Thân Ái Hắc Quản Gia
-
Chương 19: Vũ hội Halloween.. (Tiếp theo)
Editor: Ngọc Nguyệt
Hắn cười.
"Phải rồi, có thể cho ta biết tên của nàng không?"
"Đương nhiên, ta tên Tia."
"Tia." Thiếu niên lặp lại. "Ta sẽ nhớ kỹ, hy vọng rằng chúng ta sẽ còn gặp nhau."
Hắn cười tươi, rời đi, bóng dáng rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.
Thiếu niên đi rồi, Tia mới nhận thấy nàng đã rời vũ hội một lúc, nhưng không ai đến tìm nàng, không, ngay cả việc nàng rời đi cũng không có ai chú ý. Không quan trọng lúc trước mặt là nịnh hót nàng, quay người lại vẫn quên nàng không còn một mảnh. Đối với thế giới này, hoặc với những con người khác, sự tồn tại của nàng là vô cùng nhỏ bé không đáng kể, cho dù nàng cứ hoàn toàn biến mất, cũng chẳng có vấn đề gì.
Kail Mitter ra ngoài tìm Tia, đột nhiên nàng rời khỏi khiến hắn rất lo lắng. Rốt cuộc hắn cũng thấy bóng dáng cô tịch lạnh lùng ấy, trong lòng vui vẻ, đang muốn bước nhanh đến, bỗng nhiên lại dừng lại.
"Cứ thế ngài sẽ bị cảm."
Áo khoác màu đen mang theo nhiệt độ cơ thể phủ lên vai Tia, nàng xoay người, nhìn Sebastian đang mỉm cười.
Ngừng lại một chút, nàng mới hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Vì để ngài không bị viêm phổi, sự thật chứng minh rằng ngài không biết chiếu cố bản thân."
"Ta chỉ là không cẩn thận mà quên." Đã quên thân thể này không khỏe mạnh như trước kia.
Sebastian nhẹ nhàng cười, ánh mắt như lơ đãng nhìn về nơi nào đó.
Kail Mitter nhìn người đàn ông tuấn mỹ khoác áo cho Tia, hắn đứng bên cạnh nàng, như đang vì nàng mà ngăn gió lạnh. Như thấy ánh mắt chăm chú của hắn, người đàn ông hướng mắt nhìn thoáng qua, ánh mắt khinh miệt lạnh như băng.
Cảm giác như một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống, một chút khát vọng trong lòng Kail Mitter vừa dấy lên lại bị dập tắt. Địa vị, dung mạo trời sinh khó có thể thay đổi, hắn kém Tia rất xa, nếu ngay cả năng lực làm chuyện nhỏ như ở bên cạnh che gió lạnh cho nàng cũng không làm được, hắn có tư cách gì để chờ đợi và hi vọng. Hình ảnh ấm áp trong tưởng tượng của hắn mờ đi, trở thành giấc mộng chua sót của thiếu niên.
Kail Mitter ảm đạm rời đi.
Sebastian vừa lòng thu hồi tầm mắt, Tia lại không biết gì, sau này cũng không biết một ánh mắt của hắn dập nát lòng luyến mộ của một thiếu niên.
"Ngài định tiếp tục tham dự vũ hội sao?" Hắn hỏi.
Tia nhìn yến hội đèn đuối sáng trưng đằng xa, nam nữ y phục xa hoa, thanh xuân cùng vui vẻ đều không hợp với nàng.
"Không, nơi đó không thích hợp với ta."
"Vậy, tôi đề nghị ngài lập tức trở về tắm nước ấm, tôi sẽ chuẩn bị trà và chút điểm tâm."
"Có trà là đủ rồi, quên điểm tâm đi, ta sợ sẽ béo."
"Ngài nói thật sao? Tôi lại cảm thấy ngài cách từ béo thật sự rất xa."
Cuối cùng Tia vẫn chấp nhận đề nghị của Sebastian, một ly trà và một đĩa bánh quy, khiến nàng không khỏi cảm thán trách không được nhiều người muốn làm quý tộc như vậy.
Ngay tại khi nàng nghĩ ngày hôm nay sẽ kết thúc trong không khí bình thản như vậy, đột nhiên cửa vang lên tiếng đập dồn dập, theo sau còn có Madeline mặc lễ phục vũ hội hoang mang vọt vào.
"Ma... không, là ngươi, Ariana, xảy ra chuyện gì?" Nhìn Ariana tháo tóc giả xuống, Tia vội vàng sửa miệng.
Vẻ mặt Ariana kinh hoàng. "Ma, Madeline không thấy đâu!"
Hắn cười.
"Phải rồi, có thể cho ta biết tên của nàng không?"
"Đương nhiên, ta tên Tia."
"Tia." Thiếu niên lặp lại. "Ta sẽ nhớ kỹ, hy vọng rằng chúng ta sẽ còn gặp nhau."
Hắn cười tươi, rời đi, bóng dáng rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.
Thiếu niên đi rồi, Tia mới nhận thấy nàng đã rời vũ hội một lúc, nhưng không ai đến tìm nàng, không, ngay cả việc nàng rời đi cũng không có ai chú ý. Không quan trọng lúc trước mặt là nịnh hót nàng, quay người lại vẫn quên nàng không còn một mảnh. Đối với thế giới này, hoặc với những con người khác, sự tồn tại của nàng là vô cùng nhỏ bé không đáng kể, cho dù nàng cứ hoàn toàn biến mất, cũng chẳng có vấn đề gì.
Kail Mitter ra ngoài tìm Tia, đột nhiên nàng rời khỏi khiến hắn rất lo lắng. Rốt cuộc hắn cũng thấy bóng dáng cô tịch lạnh lùng ấy, trong lòng vui vẻ, đang muốn bước nhanh đến, bỗng nhiên lại dừng lại.
"Cứ thế ngài sẽ bị cảm."
Áo khoác màu đen mang theo nhiệt độ cơ thể phủ lên vai Tia, nàng xoay người, nhìn Sebastian đang mỉm cười.
Ngừng lại một chút, nàng mới hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Vì để ngài không bị viêm phổi, sự thật chứng minh rằng ngài không biết chiếu cố bản thân."
"Ta chỉ là không cẩn thận mà quên." Đã quên thân thể này không khỏe mạnh như trước kia.
Sebastian nhẹ nhàng cười, ánh mắt như lơ đãng nhìn về nơi nào đó.
Kail Mitter nhìn người đàn ông tuấn mỹ khoác áo cho Tia, hắn đứng bên cạnh nàng, như đang vì nàng mà ngăn gió lạnh. Như thấy ánh mắt chăm chú của hắn, người đàn ông hướng mắt nhìn thoáng qua, ánh mắt khinh miệt lạnh như băng.
Cảm giác như một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống, một chút khát vọng trong lòng Kail Mitter vừa dấy lên lại bị dập tắt. Địa vị, dung mạo trời sinh khó có thể thay đổi, hắn kém Tia rất xa, nếu ngay cả năng lực làm chuyện nhỏ như ở bên cạnh che gió lạnh cho nàng cũng không làm được, hắn có tư cách gì để chờ đợi và hi vọng. Hình ảnh ấm áp trong tưởng tượng của hắn mờ đi, trở thành giấc mộng chua sót của thiếu niên.
Kail Mitter ảm đạm rời đi.
Sebastian vừa lòng thu hồi tầm mắt, Tia lại không biết gì, sau này cũng không biết một ánh mắt của hắn dập nát lòng luyến mộ của một thiếu niên.
"Ngài định tiếp tục tham dự vũ hội sao?" Hắn hỏi.
Tia nhìn yến hội đèn đuối sáng trưng đằng xa, nam nữ y phục xa hoa, thanh xuân cùng vui vẻ đều không hợp với nàng.
"Không, nơi đó không thích hợp với ta."
"Vậy, tôi đề nghị ngài lập tức trở về tắm nước ấm, tôi sẽ chuẩn bị trà và chút điểm tâm."
"Có trà là đủ rồi, quên điểm tâm đi, ta sợ sẽ béo."
"Ngài nói thật sao? Tôi lại cảm thấy ngài cách từ béo thật sự rất xa."
Cuối cùng Tia vẫn chấp nhận đề nghị của Sebastian, một ly trà và một đĩa bánh quy, khiến nàng không khỏi cảm thán trách không được nhiều người muốn làm quý tộc như vậy.
Ngay tại khi nàng nghĩ ngày hôm nay sẽ kết thúc trong không khí bình thản như vậy, đột nhiên cửa vang lên tiếng đập dồn dập, theo sau còn có Madeline mặc lễ phục vũ hội hoang mang vọt vào.
"Ma... không, là ngươi, Ariana, xảy ra chuyện gì?" Nhìn Ariana tháo tóc giả xuống, Tia vội vàng sửa miệng.
Vẻ mặt Ariana kinh hoàng. "Ma, Madeline không thấy đâu!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook