Thẩm Tống Đường Tạ Chu Tiên
Chương 17: Hoả khí

Phạm Du tâm cũng có chút hỏng. Ngưng tụ ra loại thiên địa Pháp Tướng nào không phải chuyện mà người tu hành có thể kiểm soát, tự ý điều chỉnh. Do nhiều lý do tác nhân khác nhau mà ngưng tụ ra vô vàn loại thiên địa Pháp Tướng. Cũng có thể hiểu là do vận mệnh, thiên ý quyết định.

Ngày hắn vừa tiến cấp Ngũ Phẩm, do quá nóng vội, nên không trở lại mật thất bế quan, mà ngồi tiến giai luôn tại nơi hắn vừa ngẫu nhiên sinh ra cảm ngộ.

Trong thời khắc mấu chốt ngưng hình pháp tướng, không hiểu ma xui quỷ khiến gì, hắn bỗng liếc tới một chiếc cuốc ai để cách đấy không xa từ khi nào.

Và thế là, Pháp Tướng mang hình dạng chiếc cuốc này ra đời. Phạm Du tức điên khi nhìn thấy Pháp Tướng quê mùa này, đồng thời phẩm chất pháp tướng này cũng rất thấp.

Sau đó, hắn giận dữ tra hỏi chủ nhân chiếc cuốc, đem cả nhà kẻ đó đều giết hết.

Từ đó, hắn luôn hạn chế triệu hoán Pháp Tướng trước mặt nhiều người để tránh xấu hổ. Cho dù thế nhân nhìn đủ loại Pháp Tướng kỳ lạ, khi nhìn đến Pháp Tướng của hắn cũng thực không có tiếu ý quá lớn. Có thể ngưng tụ Pháp Tướng, đã là một cường giả. Nhưng hắn vẫn nhịn không được, luôn tự thẹn trong lòng.

Ngày hôm nay, vì nắm chắc kiểm soát thế cục, lại gấp rút, nên hắn triệu hoán thiên địa Pháp Tướng muốn giải nhanh diệt gọn.

Cho dù tâm đã định như vậy, nhưng khi nhìn thần sắc khinh thường, tiếu ý của ba người Trương Tống hắn vẫn không chịu được, nhất là trong ba người này, còn có đại mỹ nữ công chúa.

"Các ngươi sẽ hiểu kết cục khi xem thường ta". Phạm Du giận dữ, Pháp Tướng Cuốc từ kích thước lớn hai trượng, bỗng nhiên thu nhỏ lại, hoá thành kích thước một chiếc cuốc bình thường, bị hắn nắm chặt trong tay.

Phạm Du vung vẩy chiếc cuốc, bổ đến Trương Tống. Tiểu Hân cùng Lý Thiên Lộ vội gấp gáp ra tay ngăn cản. Nhưng bất ngờ, chiếc cuốc đổi hướng, bổ tới trước ngực Tiểu Hân.

Ngân kiếm trong tay tiểu Hân đang trong đà phóng tới chặn chiếc cuốc bổ vào Trương Tống, nào kịp thu lực. Tuy Tiểu Hân đã vô cùng nhanh chóng rút kiếm về, nhưng trong tình thế vội vã lực đạo non yếu, lực phòng thủ mười thành chỉ còn năm.



Đồng thời nàng tu vi vốn thấp hơn Phạm Du một cảnh giới, bị trúng đòn, ngân kiếm gãy làm đôi, tạm thời giúp nàng ngăn cản phần lớn đạo lực, chặn lại chiếc cuốc.

Nhưng lượng man lực kình ý còn lại cũng thuận thế đánh tới trên ngực nàng, thân hình Tiểu Hân liền bị đánh bay ra phía sau, miệng oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

"Tiểu Hân!".

Trương Tống cùng Lý Thiên Lộ hoảng hốt kinh hô. Biến cố vừa rồi xảy ra quá nhanh, khiến hai người không kịp phản ứng. Trương Tống muốn rách mí mắt, chạy tới đỡ Tiểu Hân dựa vào ngực, tức giận: "Tên mãng phu này, sao ngươi ra tay nặng như vậy, không biết thương hương tiếc ngọc".

Phạm Du cười ha ha khinh bỉ: "Ngọc? Nha hoàn thối này khuôn mặt trông cũng ưa nhìn, nhưng cũng chỉ là tỳ nữ bẩn thỉu, cần gì phải thương hương tiếc ngọc".

Tiểu Hân nghe Trương Tống nói vậy thì cảm động. Cũng không phí công ta thủ giúp hắn mà thụ thương. Lại nghe Phạm Du nói như vậy, liền cảm thấy nam nhân trên thế giới chỉ có mỗi cô gia thật tốt, không khinh khi thân phận nàng.

Lý Thiên Lộ cũng đau lòng nhìn qua Tiểu Hân, nàng nổi hoả khí, không trung sau đầu của nàng xuất hiện quang mang màu xanh, hư ảnh Pháp Tướng nhành linh mộc xuất hiện!

"Ngươi cũng mang tu vi Ngũ Phẩm?". Phạm Du trợn mắt há mồm. Không ngờ vị công chúa này ngày thường trông điệu thấp không lật nổi sóng, hoá ra một mực ẩn tàng tu vi.

Đáp lại câu hỏi của hắn, là một đoạn roi linh mộc xanh rực rỡ mọc ra từ Pháp Tướng của Lý Thiên Lộ quất tới. Phạm Du liền cười lạnh, trông trường tiên này bộ dáng vừa nhỏ vừa mỏng manh thì có uy lực gì, còn không phải dễ dàng bị hắn chặt ra nát vụn.


Nhưng rất nhanh sắc mặt hắn cứng đờ, chiếc cuốc trên tay hắn bổ vào trường tiên, vậy mà cảm giác như bổ vào không khí. Trên thân trường tiên vô cùng trơn trượt, tựa hồ có một lực đạo vô hình đẩy mũi cuốc hắn sang một bên.

Sau đó, trường tiên mượn man lực từ chiếc cuốc, thân roi uốn éo theo nhu lực, khéo léo vờn qua thân quốc một vòng, đánh vào tay Phạm Du. Hắn liền không thể kiểm soát, chiếc cuốc bị đánh tuột khỏi tay.

Phạm Du hoảng hốt, liền triệu hoán chiếc cuốc hoá lại thành hư ảnh Pháp Tướng lơ lửng trên đầu mình, Lý Thiên Lộ muốn giữ lại mà phản ứng chậm một nhịp, đã không kịp.

Người ta thường dùng kiếm pháp, thương pháp các loại hình, còn Phạm Du thì dùng... Cuốc pháp. Tuy điểm lợi là man lực lớn, nhưng lại chậm chạp nặng nề.

Vừa mới đây hắn dương đông kích tây xoay chuyển chiêu thức đánh lén Tiểu Hân thành công nhanh như vậy, là do đã có chuẩn bị từ trước. Nhưng đối mặt với Lý Thiên Lộ tu vi cũng là Ngũ Phẩm, kích thước Pháp Tướng của nàng lớn hơn Pháp Tướng của hắn không ít, phẩm chất tựa hồ cao hơn nhiều.

Mà cuốc pháp của hắn lại e ngại nhất là những loại hình công phu giống tiên pháp này. Vừa trơn như rắn như lươn, lại nhanh như thiểm điện, vận nhu lực ảo diệu, không thể đoán được sẽ đánh từ góc độ nào.

Sau đó, Lý Thiên Lộ lại tấn công tới, Phạm Du phải chật vật chống đỡ. Nhiều lần hắn muốn phản kích công tới nàng, nhưng trường tiên kia luôn luôn nhanh hơn một bước, đánh tới trước mặt hắn, khiến hắn nhất thời công không được. Chỉ có thể đau khổ chèo chống.

Ngày hôm nay có phải phương thức bước chân ra khỏi nhà không đúng? Hoặc dẫm phải tà vật gì? Hết nhận được thông tin địa vị hắn có nguy cơ sụp đổ, bây giờ công chúa này lại lộ ra tu vi cao cường, như một đầu cọp cái gắt gao tấn công khiến hắn thở không ra hơi.

Một bên, Trương Tống đang ôm Tiểu Hân trong ngực. Cẩn thận lau vết máu bên khoé miệng nàng, động tác nhẹ nhàng ôn nhu. Tiểu Hân thì thuận thế dụi mặt vào ngực hắn. Hai người bộ dáng ôm ấp sít sao, ôn nhu cẩn mật.

Phạm Du thấy được cảnh này tức điên. Chính hắn ở đây đau khổ chiến đấu, hai người này ở đấy chơi trò ngươi bị thương, ta ôm ấp. Dù thiếu nữ kia là nha hoàn, nhưng ít nhất nhan sắc cũng không xấu, nói ra cũng ưa nhìn.



Mấu chốt là một vị đại mỹ nữ công chúa lại ngăn cản giúp bọn hắn. Hết nữ nhân này đến nữ nhân khác thay phiên nhau thủ hộ giúp Trương Tống mà đánh với hắn khiến Phạm Du muốn điên.

Thủ pháp của hắn cũng vì tâm cảnh bất ổn xuất hiện sơ hở, bị trường tiên quất vào mặt. May mắn trong thời khắc nguy cấp, hắn nhanh tay đẩy mũi cuộc xuống đất trước mặt, mượn man lực đổ người ra sau, trường tiên đánh tới có chút không đủ tầm, nên hắn rốt cục chỉ bị đầu roi quét sượt qua mặt.

Tuy vậy, Phạm Du rất nhanh phát hiện, mặt hắn đã chảy máu ồng ộc một khối, mũi hắn không biết từ khi nào đã biến mất. Thay vào đó là một vết thương ghê rợn giữa mặt. Nhìn khối thịt lẫn xương mũi nát nằm tung toé cách đấy không xa, Phạm Du vừa sợ vừa giận.

Nhưng hắn không có tâm tư chữa thương hoặc mắng chửi. Bởi Lý Thiên Lộ lại huy động trường tiên đánh tới. Đành phải cố nén đau chống trả. Lúc này, Phạm Du chiến ý đại giảm, có chút hối hận khi đến đây.

Phạm Du vừa đánh trong lòng vừa lôi thân gia hoàng tộc của Lý Thiên Lộ ra chửi ầm lên. Bất quá, hắn không biết Lý Thiên Lộ không mang huyết mạch hoàng gia Lý tộc. Hắn chửi hoàng tộc tất nhiên không có liên quan gì đến nàng.

Chợt lúc này một thanh âm kinh hoảng vang lên: "Tiểu Hân! Ngươi làm sao?".

Trương Tống đang ôm Tiểu Hân trong ngực, thần sắc hoảng sợ. Chỉ thấy Tiểu Hân không biết từ lúc nào đầu đã gục sang một bên, sắc mặt trắng bệch.



May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương