Thần Ấn Vương Tọa
Chương 46: Cự Linh Thần Thuẫn

Long Hạo Thần muốn chính là kết quả này. Chân trái giẫm đất, phóng người lên, một chuỗi tiếng sắt thép vang lên, hỏa kiếm hoàn thành Thiểm Điện Thứ, ngay sau đó Diệu Nhật Trảm lần nữa lóe sáng mạnh đập xuống Thuẫn Bài khổng lồ. Thân thể bởi vì lực phản chấn mà bay lên đỉnh đầu Vương Nguyên Nguyên.

Không xong. Vương Nguyên Nguyên lúc này cũng kịp phản ứng. Thuẫn Bài to nặng của nàng thích hợp nhất công kích cự ly ngắn, nhưng không hợp cận chiến. Nàng không giỏi phương diện phòng thủ, bị Long Hạo Thần tiếp cận phá hủy tiết tấu.

Diệu Nhật Trảm trầm trọng hữu lực ép nàng lùi đến không thể lùi. Mà ngay lúc này, Đấu Sát Toàn Viên Kiếm của Long Hạo Thần đột nhiên bạo phát.

Vương Nguyên Nguyên có thể nổi bật trong đám chiến sĩ tất nhiên kỹ năng không chỉ có như thế. Đáy mắt nàng gái xẹt qua một tia cuồng dã. Lúc này, nàng không còn dựa vào ưu thế vũ khí Thuẫn Bài bị động phòng ngự, Thuẫn Bài đột nhiên giương lên cao. Từ một tay chuyển sang hai tay cầm Thuẫn Bài, hai chân chạm đất, cả người tựa như con quay khổng lồ xoay tròn tại chỗ. Quang mang bạc chói mắt trong phút chốc nhiễm Thuẫn Bài trong tay cô.

Toàn Khiên Liệt Không Kích!

Hào quang bạc trải rộng, Long Hạo Thần giật mình phát hiện khi Đấu Sát Toàn Viên Kiếm lạc trong lốc xoáy bạc kia, lực công kích lại bị văng ra. Chẳng những không thể hoàn toàn phát huy uy lực của Đấu Sát Toàn Viên Kiếm, thậm chí không cách nào mượn lực. Như vậy khiến bí kỹ của hắn giảm ưu thế. Mà Thuẫn Bài cực kỳ kiên cố, không có chút lung lay, càng không hề có dấu hiệu bị phá hư.

Trong lòng Long Hạo Thần nảy lên một tia hâm mộ. Thuẫn Bài tuy rằng hơi lớn nhưng phẩm chất quả là tốt!

Tình cảnh trước mắt thật là tráng lệ. Long Hạo Thần và Vương Nguyên Nguyên, một người trên không trung xoay tròn chém, một người trên mặt đất xoay tròn ngăn cản. Linh lực màu vàng và bạc điên cuồng bạo phát đấu đá lẫn nhau. Cường đại phản chấn khiến ngay cả trọng tài cũng không thể tới gần để tùy thời chen vào, ngăn cản trong hai người ai bị trọng thương.

Long Hạo Thần trong quá trình xoay tròn, toàn thân không ngừng phát ra từng tầng vầng sáng. Trong khi hắn sử dụng Đấu Sát Toàn Viên Kiếm, còn liên tiếp phóng ra Vòng Tín Niệm, Vòng Cường Kích, khiến lực công kích liên tục tăng cao. Thế này cần bao nhiêu tinh thần lực cường đại mới làm ra được?

Thoạt nhìn Vương Nguyên Nguyên hoàn toàn ngăn cản đòn tấn công của Long Hạo Thần, Thuẫn Bài không bị tổn hại chút nào. Nhưng lực áp bức liên tục khiến hai chân xoay tròn lún xuống đất, tựa như con quay dần chôn trong mặt đất.

"A!!!"

Vương Nguyên Nguyên đột nhiên phát ra một tiếng rống chói tai, trong tay Thuẫn Bài xoay tròn đột nhiên xuất hiện một quang trụ bạc dài hơn một mét phóng ra.

Long Hạo Thần bất ngờ không kịp đề phòng, Đấu Sát Toàn Viên Kiếm va chạm với quang trụ bị lực chấn văng ra xa.

Trong quang trụ bạc ẩn chứa lực lượng cực kỳ cường đại, may mắn hắn có kỹ năng hỗ trợ Thiên Sứ Chúc Phúc bảo hộ, lại thêm đúng lúc phóng ra Linh Quang Tráo ngăn chặn, mới không có bị thương nặng.

*Bộp!*

Chân đạp đất, Long Hạo Thần liên tiếp lùi bốn năm bước mới miễn cưỡng đứng vững thân hình.

Bên kia Vương Nguyên Nguyên cũng vừa nhảy ra khỏi hố đất.

Liệt Không Pháo, một bí kỹ cường đại thuộc tính không gian của chiến sĩ. Có được sức bật mạnh mẽ trong nháy mắt. Nhưng mà Vương Nguyên Nguyên trong tình thế bị động không thể hoàn toàn phát huy uy lực của chiêu kia. Nhưng dù là vậy, nàng nhờ vào nó cộng thêm vào Toàn Thiên Liệt Không Kích, đã đánh bại Đấu Sát Toàn Viên Kiếm của Long Hạo Thần.

Nhưng lúc này tình hình của Vương Nguyên Nguyên thoạt nhìn không quá tốt. Khuôn mặt tuấn tú sáng sủa có chút tái nhợt, thở dốc khiến bộ ngực mới phát dục không ngừng phập phồng. Liên tục thi triển hai kỹ năng cường đại nhất, tiêu hao khá nhiều linh lực.

Về phương diện tiêu hao, Long Hạo Thần có thể chất quang minh chi tử so với nàng thì đỡ hơn nhiều. Từ việc hắn có thể duy trì Thiên Sứ Chúc Phúc là đoán được.

"Ngươi là Trừng Giới kỵ sĩ?" Vương Nguyên Nguyên vẻ mặt nghi hoặc nhìn Long Hạo Thần.

Long Hạo Thần hơi lắc đầu nói.

"Thủ Hộ, Trừng Giới ta đều biết chút ít."

Vương Nguyên Nguyên thở hồng hộc nói.

"Xem ra đánh bình thường thì ta không phải đối thủ của ngươi. Nhưng mà ta sẽ không nhận thua. Ta phải dùng toàn lực, ngươi cũng triệu hoán tọa kỵ đi. Bộ trang bị rác rưởi của ngươi không có thể đối kháng với Cự Linh Thần Thuẫn của ta." Mỗi người đều có khổ trong lòng, thoạt nhìn thì nàng không thua thiệt, nhưng liên tiếp va chạm khiến nàng tiêu hao hơn một nửa linh lực. Lại nhìn Long Hạo Thần dường như không có mất bao nhiêu linh lực. Đấu Sát Toàn Viên Kiếm của hắn chỗ bá đạo nhất chính là tá lực đả lực, đối với tự thân tiêu hao rất ít. Còn chính mình hai đại kỹ năng công kích thì phải mất khá nhiều linh lực.

Vừa nói nàng vừa lật tay trái, xuất hiện một khối bảo thạch. Quang mang màu bạc chói mắt biểu thị không gian linh lực từ viên bảo thạch nhiễm cả tay cô. Nàng không chút do dự nhét bảo thạch vào một lỗ trong số chín lỗ thủng của Thuẫn Bài.

Tiếp theo, nàng lại mau chóng lấy ra hai bảo thạch nhét vào lỗ thủng thứ hai, thứ ba.

Thoáng xem thì thấy bảo thạch giống hệt nhau, toàn thân tỏa sáng màu vàng nhạt. Nhưng không phải màu vàng của thuộc tính quang minh, mà là sắc vàng ròng lóe tia hồng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Khi viên bảo thạch thứ nhất được khảm vào, trên Thuẫn Bài bắt đầu tản ra quang mang vàng ròng vô tận uy nghiêm và cao ngạo. Khí thế uy nghiêm cao ngạo đó tựa như quân vương thống trị cả đế quốc, khí thế của nó dày đặc dường như đã trải qua vô số quang huy lịch sử.

Sáu vị cường giả của Lục Đại Thánh Điện ngồi ở trên đài chủ tịch giám sát thi đấu, hầu như là đồng thời đứng dậy, trong mắt tràn ngập chấn động.

Long Hạo Thần chắc chắn không biết đó là cái gì, nhưng bọn họ làm sao không biết được? Khí thế này, khí thế này rõ ràng là sáu ngàn năm đến một vạn ba ngàn năm trước, Huy Hoàng niên đại bảo lưu lại cường đại vũ khí mới có Huy Hoàng khí thế! Phán đoán từ khí thế dao động của Thuẫn Bài này thì đã đạt tới Huy Hoàng cấp trang bị đỉnh, chỉ thua kém trang bị truyền kỳ một chút. Vương Nguyên Nguyên chỉ mới khảm ba viên bảo thạch, nếu như dùng toàn bộ chín viên thì sao? Như vậy tọa kỵ này sẽ siêu việt truyền kỳ, chạm tới cấp bậc trang bị sử thi?

Khi ba viên bảo thạch lấp đầy lỗ, Thuẫn Bài khổng lồ xuất hiện một bộ mặt kỳ dị.

Khuôn mặt vô cùng dữ tợn, dưới quang mang vàng ròng, có năm sắc màu là đỏ, vàng, trắng, xanh, xám tổ hợp mà thành. Cường đại lực áp bách chính là phát ra từ khuôn mặt kia. Long Hạo Thần đối diện nó chỉ cảm thấy khí thế này tựa như vật hữu hình không ngừng tấn công thân thể mình.

Vương Nguyên Nguyên nắm lấy Thuẫn Bài chậm rãi nâng lên. Bỗng chốc quang mang vàng ròng cũng tùy theo nhiễm khắp người cô.

Vương Nguyên Nguyên toàn thân không mặc giáp, bị quang mang bao phủ mặc kệ trang phục vẫn là làn da, đều phát ra quang mang kỳ dị này. Một luồng hơi thở dã thú từ trên người nàng bạo phát.

Long Hạo Thần trực giác vượt xa người thường, hắn rõ ràng có thể cảm giác được, lúc này Vương Nguyên Nguyên thân thể ẩn chứa linh lực mạnh mẽ sắp bủng nổ, tùy thời đều có thể một kích trí mạng.

Trên trán hắn lấp lánh quang mang tím. Chín quang mang tím quay quanh chiếu rọi, không cần chú ngữ, tay phải Long Hạo Thần chỉ hướng phía trước, quang mang tím trên trán mở rộng. Hào quang chợt lóe, Hạo Nguyệt đã xuất hiện trước mặt hắn.

Nhìn đến Hạo Nguyệt tam đầu, Vương Nguyên Nguyên mắt chợt sáng lên. Nàng biết đây mới là lúc Long Hạo Thần hoàn toàn phát huy sức mạnh. Mà lúc này nàng cũng trong trạng thái mạnh nhất. Không phải nàng không muốn khảm thêm bảo thạch, nhưng nàng chỉ có ba viên bảo thạch tổ truyền mà thôi.

"Ta là hậu duệ của Cự Linh Thần, đây là Cự Linh Thần Thuẫn, là vũ khí huyết mạch do tổ tiên truyền lại từ niên đại Huy Hoàng, Tuy hiện tại ta không cách nào phát huy hoàn chỉnh sức mạnh của nó. Nhưng Cự Linh Thần Thuẫn này đã rất gần với trang bị truyền kỳ. Hãy cẩn thận." Tiếng nói vừa dứt, Vương Nguyên Nguyên chân phải giẫm mạnh mặt đất, ầm ầm tiếng nổ, toàn bộ sân đều kịch liệt chấn động. Cả người nàng tựa như đoàn quang mang vàng ròng sắc hỏa diễm phóng hướng Long Hạo Thần.

Vũ khí huyết mạch ý là người thứ nhất có được vũ khí đặc thù, sau đó chỉ có thân thuộc máu mủ của người đó mới được sử dụng vũ khí này. Mặc kệ loại vũ khí này mạnh hay yếu, ở trên chợ đều không có giá trị. Dù sao đồ vật có mạnh đến đâu cũng không dùng được, chỉ có thể làm bài trí.

Có thể thấy rõ, mặt đất vừa bị Vương Nguyên Nguyên một cước đạp phải, lưu lại dấu chân sâu hơn một thước. Xem ra một cước này dùng sức mạnh cỡ nào.

Đối diện Cự Linh Thần Thuẫn bộc phát áp lực cường đại, Hạo Nguyệt dường như đều không cảm giác được, ba cái đầu nâng lên đồng thời phát ra tiếng gầm.

Long Hạo Thần và nó tâm ý tương thông, thân hình chợt lóe đã ngồi trên lưng Hạo Nguyệt. Dưới tác dụng của Thiên Sứ Chúc Phúc, trên người Hạo Nguyệt cũng có một tầng quang mang vàng nhạt. Tay phải hỏa kiếm vung một cái, một đạo Quang Trảm Kiếm chém hướng Vương Nguyên Nguyên.

Thân thể dài bốn mét của Hạo Nguyệt cực kỳ nhanh nhẹn. Tiểu Thanh phun ra khí lưu màu xanh, Phiêu Phù Thuật giảm bớt trọng lượng cơ thể. Lại làm động tác nhảy lên mang theo Long Hạo Thần bay lên hai mét.

Vương Nguyên Nguyên giương ngang Cự Linh Thần Thuẫn, khi nó chạm phải Quang Trảm Kiếm thì cảnh tượng quái dị xuất hiện. Quang Trảm Kiếm trong nháy mắt vỡ tan hóa thành nhiều điểm quang mang vàng biến mất trong không khí. Khoảnh khắc va chạm, Long Hạo Thần có thể rõ ràng cảm giác được, Cự Linh Thần Thuẫn lấy mắt thường khó phát hiện kịch liệt rung động khe khẽ. Quang Trảm Kiếm là bị nó trực tiếp chấn vỡ.

Vương Nguyên Nguyên mũi chân nhún trên mặt đất đuổi theo Hạo Nguyệt, Thuẫn Bài nặng nề bổ xuống.

Khi thân thể Hạo Nguyệt bay lên cao, ba cái đầu bắt đầu ngâm xương. Mắt thấy Vương Nguyên Nguyên sắp công kích thì ba tầng hào quang gần như đồng thời khuếch tán từ thân thể Hạo Nguyệt, là lá chắn từ ba mặt nguyên tố.

Màu xanh là gió, màu đỏ là lửa, màu vàng là quang. Ba mặt nguyên tố lá chắn đều có thêm thuộc tính Thiên Sứ Chúc Phúc.

Long Hạo Thần song kiếm vung lên, thân thể chợt khựng, Thần Ngự Thuẫn.

Tuy lúc này tốc độ của Vương Nguyên Nguyên nhanh nhưng Hạo Nguyệt không phải không cách nào né tránh. Tuy nhiên, Long Hạo Thần vẫn là chọn cách cứng đối cứng. Bởi vì hắn muốn thử xem, lực công kích của Cự Linh Thần Thuẫn đạt tới trình độ nào.

*Oành--*

*Oành--*

*Oành--*

*Đang---*

Liên tiếp bốn tiếng vang chấn động toàn sân.

Ba mặt nguyên tố Thuẫn Bài không ngờ chỉ thể có thể tạm dừng thế đi của Cự Linh Thần Thuẫn, sau đó vỡ nát. Cuối cùng vẫn là va chạm song kiếm Long Hạo Thần đặt trên đỉnh đầu.

Long Hạo Thần toàn thân mạnh rung động, trên người toát ra hào quang màu vàng, đích thị là Quang Báo Thù. Dưới thân Long Hạo Thần liên tục lùi mấy bước, trên mặt đất để lại dấu chân sâu hoắm.

Thiết trọng kiếm hoàn toàn gãy mấy mảnh, hỏa kiếm tuy không gãy nhưng cũng bị bẻ cong, xem hình dạng thì không thể sử dụng được nữa.

Hơn nữa lúc này hai tay Long Hạo Thần tê cứng, trong thân thể máu dâng cuồn cuộn suýt nội thương. Có thể nói, hắn và Hạo Nguyệt hợp sức mới có thể miễn cưỡng ngăn cản một đòn kia.

Quá mạnh. Lực lượng này chỉ sợ uy thế hơn ngàn cân.

Một kích va chạm, Long Hạo Thần hiển nhiên thu thiệt, nhưng cũng không uổng phí. Thông qua đợt va chạm này, cho hắn hơi hiểu biết Cự Linh Thần Thuẫn trong tay Vương Nguyên Nguyên.

Đầu tiên, chấn động cực mau có thể là kỹ năng phụ của Cự Linh Thần Thuẫn. Nếu không có kỹ năng này, sẽ không dễ dàng phá giải ba nguyên tố Thuẫn Bài. Thứ hai là, uy lực lớn nhất của Thuẫn Bài này có lẽ là lực lượng. Dường như nó có thể cho ngoại linh lực của Vương Nguyên Nguyên bạo tăng, bản thân nó lại nặng vô cùng, mới sản sinh uy lực lớn như vậy.

Nhưng mà thoạt nhìn Vương Nguyên Nguyên không dễ dàng khống chế Thuẫn Bài này. Khoảnh khắc va chạm, trên mặt nàng hiện lên ửng hồng. Hơn nữa khi Thuẫn Bài đánh lui Long Hạo Thần, Thuẫn Bài của nàng cũng đập xuống đất, hơn phân nửa chôn trong lòng đất. Nàng phải dùng sức rút nó lên, không giống lúc trước dễ dàng vận dụng. Hiển nhiên lấy tu vi hiện giờ, nàng không thể tùy ý khống chế Thuẫn Bài.

Tại lúc này, ưu thế của kỵ sĩ lập tức hiện ra. Long Hạo Thần đúng là bị chấn động hai tay tê liệt, vũ khí hư hỏng. Nhưng mà, Long Hạo Thần không có bị thương. Hơn nữa khi Thần Ngự Thuẫn ngăn cản Cự Linh Thần Thuẫn, còn có Hạo Nguyệt dùng thân thể cản trở, giúp Long Hạo Thần chặn bớt một phần lực lượng.

Sau khi lùi mấy bước, Hạo Nguyệt thừa dịp Vương Nguyên Nguyên cố gắng rút Thuẫn Bài lên, thân thể chợt lóe đã đến gần Vương Nguyên Nguyên. Cái đuôi to khỏe quét hai chân Vương Nguyên Nguyên, đồng thời vô số hỏa cầu, đao phong điên cuồng quăng hướng cô. Đặc biệt công kích hai tay cầm Thuẫn Bài của cô, Tiểu Quang thì niệm chú ngữ, Tục Linh Thuật Quang Diệu Thiên Địa lần nữa phóng ra, bổ sung tiêu hao cho Long Hạo Thần.

Vương Nguyên Nguyên tiêu hao quả thật không ít. Nàng không phải lần đầu sử dụng Cự Linh Thần Thuẫn, nhưng nàng đã quên, lúc trước khi vận dụng Cự Linh Thần Thuẫn đều là trong trạng thái nội linh lực dồi dào. Nhưng trước đó cùng Long Hạo Thần đụng độ khiến nàng tiêu hao linh lực rất nhiều. Mới nãy nhờ cậy Cự Linh Thần Thuẫn toàn lực kích phát một đòn, nàng liền phát hiện lực lượng của mình không có đủ nội linh lực duy trì, không cách nào khống chế Cự Linh Thần Thuẫn. Hạo Nguyệt bất ngờ tấn công quá mau, làm nàng bị đánh luống cuống tay chân.

Kéo ngang Cự Linh Thần Thuẫn, Vương Nguyên Nguyên định trốn sau Thuẫn Bài. Lấy khả năng của Cự Linh Thần Thuẫn, có khả năng ngăn chặn mấy phổ thông ma pháp này.

Điều nàng làm là chính xác. Đa số ma pháp của Tiểu Hỏa và Tiểu Thanh đều biến mất dưới sự chấn động nhanh của Cự Linh Thần Thuẫn. Nhưng Hạo Nguyệt cực kỳ gian trá, nó phóng ra mấy ma pháp này chỉ để mê hoặc Vương Nguyên Nguyên, cái đuôi phía dưới đúng lúc quấn lấy một chân Vương Nguyên Nguyên, đột nhiên giật ra sau.

Tuy Vương Nguyên Nguyên có Cự Linh Thần Thuẫn tăng phúc đề cao lực lượng. Nhưng sức của Hạo Nguyệt không yếu, huống chi toàn lực lôi kéo so sánh với kinh hoàng hoảng loạn, kết quả hiển hiện rõ ràng.

Vương Nguyên Nguyên thân thể khá mềm dẻo, bị kéo một cái, cả người bỗng ngã xuống đất, giang thẳng chân ra muốn kéo Thuẫn Bài cắt đứt đuôi Hạo Nguyệt. Nhưng mà Long Hạo Thần không cho nàng có cơ hội này.

Khi Hạo Nguyệt phát động, cùng lúc đó Long Hạo Thần có được kỹ năng Quang Diệu Thiên Địa của Tiểu Quang hỗ trợ, linh lực mau chóng khôi phục, hai tay cũng không còn tê. Tiểu Hỏa và Tiểu Thanh phóng ra ma pháp không chỉ để che giấu công kích của cái đuôi, còn là vì che giấu Long Hạo Thần phóng người lên.

*Bốp!*

Long Hạo Thần nhảy tới sau lưng Vương Nguyên Nguyên, một chưởng chặt ngang cổ. Vương Nguyên Nguyên chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, hôn mê bất tỉnh. Đương nhiên là không thể kéo Cự Linh Thần Thuẫn được nữa rồi.

Long Hạo Thần đỡ lấy Vương Nguyên Nguyên ngất xỉu mềm rũ thân thể, lòng còn sợ hãi nhìn Thuẫn Bài bên cạnh mình. Hắn biết, nếu như Vương Nguyên Nguyên có thể khống chế Thuẫn Bài này thành thạo chút, sợ rằng người thua chính là hắn. Hắn không thể nào để Hạo Nguyệt cùng Thuẫn Bài này sinh tử đấu.

Nhưng mà vật chết rốt cuộc chỉ là vật chết. Tuy hiện tại Cự Linh Thần Thuẫn sắp gần với trang bị truyền kỳ, nhưng nó vẫn là thứ cần người điều khiển. Mà Hạo Nguyệt trợ giúp Long Hạo Thần lợi ích lớn hơn rất nhiều.

Chỗ tốt của huyết khế so với khế ước bình đẳng càng hiển thị ra. Tinh thần liên hệ giữa hai bên rất chặt chẽ, dù chỉ một ý nghĩ đã có thể cảm giác được, phối hợp trong chiến đấu càng thêm ăn ý.

Tuy thắng Vương Nguyên Nguyên nhưng sắc mặt Long Hạo Thần không quá tốt xem. Lần này dự thi, tất cả trang bị của hắn đều hư hỏng, một cái cũng không còn. Cường độ thi đấu cao, cùng với vừa rồi sự khủng bố của Cự Linh Thần Thuẫn, đều cho Long Hạo Thần biết tác dụng mạnh của trang bị trong chiến đấu. Nhưng mà hắn không có tiền! Lấy đâu ra mua trang bị? Đợi tới vòng thi đấu kế tiếp, không có trang bị thuận tay, hắn làm sao đối diện cường giả trong các tổ khác?

Hạo Nguyệt tiến hóa ba cái đầu, chính Long Hạo Thần cũng đột phá ngũ giai, hiện tại hắn rất có lòng tin đứng đầu ba thứ hạng.

"Long Hạo Thần thắng."

Long Hạo Thần lấy ra một Thánh Quang Tráo chiếu rọi trên người Vương Nguyên Nguyên. Hắn ra tay không nặng, vài giây sau Vương Nguyên Nguyên đã từ trong hôn mê tỉnh lại.

Bật người đứng lên, nàng không phục nhìn Long Hạo Thần, hừ một tiếng nói.

"Nếu ngay từ đầu ta sử dụng Cự Linh Thần Thuẫn, ngươi chưa chắc là đối thủ của ta." Nàng vừa nói vừa cạy ra ba viên bảo thạch trên Thuẫn Bài.

Long Hạo Thần nghiêm túc gật đầu nói.

"Nàng nói đúng. Nhưng mà thắng hay bại thì chưa chắc. Nhìn ra được nàng không thể hoàn toàn khống chế trang bị này. Nó cũng khiến nàng tiêu hao rất lớn. Chỉ cần ta có thể kéo dài một đoạn thời gian, nàng vẫn rất khó chiến thắng."

Vương Nguyên Nguyên biết hắn nói thật, gật đầu nói.

"Ngươi nói không sai. Ta nhất định cùng ngươi tiến nhập chung kết."

Nói dứt lời, nàng gái mạnh mẽ này cầm Thuẫn Bài xoay người đi hướng khu nghỉ ngơi, ánh mắt nhìn thẳng chỗ vị ma pháp sư nào đó đang ngồi.

Hoàng Nghị sắc mặt hơi khó coi. Vòng cuối đối thủ của y chính là Vương Nguyên Nguyên, ai thắng lấy danh phận thứ hai. Mặc dù đứng thứ ba cũng có thể đậu, nhưng ai mà không muốn nắm giữ vận mệnh trong tay mình! Vừa rồi y cũng thấy biểu hiện hung bạo của Vương Nguyên Nguyên. Hoàng Nghị trong lòng phẫn nộ nghĩ, có cần phải mạnh như vậy hay không! Ngay cả trang bị cấp Huy Diệu đèu lấy ra, còn là chủng loại mạnh đại nhất. Mình có thể làm gì bây giờ? Uy lực Thuẫn Bài kia đủ triệt tiêu ưu thế linh lô của y. Dù sao, Thổ nguyên tố tinh linh còn chưa tiến hóa.

Trải qua một trận chiến này, Long Hạo Thần chính thức vượt qua vòng kế, hơn nữa còn là lấy thân phận đệ nhất trước tiên hoàn thành, dẫn đầu tiến vào top 16.

Đem Hạo Nguyệt truyền tống trở lại phòng trọ, Long Hạo Thần có chút buồn rầu rời khỏi sân đấu. Không có vũ khí thì phải làm sao đây?

Nhưng rất nhanh hắn hết buồn phiền.

"Thải Nhi, hôm nay lại là nàng tới sớm!" Long Hạo Thần cười tiến lên. Mỗi khi hắn nhìn thấy nàng sẽ quên mất tất cả không vui. Tuy rằng Thải Nhi sau lần đó thì lấy khăn che mặt, không để hắn nhìn đến khuôn mặt nàng. Long Hạo Thần lại chưa bao giờ yêu cầu muốn nhìn.

Đi nhanh vài bước tới bên cạnh Thải Nhi, Long Hạo Thần thật tự nhiên nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng.

Nghe thanh âm của hắn, Thải Nhi mắt ngọc mày ngài cũng trở nên nhu hòa, nhỏ giọng nói.

"Thi đấu hôm nay có thuận lợi không?"

Long Hạo Thần cười ha ha nói.

"Tốt lắm, hôm nay đối thủ khá mạnh. Là một nữ chiến sĩ. Thuẫn Bài của nàng ấy rất lợi hại. Thuẫn Bài có thể dùng làm vũ khí công kích, còn có thể khảm bảo thạch tăng uy lực, nói là cái gì hậu duệ của Cự Linh Thần."

Trận chiến này giúp ích cho Long Hạo Thần không ít, giảng giải một lần các đoạn phấn khích trong quá trình giao chiến giữa hắn và Vương Nguyên Nguyên. Nhưng hắn không nói việc vũ khí bị hỏng. Không có lý do gì, hắn chỉ là không muốn Thải Nhi lo lắng.

"Thắng là tốt rồi, nói vậy ngươi đã là đệ nhất tiểu tổ." Thải Nhi mỉm cười nói.

Long Hạo Thần gật đầu nói.

"Đúng vậy! Nhưng không biết qua vòng khác sẽ hội ngộ đối thủ mạnh cỡ nào. Đúng rồi, chúng ta quen lâu vậy, ngoại trừ đưa nàng về thì chúng ta không làm chuyện gì khác, có cần…"

Nói tới đây hắn tạm ngừng, tay nắm tay Thải Nhi ngừng bước chân, hơi tới gần nhìn sắc mặt Thải Nhi. Nếu Thải Nhi nói phải về nhà, vậy hắn sẽ không mời nàng ăn cơm.

Nhưng Thải Nhi lại hiểu sai, thịch một cái, khuôn mặt lộ ra ngoài khăn mỏng biến thành đỏ rực, tim đập bỗng nhiên nhanh hơn. Nàng là một thích khách, chưa từng có cảm giác kinh hoảng như hiện tại.

Tuy tuổi hai người không lớn, nhưng liên quan chuyện nam nữ, con gái so với con trai sớm hiểu biết một chút.

Là muốn nhìn mặt mình? Hay là muốn ôm? Hoặc là muốn…muốn…

Thải Nhi trong lòng rối loạn, tay để trong bàn tay Long Hạo Thần toát ra mồ hôi.

Long Hạo Thần nhìn sắc mặt nàng biến đổi thì giật nảy mình, vội vàng vươn tay muốn sờ trán nàng.

Thải Nhi mắt không thấy đường, hiện giờ tâm thần rối loạn thì cảm giác đối với bên ngoài càng mơ hồ. Long Hạo Thần tay vừa mới chạm vào trán, nàng bản năng lùi vài bước kinh hãi hét một tiếng.

"A, đừng!" Dù gì nàng còn chưa chuẩn bị tốt!

Sau lưng nàng không xa có bậc thềm đá, nàng kinh hoàng lui về phía sau thì bị vấp phải, cả người ngã ra sau.

Long Hạo Thần giật mình, tuy hắn không biết Thải Nhi tại sao đột nhiên như vậy, nhưng bản năng tiến tới ôm vòng eo mảnh khảnh, đỡ lấy thân thể mềm mại.

"Cẩn thận."

Lúc này Thải Nhi xấu hổ đến mức cổ cũng đỏ ửng. Nàng cảm giác rõ ràng bàn tay ôm eo mình truyền đến nguồn nhiệt, còn có hơi thở trong lúc hắn nháy mắt tiếp cận.

Là một thích khách, đặc biệt là khi còn bẻ nàng đã tu luyện nên thân thể rất nhạy cảm, bởi vì chỉ có như thế mới cảm giác được nguy hiểm nhỏ nhặt. Nhưng bây giờ điều này lại khiến nàng xấu hổ, thân mềm nhũn, hai chân suýt đứng không vững. Một tay nàng nắm chặt ngực áo Long Hạo Thần, đầu óc trống rỗng.

Long Hạo Thần cũng ngây ngẩn cả người. Không khí không lạnh, mọi người mặc phục trang không nhiều. Khi hắn ôm vòng eo mảnh khảnh của Thải Nhi, chỉ cảm giác truyền đến cảm xúc mềm mại trơn bóng như mỹ ngọc. Đặc biệt là khi hắn cảm giác phía dưới phần eo mảnh đến mức như sắp gãy, đường cong bờ mông khiến người mơ màng, khuôn mặt ngươi tuấn chợt xấu hổ đỏ bừng.

Vài giây ngắn ngủi đối với họ mà nói dài như mấy thế kỷ. Thải Nhi trước tiên kịp phản ứng, vội thẳng người đứng lên, gậy trúc trong tay giơ ngang chặn Long Hạo Thần, cáu giận mắng.

"Anh…anh…"

Long Hạo Thần khờ khạo nói.

"Thải Nhi, nàng không sao chứ. Ta, ta chỉ là muốn mời nàng ăn một bữa cơm. Làm sao vậy? Nàng bị bệnh? Có phát sốt hay không? Mặt nàng đỏ quá…"

Lần này đến lượt Thải Nhi ngây ngẩn.

Thì ra, thì ra ngươi ấy chỉ là…mình lại nghĩ bậy…

Trên mặt sắc hồng chẳng những không biến mất ngược lại càng đỏ. Thải Nhi dùng gậy trúc gõ nhẹ lên người Long Hạo Thần, khẽ giọng nói.

"Xấu xa. Ta đi về trước. Ai cần cùng ăn cơm."

Nói xong gậy trúc gõ mặt đất. Long Hạo Thần chỉ thấy bóng dáng nàng chợt lóe, mấy lượt thì đã không thấy tung tích.

Thân pháp mau quá! Tốc độ của thích khách thật khiến người ta hâm mộ. Nhưng Thải Nhi làm sao vậy? Vì sao nàng mắng mình là xấu xa!

Long Hạo Thần đứng ngây ngẩn một lát, mang theo nghi hoặc trở lại nhà trọ. Hắn có linh cảm nhạy bén, biết được Thải Nhi không phải thật sự giận mình. Nhưng hắn không rõ vì sao nàng đi như chạy trốn. Tuy nhiên, cảm giác ôm lấy nàng quá tốt đẹp! Ôm eo nàng cảm giác rất thoải mái. Hôm nay thật không muốn rửa tay chút nào.

Long Hạo Thần trở lại nhà trọ, không đợi hắn vào phòng đã nghe thanh âm của Dạ Hoa từ phòng bên cạnh truyền ra.

"Hạo Thần, ngươi qua đây."

Làm sao lão sư biết mình trở về? Long Hạo Thần trong lòng chợt kinh ngạc, vội vàng đẩy cửa vào phòng Dạ Hoa.

Trong phòng Dạ Hoa không chỉ có một mình y. Ngoại trừ y còn có hai người. Một lão giả râu tóc bạc trắng ngồi đối diện y, sau lưng lão giả còn đứng một người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi này không xa lạ, chẳng phải là hôm đó nhận mình là chủ nhân sau đó không hề thấy mặt, Hàn Vũ ư.

Tuy Dạ Hoa ngồi nhưng thái độ vô cùng cung kính, chỉ có nửa phần mông ngồi mép ghế. Lần đầu tiên Long Hạo Thần nhìn đến lão sư như thế vậy. Theo hắn hiểu biết thì lão sư, thái độ này tuyệt đối là xuất phát từ tận đáy lòng.

Lão giả này là ai? Trưởng bối của Hàn Vũ ư? Bởi vì hôm đó hắn muốn làm Phụ Trợ kỵ sĩ của ta nên giờ muốn kiếm chuyện? Long Hạo Thần trong lòng trầm xuống, nhưng không nói lời nào lặng lẽ đứng sau lưng Dạ Hoa.

Đương nhiên Hàn Vũ cũng nhìn thấy hắn, chỉ là hiện tại vẻ mặt y vô cùng bình tĩnh, không có kiêu ngạo giống lúc trước.

Lão giả ngồi đối diện Dạ Hoa chẳng phải chính là kỵ sĩ liên minh, thánh kỵ sĩ trưởng Hàn Khiếm ư. Nhìn thấy Long Hạo Thần, trong mắt ông ta chợt sáng ngời, mỉm cười nói.

"Dạ Hoa, ngươi thật là bồi dưỡng ra một đệ tử rất tốt. Vốn ta còn muốn nhờ ngươi truyền đạt ý tứ của ta tới hắn. Nếu hắn đã sớm trở lại, vậy không cần nữa. Hạo Thần, hôm nay thi đấu thuận lợi chứ?"

Nghe thanh âm của ông ta, Long Hạo Thần chợt trợn to mắt. Trí nhớ và trực giác của hắn rất tốt, tuy lúc này thanh âm ôn hòa nhưng hắn lập tức nhận ra người cho hắn ký ức khắc sâu nhất.

"Ngài…ngài là thánh kỵ sĩ trưởng ngồi ở đài chủ tịch trong thi đấu vòng loại?" Long Hạo Thần thất thanh hỏi.

Hàn Khiếm mỉm cười gật đầu, nói.

"Đúng vậy! Khó được ngươi còn nhớ rõ giọng nói của ta."

Dạ Hoa liếc Long Hạo Thần một cái.

"Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của thánh kỵ sĩ đại nhân."

Long Hạo Thần vội vàng cung kính nói.

"Trận đấu hôm nay ta may mắn thắng lợi."

"May mắn?" Hàn Khiếm hơi kinh ngạc nhìn hắn. "Nói ra nghe một chút. Trong tổ của ngươi còn ai có thể khiến ngươi dùng đến hai chữ may mắn?"

Long Hạo Thần gật đầu, sau đó đơn giản kể ra tình hình chiến đấu giữa mình và Vương Nguyên Nguyên, cường điệu miêu tả Cự Linh Thần Thuẫn của Vương Nguyên Nguyên.

"Trang bị sử thi." Hàn Khiếm sắc mặt nghiêm túc, nhíu mày. "Ta có nghe nói về Cự Linh Thần truyền thừa, không ngờ bọn họ có thể thể kéo dài huyết mạch tới tận đây. Đây là việc tốt nhất đối với nhân loại chúng ta. Xem ra nàng gái này sẽ trở thành mục tiêu chú trọng bồi dưỡng của Chiến Sĩ Thánh Điện. Ta có thể khẳng định trang bị huyết mạch truyền thừa của tộc Cự Linh Thần ít nhất là cấp bậc sử thi. Nhưng ta không nhớ thời đại Huy Hoàng có Cự Linh Thần Thuẫn. Xem ra Cự Linh Thần Thuẫn của nàng bé kia là loại vũ khí phá hoại. Nếu như nàng gái có thể trám kín chín lỗ hổng kia, đương nhiên có thể đạt tới cấp bậc sử thi. Loại phương pháp rèn vũ khí có chín lỗ khảm cộng hưởng hình thành linh lực nay đã thất truyền."

Vị thánh kỵ sĩ này tuyệt đối hiểu rộng biết nhiều, phương diện tri thức thì Dạ Hoa khó thể sánh bằng.

"Không sai, không sai, đối diện trang bị như vậy mà ngươi có thể chiến thắng, đem đến niềm kiêu hãnh cho Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta." Hàn Khiếm hết sức hài lòng gật đầu.

"Tiểu Hạo Thần! Lần này ta đến mục đích chính là tìm ngươi. Không giấu gì ngươi, lão phu tên Hàn Khiếm, Hàn Vũ là cháu của ta. Nhưng mà thằng nhóc này biểu hiện trong đợt tuyển chọn Liệp ma Đoàn thật quá làm cho ta thất vọng. Hôm đó ta để nó bái ngươi làm chủ nhân, làm Phụ Trợ kỵ sĩ của ngươi, tuyệt đối không phải nói bừa. Hôm nay ta mang nó đến đây, thủ tục Phụ Trợ kỵ sĩ ta đã giúp nó làm xong. Bắt đầu từ bây giờ, liên tục năm năm nó chỉ có thể là Phụ Trợ của ngươi. Sinh mệnh của nó, tất cả đều do ngươi chi phối. Tiểu Vũ." Hàn Khiếm ý bảo cháu trai.

Hàn Vũ vội vàng tiến lên mấy bước, hơi khom người vươn ra tay trái.

Long Hạo Thần bất ngờ nhìn thấy, trong lòng bàng tay trái của Hàn Vũ có đặc thù ấn ký. Loại ký hiệu này hắn không nhận biết.

Hàn Khiếm nói.

"Đây là khế ước Phụ Trợ kỵ sĩ. Tạm định năm năm. Ngươi cần tích một giọt máu tươi ở giữa khế ước. Khi khế ước hoàn thành, trong năm năm, nó tuyệt đối không thể vi phạm bất cứ mệnh lệnh nào của ngươi. Ngươi chỉ cần dùng ý niệm là có thể nắm giữ sống chết của nó."

Long Hạo Thần nhìn Hàn Khiếm nghiêm túc, nhịn không được nói.

"Thánh kỵ sĩ trưởng đại nhân, không cần đâu. Ta thấy Hàn Vũ huynh chỉ là nhất thời bất cẩn."

Hàn Khiếm chậm rãi đứng dậy, trầm giọng nói.

"Nó đâu chỉ là nhất thời sơ ý? Thằng nhóc này có một ít thiên phú, nhưng tính cách nghiêm trọng thiếu sót. Kiêu ngạo tùy hứng, không thể làm việc lớn. Mà ngươi thì khác. Trên người của ngươi, ta có thể nhìn thấy niềm kiêu hãnh của kỵ sĩ. Đừng tưởng rằng nó làm Phụ Trợ kỵ sĩ của ngươi thì ngươi được đến chỗ tốt. Thật ra nó mới là người được lợi. Nó đi theo ngươi, chẳng những có thể gia nhập Liệp ma Đoàn có ngươi trong đó, hơn nữa ở bên cạnh ngươi học tập rất nhiều thứ. Năm năm ma luyện có lẽ sẽ giúp nó đi vào quỹ đạo, trở thành một kỵ sĩ ưu tú, đây mới là mục đích của ta. Cho nên làm ông nội của nó, ta thỉnh cầu ngươi hãy thu nhận nó làm Phụ Trợ."

Vừa nói Hàn Khiếm tay trái để ngang ngực, hướng Long Hạo Thần làm tiêu chuẩn lễ kỵ sĩ.

Long Hạo Thần giật nảy mình vội đáp lễ.

"Thánh kỵ sĩ trưởng đại nhân, người đừng như vậy, sẽ làm ta giảm thọ, ta đáp ứng là được."

Dạ Hoa đứng một bên không nói lời nào. Hàn Khiếm không hề che giấu mục đích khi để Hàn Vũ trở thành Phụ Trợ kỵ sĩ của Long Hạo Thần. Quang minh chính đại không có nửa phần giấu giếm, chỉ dựa vào điểm này đủ khiến người kính trọng. Huống chi có thêm Phụ Trợ kỵ sĩ ngũ giai bên cạnh, sẽ gia tăng phần lớn an toàn cho Long Hạo Thần.

Đỏ thắm máu tươi chậm rãi rơi, rơi giữa khế ước Phụ Trợ kỵ sĩ.

Tuy mấy ngày qua Hàn Vũ đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, nhưng đến giờ khắc thật sự trở thành Phụ Trợ kỵ sĩ của người ta, y vẫn là không cam lòng nhắm mắt lại.

Máu tươi nhỏ trong lòng bàn tay Hàn Vũ, nháy mắt hóa thành một luồng sáng hồng nhạt, biến mất không thấy. Ngay sau đó vầng sáng hồng khuếch tán từ phù văn lan tràn đến toàn thân Hàn Vũ.

Hàn Vũ đánh rùng mình một cái, bản năng mở mắt. Không đợi y hướng Long Hạo Thần kêu hai chữ chủ nhân và hành lễ, đột nhiên trong phù văn lại xuất hiện một vầng sáng vàng tràn ra.

Trong phút chốc, Hàn Vũ chỉ cảm thấy toàn thân ba trăm sáu mươi vạn lỗ chân lông nháy mắt mở ra, từ trong tới ngoài ấm áp thoải mái, tựa như chìm trong suối nước nóng khiến y suýt rên rỉ thành tiếng.

Đây là có chuyện gì? Đừng nói là Dạ Hoa và Long Hạo Thần, ngay cả Hàn Khiếm đều giật nảy mình. Tình huống trước mắt, coi như là kiến thức rộng thánh kỵ sĩ trưởng đều là lần đầu tiên gặp.

Bản thân Hàn Vũ cũng ngây ngẩn, nhưng cảm giác thoải mái này không giả. Y có thể cảm nhận được giữa mình là Long Hạo Thần có tia liên hệ như có như không, hơn nữa vô cùng thân cận, tựa như là người nhà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương