Thâm Tình Tựa Như Cạn
-
Chương 9: Chuyện cũ trường xưa
Edit: Michellevn
Từ trong ký ức Giang Mạn hồi hồn trở lại, mở mắt ra ngơ ngác trong giây lát, lại giống như nghĩ đến gì đó, quay người lại nhìn về thân cây.
Bỗng dưng cô có hơi muốn biết, năm đó Trình Khiên Bắc đứng ở chỗ này, rốt cuộc có phá hoại cây không, có viết ra bí mật của anh giống như cô không .
Hoàng hôn đã đến, ánh đèn đêm trầm lắng, bật đèn pin của điện thoại di động, chiếu lên thân cây, nhón mũi chân theo chiều cao của Trình Khiên Bắc mà tỉ mỉ tìm tòi.
Thực đáng tiếc, không hề tìm thấy dấu tích có chủ ý nào.
cô thu tay lại, nhún nhún vai cảm thấy hơi buồn cười, ngẫm lại cũng đúng, một người như Trình Khiên Bắc sao có thể khắc chữ lên cây một cách ấu trĩ như vậy.
Nhìn thời gian trên điện thoại di động, phát hiện chẳng mấy chốc đã đến tám giờ, nhanh chóng đè những suy nghĩ lộn xộn xuống, thở một hơi thật mạnh, chuẩn bị tranh thủ đi về phía giảng đường.
đi được mấy bước, nghe thấy phía sau có người nhắc đến gì đó như "lễ kỷ niệm trường", vô thức quay đầu lại liền thấy, một hàng người trông giống giáo viên đang đi dọc bờ hồ chuyện trò vui vẻ hướng về phía cô. Có mấy người trong số họ cô vẫn còn ấn tượng, là giáo viên học viện quản lý kinh tế bọn họ.
Mà trong sáu, bảy người đó, khiến người ta chú ý nhất là người trẻ tuổi duy nhất ở giữa kia. anh ấy cao lớn anh tuấn, mặc chính trang dáng người thẳng đứng, nổi bật giữa đám đông.
Người này không phải ai khác, chính là Trình Khiên Bắc mười ngày qua Giang Mạn chưa gặp.
Kỷ niệm trường mời không ít cựu sinh viên xuất sắc, anh xuất hiện ở đây thật ra lại là chuyện bình thường.
Trình Khiên Bắc hiển nhiên là đã trông thấy cô, chỉ là không biết tại sao, rõ ràng đang tán gẫu vui vẻ cùng mấy vị giáo viên bên cạnh, nhưng trên mặt lại không có một chút biểu cảm nào, thậm chí dưới ánh đèn đêm trông còn có vẻ hơi lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Giang Mạn cũng có chút hời hợt băng lãnh, dáng vẻ giống như tâm trạng không được tốt lắm, cùng với gương mặt tươi cười của nhóm giáo viên bên cạnh, hoàn toàn khác biệt.
Họ vừa đi vừa tán gẫu, lúc đi qua bên cạnh Giang Mạn, Trình Khiên Bắc nhanh chóng thu lại ánh mắt lãnh đạm từ trên người cô, nghiêng đầu lắng nghe giáo viên bên cạnh nói chuyện, chốc chốc lại gật đầu khẽ cười phụ họa một câu.
Giang Mạn suy tính, mặc dù những giáo viên này chắc là không có ai biến đến mình, nhưng dựa vào lễ phép vẫn cứ nên tiến tới đánh tiếng chào hỏi, với lại biết đâu công việc sau này còn có thể dùng tới, đang muốn tiến lên phía trước chủ động gọi một tiếng "sư huynh", thuận nước đẩy thuyền để Trình Khiên Bắc tiến cử một phen, nhưng thấy kiểu anh đối với mình làm như không thấy, dáng vẻ không hề muốn mình bám víu quan hệ, nghĩ nghĩ vẫn là thôi đi.
cô có hơi hậm hực mà đứng ỳ ra đó, chờ đoàn người đi xa một chút, mới lại cất bước.
đi chưa được mấy mét, trong đoàn người phía trước, Trình Khiên Bắc đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía cô.
Bởi vì đã chìm trong cảnh đêm, dưới ánh đèn đường không nhìn rõ lắm dáng vẻ của anh, nhưng xa xa Giang Mạn vẫn có thể cảm thấy một sự ớn lạnh mang theo áp suất thấp.
Cựu sinh viên xuất sắc được mời tới tham gia lễ kỷ niệm trường, bao nhiêu giáo viên đều vây quanh như vậy, tâm trạng vẫn không tốt là sao?
Thật sự là không có thiên lý!
Tới giảng đường, đứng trước vài hàng ghế dành cho khách mời, Giang Mạn tìm thấy chỗ ngồi của mình.
Xã hội này nhìn thì có vẻ công bằng, trên thực tế khắp nơi đều tràn ngập cấp bậc. Mặc dù đã có mấy hàng ghế cho khách mời, nhưng quan trọng nhất đều ở phía trước, một đơn vị bọn họ vẫn bị phân chia thành mấy lớp, Văn Hạo và tổng giám ở hàng đầu tiên ngay sát chỗ ngồi của viện trưởng, mà bọn họ những nhân viên công tác bình thường thì ngôi phía sau dãy này, đằng sau thì là chỗ ngồi của các sinh viên.
Đối với loại liên hoan này Giang Mạn chẳng có hứng thú gì cả, chẳng qua là các loại ca tụng tự mình cảm động, có điều dù sao cũng là người chịu trách nhiệm, cho nên nhiều ít gì cảm xúc cũng có chút mênh mông.
Nhưng loại cảm xúc mênh mông này không đủ để chống lại những tiết mục biểu diễn nhàm chán, cho đến khi cô sắp bị màn biểu diễn vụng về của nhóm đàn em làm cho buồn ngủ, chương trình cuối cùng đã kết thúc và bước vào khâu phát biểu của đại diện cựu sinh viên xuất sắc.
Đại diện phát biểu có ba vị thuộc ba thế hệ, lớn tuổi, trung tuổi và trẻ tuổi. Đại diện trẻ tuổi không ngoài dự đoán của Giang Mạn, quả nhiên là Trình Khiên Bắc, dù sao cũng là người trẻ nằm trong khoảng ba mươi tuổi, có thể làm được như thành tựu này của anh, ở cả cái học viện quản lý kinh tế này, xác thực là không ai bì kịp.
Phần đầu lúc hai vị cựu sinh viên xuất sắc lên bục phát biểu, tiếng vỗ tay trong khán phòng là một loại nhiệt liệt kiểu lịch sự, nhưng khoảnh khắc lúc Trình Khiên Bắc xuất hiện trên sân khấu kia, tiếng vỗ tay của cả khán phòng rõ ràng là có phần không khống chế được, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng reo hò la hét không hề che giấu của nhóm các cô gái.
Giang Mạn nhướng nhướng mày, nhìn về phía người đàn ông trên sân khấu.
anh mặc trang phục áo sơ mi trắng quần tây đen hết sức quy củ, nhưng mặc trên người anh, lại có loại trầm ổn đẹp mắt và thanh quý khiêm nhường. không thể không thừa nhận, Trình Khiên Bắc là người đàn ông mặc chính trang nhìn được nhất mà cô từng gặp. không chỉ là tướng mạo đẹp trai, vóc dáng thon dài thẳng tắp, mà là khí chất đặc biệt cả người tỏa ra.
Một chút ngạo mạn của người ngồi trên cao, một chút thong dong của người bình tĩnh điềm đạm, bao hàm cả khiêm nhường nhũn nhặn, lại có vẻ đường hoàng bộc lộ tài năng. Tất cả khí chất dường như mâu thuẫn, thế nhưng ở trên người anh thì lại càng làm tăng thêm sức mạnh.
Mặc dù Giang Mạn không nắm rõ lắm hoàn cảnh trưởng thành của anh, nhưng căn cứ vào mấy lời trong tin tức, biết được anh sinh trưởng ở tầng lớp thấp nhất, ở quán ăn sáng ngày đó, anh cũng đã nhắc qua, hồi nhỏ trong giá đình có mở cửa hàng nhỏ bán đồ ăn sáng.
Vì lý do công việc, cô cũng đã được tiếp xúc với nhiều thành phần ưu tú có xuất thân cấp thấp dựa vào chính mình phấn đấu thành công, nhưng bất luận bên ngoài bọn họ nổi tiếng thế nào, thì chỉ cần quan sát tỉ mỉ, có thể thấy trên người họ phần nào đó ít nhiều của gốc rễ xưa không cách nào rời bỏ họ hoàn toàn được.
Nhưng Trình Khiên Bắc không giống vậy, sự kiêu ngạo của anh dường như là bẩm sinh. Ngay cả khi mặc lại bộ quần áo rẻ tiền, cũng sẽ không để cho gười ta cảm thấy anh đến từ tầng lớp áp chót.
Giờ phút này anh đang mỉm cười đứng trước micro, không cầm bản thảo diễn thuyết, ung dung bình thản mà bắt đầu bài phát biểu của mình.
Giọng của anh trầm thấp từ tính, khuôn mặt dưới ánh đèn mang theo nụ cười nhẹ, ngữ khí đều đều êm tai, hoàn toàn khác biệt với bài phát biểu máy móc của mấy vị trước đó, chẳng mấy chốc đã thu hút người nghe.
Các tiểu học muội phía sau đã kìm nén không được bắt đầu thì thà thì thầm với nhau.
"So với chúng ta Trình sư huynh cao hơn bốn khóa, đã là người đầu tư thiên thần đỉnh nhất cả nước, trong sáu năm kể từ khi thành lập Quỹ số 7, tổng cộng hơn 300 dự án đã được đầu tư và hơn một chục công ty đã được niêm yết. Chỉ dựa vào báo cáo thực hiện đưa ra thị trường thì đã gấp mấy chục lần rồi."
Giang Mạn nhướng nhướng mày nghe lén người ta nói chuyện, bốn khóa? Vậy thì xem ra không phải tiểu học muội rồi, mà là nghiên cứu sinh.
" Ậy, đó là khi người ta còn ở trường học, người ta đã là truyền kỳ rồi. Hồi tớ còn ở khóa chính quy, đã được gặp anh ấy hai lần, mấy năm đã trôi qua, cảm giác như càng ngày càng đẹp trai. Mà không, là có khí chất hơn, sự hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành."
"Cũng không biết hiện giờ anh ấy đã kết hôn chưa nhỉ?"
"Tớ tra thông tin trên mạng thấy không có, vậy chắc là vẫn chưa."
" Bạn gái thì sao?"
"Cũng không nghe nói, Trình sư huynh rất kín tiếng khiêm nhường, lần trước vừa cùng Du Hoan kia nhảy lên hot search một lần, còn chưa có gì đã nhanh chóng bị hủy đi, về sau thì nói rằng chỉ là giao dịch qua lại."
"Tớ cảm thấy loại người cố chấp khiêm nhường lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng như Trình sư huynh này, chắc là chẳng có hứng thú gì với thể loại thiên kim phú nhị đại như Du Hoan kia."
" Tớ nhớ năm đó lúc anh ấy học nghiên cứu sinh, đã qua lại với một nữ sinh."
" Tớ cũng nhớ như vậy, hình như gọi là Ninh Nhiễm, nghe đâu là hot girl năm đó."
"Đúng đúng đúng đó, còn nghe nói năm đó bọn họ là mối tình tay ba, ngoài Trình sư huynh trong số họ, còn có một hot boy cũng thích Ninh Nhiễm. Có điều về sau Ninh Nhiễm yêu đương với Trình sư huynh, hot boy kia có vẻ như đã qua lại với một sinh viên chưa tốt nghiệp khóa trước, nhưng đó đều là những chuyện lúc họ sắp tốt nghiệp, tình hình cụ thể thế nào, vẫn không có ai rõ."
" Hot boy mà cậu nói đó, tôi biết, gọi là Hứa Thận Hành, rất đẹp trai, sau này đi Ivy League(*) học lên tiến sĩ, dù sao cũng lợi hại thật đấy."
(*)藤校 viết tắt của Đại học Ivy League, dùng để chỉ một liên minh đại học thể thao của tám trường đại học ở miền đông bắc Hoa Kỳ, bao gồm: Harvard được thành lập năm 1636, Yale được thành lập năm 1701, Đại học Pennsylvania (Penn) được thành lập vào năm 1740, Princeton được thành lập vào năm 1746, Columbia được thành lập vào năm 1754, Brown được thành lập vào năm 1764, Dartmouth được thành lập vào năm 1769, và Cornell được thành lập vào năm 1865.Tám trường đại học này đều là những trường đại học được xếp hạng hàng đầu tại Hoa Kỳ. Họ có một lịch sử lâu dài, nghiên cứu học thuật nghiêm ngặt, trình độ giảng dạy cao và chất lượng sinh viên tốt. Do đó, Ivy League có một danh tiếng tuyệt vời. Trong số đó, Đại học Cornell được thành lập sau Chiến tranh Cách mạng Hoa Kỳ, và bảy trường đại học khác được thành lập trước Cách mạng Hoa Kỳ. Trước Chiến tranh giành độc lập, có tám trường đại học ở Hoa Kỳ. Bảy người trong số họ tham gia Ivy League, và chỉ có William và Mary College từ chối tham gia liên minh vì vị trí địa lý và mô hình hoạt động của nó.
" Những người hot đó khẳng định đều không phải người thường, nào giống như chúng ta năm sau sẽ tốt nghiệp, vẫn không biết đi đâu về đâu."
Giang Mạn dựng thẳng lỗ tai nghe lén, suýt nữa thì vì hình dung hot này hot nọ mà phì cười, cũng may kịp thời kìm lại.
Với tư cách là đại biểu, Trình Khiên Bắc chắc chắn không chỉ nói vài lời trên sân khấu. Cuối bài phát biểu, anh thông báo một tin tức khiến các lớp sinh viên đàn em sôi sục. anh sẽ đầu tư một trăm triệu nhân dân tệ để thành lập quỹ lập nghiệp tại học viện, nhằm khuyến khích sinh viên lập nghiệp.
Sinh viên của học viện quản lý kinh tế, phần đông đều là kẻ coi trọng đồng tiền, đua nhau kiếm tiền, nhiều người đã quyết chí lập nghiệp, Trình Khiên Bắc thành lập quỹ này, không khác gì cho những người trẻ đầy tham vọng này cơ hội thực hiện ước mơ của họ trước thời hạn.
Vì vậy, sau khi anh kết thúc bài phát biểu, tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên trong cả hội trường, Giang Mạn cảm thấy màng nhĩ của mình cũng sắp bị rung chấn điếc luôn rồi.
Làm dấy lên một làn sóng nhỏ Trình Khiên Bắc trở về chỗ ngồi dành cho khách mời, lúc ngồi xuống, Giang Mạn trông thấy anh nhẹ nhàng bâng quơ liếc nhìn ra phía sau, liền chủ động giơ tay vẫy vẫy với anh.
Nào biết anh lại hờ hững quay đầu, giống như là không nhìn thấy.
Giang Mạn bĩu môi, cho dù đối với mối quan hệ bí mật hai bên ngầm hiểu không công khai, nhưng nói cho cùng cũng vẫn là huynh muội chung trường, bên ngoài cũng đâu cần phải tận lực tránh né như vậy chứ? Đây có phải là lo ngại cô lợi dụng mối quan hệ này để kiếm chác gì sao?
Giang Mạn có chút tức tối mà thu tay lại, ngồi bên cạnh là hai đồng sự chuyên mục khác, nhìn thấy động tác của cô, liền cho rằng cô đã thất bại trong việc thấy sang bắt quàng làm họ, cùng dành cho cô ánh mắt đồng tình.
Hai học muội nghiên cứu ngồi phía sau thì trong tiết mục biểu diễn kế tiếp, lại tiếp tục chủ đề còn dang dở trước đó. Giang Mạn cảm thấy nghe lén người ta nhiều chuyện, còn thú vị hơi chương trình trên sân khấu, vì thế lại tiếp tục vểnh tai nghe lén.
" Mà này, hồi cậu học khóa chính quy, đã từng gặp Ninh Nhiễm chưa?"
" Gặp rồi, tôi quen một đàn chị là bạn cùng phòng với Ninh Nhiễm, nhưng chị ấy ít ở trường lắm, lúc chuẩn bị thi nghiên cứu đi tìm đàn chị, vô tình chạm mặt một lần."
" Xinh không ?"
" Tất nhiên, hot girl mà cả hai sư huynh đại soái ca đều yêu thích, sao có thể không xinh hả?"
" Học tỷ mà sau này Hứa Thận Hành chọn làm điều tốt nhất tiếp theo (*)để yêu đương đó, là ai vậy?
(*)Nguyên văn 退而求其次 (thối nhi cầu kỳ thứ): mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.
Điều tốt nhất tiếp theo? Ồ vâng, cũng không có gì sai.
" Cái này tớ cũng không rõ lắm, lúc ấy họ đều sắp tốt nghiệp, tớ cũng chỉ nghe nói mà thôi, vẫn không biết học tỷ kia cuối cùng là ai?"
Giang Mạn trong lòng hì một tiếng, tốt xấu gì cô cũng được coi là một vai diễn quan trọng trong việc biến tam giác tình yêu thành tứ giác tình yêu, chẳng lẽ đến cả cái tên cũng không xứng đáng có được hay sao?
" Thời điểm khoa chính quy năm đó, khóa chúng ta có người đẹp nổi danh nào không ?"
" không nhớ rõ mấy, nhiều lắm đó chứ, bao nhiêu là bộ môn chuyên ngành mà, cho dù có nhìn thấy, cũng không ăn khớp với tên cho lắm."
Giang Mạn bĩu môi oán thầm: Lúc này mới bao lâu chứ? Mà đã nhớ không rõ lắm rồi, trí nhớ không phải rất tốt hả!
" À, đúng rồi, tớ nhớ hồi tớ mới vào năm nhất, môn chuyên ngành kinh tế khóa trên của chúng ta có một học tỷ mỹ nữ, được sư huynh Lê Lạc điên cuồng theo đuổi, ồn ào đến toàn bộ tòa nhà ký túc đều biết hết, tầng trệt của ký túc xá suýt chút nữa thì bị nến thiêu rụi."
Giang Mạn:".........."
cô không nghĩ mình được người ta nhớ đến là nhờ chuyện này. cô có phải đi cảm tạ Lê Lạc hay không ?"
Giận!
cô buồn bực đóng lỗ tai lại, từ bỏ việc tiếp tục nghe lén.
Từ trong ký ức Giang Mạn hồi hồn trở lại, mở mắt ra ngơ ngác trong giây lát, lại giống như nghĩ đến gì đó, quay người lại nhìn về thân cây.
Bỗng dưng cô có hơi muốn biết, năm đó Trình Khiên Bắc đứng ở chỗ này, rốt cuộc có phá hoại cây không, có viết ra bí mật của anh giống như cô không .
Hoàng hôn đã đến, ánh đèn đêm trầm lắng, bật đèn pin của điện thoại di động, chiếu lên thân cây, nhón mũi chân theo chiều cao của Trình Khiên Bắc mà tỉ mỉ tìm tòi.
Thực đáng tiếc, không hề tìm thấy dấu tích có chủ ý nào.
cô thu tay lại, nhún nhún vai cảm thấy hơi buồn cười, ngẫm lại cũng đúng, một người như Trình Khiên Bắc sao có thể khắc chữ lên cây một cách ấu trĩ như vậy.
Nhìn thời gian trên điện thoại di động, phát hiện chẳng mấy chốc đã đến tám giờ, nhanh chóng đè những suy nghĩ lộn xộn xuống, thở một hơi thật mạnh, chuẩn bị tranh thủ đi về phía giảng đường.
đi được mấy bước, nghe thấy phía sau có người nhắc đến gì đó như "lễ kỷ niệm trường", vô thức quay đầu lại liền thấy, một hàng người trông giống giáo viên đang đi dọc bờ hồ chuyện trò vui vẻ hướng về phía cô. Có mấy người trong số họ cô vẫn còn ấn tượng, là giáo viên học viện quản lý kinh tế bọn họ.
Mà trong sáu, bảy người đó, khiến người ta chú ý nhất là người trẻ tuổi duy nhất ở giữa kia. anh ấy cao lớn anh tuấn, mặc chính trang dáng người thẳng đứng, nổi bật giữa đám đông.
Người này không phải ai khác, chính là Trình Khiên Bắc mười ngày qua Giang Mạn chưa gặp.
Kỷ niệm trường mời không ít cựu sinh viên xuất sắc, anh xuất hiện ở đây thật ra lại là chuyện bình thường.
Trình Khiên Bắc hiển nhiên là đã trông thấy cô, chỉ là không biết tại sao, rõ ràng đang tán gẫu vui vẻ cùng mấy vị giáo viên bên cạnh, nhưng trên mặt lại không có một chút biểu cảm nào, thậm chí dưới ánh đèn đêm trông còn có vẻ hơi lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Giang Mạn cũng có chút hời hợt băng lãnh, dáng vẻ giống như tâm trạng không được tốt lắm, cùng với gương mặt tươi cười của nhóm giáo viên bên cạnh, hoàn toàn khác biệt.
Họ vừa đi vừa tán gẫu, lúc đi qua bên cạnh Giang Mạn, Trình Khiên Bắc nhanh chóng thu lại ánh mắt lãnh đạm từ trên người cô, nghiêng đầu lắng nghe giáo viên bên cạnh nói chuyện, chốc chốc lại gật đầu khẽ cười phụ họa một câu.
Giang Mạn suy tính, mặc dù những giáo viên này chắc là không có ai biến đến mình, nhưng dựa vào lễ phép vẫn cứ nên tiến tới đánh tiếng chào hỏi, với lại biết đâu công việc sau này còn có thể dùng tới, đang muốn tiến lên phía trước chủ động gọi một tiếng "sư huynh", thuận nước đẩy thuyền để Trình Khiên Bắc tiến cử một phen, nhưng thấy kiểu anh đối với mình làm như không thấy, dáng vẻ không hề muốn mình bám víu quan hệ, nghĩ nghĩ vẫn là thôi đi.
cô có hơi hậm hực mà đứng ỳ ra đó, chờ đoàn người đi xa một chút, mới lại cất bước.
đi chưa được mấy mét, trong đoàn người phía trước, Trình Khiên Bắc đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía cô.
Bởi vì đã chìm trong cảnh đêm, dưới ánh đèn đường không nhìn rõ lắm dáng vẻ của anh, nhưng xa xa Giang Mạn vẫn có thể cảm thấy một sự ớn lạnh mang theo áp suất thấp.
Cựu sinh viên xuất sắc được mời tới tham gia lễ kỷ niệm trường, bao nhiêu giáo viên đều vây quanh như vậy, tâm trạng vẫn không tốt là sao?
Thật sự là không có thiên lý!
Tới giảng đường, đứng trước vài hàng ghế dành cho khách mời, Giang Mạn tìm thấy chỗ ngồi của mình.
Xã hội này nhìn thì có vẻ công bằng, trên thực tế khắp nơi đều tràn ngập cấp bậc. Mặc dù đã có mấy hàng ghế cho khách mời, nhưng quan trọng nhất đều ở phía trước, một đơn vị bọn họ vẫn bị phân chia thành mấy lớp, Văn Hạo và tổng giám ở hàng đầu tiên ngay sát chỗ ngồi của viện trưởng, mà bọn họ những nhân viên công tác bình thường thì ngôi phía sau dãy này, đằng sau thì là chỗ ngồi của các sinh viên.
Đối với loại liên hoan này Giang Mạn chẳng có hứng thú gì cả, chẳng qua là các loại ca tụng tự mình cảm động, có điều dù sao cũng là người chịu trách nhiệm, cho nên nhiều ít gì cảm xúc cũng có chút mênh mông.
Nhưng loại cảm xúc mênh mông này không đủ để chống lại những tiết mục biểu diễn nhàm chán, cho đến khi cô sắp bị màn biểu diễn vụng về của nhóm đàn em làm cho buồn ngủ, chương trình cuối cùng đã kết thúc và bước vào khâu phát biểu của đại diện cựu sinh viên xuất sắc.
Đại diện phát biểu có ba vị thuộc ba thế hệ, lớn tuổi, trung tuổi và trẻ tuổi. Đại diện trẻ tuổi không ngoài dự đoán của Giang Mạn, quả nhiên là Trình Khiên Bắc, dù sao cũng là người trẻ nằm trong khoảng ba mươi tuổi, có thể làm được như thành tựu này của anh, ở cả cái học viện quản lý kinh tế này, xác thực là không ai bì kịp.
Phần đầu lúc hai vị cựu sinh viên xuất sắc lên bục phát biểu, tiếng vỗ tay trong khán phòng là một loại nhiệt liệt kiểu lịch sự, nhưng khoảnh khắc lúc Trình Khiên Bắc xuất hiện trên sân khấu kia, tiếng vỗ tay của cả khán phòng rõ ràng là có phần không khống chế được, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng reo hò la hét không hề che giấu của nhóm các cô gái.
Giang Mạn nhướng nhướng mày, nhìn về phía người đàn ông trên sân khấu.
anh mặc trang phục áo sơ mi trắng quần tây đen hết sức quy củ, nhưng mặc trên người anh, lại có loại trầm ổn đẹp mắt và thanh quý khiêm nhường. không thể không thừa nhận, Trình Khiên Bắc là người đàn ông mặc chính trang nhìn được nhất mà cô từng gặp. không chỉ là tướng mạo đẹp trai, vóc dáng thon dài thẳng tắp, mà là khí chất đặc biệt cả người tỏa ra.
Một chút ngạo mạn của người ngồi trên cao, một chút thong dong của người bình tĩnh điềm đạm, bao hàm cả khiêm nhường nhũn nhặn, lại có vẻ đường hoàng bộc lộ tài năng. Tất cả khí chất dường như mâu thuẫn, thế nhưng ở trên người anh thì lại càng làm tăng thêm sức mạnh.
Mặc dù Giang Mạn không nắm rõ lắm hoàn cảnh trưởng thành của anh, nhưng căn cứ vào mấy lời trong tin tức, biết được anh sinh trưởng ở tầng lớp thấp nhất, ở quán ăn sáng ngày đó, anh cũng đã nhắc qua, hồi nhỏ trong giá đình có mở cửa hàng nhỏ bán đồ ăn sáng.
Vì lý do công việc, cô cũng đã được tiếp xúc với nhiều thành phần ưu tú có xuất thân cấp thấp dựa vào chính mình phấn đấu thành công, nhưng bất luận bên ngoài bọn họ nổi tiếng thế nào, thì chỉ cần quan sát tỉ mỉ, có thể thấy trên người họ phần nào đó ít nhiều của gốc rễ xưa không cách nào rời bỏ họ hoàn toàn được.
Nhưng Trình Khiên Bắc không giống vậy, sự kiêu ngạo của anh dường như là bẩm sinh. Ngay cả khi mặc lại bộ quần áo rẻ tiền, cũng sẽ không để cho gười ta cảm thấy anh đến từ tầng lớp áp chót.
Giờ phút này anh đang mỉm cười đứng trước micro, không cầm bản thảo diễn thuyết, ung dung bình thản mà bắt đầu bài phát biểu của mình.
Giọng của anh trầm thấp từ tính, khuôn mặt dưới ánh đèn mang theo nụ cười nhẹ, ngữ khí đều đều êm tai, hoàn toàn khác biệt với bài phát biểu máy móc của mấy vị trước đó, chẳng mấy chốc đã thu hút người nghe.
Các tiểu học muội phía sau đã kìm nén không được bắt đầu thì thà thì thầm với nhau.
"So với chúng ta Trình sư huynh cao hơn bốn khóa, đã là người đầu tư thiên thần đỉnh nhất cả nước, trong sáu năm kể từ khi thành lập Quỹ số 7, tổng cộng hơn 300 dự án đã được đầu tư và hơn một chục công ty đã được niêm yết. Chỉ dựa vào báo cáo thực hiện đưa ra thị trường thì đã gấp mấy chục lần rồi."
Giang Mạn nhướng nhướng mày nghe lén người ta nói chuyện, bốn khóa? Vậy thì xem ra không phải tiểu học muội rồi, mà là nghiên cứu sinh.
" Ậy, đó là khi người ta còn ở trường học, người ta đã là truyền kỳ rồi. Hồi tớ còn ở khóa chính quy, đã được gặp anh ấy hai lần, mấy năm đã trôi qua, cảm giác như càng ngày càng đẹp trai. Mà không, là có khí chất hơn, sự hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành."
"Cũng không biết hiện giờ anh ấy đã kết hôn chưa nhỉ?"
"Tớ tra thông tin trên mạng thấy không có, vậy chắc là vẫn chưa."
" Bạn gái thì sao?"
"Cũng không nghe nói, Trình sư huynh rất kín tiếng khiêm nhường, lần trước vừa cùng Du Hoan kia nhảy lên hot search một lần, còn chưa có gì đã nhanh chóng bị hủy đi, về sau thì nói rằng chỉ là giao dịch qua lại."
"Tớ cảm thấy loại người cố chấp khiêm nhường lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng như Trình sư huynh này, chắc là chẳng có hứng thú gì với thể loại thiên kim phú nhị đại như Du Hoan kia."
" Tớ nhớ năm đó lúc anh ấy học nghiên cứu sinh, đã qua lại với một nữ sinh."
" Tớ cũng nhớ như vậy, hình như gọi là Ninh Nhiễm, nghe đâu là hot girl năm đó."
"Đúng đúng đúng đó, còn nghe nói năm đó bọn họ là mối tình tay ba, ngoài Trình sư huynh trong số họ, còn có một hot boy cũng thích Ninh Nhiễm. Có điều về sau Ninh Nhiễm yêu đương với Trình sư huynh, hot boy kia có vẻ như đã qua lại với một sinh viên chưa tốt nghiệp khóa trước, nhưng đó đều là những chuyện lúc họ sắp tốt nghiệp, tình hình cụ thể thế nào, vẫn không có ai rõ."
" Hot boy mà cậu nói đó, tôi biết, gọi là Hứa Thận Hành, rất đẹp trai, sau này đi Ivy League(*) học lên tiến sĩ, dù sao cũng lợi hại thật đấy."
(*)藤校 viết tắt của Đại học Ivy League, dùng để chỉ một liên minh đại học thể thao của tám trường đại học ở miền đông bắc Hoa Kỳ, bao gồm: Harvard được thành lập năm 1636, Yale được thành lập năm 1701, Đại học Pennsylvania (Penn) được thành lập vào năm 1740, Princeton được thành lập vào năm 1746, Columbia được thành lập vào năm 1754, Brown được thành lập vào năm 1764, Dartmouth được thành lập vào năm 1769, và Cornell được thành lập vào năm 1865.Tám trường đại học này đều là những trường đại học được xếp hạng hàng đầu tại Hoa Kỳ. Họ có một lịch sử lâu dài, nghiên cứu học thuật nghiêm ngặt, trình độ giảng dạy cao và chất lượng sinh viên tốt. Do đó, Ivy League có một danh tiếng tuyệt vời. Trong số đó, Đại học Cornell được thành lập sau Chiến tranh Cách mạng Hoa Kỳ, và bảy trường đại học khác được thành lập trước Cách mạng Hoa Kỳ. Trước Chiến tranh giành độc lập, có tám trường đại học ở Hoa Kỳ. Bảy người trong số họ tham gia Ivy League, và chỉ có William và Mary College từ chối tham gia liên minh vì vị trí địa lý và mô hình hoạt động của nó.
" Những người hot đó khẳng định đều không phải người thường, nào giống như chúng ta năm sau sẽ tốt nghiệp, vẫn không biết đi đâu về đâu."
Giang Mạn dựng thẳng lỗ tai nghe lén, suýt nữa thì vì hình dung hot này hot nọ mà phì cười, cũng may kịp thời kìm lại.
Với tư cách là đại biểu, Trình Khiên Bắc chắc chắn không chỉ nói vài lời trên sân khấu. Cuối bài phát biểu, anh thông báo một tin tức khiến các lớp sinh viên đàn em sôi sục. anh sẽ đầu tư một trăm triệu nhân dân tệ để thành lập quỹ lập nghiệp tại học viện, nhằm khuyến khích sinh viên lập nghiệp.
Sinh viên của học viện quản lý kinh tế, phần đông đều là kẻ coi trọng đồng tiền, đua nhau kiếm tiền, nhiều người đã quyết chí lập nghiệp, Trình Khiên Bắc thành lập quỹ này, không khác gì cho những người trẻ đầy tham vọng này cơ hội thực hiện ước mơ của họ trước thời hạn.
Vì vậy, sau khi anh kết thúc bài phát biểu, tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên trong cả hội trường, Giang Mạn cảm thấy màng nhĩ của mình cũng sắp bị rung chấn điếc luôn rồi.
Làm dấy lên một làn sóng nhỏ Trình Khiên Bắc trở về chỗ ngồi dành cho khách mời, lúc ngồi xuống, Giang Mạn trông thấy anh nhẹ nhàng bâng quơ liếc nhìn ra phía sau, liền chủ động giơ tay vẫy vẫy với anh.
Nào biết anh lại hờ hững quay đầu, giống như là không nhìn thấy.
Giang Mạn bĩu môi, cho dù đối với mối quan hệ bí mật hai bên ngầm hiểu không công khai, nhưng nói cho cùng cũng vẫn là huynh muội chung trường, bên ngoài cũng đâu cần phải tận lực tránh né như vậy chứ? Đây có phải là lo ngại cô lợi dụng mối quan hệ này để kiếm chác gì sao?
Giang Mạn có chút tức tối mà thu tay lại, ngồi bên cạnh là hai đồng sự chuyên mục khác, nhìn thấy động tác của cô, liền cho rằng cô đã thất bại trong việc thấy sang bắt quàng làm họ, cùng dành cho cô ánh mắt đồng tình.
Hai học muội nghiên cứu ngồi phía sau thì trong tiết mục biểu diễn kế tiếp, lại tiếp tục chủ đề còn dang dở trước đó. Giang Mạn cảm thấy nghe lén người ta nhiều chuyện, còn thú vị hơi chương trình trên sân khấu, vì thế lại tiếp tục vểnh tai nghe lén.
" Mà này, hồi cậu học khóa chính quy, đã từng gặp Ninh Nhiễm chưa?"
" Gặp rồi, tôi quen một đàn chị là bạn cùng phòng với Ninh Nhiễm, nhưng chị ấy ít ở trường lắm, lúc chuẩn bị thi nghiên cứu đi tìm đàn chị, vô tình chạm mặt một lần."
" Xinh không ?"
" Tất nhiên, hot girl mà cả hai sư huynh đại soái ca đều yêu thích, sao có thể không xinh hả?"
" Học tỷ mà sau này Hứa Thận Hành chọn làm điều tốt nhất tiếp theo (*)để yêu đương đó, là ai vậy?
(*)Nguyên văn 退而求其次 (thối nhi cầu kỳ thứ): mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.
Điều tốt nhất tiếp theo? Ồ vâng, cũng không có gì sai.
" Cái này tớ cũng không rõ lắm, lúc ấy họ đều sắp tốt nghiệp, tớ cũng chỉ nghe nói mà thôi, vẫn không biết học tỷ kia cuối cùng là ai?"
Giang Mạn trong lòng hì một tiếng, tốt xấu gì cô cũng được coi là một vai diễn quan trọng trong việc biến tam giác tình yêu thành tứ giác tình yêu, chẳng lẽ đến cả cái tên cũng không xứng đáng có được hay sao?
" Thời điểm khoa chính quy năm đó, khóa chúng ta có người đẹp nổi danh nào không ?"
" không nhớ rõ mấy, nhiều lắm đó chứ, bao nhiêu là bộ môn chuyên ngành mà, cho dù có nhìn thấy, cũng không ăn khớp với tên cho lắm."
Giang Mạn bĩu môi oán thầm: Lúc này mới bao lâu chứ? Mà đã nhớ không rõ lắm rồi, trí nhớ không phải rất tốt hả!
" À, đúng rồi, tớ nhớ hồi tớ mới vào năm nhất, môn chuyên ngành kinh tế khóa trên của chúng ta có một học tỷ mỹ nữ, được sư huynh Lê Lạc điên cuồng theo đuổi, ồn ào đến toàn bộ tòa nhà ký túc đều biết hết, tầng trệt của ký túc xá suýt chút nữa thì bị nến thiêu rụi."
Giang Mạn:".........."
cô không nghĩ mình được người ta nhớ đến là nhờ chuyện này. cô có phải đi cảm tạ Lê Lạc hay không ?"
Giận!
cô buồn bực đóng lỗ tai lại, từ bỏ việc tiếp tục nghe lén.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook