Thân Ái Đối Phương Biện Hữu
-
Chương 23: Anh vậy mà lại khóc
Biên tập: Bột
Trình Yểu đứng không nhúc nhích.
Lâm Tụng Thanh phát hiện có điểm không đúng, anh ta vỗ vai Trình Yểu: "Này, em quen à?"
Trình Yểu không có bất kì phản ứng gì.
"Lạ thật..." Lâm Tụng Thanh cau mày, giương mắt nhìn người đàn ông vẫn đứng đó chưa đi.
Đầu anh ta đột nhiên lóe lên, nhớ tới lời Du Mỹ Anh nói.
Lúc này Trình Yểu bỗng kéo tay Lâm Tụng Thanh.
"Đi thôi." Cô cúi đầu, tầm mắt nhìn xuống đất, âm thanh nói ra cực nhỏ.
Lâm Tụng Thanh ý vị thâm trường nhìn cô một cái, đáp lại "ừ" rồi dắt cô rời đi.
Trình Yểu trở về phòng đóng cửa, cô đứng dựa vào ván cửa ngây người một hồi.
Sau đó Trình Yểu lấy điện thoại ra tìm số và gọi cho Du Mỹ Anh, nhưng đầu kia không có ai bắt máy. Cô ném di động đi, hít một hơi rồi leo lên giường.
Trình Yểu trợn tròn mắt nhìn trần nhà tới hai giờ, cuối cùng cũng thấy mệt. Cô lười nghĩ, những ý nghĩ trong đầu bị bóng người nào đó khuấy thành đống bùn nát.
Cô dậy đi tắm, tắm xong thấy đói nên tùy ý mặc bộ áo dệt kim hở cổ, chuẩn bị đi tìm Lâm Tụng Thanh đi ăn.
Trước khi đi, cô nhìn lại điện thoại một lần, Du Mỹ Anh vẫn chưa hồi âm.
Quán bar này không lớn, tổng cộng hai tầng cũng chỉ có mười mấy phòng. Trình Yểu đã sớm chiếm căn phòng lớn nhất ở cuối hàng lang. Lâm Tụng Thanh tới muộn nên phải ở phòng tầng hai.
Sau khi Trình Yểu lên lầu rẽ trái, vừa đi qua cửa căn phòng đầu tiên thấy bóng người bước ra từ đó.
Trình Yểu nghiêng đầu một cái, bốn mắt nhìn nhau với anh.
Cô dừng bước.
Trần Mịch Ngôn đứng trước mắt cô.
Anh gầy hơn trước, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt, có điều ngũ quan vẫn đẹp đẽ như trước.
Bọn họ chỉ cách nhau hai bước chân.
Một giây đó, đầu Trình Yểu hoàn toàn trống rỗng. Cô bình tĩnh nhìn anh, vẻ mặt thẫn thờ như nhìn người xa lạ, không hề quen biết.
Biểu cảm tùy tiện như thế có thể khiến người ta tổn thương tới tận xương tủy.
Trần Mịch Ngôn mím chặt môi, tầm mắt ngưng trên mặt Trình Yểu.
Dù không nói một chữ, nhưng loại an tĩnh này khiến Trình Yểu có ảo giác hô hấp cũng khó khăn.
Cô không muốn đợi tiếp nữa.
Trình Yểu mặt không đổi sắc chuyển tầm mắt, nhấc chân đi về phía trước một bước. Nhưng còn chưa đi tới bước thứ hai, Trần Mịch Ngôn đã bắt được Trình Yểu, dùng sức kéo cô vào trong phòng.
"Rầm" một tiếng, cửa bị Trần Mịch Ngôn đóng lại. Trình Yểu chưa kịp phản ứng đã bị anh đè lên ván cửa.
Trần Mịch Ngôn bấu chặt tay cô, cả người đè ép lên người Trình Yểu. Sức lực anh dùng lớn đến mức cô không thể giãy giụa dù chỉ một chút.
"Buông tay." Sau khi kinh hãi, Trình Yểu nổi giận, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng.
Trần Mịch Ngôn cúi đầu, gương mặt dán sát vào gần mặt cô.
Toàn thân anh cũng căng thẳng, hô hấp gấp gáp, môi mỏng từ đầu tới cuối vẫn mím chặt, nhìn cô trân trân mà không nói lời nào.
Người anh tỏa ra sự hung tàn trước nay chưa từng có.
Trình Yểu mất kiên nhẫn lại phiền não, cô dùng nơi duy nhất có thể hoạt động là cùi chỏ thúc vào người anh không chút lưu tình.
Ngực Trần Mịch Ngôn bị Trình Yểu đâm vào, nhưng anh như không có cảm giác, tiếp tục vững vàng nhốt cô lại.
Trình Yểu hao hết sức lực, sau đó từ bỏ việc giãy giụa. Cô thở hổn hển, nghiêng đầu nói với anh: "Trần Mịch Ngôn, như vậy không hay chút nào đâu."
Trần Mịch Ngôn cúi thấp đầu nhìn cô, ánh mắt đỏ lên.
Bờ môi tái nhợt của anh giật giật, Trình Yểu cho rằng anh sẽ nói gì đó, nhưng anh vẫn không phát ra tiếng, chỉ yên lặng xoay mặt đi, tầm mắt hướng về vách tường màu trắng.
Trình Yểu nhìn chằm chằm gò má anh, sau rồi bắt đầu ngơ ngẩn.
Cô mờ mịt nhìn những giọt nước mắt chảy rịn ra từ đôi mắt đen láy kia, từng giọt từng giọt thấm ướt lông mi rồi lăn xuống.
Anh nhắm mắt, nước mắt rơi xuống thành dòng.
Anh vậy mà lại khóc.
Trình Yểu há miệng nhưng không phát ra âm thanh nào.
Trần Mịch Ngôn cúi đầu càng thấp, hốc mắt đỏ bừng chứa tia nước mờ mịt.
Anh không lên tiếng, cũng không nhìn cô. Cuối cùng anh thậm chí còn buông lỏng Trình Yểu, không dán vào quá gần.
Trình Yểu thoát khỏi ràng buộc, cô muốn đi nhưng hai chân không nghe theo sai sử.
Du Mỹ Anh luôn nói cô không tim không phổi, cô cũng cho là vậy. Nhưng giờ phút này thấy anh rơi lệ, Trình Yểu mới biết lòng mình cũng nhói đau.
Trần Mịch Ngôn cúi đầu đứng ở đó, quay lưng lại với cô, từ đầu tới cuối vẫn chưa phát ra âm thanh nào.
Trình Yểu không thấy rõ mặt anh, không biết anh còn khóc hay không. Nhưng cô thấy hai tay xuôi bên người anh vẫn nắm lại thật chặt, cả người như run lên.
Bao ưu phiền nghẹn lại tại cổ họng Trình Yểu.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Trần Mịch Ngôn cũng giơ tay lên lau mặt. Anh xoay người, Trình Yểu thấy đôi mắt đen thẫm kia vẫn đỏ một mảng, hốc mắt ẩm ướt.
Cô từ từ siết chặt tay.
Vào lúc này, tiếng chuông điện thoại trong phòng vang lên phá vỡ yên tĩnh.
Trình Yểu sửng sốt phát hiện âm thanh kia truyền tới từ trong túi mình. Cô cũng không nhớ mình đã nhét điện thoại vào trong túi từ lúc nào.
Cô cúi đầu lấy điện thoại ra, vừa bấm nhận máy đã nghe được một âm thanh xa lạ. Đối phương nói việc rất gấp, cô nghe đôi câu, sắc mặt thay đổi: "Okay, I"ll be right there (Được, tôi sẽ tới đó ngay)."
Trình Yểu tắt điện thoại, ngẩng đầu lên đối mắt với Trần Mịch Ngôn. Tủi thân và bi thương trong mắt anh quá rõ ràng, khiến người khác không thể xem thường.
Trình Yểu đã mềm lòng. Nhưng bây giờ Lâm Tụng Thanh gặp chuyện, cô không thể không quản.
Cô cúi đầu trầm mặc vài giây, sau đó giương mắt nói với Trần Mịch Ngôn: "Bạn tôi xảy ra chuyện, giờ tôi phải đi xử lý, cậu..."
Cậu phải thế nào đây?
Cô dừng một chút, không biết phải nói thế nào. Bảo anh chờ cô sao?
Cô chần chừ, lúc này lại nghe được giọng của Trần Mịch Ngôn.
Anh nói: "Em có thể đi cùng không?"
Trình Yểu giật mình, kinh ngạc nhìn anh hai giây, sau đó gật đầu nói: "Được."
Lâm Tụng Thanh cũng không gây ra chuyện gì quá lớn, anh ta chẳng qua chạy ra ngoài uống rượu, không cẩn thận uống nhiều nên có mâu thuẫn với người ta. Trình Yểu mang tiền tới bồi thường, nhanh chóng giải quyết xong chuyện này.
Lâm Tụng Thanh tê liệt trên salon, lờ mờ thấy được Trình Yểu, anh ta đưa tay bám lấy cổ cô.
"Dear? (Em yêu?)" Mặt Lâm Tụng Thanh đỏ bừng, hàm hồ gọi một tiếng điên rồ.
Trình Yểu chán ghét đẩy tay anh ta: "Anh có đi không?"
"Đi... Đương nhiên phải đi rồi... Em ôm anh..." Lâm Tụng Thanh đưa tay tới.
Lúc này bị Trần Mịch Ngôn kéo ra.
"Em cõng anh ta." Nói xong chưa chờ Trình Yểu trả lời, anh đã lôi cánh tay Lâm Tụng Thanh lên, nhanh chóng cõng người đàn ông còn nặng hơn mình.
Tình địch của anh, người anh vừa ghét vừa hận.
"Không cần..." Trình Yểu nói xong, Trần Mịch Ngôn đã cõng người đi mất rồi.
Lâm Tụng Thanh choáng váng, cảm thấy mình như bị ai đó cõng lên.
"Cậu là ai?" Anh ta lẩm bẩm, không an phận đưa tay sờ đầu Trần Mịch Ngôn: "Ô, là đàn ông..."
Trình Yểu kịp phản ứng lại, nhanh chóng kéo tay Lâm Tụng Thanh: "Anh an phận một chút cho em, không được sờ loạn."
Dù thần trí Lâm Tụng Thanh mơ hồ nhưng vẫn nhận ra giọng Trình Yểu. Anh ta nghe ra giọng Trình Yểu rất hung dữ, sau đó ngoan ngoãn nghe lời.
"Được được được, không sờ thì không sờ, hung dữ với anh làm gì?"
Trần Mịch Ngôn không nói một lời, ép bản thân không nghe đoạn đối thoại của bọn họ.
Lâm Tụng Thanh không béo nhưng dù sao vẫn là một người đàn ông cao tới 1m90, anh ta cao hơn Trần Mịch Ngôn một chút, vậy nên cơ thể chắc chắn sẽ rất nặng. Trần Mịch Ngôn cõng cũng không thoải mái.
Trình Yểu đã nhìn ra điều này.
"Trần Mịch Ngôn, để anh ấy xuống, tôi đỡ anh ấy là được."
"Không cần." Trần Mịch Ngôn nói xong đi về phía trước, nhất định không dừng lại.
Anh không muốn để Trình Yểu đỡ người đàn ông này, không muốn nhìn dáng vẻ thân mật của bọn họ, không muốn nghe anh ta gọi cô là "dear".
Cũng may quãng đường rất gần, bọn họ nhanh chóng về tới quán bar.
Trần Mịch Ngôn nhất quyết cõng Lâm Tụng Thanh lên tận phòng.
Lâm Tụng Thanh đã ngủ. Trình Yểu không nói gì, chỉ thở dài nhìn bộ dạng nằm thẳng cẳng của anh ta trên giường lớn. Có lẽ chỉ lúc say, kiểu đàn ông đỏm dáng này mới không để ý tới việc tắm rửa trước khi lên giường.
Cô giúp anh ta cởi giày, đắp chăn lên, điều chỉnh lại nhiệt độ trong phòng, sau đó mới tắt đèn đi ra ngoài.
Trần Mịch Ngôn đứng bên cạnh thu hết những hành động này vào mắt.
Anh ghen tới phát điên.
Ra khỏi cửa mấy bước chính là phòng của Trần Mịch Ngôn.
Trình Yểu đoán anh mới tới hôm nay, chắc chắn sẽ rất mệt. Cô muốn bảo Trần Mịch Ngôn về nghỉ nhưng trông dáng vẻ của anh như không muốn trở về phòng.
Cô nghĩ một chút rồi hỏi: "Trần Mịch Ngôn, cậu có mệt không?"
Trần Mịch Ngôn lắc đầu, con ngươi đen láy vẫn nhìn cô.
"Ừ." Trình Yểu gật đầu: "Vậy ra sân phơi ngồi một chút đi."
Vào khoảng thời gian này, sân phơi đã không còn người. Hai ngọn đèn trắng chiếu sáng nơi trống trải, sạch sẽ này.
Trình Yểu ngồi xuống ghế gỗ, Trần Mịch Ngôn cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
"Hôm nay đến?" Trình Yểu nhìn về phía bầu trời đen, nhẹ giọng hỏi.
"Ừ."
"Tới tìm tôi?"
"Ừ."
Trình Yểu hít một hơi, không lên tiếng.
Trần Mịch Ngôn nhìn chằm chằm gò má của cô tới xuất thần.
Trầm mặc chớp mắt một cái, Trình Yểu nghiêng đầu qua, nghiêm túc nhìn anh: "Trần Mịch Ngôn, cậu muốn gì?"
Con ngươi Trần Mịch Ngôn sâu lắng.
"Em từng nói rồi." Anh khàn giọng đáp.
"Tôi đã cho cậu."
"Không phải như vậy." Mắt Trần Mịch Ngôn có ánh lửa: "Ý em không phải như vậy. Chị biết, rõ ràng chị biết."
Trình Yểu không chịu nổi ánh mắt bi phẫn, khổ sở của anh, cô cúi đầu nói: "Trần Mịch Ngôn, tôi chỉ có thể cho cậu thứ đó, không còn gì khác."
"Vì sao?" Hô hấp của Trần Mịch Ngôn dồn dập. Anh bắt lấy cổ tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay như sợ cô chạy mất.
Cái chớp mắt thứ hai, anh lại như quả bóng xì hơi: "Vì người đàn ông kia?"
Anh cau mày, biểu cảm thống khổ: "Sư tỷ, chị coi em là gì? Nếu thích anh ta, vì sao đêm đó chị lại..."
"Không liên quan tới anh ấy." Trình Yểu không nói nhiều, chỉ phản bác lại điểm này.
Trần Mịch Ngôn không nghe vào lời giải thích của cô, ánh mắt anh ngày càng ấm ách hơn.
"Sư tỷ, chị thực sự không... thích em..." dù chỉ một chút sao?
Hết chương 23.
Trình Yểu đứng không nhúc nhích.
Lâm Tụng Thanh phát hiện có điểm không đúng, anh ta vỗ vai Trình Yểu: "Này, em quen à?"
Trình Yểu không có bất kì phản ứng gì.
"Lạ thật..." Lâm Tụng Thanh cau mày, giương mắt nhìn người đàn ông vẫn đứng đó chưa đi.
Đầu anh ta đột nhiên lóe lên, nhớ tới lời Du Mỹ Anh nói.
Lúc này Trình Yểu bỗng kéo tay Lâm Tụng Thanh.
"Đi thôi." Cô cúi đầu, tầm mắt nhìn xuống đất, âm thanh nói ra cực nhỏ.
Lâm Tụng Thanh ý vị thâm trường nhìn cô một cái, đáp lại "ừ" rồi dắt cô rời đi.
Trình Yểu trở về phòng đóng cửa, cô đứng dựa vào ván cửa ngây người một hồi.
Sau đó Trình Yểu lấy điện thoại ra tìm số và gọi cho Du Mỹ Anh, nhưng đầu kia không có ai bắt máy. Cô ném di động đi, hít một hơi rồi leo lên giường.
Trình Yểu trợn tròn mắt nhìn trần nhà tới hai giờ, cuối cùng cũng thấy mệt. Cô lười nghĩ, những ý nghĩ trong đầu bị bóng người nào đó khuấy thành đống bùn nát.
Cô dậy đi tắm, tắm xong thấy đói nên tùy ý mặc bộ áo dệt kim hở cổ, chuẩn bị đi tìm Lâm Tụng Thanh đi ăn.
Trước khi đi, cô nhìn lại điện thoại một lần, Du Mỹ Anh vẫn chưa hồi âm.
Quán bar này không lớn, tổng cộng hai tầng cũng chỉ có mười mấy phòng. Trình Yểu đã sớm chiếm căn phòng lớn nhất ở cuối hàng lang. Lâm Tụng Thanh tới muộn nên phải ở phòng tầng hai.
Sau khi Trình Yểu lên lầu rẽ trái, vừa đi qua cửa căn phòng đầu tiên thấy bóng người bước ra từ đó.
Trình Yểu nghiêng đầu một cái, bốn mắt nhìn nhau với anh.
Cô dừng bước.
Trần Mịch Ngôn đứng trước mắt cô.
Anh gầy hơn trước, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt, có điều ngũ quan vẫn đẹp đẽ như trước.
Bọn họ chỉ cách nhau hai bước chân.
Một giây đó, đầu Trình Yểu hoàn toàn trống rỗng. Cô bình tĩnh nhìn anh, vẻ mặt thẫn thờ như nhìn người xa lạ, không hề quen biết.
Biểu cảm tùy tiện như thế có thể khiến người ta tổn thương tới tận xương tủy.
Trần Mịch Ngôn mím chặt môi, tầm mắt ngưng trên mặt Trình Yểu.
Dù không nói một chữ, nhưng loại an tĩnh này khiến Trình Yểu có ảo giác hô hấp cũng khó khăn.
Cô không muốn đợi tiếp nữa.
Trình Yểu mặt không đổi sắc chuyển tầm mắt, nhấc chân đi về phía trước một bước. Nhưng còn chưa đi tới bước thứ hai, Trần Mịch Ngôn đã bắt được Trình Yểu, dùng sức kéo cô vào trong phòng.
"Rầm" một tiếng, cửa bị Trần Mịch Ngôn đóng lại. Trình Yểu chưa kịp phản ứng đã bị anh đè lên ván cửa.
Trần Mịch Ngôn bấu chặt tay cô, cả người đè ép lên người Trình Yểu. Sức lực anh dùng lớn đến mức cô không thể giãy giụa dù chỉ một chút.
"Buông tay." Sau khi kinh hãi, Trình Yểu nổi giận, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng.
Trần Mịch Ngôn cúi đầu, gương mặt dán sát vào gần mặt cô.
Toàn thân anh cũng căng thẳng, hô hấp gấp gáp, môi mỏng từ đầu tới cuối vẫn mím chặt, nhìn cô trân trân mà không nói lời nào.
Người anh tỏa ra sự hung tàn trước nay chưa từng có.
Trình Yểu mất kiên nhẫn lại phiền não, cô dùng nơi duy nhất có thể hoạt động là cùi chỏ thúc vào người anh không chút lưu tình.
Ngực Trần Mịch Ngôn bị Trình Yểu đâm vào, nhưng anh như không có cảm giác, tiếp tục vững vàng nhốt cô lại.
Trình Yểu hao hết sức lực, sau đó từ bỏ việc giãy giụa. Cô thở hổn hển, nghiêng đầu nói với anh: "Trần Mịch Ngôn, như vậy không hay chút nào đâu."
Trần Mịch Ngôn cúi thấp đầu nhìn cô, ánh mắt đỏ lên.
Bờ môi tái nhợt của anh giật giật, Trình Yểu cho rằng anh sẽ nói gì đó, nhưng anh vẫn không phát ra tiếng, chỉ yên lặng xoay mặt đi, tầm mắt hướng về vách tường màu trắng.
Trình Yểu nhìn chằm chằm gò má anh, sau rồi bắt đầu ngơ ngẩn.
Cô mờ mịt nhìn những giọt nước mắt chảy rịn ra từ đôi mắt đen láy kia, từng giọt từng giọt thấm ướt lông mi rồi lăn xuống.
Anh nhắm mắt, nước mắt rơi xuống thành dòng.
Anh vậy mà lại khóc.
Trình Yểu há miệng nhưng không phát ra âm thanh nào.
Trần Mịch Ngôn cúi đầu càng thấp, hốc mắt đỏ bừng chứa tia nước mờ mịt.
Anh không lên tiếng, cũng không nhìn cô. Cuối cùng anh thậm chí còn buông lỏng Trình Yểu, không dán vào quá gần.
Trình Yểu thoát khỏi ràng buộc, cô muốn đi nhưng hai chân không nghe theo sai sử.
Du Mỹ Anh luôn nói cô không tim không phổi, cô cũng cho là vậy. Nhưng giờ phút này thấy anh rơi lệ, Trình Yểu mới biết lòng mình cũng nhói đau.
Trần Mịch Ngôn cúi đầu đứng ở đó, quay lưng lại với cô, từ đầu tới cuối vẫn chưa phát ra âm thanh nào.
Trình Yểu không thấy rõ mặt anh, không biết anh còn khóc hay không. Nhưng cô thấy hai tay xuôi bên người anh vẫn nắm lại thật chặt, cả người như run lên.
Bao ưu phiền nghẹn lại tại cổ họng Trình Yểu.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Trần Mịch Ngôn cũng giơ tay lên lau mặt. Anh xoay người, Trình Yểu thấy đôi mắt đen thẫm kia vẫn đỏ một mảng, hốc mắt ẩm ướt.
Cô từ từ siết chặt tay.
Vào lúc này, tiếng chuông điện thoại trong phòng vang lên phá vỡ yên tĩnh.
Trình Yểu sửng sốt phát hiện âm thanh kia truyền tới từ trong túi mình. Cô cũng không nhớ mình đã nhét điện thoại vào trong túi từ lúc nào.
Cô cúi đầu lấy điện thoại ra, vừa bấm nhận máy đã nghe được một âm thanh xa lạ. Đối phương nói việc rất gấp, cô nghe đôi câu, sắc mặt thay đổi: "Okay, I"ll be right there (Được, tôi sẽ tới đó ngay)."
Trình Yểu tắt điện thoại, ngẩng đầu lên đối mắt với Trần Mịch Ngôn. Tủi thân và bi thương trong mắt anh quá rõ ràng, khiến người khác không thể xem thường.
Trình Yểu đã mềm lòng. Nhưng bây giờ Lâm Tụng Thanh gặp chuyện, cô không thể không quản.
Cô cúi đầu trầm mặc vài giây, sau đó giương mắt nói với Trần Mịch Ngôn: "Bạn tôi xảy ra chuyện, giờ tôi phải đi xử lý, cậu..."
Cậu phải thế nào đây?
Cô dừng một chút, không biết phải nói thế nào. Bảo anh chờ cô sao?
Cô chần chừ, lúc này lại nghe được giọng của Trần Mịch Ngôn.
Anh nói: "Em có thể đi cùng không?"
Trình Yểu giật mình, kinh ngạc nhìn anh hai giây, sau đó gật đầu nói: "Được."
Lâm Tụng Thanh cũng không gây ra chuyện gì quá lớn, anh ta chẳng qua chạy ra ngoài uống rượu, không cẩn thận uống nhiều nên có mâu thuẫn với người ta. Trình Yểu mang tiền tới bồi thường, nhanh chóng giải quyết xong chuyện này.
Lâm Tụng Thanh tê liệt trên salon, lờ mờ thấy được Trình Yểu, anh ta đưa tay bám lấy cổ cô.
"Dear? (Em yêu?)" Mặt Lâm Tụng Thanh đỏ bừng, hàm hồ gọi một tiếng điên rồ.
Trình Yểu chán ghét đẩy tay anh ta: "Anh có đi không?"
"Đi... Đương nhiên phải đi rồi... Em ôm anh..." Lâm Tụng Thanh đưa tay tới.
Lúc này bị Trần Mịch Ngôn kéo ra.
"Em cõng anh ta." Nói xong chưa chờ Trình Yểu trả lời, anh đã lôi cánh tay Lâm Tụng Thanh lên, nhanh chóng cõng người đàn ông còn nặng hơn mình.
Tình địch của anh, người anh vừa ghét vừa hận.
"Không cần..." Trình Yểu nói xong, Trần Mịch Ngôn đã cõng người đi mất rồi.
Lâm Tụng Thanh choáng váng, cảm thấy mình như bị ai đó cõng lên.
"Cậu là ai?" Anh ta lẩm bẩm, không an phận đưa tay sờ đầu Trần Mịch Ngôn: "Ô, là đàn ông..."
Trình Yểu kịp phản ứng lại, nhanh chóng kéo tay Lâm Tụng Thanh: "Anh an phận một chút cho em, không được sờ loạn."
Dù thần trí Lâm Tụng Thanh mơ hồ nhưng vẫn nhận ra giọng Trình Yểu. Anh ta nghe ra giọng Trình Yểu rất hung dữ, sau đó ngoan ngoãn nghe lời.
"Được được được, không sờ thì không sờ, hung dữ với anh làm gì?"
Trần Mịch Ngôn không nói một lời, ép bản thân không nghe đoạn đối thoại của bọn họ.
Lâm Tụng Thanh không béo nhưng dù sao vẫn là một người đàn ông cao tới 1m90, anh ta cao hơn Trần Mịch Ngôn một chút, vậy nên cơ thể chắc chắn sẽ rất nặng. Trần Mịch Ngôn cõng cũng không thoải mái.
Trình Yểu đã nhìn ra điều này.
"Trần Mịch Ngôn, để anh ấy xuống, tôi đỡ anh ấy là được."
"Không cần." Trần Mịch Ngôn nói xong đi về phía trước, nhất định không dừng lại.
Anh không muốn để Trình Yểu đỡ người đàn ông này, không muốn nhìn dáng vẻ thân mật của bọn họ, không muốn nghe anh ta gọi cô là "dear".
Cũng may quãng đường rất gần, bọn họ nhanh chóng về tới quán bar.
Trần Mịch Ngôn nhất quyết cõng Lâm Tụng Thanh lên tận phòng.
Lâm Tụng Thanh đã ngủ. Trình Yểu không nói gì, chỉ thở dài nhìn bộ dạng nằm thẳng cẳng của anh ta trên giường lớn. Có lẽ chỉ lúc say, kiểu đàn ông đỏm dáng này mới không để ý tới việc tắm rửa trước khi lên giường.
Cô giúp anh ta cởi giày, đắp chăn lên, điều chỉnh lại nhiệt độ trong phòng, sau đó mới tắt đèn đi ra ngoài.
Trần Mịch Ngôn đứng bên cạnh thu hết những hành động này vào mắt.
Anh ghen tới phát điên.
Ra khỏi cửa mấy bước chính là phòng của Trần Mịch Ngôn.
Trình Yểu đoán anh mới tới hôm nay, chắc chắn sẽ rất mệt. Cô muốn bảo Trần Mịch Ngôn về nghỉ nhưng trông dáng vẻ của anh như không muốn trở về phòng.
Cô nghĩ một chút rồi hỏi: "Trần Mịch Ngôn, cậu có mệt không?"
Trần Mịch Ngôn lắc đầu, con ngươi đen láy vẫn nhìn cô.
"Ừ." Trình Yểu gật đầu: "Vậy ra sân phơi ngồi một chút đi."
Vào khoảng thời gian này, sân phơi đã không còn người. Hai ngọn đèn trắng chiếu sáng nơi trống trải, sạch sẽ này.
Trình Yểu ngồi xuống ghế gỗ, Trần Mịch Ngôn cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
"Hôm nay đến?" Trình Yểu nhìn về phía bầu trời đen, nhẹ giọng hỏi.
"Ừ."
"Tới tìm tôi?"
"Ừ."
Trình Yểu hít một hơi, không lên tiếng.
Trần Mịch Ngôn nhìn chằm chằm gò má của cô tới xuất thần.
Trầm mặc chớp mắt một cái, Trình Yểu nghiêng đầu qua, nghiêm túc nhìn anh: "Trần Mịch Ngôn, cậu muốn gì?"
Con ngươi Trần Mịch Ngôn sâu lắng.
"Em từng nói rồi." Anh khàn giọng đáp.
"Tôi đã cho cậu."
"Không phải như vậy." Mắt Trần Mịch Ngôn có ánh lửa: "Ý em không phải như vậy. Chị biết, rõ ràng chị biết."
Trình Yểu không chịu nổi ánh mắt bi phẫn, khổ sở của anh, cô cúi đầu nói: "Trần Mịch Ngôn, tôi chỉ có thể cho cậu thứ đó, không còn gì khác."
"Vì sao?" Hô hấp của Trần Mịch Ngôn dồn dập. Anh bắt lấy cổ tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay như sợ cô chạy mất.
Cái chớp mắt thứ hai, anh lại như quả bóng xì hơi: "Vì người đàn ông kia?"
Anh cau mày, biểu cảm thống khổ: "Sư tỷ, chị coi em là gì? Nếu thích anh ta, vì sao đêm đó chị lại..."
"Không liên quan tới anh ấy." Trình Yểu không nói nhiều, chỉ phản bác lại điểm này.
Trần Mịch Ngôn không nghe vào lời giải thích của cô, ánh mắt anh ngày càng ấm ách hơn.
"Sư tỷ, chị thực sự không... thích em..." dù chỉ một chút sao?
Hết chương 23.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook