Thân Ái Của Anh
-
1: Mở Đầu
Trời vừa sập tối, trung tâm thành phố Lâm Trung như thường lệ sáng rực đèn đuốc.
Ánh đèn neon soi sáng xuống mặt đường, bên dưới không ngừng có bóng người đan cài vào nhau như mắc cửi, âm thanh không ngừng nghỉ dội vào tai.
Ồn ào, náo nhiệt, tấp nập, đấy là những từ có thể dùng để diễn tả thành phố Lâm Trung lúc về đêm.
Mà lúc về đêm, lại không có gì đặc biệt để thoát khỏi quy luật từ trước đến nay, rằng thế giới bao giờ cũng phân ra hai màu đen trắng, hai mảnh trái ngược, tựa như có tốt có xấu, có ngày có đêm, có nơi xa hoa ồn ào như trung tâm thành phố thì chắc chắn sẽ có nơi u tối buồn tẻ.
Ví dụ như trên một con đường vắng lặng nào đó, có một thiếu nữ đang mang balo lặng lẽ đi.
Cô không nhìn bất cứ chỗ nào mà chỉ lẳng lặng nhìn thẳng về phía trước.
Đôi chân thon dài rảo bước trong đêm tối nhưng lại không hề lộ ra bất kỳ sự sợ hãi nào.
Cô đi tựa như không biết điểm dừng, mái tóc buộc cao phía sau nhẹ nhàng đung đưa.
Cô đi mãi, đi đến một tiểu khu, sau đó lại đến trước một căn nhà trong tiểu khu, giương tay, mở khoá, đẩy cửa bước vào.
Tất cả động tác trông rất máy móc.
Tiếng đóng cửa vang lên.
Lúc này, cách thật xa căn nhà đó mới có một chàng trai bước ra.
Ánh mắt của hắn rất sâu, lại tĩnh lặng tựa như mặt hồ, sau khi xác định cô gái bước vào nhà xong, trong chốc lát hắn mới xoay lưng bỏ đi.
Chuyện này đã diễn ra suốt nửa năm nay.
Trầm Tri để mặc chuyện này diễn ra suốt nửa năm nay, đó là vì hắn chưa thể tiếp cận cô được, hắn đang chờ.
Trầm Tri luôn cảm nhận trong mắt cô có sự chán ghét đối với hắn.
Hắn không hiểu, nhưng hắn cũng không muốn hiểu.
Vì sao không muốn hiểu? Bởi vì hắn đã tìm thấy cô rồi.
Hôm nay Trầm Tri có ca đêm, đi theo Lâm Miên An về nhà như thế đương nhiên là đến trễ.
Hắn đến nơi, quản lý nhìn thấy hắn cũng không nói gì.
Nhưng hiển nhiên theo quy định hắn sẽ bị trừ lương.
Lúc khiêng đồ trên vai, Trầm Tri khẽ tặc lưỡi, một tháng hắn làm bốn ca đêm, mỗi lần đến trễ như thế đều sẽ bị trừ lương.
Nửa năm nay cũng đã đi trễ 24 ngày, tổng cộng lại hết cũng tương đương bị trừ mất một tháng lương.
Một tháng lương.
Trầm Tri âm thầm ghi nhớ con số này, thầm nghĩ người ta nói, oan có đầu nợ có chủ, ai là người khiến hắn bị trừ lương, tất nhiên hắn sẽ đi tìm người đó đòi.
Ngày hôm sau, khoá 53 trường Lâm Trung có một chuyện rất quan trọng diễn ra.
Đó là dán bảng công bố thành tích.
Hệ thống phân khoá của trường Lâm Trung rất khác biệt so với các trường trung học phổ thông khác.
Đó là phân khoá theo số thứ tự, không phân khoá theo năm học.
Lấy lứa học sinh năm 2010 làm ví dụ, năm bọn họ vào lớp 10 năm 2010 sẽ thuộc khoá 52, vậy thì khi bọn họ lên lớp 11, 12, bọn họ vẫn được xem là khoá 52.
Mà dựa theo hệ thống phân khoá này, khi khoá 52 ra trường, năm nay khoá 53 trường Lâm Trung đã là học sinh cuối cấp.
Mặc dù tối qua đi làm đến ba giờ sáng mới về nhưng hôm nay Trầm Tri vẫn đến lớp rất sớm, hắn đứng trước bảng thành tích nhìn, không ngoài dự đoán trông thấy tên Lâm Miên An đứng đầu tiên.
Dần dần xung quanh hắn càng đông người chen lấn hơn, ồn ào bàn tán.
"Lại nhất rồi."
"Tớ lên hai hạng này."
"Mẹ nó, tôi rớt xuống hạng 50 rồi!"
"Lâm Miên An nhất nữa rồi."
"Ai xem xong rồi nhường đường đi mà."
...
Trầm Tri không nhìn nữa mà quay về lớp.
Lúc hắn đang đi trên hàng lang, trong lớp đã có một nữ sinh vươn người ra khỏi cửa lớp nhìn hắn cười cười, hỏi: "Trầm Tri, cậu ăn sáng chưa? Tớ có mua sữa cho cậu này."
Đáp lại cô gái là vẻ mặt ôn hoà của Trầm Tri, hắn cười: "Tớ ăn rồi, cảm ơn cậu."
Nhưng mặc kệ Trầm Tri nói, cô gái đó đã chạy tới đem sữa nhét vào tay hắn, dịu dàng nói: "Không sao, vậy thì để đó khi nào đói thì uống."
Hai người bọn họ đứng cạnh nhau, bên cạnh không ngừng có bạn học lướt qua nhìn bọn họ đầy vẻ mờ ám.
Một cô gái lại mua sữa cho một chàng trai uống, nào có thể khiến người ta không nghĩ ngợi.
Đối diện với những ánh mắt mờ ám này, Trầm Tri vẫn giữ thái độ ôn hoà, hắn cười cảm ơn cô gái rồi nhận sữa.
Đúng lúc này, trong dòng bạn học có một người xuất hiện, đó là một cô gái.
Rõ ràng trong dòng người đông như thế, hành lang nhiều bạn học chạy nhảy như thế, nhưng cô vẫn khiến người ta trông thấy mình, không phải trông thấy, mà là trông thấy, là đột nhiên có cảm giác cho dù có hàng nghìn người, hàng chục nghìn người đi nữa, chỉ cần cô vẫn còn đứng đó thì dù thân ảnh có nhỏ bé hơn nữa, dung nhan có tầm thường hơn nữa, người ta vẫn trông thấy cô.
Mái tóc của cô không buộc cao nữa mà mềm mại xoã xuống sau lưng, ánh mắt vẫn như cũ không nhìn bất cứ chỗ nào, chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước.
Trầm Tri nhìn thấy cô giữa đám người, sau đó vẫn duy trì nét mặt ấm áp đó nhìn cô.
Có lẽ vì vẻ mặt Trầm Tri quá ấm áp, quá ôn hoà mà khi lướt qua bên người hắn, con ngươi của Lâm Miên An rốt cuộc cũng chuyển động, cô nhìn hắn, sau đó nhíu mày.
Nhưng chưa tới ba giây sau cô đã quay về trạng thái cũ, tới bàn học của mình ngồi xuống, Trầm Tri nhìn cô giống y như một pho tượng bước đi.
Đúng lúc này chuông vào lớp vang lên, cô gái bên cạnh hắn sớm đã ngẩn người, bởi vì cô đứng bên cạnh Trầm Tri, mà vừa nãy Lâm Miên An lại nhìn bên này nhíu mày.
Chuyện này cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, chỉ là cô rất bất ngờ, Lâm Miên An có để ý tới người khác sao? Lâm Miên An vì sao lại nhìn bọn họ mà nhíu mày? Bình thường Lâm Miên An quả thật giống như một pho tượng biết đi, cô không đoái hoài tới bất kỳ ai, cũng không quan tâm tới bất cứ chuyện gì.
Trầm Tri lại không có gì ngoài ý muốn.
Hắn khẽ cười, ôn tồn nói: "Chúng ta vào lớp thôi."
"À ừm."
Nói xong, hai người bọn họ cùng vào lớp.
Cô gái này tên là Hồ An An, cũng là bạn cùng bàn hiện giờ của hắn.
Đối với chuyện học hành, Trầm Tri rất có thành tựu, cũng rất không nên hồn, rất có thành tựu là bởi vì hắn học lớp chọn, mà rất không nên hồn là bởi vì hắn là người học tệ nhất lớp chọn.
Nhưng mà hắn cảm thấy cái rất không nên hồn này không có vấn đề gì, học sinh lớp chọn trường Lâm Trung phần lớn đều sẽ như ý trúng tuyển vào nguyện vọng một.
Vì thế mà đôi lúc Trầm Tri thầm nghĩ, cho dù hắn học tệ nhất lớp, đó cũng là tệ nhất lớp chọn.
Hơn nữa ngày thường hắn rất ngoan ngoãn chăm chỉ nên rất được giáo viên yêu thương, có câu cần cù bù thông minh.
Ngồi trong lớp, Trầm Tri nghĩ như thế, sau đó theo thói quen đưa mắt nhìn Lâm Miên An.
Trong giờ học, Lâm Miên An vẫn giữ trạng thái cũ, cô giống như một pho tượng biết thở.
Cô vẫn chỉ nhìn thẳng về phía trước, đó là nhìn lên bảng.
Mà từ trước đến nay sẽ không có bất kỳ giáo viên nào gọi cô đứng hỏi bài hay rầy la.
Nói cách khác, cô là một sự tồn tại giống như không khí.
Sau khi học xong hai tiết thì được học sinh được giải lao ba mươi phút, tiếng giảng bài trên giảng đường đột ngột dừng lại thay thế bằng tiếng náo nhiệt lúc ra chơi, học sinh không ngừng ồn ào chạy ra khỏi phòng học.
Hồ An An khép sách lại, nhìn Trầm Tri bên cạnh khẽ nói: "Nhớ uống sữa tớ đưa đó."
Trầm Tri nhìn cô cười đáp: "Tớ biết rồi."
Hắn vừa dứt lời, bên cạnh đã có thêm bốn bạn nữ bước tới, nhìn những khuôn mặt quen thuộc này, hắn mỉm cười theo thói quen đứng lên tránh đường cho Hồ An An ra ngoài, bởi vì những cô nàng này là tới tìm cô.
Hồ An An ngại ngùng cười cười bước khỏi chỗ ngồi, sau đó dắt tay với bốn cô gái kia đi mất.
Trong âm thanh ồn ào của giờ giải lao, Trầm Tri vẫn có thể nghe thấy tiếng một trong bốn cô gái đó cười nói về mình.
"Ôi, Trầm Tri giống như mặt trời sống vậy đó, ấm áp chết mất thôi."
Trầm Tri mỉm cười ngồi xuống, hắn lấy hộp sữa của Hồ An An đưa cho ban sáng, ngón tay thon dài cắm ống hút vào, sau đó từ từ uống.
Mà trong lúc uống, đương nhiên phải nhìn Lâm Miên An mà uống.
Giờ phút này Lâm Miên An vẫn giữ trạng thái cũ, có điều cô đã đổi hướng rồi, không nhìn bảng nữa mà nhìn bên ngoài cửa sổ.
Nhìn cô trong chốc lát, Trầm Tri cảm thấy hơi thất vọng, nhưng sau đó lại cảm thấy quen rồi.
Phòng học đông người như vậy, tiếng động ồn ào không ngừng phát ra, thậm chí có một đám con trai ngồi cạnh cô bàn về vẻ đẹp của nữ sinh, giọng điệu lớn đến vậy, thế mà dường như không hề có âm thanh nào lọt được vào tai cô.
Thật ra học sinh của khoá 53 đã quen với chuyện này rồi.
Năm 2011, khoá 53 xuất hiện, gồm có mười lớp, chín lớp thường và một lớp chọn.
Lúc đó lớp chọn không có ai để ý đến chuyện này.
Mãi đến năm 2012, lớp chọn mới bắt đầu để ý trong lớp bọn họ có một bạn học rất kỳ lạ.
Bạn học này không giao tiếp với ai, mà cũng không có ai giao tiếp với cậu ấy.
Vì sao không có? Bởi vì bọn họ có cảm giác không thể đến gần cậu ấy được, cảm thấy sợ cậu ấy.
Cả lớp bọn họ dường như đạt được sự thoả thuận nào đó trên mặt tinh thần, tuyệt đối không có ai giao tiếp với cậu ấy, cho dù là hỏi một câu.
Mà theo sự để ý của bọn họ, dường như cả giáo viên trong trường cũng thế, không một ai giao tiếp với cậu ấy.
Thế nhưng cho dù như thế, bạn học này vẫn đi học rất đều, không nghỉ một ngày, không vắng bất kỳ buổi thi nào, vững vàng đứng nhất trong tất cả kỳ thi thành tích từ trước đến nay của khoá 53, không một ai có thể vượt qua.
Không một ai giao tiếp, không một ai có thể vượt qua.
Chuyện kỳ lạ này lan truyền ra, một đồn mười, mười đồn trăm, cả khoá 53 đều biết chuyện này, sau đó các khoá khác trong trường cũng biết.
Thế nên từ năm 2012 đó, trong trường phổ thông Lâm Trung bắt đầu lưu truyền một chuyện rất kỳ bí.
Khoá 53 có một cô gái sống giống như quỷ, tính cách như quỷ, năng lực cũng như quỷ.
Uống xong sữa rồi, Trầm Tri không nhìn Lâm Miên An nữa mà cầm hộp sữa đi vứt.
Vứt xong rồi hắn lại về chỗ, tiếp tục nhìn cô.
Thật ra hắn nhìn cô rất kín đáo, không thể có người phát hiện ra.
Lúc này Hồ An An cũng vừa về, cô nàng và đám bạn lập tức vây quanh hắn.
"Trầm Tri, cuối tuần này cậu có rảnh không? Bọn mình định rủ cậu đi khu giải trí chơi." Lê Tử hỏi.
Ánh mắt của Trầm Tri rất ôn hoà, hối lỗi đáp: "Xin lỗi các cậu, hôm đó tớ phải đi làm rồi."
Hồ An An có vẻ tiếc nuối nói: "Không sao, để khi khác bọn mình lại đi chung."
"Bọn mình?"
"Bọn mình hay bọn mình?"
Hai câu nói của hai bạn nữ khác trong nhóm đồng loạt vang lên.
Lời nói ám muội như vậy, lại nói thẳng trước mặt Trầm Tri như vậy, nhất thời khiến Hồ An An xấu hổ không thôi.
Cô trừng mắt nhìn bọn họ: "Nói gì đó?"
Lê Tử: "Haha."
Trầm Tri không để ý, không khí nhất thời trở nên vui vẻ, những bạn nữ khác trong lớp cũng bắt đầu kéo lại vây quanh hắn.
Có bạn nữ cười hỏi hắn: "Trầm Tri, lát nữa có thể cho tớ mượn vở bài tập tiếng Anh của cậu không?"
Hỏi mượn vở bài tập, đương nhiên chính là sao chép bài, Trầm Tri là học sinh tệ nhất lớp chọn, có người mượn vở bài tập của hắn đương nhiên là chuyện rất khó tin, nhưng mà lại không phải chuyện khó gặp.
Bởi vì hắn áp dụng câu nói cần cù bù thông minh trên người mình, đối với bài tập đều siêng năng làm không sót một câu.
Còn những bạn học giỏi ấy mà, đôi khi cũng không tránh được sự cố, ví dụ như quên, hoặc ví dụ đột nhiên cảm thấy lười.
Nhưng mà chuyện sao chép bài thì quả thật không phải ai cũng đồng ý, thế nhưng Trầm Tri vẫn ôn hoà như cũ, không hề để ý chuyện sao chép bài, cười ấm áp đáp: "Lát nữa tớ đưa cho cậu."
"Trầm Tri, chỗ cậu làm thêm có vị trí nào cho nữ không? Tớ muốn đến làm."
"Không được, việc chỗ tớ rất nặng, nếu cậu muốn tìm việc làm thêm thì để tớ, nếu có việc phù hợp tớ sẽ nói cho cậu."
"Trầm Tri, có thể thu bài tập muộn chút xíu không? Tớ chưa làm kịp."
"Được."
"Trầm Tri..."
"Trầm Tri..."
"Trầm Tri..."
Tên hắn không ngừng vang lên bên tai hắn, không ngừng có câu hỏi đến từ giọng nói của vô số bạn học chảy vào tai hắn.
Đây chính là hiệu ứng đám đông, có một người nói, những người khác liền cảm thấy hứng thú bừng bừng.
Thế nhưng từ đầu đến cuối, Trầm Tri vẫn là một chàng trai như thế, cả người ấm áp tựa gió xuân, nét mặt ôn hoà đáp lại từng câu của bọn họ, không có một chút mất kiên nhẫn nào.
Hồ An An nhìn hắn, cảm thấy hắn quả thật là người không bao giờ biết tức giận.
Phải, trong mắt mọi người, hắn là người không bao giờ biết tức giận, lúc nào cũng ôn hoà như thế.
Nửa năm trước Trầm Tri chuyển trường đến Lâm Trung học.
Kể từ đó, hầu như đa số mọi người đều rất thích hắn, bởi vì tính cách hắn rất ôn hoà, đối xử với bất kỳ ai cũng từ tốn dịu dàng.
Theo như lời Lê Tử nói, thì hắn chính là mặt trời sống.
Đương nhiên, vẻ ngoài của Trầm Tri cũng rất thu hút, khiến ai trông thấy hắn cũng yêu thích không thôi.
Trên đời này vốn dĩ chính là có chuyện bất công như thế.
Có những người vừa nhìn vào đã khiến người ta ghét, lại có những người chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến người ta sinh ra cảm tình.
Mà dựa vào tình hình hiện nay, nói hắn là người đẹp trai nhất khoá 53 thì cũng không ngoa chút nào.
Qua một lúc lâu, chuông tan học cuối cùng cũng vang lên đánh tan khung cảnh này.
Hồ An An chống cằm nhìn hắn cười cười: "Trầm Tri, cậu tốt thật đó."
Trầm Tri nghe xong ngẩn ra, nét mặt hắn hơi bối rối, hình như có vẻ ngại ngùng, ôn hoà đáp: "Cậu khen tớ hơi quá rồi."
Hồ An An vẫn cười, thật thích hắn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook