Thầm Yêu
Chương 105: Hận anh, anh cũng không buông (2)

Mê man suốt ba ngày Minh Anh uể oải cựa mình mắt ti hí mở ra đón tia nắng đầu ngày, nó không biết mình đã ngủ bao lâu chỉ nhớ mang máng rằng giấc ngủ này rất sâu và rất là ngon, có sự ấm áp có mùi hương của anh, có sự che chở bên cạnh không còn giật mình nước mắt đằm đìa như ở Anh khi trước.

Nằm lâu nên các tứ chi như muốn đông cứng lại, hơi bị tê liệt phải một lúc sau mới đứng dậy được. Cố mở hết đôi đồng tử ngắm nhìn xung quanh căn phòng, cái mùi hương quen thuộc, căn phòng lại là một màu tím, chợt giật mình nó ngồi bệt xuống giường.

Tay cầm lấy khung ảnh nơi đầu giường mà lòng bùi ngùi không dứt, tấm ảnh này không xa lạ khi chính nó cũng có một tấm y như vậy. Tấm ảnh cưới nó cũng đã thấy trong ví da của Hoàng Long.

“ Không lẽ” mắt trong veo sáng lên, khẽ kêu lên một tiếng.

Theo bản năng nó đứng dậy đi một vòng quanh căn phòng, không sai chính xác là không sai đây chính là phòng anh căn phòng màu tím năm nào nó còn trêu chọc anh đến ngượng đỏ cả mặt, đã nhiều năm trôi qua vẫn không hề thay đổi.

Vị trí từng vật dụng trong phòng vẫn thế vẫn như cũ, hoàn toàn không sai lệch một li tức là giờ đây nó cũng đang ở nhà anh, vậy chuyện gì đã xảy ra tối hôm đó. Chợt sực nhớ ra mình là người của công việc, nó vội cuống quýt đi tìm chiếc điện thoại. Đồng hồ điểm hơn mười giờ.

“ Trời ơi, mình ngủ đã ba ngày rồi sao” nó giật bắn mình khi thấy màn hình hiện lên con số ngày mười lăm.

Còn chưa định hình được chuyện gì xãy ra, điện thoại lại có tiếng chuông reo vang .

“ Alo”

“ Chị, ở đâu vậy ba ngày rồi không thấy chị đến công ty?” giọng Zen lo lắng tra hỏi.

“ Không sao, chị hơi mệt nên nghĩ vài ngày lát nữa chị sẽ đến công ty” còn lừ đừ mệt mỏi nó đáp.

“ Thôi khỏi, chị nghĩ được thì tốt nhất nên nghĩ luôn một tháng tịnh dưỡng. Em thấy chị càng lúc càng ốm hơn em luôn rồi đó, mà chị đang ở đâu”

“ Chị” nó đảo mắt nhìn xung quanh một vòng rồi thở dài “ đang nghỉ dưỡng tại Gmeiner”

Ở bên kia đầu dây, Minh Anh có thể nghe thấu được sự cười châm chọc đến từ cô em dâu này.

“ À, à, vậy chị tịnh dưỡng đi ha, em không làm phiền híhí” nói rồi Zen liền cúp mấy không cho người còn lại có cơ hội lên tiếng.

Cuộc điện thoại kết thúc, Minh Anh thở dài một tiếng rồi rời khỏi căn phòng anh. Cũng thấm thoát rất lâu rồi nay mới có dịp được trở về đây bản thân giờ lại có cảm giác như về chính nhà của mình, còn thân thuộc hơn bất kì nơi nào nó từng ghé qua. Trên từng kệ sánh vị trí của những cuốn tiểu thuyết vẫn không sai lệch một ly, đến cái bàn cái ghế vẫn nguyên si như củ, từng góc nhà vẫn bài trí như khi xưa duy chỉ một thứ làm nó thấy lạ, lẫn cảm giác hạnh phúc đầy ánh mắt tiếc nuối.

Hàng mi bổng đọng nước, trong lòng trào trực nghẹn lòng đến khó thở. Khung hình cưới rất lớn, chụp vui khi ấy lại được trưng bày để ngay phòng khách nó đứng ngây người ra đến chết lặng.

“ Trước kia khi cháu vừa đi, có rất nhiều tiểu thư nhà khác đến đây. Quá phiền phức lại không tin lời cậu chủ rằng : “ đã có vợ” thế là cậu ấy cho người dời khung ảnh này từ trong phòng mình ra để đây luông”

Giọng nói dịu nhẹ mang phần ấm áp, thoáng nghe nhận ngay ra là ai. Minh Anh vui mừng trong lòng quay lại cười chào ôm lấy “ Bà à, cháu nhớ bà quá”

“ Ây chà, con bé. Không nói tiếng nào cứ thế mà bỏ đi, nay mới chịu về để ta nhìn cháu xem” bà quản gia đẫy nhẹ nó ra, đảo mắt một vòng nhìn từ trên xuống dưới, cười hậu “ Xinh đẹp quá, đi đâu mất tích giờ về lại thế. Hôm trước, bà nhận còn không ra nữa là, cháu ốm quá chẳng còn da thịt nhiều mỡ như trước nữa ha ha”.

“ Bà à!” nó ngượng ngùng đáp lại.

Bà của Zen theo năm tháng sức khỏe dường như cũng chẳng còn như trước nữa, Minh Anh cảm nhận được việc bước đi của bà khá chậm so với trước có vẻ đang rất nặng nhọc, nó đỡ bà một tay dìu đến chiếc ghế sofa tiện tay rót một tách trà phá sẵng.

“ Bà khỏe không ạ?” nó quan tâm hỏi.

“ Mấy năm trở lại đây, phong thấp cứ kéo đến buốt cả hai chân. Bà cũng già rồi, nên bệnh cứ đua nhau mà kéo đến quen rồi” bà quản gia cười hậu, lắc đầu xem nhẹ bệnh tình.

“ Như thế đâu có được, tuổi tác bà đã cao vậy sao không nghĩ ngơi tịnh dưỡng ạ. Nhà anh ấy không cho bà nghĩ sao?” nó tròn xoe mắt hỏi.

“ Ấy, cháu đừng nghĩ như vậy ông bà chủ rất tốt với ta. Ngay cả Hoàng Long cũng vậy, cứ đòi thuê người giúp việc khác để ta an nhàn tuổi già nhưng ta lại không chịu đó chứ” bà quản gia nhấp một ngụm trà nói tiếp “ mà ta lại không yên tâm khi giao nhà cửa cho người khác, lại sợ Hoàng Long lại phải ăn cơm một mình hay là những lúc nó mềm không ai chăm. Nhà này thì cháu biết rồi đó, ngoài ta ra vào bật đèn và Hoàng Long hay về thì có ai nữa đâu, bởi vậy ở lại đây đi ra đi vào làm đôi việc cũng như an nhàn tuổi già chẳng phải sao. Nơi đây cũng thanh tịnh mà!”

“ Dạ” nó cười “ Sao cháu lại về đây, anh ấy đưa cháu về ạ?”

“ Bà cũng không rõ cho lắm, ba hôm trước thấy Long bế phụ nữ về nhà ta còn hết sức kinh ngạc. Thế rồi lên phụ nó chăm cháu, thì mới hay ra người đó là cháu còn nhớ cái đêm đó Hoàng Long mồ hôi đầm đia, sau khi bác sĩ khám xong nó cũng vào canh cho cháu ngủ suốt đêm…”

Nói đến đây nó lại xúc động, quả nhiên những cảm giác xãy ra trong lúc nó ngủ hoàn toàn là có thật, là có anh bên cạnh chăm giấc ngủ cho nó, là anh ở cạnh nó nó mới ngủ yên giấc lại dễ chịu như vậy.

“ Cháu nhìn khung hình kia đi” bà quản gia chỉ về phía khung hình cưới trên tường.

“ Sao ạ” nó giật mình quay lại tập chung với câu chuyện của bà quản gia.

“ Mấy năm cháu đi, Hoàng Long mỗi khi nhớ cháu lại ôm tấm ảnh đó rồi uống đến say mềm không biết trời trăng mấy gió, cũng chẳng biết bao lần phải nhập viện vì rượu. Hình như hơn sau ba bốn năm gì đó thì đở hơn rất nhiều”.

“ Nhập viện vì rượu ạ” nó nghẹn ngào nói.

Bà quản gia gật đầu “ Mấy năm qua thằng bé cô đơn lắm, Hoàng Nhi từ khi có chồng sinh con thỉnh thoảng mới về đây một lần, ông bà chủ lại thường xuyên ở bên Mỹ nhiều hơn là Việt Nam” nói đến đây bà quản gia lại thở dài “ bà nhớ có lần Hoàng Long say khướt, ôm ta mà khóc sướt mướt không quên gọi tên cháu. Hầy, phải như khi xưa cứ đế tuổi cưới chồng cưới vợ bà mối sang hỏi, cha mẹ đặt đâu ngồi đó thì phải hay biết mấy. Giờ đây các cháu yêu nhau lại cứ thích hạnh hạ lẫn nhau.”…

---

Như mọi ngày khi đồng hồ điểm gần năm giờ chiều, Thiên Nghi liền sắp xếp tài liệu lại một chổ nhanh chóng rời khỏi tòa nhà Gmeiner, chạy thẳng một mạnh đến trường mầm non đón Hoàng Lâm. Mọi chuyện vẫn diễn ra êm xuôi, cho đến khi chiếc xe được lái đến một đoạn đường nằm trong thành phố, ít người qua lại liền nổ to một tiếng “ BÙM”.

Cả hai giật mình hoảng sợ, Thiên Nghi loạng choạng tay lái nhưng thật may ra khi cô vẫn làm chủ được nó không chút tổn thương nào xãy chỉ là có vẻ lốp xe đã nổ mất rồi thêm việc Hoàng Lâm ngồi bên trong đang khóc thét lên làm cho cô mỗi lúc lại rối bời nhiều hơn, tìm kiếm điện thoại lúc này thật quá xa xỉ khi trước mắt cô chẳng có gì cả, điện thoại lẫn ví tiền đều vô cớ nào đó không nằm trong xe.

Cô bực bội giẫm chân cho sự ngớ ngẫn của mình, đầu nghĩ thầm “ chắc lại để quên ở văn phòng làm việc” . Thiên Nghi đứng nhìn ngược nhìn xuôi, nhưng đoạn đường vắng quá muốn bắt xe hay nhờ vã quả thực quá khó với cô lúc này.

Đang trong lúc hoảng loạn, bầu trời chẳng còn bao lâu sẽ dập tắt ánh mặt trời, Hoàng Lâm cứ khóc mãi không thôi mặc kệ cô đã dỗ dành hết lời. Từ đâu một chiếc xe BMW màu đen bóng loáng ở đâu chạy lại bên cạnh bóp in ỏi hai tiếng còi. Cô giật mình quay đầu lại nhìn khi nghe thấy giọng nói chào hỏi bằng một câu tiếng anh ấm áp.

“ Oh chào, tôi có thể giúp cô không”

Khóe mắt Thiên Nghi ngấn nước, bộ dạng trông thật thảm bại, chẳng hiểu sao khiến lòng ngực Kobe se lại có điều gì đó thấp thỏm muốn che chở. Anh cho xe tấp vào lề đường, vội chạy lại chổ Thiên Nghi.

“ Ok, ok không sao đâu. Ổn cả thôi, nói tôi nghe có chuyện gì xảy ra vậy, bình tĩnh nào cô gái”

Người đàn ông ngoại quốc này nếu nói quen cũng không hẳn là quen, xa lạ cũng chẳng phải xa lạ. Thiên Nghi bỏ qua ái ngại, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh mà trả lời.

“ Xe tôi bị nổ lốp, không biết phải làm sao điện thoại của tôi lại để quên ở văn phòng mất rồi”.

Kobe lấy chiếc khăn mùi xoa lau nhẹ bên má cho Thiên Nghi, giây phút ấy cô vừa ngượng ngùng vừa e thẹn mà khiến hai má đỏ hây hây cả lên, chẳng biết cô ăn ở thế nào lại gặp đối tác làm ăn giúp đỡ thế này.

“ Được rồi, tôi có lốp dự phòng để tôi giúp cô. Cô dỗ đứa bé này nín khóc đi được chứ”

Thiên Nghi gật gật nghe theo, Kobe có quay sang chọc vui đứa bé bằng những câu từ tiếng anh nhưng một thằng nhóc chỉ mới bốn tuổi thì làm sao hiểu hết được, thêm khuôn mặt mang dòng máu lai tây càng khiến Hoàng Lâm khóc thét lên nhiều hơn, khiến anh bật cười.

“ Anh nói tiếng anh, thằng nhóc làm sao hiểu. Thêm gương mặt đó nữa càng làm nó sợ thêm thôi” Thiên Nghi giọng thút thít, xã giao bằng tiếng anh lưu loát đáp lại.

“ Mặt tôi thì sao” giọng nói Kobe đầy chăm chọc. “ Mặt tôi thì đẹp trai, phong độ chẳng sao cả. Chỉ là cậu bé còn nhỏ chưa cảm nhận được mà thôi”.

“ Tự mãn” Thiên Nghi mắng nhẹ một câu lí nhí, rồi tập trung vào dỗ dành Hoàng Lâm.

Kobe cười khẩy rồi cởi chiếc áo vest ra, đưa cho Thiên Nghi dù cho thấy cô đang bận bế Hoàng Lâm.

Thiên Nghi còn mập mờ chưa hiểu ý, ánh mắt xoe tròn ngây ngô đáp lại “ chuyện gì”

“ Cầm áo cho tôi, chẳng lẽ giúp cô rồi chịu sự hư tổn chiếc áo này à”

Nói rồi Kobe vắt chiếc áo lên bã vai Thiên Nghi mặc cho cô có đồng ý hay không. Cười thõa mãn rồi bắt đầu vào công việc thay lốp khá vụng về, những công việc như trồng trọt sẽ không làm khó được anh, nhưng ai biết đâu được những việc thông dụng này lại khó khăn với Kobe đến vậy. Tay chân vụng về, khiến gương mặt điển trai dính vài vết lọ ngẹ.

“ ha ha, anh thay được không đó. Nếu không được thì đừng cố quá sẽ quá cố đây” trông thấy mặt Kobe dính bẩn, Thiên Nghi bật cười châm chọc. “ Hay là thôi đi, anh cho tôi mượn điện thoại gọi cho bên bảo hiểm vậy” .

Lời này khiến Kobe nhưng bị tổn thương tự trọng thêm việc thay lốp nãy giờ vẫn chưa ra đâu vào đâu càng làm anh không vui , anh cau mày quay lại nhìn, gằng rõ từng chữ “ Cô cứ việc ngồi đó, còn lại để tôi lo. OK”

Kobe tiếp tục hì hục với cái lốp xe, Hoàng Lâm khóc nhiều rồi cũng ngủ thiếp đi Thiên Nghi nhẹ nhàng đặt cậu bé vào trong xe cẩn thận, rồi quay sang chổ Kobe. Ông trời cũng như thấu hiểu lòng chàng ta, mệt nhọc gần cả tiếng đồng hồ, bánh xe cũng đã đúng vị trí của nó.

Anh đứng dậy phủi tay, khá hài lòng, miệng cười toét quay về hướng người đối diện “ Xong rồi, cô đi được rồi đó. Tiền công là một bữa cơm, lần sau tôi sẽ lấy bây giờ còn có việc”.

“ Gì chứ, đây là anh tự nguyện làm. Tôi chẳng bảo hay bắt anh làm” Thiên Nghi dở quẻ cố ý châm chọc bằng những ngôn ngữ sắc bén của mình.

“ Cô, thôi tôi không chấp phụ nữ. Tạm biệt, hẹn gặp lại cô nhớ nhé nợ tôi một bữa tối đấy cô Thiên Nghi” Kobe nháy mắt tinh nghịch rồi, vội vàng lên xe nổ máy. Chẳng mấy chốc đã khuất xa tầm mắt Thiên Nghi.

Cô cười mỉm khi thấy hình ảnh người đàn ông bề ngoài thì như một người trưởng thành nhưng bản chất lại không khác gì một chàng thanh niên, còn rất ngông cuồng muốn bay nhãy tự do. Trong lòng cô tự dưng nổi lên một phép so sánh kì lạ, chính là cô so sánh giữa Kobe và Hoàng Long, nét mặt cười và ân cần của Kobe khi nhìn cô hoàn toàn khác với vẻ mặt u ám, tia lạnh lẽo khiến người ta hết chín phần lo sợ của Hoàng Long.

----

Hoàng Lâm vừa về đến nhà, liền chạy một mạch ra vườn sau chơi. Không cẩn thận, va nhẹ vào người phụ nữ đang mặt trên mình chiếc váy ren tao nhã, nhìn rất đơn điệu nhưng rất tôn dáng khiến người ta nhìn vào có cảm giác nhẹ nhàng như mây trời.

“ Cháu có sao không ?” người phụ nữ ân cần, đở cậu bé dậy. Đưa tay phủi đi chút đất bám trên người cậu trai.

Chẳng hiểu vì lý do gì Hoàng Lâm lại đưa bàn tay nhỏ bé của mình mà sờ lên mặt người phụ nữ vuốt ve nhẹ nhàng, ánh mắt đầy sự trân quí bên trong. Người phụ nữ ngây người đờ đẫn lấy làm khó hiểu về hành động của cậu bé nhưng cô không hề có ý định đẫy ra vẫn giữ nguyên hiện trường y như vậy.

Cho đến một lúc, có tiếng gọi của Thiên Nghi đang lo lắng gọi lớn “ Hoàng Lâm” một tiếng. Khiến cô giật mình quay lại nhìn, hơi bỡ ngỡ đôi chút nhưng lại hoàn toàn không biểu hiện ra bên ngoài.

Trông thấy Minh Anh, Thiên Nghi có đôi chút bất ngờ, cuối chào theo phép lịch sự “ Tổng Giám Đốc Anh, chào cô”.

“ Chào, cô” Minh Anh cười đáp lại một tiếng, đưa đứa bé sang cho Thiên Nghi.

Thấy hành động này, bộ não Thiên Nghi liền hoạt động định tiếp tục diễn vỡ kịch khi trước nào ngờ đôi môi Minh Anh lại nhạy bén hơn ý định của cô.

“ Làm trợ lý của anh ấy, chắc hẳn cô vất vả lắm” Minh Anh cười mỉm, ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh bên”.

“ Cũng không vất vả, chúng tôi rất hạnh phúc và vui vẻ khi làm việc cùng nhau”.

" Cô Đến đây, có việc gì à, Hoàng Long chưa tan ca. Anh ấy hay về trễ"

Chẳng một dòng suy nghĩ nào cả, Thiên Nghi cứ trả lời theo phản xạ. Mặc cho Minh Anh khi nghe xong câu nói ấy có phần cảm thấy rất muốn cười. Thiên Nghi tiếp tục “ Không những vậy, Hoàng Lâm rất ngoan và anh ấy cũng rất yêu thương tôi”.

Minh Anh cuối người xoa đầu Hoàng Lâm nói khẽ một câu bên tai, âm lượng vừa đủ không cho người đứng cạnh nghe thấy được “ Đi tìm Hoàng Long giúp chị nhé”. Nhận lệnh chị gái xinh đẹp, Hoàng Lâm lập tức quay người bỏ đi, Thiên Nghi có ý cản liền bị Minh Anh kéo lại, mời ngồi xuống bên cạnh.

“ hì” Minh Anh cười hất ra “ Tôi sống ở đây lúc lên mười sáu tuổi, biết yêu lúc mười sáu tuổi còn anh mười bảy tuổi. Sinh nhật năm ấy, tôi phát hiện mình yêu anh rất đậm không đơn giản là tình cảm đầu đời” nó nói như truốt bầu tâm sự.

“ Tôi không quan tâm, trước kia Tổng giám đốc Anh và Hoàng Long đã có những gì. Tôi chỉ biết bây giờ mới là hiện tại của chúng tôi” Thiên Nghi hơi khó chịu, tỏ rỏ ý chủ quyền mặc dù thâm tâm cô thừa biết cô và Hoàng Long chẳng có gì ngoài thân phận trên dưới.

“ Năm tôi mười bảy, anh mười tám tình yêu của chúng tôi lại thêm một phần khó khi chị gái tôi trở về. Tôi hiển nhiên như người thứ ba, nhưng tôi không từ bỏ vẫn tiếp tục yêu anh. Năm tôi lên mười tám, Hoàng Long mười chín tình yêu của chúng tôi mới có kết quả một tình yêu tôi nuôi dưỡng nhiều năm cuối cùng cũng đã được đáp lại một cách chân thật”

Nói đến đây, Minh Anh bùi ngùi trào trực một nỗi nhớ da diết khôn nguôi “ Gần mười chín tuổi, chính tôi lựa chọn cách buông bỏ trong khi lúc ấy Hoàng Long yêu tôi rất nhiều nhưng tôi để lại anh một mình bơ vơ. Hẳn lúc ấy anh ấy tổn thương rất nhiều, còn tôi chỉ biết ở bên kia bán cầu sống trong sự nhớ nhung”.

Thiên Nghi cau mày, nghe những lời nói này trong lòng tỏ ra khó chịu “ Vâng, một lần buông tay của cô đã giúp chúng tôi rất nhiều”.

“ Nói những điều đó, cô không một chút đau lòng hay sao?” Minh Anh cười mỉm hỏi.

“ Sao tổng giám đốc lại nói vậy”.

Minh Anh lắc đầu cười “ Năm tôi hai lăm tuổi, tôi mang tất cả hoài bảo tất cả tất cả những gì tôi có để nuôi dưỡng tình yêu của chính mình để trở về. Mục đích chỉ có một là trở thành vợ của anh ấy!” lời nói của nó dứt khoát.

“ Cô không cho rằng quá muộn rồi hay sao, hoặc là bản thân mình đã quá tự tin. Không một ai chờ đợi một người bỏ rơi anh ta nhiều năm như vậy. Tuyệt nhiên, Hoàng Long lại càng không như vậy, tôi xin lỗi vì làm cô thất vọng nhưng có lẽ những gì cô hy vọng bấy lâu đã trở nên thất vọng.” Thiên Nghi chua ngoa, sắc xảo không kém.

“ Tuyệt nhiên, trên thế gian này cũng chỉ có mỗi Hoàng Long là người đứng chỗ cũ đợi tôi. Không phải là tôi tự tin, mà vốn dĩ tình yêu của chúng tôi trước giờ vẫn vẹn nguyên như vậy” Minh Anh nói rồi thãn nhiên, sảy chân bước đi để lại Thiên Nghi chùng chân đứng im một chổ, cổ họng cũng nghẹn đắng lại.

Trước giờ cô luôn là một người khôn khéo trong việc giao tiếp, hiếm khi có người nào nói chuyện với cô lại phản kháng được, nhưng lúc này lại khác. Lời nói của Minh Anh không có gì là đáng sợ, nhưng mỗi một câu lại chất chứa quá đổi nhiều điều chân thật, hình tượng như diễn ra trước mặt, giọng nói một cách nhẹ nhàng, đầy uy lực lẫn sự uy hiếp. Bản thân Thiên Nghi luôn cho rằng mình khá nhạy bén với những lời nói sắc xảo, thế nhưng cuộc trò chuyện này cô lại hoàn toàn bại dưới tay Minh Anh.

Cái cô nhìn thấy được, cảm nhận được không phải hình ảnh của một vị giám đốc tối cao càng chẳng phản phách khung mẫu người đàn bà ghen tuông mù quáng hay chua ngoa mà là sự sâu đậm, da diết những âm điệu yêu thương chân thật nhất, thật tâm nhất một người phụ nữ trân quí thứ tình cảm đó hơn bất cứ thứ gì.

Khi Minh Anh nói “ trên thế gian này, cũng chỉ có mỗi Hoàng Lòng đứng chổ cũ đợi tôi” Câu nói ấy không phải là cô ấy tự tin hay cô ấy muốn thể hiện bản lĩnh của mình mà thật sự đó là tình yêu đó là sự thấu hiểu người đàn ông của mình. Minh Anh đã yêu người đàn ông ấy nhiều năm như vậy, vẫn vẹn nguyên không hề thay đổi. Cô ấy xem anh như hơi thở của mình như bầu trời, vạn vật thay đổi thì tấm lòng cô ấy vẫn như băng lạnh ngàn năm không hề tan.

Thiên Nghi cười mỉm, tự cảm bản thân tối nay đã tự biến mình thành trò cười dù cô có ở bên cạnh Hoàng Long nhiều năm đi chăng nữa. Cũng chẳng thể yêu anh như người con gái tên Minh Anh kia, và dĩ nhiên Hoàng Long cũng vậy suy cho cùng đến giờ anh vẫn đứng chổ củ đợi người con gái đó. Hơn thế nếu nói về nhiều năm hẳn rằng cô chẳng bằng Minh Anh.

Kết thúc cuộc nói chuyện xã giao Minh Anh thư thã vào nhà, cùng bà quản gia làm bửa tối. Nhìn nó lúc này rất giống một người vợ đảm, nó chăm chú từng chút một cho các món ăn, khi xưa cẩu thả quá đã không biết bao lần hại anh ôm bụng rên rĩ cả đêm, có lần còn bị ngộ độc nữa, đôi tay khoáy đều nồi canh xương hầm bất giác mỉm cười.

“ Năm đó cháu ở đây, không chừng bây giờ đã có tiểu thiếu gia” bà quản gia cười nói.

“ Sao có thể ạ” Minh Anh cười phì, vì nghĩ chuyện đó thật đáng cười làm sao.

“ Sao lại không, chẳng qua là cháu không biết thôi. Sau đám cưới Hoàng Nhi khoảng ba tháng bên tiệm áo cưới mang đến một chiếc xoa-rê màu trắng, à chiếc váy đấy đấy” ta bà chỉ tấm hình cưới treo nơi phòng khách “ lúc đầu ai nấy đều bỡ ngỡ không hiểu, nhưng sau một hồi bên đó giải thích chúng ta mới biết được cậu chủ đặt chiếc váy này để chuẩn bị cho lễ cưới sắp đến, tức năm cháu vừa tốt nghiệp đấy”

Bà quản gia ngập ngừng, thở dài ra “ hầy, lúc đem chiếc váy lên cho cậu ấy, cậu chủ trong tình trạng say khướt, trên sàn đầy chai rượu lăn lóc chẳng biết là uống bao nhiêu cứ ôm chiếc váy mà khóc đến thảm thiết nhìn rất xót xa, thương lòng”.

Lòng ngực Minh Anh thắt lại đau như dao găm, khóe mắt nó rưng rưng động nước . Vì nó mà anh đau đớn đến vậy sao, là nó tổn thương đến anh vậy sao người gây vết thương lên mình anh chính là nó sao, tâm trạng nó xúc động đến cực độ, vậy mà có lúc nó đã từng nghĩ anh vẫn sống tốt, càng thù nó vì bỏ đi thì anh càng mạnh mẽ hơn để chứng minh nó không là gì cả nữa chứ. Vì sao nó có thể nghĩ anh như vậy, nó hận bản thân mình hận mình thật trẻ con.

“ Cô tỉnh rồi sao” giọng nói trầm ấy vang lên trong khoảnh khắc.

Minh Anh mắt ngấn lệ ngước lên nhìn, liền bị anh lạng lùng buông lơi thêm một câu “ Nếu cô cảm thấy ở đây là địa ngục thì cứ việc đi đi, cửa ở đó”

Tay anh chỉ về hướng cửa lớn rồi quay lưng lạnh lùng bỏ lên phòng không biểu thị thêm ý gì hơn. Thấy vậy nó liền nhường phần còn lại cho bà quản gia nhanh chóng đuổi theo.

Cửa không khóa, nó tự ý bước vào đứng chùng chân một chổ. Anh vẫn lờ đi như không thấy gì, tiếp tục việc thay phục trang của mình, nó hơi ngượng cuối mặt quay đi chổ khác.

“ Giờ ngay cả nhìn, cô cũng không muốn nhìn sao” anh ép sát nó vào tường gằng giọng.

“ Em..Không…Em…” ánh mắt ngây dại nhìn anh sâu lắng.

“ Sao cả nói chuyện cũng không muốn nói với tôi một câu phải không?” anh cười khinh miệt “ Đã không muốn, không thích cứ việc đi tôi sẽ không giữ”.

“ Anh còn giận em?”

“ Giận cô? Cô là gì tôi phải giận, cô đáng để tôi quan tâm đến vậy sao?”

“ Là người anh yêu, là người luôn quan trọng với anh. Hoàng Long, em biết em sai rồi em xin lỗi, xin anh quên đi những tháng ngày đã qua chúng ta bắt đầu lại được không”

Minh Anh đổ lệ, những lời vừa thót ra đều là những lời chân thật, không muốn lãng phí thêm bất kỳ ngày nào nữa. Đúng! Ngay thời điễm này là lúc cả hai người giải quyết tất cả để quay lại với nhau, bao phong ba bảo tố đã qua rồi nó thừa biết anh chỉ hờn giận vậy thôi nhưng bên trong lại đang muốn níu giữ nó lại muốn cả hai quay lại mà.

Nhìn Minh Anh khóc, anh không kìm lòng nổi mỗi giọt nước mắt là một mũi kim đâm vào anh xót xa, nhói buốt tột cùng, anh sợ mình sẽ yếu đuối mà quên đi những chuyện đã xãy ra anh không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được. Đành quay lưng về hướng khác, cố lạnh lùng mà buông một câu “ Cô có phần tự tin thái quá rồi đó, bỏ qua sao, bắt đầu lại sao, hừ” anh lại nhếch môi cười.

“ Tôi đã từng rất tin, rất yêu cô, mọi thứ tươi đẹp trên thế gian này đều muốn dành cho cô nhưng rất tiết cô không cần đến. Và tôi cũng chẳng cần một người con gái không cần đến tôi. Vì thế đừng nghĩ bản thân mình quan trọng với tôi, cô quá ngây thơ rồi tổng giám đốc Anh”.

Nhìn tấm lưng ấy, nó vừa cảm thấy buồn cười lại vừa xót xa. Những lời nói kia thật lạnh lùng làm sao nhưng lại cho thấy được sự giận hờn quá đổi trẻ con của anh, nhẹ nhàng anh không muốn, được rồi đành phải dùng cách khác để kéo anh về bên đời mà thôi. Nó đưa tay vội lâu đi những giọt nước mắt, sảy bước đến bên bàn làm việc của anh tìm kiếm gì đó.

Sau một hồi lục đục, nó đưa cuốn tiểu thuyết “ Bên Nhau Trọn Đời” đến trước mặt anh, lật đến trang cuối.

“ Cô muốn làm gì”

“ Nếu anh đã nói vậy, tôi nghĩ những dòng này chỉ là phút nông nỗi của tôi khi ấy đúng không?” Nó cười mỉm, bộ dạng thản nhiên.

“ Đó là suy nghĩ của cô, tôi điều khiển được nó sao?” Anh cứng miệng đáp lại, mặc cho đang khó chịu tột đỉnh.

“ Ừm, vậy Hoàng Long tôi hỏi anh lần cuối. Đến cuối cùng, anh vẫn muốn nắm tay tôi đi hết đoạn đường phải không? Nếu bây giờ tôi bước ra khỏi cánh cửa này anh cũng chẳng muốn níu chân tôi lại đúng không? anh chắc chứ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương