Edit: Michellevn

Giang Mạn đi một đoạn thì trông thấy Trình Khiên Bắc, không biết đứng chờ ở ven đường từ lúc nào.

anh đứng dựa vào sườn chiếc xe Audi thường hay đi, lái xe ngồi bên trong. Bàn tay cầm điếu thuốc buông rủ bên mạn đùi, khói nhẹ vờn bay trên đầu thuốc cháy đỏ.

Thấy Giang Mạn đi tới, anh bước đến thùng rác cách đó không xa, dập tắt thuốc ném vào trong đó, rồi lại quay trở lại, chờ cô đi tới trước mặt mình.

" anh đến lúc nào vậy?" Giang Mạn đến gần hỏi. Hai người đã hẹn ăn tối cùng nhau, cô tan tầm sớm, còn đang tự hỏi liệu có nên đến thẳng công ty anh đợi anh hay không .

Trình Khiên Bắc cong cong khóe môi cười như không cười, đáp:" Lúc em và Hứa Thận Hành đi vào quán cà phê. "

Khóe miệng Giang Mạn co rút, buồn cười:" anh không phải là vẫn còn để ý đến Hứa Thận Hành chứ?"

Trình Khiên Bắc nhướng nhướng mày, giọng điệu có phần ngây thơ hết sức:" Làm gì có, nói cho cùng anh mới là người chiến thắng."

" Thế ư?"

Trình Khiên Bắc yên lặng giây lát:" Tuy không để ý, nhưng quả thực là chẳng có tý cảm tình nào với con người cậu ta cả."

Giang Mạn nói :" Bình thường mà, anh ấy cũng chẳng có cảm tình gì với anh. Đối với anh ấy, anh là nét bút hỏng trong cuộc đời hoàn hảo của anh ấy." nói xong thì cười cười," May là, anh ấy đã không còn ý định về nước nữa, sau này chắc là hai người không còn cơ hội nào để gặp nhau nữa đâu."

" Vậy tốt quá." Trình Khiên Bắc khẽ cười, " Chút đi ăn anh phải khui chai vang đỏ để ăn mừng mới được."

" anh vô vị?"

Trình Khiên Bắc cười nhẹ nhún vai, rồi thoáng nghiêm nét mặt:" Thực ra đối với anh mà nói, từ lâu cậu ta đã không còn quan trọng nữa."

Giang Mạn gật đầu:" Em hiểu mà."

Vừa nói vừa đưa mắt nhìn thùng rác cách đó không xa, cau mày bảo," Em bảo này.... anh định khi nào thì bỏ thuốc hả? Em đã chịu đựng hút thuốc thụ động đủ rồi đấy."

Trình Khiên Bắc cảm thấy mình vô tội cực kỳ:" anh rất hiếm khi hút thuốc trước mặt em đó!"

Giang Mạn:" Vậy thì sao hả? Trừ khi sau này chúng ta không hôn môi nữa."

" Hình như có hơi khó." Trình Khiên Bắc trầm mặc, sau đó cong khóe môi cười với cô," Được, vậy đi, từ giờ trở đi anh sẽ không hút thuốc nữa, nếu còn hút một điếu nữa, sẽ bị tước đi quyền được hôn em."

Giang Mạn hơi ngẩn người, chớp chớp mắt buồn cười bảo:" không phải thế!anh cũng đâu cần phải ác với chính mình như vậy chứ? Em lại chẳng ép anh, mọi thứ có thể từ từ mà."

Trình Khiên Bắc không để ý lắm:" không phải chỉ là bỏ thuốc thôi sao, cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao cả."

Mặc dù Giang Mạn không hút thuốc là, không trải nghiệm cảm giác nghiện thuốc lá là như thế nào, nhưng cũng đã trông thấy không ít sự gian khổ của kẻ nghiện thuốc khi cai thuốc, nhưng anh lại hoàn toàn không xem ra gì, hơn nữa rõ ràng không phải nói mạnh miệng, mà là thật sự xác định chuyện này đối với anh chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

" anh thật đúng là người tàn nhẫn!" Giang Mạn mỉm cười, nói chân thành.

một người đàn ông có ý chí và sự thực thi quá mức bình thường, quả thực có chút tàn nhẫn, đây có lẽ cũng là nguyên do tại sao anh có thể làm được những gì anh muốn.

Hai người dùng bữa tối tại một nhà hàng riêng tư, danh tiếng của nhà hàng này rất tốt, cho dù là hương vị hay cảnh quang xung quanh và đồng phục, thì không có nơi nào trong thành phố sánh bằng, đương nhiên là giá cả cũng không nhắm vào tầng lớp lao động.

Trình Khiên Bắc nói muốn khui rượu ăn mừng, liền lấy luôn chai rượu vang mấy chục vạn trân quý của ông chủ nhà hàng.

Mấy năm này quen biết, theo nhìn nhận của Giang Mạn, đối với chi phí ăn mặc anh đều rất chú trọng, thậm chí thời điểm nào đó có thể phải dùng từ xa xỉ để hình dung. Chính anh cũng đã tự cười mình, đã từng nếm trải cuộc sống của người bần cùng, nếu anh giống như Vương Hạo Thiên, không được hưởng thụ đầy đủ sự giáo dục của nhà trường, không có các kiểu bằng cấp khoe khoang, thì trong con mắt người ngoài, có lẽ cũng sẽ được phân loại là nhà giàu mới nổi.

Thế nhưng, Giang Mạn ngược lại cảm thấy thực ra anh không coi trọng đồng tiền, nếu không anh đã chẳng quyên tặng tất cả tác phẩm hội họa của ông cụ Diệp cho nhà nước, còn giúp đỡ Vương Hạo Thiên hơn tỷ đồng trả nợ cho các nhà đầu tư.

Cho dù anh không thừa nhận, nhưng cô biết, đối với anh, trong sinh mệnh còn có một số thứ lớn hơn cả tiền bạc, mà chắc hẳn cô cũng là một trong số đó.

Nghĩ như vậy, liền cảm thấy hài lòng.

Nửa chừng bữa ăn, phòng ăn riêng bất ngờ đón một vị khách.

Giang Mạn đã không còn nhớ lần cuối cùng gặp Diệp Nhã Chính là khi nào. trên thực tế, đối với người anh cùng cha khác mẹ này của Trình Khiên Bắc,ấn tượng của cô hoàn toàn mờ nhạt, ngay cả trong cuộc tranh chấp ồn ào phân chia gia sản giữa nhà họ Diệp và Trình Khiên Bắc, anh ta là cháu đích tôn duy nhất phía bên nhà họ Diệp, nhưng cảm giác tồn tại gần như hoàn toàn bằng không.

anh ta không giống những người nhà họ Diệp kia, rõ ràng là anh ta không có ác ý và phản đối lại Trình Khiên Bắc, nhưng cũng không phải kiểu người chính trực vô tư, có đôi khi thậm chí khiến Giang Mạn cảm thấy, hình như anh ta vẫn luôn là một người đứng xem bên ngoài mọi chuyện, đau buồn hay vui vẻ đều không ảnh hưởng, kết cục thế nào hiển nhiên là cũng chẳng có gì là quan trọng cả.

Trải qua tai tiếng án ngồi tù bê bối của cha mình, mẹ ruột thì ra nước ngoài ở ẩn, sau khi vận mệnh nhà họ Diệp sụp đổ như cành khỗ khô mục, trạng thái của Diệp Nhã Chính cũng không tệ như người ta tưởng tượng, thời điểm đối mặt vời Trình Khiên Bắc, hoàn toàn có thể dùng nét mặt bình tĩnh để hình dung.

Trình Khiên Bắc tính đứng lên nhận người thân hơn mười năm của mình, nhưng ngoại trừ ông cụ Diệp, anh chưa từng xưng hô họ hàng với bất kỳ người nào trong nhà họ Diệp, tất nhiên là cũng bao gồm cả Diệp Nhã Chính.

"một mình à?" Thấy anh ta bước vào, Trình Khiên Bắc buột miệng hỏi.

Diệp Nhã Chính lắc đầu:" Cùng bạn nữa, cậu ta còn chưa đến."

Trình Khiên Bắc gật gật đầu, ý bảo anh ta ngồi xuống.

Diệp Nhã Chính thuận theo ngồi xuống, Trình Khiên Bắc tính kêu phục vụ mang thêm chén đũa, nhưng anh ta xua xua tay nói:" Bạn tới liền giờ, bọn anh đã đặt phòng bên cạnh rồi."

Trình Khiên Bắc gật gật đầu, không khách sáo nữa.

Diệp Nhã Chính quan sát hai người, ánh mắt rơi trên gương mặt Trình Khiên Bắc, do dự một lát rồi mới nói :" Mấy hôm trước anh đã đi thăm ba ba."

Vẻ mặt Trình Khiên Bắc bình thản:" Đó là ba ba của một mình anh thôi."

"anh biết đời này em cũng không thể xem ông ấy là cha mình. anh chỉ muốn nói với em, lần này đi thăm ông ấy, ông ấy kêu anh chuyển lời đến em, cho ông ấy nói lời tạ lỗi đến mẹ của em."

Tay cầm ly rượu của Trình Khiên Bắc thoáng ngừng lại, ngước lên nhìn ông anh cùng cha khác mẹ của mình.

Diệp Nhã Chính cười cười:" Lúc đầu anh không có ý định chuyển lời này, vì anh cảm thấy kiểu xin lỗi này chẳng hề có ý nghĩa gì cả. Nhưng vừa rồi nhìn thấy em ở đây, anh lại đổi ý, cho dù thế nào, đời này của cha anh quả thật đã mắc nợ mẹ con em."

Trình Khiên Bắc yên lặng giây lát:" không sao, kiếp sống lao tù của ông ta trong những năm kế tiếp, xem như là đã trả nợ."

Diệp Nhã Chính mím môi, qua hồi lâu, bất chợt bảo:" Khiên Bắc, thật ra là anh đến để nói cảm ơn em."

Trình Khiên Bắc nhìn anh ta vẻ khó hiểu, hơi buồn cười:" Tôi cho rằng anh phải giống Diệp Nhã Ý, hận tôi thấu xương, nói cho cùng là vì tôi, cuộc sống của anh có thể nói là đảo lộn hoàn toàn, không trả thù chẳng qua là tính cách hèn yếu mà thôi."

Diệp Nhã Chính không tức giận với phán xét có phần gay gắt này, mà chỉ mỉm cười chua xót:" Em có biết vì sao tính cách của anh hèn yếu không ?"

Trình Khiên Bắc cau mày.

Diệp Nhã Chính nói :" Hồi nhỏ, gia đình ba người nhà anh thường hay ra ngoài tham dự các loại buổi tiếc nổi tiếng. Trong mắt người ngoài, có con cái làm thông gia với gia đình giàu có nổi tiếng, trai tài gái sắc, còn sinh được một thằng con trai, gần như là điển hình của hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng không ai biết, từ lúc sáu tuổi anh đã bắt đầu hơi hiểu chuyện, thì vô số lần trông thấy ba anh khi thì ở phòng tranh hoặc trong nhà xằng bậy với những người phụ nữ khác, rồi sau nữa, trong lúc vô tình thì nhìn thấy mẹ anh và bác ngủ cùng nhau. Lớn lên chút nữa, anh biết ba anh xâm hại nữ sinh viên, cũng phát hiện công ty của bác đang làm một số chuyện đáng xấu hổ. anh đội hào quang người nhà họ Diệp, nhưng mỗi ngày đều sống mà không thở nổi, có đôi khi muốn vạch trần mọi chuyện xấu này ra ngoài cho xong hết mọi chuyện, rồi có lúc lại sợ hãi những việc này bị đưa ra ngoài ánh sáng, sau này không còn mặt mũi gặp người khác. Sau khi anh biết ba anh ở bên ngoài có một thằng con trai, liền lặng lẽ đến phố Hạ Đường nhìn em, lúc đó vô cùng hâm mộ em đối vời việc không hề biết gì về thân thế của mình và nhà họ Diệp, có đôi khi anh nằm mơ cũng muốn đổi thân phận với em." anh ta dừng lại một chút," Đó chính là vì sao mà tính cách anh hèn yếu như vậy."

Trình Khiên Bắc nghe đến đây thì mỉm cười, ban đầu anh muốn chế giễu đôi câu, nhưng ý thức được nỗi đau thời thơ ấu của Diệp Nhã Chính có lẽ cũng không thua gì mình, thậm chí còn có lúc nhiều hơn, lời mỉa mai của anh vừa mới dấy lên, liền kìm xuống.

Diệp Nhã Chính nói :"Cho nên sau khi ông nội qua đời, lúc em công khai tất cả nhưng thứ dơ bẩn của nhà họ Diệp, sợi dây mà anh níu kéo hơn hai mươi năm cuối cùng cũng đứt, vì anh biết, anh không cần đội hào quang giả tạo của nhà họ Diệp nữa, có thể đường đường chính chính là làm chính mình."

hiện giờ tâm trạng của Trình Khiên Bắc khá phức tạp, trên thực tế cảm giác của anh đối với Diệp Nhã Chính, vẫn luôn có chút phức tạp. Người anh trai cùng cha có quan hệ huyết thống này, có lẽ ngoài ông cụ Diệp ra thì là người duy nhất trong nhà họ Diệp mà anh không căm ghét, nhưng cũng tuyệt đối không nói thích được. Bởi vì theo cách nhìn của anh, người này chính là một thiếu gia được gia đình bao bọc quá tốt, vì có sự đãi ngộ từ gia đình mà không phải lo lắng về kiếm sống và tương lai, cho nên có thể thành thật mà làm công việc nghiên cứu khoa học không mấy thu hút trong một trường cao đẳng.

Giờ thì anh mới hiểu, thì ra là anh ta chỉ muốn trốn tránh.

"Công việc của anh có bị ảnh hưởng không ?" anh nghĩ nghĩ rồi hỏi.

Diệp Nhã Chính lắc lắc rồi lại gật gật đầu: " anh là người nhà họ Diệp, xảy ra bê bối lớn như vậy, ở cơ quan chắc chắn sẽ bị chỉ trỏ, cho nên anh đã từ chức, tự mình làm phòng nghiên cứu với bạn bè." nói rồi cười tự giễu," Cũng còn may anh là người nhà họ Diệp, tài sản ông nội để lại cho nhà anh, chỉ cần không quá hoang phí, cũng đủ để nhà anh không phải lo lắng về cơm áo nửa đời còn lại."

Trình Khiên Bắc trầm tư giây lát, nói bằng giọng bâng quơ nhẹ nhàng:" Nếu cần hỗ trợ bất cứ cái gì, thì đừng ngại mở miệng."

Diệp Nhã Chính có vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười:" Chắc là không có." Rồi nói tiếp," À mà, cũng cảm ơn em đã bỏ qua cho Nhã Ý, những chuyện mà chị ấy đã làm với em, đáng lẽ đủ để chị ấy phải vào tù mấy năm."

Trình Khiên Bắc nhẹ nhàng bảo:" cô ta quả thực là khiến người ta căm ghét, nhưng những chuyện dơ bẩn của nhà họ Diệp, thực sự là không liên quan gì đến cô ta, tôi không muốn để cho thù hận trở nên vô tận. Cho nên không tính toán với cô ta, có điều anh vẫn nên chuyển lời đến cho cô ta, thành thật mà sống bên ngoài, đừng nghĩ đến việc giày vò nữa, nếu không tôi sẽ không ta cho cô ta."

Diệp Nhã Chính ừ một tiếng:" Dù sao anh và chị ấy cũng là chị em từ nhỏ đến lớn, đối với anh có lẽ chị ấy có thể nghe lời được mấy phần, anh sẽ để ý chị ấy, không để chị ấy làm loạn nữa."

" Vậy tốt quá rồi."

Đúng lúc này, có người tới gõ cửa, rồi khẽ đẩy cánh cửa ra, là một người đàn ông tao nhã, anh ta cười cười:" Nhã Chính!"

Diệp Nhã Chính vội vàng đứng lên, vẫy vẫy tay với hai người:" Bạn trai anh đến rồi, vậy không làm phiền hai người dùng bữa nữa."

Người đi rồi, cánh cửa đóng lại được một lát, từ trong kinh ngạc Giang Mạn định thần lại, mới mở miệng:" Diệp Nhã Chính cũng thật là đáng thương." Rồi nói," Vừa rồi anh ấy nói là bạn trai sao?"

Trình Khiên Bắc gật đầu:" Ừm, anh ta là gay."

"..........."

Giang Mạn cảm thán:" Hèn chi anh ấy nói không muốn đội hào quang giả tạo thái bình của nhà họ Diệp, có thể làm chính mình."

Trong nhân gian thật sự có đủ loại khổ đau, đột nhiên cô rất biết ơn số mệnh đối với sự quan tâm săn sóc của anh .

cô vươn tay ra nắm lấy bàn tay của Trình Khiên Bắc trên bàn và nói :" Sau này chúng ta cũng sẽ thật tốt đẹp."

Trình Khiên Bắc quay sang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, gật gật đầu:" Đương nhiên."

Sau một lúc, lại bảo:" Hai ngày nữa thì cùng anh về quê của mẹ anh đi. Hồi bà ấy còn sống, mong ước lớn nhất là trở về quê hương, đã đến lúc người làm con trai là anh đưa tro cốt bà ấy trở về an táng thỏa đáng rồi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương