Cô nhìn Hứa Mạn Mạn ngày càng dịu dàng với Hàn Dịch Trầm, cảm thấy bản thân thật buồn cười.

Sao anh ta có thể không thích Hứa Mạn Mạn chứ, nếu thật sự không thích, vậy sao mỗi lần biết Hứa Mạn Mạn bị thương phải vào viện, cho dù có đang dự cuộc họp quan trọng tới đâu cũng gác lại để vào bệnh viện thăm cô ta.

Làm người thì không thể có ác niệm, nếu không sẽ bị nghiệp quật, cho nên bây giờ cô đã bị quật rồi.

Cánh cửa mà cô đánh dấu là ác mộng từ từ được mở ra, ánh sáng từ hành lang ùa vào, tất cả đều chiếu rọi lên người đàn ông cao lớn đang đứng trước cửa.

Thích Thời Yến vừa tắm xong, đi đôi dép lê xám nhạt, những bọt nước màu xanh vẫn còn dính trên người.

Phần ngực để hở hiện rõ các vân da đang thấm hơi nước, mái tóc ngắn đen sẫm ướt sũng nhỏ giọt, đôi mắt màu đen sáng quắc, đôi môi hồng nhạt có hơi ẩm ướt, cả khuôn mặt lộ ra vẻ đẹp và quyến rũ vô hạn.

Thư Căng nhìn anh đang mỉm cười với mình, đó là sự vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng, song lại khiến trái tim cô rơi xuống nhanh chóng.

Thích Thời Yến ngồi trên ghế sô pha đơn, đôi chân dài bắt chéo.

Một tay siết hờ, tay còn lại gác lên tay vịn của ghế sô pha, ngón trỏ gõ từng nhịp.


Một chiếc vòng tay màu đỏ xanh Căng Căngh cổ tay lạnh hiện rõ khớp xương của anh, trông rất rẻ tiền, đã hiện lên xơ lông theo thời gian.

“Trợ lý Thư đã suy nghĩ kỹ chưa?” Anh cười rạng rỡ, hỏi.

Thư Căng ngồi bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên sô pha.

Giờ phút này cô như ngồi trên đống lửa, bước đi trên bàn chông vậy.

Trên bàn đặt một bản thỏa thuận đã được lật tới trang cuối.

Bên A có chữ ký Thích Thời Yến rất mạnh mẽ, bên B vẫn còn trống, trên tờ thỏa thuận là một chiếc bút máy màu đen.

Cô ngước mắt nhìn anh, hỏi: “Khi nào anh mới tìm ra nguồn gan thích hợp?”

“Được nhiên sẽ dốc hết sức lực của tôi để tìm ra nó càng sớm càng tốt.”

Đây đã được coi là lời hứa hẹn lớn nhất, nhưng Thư Căng lại không thể kiên nhẫn nữa khi nghĩ tới Trần Sương nằm trên giường bệnh.

Cô cứng rắn đưa ra thời hạn cho anh: “Ngày mai.”

Con ngươi của Thích Thời Yến giật giật, cười nói: “Trợ lý Thư đang làm khó tôi sao?”

“Là anh gây khó xử cho tôi trước.” Cô không nhịn được oán giận.

Thích Thời Yến gật đầu như đồng tình, dứt khoát nói: “Được, ngày mai.”

“Tôi còn có một điều kiện nữa.” Cô bình tĩnh nhìn anh, nói: “Chuyện của chúng ta, không được để bất kỳ ai biết.”

Nói cách khác, cô chủ động định nghĩa bản thân mình là ‘người tình bí mật’ không thể lộ ra ánh sáng.

Thích Thời Yến nhìn cô một lúc, anh không thể hiện cảm xúc gì, cụp mắt như đang suy tư, khi ngước mắt nhìn cô thì chỉ còn lại vẻ trong sáng.

“Được thôi.”

Nội tâm Thư Căng đấu tranh mấy lần, cầm bút gỡ nắp, ngòi bút run rẩy trên trang thỏa thuận một lúc, muốn đưa ra kháng cự cuối cùng: “Tôi có thể…“

“Không thể.” Anh thẳng thừng từ chối, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô: “Chuyện tôi đã đồng ý với trợ lý Thư thì nhất định sẽ làm được, nhưng nếu trợ lý Thư cứ trì hoãn, tôi cũng chỉ đành hoãn lại.

Dù sao, người sốt ruột cũng không phải tôi, có đúng không?”

Khi nói tới câu cuối cùng, anh lại nở nụ cười ngây thơ vô tội, nhưng cũng đầy tàn nhẫn đáng ghét.

Thư Căng rũ mắt giấu đi nỗi bi thương trong mình, giơ tay muốn lật xem bản thỏa thuận bán mình của cô, nhưng lại bị một bàn tay có nước da trắng lạnh và khớp xương thon dài chặn lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương