phương Trúc. Bởi vì chức nghiệp, hai bên cách xa nhau cự ly bốn mươi mét, trong sân dâng lên bốn cây cột. Hai bên chuẩn bị!"
Trọng tài tuyên bố đồng thời bốn cây cột to từ mặt đất dâng lên. Thải Nhi và triệu hoán sư tên Phương Trúc đều lùi ra sau, mãi đến khi cách đúng bốn mươi mét.
Lúc này nếu nói khẩn trương thì không ai vượt qua Long Hạo Thần ngồi ở khu nghỉ ngơi. Hắn lo lắng nhìn tình huống trong sân, hận không thể tự mình xông tới thay Thải Nhi thi đấu.
Lý Hinh nhìn hắn như vậy, nhịn không được cười nói.
"Tên ngốc, đừng hồi hộp như vậy, yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì. Thực lực của Thải Nhi thì tỷ đã thấy qua, sợ rằng ngay cả đệ cũng chưa chắc thắng được cô bé. Đệ hãy chờ xem đi."
"Ừm." Long Hạo Thần ừ một tiếng, nhưng thật ra hắn không hề nghe thấy Lý Hinh nói cái gì. Quan tâm sẽ bị loạn, mặc kệ người khác nói thế nào, không thể giảm bớt nửa phần khẩn trương trong lòng hắn. Hắn không ngừng nghĩ, Thải Nhi không thấy đường! Hơn nữa nàng mảnh mai như vậy, nếu bị thương thì làm sao đây.
Long Hạo Thần đã nghi kỹ, nếu Thải Nhi bị đối phương tổn thương, coi như là vi phạm nội quy thi đấu, hắn cũng sẽ lập tức xông vào giúp nàng chữa trị. Hắn lặng lẽ chuẩn bị Thánh Quang Tráo.
"Bắt đầu thi đấu!"
Trọng tài tuyên bố, trận thi đấu thứ bảy của mười sáu cường tiến bát cường, cứ thế bắt đầu.
Tuy Phương Trúc chưa từng gặp Thải Nhi nhưng gã không bởi vì đối phương là cô gái mù mà khinh thường. Có thể dựa vào tu vi cấp bốn đi đến tận đây, không chỉ đơn giản là có thực lực, tâm trí của gã cũng kiên định, cẩn thận.
Trong tay gã pháp trượng nâu đỏ chỉ hướng đằng trước, một tiếng chim hót réo rắt vang lên. Con chim dài khoảng một thước, toàn thân màu xanh từ không trung bay ra.
Đây là triệu hoán không dùng bất cứ chú ngữ gì. Thoạt nhìn ma pháp triệu hoán này chắc là lưu trữ trong pháp trượng, dựa vào điểm này có thể thấy, pháp trượng của gã ít nhất là trang bị linh ma cấp.
Chim xanh vọt lên không trung bay nhanh hướng Thải Nhi, ánh sáng xanh nhạt từ thân thể nó sáng lên.
Khoảnh khắc trọng tài tuyên bố thi đấu bắt đầu, Thải Nhi tay cầm gậy trúc đi hướng đối thủ. Tốc độ của nàng không nhanh, tựa như lúc đi đường bình thường. Gậy trúc nhẹ gõ mặt đất, bước chầm chậm tới trước, hô hấp quy luật, tựa như một cô gái mù tầm thường đang tản bộ.
Gậy trúc gõ trên mặt đất không phát ra thanh âm, chỉ đơn giản lưu lại một lỗ nhỏ mà thôi.
Sau khi Phương Trúc phóng ra chim xanh, mau chóng ngâm nga hát lên chú ngữ. Chú ngữ của triệu hoán sư và ma pháp sư có khác nhau. Chú ngữ của họ thường lấy ngữ tốc rất nhanh, yêu cầu là tần suất mà không phải tiết tấu như ma pháp sư. Thanh âm trầm thấp vội vàng vang lên, pháp trượng nâu đỏ cũng ngày càng lóe sáng. Khí thế tựa dã thú từ pháp trượng không ngừng tràn lan.
Thải Nhi mới đi ra khoảng mười mét thì chim xanh đã bay đến đỉnh đầu nàng, hai cánh dang rộng, mau chóng chúi xuống. Trong tiếng kêu to chói tai, hai đạo đao phong rộng khoảng một thước giao nhau trảm hướng Thải Nhi.
Bước chân đi tới của Thải Nhi tuyệt không tạm dừng, nàng như cũ chậm rãi bước. Long Hạo Thần ngồi trong khu nghỉ ngơi suýt nữa kêu ra tiếng.
Mắt thấy hai đao phong sắp chém vào thân thể Thải Nhi, tình huống quái dị xuất hiện.
Thải Nhi dường như không làm gì cả, chỉ là trong nháy mắt đó thân thể nàng biến thành hư ảo. Hai đao phong cứ như vậy xuyên qua người nàng, *phốc phốc* hai tiếng cắm vào mặt đất sau lưng nàng, để lại hai cái hố sâu.
Cũng trong lúc này, gậy trúc nhanh như điện xẹt vung lên không trung. Sát ý âm lãnh mà sắc bén chợt lóe.
Con chim xanh thân hình không lớn. Ngay khoảnh khắc Thải Nhi ra tay, nó đã cảm giác được nguy hiểm, vội vàng vỗ cánh làm động tác né tránh linh hoạt.
Nhưng gậy trúc nháy mắt bộc phát ba đạo quang ảnh, chiều dài quang ảnh không ngờ tới hơn ba mét.
*Phốc--*
Gậy trúc gõ mặt đất, Thải Nhi như cũ chậm rãi bước tới trước, cự ly giữa nàng và triệu hoán sư từng bước một tiếp cận. Hô hấp của nàng không có bởi vì chim xanh tập kích mà biến đổi, dường như tất cả chỉ là ảo giác mà thôi.
Nhưng, thật sự chỉ là ảo ảnh ư?
Chim xanh đều đặn chia thành tám khối đẫm máu rơi trên đất, bay lên một tầng tro bụi. Thải Nhi vừa mới vung gậy trúc, nó không thể tránh khỏi.
Long Hạo Thần mắt thấy Thải Nhi trúng đao phong kinh hô ra tiếng, thanh âm nửa chừng đột ngột ngừng lại. Đối diện Thải Nhi hơn hai mươi mét, Phương Trúc đang mau chóng ngâm xướng chú ngữ, con ngươi nháy mắt co rút thành nhỏ xíu. Chú ngữ suýt nữa bởi vì tình cảnh vừa rồi bị cắt đứt.
Tật Phong Điểu lại bị giết? Đó là ma thú cấp bốn. Cho dù không thể làm địch thủ bị thương, ít nhất cũng có tác dụng quấy rầy chứ? Nhưng từ đầu tới cuối, nó không hề gây ra chút ảnh hưởng đối với Thải Nhi. Gậy trúc phóng ra quang ảnh, so với đầu bếp cắt thành khối càng chỉnh tề. Càng làm Phương Trúc bối rối sau đó đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, là trong nháy mắt đó sát khí lãnh tuyệt đến mức tận cùng.
Giờ khắc này, gã coi như nhận ra thực lực đối thủ trước mặt mình thực lực. Dù mắt nàng không thấy đường, nhưng mà, nàng lại mạnh mẽ đến mức khiến Phương Trúc chưa từng cảm nhận áp lực khủng bố như thế.
Tốc độ của Thải Nhi như cũ rất chậm, nhưng tựa như lúc đấu vòng loại, nàng tiến lên một bước lại làm Phương Trúc tăng vọt mấy phần áp lực tâm lý.
Tuy nhiên, Phương Trúc đích thực khá tài giỏi. Dưới tình huống như vậy, gã vẫn hoàn thành chú ngữ.
Pháp trượng chỉ phía trước, ánh sáng nâu đỏ bắn ra hóa thành một cánh cửa tỏa sáng. Ngay sau đó một thanh âm gầm rống vang lên. Một thân hình to lớn tráng kiện từ trong cánh cửa chui ra.
Ma thú cấp sáu, Kim Cương Cự Hùng.
Đối với một đại triệu hoán sư cấp bốn mà nói, có thể triệu hoán ra ma thú cấp sáu là vượt cấp. Có quan hệ rất lớn đến tinh thần lực và trang bị, nhưng dù là vậy, sau khi hoàn thành triệu hoán thì sắc mặt Phương Trúc biến tái nhợt.
Lại nói, cách tốt nhất để đối phó thích khách chính là lực phòng ngự cường đại cùng với lực lượng mạnh mẽ khó đối phó. Phương Trúc đã tuyển chọn cách vô cùng chính xác.
Kim Cương Cự Hùng vươn hai tay gấu túm Phương Trúc ngồi lên vai, tiếp theo thân thể khổng lồ của nó đứng thẳng lên.
Thân thể nó cực kỳ to lớn, đứng thẳng gần bốn mét, tựa như ngọn núi nhỏ. Thải Nhi từ xa chậm rãi đi tới, hai bên tỷ lệ quả thật là khác biệt một trời một vực.
Kim Cương Cự Hùng là ma thú cấp sáu, kỹ năng thiên phú chỉ có một, gọi là Đại Địa Hống. Đặc điểm lớn nhất của nó chính là da dày thịt béo, phòng ngự và sức lực khá mạnh.
Nó di chuyển cái chân to bự chạy nhanh hướng Thải Nhi.
Pháp trượng trong tay Phương Trúc lại chợt lóe hào quang. Một ánh sáng vàng nhu hòa bao phủ Kim Cương Cự Hùng và gã, khiến gã dính chặt trên vai nó, cho dù Kim Cương Cự Hùng có hành động thế nào đều không thể làm gã văng ra.
Trong lúc này, Thải Nhi đột nhiên động.
Chính như câu tĩnh tựa xử nữ động như thỏ chạy, khoảnh khắc Thải Nhi động, bởi vì tốc độ quá nhanh mang theo một loạt tàn ảnh. Nguyên bản nàng cách Kim Cương Cự Hùng hơn mười mét, hầu như trong nháy mắt đã đến gần người nó.
Kim Cương Cự Hùng dưới sự khống chế của Phương Trúc, chân to đạp đất, trong chấn động kịch liệt, Đại Địa Hống phát động. Địa chấn sắc vàng rung động khắp nơi.
Nhưng Thải Nhi lần nữa cho mọi người thấy sức mạnh của mình. Nàng không né tránh, không nhảy lên, cũng không lùi bước. Gậy trúc từ thấp lên cao, làm động tác chém.
Một đạo ám ảnh nháy mắt lóe sáng. Hình ảnh khiến người há hốc mồm xuất hiện. Địa chấn thế nhưng lại bị chặn trước người Thải Nhi, tựa như bị chém đứt, không thể ảnh hưởng tốc độ xung phong của nàng. Ngay sau đó, Phương Trúc không còn hình thấy bóng dáng Thải Nhi.
Các thí sinh trong khu nghỉ ngơi mơ hồ nhìn thấy hai ánh sáng vàng vụt qua. Ngay sau đó, Kim Cương Cự Hùng có lực phòng ngự kinh khủng lại bỗng quỳ gối xuống đất, trong miệng phát ra tiếng rống thê lương.
Chỗ đầu gối nó bắn ra hai dòng máu tươi. Sau đó một thân hình quỷ mị từ phía sau tựa làn khói bay lên.
Một chân đạp đỉnh đầu Kim Cương Cự Hùng, đuôi gậy để ở động mạch chủ cần cổ Phương Trúc. Ai đều tin tưởng, nàng chỉ cần nhẹ tay di động, có thể trong nháy mắt cướp đi sinh mệnh của Phương Trúc.
Ngơ ngác, Phương Trúc đã hoàn toàn ngơ ngẩn. Gã chưa từng nghĩ rằng chính mình dễ dàng thất bại đến thế. Kim Cương Cự Hùng cấp sáu vậy mà không có bất cứ cơ hội nào cùng người ta chính diện đối kháng.
Kim Cương Cự Hùng không cam lòng lung lay tay gấu vỗ đỉnh đầu mình. Thải Nhi đáp lại là mũi chân khẽ động.
Phút chốc mọi người chỉ thấy từ người Thải Nhi tản ra một ánh sáng ám kim, thân thể Kim Cương Cự Hùng chợt đông cứng, đôi tay thô to vô lực rũ xuống, miệng mũi bắn ra máu tươi, thoạt nhìn bị thương khá nặng.
"Ta, ta chịu thua." Phương Trúc thả lỏng tay nắm pháp trượng. Gã thua, còn là thua thê thảm. Từ đầu đến cuối gã căn bản không có một chút sức lực phản kháng.
Trên khán đài, Linh Đế Tam Thủy ngơ ngác nói.
"Linh lực đó là gì, vì sao lại là sắc ám kim?"
Ảnh Tùy Phong liếc bà một cái, cười nhạt nói.
"Ta cũng không biết."
Nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, Thải Nhi một câu cũng không nói, gậy trúc gõ mặt đất, chậm rãi hướng khu nghỉ ngơi.
"Thải Nhi thắng." Trọng tài nuốt nước bọt khan. Một trận chiến này, thoạt nhìn giản đơn, trực tiếp. Tại trước mặt Thải Nhi, bất luận là Phương Trúc hay triệu hoán thú của gã, đều loay hoay vụng về.
Cả khu nghỉ ngơi trong giây lát tĩnh lặng, hầu như mỗi người đều cảm thấy cổ mình hơi nghẹn. Nhìn Thải Nhi từ từ đi đến khu nghỉ ngơi, đám thí sinh nam nặng nề thở dốc.
Tốc độ, lực công kích, còn có sát khí âm lãnh sắc bén, cái nào đều khiến bọn họ thấy áp lực. Dù họ không hề tham dự trong trận chiến này, nhưng tâm tình thật khó bình tĩnh.
Quá mạnh, Thích Khách Thánh Điện lại có một người mạnh như vậy.
Cổ Dương Văn Chiêu đồng dạng thít chặt, vết thương cũ dường như đau trở lại. Hiện tại gã rất nghi ngờ, nếu tính cả mình và tọa kỵ thì có thể đấu với cô gái này chứ?
Thải Nhi dùng hành động chứng minh cho mọi người thấy phong cách của thích khách.
Long Hạo Thần ngây ngốc nhìn Thải Nhi quay về bên mình, sau đó chậm rãi ngồi xuống. Tuy hắn không có cảm giác cổ nghẹn thở, nhưng ánh mắt nhìn Thải Nhi đã thay đổi rất nhiều. Hắn chậm rãi cúi đầu không nhìn nàng nữa, tĩnh lặng như đang suy nghĩ điều gì.
Bàn tay nhỏ mềm lặng lẽ chui vào lòng bàn tay hắn. Thải Nhi không nói lời nào, nhưng ngón trỏ linh hoạt di động trong lòng bàn tay hắn.
Long Hạo Thần đáy lòng vốn trầm trọng bỗng cất cao. Nàng đang viết chữ.
"Làm sao vậy?"
Cảm giác nhồn nhột mang đến bốn chữ này, thêm vào mấy phần kỳ dị lại khiến Long Hạo Thần tâm tình thả lỏng.
Long Hạo Thần kéo tay nàng, ở trong lòng bàn tay trắng mềm viết.
"Cô giỏi như vậy, còn cần tôi bảo vệ?"
Tay Thải Nhi khẽ run, lật lại bắt tay hắn, viết.
"Anh hối hận?"
Long Hạo Thần kéo tay nàng, trịnh trọng viết.
"Vĩnh viễn bất hối."
Thải Nhi trầm mặc, nắm chặt tay hắn. Một lúc sau, lần nữa viết vào tay hắn.
"Anh bảo vệ không chỉ là người tôi, còn có lòng của tôi."
Long Hạo Thần chấn động, trong lòng thầm lặp lại: Anh bảo vệ không chỉ là người tôi, còn có lòng của tôi.
Trong phút chốc, hắn cảm giác lòng mình có thứ gì đó bị đâm thủng, tâm tình nháy mắt trở nên vui sướng.
Đúng vậy! Mình phải bảo vệ nàng, nàng có mạnh hay yếu thì liên quan gì chứ? Mình muốn bảo vệ, chẳng lẽ bởi vì nàng mạnh mẽ mà không thực hiện ư?
Thải Nhi lặng lẽ nắm tay hắn, hơi do dự một chút, chậm rãi tựa đầu lên vai hắn.
Khoảnh khắc chạm nhau, hai người trong lòng khẽ rung động. Long Hạo Thần rõ ràng cảm giác được, tay Thải Nhi trở nên hơi nóng.
Lý Hinh ngồi phía bên cạnh Long Hạo Thần, luôn chú ý tình hình hai người. Khi thấy Thải Nhi tựa vào vai Long Hạo Thần, dường như cô nghe thấy sau lưng có tiếng tròng mắt rớt xuống đất.
Nên biết, các thí sinh tiến nhập mười sáu cường đều ngồi hàng đầu. Hầu như mọi người đều trông thấy tình hình.
Lúc này, thậm chí không ai thèm chú ý trận thi đấu thứ tám trong sân, ánh mắt mọi người đều tập trung hướng Long Hạo Thần và Thải Nhi.
Cái kia, hẳn là nữ thích khách cường đại ở trong sân gần như trong giây lát chiến thắng áp đảo đối thủ? Nàng, nàng lại làm ra hành động chim nhỏ nép vào người?
Nhìn Thải Nhi khép nép tựa vào người Long Hạo Thần, không biết bao nhiêu người điên đảo hình tượng nữ vương thích khách lãnh tuyệt vô song.
Mười sáu tiến bát cường, thi đấu đã kết thúc.
Tuy nói Kỵ Sĩ Thánh Điện rút thăm không tốt lắm, nhưng như cũ có ba người vào bát cường. Thích Khách Thánh Điện thì có hai người. Ma Pháp Thánh Điện, Linh Hồn Thánh Điện, Chiến Sĩ Thánh Điện, mỗi thánh điện có một người. Ngày mai là cuộc chiến tám tiến bốn căng thẳng. Hơn nữa ngày mai rút thăm thi đấu giống hệt hôm nay, thiếu đi hạn chế thứ hạng tiểu tổ, tất nhiên sẽ là cường cường đứng đầu.
Lần này, Long Hạo Thần và Thải Nhi không có đi trước, ngược lại rời đi sau cùng. Lý Hinh không quấy rầy bọn họ, lặng lẽ biến mất.
"Tôi muốn mời cô ăn cơm, có được không?" Long Hạo Thần nhỏ giọng hỏi Thải Nhi tựa vào người mình. Người hắn có chút căng cứng. Hắn cũng muốn thử ôm eo nàng, lần nữa cảm giác đường cong mảnh khảnh và mềm mại co dãn, nhưng rốt cuộc không dám.
Thải Nhi chậm rãi ngẩng đầu lên, ngồi thẳng người dậy. Sau tầng khăn mỏng, mặt nàng nóng ran, hơi lắc đầu, nói.
"Không được. Anh nên sớm trở về. Đợt thi đấu sau rất trọng yếu, anh phải giữ trạng thái tốt nhất."
Long Hạo Thần hơi thất vọng ừ một tiếng.
Vành tai nhỏ xinh của Thải Nhi hơi nhúc nhích, nàng khe khẽ nói nhỏ.
"Về sau còn có thời gian mà."
Long Hạo Thần tai thính mắt tinh, nghe vậy liền xoay người nhìn thẳng hai mắt nàng.
"Thải Nhi, tôi, tôi…"
Thải Nhi khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.
"Sao vậy?"
Long Hạo Thần nuốt nước miếng, lấy hết can đảm nói.
"Tôi muốn nói, nếu tôi đạt được đệ nhất, có thể cho tôi ôm cô một cái không?"
"A?" Thanh âm Thải Nhi chợt cất cao, làm Long Hạo Thần sợ tới mức liên tục khoát tay nói.
"Xin lỗi, tôi chỉ là rất thích cô. Coi như tôi không nói gì hết, đừng giận nha!"
Tuy Thải Nhi nhìn không thấy, nhưng rõ ràng có thể cảm giác ra hắn cuống cuồng sợ hãi, khẽ bật cười, gật nhẹ đầu.
"Ừ." Nàng ừ một tiếng, xong đứng dậy, gậy trúc gõ mặt đất, phóng người lên nhanh như chớp bay đi xa.
"Thải Nhi, chậm chút đã." Long Hạo Thần sợ nàng đụng trúng cái gì té ngã, vội vàng đuổi theo.
Khán đài chủ tịch, góc âm u nào đó.
Hàn Khiếm dùng sức vung tay.
"Tốt tốt. Tuổi nhỏ mà bản sự không nhỏ. Ảnh, nhìn thấy không? Cô bé kia nép vào người cậu ta đó. Oa ha ha, xem ra sự việc sẽ thành công!"
"Nép cái đầu ông!" Ảnh Tùy Phong buồn bực nói. "Phát triển hơi nhanh."
Hàn Khiếm cười tươi rói vỗ vai Ảnh Tùy Phong, nói.
"Huynh đệ, cảm ơn nhé! Cảm ơn Thích Khách Thánh Điện các người bồi dưỡng một vị ưu tú như vậy. Ta đây vô cùng cảm kích."
"Nhưng mà tâm lý của ta rất là không vui. Tiểu Hàn, đã nhiều năm ngươi trì trệ giữa cấp tám và cấp chín, một nay bổn tọa đến giúp ngươi kích phát tiềm năng đi. Tin tưởng lão Dương sẽ không có ý kiến gì."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook